Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ
-
Chương 47
CHAP 47: ANH KHÔNG THỂ MẤT EM LẦN NỮA…
Tại bệnh viện…
- Cậu đừng buồn,mất đứa này,có đứa khác mấy hồi…- Gia Bảo khuyện Văn Minh tự nói với chính mình…Lập Ngân bị mất đứa con,bác sĩ bảo cái thai đó là 1 cái thai chết…Bác sĩ bảo là do tác dụng của hoá chất…đầu độc…tại sao Văn Minh vẫn đưa vợ mình đi kiểm tra thường xuyên mà không phát hiện ra…bây giờ,1 cái thai 5 tháng,đã chết rồi…chỉ có thể mổ để lấy ra…
- Tớ không phải lo chuyện đứa con,tớ lo cho vợ mình,Lập Ngân rất sốc,tớ sợ cô ấy chịu không nổi…tại sao,tớ gây thù với ai cơ chứ…tại sao lại hảm hại vợ tớ…
- Tớ cũng không biết,cậu đừng lo,sẽ không sao đâu…mà này,cậu nghe chuyện Ngọc Lâm rồi phải không…
- Tớ nghe rồi…cô ấy thật đáng thương…
- Khi cô ấy chết,người ta tìm thấy,trên tay cô ấy vẫn giữ chặc cái này…- Gia bảo đưa cho Văn Minh 1 sợi dây chuyền,trên đó là 1 cặp nhẫn được lồng vào nhau…
- Là của tớ đã tặng cô ấy khi 2 đứa mới quen nhau…tớ thật nhẫn tâm…lúc chia tay,cô ấy đã quỳ lạy dưới chân tớ van xin,nhưng tớ đã cởi chiếc nhẫn ném xuống hồ,thì ra cô ấy đã tìm thấy nó…và luôn giữ chúng bên nhau…thì ra bao nhiêu năm qua,cô ấy vẫn không buông xuống được…đến chết vẫn còn yêu tớ..có lẽ tớ và Lập Ngân đã phải trả giá cho cô ấy…
- Không phải vậy đâu…tình yêu vốn ích kỉ…
- Và sự lựa chọn của con người còn ích kỉ hơn…
Gia Bảo rời khỏi bệnh viện trong lòng không ngừng dấy lên bất an,chuyện lần này nhất định có liên quan đến người gây ra cái chết của Ngọc Lâm,đối tượng lần này lại là đứa con của Văn Minh…sự tàn ác ngày càng lan toả xung quanh cuộc sống của họ,nhóm của bọn họ ngày càng bi thảm…thật ra những người đó là ai…tại sao lại làm như vậy…mục đích là gì…bọn anh đã gây ra thù hận gì cho họ…trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Thuần Thuần…không biết chừng đối tượng típ theo là nó…lòng anh lkọ sợ không yên,anh vẫn giữ những là thư máu,mỗi lần sảy ra chuyện đều nhận được 1 bức thư…Thẩm Phán của những linh hồn…Kẻ cai quản địa ngục…nhất định là bọn họ,lòng anh càng lo lắng khôn nguôi vì lúc sáng anh lại nhận thm6 1 lá thư…nhất định sẽ có chuyện sãy ra…phải làm sao cho họ lộ mặt…bi thảm không thể cứ như thế sãy ra mãi được…
Lúc này,Gia Kỳ cũng vừa về đến nhà…
- Thuần Thuần,anh về rồi này…Trời ạ sao em lại ngủ ở đây chứ…cô ngốc này…- Gia Kỳ vừa về tới nhà ,đã vội chạy vào tìm nó,thì ra nó nằm trên sopha ngủ,nó ngủ say sưa như 1 con mèo nhỏ…thật đáng yêu,anh ngồi xuống cạnh,tay vuốt ve lên cánh mũi và đôi môi đỏ mộng của nó…làm nó giật mình thức giấc…
- Anh về rồi à…em đợi anh lâu quá ngủ quên mất…
- Em đợi anh à…em đói không…mình ra ngoài ăn nhé…
- Em muốn ăn ở nhà…
- Được thôi…em đi tắm đi…bọn mình đi siêu thị mua thức ăn em nhé…
- Vâng ạ…- Nó nghe vậy nhanh chóng chạy vào nhà tắm,bên trong đó,nó xã nước ra,để đảm bảo bên ngoài không nghe thấy gì…nó nhất điện thoại lên gọi cho 1 số lạ…
- Alo,bây giờ có thể hành động rồi…
-
- Anh đang lo cho em à…?
-
- Nói dối
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook