Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân
-
Chương 54
Editor Hoa Trong Tuyết
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đi đến trước mặt Phó Minh Thời, nhìn thấy sắc mặt Phó Minh Thời không đúng, Chân Bảo khẩn trương hỏi.
Phó Minh Thời yên lặng quan sát cô.
Buổi sáng anh tương đối rảnh rổi, nhắn tin cho Chân Bảo, nhưng không thấy Chân Bảo trả lời, anh gọi điện thì thấy tổng đài thông báo “ không liên lạc được”, làm cho Phó Minh Thời cảm thấy lo lắng, cho nên đến đây tìm cô. Đến nơi mới thấy Chân Bảo không có việc gì, đột nhiên Phó Minh Thời lại không muốn cho Chân Bảo biết lý do anh đến đây.
"Có việc đi ngang qua, nên đến nhìn em một chút." Sờ sờ mũ y tá trên đầu Chân Bảo, Phó Minh Thời cười nói.
Xung quanh có rất nhiều chủ của thú cưng đang chờ đến số của mình, vậy mà Phó Minh Thời lại làm động tác này ngay tại đại sảnh, Chân Bảo đỏ mặt, ra hiệu cho Phó Minh Thời ra ngoài nói chuyện. Phó Minh Thời quét mắt nhìn xung quanh, lúc này mới chầm chậm quay người, vừa đi ra ngoài vừa hỏi Chân Bảo, "Điện thoại di động của em bị hỏng? Lúc sáng gọi điện cho em, lại không liên lạc được."
Chân Bảo giận dữ nói: "Cầm không cẩn thận, rơi trên mặt đất, bị bể màng hình, không biết còn dùng được hay không."
Những việc không vui xảy ra trong công việc, cũng đã được giải quyết, Chân Bảo không muốn nói cho Phó Minh Thời biết, mất công anh tức giận.
"Lấy ra cho anh xem." Phó Minh Thời cũng không nông nóng quay về, đứng ở cửa bệnh viện, chờ Chân Bảo đi lấy điện thoại.
Chân Bảo gật gật đầu, quay trở vao bên trong.
Bắc Kinh đầu tháng chín, không khí bên ngoài vẫn còn hơi nóng, Phó Minh Thời đứng ngoài cửa một lát, đi vào bên trong hưởng chút khong khí điều hòa, một tay bỏ vào túi đứng ở một bên trong đại sảnh, một đôi mắt đen nhàn nhạt quan sát nhân viên ra vào đại sảnh bệnh viện, nhìn một chút, nháy mắt ánh mắt Phó Minh Thời trấn định.
Cùng lúc đó, Trình Dịch cầm bệnh án đi ra, cũng chú ý tới hình dạng một chàng trai cao gầy đứng trong đại sảnh. Hai mắt nhìn nhau, Trình Dịch đang cố nhớ lại mình đã gặp người này ở đâu, đối phương hìn hắn cười cười, nụ cười rất nhạt, thậm chí có chút lạnh, nhưng chàng trai này khuôn mặt tuấn mỹ, cười như vậy, vẫn là làm cho người ta khó mà xem nhẹ.
Có một y tá đi đến bên cạnh hắn, Trình Dịch dễ dàng nhận ra đấy chính là Chân Bảo, thấy Chân Bảo đi đến bên cạnh chàng trai kia, Trình Dịch bừng tỉnh, rốt cục nhớ ra rồi, đó là bạn trai Chân Bảo.
Do dự mấy giây, Trình Dịch bước đến bên cạnh hai người, Phó Minh Thời vẫn nhận ra hắn, theo lễ phép, hắn cũng nên đến chào một tiếng.
"Sao lại làm rơi?" Nhìn thấy điện thoại của vị hôn thê quá thê thảm, Phó Minh Thời nhíu mày hỏi. Mấy năm này Chân Bảo đã thay đổi rất nhiều, cái duy nhất không đổi là vẫn rất tiết kiệm, những sản phẩm điện tử của mình sử dụng rất cẩn thận, nhìn như mới mua, nếu như rơi vỡ bình thường sẽ không bị như vậy, trừ khi điện thoại rơi từ lầu hai xuống.
Không đợi Chân Bảo trả lời, thấy Trình Dịch đến gần, Phó Minh Thời lại lần nữa lộ ra nụ cười khách khí, "Trình tiên sinh, đã lâu không gặp, nếu như không phải hôm qua Chân Bảo nói cho tôi biết cậu vừa đến đây làm việc, thì vừa rồi tôi cũng không dám nhận."
"Phó tiên sinh cũng không có gì đổi khá." Trình Dịch cười vươn tay.
Phó Minh Thời nắm lấy tay hắn, rất nhanh liền buông ra.
Hai người cũng không thân quen, Trình Dịch vậy mà rất tự nhiên tìm chủ đề nói chuyện, thấy Phó Minh Thời cầm điện thoại của Chân Bảo, nghĩ rằng hai người đang nói đến trận náo loạn kia, Trình cười nói: "Hôm nay nhờ có Chân Bảo, Đại Bạch mới không có vấn đề gì, đáng tiếc lại để Chân Bảo chịu ủy khuất lớn, Phó tiên sinh phải dỗ dành thật tốt, tôi còn có việc, có cơ hội lại gặp."
Nói xong quay người đi, trên mặt lại có thêm một tia cảm khái.
Không nghĩ tới tình cảm của Chân Bảo và Phó Minh Thời vẫn tốt như vậy, bây giờ vẫn còn ở bên nhau, may mắn lúc trước Phó Minh Thời xuất hiện kịp thời, để tình cảm của hắn đối với Chân Bảo chỉ dừng lại ở mức là có chút hảo cảm, nếu không phải là do cách xa quá lâu, tâm tình của hắn tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như bây giờ. Nhưng mà, Chân Bảo đơn thuần lại xinh đẹp, nếu hắn là Phó Minh Thời, khẳng định cũng sẽ nâng trong lòng bàn tay, không cho người khác có cơ hội chen vào.
Mở cửa phòng làm việc ra, Trình Dịch chuyên tâm làm việc, cũng không biết hắn đã mang đến cho Chân Bảo một chút phiền toái nho nhỏ.
"Chịu ủy khuất?" Phó Minh Thời nhìn điện thoại, thẩm vấn vị hôn thê đang chột dạ cúi đầu.
Không giấu diếm được nữa, Chân Bảo đành phải kéo Phó Minh Thời ra ngoài nói chuyện, "... lúc ấy thì hơi sợ một chút, nhưng bây giờ thì không sao rồi, không phải anh vẫn muốn đổi di động cho em sao, coi như bây giờ có cơ hội mua cái mới." Đơn giản kể lại quá trình, Chân Bảo ngẩn đầu nhìn Phó Minh Thời cười cười, lại như tỏ vẻ trong họa được phúc.
Trên mặt Phó Minh Thời không thể hiện gì: "Vừa rồi tại sao không nói?"
Chân Bảo cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em sợ anh nổi giận."
Đúng là Phó Minh Thời tức giận, người phụ nữ kia lại khi dễ Chân Bảo, lúc ấy anh không có ở đấy, không thể làm chỗ dựa cho cô.
"Sau này nếu lại có chuyện như vậy xảy ra, em không cần quan tâm." Ôm vị hôn thê vừa phạm lỗi vào trong ngực, Phó Minh Thời thấp giọng dặn dò. Hôm nay chỉ là quẳng điện thoại di động, anh sợ nếu sau này Chân Bảo gặp người còn hung dữ hơn, những tin tức náo loạn tại bệnh viện quá nhiều, mặc dù sau đấy anh có thể giúp Chân Bảo giải quyết, nhưng nghĩ Chân Bảo có thể bị người đánh chửi...
Quét mắt nhìn vào bệnh viện, lúc này đột nhiện Phó Minh Thời cảm giác được, y tá chăm sóc thú cưng, cũng có chút nguy hiểm.
"Yên tâm đi, bình thường người nuôi thú cưng đều rất hiền hòa, không có nhiều tình huống như vậy." Rời khỏi lồng ngực Phó Minh Thời, Chân Bảo nhìn trái nhìn phải, phát hiện quả nhiên có người nhìn chằm chằm hai người, Chân Bảo vội vàng nói với Phó Minh Thời: "Được rồi, anh đi làm việc đi, em cũng phải quay lại làm việc."
"Nói với Trình Dịch một tiếng, chiều tối chúng ta mời cậu ta ăn cơm." Kéo Chân Bảo lại Phó Minh Thời cười nói.
Chân Bảo kinh ngạc nhìn anh.
Phó Minh Thời thuần thục sờ đầu cô, "Cậu ta giúp em giải vây, nên anh thiếu cậu ta một món nợ ân tình."
Chân Bảo đã hiểu, lại nghĩ đến Phó Minh Thời ghen với Trình Dịch, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhân tiện nói: "Vậy để em hỏi anh ta đã, để xem anh ta có thời gian hay không."
Phó Minh Thời gật đầu.
Chân Bảo muốn đi, nhưng anh vẫn cứ nắm chặt cổ tay cô, Chân Bảo không hiểu quay đầu, Phó Minh Thời đột nhiên bước lại gần, bờ môi chuẩn xác rơi xuống mặt cô, hôn nhẹ một chút, làm cho cô tâm hoản ý loạn.
"Đi thôi." Đã hôn được, rốt cuộc Phó Minh Thời cũng hài lòng.
Mặt Chân Bảo ửng hồng, đẩy cửa bước vào, vẫn không quên nhắc anh lái xe chậm một chút.
Sau khi tạm biệt Phó Minh Thời, Chân Bảo lại tiếp tục làm việc, giữ trưa lúc đi ăn cơm về thì gặp Trình Dịch, Chân Bảo nhân dịp này đưa ra lời mời.
"Có thểmang theo bạn gái không?" Trình Dịch cười hỏi, "Anh cũng không muốn bị hai người ngược đãi."
Chân Bảo ngẩn người, kịp phản ứng, vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, là bạn gái của anh?"
Trình Dịch ngầm thừa nhận.
Chân Bảo cười đến càng vui vẻ hơn, Phó Minh Thời là cái bình dấm chua lớn, không biết nếu hắn mình ăn dấm lung tung, sẽ có biểu hiện như thế nào.
~
Phó Minh Thời không thể hiện ra điều gì, ngược lại do Chân Bảo vụng trộm quan sát anh, lại làm cho chân mày của anh giật giật mấy cái.
Sau bữa cơm tối, hai đôi tình chia nhau ra, Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đi mua điện thoại mới, sau khi mua xong lại đưa Chân Bảo về biệt thự.
"Tại sao lại nhìn anh chằm chằm?"
Đi vào trong phòng, Phó Minh Thời liền chèn ép người cô vào trong vách tường, hương rượu đỏ nhàn nhạt tản ra, mê người say mê.
Chân Bảo quay đầu cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Bạn gái của Trình Dịch rất xinh đẹp."
"Vậy cũng không xem là đẹp?" Giọng Phó Minh Thời có vẻ khinh thường, cắn lỗ tai cô, giọng điệu thâm trầm mập mờ, "Không bằng một phần vạn của em."
Bị vị hôn phu đề cao khích lệ, mặt Chân Bảo ngày càng nóng, chôn đầu trong ngực anh nói: "Lần này yên tâm?"
Phó Minh Thời cúi đầu, nhìn bảo bối trong ngực, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, "Cho tới bây giờ cũng không có lo lăng."
Cho tới bây giờ anh cũng không lo lắng Trình Dịch cướp cô đi, chỉ là chú ý một chút xíu.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đi đến trước mặt Phó Minh Thời, nhìn thấy sắc mặt Phó Minh Thời không đúng, Chân Bảo khẩn trương hỏi.
Phó Minh Thời yên lặng quan sát cô.
Buổi sáng anh tương đối rảnh rổi, nhắn tin cho Chân Bảo, nhưng không thấy Chân Bảo trả lời, anh gọi điện thì thấy tổng đài thông báo “ không liên lạc được”, làm cho Phó Minh Thời cảm thấy lo lắng, cho nên đến đây tìm cô. Đến nơi mới thấy Chân Bảo không có việc gì, đột nhiên Phó Minh Thời lại không muốn cho Chân Bảo biết lý do anh đến đây.
"Có việc đi ngang qua, nên đến nhìn em một chút." Sờ sờ mũ y tá trên đầu Chân Bảo, Phó Minh Thời cười nói.
Xung quanh có rất nhiều chủ của thú cưng đang chờ đến số của mình, vậy mà Phó Minh Thời lại làm động tác này ngay tại đại sảnh, Chân Bảo đỏ mặt, ra hiệu cho Phó Minh Thời ra ngoài nói chuyện. Phó Minh Thời quét mắt nhìn xung quanh, lúc này mới chầm chậm quay người, vừa đi ra ngoài vừa hỏi Chân Bảo, "Điện thoại di động của em bị hỏng? Lúc sáng gọi điện cho em, lại không liên lạc được."
Chân Bảo giận dữ nói: "Cầm không cẩn thận, rơi trên mặt đất, bị bể màng hình, không biết còn dùng được hay không."
Những việc không vui xảy ra trong công việc, cũng đã được giải quyết, Chân Bảo không muốn nói cho Phó Minh Thời biết, mất công anh tức giận.
"Lấy ra cho anh xem." Phó Minh Thời cũng không nông nóng quay về, đứng ở cửa bệnh viện, chờ Chân Bảo đi lấy điện thoại.
Chân Bảo gật gật đầu, quay trở vao bên trong.
Bắc Kinh đầu tháng chín, không khí bên ngoài vẫn còn hơi nóng, Phó Minh Thời đứng ngoài cửa một lát, đi vào bên trong hưởng chút khong khí điều hòa, một tay bỏ vào túi đứng ở một bên trong đại sảnh, một đôi mắt đen nhàn nhạt quan sát nhân viên ra vào đại sảnh bệnh viện, nhìn một chút, nháy mắt ánh mắt Phó Minh Thời trấn định.
Cùng lúc đó, Trình Dịch cầm bệnh án đi ra, cũng chú ý tới hình dạng một chàng trai cao gầy đứng trong đại sảnh. Hai mắt nhìn nhau, Trình Dịch đang cố nhớ lại mình đã gặp người này ở đâu, đối phương hìn hắn cười cười, nụ cười rất nhạt, thậm chí có chút lạnh, nhưng chàng trai này khuôn mặt tuấn mỹ, cười như vậy, vẫn là làm cho người ta khó mà xem nhẹ.
Có một y tá đi đến bên cạnh hắn, Trình Dịch dễ dàng nhận ra đấy chính là Chân Bảo, thấy Chân Bảo đi đến bên cạnh chàng trai kia, Trình Dịch bừng tỉnh, rốt cục nhớ ra rồi, đó là bạn trai Chân Bảo.
Do dự mấy giây, Trình Dịch bước đến bên cạnh hai người, Phó Minh Thời vẫn nhận ra hắn, theo lễ phép, hắn cũng nên đến chào một tiếng.
"Sao lại làm rơi?" Nhìn thấy điện thoại của vị hôn thê quá thê thảm, Phó Minh Thời nhíu mày hỏi. Mấy năm này Chân Bảo đã thay đổi rất nhiều, cái duy nhất không đổi là vẫn rất tiết kiệm, những sản phẩm điện tử của mình sử dụng rất cẩn thận, nhìn như mới mua, nếu như rơi vỡ bình thường sẽ không bị như vậy, trừ khi điện thoại rơi từ lầu hai xuống.
Không đợi Chân Bảo trả lời, thấy Trình Dịch đến gần, Phó Minh Thời lại lần nữa lộ ra nụ cười khách khí, "Trình tiên sinh, đã lâu không gặp, nếu như không phải hôm qua Chân Bảo nói cho tôi biết cậu vừa đến đây làm việc, thì vừa rồi tôi cũng không dám nhận."
"Phó tiên sinh cũng không có gì đổi khá." Trình Dịch cười vươn tay.
Phó Minh Thời nắm lấy tay hắn, rất nhanh liền buông ra.
Hai người cũng không thân quen, Trình Dịch vậy mà rất tự nhiên tìm chủ đề nói chuyện, thấy Phó Minh Thời cầm điện thoại của Chân Bảo, nghĩ rằng hai người đang nói đến trận náo loạn kia, Trình cười nói: "Hôm nay nhờ có Chân Bảo, Đại Bạch mới không có vấn đề gì, đáng tiếc lại để Chân Bảo chịu ủy khuất lớn, Phó tiên sinh phải dỗ dành thật tốt, tôi còn có việc, có cơ hội lại gặp."
Nói xong quay người đi, trên mặt lại có thêm một tia cảm khái.
Không nghĩ tới tình cảm của Chân Bảo và Phó Minh Thời vẫn tốt như vậy, bây giờ vẫn còn ở bên nhau, may mắn lúc trước Phó Minh Thời xuất hiện kịp thời, để tình cảm của hắn đối với Chân Bảo chỉ dừng lại ở mức là có chút hảo cảm, nếu không phải là do cách xa quá lâu, tâm tình của hắn tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như bây giờ. Nhưng mà, Chân Bảo đơn thuần lại xinh đẹp, nếu hắn là Phó Minh Thời, khẳng định cũng sẽ nâng trong lòng bàn tay, không cho người khác có cơ hội chen vào.
Mở cửa phòng làm việc ra, Trình Dịch chuyên tâm làm việc, cũng không biết hắn đã mang đến cho Chân Bảo một chút phiền toái nho nhỏ.
"Chịu ủy khuất?" Phó Minh Thời nhìn điện thoại, thẩm vấn vị hôn thê đang chột dạ cúi đầu.
Không giấu diếm được nữa, Chân Bảo đành phải kéo Phó Minh Thời ra ngoài nói chuyện, "... lúc ấy thì hơi sợ một chút, nhưng bây giờ thì không sao rồi, không phải anh vẫn muốn đổi di động cho em sao, coi như bây giờ có cơ hội mua cái mới." Đơn giản kể lại quá trình, Chân Bảo ngẩn đầu nhìn Phó Minh Thời cười cười, lại như tỏ vẻ trong họa được phúc.
Trên mặt Phó Minh Thời không thể hiện gì: "Vừa rồi tại sao không nói?"
Chân Bảo cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em sợ anh nổi giận."
Đúng là Phó Minh Thời tức giận, người phụ nữ kia lại khi dễ Chân Bảo, lúc ấy anh không có ở đấy, không thể làm chỗ dựa cho cô.
"Sau này nếu lại có chuyện như vậy xảy ra, em không cần quan tâm." Ôm vị hôn thê vừa phạm lỗi vào trong ngực, Phó Minh Thời thấp giọng dặn dò. Hôm nay chỉ là quẳng điện thoại di động, anh sợ nếu sau này Chân Bảo gặp người còn hung dữ hơn, những tin tức náo loạn tại bệnh viện quá nhiều, mặc dù sau đấy anh có thể giúp Chân Bảo giải quyết, nhưng nghĩ Chân Bảo có thể bị người đánh chửi...
Quét mắt nhìn vào bệnh viện, lúc này đột nhiện Phó Minh Thời cảm giác được, y tá chăm sóc thú cưng, cũng có chút nguy hiểm.
"Yên tâm đi, bình thường người nuôi thú cưng đều rất hiền hòa, không có nhiều tình huống như vậy." Rời khỏi lồng ngực Phó Minh Thời, Chân Bảo nhìn trái nhìn phải, phát hiện quả nhiên có người nhìn chằm chằm hai người, Chân Bảo vội vàng nói với Phó Minh Thời: "Được rồi, anh đi làm việc đi, em cũng phải quay lại làm việc."
"Nói với Trình Dịch một tiếng, chiều tối chúng ta mời cậu ta ăn cơm." Kéo Chân Bảo lại Phó Minh Thời cười nói.
Chân Bảo kinh ngạc nhìn anh.
Phó Minh Thời thuần thục sờ đầu cô, "Cậu ta giúp em giải vây, nên anh thiếu cậu ta một món nợ ân tình."
Chân Bảo đã hiểu, lại nghĩ đến Phó Minh Thời ghen với Trình Dịch, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhân tiện nói: "Vậy để em hỏi anh ta đã, để xem anh ta có thời gian hay không."
Phó Minh Thời gật đầu.
Chân Bảo muốn đi, nhưng anh vẫn cứ nắm chặt cổ tay cô, Chân Bảo không hiểu quay đầu, Phó Minh Thời đột nhiên bước lại gần, bờ môi chuẩn xác rơi xuống mặt cô, hôn nhẹ một chút, làm cho cô tâm hoản ý loạn.
"Đi thôi." Đã hôn được, rốt cuộc Phó Minh Thời cũng hài lòng.
Mặt Chân Bảo ửng hồng, đẩy cửa bước vào, vẫn không quên nhắc anh lái xe chậm một chút.
Sau khi tạm biệt Phó Minh Thời, Chân Bảo lại tiếp tục làm việc, giữ trưa lúc đi ăn cơm về thì gặp Trình Dịch, Chân Bảo nhân dịp này đưa ra lời mời.
"Có thểmang theo bạn gái không?" Trình Dịch cười hỏi, "Anh cũng không muốn bị hai người ngược đãi."
Chân Bảo ngẩn người, kịp phản ứng, vui vẻ nói: "Đương nhiên có thể, là bạn gái của anh?"
Trình Dịch ngầm thừa nhận.
Chân Bảo cười đến càng vui vẻ hơn, Phó Minh Thời là cái bình dấm chua lớn, không biết nếu hắn mình ăn dấm lung tung, sẽ có biểu hiện như thế nào.
~
Phó Minh Thời không thể hiện ra điều gì, ngược lại do Chân Bảo vụng trộm quan sát anh, lại làm cho chân mày của anh giật giật mấy cái.
Sau bữa cơm tối, hai đôi tình chia nhau ra, Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đi mua điện thoại mới, sau khi mua xong lại đưa Chân Bảo về biệt thự.
"Tại sao lại nhìn anh chằm chằm?"
Đi vào trong phòng, Phó Minh Thời liền chèn ép người cô vào trong vách tường, hương rượu đỏ nhàn nhạt tản ra, mê người say mê.
Chân Bảo quay đầu cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Bạn gái của Trình Dịch rất xinh đẹp."
"Vậy cũng không xem là đẹp?" Giọng Phó Minh Thời có vẻ khinh thường, cắn lỗ tai cô, giọng điệu thâm trầm mập mờ, "Không bằng một phần vạn của em."
Bị vị hôn phu đề cao khích lệ, mặt Chân Bảo ngày càng nóng, chôn đầu trong ngực anh nói: "Lần này yên tâm?"
Phó Minh Thời cúi đầu, nhìn bảo bối trong ngực, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, "Cho tới bây giờ cũng không có lo lăng."
Cho tới bây giờ anh cũng không lo lắng Trình Dịch cướp cô đi, chỉ là chú ý một chút xíu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook