Em đến là để ôm anh
-
Chương 79:
Vân Chức dựa vào cửa sổ để điều chỉnh nhịp thở, ngồi thẳng người, nhìn sang Tần Nghiên Bắc đã chuyển xong bức ảnh và đang đăng lên vòng bạn bè, nhưng trong tay anh đồng thời cằm hai cái điện thoại, không hề có ý định sẽ trả lại cho cô.
Hơn nữa, vẻ mặt của người đàn ông ẩn hiện trong ánh đèn, đường nét gò má hơi căng, yết hầu của anh ta nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, thoạt nhìn có vẻ bình ổn, nhưng thực ra không hề thả lỏng.
Vân Chức vốn không để tâm chuyện điện thoại để đâu, giao cho anh giữ cũng chẳng sao cả, nhưng cô đang bị lậm vào trong Tiểu Hoàng Văn*, vừa nhớ lại mấy lịch sử tin nhắn của cô và Đường Dao còn chưa xóa, cộng thêm mấy bộ tiểu thuyết vẫn còn lưu trong bộ lưu trữ. Nếu bây giờ mà bị Tần Nghiên Bắc bất ngờ nhìn thấy thì không bằng cho cô đập đầu vào tường luôn đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức thấy chột dạ, càng nhìn thấy chiếc điện thoại của mình rơi vào tay Tần Nghiên Bắc càng thấy mông lung, nhân lúc tay anh không cầm chắc cô đã nhanh nhẹn bắt lấy cơ hội giật lại.
Cô mở wechat ra, muốn xóa cuộc trò chuyện của mình với Đường Dao, ai ngờ Tần Nghiên Bắc lại đưa tay ra tắt màn hình của cô.
Cô chợt nảy số, đột nhiên nghĩ ra có thể là anh đăng lên vòng bạn bè cái gì đó không muốn để cô xem.
Cô nhịn cười, can đảm cố tình chống đối lại anh, một hai muốn xem wechat, lại bị anh kẹp chặt kéo đến chân, siết chặt eo để cô không cử động được.
Tư thế thân mật đến mức Vân Chức hoảng hốt quay đầu nhìn tài xế, Tần Nghiên Bắc nghiêng người kéo tấm chắn trong xe xuống, thấy cảnh tượng này càng giống với hình dung trong đầu mình, giấc mơ sắp thành hiện thực rồi, Vân Chức bất giác thở nhanh hơn, lo lắng vịn vào vai anh.
Ánh sáng bị tấm chắn trước mặt che đi, trong xe càng trở nên tối hơn, Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô “Đừng nhìn nữa, anh không muốn nhanh như thế đã bị em phát hiện anh nói dối đâu.”
Vân Chức hơi ngơ ngác “Nói dối cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt anh rất lạnh, không nhìn ra được anh nói dối điều gì, tay nắm chặt tay cô “Nói em một hai cưỡng hôn anh.”
Vân Chức bật cười, hiểu ra nguyên nhân tại sao vừa này anh lại bất thường rồi.
Cô sờ khóe mắt của anh, ngón tay lại chầm chậm sờ lên hai má hơi gầy đi của anh.
Anh bị bệnh nặng, bị dày vò nhiều ngày như vậy, miễng cưỡng để cầm cự, hôm nay vì để bảo vệ cô, lại bị thương chảy máu, bây giờ như thể tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra, anh chưa bao giờ nói về những đau khổ của mình, chỉ bởi vì bỗng dưng được yêu mà luôn sợ rằng cô không hài lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô giả vờ nghiêm túc, cau mày: “Thế không phải em bị oan…”
Tần Nghiên Bắc mím môi, mở điện thoại lên muốn xóa bài viết đó.
Vân Chức ngăn cánh tay anh lại, đẩy anh dựa vào ghế.
Trước đây cô không dám, bây giờ đối diện với anh, như thể mỗi lần hai người tiếp xúc với nhau đều trở thành lẽ hiển nhiên.
Cô chớp mắt, vòng tay qua cổ Tần Nghiên Bắc “Vì để không bị oan, thế thì chỉ đành biến chuyện này thành sự thật thôi.”
Nói xong cô cúi người hôn lên môi anh, học theo dáng vẻ của anh, chủ động liếm đôi môi mềm mại của anh, thử thăm dò vào sâu hơn.
Đôi môi của cô tiến vào chầm chậm, không thành thục lắm, nhưng rất nhanh cô đã bị anh xoay chuyển, nắm chủ tình hình, Tần Nghiên Bắc kéo eo cô lại gần anh hơn, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng quấn lấy nhau kéo dài trong đêm, gò má Vân Chức ửng hồng, gấp gáp để thở.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai, anh trầm giọng nói với cô: “Chức Chức, đi về anh muốn ở trong xe.”
Vân Chức bị nụ hôn này làm cho choáng váng, cho dù đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể phản ứng lại ngay câu nói nửa vời này của anh được, cô vô thức nhỏ giọng hỏi “Ở trong xe làm cái gì?”
Đôi mắt đen láy của Tần Nghiên Bắc hơi khép hờ, nhìn cô, sâu trong đôi mắt đó ẩn chứa một dục vọng cháy bỏng. Cùng lúc đó Vân Chức đột nhiên hiểu ra, ý thức được ý tứ sâu xa trong câu nói của anh, anh cũng đã cúi người xuống, kề sát mặt với cô, nói ra hai từ khiến cô đỏ mặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cả quãng đường gần 2 tiếng đến sân bay, cả người Vân Chức đều thấy không ổn, nhìn vào tấm chắn hạ xuống đó khắp nơi đều có nguy hiểm, trong tiểu thuyết đã miêu tả về nữ chính là tiếng gào thét đầy đau khổ vẫn còn sống động trong trí nhớ của cô. Cô ngồi sát cạnh cửa, giữ một khoảng cách đủ an toàn với Tần Nghiên Bắc.
Dù anh đã nói đợi sau khi trở về.
Nhưng cũng khó nói lỡ một giây nào đó anh muốn thử thách giới hạn của cô.
Vân Chức mang sự bất an đến sân bay, từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc đều cười như không cười mà nhìn cô, cuối cùng cô xấu hổ thua trước, lúc xuống xe còn thành thật nắm tay anh.
Chuyến bay đêm, hành khách trong sân bay không nhiều, mấy người trợ lý đi cùng đã đi làm thủ tục, Phương Giản đứng kế bên với một khuôn mặt đầy uất ức, lắm lúc liếc nhìn ngón tay của Tần Nghiên Bắc.
Nhưng phàm là người bình thường! Sẽ không cảm thấy đó là một chiếc nhẫn mà!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chua chát, đường đường là thái tử gia của Tần thị, về nước liền chính thức bước lên làm người đứng đầu của tập đoàn, suýt nữa bỏ mạng trong ngày đính hôn, ai ngờ bị bà xã trói bằng dây, mà lại coi đó như bảo bối mình may mắn có được, hận không thể để cho cả thế giới biết.
Sân bay mở điều hòa rất thấp, dù là ngày hè mà cũng lạnh run người, lúc Vân Chức đến nước Anh vội vội vàng vàng, không đem bộ quần áo nào dày cả.
Trước khi hành lý được đem đi kí gửi, Tần Nghiên Bắc ngăn lại, anh mở cái hành lý mang theo bên mình ra, chọn một cái áo khoác dài, dễ để Vân Chức khoác lên máy bay. Khi đang lấy nó ra thì vô tình cúc áo vướng vào thứ gì đó bên dưới và bị kẹt lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức cũng nhìn qua, liền nhìn thấy một quyển sổ ép dưới đáy vali, bên trên quyển số có một sợi dây màu đen dùng để cột cố định lại, bị quần áo vướng vào và lật ra, bên trong có kẹp một bức hình, có vẻ như là cô.
Cô bất giác bước lại gần, muốn mở ra để xem thử có phải không, Tần Nghiên Bắc lại giữ cánh tay cô lại, bình tĩnh nói: “Chức Chức, anh dùng để viết số liệu vào, không có gì đáng xem cả.”
Anh càng như vậy, Vân Chức càng chắc bên trong có gì đó quan trọng, chắc chắn có liên quan đến cô.
Cô cũng không cố gắng nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh buông tay xuống, mím môi, đôi mắt tròn xoe long lanh, bình tĩnh nhìn anh.
Phương Giản cũng chú ý, sau khi xác định đó là gì, anh ấy sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng bốc phốt “Nghiên Bắc, ban đầu cậu dám viết, bây giờ không dám cho cô ấy xem hả.”
Tần Nghiên Bắc ném cho anh ấy một ánh mắt sắc lạnh, Phương Giản liền thấy phát run lãng sang chỗ khác, Vân Chức vẫn không miễn cưỡng để xem, ánh mắt cô nhẹ nhàng lướt qua cuốn sổ, rồi lại ngẩng đầu lên im lặng nhìn anh, không hề yêu cầu nhưng nư thế còn khiến anh khó chịu hơn là việc cô nói gì đó nữa.
Tần Nghiên Bắc tự thấy mình hết cách với cô, hiếm khi anh lộ ra vẻ hơi tự trách, anh cúi người cầm cuốn sổ đã bị anh dùng áo che lại lên, nhưng vẫn quay lưng lại với cô, anh rút tập giấy trong đó ra trước.
Lần này Vân Chức nhanh tay lẹ mắt ngăn anh lại trước, cô nắm chặt ngón tay anh, tờ giấy được gấp lại buộc phải mở ra, cô liếc nhanh thì thấy rõ ràng dòng chữ "Thỏa thuận quà tặng".
Vân Chức khựng lại, trong sân bay tối khuya, nhịp tim cô đập một cách loạn xạ, đinh tai nhức óc.
Máy bay bị hoãn nửa tiếng, màn đêm càng ngày càng tối, sảnh chờ yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở, những người đi cùng tản ra ngồi xung quanh, không ai dại mà đến gần Tần tổng, những hành khách còn lại cũng đều ngồi nghỉ ở một góc.
Vân Chi cúi đầu ngồi ở trung tâm khu vực chờ, ở vị trí có nhiều ánh sáng nhất, đã đọc xong tờ giấy trên tay.
Rất dài, viết bằng tay, đều là chữ viết tay của Tần Nghiên Bắc, có một số chữ bởi vì trạng thái tinh thần lúc đó không ổn định, chữ viết nguệch ngoạc, xiên xiên vẹo vẹo.
Trong đó có viết rõ ràng, tóm tắt tất cả tài sản đứng tên anh có thể giao dịch, bất kể là gì, chỉ cần có giá trị, đều tặng cho Vân Chức vô điều kiện.
Bất kể anh khỏe mạnh, hay mất đi những năng lực bình thường cần phải giám sát đặc biệt, hoặc anh chết rồi đều có hiệu lực.
Vân Chức không nhớ rõ cô đã im lặng bao nhiêu lâu, mép tờ giấy chi chít những vết cào do cô siết mạnh tay quá, mấy lần cô muốn xé nó ném vào sọt rác, nhìn những dòng chữ anh viết khi biết mình sống chết không rõ, cô muốn ôm anh và khóc thật to. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Tần Nghiên Bắc ôm lấy ót cô, bắt cô xoay mặt lại nhìn anh, có lúc cô rất cố chấp, đôi mắt ngấn nước nóng hổi, từ chối nhìn anh.
Anh cụp mắt xuống, trầm thấp nói “Chức Chức, đây không phải di chúc.”
“Không phải di chúc thì là gì hả!” Trong giọng nói của Vân Chức có sự chua chát, vừa mở miệng cô mới phát hiện giọng cô đã khàn đi, “Anh chuẩn bị những thứ này, không phải là đã chuẩn bị sẵn sàng mình sẽ không đi tiếp nữa sao?! Tần Nghiên Bắc, anh đã dự đoán trước rất có thể mình sẽ phải bước vào đường cùng, nhưng lúc đó cũng không nói sự thật với em! Em muốn mấy thứ này để làm gì hả!”
Cánh tay cô che miệng, nhỏ giọng cố hỏi anh “Cái gì anh cũng nghĩ hết, nghĩ đến chuyện bệnh tình không thể kiểm soát, nghĩ đến chuyện mình sẽ chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ em cần anh cỡ nào, không có anh là không được, có phải không?”
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn cô: “Anh có từng nghĩ, nhưng điều này, so với những ảo tưởng em yêu anh của trước kia nó còn giống như mình đang mơ hơn, giấc mơ đẹp quá anh không dám tin, chỉ có những điều không tốt như thế này mới là thứ anh luôn có”
Trái tim Vân Chức khó chịu đến mức nghẹt thở, cô vo tròn mấy mẫu giấy đó vứt cho anh “Cái này anh tìm nơi tiêu hủy đi, không được để lại/”
Tần Nghiên Bắc vuốt tóc cô ‘Đây là bản thảo do anh viết, bản chính thức anh sớm đã giao cho luật sư rồi. Nếu bên này anh xảy ra chuyện gì, luật sư sẽ lập tức tìm em để kí tên, không để cho em có nhiều thời gian sợ hãi. Chức Chức, bệnh của anh không biết khi nào sẽ mất kiểm soát, dù anh chết hay sống đều sẽ không bao giờ khiến em không nơi nương tựa.”
“Sau này anh không thể mất kiểm soát,” Vân Chức đẩy anh ra, “Em sẽ chịu trách nhiệm!”
Cô đứng dậy ngồi xa anh ra, tránh tầm mắt của anh, những giọt nước mắt rơi xuống cuốn sổ.
Vân Chức siết chặt tay, cố gắng để bình tĩnh lại, rồi mới chậm chạp mở cuốn sổ ra, bên trong quả thật có kẹp bức ảnh của cô, lúc cô ngủ anh đã lén chụp, cô đang co người trong cái chăn, ánh đèn ấm áp, khuôn mặt cô lộ ra.
Toàn bộ phía sau cuốn sổ là chữ viết tay của chính anh đầy kiêu ngạo.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng ra nhiều ngày anh bận rộn đến mức không thở được như vậy mà làm sao có thể viết những thứ này xuống cuốn sổ.
Trang đầu tiên là tuổi thơ ở bệnh viện Tùy Lương, anh phát bệnh như thế nào, đụng cô ngã như thế nào, miêu tả tỉ mỉ từng chi tiết một, cô cũng là đến bây giờ mới biết, “11” không phải là trùng hợp, mà đó là dấu vết khó phai cô cho anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Anh ta thậm chí còn vẽ một vài nét đơn giản hình cô bé nhỏ, mặc đồng phục bệnh viện, đang khóc một cách đáng thương.
Trang tiếp theo là lúc anh mười mấy tuổi phải lang bạc ở trên núi không có gì trong người, trèo lên cửa sổ, sau đó lại trùng phùng vào giờ khắc anh cứu mạng cô, bình tĩnh ghi chép lại những hoang tưởng anh từng nhớ, mỗi một mảnh ghép được cô yêu thương.
Nhìn thấy câu nói ‘Em đến để cua anh’ của Trình Quyết, Vân Chức thấy tức cười, nhưng cũng thấy chua chát như thể cô nuốt phải một miếng chanh đã gọt vỏ, cứ đọng lại trong cổ họng, rồi lấp đầy phổi.
Trang cuối cùng, trạng thái của anh đã rất tệ, nét chữ nguệch ngoạc.
“Làm xong trị liệu, những kí ức khác còn đọng lại hay không đều không quan trọng, toàn bộ những thứ ở phía trên là cả cuộc đời của anh.”
Chiếc áo khoác cô mặc trên người của Tần Nghiên Bắc cứ như men theo câu nói này của anh.
Anh chưa bao giờ đến nước Anh một cách bốc đồng và mù quáng, anh đã làm hết tất cả mọi sự chuẩn bị rồi.
Bệnh nặng hoặc chết.
Kí ức bị phai mờ.
Hai khả năng này, anh đã sớm lường trước, hoặc là để cho nửa đời sau của cô không lo cơm áo gạo tiền, hoặc là dùng một cơ thể chấp vá, loạng choạng đi về phía cô.
Cái ôm ấm áp từ phía sau đến, đôi tay quấn sợi dây ôm chặt lấy eo cô, siết chặt vào ngực anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức không dám phát ra dù chỉ một tiếng khóc, chỉ có đôi vai hơi co lại, cố gắng không để nó run rẩy, cô cắn môi đến mức đã hằn dấu.
Giọng điệu vốn ôn nhu mềm mỏng lại cố ý cứng rắn để đè nén cảm xúc: "Tần Nghiên Bắc, anh còn nghĩ rằng, em là đến để cua anh á?”
“Ừm….” giọng nói anh dịu dàng, “Chúc mừng em, cua được rồi nhé.”
Vân Chức nhéo tay anh, anh đứng im để mặc cô phát tiết, đợi đến khi cô nhéo đến mức đỏ, cô cũng thấy không nỡ, ột bàn tay nhỏ bé đặt lên mu bàn tay anh, luồn vào giữa những ngón tay và siết chặt.
Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn độc nhất vô nhị của anh rồi nói “Thật sự dưới pháo hoa ở biển, em đã ước một điều ước, rất sến.”
Anh hỏi “Sến cỡ nào?”
Vân Chức vốn không dám nhắc, sợ nói ra sẽ không thể thành sự thật, nhưng giờ phút này cô không hề sợ gì nữa.
“Hi vọng… Tần Nghiên Bắc mãi mãi, mãi mãi yêu em nhất.”
Tần Nghiên Bắc hôn lên ót cô, nhỏ giọng nói “E là không được rồi.”
Lưng Vân Chức cứng đờ, muốn xoay người lại nhìn anh.
Cánh tay anh càng siết chặt hơn, ôm lấy cô, hôn lên vành tai trắng nõn của cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Tần Nghiên Bắc chỉ yêu Vân Chức, không có nhất vì không có sự so sánh nào cả.”
“Chỉ cần anh có gì thì nó đều là của em.”
*Tiểu Hoàng Văn là những bộ truyện đô thị ái muội, giường chiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook