Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh
-
Chương 12: Chỉ có người là thanh sơn
Em có thích Hàm Châu không?
Kiều Tẫn lập tức choáng váng.
Cậu lúc thường chỉ đều là sợ sệt, làm sao có khả năng thích hắn.
Cậu cũng không muốn nói dối, không thể làm gì khác hơn là khó khăn cắn môi không dám nói lời nào.
Lục Bình Ngôn thu lại hết biểu cảm khiếp sợ trên mặt Kiều Tẫn rồi lại lướt qua nam nhân bên cạnh, Lục Hàm Châu nháy mắt trầm xuống.
Kiều Tẫn ở trong lòng suy đoán hắn chắc chắn cũng không thích cuộc hôn nhân này. Hơn nữa còn nói qua ngoại trừ yêu đương bên ngoài cái gì cũng có thể cho cậu, vậy nhất định không hy vọng cậu thích hắn.
Nhưng mà.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Lục Hàm Châu một chút, cắn môi nhịn xuống kích động muốn lắc đầu, trực giác cho rằng hắn sẽ tức giận, nói không chừng còn có thể sẽ phạt cậu.
Trong sân yên tĩnh, tiếng hít thở ba người đan xen vào nhau, sóng ngầm mãnh liệt.
Lục Bình Ngôn và Lục Hàm Châu lại mỗi người một ý nghĩ, làm khó dễ Kiều Tẫn vô tội tìm không ra đáp án.
Lục Bình Ngôn: "" Vấn đề này cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao?""
Kiều Tẫn nhìn Lục Bình Ngôn, bỗng nhiên đem đầu chôn trong lồng ngực Lục Hàm Châu, vô tình làm nũng: "" Bao giờ mới về nhà, em buồn ngủ.""
Chỗ này wait a minute một chút nhỉ, mình thấy chỗ này để Kiều Kiều xưng "" em "" là hợp nhất nhưng quan trọng là cái danh xưng về sau, quá sớm để Kiều Kiều xưng em UwU. Tui không biết khi nào nên thay đổi xưng hô của Kiều Kiều nữa TT. Lục tổng thì sắp rồi ^^.
Lục Bình Ngôn ngẩn ra.
Lục Hàm Châu cũng bị cái "" ôm ấp yêu thương "" đột nhiên xuất hiện này của cậu làm cho lòng mềm nhũn, mỉm cười nói: "" Ngủ đi, tôi ôm em.""
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Bình Ngôn, nhàn nhạt nói: "" Kiều Kiều nhát gan, đại xa việc gì phải bắt nạt em ấy, có chuyện gì hỏi tôi là tốt rồi.""
—
Lục Hàm Châu đã hơn mười năm không có ở trong nhà, phòng ngủ phỏng chừng cũng không có ai thu dọn.
Kiều Tẫn đoán chừng là thật sự buồn ngủ, vùi đầu vào lồng ngực hắn không bao lâu liền đã ngủ rồi. Hắn cũng không lên lầu nữa, đơn giản ôm người ngồi trong phòng khách.
Lục Dương Huy từ bệnh viện trở về, vừa vào cửa liền thấy Lục Hàm Châu đang ngồi trên ghế, trong ngực còn ôm một Kiều Tẫn, lạnh giọng châm chọc: "" Không biết xấu hổ.""
Lục Hàm Châu ngước mắt lên nhìn lão, nhàn nhạt nói: "" Tôi ôm em ấy ngủ hai năm rõ mười*, không liên quan gì đến vấn đề xấu hổ hay không.""
*Thiên kinh địa nghĩa ( 天经地义): đạo lý hiển nhiên, chính đáng đồng nghĩa với câu Hai năm rõ mười, câu này là 2 x 5 =10
Lục Dương Huy cởi áo khoác đưa cho Chu Uyển Dung, lại lạnh lùng giễu cợt một câu: "" Kết hôn cũng không thông báo về nhà, hiện tại mang về để làm gì. Bây giờ Lục tổng cánh cứng rồi, không bị nắm trong tay nữa, đương nhiên cũng không thèm nhìn sắc mặt của tôi.""
Lục Dương Huy vẫn là loại vẻ mặt chán ghét cùng châm chọc rõ ràng kia, Lục Hàm Châu bỗng nhiên nhớ đến thời điểm lần đầu tiên hắn tới Lục gia.
Chu Uyển Dung chính thức mang theo hắn bước chân vào Lục gia, khi đó hắn còn nhỏ, vừa qua sinh nhật sáu tuổi. Dùng tiền tiêu vặt đã tích lũy rất lâu của mình mua cái cốc trà, chuẩn bị tặng cho người "" cha "" hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đem cốc đưa cho cha, nhưng mà Lục Dương Huy lúc đó đang cùng người khác gọi điện thoại, chỉ tiện tay đẩy hắn ngã trên mặt đất. Cốc sứ trắng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, tay cũng tì vào trên mảnh vỡ, nhất thời máu chảy ồ ạt.
Hắn lập tức đau đến khóc lên, nhưng mà Lục Dương Huy cũng lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói với người làm: "" Quét dọn sạch sẽ rác thải.""
Rác thải.
Khi đó hắn mới hiểu được, đối với Lục Dương Huy mà nói hắn không phải là một đứa con trai, chỉ là một đống rác thải không thể không nhận về mà thôi.
Lúc đó, Chu Uyển Dung vừa được gả tới, mỗi ngày đều hận không thể lúc nào cũng rêu rao thân phận Lục phu nhân của mình. Thậm chí còn quên mất phần quan tâm dành cho đứa con đã giúp bà bước lên được thân phận đó.
Lục Dương Huy chăm sóc con lớn đi học, mua cho nó đồ chơi tốt nhất, máy chơi game, còn có một thời gian dài dẫn nó cùng đi nghỉ phép. Chu Uyển Dung để làm lão vui lòng cũng đem quan tâm đặt hết lên người Lục Bình Ngôn.
Hắn ở Lục gia, như là một con chuột không thấy được ánh sáng, ngay cả cha mẹ ruột còn đang coi thường, đương nhiên người làm sẽ không có mảy may tôn trọng với hắn.
Bất kể là bị bệnh, hay là bị bắt nạt, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình, kiên cường chống đỡ phản kích trở lại.
Sau khi đánh ba sinh viên những năm cuối mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, hắn thụ một thân toàn là vết thương thoát lực ngồi góc tường. Rốt cục cũng diệt đi một chút kỳ vọng cuối cùng.
Lục Hàm Châu cả đời này chưa từng nhận được một tia quan tâm nào, hắn cũng không cần người khác quan tâm. Hắn sống một thời gian dài không thèm chú ý đến nội tâm cùng tình cảm, đem chính mình trang bị đến kín kẽ gió thổi không lọt.
Ngày hôm nay thời điểm Lục Bình Ngôn hỏi Kiều Tẫn có thích hắn hay không, hắn cũng không có nửa phần cảm xúc. Người khác yêu thích đối với hắn mà nói không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hắn từ lâu đã không để ý.
Rồi, nghe thì có vẻ khá nội tâm, khá đau lòng, câu chuyện tuổi thơ buồn rơi nước mắt nhưng mà tui nhớ đến hình tượng anh công vài chương sau tự vả bôm bốp vào mặt mình thì tui chỉ muốn cười thôi =))
"" Cậu cưới Kiều Tẫn là vì cái gì cậu và tôi trong lòng đều rõ ràng. Đã từ chối nhiều lần ghép đôi như vậy tôi cứ cho là cậu sẽ không khuất phục. Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ đến thế thôi.""
Lục Hàm Châu ngước mắt về phía chủ vị Lục Dương Huy, nói: "" Tôi năm thứ ba đại học đã tiếp nhận Lục thị, đến bây giờ đã trôi qua tám năm, không có bất kỳ lần đầu tư thất bại nào, hay là một bước đi sai lầm cũng chưa có. Đấy là chỉ đến thế trong mắt ông, cứu lại tâm huyết nửa đời của ông, cứu lại Lục thị sắp phá sản.""
Lục Bình Ngôn thấy hai người bọn họ đối chọi gay gắt, vội vàng giảng hòa nói: "" Hôm nay Hàm Châu mang Kiều Tẫn về ăn cơm, đừng đàm luận công việc. Ngược lại công ty trong tay cậu ấy phát triển rất tốt, chúng ta đừng nhúng tay vào.""
Nói xong lại nhìn Lục Hàm Châu: "" Cậu cũng bớt tranh cãi một tí.""
Lục Hàm Châu mắt nhìn thẳng Lục Dương Huy: "" Lục thị là mệnh căn của ông, mà ở trong mắt tôi, cũng chỉ là một cái xưởng thối rách thôi.""
Lục Dương Huy cười lạnh: "" Xưởng thối rách? Nếu quả thực chỉ là một cái xưởng thối rách thì cậu cũng không cần phải vì nó lấy loại người như vậy. Làm sao? Ngồi ở vị trí này lâu quá muốn xuống?""
Lục Hàm Châu nói: "" Lục lão, tôi muốn xuống hay không thì cổ phần đều nằm trong tay ông. Chỉ là nếu ông có thể kéo tôi xuống thì cũng đã sớm ra tay rồi, nếu muốn tôi đưa mọi thứ cho đại ca thì nói chuyện với tôi cẩn thận một chút.""
Nói chuyện với tôi cho cẩn thận.
Lục Dương Huy lập tức bị chọc giận, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào hắn cả giận nói: "" Mày, mày!""
Lục Hàm Châu nhấc mí mắt lên, căn bản không để tức giận của lão ở trong lòng, chỉ nói: "" Hôm nay tôi trở về là có hai mục đích.""
"" Môt, tôi nhớ đến Lục lão đã từng ở buổi họp báo khi tôi tiếp nhận công ty nói, sẽ cho thái thái tương lai của tôi 8% cổ phần, tôi tới để lấy giấy tờ.""
"" Hai, Kiều Tẫn là do tôi cưới hỏi đàng hoàng về nhà, là người duy nhất được chọn kết hôn với tôi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi không mong muốn bất kỳ người nào ở trước mặt em ấy nỗ lực phá hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không cho phép bất kỳ người nào tỏ ra không tôn trọng em ấy một lần nữa.""
Lục Dương Huy cau mày, chỉ vào Kiều Tẫn nói: "" Hôm nay mày trở về chỉ bởi vì nó?""
"" Đúng.""
Lục Dương Huy đột nhiên đập bàn một cái trực tiếp làm Kiều Tẫn tỉnh lại, tay run run siết chặt âu phục Lục Hàm Châu, mờ mịt gọi: "" Đàn anh...""
Lục Hàm Châu vỗ nhẹ vai cậu, thấp giọng nói: "" Không có chuyện gì, em ngủ tiếp.""
Kiều Tẫn ở trong cái phòng khách Lục gia ngột ngạt đến cực điểm này dĩ nhiên đều quên mất sợ sệt hắn, chỉ ngáp một cái lại vùi đầu vào lồng ngực hắn. Qua không bao lâu lại ngủ tiếp.
Lục Dương Huy cắn răng cười lạnh, không kiêng dè Kiều Tẫn chút nào, trắng trợn châm chọc: "" Đây mới là mục đích chủ yếu ngày hôm nay của mày đi. Tao nói mày từ chối nhiều lần ghép đôi như vậy cuối cùng lại lấy một đứa Omega rác rưởi như này. Có phải là để tùy mày thao túng lấy đi cổ phần phải không, Lục tổng thật là thủ đoạn cao cường.""
"" Lục lão quá khen rồi.""
"" Quá khen? Thời điểm tao giao Lục thị cho mày cũng không nghĩ đến một ngày mày lại vì một Omega khác muốn cùng tao tranh cổ phần.""
"" Lục thị?"" Lục Hàm Châu thân thể hơi đổ về đằng trước, ánh mắt trừng về phía Lục Dương Huy, như nghe thấy được chuyện gì buồn cười, "" Xem ra trong mắt ngài, Lục thị rất quan trọng a.""
"" Mày có ý gì.""
Lục Hàm Châu dừng ý cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tóc Kiều Tẫn, âm thanh trầm thấp mà tàn nhẫn, "" Muốn làm cho một người thống khổ, biện pháp tốt nhất chính là cướp đi thứ quan trọng nhất của hắn. Vậy nếu ông muốn trước khi chết đem Lục thị đưa cho đại ca, thì tôi, càng muốn để cho ông chết không nhắm mắt.""
Thời điểm Lục Hàm Châu lấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, Kiều Tẫn vẫn chưa tỉnh. Lục Bình Ngôn nhìn hắn phải đi, ở phía sau nói: "" Sao không ở lại ăn một bữa cơm? Sương Lam vẫn luôn muốn gặp cậu.""
"" Không cần thiết.""
Lục Bình Ngôn hạ thấp giọng, "" Anh vẫn luôn không có cơ hội nói với cậu, chuyện năm đó là do anh và Sương Lam có lỗi với cậu. Cậu có phải là vị việc này mà luôn mang địch ý lớn như vậy với Lục gia không?""
Lời nói vừa dứt, chút ôn hòa ít ỏi giữa hai người nháy mắt liền sụp đổ.
Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn bước chân dừng lại, đưa lưng về phía Lục Bình Ngôn: "" Anh không cần nói đến đề tài này ở trước mặt tôi, tôi không phải công cụ để hai người các anh thể hiện tình yêu. Còn cậu ta phản bội, tôi đã nhận của anh một đô chân. Giữa chúng ta không ai nợ ai.""
Lục Bình Ngôn há miệng, thanh âm khô khóc nói: "" Đôi chân này thực sự không liên quan đến cậu, không ai đoán trước được sẽ xảy ra tai nạn. Hơn nữa anh cũng coi như là nhân họa đắc phúc*.""
*Nhân họa đắc phúc: Gặp phải thảm họa nhưng trong đó cũng nhận được một cái phúc. Đồng nghĩa với câu Trong cái rủi có cái may.
"" Nhưng sự thật chính là anh thay tôi đi gặp đối tác nên mới bị tai nạn phế một đôi chân. Mà Omega của anh, người tôi tín nhiệm nhất, trợ lý tôi hài lòng nhất kỳ thực chỉ là một quân cờ do anh sắp xếp. Tất cả chuyện này đều không thể thay đổi được không phải sao?""
"" Xin lỗi.""
Lục Hàm Châu một thân âu phục tối màu làm cả người hắn âm trầm cực kỳ, thanh âm cũng là mang theo một luồng lạnh lùng, "" Đã thăm dò Kiều Tẫn rồi vẫn không an lòng? Đại ca vẫn là đa nghi như trước, sợ giống như Mục trợ lý phản bội, không có anh thấy cảm giác an toàn?""
Lục Bình Ngôn còn muốn nói điều gì, lại chỉ thấy bóng lưng rời đi của Lục Hàm Châu, cuối cùng lại thở dài một hơi, nhìn hai chân của mình đến thất thần.
Lục Bình Ngôn cùng người em trai này căn bản không thân nổi, hắn thật giống như chưa từng coi anh là một người nhà, lại làm cho chính mình trở thành người ngoài cuộc, vĩnh viễn bình tĩnh.
Thời điểm không nói đến vấn đề nhạy cảm kia, hai người coi như có thể ở chung. Nhưng chỉ cần động vào đề tài kia một chút, hắn liền cả người tràn ngập công kích.
Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn đi ra ngoài, Lý Chấn thấy hắn liền vội vàng đi đón, tiếp nhận giấy tờ trong tay hắn, yên lặng giúp hắn mở cửa xe.
"" Đàn anh.""
Tiếng nói mềm mại từ trong lòng vang lên, Lục Hàm Châu cụp mắt liền thấy đôi mắt rất trong sáng của Kiều Tẫn, hơi nhíu mày hỏi: "" Giả bộ ngủ?""
Kiều Tẫn được hắn đặt trên ghế ngồi, hơi sốt sắng sợ hắn sẽ trách cứ, nhỏ giọng nói: "" Tôi không phải cố ý.""
Lục Hàm Châu đóng cửa xe, nghiêng đầu hỏi: "" Tối nay có dọa đến cậu không?""
Kiều Tẫn lắc đầu một cái, Lục Hàm Châu tối nay thoạt nhìn so với lúc bình thường hung ác hơn rất nhiều. Nhưng lại làm cho cậu khó giải thích được cảm thấy ở trong lồng ngực hắn đứng trong Lục gia sóng ngầm mãnh liệt này rất có cảm giác an toàn.
"" Không dọa đến là tốt rồi.""
Bóng đêm dần bao phủ mọi vật, trên đường hiếm xe cộ, Kiều Tẫn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rốt cục vẫn là không nhịn được nói: "" Tôi vừa nãy... Không có làm nũng.""
"" Hả?"" Lục Hàm Châu nhất thời không kịp phản ứng, "" Cái gì?""
Kiều Tẫn nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, lấy hết dũng khí quay đầu nhỏ giọng nói: "" Vừa nãy tôi không phải làm nũng, lời của anh nói, tôi đều nhớ, tôi sẽ không quên.""
Lục Hàm Châu ngây người vài giây mới bỗng nhiên phản ứng lại, đứa nhỏ này là đang bác bỏ thời điểm hắn thuận miệng nói câu vừa rồi đây. Nhướn lông mày hỏi: "" Sao nữa.""
Kiều Tẫn bị Lục Hàm Châu bỗng nhiên lại gần làm hô hấp cũng khẩn trương lên một chút, sợ đến sốt sắng khó mà nói. Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, tận lực không để ý tầm mắt của hắn, "" Nghe lời anh, không được có bạn trai... Cũng không được để cho nam nhân khác đụng vào.""
Lục Hàm Châu có chút kinh ngạc với cái phản xạ cung không phải là quá dài này của cậu. Có lẽ là trải qua lâu như vậy cuối cùng xây dựng được trong lòng đứa nhỏ này một chút phản xạ, xem ra trong lòng cậu, hắn quả thực rất khủng bố.
*Phản xạ cung là một loại thần kinh bên trong não của con người, người nói lời này ý là bạn phản ứng quá chậm. Tỉ như người đó kể chuyện cười người khác đều cười xong, bạn mới cười, cái này có thể nói là phản xạ cung dài.
Ý của Lục tổng là, Kiều Kiều đã cải thiện được cái phản xạ cung quá dài này rồi.
Lúc cậu nói lời này, bởi vì đang nhắm hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, âm thanh cũng có chút run run, như là vật nhỏ ở một nơi hoàn toàn xa lạ đang sợ hãi rúm lại một góc.
Hắn bức bách Kiều Tẫn nói những lời này, từ từ củng cố cho cậu ý nghĩ này, cũng không phải là muốn cậu sợ hắn hay là phải bị hắn chi phối.
Chỉ là ở cái Lục gia sóng gió, quỷ quyệt như thế, đứa nhỏ này chỉ có thể đứng sau lưng mình, hoặc là vùi ở trong lồng ngực mình mới là an toàn nhất.
Hắn có thể làm cho đứa nhỏ này, chỉ có như vậy.
"" Ngoan như thế, muốn thưởng cái gì?""
Kiều Tẫn lập tức mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên vui sướng, "" Có thưởng sao?""
"" Ừm, cậu có thể nhân lúc bây giờ suy nghĩ một chút, chờ đến lúc về nhà rồi nói cho tôi. Chỉ cần cậu có thể nghĩ ra, tôi liền giúp cậu thực hiện.""
Lục Hàm Châu nhìn ánh mắt trong suốt, phát sáng tựa như chứa đựng triệu vì sao kia không hiểu vì sao lòng mềm nhũn. Một Omega mềm mại đáng yêu như thế, xem ra cũng không phải là một cái phiền phức.
Hắn nhịn xuống kích động muốn hôn môi cậu, chỉ dùng tay vuốt ve má cậu, ôn nhu nói: "" Kiều Kiều, đừng sợ tôi.""
18/04/2020, Hôm nay 1 chương vậy =)), mong sáng mai nhà mình đừng mất điện.
Kiều Tẫn lập tức choáng váng.
Cậu lúc thường chỉ đều là sợ sệt, làm sao có khả năng thích hắn.
Cậu cũng không muốn nói dối, không thể làm gì khác hơn là khó khăn cắn môi không dám nói lời nào.
Lục Bình Ngôn thu lại hết biểu cảm khiếp sợ trên mặt Kiều Tẫn rồi lại lướt qua nam nhân bên cạnh, Lục Hàm Châu nháy mắt trầm xuống.
Kiều Tẫn ở trong lòng suy đoán hắn chắc chắn cũng không thích cuộc hôn nhân này. Hơn nữa còn nói qua ngoại trừ yêu đương bên ngoài cái gì cũng có thể cho cậu, vậy nhất định không hy vọng cậu thích hắn.
Nhưng mà.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Lục Hàm Châu một chút, cắn môi nhịn xuống kích động muốn lắc đầu, trực giác cho rằng hắn sẽ tức giận, nói không chừng còn có thể sẽ phạt cậu.
Trong sân yên tĩnh, tiếng hít thở ba người đan xen vào nhau, sóng ngầm mãnh liệt.
Lục Bình Ngôn và Lục Hàm Châu lại mỗi người một ý nghĩ, làm khó dễ Kiều Tẫn vô tội tìm không ra đáp án.
Lục Bình Ngôn: "" Vấn đề này cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao?""
Kiều Tẫn nhìn Lục Bình Ngôn, bỗng nhiên đem đầu chôn trong lồng ngực Lục Hàm Châu, vô tình làm nũng: "" Bao giờ mới về nhà, em buồn ngủ.""
Chỗ này wait a minute một chút nhỉ, mình thấy chỗ này để Kiều Kiều xưng "" em "" là hợp nhất nhưng quan trọng là cái danh xưng về sau, quá sớm để Kiều Kiều xưng em UwU. Tui không biết khi nào nên thay đổi xưng hô của Kiều Kiều nữa TT. Lục tổng thì sắp rồi ^^.
Lục Bình Ngôn ngẩn ra.
Lục Hàm Châu cũng bị cái "" ôm ấp yêu thương "" đột nhiên xuất hiện này của cậu làm cho lòng mềm nhũn, mỉm cười nói: "" Ngủ đi, tôi ôm em.""
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Bình Ngôn, nhàn nhạt nói: "" Kiều Kiều nhát gan, đại xa việc gì phải bắt nạt em ấy, có chuyện gì hỏi tôi là tốt rồi.""
—
Lục Hàm Châu đã hơn mười năm không có ở trong nhà, phòng ngủ phỏng chừng cũng không có ai thu dọn.
Kiều Tẫn đoán chừng là thật sự buồn ngủ, vùi đầu vào lồng ngực hắn không bao lâu liền đã ngủ rồi. Hắn cũng không lên lầu nữa, đơn giản ôm người ngồi trong phòng khách.
Lục Dương Huy từ bệnh viện trở về, vừa vào cửa liền thấy Lục Hàm Châu đang ngồi trên ghế, trong ngực còn ôm một Kiều Tẫn, lạnh giọng châm chọc: "" Không biết xấu hổ.""
Lục Hàm Châu ngước mắt lên nhìn lão, nhàn nhạt nói: "" Tôi ôm em ấy ngủ hai năm rõ mười*, không liên quan gì đến vấn đề xấu hổ hay không.""
*Thiên kinh địa nghĩa ( 天经地义): đạo lý hiển nhiên, chính đáng đồng nghĩa với câu Hai năm rõ mười, câu này là 2 x 5 =10
Lục Dương Huy cởi áo khoác đưa cho Chu Uyển Dung, lại lạnh lùng giễu cợt một câu: "" Kết hôn cũng không thông báo về nhà, hiện tại mang về để làm gì. Bây giờ Lục tổng cánh cứng rồi, không bị nắm trong tay nữa, đương nhiên cũng không thèm nhìn sắc mặt của tôi.""
Lục Dương Huy vẫn là loại vẻ mặt chán ghét cùng châm chọc rõ ràng kia, Lục Hàm Châu bỗng nhiên nhớ đến thời điểm lần đầu tiên hắn tới Lục gia.
Chu Uyển Dung chính thức mang theo hắn bước chân vào Lục gia, khi đó hắn còn nhỏ, vừa qua sinh nhật sáu tuổi. Dùng tiền tiêu vặt đã tích lũy rất lâu của mình mua cái cốc trà, chuẩn bị tặng cho người "" cha "" hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đem cốc đưa cho cha, nhưng mà Lục Dương Huy lúc đó đang cùng người khác gọi điện thoại, chỉ tiện tay đẩy hắn ngã trên mặt đất. Cốc sứ trắng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, tay cũng tì vào trên mảnh vỡ, nhất thời máu chảy ồ ạt.
Hắn lập tức đau đến khóc lên, nhưng mà Lục Dương Huy cũng lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nói với người làm: "" Quét dọn sạch sẽ rác thải.""
Rác thải.
Khi đó hắn mới hiểu được, đối với Lục Dương Huy mà nói hắn không phải là một đứa con trai, chỉ là một đống rác thải không thể không nhận về mà thôi.
Lúc đó, Chu Uyển Dung vừa được gả tới, mỗi ngày đều hận không thể lúc nào cũng rêu rao thân phận Lục phu nhân của mình. Thậm chí còn quên mất phần quan tâm dành cho đứa con đã giúp bà bước lên được thân phận đó.
Lục Dương Huy chăm sóc con lớn đi học, mua cho nó đồ chơi tốt nhất, máy chơi game, còn có một thời gian dài dẫn nó cùng đi nghỉ phép. Chu Uyển Dung để làm lão vui lòng cũng đem quan tâm đặt hết lên người Lục Bình Ngôn.
Hắn ở Lục gia, như là một con chuột không thấy được ánh sáng, ngay cả cha mẹ ruột còn đang coi thường, đương nhiên người làm sẽ không có mảy may tôn trọng với hắn.
Bất kể là bị bệnh, hay là bị bắt nạt, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình, kiên cường chống đỡ phản kích trở lại.
Sau khi đánh ba sinh viên những năm cuối mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, hắn thụ một thân toàn là vết thương thoát lực ngồi góc tường. Rốt cục cũng diệt đi một chút kỳ vọng cuối cùng.
Lục Hàm Châu cả đời này chưa từng nhận được một tia quan tâm nào, hắn cũng không cần người khác quan tâm. Hắn sống một thời gian dài không thèm chú ý đến nội tâm cùng tình cảm, đem chính mình trang bị đến kín kẽ gió thổi không lọt.
Ngày hôm nay thời điểm Lục Bình Ngôn hỏi Kiều Tẫn có thích hắn hay không, hắn cũng không có nửa phần cảm xúc. Người khác yêu thích đối với hắn mà nói không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hắn từ lâu đã không để ý.
Rồi, nghe thì có vẻ khá nội tâm, khá đau lòng, câu chuyện tuổi thơ buồn rơi nước mắt nhưng mà tui nhớ đến hình tượng anh công vài chương sau tự vả bôm bốp vào mặt mình thì tui chỉ muốn cười thôi =))
"" Cậu cưới Kiều Tẫn là vì cái gì cậu và tôi trong lòng đều rõ ràng. Đã từ chối nhiều lần ghép đôi như vậy tôi cứ cho là cậu sẽ không khuất phục. Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ đến thế thôi.""
Lục Hàm Châu ngước mắt về phía chủ vị Lục Dương Huy, nói: "" Tôi năm thứ ba đại học đã tiếp nhận Lục thị, đến bây giờ đã trôi qua tám năm, không có bất kỳ lần đầu tư thất bại nào, hay là một bước đi sai lầm cũng chưa có. Đấy là chỉ đến thế trong mắt ông, cứu lại tâm huyết nửa đời của ông, cứu lại Lục thị sắp phá sản.""
Lục Bình Ngôn thấy hai người bọn họ đối chọi gay gắt, vội vàng giảng hòa nói: "" Hôm nay Hàm Châu mang Kiều Tẫn về ăn cơm, đừng đàm luận công việc. Ngược lại công ty trong tay cậu ấy phát triển rất tốt, chúng ta đừng nhúng tay vào.""
Nói xong lại nhìn Lục Hàm Châu: "" Cậu cũng bớt tranh cãi một tí.""
Lục Hàm Châu mắt nhìn thẳng Lục Dương Huy: "" Lục thị là mệnh căn của ông, mà ở trong mắt tôi, cũng chỉ là một cái xưởng thối rách thôi.""
Lục Dương Huy cười lạnh: "" Xưởng thối rách? Nếu quả thực chỉ là một cái xưởng thối rách thì cậu cũng không cần phải vì nó lấy loại người như vậy. Làm sao? Ngồi ở vị trí này lâu quá muốn xuống?""
Lục Hàm Châu nói: "" Lục lão, tôi muốn xuống hay không thì cổ phần đều nằm trong tay ông. Chỉ là nếu ông có thể kéo tôi xuống thì cũng đã sớm ra tay rồi, nếu muốn tôi đưa mọi thứ cho đại ca thì nói chuyện với tôi cẩn thận một chút.""
Nói chuyện với tôi cho cẩn thận.
Lục Dương Huy lập tức bị chọc giận, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào hắn cả giận nói: "" Mày, mày!""
Lục Hàm Châu nhấc mí mắt lên, căn bản không để tức giận của lão ở trong lòng, chỉ nói: "" Hôm nay tôi trở về là có hai mục đích.""
"" Môt, tôi nhớ đến Lục lão đã từng ở buổi họp báo khi tôi tiếp nhận công ty nói, sẽ cho thái thái tương lai của tôi 8% cổ phần, tôi tới để lấy giấy tờ.""
"" Hai, Kiều Tẫn là do tôi cưới hỏi đàng hoàng về nhà, là người duy nhất được chọn kết hôn với tôi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi không mong muốn bất kỳ người nào ở trước mặt em ấy nỗ lực phá hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không cho phép bất kỳ người nào tỏ ra không tôn trọng em ấy một lần nữa.""
Lục Dương Huy cau mày, chỉ vào Kiều Tẫn nói: "" Hôm nay mày trở về chỉ bởi vì nó?""
"" Đúng.""
Lục Dương Huy đột nhiên đập bàn một cái trực tiếp làm Kiều Tẫn tỉnh lại, tay run run siết chặt âu phục Lục Hàm Châu, mờ mịt gọi: "" Đàn anh...""
Lục Hàm Châu vỗ nhẹ vai cậu, thấp giọng nói: "" Không có chuyện gì, em ngủ tiếp.""
Kiều Tẫn ở trong cái phòng khách Lục gia ngột ngạt đến cực điểm này dĩ nhiên đều quên mất sợ sệt hắn, chỉ ngáp một cái lại vùi đầu vào lồng ngực hắn. Qua không bao lâu lại ngủ tiếp.
Lục Dương Huy cắn răng cười lạnh, không kiêng dè Kiều Tẫn chút nào, trắng trợn châm chọc: "" Đây mới là mục đích chủ yếu ngày hôm nay của mày đi. Tao nói mày từ chối nhiều lần ghép đôi như vậy cuối cùng lại lấy một đứa Omega rác rưởi như này. Có phải là để tùy mày thao túng lấy đi cổ phần phải không, Lục tổng thật là thủ đoạn cao cường.""
"" Lục lão quá khen rồi.""
"" Quá khen? Thời điểm tao giao Lục thị cho mày cũng không nghĩ đến một ngày mày lại vì một Omega khác muốn cùng tao tranh cổ phần.""
"" Lục thị?"" Lục Hàm Châu thân thể hơi đổ về đằng trước, ánh mắt trừng về phía Lục Dương Huy, như nghe thấy được chuyện gì buồn cười, "" Xem ra trong mắt ngài, Lục thị rất quan trọng a.""
"" Mày có ý gì.""
Lục Hàm Châu dừng ý cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tóc Kiều Tẫn, âm thanh trầm thấp mà tàn nhẫn, "" Muốn làm cho một người thống khổ, biện pháp tốt nhất chính là cướp đi thứ quan trọng nhất của hắn. Vậy nếu ông muốn trước khi chết đem Lục thị đưa cho đại ca, thì tôi, càng muốn để cho ông chết không nhắm mắt.""
Thời điểm Lục Hàm Châu lấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, Kiều Tẫn vẫn chưa tỉnh. Lục Bình Ngôn nhìn hắn phải đi, ở phía sau nói: "" Sao không ở lại ăn một bữa cơm? Sương Lam vẫn luôn muốn gặp cậu.""
"" Không cần thiết.""
Lục Bình Ngôn hạ thấp giọng, "" Anh vẫn luôn không có cơ hội nói với cậu, chuyện năm đó là do anh và Sương Lam có lỗi với cậu. Cậu có phải là vị việc này mà luôn mang địch ý lớn như vậy với Lục gia không?""
Lời nói vừa dứt, chút ôn hòa ít ỏi giữa hai người nháy mắt liền sụp đổ.
Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn bước chân dừng lại, đưa lưng về phía Lục Bình Ngôn: "" Anh không cần nói đến đề tài này ở trước mặt tôi, tôi không phải công cụ để hai người các anh thể hiện tình yêu. Còn cậu ta phản bội, tôi đã nhận của anh một đô chân. Giữa chúng ta không ai nợ ai.""
Lục Bình Ngôn há miệng, thanh âm khô khóc nói: "" Đôi chân này thực sự không liên quan đến cậu, không ai đoán trước được sẽ xảy ra tai nạn. Hơn nữa anh cũng coi như là nhân họa đắc phúc*.""
*Nhân họa đắc phúc: Gặp phải thảm họa nhưng trong đó cũng nhận được một cái phúc. Đồng nghĩa với câu Trong cái rủi có cái may.
"" Nhưng sự thật chính là anh thay tôi đi gặp đối tác nên mới bị tai nạn phế một đôi chân. Mà Omega của anh, người tôi tín nhiệm nhất, trợ lý tôi hài lòng nhất kỳ thực chỉ là một quân cờ do anh sắp xếp. Tất cả chuyện này đều không thể thay đổi được không phải sao?""
"" Xin lỗi.""
Lục Hàm Châu một thân âu phục tối màu làm cả người hắn âm trầm cực kỳ, thanh âm cũng là mang theo một luồng lạnh lùng, "" Đã thăm dò Kiều Tẫn rồi vẫn không an lòng? Đại ca vẫn là đa nghi như trước, sợ giống như Mục trợ lý phản bội, không có anh thấy cảm giác an toàn?""
Lục Bình Ngôn còn muốn nói điều gì, lại chỉ thấy bóng lưng rời đi của Lục Hàm Châu, cuối cùng lại thở dài một hơi, nhìn hai chân của mình đến thất thần.
Lục Bình Ngôn cùng người em trai này căn bản không thân nổi, hắn thật giống như chưa từng coi anh là một người nhà, lại làm cho chính mình trở thành người ngoài cuộc, vĩnh viễn bình tĩnh.
Thời điểm không nói đến vấn đề nhạy cảm kia, hai người coi như có thể ở chung. Nhưng chỉ cần động vào đề tài kia một chút, hắn liền cả người tràn ngập công kích.
Lục Hàm Châu ôm Kiều Tẫn đi ra ngoài, Lý Chấn thấy hắn liền vội vàng đi đón, tiếp nhận giấy tờ trong tay hắn, yên lặng giúp hắn mở cửa xe.
"" Đàn anh.""
Tiếng nói mềm mại từ trong lòng vang lên, Lục Hàm Châu cụp mắt liền thấy đôi mắt rất trong sáng của Kiều Tẫn, hơi nhíu mày hỏi: "" Giả bộ ngủ?""
Kiều Tẫn được hắn đặt trên ghế ngồi, hơi sốt sắng sợ hắn sẽ trách cứ, nhỏ giọng nói: "" Tôi không phải cố ý.""
Lục Hàm Châu đóng cửa xe, nghiêng đầu hỏi: "" Tối nay có dọa đến cậu không?""
Kiều Tẫn lắc đầu một cái, Lục Hàm Châu tối nay thoạt nhìn so với lúc bình thường hung ác hơn rất nhiều. Nhưng lại làm cho cậu khó giải thích được cảm thấy ở trong lồng ngực hắn đứng trong Lục gia sóng ngầm mãnh liệt này rất có cảm giác an toàn.
"" Không dọa đến là tốt rồi.""
Bóng đêm dần bao phủ mọi vật, trên đường hiếm xe cộ, Kiều Tẫn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rốt cục vẫn là không nhịn được nói: "" Tôi vừa nãy... Không có làm nũng.""
"" Hả?"" Lục Hàm Châu nhất thời không kịp phản ứng, "" Cái gì?""
Kiều Tẫn nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, lấy hết dũng khí quay đầu nhỏ giọng nói: "" Vừa nãy tôi không phải làm nũng, lời của anh nói, tôi đều nhớ, tôi sẽ không quên.""
Lục Hàm Châu ngây người vài giây mới bỗng nhiên phản ứng lại, đứa nhỏ này là đang bác bỏ thời điểm hắn thuận miệng nói câu vừa rồi đây. Nhướn lông mày hỏi: "" Sao nữa.""
Kiều Tẫn bị Lục Hàm Châu bỗng nhiên lại gần làm hô hấp cũng khẩn trương lên một chút, sợ đến sốt sắng khó mà nói. Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, tận lực không để ý tầm mắt của hắn, "" Nghe lời anh, không được có bạn trai... Cũng không được để cho nam nhân khác đụng vào.""
Lục Hàm Châu có chút kinh ngạc với cái phản xạ cung không phải là quá dài này của cậu. Có lẽ là trải qua lâu như vậy cuối cùng xây dựng được trong lòng đứa nhỏ này một chút phản xạ, xem ra trong lòng cậu, hắn quả thực rất khủng bố.
*Phản xạ cung là một loại thần kinh bên trong não của con người, người nói lời này ý là bạn phản ứng quá chậm. Tỉ như người đó kể chuyện cười người khác đều cười xong, bạn mới cười, cái này có thể nói là phản xạ cung dài.
Ý của Lục tổng là, Kiều Kiều đã cải thiện được cái phản xạ cung quá dài này rồi.
Lúc cậu nói lời này, bởi vì đang nhắm hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, âm thanh cũng có chút run run, như là vật nhỏ ở một nơi hoàn toàn xa lạ đang sợ hãi rúm lại một góc.
Hắn bức bách Kiều Tẫn nói những lời này, từ từ củng cố cho cậu ý nghĩ này, cũng không phải là muốn cậu sợ hắn hay là phải bị hắn chi phối.
Chỉ là ở cái Lục gia sóng gió, quỷ quyệt như thế, đứa nhỏ này chỉ có thể đứng sau lưng mình, hoặc là vùi ở trong lồng ngực mình mới là an toàn nhất.
Hắn có thể làm cho đứa nhỏ này, chỉ có như vậy.
"" Ngoan như thế, muốn thưởng cái gì?""
Kiều Tẫn lập tức mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên vui sướng, "" Có thưởng sao?""
"" Ừm, cậu có thể nhân lúc bây giờ suy nghĩ một chút, chờ đến lúc về nhà rồi nói cho tôi. Chỉ cần cậu có thể nghĩ ra, tôi liền giúp cậu thực hiện.""
Lục Hàm Châu nhìn ánh mắt trong suốt, phát sáng tựa như chứa đựng triệu vì sao kia không hiểu vì sao lòng mềm nhũn. Một Omega mềm mại đáng yêu như thế, xem ra cũng không phải là một cái phiền phức.
Hắn nhịn xuống kích động muốn hôn môi cậu, chỉ dùng tay vuốt ve má cậu, ôn nhu nói: "" Kiều Kiều, đừng sợ tôi.""
18/04/2020, Hôm nay 1 chương vậy =)), mong sáng mai nhà mình đừng mất điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook