Duyên Mộng
-
Chương 11: Từ đây hết tự do phóng túng...
Đình Quân tự cười giễu mình. Anh ngồi phịch xuống giường, tay xoa trán, thảm thương. Đúng, bây giờ anh là kẻ đáng thương nhất đây.
Trên sàn, chỉ độc mỗi tấm thảm màu nâu to thật to.
Quần áo? Có lẽ nó bay theo gió rồi.
Ví tiền? Tờ chẵn biến mất, tờ lẻ ở lại.
Hoàn cảnh bây giờ đúng là khóc không ra nước mắt. Đình Quân tức, rất tức. Con người kia đã quá to gan.
Anh với lấy điện thoại, mừng thầm. Cứ tưởng vật bất ly thân này cũng không cánh mà bay tuốt. Nếu như vậy thật, anh đập đầu chết tại đây luôn cho rồi. Hóa ra tên đó vẫn còn chút tình người đi.
Ngón tay bấm vài con số, nhấn nút gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy lên tiếng:
" A lô? " - giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đình Quân yên tâm phần nào.
" Anh hai. "
"...Đình Quân? Đêm qua em không về nhà, mẹ lo lắm đấy. Em đã ở đâu vậy? Mà bây giờ em đang ở đâu? " - Đình Huy vừa nghe giọng anh đã sốt ruột lo lắng, hỏi tới tấp.
" Anh hai. Tí nữa về em sẽ kể anh nghe. Bây giờ em cần anh làm một số việc. " - Đình Quân tỏ ra hết sức bình thản.
" Được. Nói đi. " - Đại thiếu gia thầm cầu nguyện tên nhóc này không gây họa gì.
" Được..Chuyện là em cần anh soạn một ít quần áo. Một quần jean, một áo sơ mi, dây nịt, tiện thì mang luôn một underwear, anh gửi cho em một ít tiền nữa. Địa chỉ là khách sạn Á Lâm. Nhanh nha anh! Em cúp đây. " - Dứt lời cúp máy cái rụp.
Rõ ràng là trời đánh. Thằng em trai trời đánh. Sao thiên lôi không bổ nó một cái ngay lập tức đi...
Trong lòng Đình Huy dâng lên nỗi tức tối âm ĩ, muốn mắng cũng không mắng kịp. Ra lệnh xong nó đã cúp máy. Đang trong phòng họp, ai nấy đều cảm thấy luồng khí hắc ám tỏa ra xung quanh chủ tịch, họ khẽ rùng mình.
-------------
Ba mươi phút sau, đồ được chuyển đến.
Đình Quân nhanh nhảu ra cửa nhận hàng.
Trong túi có một chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi carô, một dây nịt, một underwear mới toanh. Quan trọng bên trong còn có cái gì đó lấp lánh mạ vàng. Đình Quân thò tay vào lấy ra, ngắm nghía. Mắt anh sáng rực lên sung sướng.
Một chiếc thẻ vàng. Thế là từ giờ mình cứ tự do quẹt vài cái là có thể mua bất cứ cái gì.
Anh hai, em yêu anh nhất trên đời. Đình Quân khoái chí cười ngã nghiêng quên luôn cả việc Vương Khánh lừa bịp anh.
Thay đồ tươm tất, anh đứng trước gương vuốt lại mái tóc cho thật cool, sau đấy trả phòng và gọi một chiếc taxi phóng thẳng về nhà. Phải về ngay thôi, mẫu hậu có lẽ đang trông anh lắm rồi. Con trai ngoan thì không nên như thế!
-----
Vừa vào đến cửa, Đình Quân thấy mẹ cùng dì Tuệ ngồi uống trà tán gẫu. Anh hí hửng chạy đến ngồi ngay cạnh Vu Huyên, lay tay bà:
" Mẹ, con trai mẹ về rồi. Mẹ à, tối qua con mệt quá ngủ luôn ở nhà bạn, chưa kịp nhắn tin báo cho mẹ. Mẹ đừng giận con nhé! "
Tên này hóa ra cũng biết lúc nào nên hối lỗi. Chậc, định mắng nó một trận mà thôi vậy.
Vu Huyên khẽ thở dài, đưa mắt lườm hắn một cái:
" Sau này còn lặp lại, đừng trách mẹ. " - Bà nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị.
Ai da, vẻ mặt này của mẹ làm mình phát khiếp. Những lúc thế này mẹ luôn nguy hiểm khó lường. Hức hức. Mẹ không biết con trai mẹ đã bị lừa đó, rất đáng thương mà...
Đình Quân khóc ròng trong lòng. Nỗi đau đớn này có ai thấu được chứ. Anh là đứa trẻ đáng thương, mẹ phải yêu thương hơn mới phải ╮(╯_╰)╭.
" Được rồi, vào phòng đi. Mẹ có chuyện cần nói. " - Dứt lời bóng dáng Vu Huyên khuất sau cánh cửa.
Lại chuyện gì nữa đây.... Trời ạ, hôm nay thật là xúi quẩy mà. Trong bụng thấp thỏm lo lắng, Đình Quân lê bước chậm chạp theo sau Vu Huyên.
Vào đến phòng, anh thấy mẹ ra dấu ngồi xuống cạnh bà. Anh còn thấy trên tay bà hình như đang cầm gì đó nữa. Sự tò mò vọt nhanh lên đỉnh điểm.
" Chuyện gì vậy mẹ? " - Đình Quân không nhịn được, hỏi ngay.
" Cái này là của con. Từ ngày mốt, con sẽ phải đi làm. Cổ phần của con có một ít là mẹ chuyển nhượng qua. Nhớ làm việc chăm chỉ đó. Nếu gây họa, chắc con cũng biết mạng con như thế nào rồi chứ? " - Vừa nói Vu Huyên vừa đưa cho anh một tờ giấy.
Đình Quân 囧. Chuyện gì thế này? Đi làm? Cổ phần? Gây họa? Số mạng không vững vàng? Con khỉ... Anh mắng thầm trong bụng.
" Ngày mai con phải đi làm rồi cơ ạ? Nhanh thật nha... " - Vẻ mặt rầu rỉ lộ ra hẳn.
" Còn định ở nhà quậy phá đến khi nào? Con cũng nên trưởng thành một tí đi. " - Giọng nói của người phụ nữ bên cạnh nghiêm nghị hơn.
" Vâng...con biết rồi. Ngày mai mẹ sẽ thấy một con người khác. Hứa đấy. " - Đình Quân quay sang cười với bà, ra vẻ dứt khoát.
" Được. Mẹ tin con. " - Vu Huyên xoa đầu anh, sau đấy bà đi nghỉ.
Hai tháng trước, lúc Đình Quân trở về nhà được một tháng thì có tin dữ. Đình Nhất Khiêm không gượng nỗi mà đã qua đời. Sự việc đó đã ảnh hưởng không ít đến nhiều phương diện. Ở nhà, mọi người đều trở nên hoang mang, đau lòng. Vu Huyên là người đáng thương nhất. Khi đưa ông vào bệnh viện và nghe bác sĩ báo tình hình, bà đã chịu không nổi mà ngất đi. Đến ngày hôm sau, đưa Đình Nhất Khiêm về nhà, vừa lo tang sự vừa lo việc công ty.
Lúc đấy cũng thật may là Đình Quân trở về, mọi gánh nặng được san sẻ bớt. Đình Huy một mình đứng ra gánh vác công ty. Đình Quân cùng Vu Huyên lo việc tang sự. Đám tang diễn ra trong hoàn cảnh công ty đang gặp biến cố. Nhiều tập đoàn khác lợi dụng việc này đã lấn lướt, không nương tay mà muốn chiếm đi cổ phần Đình gia.
Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, tang sự của Đình Nhất Khiêm được giải quyết xong xuôi. Vu Huyên cũng gắng gượng lấy lại tinh thần mà giúp đỡ Đình Huy giữ vững cổ phần công ty. Và hiện tại, tập đoàn Đình Tôn đã trở lại khí thế ban đầu. Đình Huy sau đấy đã nhậm chức chủ tịch, điều hành công ty. Công việc suôn sẻ, vững mạnh, phát triển. Tính sâu xa cho tương lai thì có thêm một vị chuyên gây họa xuất hiện...
--
Đình Quân cầm tờ giấy mà mẹ đưa cho anh bước lên phòng.
Đóng sập cánh cửa, Đình Quân mệt mỏi ngã lưng xuống giường. Đôi mắt hướng thẳng lên phía trần nhà, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Anh nhớ tới Vương Khánh. Người con trai anh đã gặp trong mơ, sau đấy còn cùng người ta mà ân ái...Vậy mà...ha, người ta còn nỡ lòng lừa gạt anh.
Hóa ra con người Vương Khánh là thế. Thằng bạn anh từng khuyên, thế mà anh không để tâm đến. Nhất quyết phải cùng Vương Khánh trải qua một đêm. Ngẫm lại, đêm đó anh đã động tâm với người ta mất rồi.
Vậy mà người ta chơi anh một vố quá đau. Đình Quân nhắm mắt lại, khẽ nhếch mép:
" Tôi thích em thật rồi, bây giờ phải làm sao nhỉ? "
Tờ giấy lúc nãy bị gió thổi bay, nằm vô định hình trên sàn nhà.
Một tờ giấy trắng tinh, bên trên là những dòng chữ in đậm nét rõ ràng. Phía góc trái có một tấm hình thẻ của Đình Quân. Bên phải là những dòng ghi lai lịch của anh. Đậm nét nhất là chỗ chức vị: Tổng giám đốc.
Trên sàn, chỉ độc mỗi tấm thảm màu nâu to thật to.
Quần áo? Có lẽ nó bay theo gió rồi.
Ví tiền? Tờ chẵn biến mất, tờ lẻ ở lại.
Hoàn cảnh bây giờ đúng là khóc không ra nước mắt. Đình Quân tức, rất tức. Con người kia đã quá to gan.
Anh với lấy điện thoại, mừng thầm. Cứ tưởng vật bất ly thân này cũng không cánh mà bay tuốt. Nếu như vậy thật, anh đập đầu chết tại đây luôn cho rồi. Hóa ra tên đó vẫn còn chút tình người đi.
Ngón tay bấm vài con số, nhấn nút gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy lên tiếng:
" A lô? " - giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đình Quân yên tâm phần nào.
" Anh hai. "
"...Đình Quân? Đêm qua em không về nhà, mẹ lo lắm đấy. Em đã ở đâu vậy? Mà bây giờ em đang ở đâu? " - Đình Huy vừa nghe giọng anh đã sốt ruột lo lắng, hỏi tới tấp.
" Anh hai. Tí nữa về em sẽ kể anh nghe. Bây giờ em cần anh làm một số việc. " - Đình Quân tỏ ra hết sức bình thản.
" Được. Nói đi. " - Đại thiếu gia thầm cầu nguyện tên nhóc này không gây họa gì.
" Được..Chuyện là em cần anh soạn một ít quần áo. Một quần jean, một áo sơ mi, dây nịt, tiện thì mang luôn một underwear, anh gửi cho em một ít tiền nữa. Địa chỉ là khách sạn Á Lâm. Nhanh nha anh! Em cúp đây. " - Dứt lời cúp máy cái rụp.
Rõ ràng là trời đánh. Thằng em trai trời đánh. Sao thiên lôi không bổ nó một cái ngay lập tức đi...
Trong lòng Đình Huy dâng lên nỗi tức tối âm ĩ, muốn mắng cũng không mắng kịp. Ra lệnh xong nó đã cúp máy. Đang trong phòng họp, ai nấy đều cảm thấy luồng khí hắc ám tỏa ra xung quanh chủ tịch, họ khẽ rùng mình.
-------------
Ba mươi phút sau, đồ được chuyển đến.
Đình Quân nhanh nhảu ra cửa nhận hàng.
Trong túi có một chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi carô, một dây nịt, một underwear mới toanh. Quan trọng bên trong còn có cái gì đó lấp lánh mạ vàng. Đình Quân thò tay vào lấy ra, ngắm nghía. Mắt anh sáng rực lên sung sướng.
Một chiếc thẻ vàng. Thế là từ giờ mình cứ tự do quẹt vài cái là có thể mua bất cứ cái gì.
Anh hai, em yêu anh nhất trên đời. Đình Quân khoái chí cười ngã nghiêng quên luôn cả việc Vương Khánh lừa bịp anh.
Thay đồ tươm tất, anh đứng trước gương vuốt lại mái tóc cho thật cool, sau đấy trả phòng và gọi một chiếc taxi phóng thẳng về nhà. Phải về ngay thôi, mẫu hậu có lẽ đang trông anh lắm rồi. Con trai ngoan thì không nên như thế!
-----
Vừa vào đến cửa, Đình Quân thấy mẹ cùng dì Tuệ ngồi uống trà tán gẫu. Anh hí hửng chạy đến ngồi ngay cạnh Vu Huyên, lay tay bà:
" Mẹ, con trai mẹ về rồi. Mẹ à, tối qua con mệt quá ngủ luôn ở nhà bạn, chưa kịp nhắn tin báo cho mẹ. Mẹ đừng giận con nhé! "
Tên này hóa ra cũng biết lúc nào nên hối lỗi. Chậc, định mắng nó một trận mà thôi vậy.
Vu Huyên khẽ thở dài, đưa mắt lườm hắn một cái:
" Sau này còn lặp lại, đừng trách mẹ. " - Bà nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị.
Ai da, vẻ mặt này của mẹ làm mình phát khiếp. Những lúc thế này mẹ luôn nguy hiểm khó lường. Hức hức. Mẹ không biết con trai mẹ đã bị lừa đó, rất đáng thương mà...
Đình Quân khóc ròng trong lòng. Nỗi đau đớn này có ai thấu được chứ. Anh là đứa trẻ đáng thương, mẹ phải yêu thương hơn mới phải ╮(╯_╰)╭.
" Được rồi, vào phòng đi. Mẹ có chuyện cần nói. " - Dứt lời bóng dáng Vu Huyên khuất sau cánh cửa.
Lại chuyện gì nữa đây.... Trời ạ, hôm nay thật là xúi quẩy mà. Trong bụng thấp thỏm lo lắng, Đình Quân lê bước chậm chạp theo sau Vu Huyên.
Vào đến phòng, anh thấy mẹ ra dấu ngồi xuống cạnh bà. Anh còn thấy trên tay bà hình như đang cầm gì đó nữa. Sự tò mò vọt nhanh lên đỉnh điểm.
" Chuyện gì vậy mẹ? " - Đình Quân không nhịn được, hỏi ngay.
" Cái này là của con. Từ ngày mốt, con sẽ phải đi làm. Cổ phần của con có một ít là mẹ chuyển nhượng qua. Nhớ làm việc chăm chỉ đó. Nếu gây họa, chắc con cũng biết mạng con như thế nào rồi chứ? " - Vừa nói Vu Huyên vừa đưa cho anh một tờ giấy.
Đình Quân 囧. Chuyện gì thế này? Đi làm? Cổ phần? Gây họa? Số mạng không vững vàng? Con khỉ... Anh mắng thầm trong bụng.
" Ngày mai con phải đi làm rồi cơ ạ? Nhanh thật nha... " - Vẻ mặt rầu rỉ lộ ra hẳn.
" Còn định ở nhà quậy phá đến khi nào? Con cũng nên trưởng thành một tí đi. " - Giọng nói của người phụ nữ bên cạnh nghiêm nghị hơn.
" Vâng...con biết rồi. Ngày mai mẹ sẽ thấy một con người khác. Hứa đấy. " - Đình Quân quay sang cười với bà, ra vẻ dứt khoát.
" Được. Mẹ tin con. " - Vu Huyên xoa đầu anh, sau đấy bà đi nghỉ.
Hai tháng trước, lúc Đình Quân trở về nhà được một tháng thì có tin dữ. Đình Nhất Khiêm không gượng nỗi mà đã qua đời. Sự việc đó đã ảnh hưởng không ít đến nhiều phương diện. Ở nhà, mọi người đều trở nên hoang mang, đau lòng. Vu Huyên là người đáng thương nhất. Khi đưa ông vào bệnh viện và nghe bác sĩ báo tình hình, bà đã chịu không nổi mà ngất đi. Đến ngày hôm sau, đưa Đình Nhất Khiêm về nhà, vừa lo tang sự vừa lo việc công ty.
Lúc đấy cũng thật may là Đình Quân trở về, mọi gánh nặng được san sẻ bớt. Đình Huy một mình đứng ra gánh vác công ty. Đình Quân cùng Vu Huyên lo việc tang sự. Đám tang diễn ra trong hoàn cảnh công ty đang gặp biến cố. Nhiều tập đoàn khác lợi dụng việc này đã lấn lướt, không nương tay mà muốn chiếm đi cổ phần Đình gia.
Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, tang sự của Đình Nhất Khiêm được giải quyết xong xuôi. Vu Huyên cũng gắng gượng lấy lại tinh thần mà giúp đỡ Đình Huy giữ vững cổ phần công ty. Và hiện tại, tập đoàn Đình Tôn đã trở lại khí thế ban đầu. Đình Huy sau đấy đã nhậm chức chủ tịch, điều hành công ty. Công việc suôn sẻ, vững mạnh, phát triển. Tính sâu xa cho tương lai thì có thêm một vị chuyên gây họa xuất hiện...
--
Đình Quân cầm tờ giấy mà mẹ đưa cho anh bước lên phòng.
Đóng sập cánh cửa, Đình Quân mệt mỏi ngã lưng xuống giường. Đôi mắt hướng thẳng lên phía trần nhà, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Anh nhớ tới Vương Khánh. Người con trai anh đã gặp trong mơ, sau đấy còn cùng người ta mà ân ái...Vậy mà...ha, người ta còn nỡ lòng lừa gạt anh.
Hóa ra con người Vương Khánh là thế. Thằng bạn anh từng khuyên, thế mà anh không để tâm đến. Nhất quyết phải cùng Vương Khánh trải qua một đêm. Ngẫm lại, đêm đó anh đã động tâm với người ta mất rồi.
Vậy mà người ta chơi anh một vố quá đau. Đình Quân nhắm mắt lại, khẽ nhếch mép:
" Tôi thích em thật rồi, bây giờ phải làm sao nhỉ? "
Tờ giấy lúc nãy bị gió thổi bay, nằm vô định hình trên sàn nhà.
Một tờ giấy trắng tinh, bên trên là những dòng chữ in đậm nét rõ ràng. Phía góc trái có một tấm hình thẻ của Đình Quân. Bên phải là những dòng ghi lai lịch của anh. Đậm nét nhất là chỗ chức vị: Tổng giám đốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook