Em Chính Là Người Tôi Yêu
-
Chương 27: Đừng sợ nhé...có tui bên cạnh rồi
Nó vẫn im lặng, nó đã cố gắng gây ra tiếng động, hắn đã nghe rồi nhưng vẫn không thèm mở cửa ra nữa..nó đang bực bội vì chuyện đó, cộng thêm chuyện ăn một bạt tay của T.Minh là nó sôi máu lên rồi
- Cô muốn zì?
- Hừ..muốn zì hả? Tao muốn mày biến ra khỏi nhà Gia huy...Sao? Làm được chứ
Im lặng
T.Minh tiến lại, đưa tay lên cổ nó. Siết chặt
- Ặc..buông ra..
- Mày nên biết, Gia Huy không có thương mày đâu
- Buông tay...cô...ra mau
- Nếu mày đồng ý biến khỏi nhà Gia huy tao sẽ buông tay ra
- Buông ra...khó...khó..thở
- CÓ ĐỒNG Ý KHÔNG..TAO KHÔNG DƯ THỜI GIAN ĐỂ NÓI CHUYỆN VỚI MÀY
- Buông..ra
- Mẹ nó
Bốp
Một bạt tay nữa tiếp tục giáng xuống mặt nó
Nó đang ngồi trên ghế, trông nó có vẻ mệt mỏi. T.Minh rút trong túi váy ra một cây dao bấm cỡ nhỏ, đưa lên mặt nó
- Gương mặt đi cua trai của mày không còn giá trị nữa, nếu như tao rạch một đường lên mặt mày..Hả?
Tay T.Minh cầm con dao ấn mạnh xuống mặt nó, chỗ đó rướm máu, và một dòng chất lỏng màu đỏ chạy dài xuống mặt nó
Rát quá.
Nóng nữa.
- Haha..nếu như tới bây giờ rồi thì mày chết cũng không sao, chuẩn bị chờ chết đi
T.Minh đến bên cái tủ, mở ra và lấy cây súng màu đen.
- Đói chưa? Ăn đạn nhé.haha
T.Minh chĩa súng vào nó, lên đạn.
Cạch..Đoàng
Tiếng súng phát ra. T.Minh làm rớt cây súng xuống dưới đất, tay chảy máu rất nhiều
-*Tiếng súng đó...chẳng lẽ?*
T.Minh ngồi phịch xuống, phía cái cửa là...
- Gia Huy
Mặt T.Minh biến sắc. Nó nhìn không rõ quang cảnh xung quanh, mắt nó mờ dần, tai ù đi, nó ngất.
Tiếng súng lúc nãy phát ra là của hắn. Hắn thấy nó ngồi trên ghế, mặt chảy nhiều máu. Hắn vứt cây súng bỏ liền chạy lại tháo dây trói cho nó, ôm nó vào lòng. Vừa lúc đó đàn em của hắn cũng xông vào
- Bắt cô ta lại rồi gọi cấp cứu mau
Đàn em của hắn bắt T.Minh lại và gọi cấp cứu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên xe cấp cứu
Hắn đang ngồi bên trong xe cấp cứu, hắn cầm tay nó rất chặt.
- Đừng sợ nhé...có tui bên cạnh rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong bệnh viện
Hắn đang ngồi trước phòng mà nó đang được cấp cứu, chờ bác sĩ ra
Khoảng 20p sau
Vị bác sĩ già từ trong phòng bước ra, hắn liền chạy đến
- Sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân bị cảm do chịu lạnh quá lâu, vết thương trên mặt đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏi. Và cần cho bệnh nhân ăn uống đầy đủ
- Vâng bác sĩ, vậy vào thăm được chưa ạ?
- Được rồi cậu
Hắn lập tức mở cửa phòng bước vào trong. Nó đang nằm trên giường, xung quanh là những máy móc của bệnh viện cộng thêm mùi cồn nữa. Hắn căm ghét cái mùi này. Hắn đi đến bên nó, nó vẫn còn ngủ.
- Ngủ ngon nhé...heo
Hắn đến bên cái ghế trong phòng và ngồi xuống, hắn thiu thiu và cũng ngủ lun
- Cô muốn zì?
- Hừ..muốn zì hả? Tao muốn mày biến ra khỏi nhà Gia huy...Sao? Làm được chứ
Im lặng
T.Minh tiến lại, đưa tay lên cổ nó. Siết chặt
- Ặc..buông ra..
- Mày nên biết, Gia Huy không có thương mày đâu
- Buông tay...cô...ra mau
- Nếu mày đồng ý biến khỏi nhà Gia huy tao sẽ buông tay ra
- Buông ra...khó...khó..thở
- CÓ ĐỒNG Ý KHÔNG..TAO KHÔNG DƯ THỜI GIAN ĐỂ NÓI CHUYỆN VỚI MÀY
- Buông..ra
- Mẹ nó
Bốp
Một bạt tay nữa tiếp tục giáng xuống mặt nó
Nó đang ngồi trên ghế, trông nó có vẻ mệt mỏi. T.Minh rút trong túi váy ra một cây dao bấm cỡ nhỏ, đưa lên mặt nó
- Gương mặt đi cua trai của mày không còn giá trị nữa, nếu như tao rạch một đường lên mặt mày..Hả?
Tay T.Minh cầm con dao ấn mạnh xuống mặt nó, chỗ đó rướm máu, và một dòng chất lỏng màu đỏ chạy dài xuống mặt nó
Rát quá.
Nóng nữa.
- Haha..nếu như tới bây giờ rồi thì mày chết cũng không sao, chuẩn bị chờ chết đi
T.Minh đến bên cái tủ, mở ra và lấy cây súng màu đen.
- Đói chưa? Ăn đạn nhé.haha
T.Minh chĩa súng vào nó, lên đạn.
Cạch..Đoàng
Tiếng súng phát ra. T.Minh làm rớt cây súng xuống dưới đất, tay chảy máu rất nhiều
-*Tiếng súng đó...chẳng lẽ?*
T.Minh ngồi phịch xuống, phía cái cửa là...
- Gia Huy
Mặt T.Minh biến sắc. Nó nhìn không rõ quang cảnh xung quanh, mắt nó mờ dần, tai ù đi, nó ngất.
Tiếng súng lúc nãy phát ra là của hắn. Hắn thấy nó ngồi trên ghế, mặt chảy nhiều máu. Hắn vứt cây súng bỏ liền chạy lại tháo dây trói cho nó, ôm nó vào lòng. Vừa lúc đó đàn em của hắn cũng xông vào
- Bắt cô ta lại rồi gọi cấp cứu mau
Đàn em của hắn bắt T.Minh lại và gọi cấp cứu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên xe cấp cứu
Hắn đang ngồi bên trong xe cấp cứu, hắn cầm tay nó rất chặt.
- Đừng sợ nhé...có tui bên cạnh rồi
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong bệnh viện
Hắn đang ngồi trước phòng mà nó đang được cấp cứu, chờ bác sĩ ra
Khoảng 20p sau
Vị bác sĩ già từ trong phòng bước ra, hắn liền chạy đến
- Sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân bị cảm do chịu lạnh quá lâu, vết thương trên mặt đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏi. Và cần cho bệnh nhân ăn uống đầy đủ
- Vâng bác sĩ, vậy vào thăm được chưa ạ?
- Được rồi cậu
Hắn lập tức mở cửa phòng bước vào trong. Nó đang nằm trên giường, xung quanh là những máy móc của bệnh viện cộng thêm mùi cồn nữa. Hắn căm ghét cái mùi này. Hắn đi đến bên nó, nó vẫn còn ngủ.
- Ngủ ngon nhé...heo
Hắn đến bên cái ghế trong phòng và ngồi xuống, hắn thiu thiu và cũng ngủ lun
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook