Duy Ngã Độc Tôn
-
Chương 13: Ai giáo huấn ai
Tần Tuyết đứng ở cửa Tử Thần Viên, do dự có nên đi thông báo với phu nhân một tiếng hay không. Trong đầu nàng lập tức hiện lên ánh mắt tự tin vừa rồi của Tần Lập, liền quyết định không đi. Thiếu gia tuy rằng vẫn là một đứa nhỏ, nhưng trong giọng nói đầy khí phách đàn ông. Đừng nên vì lòng tốt của mình mà làm cho hắn phản cảm.
Bản thân Tần Tuyết đều không có cảm giác được, từ lúc đầu nàng không quá tình nguyện, đến bây giờ trở nên một lòng lo lắng cho Tần Lập.
Tần Tuyết khẽ cắn môi, mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Thân hình nàng hóa thành một làn khói nhẹ đuổi theo phương hướng bọn Tần Lập rời đi, trong lòng vẫn không yên về Tần Lập. Hai anh em Tần Hổ, Tần Phong ở Tần gia từ nhỏ được nuông chiều, xuống tay không có chừng mực. Nếu Tần Lập thật sự bị thương, ai cũng không có kết quả tốt. Tần Tuyết nghĩ lại lời nói của gia chủ, trong lòng hiểu được Tần Lập không bao giờ là thiếu niên mặc người khi dễ làm nhục kia nữa!
Ba chiếc xe ngựa phóng nhanh trên đường phố, người đi đường đã tránh né từ rất xa. Tần Lập tuy rằng ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe nhưng lại có thể cảm nhận được trên đường xe ngựa đi qua, bên ngoài rất hỗn loạn. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên nụ cười khinh thường. Gia giáo như thế quả thật không thể kém hơn. Tần Hổ cùng Tần Phong đều được coi như là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này, cũng chỉ là như vậy mà thôi!
Mấy chiếc xe ngựa đi một mạch đi nhanh về hướng Tây, dừng ở cửa một võ quán lớn ở thành Tây. Xe ngừng lại, Tần Lập xuống xe ngẩng đầu đánh giá võ quán tên là "Phương Chính" này.
Võ quán có ba tầng lầu, rường cột chạm trổ, khí thế khoáng đạt. Cả kiến trúc nhìn không thấy một viên gạch, hoàn toàn được tạo từ gỗ làm người ta có một cảm giác xa hoa. Trong nháy mắt, Tần Lập gần như có cảm giác trở lại thời đại cổ.
Hắn lại nhìn hai chữ "Phương Chính" phong cách cổ xưa hào phóng kia, một cỗ khí thế hùng hồn ập vào mặt. Hiển nhiên hai chữ này xuất xứ từ bút tích danh gia. Xem ra người chủ võ quán này cũng không phải người bình thường.
Lúc này, thanh âm tràn ngập trêu tức của Tần Phong vang lên bên tai Tần Lập:
- Đại sư cơ sở, không phải là sợ rồi chứ?
- Sợ cái rắm!
Tần Lập thuận miệng ném ra một câu, sau đó không để ý tới Tần Phong, cất bước đi vào bên trong. Mấy tên thị vệ bên cạnh Tần Hổ không nhịn được cười, bị thiếu gia của mình liếc mắt nhìn một cái mới phản ứng lại, đều thành vẻ rất buồn cười.
Tần Phong đứng ở phía sau, tức giận mặt đỏ bừng. Tần Hổ vỗ vai đệ đệ, nói:
- Cần gì phải tức giận với hắn? Lát nữa giận bao nhiêu, ca ca đều cam đoan ngươi có thể hả giận!
Tần Phong gật mạnh đầu, trong lòng quyết định. Hôm nay chấp nhận bị gia gia trách phạt một hồi, cũng muốn cho Tần Lập không dễ sống. Không đánh gãy một cái chân, tuyệt không bỏ qua!
Tần Lập đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong mà một đại sảnh hơn ba mươi mét vuông, bên trong đặt các loại khí cụ dùng để luyện công. Bên trong nhưng lại không có ai, hiển nhiên bọn Tần Hổ trước đó đã nói chuyện rồi. Mặc kệ thế nào, đây coi như là chuyện nội bộ của Tần gia, lan truyền ra ngoài, trên mặt bọn Tần Hổ cũng không có vinh quang gì.
Hơn nữa tin tức Tần gia kết thân với Thượng Quan gia, trong cao tầng Tần gia đã truyền lan. Tần Hổ cùng Tần Phong cũng đều biết chuyện này, trong lòng tuy rằng cực kỳ khinh bỉ Tần Lập nhưng cũng không dám làm mọi chuyện trở nên to tát. Về phần hậu quả về việc đánh Tần Lập, rất đơn giản. Tần Hổ có rất nhiều biện pháp khiến cho Tần Lập không dám nói ra.
Theo tất cả mọi người đi vào, đám hộ vệ của Tần Hổ và Tần Phong đều tự giác canh giữ ở cửa võ quán. Bọn họ vừa phòng ngừa người bên ngoài tiến vào, mặt khác cũng lo lắng Tần Lập chạy mất!
Lúc này, một cái cửa nhỏ ở góc võ quán mở ra. Từ bên trong, một thanh niên thân hình cao lớn, khôi ngô, toàn thân mặc một cái quần luyện công đến đầu gối. Người này hai mắt sáng quắc, nhìn Tần Hổ, Tần Phong cười. Hắn thản nhiên nói:
- Mới tới hả?
Nói xong ánh mắt hắn nhìn vào Tần Lập, hơi hơi nhíu mày. Hắn thầm nghĩ:
- Tên này thoạt nhìn cũng có vẻ khôn khéo, làm sao lại dám làm mất lòng hai tên của Tần gia này vậy?
- Phương huynh. Chuyện hôm nay làm phiền ngươi rồi!
Tần Hổ đi lên ôm quyền, cười hì hì nói một câu.
Trên mặt người thanh niên nổi lên nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nói:
- Các ngươi làm có chừng mực một chút. Chuyện này nếu như bị Lão gia nhà ta biết được, khẳng định ta sẽ bị phạt!
- Được rồi. Được rồi. Huynh đệ nhà mình cả, cũng nói cảm ơn nữa. Buổi tối nay ở Hương Tú lâu...Ta mời!
Tần Hổ cười nói.
- Được rồi. Các ngươi tùy tiện.
Người thanh niên được gọi là Phương huynh kia lắc lắc đầu, xoay người lại đi tới cánh cửa nhỏ. Sau đó dường như hắn nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Tần Lập nói:
- Hắc! Tiểu tử kia. Nam nhân đôi khi cúi đầu, cũng không tính là gì! Không mất mặt!
Tần Lập ngẩng đầu, nhìn phía sau lưng người thanh niên khôi ngô có xăm hình, nói khẽ:
- Cảm ơn!
Tần Phong ở một bên cười giả dối nói:
- Cảm ơn thì không cần thiết! Phương huynh thân phận thế nào, không phải là loại người rác rưởi như ngươi có thể nói leo. Tỉnh lại đi, đồ con hoang. Trước tiên tự lo cho mình đi...Ách!
Tần Phong còn chưa nói xong liền thấy Tần Lập chỉ cách mình vài bước lăng không nhảy tới, hung hăng đá vào mặt hắn!
Người thanh niên khôi ngô họ Phương kia còn chưa đi tới cửa, lúc này không kìm nổi quay đầu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ:
- Tần Hổ không phải là định lấy thằng con hoang Tần gia này làm bao cát đánh cho hết giận sao? Xem tình hình này, bao cát này...cũng không phải là dễ xơi!
Tần Phong bởi hoàn toàn không đoán trước được Tần Lập dám ra tay vào lúc này. Hắn căn bản không có bất kỳ đề phòng gì. Hơn nữa khoảng cách hai người rất gần, căn bản không có cách né tránh.
Tuy nhiên danh hiệu thiếu niên thiên tài cũng không phải bỗng dưng mà có. Trong nháy mắt, Tần Phong tập trung toàn bộ nguyên lực của mình lên mặt...Chợt nghe một tiếng "Phốc" vang lên, một cước này của Tần Lập hung hăng đá lên mặt Tần Phong. Khuôn mặt anh tuấn của Tần Phong lập tức xuất hiện một vết bùn đất hình dấu chân.
Tần Lập hồi sáng tản bộ trong sương sớm ở Tử Thần Viên, ý muốn đi dạo một vòng. Đối với nơi ở của mình, trong lòng cũng phải nắm chắc.Nguồn: http://qtruyen.net
Cho dù Tần Phong đã vận nguyên lực lên mặt, nhưng trong chớp mắt cũng không thể hoàn thành phòng ngự hoàn mỹ. Cái mũi yếu ớt của hắn bị Tần Lập một cước đá vỡ, máu tươi lập tức chảy ra.
- Đồ con hoang, ngươi dám đánh lén ta! Ta giết ngươi!
Lúc này Tần Phong gần như hoàn toàn điên rồi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ đến Tần Lập không ngờ lại dám cướp trước ra tay, mà lại độc như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị thiệt thòi lớn như bây giờ.
Tần Phong không hổ là cao thủ Huyền cấp, căn bản không để ý vết thương trên mặt. Hắn vận nguyên lực, hóa chưởng thành đao bổ tới cổ Tần Lập. Tốc độ hắn quả thực cực kỳ nhanh, trong không trung chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh do hắn tạo nên.
Hành động của Tần Lập hoàn toàn ra ngoài dự đoán trước của Tần Hổ. Mắt thấy tình huống phát triển đến mức không thể khống chế, hắn cũng chỉ kịp hô lên một tiếng:
- Tiểu Phong! Không thể giết hắn!
Người thanh niên khôi ngô họ Phương cũng la lên:
- Tần Phong...Dừng tay!
Tần Phong đã bị cừu hận làm mụ đầu óc, làm sao còn có thể nghe thấy người khác nói gì. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý niệm:
- Giết thằng con hoang này!
Đúng lúc này, bên ngoài võ quán bỗng hỗn loạn. Ngay sau đó, cánh cửa bị một cước của ai đó mạnh mẽ đá văng. Cánh cửa gỗ rất nặng không ngờ bị đá tới mức dập nát, Tần Tuyết vẻ mặt lo lắng quát lớn:
- Tần Phong. Dừng tay!
Mà lúc này, Tần Phong đã bổ nhào tới trước người Tần Lập. Khuôn mặt hắn vặn vẹo hai mắt dữ tợn, quát:
- Chết đi. Đồ con hoang!
Ầm!
Chỉ thấy thân thể Tần Phong giống như một cái diều đứt dây, quay cuồng trong không trung văng ra!
Thân hình hắn hung hăng đánh lên một giá gỗ cắm binh khí ở bên ngoài mười mét. Giá binh khí đổ về phía sau, phát ra một tiếng kêu nặng nề.
Ầm!
Bụi đất trên sàn gỗ bay lên, Tần Phong nằm ở nơi đó, không nhúc nhích!
Hai mắt Tần Lập tràn ngập sát khí, khóe miệng tràn ra một tia máu. Trên cổ hắn xuất hiện một vết máu, chỉ thiếu một chút động mạch cổ sẽ bị chặt đứt!
Mấy người trong đại sảnh đứng nhìn, vẻ mặt đều ngây như phỗng, như hóa đá tại chỗ!
Bản thân Tần Tuyết đều không có cảm giác được, từ lúc đầu nàng không quá tình nguyện, đến bây giờ trở nên một lòng lo lắng cho Tần Lập.
Tần Tuyết khẽ cắn môi, mắt hiện lên vẻ kiên quyết. Thân hình nàng hóa thành một làn khói nhẹ đuổi theo phương hướng bọn Tần Lập rời đi, trong lòng vẫn không yên về Tần Lập. Hai anh em Tần Hổ, Tần Phong ở Tần gia từ nhỏ được nuông chiều, xuống tay không có chừng mực. Nếu Tần Lập thật sự bị thương, ai cũng không có kết quả tốt. Tần Tuyết nghĩ lại lời nói của gia chủ, trong lòng hiểu được Tần Lập không bao giờ là thiếu niên mặc người khi dễ làm nhục kia nữa!
Ba chiếc xe ngựa phóng nhanh trên đường phố, người đi đường đã tránh né từ rất xa. Tần Lập tuy rằng ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe nhưng lại có thể cảm nhận được trên đường xe ngựa đi qua, bên ngoài rất hỗn loạn. Trên mặt hắn không khỏi hiện lên nụ cười khinh thường. Gia giáo như thế quả thật không thể kém hơn. Tần Hổ cùng Tần Phong đều được coi như là đệ tử ưu tú nhất thế hệ này, cũng chỉ là như vậy mà thôi!
Mấy chiếc xe ngựa đi một mạch đi nhanh về hướng Tây, dừng ở cửa một võ quán lớn ở thành Tây. Xe ngừng lại, Tần Lập xuống xe ngẩng đầu đánh giá võ quán tên là "Phương Chính" này.
Võ quán có ba tầng lầu, rường cột chạm trổ, khí thế khoáng đạt. Cả kiến trúc nhìn không thấy một viên gạch, hoàn toàn được tạo từ gỗ làm người ta có một cảm giác xa hoa. Trong nháy mắt, Tần Lập gần như có cảm giác trở lại thời đại cổ.
Hắn lại nhìn hai chữ "Phương Chính" phong cách cổ xưa hào phóng kia, một cỗ khí thế hùng hồn ập vào mặt. Hiển nhiên hai chữ này xuất xứ từ bút tích danh gia. Xem ra người chủ võ quán này cũng không phải người bình thường.
Lúc này, thanh âm tràn ngập trêu tức của Tần Phong vang lên bên tai Tần Lập:
- Đại sư cơ sở, không phải là sợ rồi chứ?
- Sợ cái rắm!
Tần Lập thuận miệng ném ra một câu, sau đó không để ý tới Tần Phong, cất bước đi vào bên trong. Mấy tên thị vệ bên cạnh Tần Hổ không nhịn được cười, bị thiếu gia của mình liếc mắt nhìn một cái mới phản ứng lại, đều thành vẻ rất buồn cười.
Tần Phong đứng ở phía sau, tức giận mặt đỏ bừng. Tần Hổ vỗ vai đệ đệ, nói:
- Cần gì phải tức giận với hắn? Lát nữa giận bao nhiêu, ca ca đều cam đoan ngươi có thể hả giận!
Tần Phong gật mạnh đầu, trong lòng quyết định. Hôm nay chấp nhận bị gia gia trách phạt một hồi, cũng muốn cho Tần Lập không dễ sống. Không đánh gãy một cái chân, tuyệt không bỏ qua!
Tần Lập đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong mà một đại sảnh hơn ba mươi mét vuông, bên trong đặt các loại khí cụ dùng để luyện công. Bên trong nhưng lại không có ai, hiển nhiên bọn Tần Hổ trước đó đã nói chuyện rồi. Mặc kệ thế nào, đây coi như là chuyện nội bộ của Tần gia, lan truyền ra ngoài, trên mặt bọn Tần Hổ cũng không có vinh quang gì.
Hơn nữa tin tức Tần gia kết thân với Thượng Quan gia, trong cao tầng Tần gia đã truyền lan. Tần Hổ cùng Tần Phong cũng đều biết chuyện này, trong lòng tuy rằng cực kỳ khinh bỉ Tần Lập nhưng cũng không dám làm mọi chuyện trở nên to tát. Về phần hậu quả về việc đánh Tần Lập, rất đơn giản. Tần Hổ có rất nhiều biện pháp khiến cho Tần Lập không dám nói ra.
Theo tất cả mọi người đi vào, đám hộ vệ của Tần Hổ và Tần Phong đều tự giác canh giữ ở cửa võ quán. Bọn họ vừa phòng ngừa người bên ngoài tiến vào, mặt khác cũng lo lắng Tần Lập chạy mất!
Lúc này, một cái cửa nhỏ ở góc võ quán mở ra. Từ bên trong, một thanh niên thân hình cao lớn, khôi ngô, toàn thân mặc một cái quần luyện công đến đầu gối. Người này hai mắt sáng quắc, nhìn Tần Hổ, Tần Phong cười. Hắn thản nhiên nói:
- Mới tới hả?
Nói xong ánh mắt hắn nhìn vào Tần Lập, hơi hơi nhíu mày. Hắn thầm nghĩ:
- Tên này thoạt nhìn cũng có vẻ khôn khéo, làm sao lại dám làm mất lòng hai tên của Tần gia này vậy?
- Phương huynh. Chuyện hôm nay làm phiền ngươi rồi!
Tần Hổ đi lên ôm quyền, cười hì hì nói một câu.
Trên mặt người thanh niên nổi lên nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nói:
- Các ngươi làm có chừng mực một chút. Chuyện này nếu như bị Lão gia nhà ta biết được, khẳng định ta sẽ bị phạt!
- Được rồi. Được rồi. Huynh đệ nhà mình cả, cũng nói cảm ơn nữa. Buổi tối nay ở Hương Tú lâu...Ta mời!
Tần Hổ cười nói.
- Được rồi. Các ngươi tùy tiện.
Người thanh niên được gọi là Phương huynh kia lắc lắc đầu, xoay người lại đi tới cánh cửa nhỏ. Sau đó dường như hắn nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn Tần Lập nói:
- Hắc! Tiểu tử kia. Nam nhân đôi khi cúi đầu, cũng không tính là gì! Không mất mặt!
Tần Lập ngẩng đầu, nhìn phía sau lưng người thanh niên khôi ngô có xăm hình, nói khẽ:
- Cảm ơn!
Tần Phong ở một bên cười giả dối nói:
- Cảm ơn thì không cần thiết! Phương huynh thân phận thế nào, không phải là loại người rác rưởi như ngươi có thể nói leo. Tỉnh lại đi, đồ con hoang. Trước tiên tự lo cho mình đi...Ách!
Tần Phong còn chưa nói xong liền thấy Tần Lập chỉ cách mình vài bước lăng không nhảy tới, hung hăng đá vào mặt hắn!
Người thanh niên khôi ngô họ Phương kia còn chưa đi tới cửa, lúc này không kìm nổi quay đầu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này. Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ:
- Tần Hổ không phải là định lấy thằng con hoang Tần gia này làm bao cát đánh cho hết giận sao? Xem tình hình này, bao cát này...cũng không phải là dễ xơi!
Tần Phong bởi hoàn toàn không đoán trước được Tần Lập dám ra tay vào lúc này. Hắn căn bản không có bất kỳ đề phòng gì. Hơn nữa khoảng cách hai người rất gần, căn bản không có cách né tránh.
Tuy nhiên danh hiệu thiếu niên thiên tài cũng không phải bỗng dưng mà có. Trong nháy mắt, Tần Phong tập trung toàn bộ nguyên lực của mình lên mặt...Chợt nghe một tiếng "Phốc" vang lên, một cước này của Tần Lập hung hăng đá lên mặt Tần Phong. Khuôn mặt anh tuấn của Tần Phong lập tức xuất hiện một vết bùn đất hình dấu chân.
Tần Lập hồi sáng tản bộ trong sương sớm ở Tử Thần Viên, ý muốn đi dạo một vòng. Đối với nơi ở của mình, trong lòng cũng phải nắm chắc.Nguồn: http://qtruyen.net
Cho dù Tần Phong đã vận nguyên lực lên mặt, nhưng trong chớp mắt cũng không thể hoàn thành phòng ngự hoàn mỹ. Cái mũi yếu ớt của hắn bị Tần Lập một cước đá vỡ, máu tươi lập tức chảy ra.
- Đồ con hoang, ngươi dám đánh lén ta! Ta giết ngươi!
Lúc này Tần Phong gần như hoàn toàn điên rồi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ đến Tần Lập không ngờ lại dám cướp trước ra tay, mà lại độc như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị thiệt thòi lớn như bây giờ.
Tần Phong không hổ là cao thủ Huyền cấp, căn bản không để ý vết thương trên mặt. Hắn vận nguyên lực, hóa chưởng thành đao bổ tới cổ Tần Lập. Tốc độ hắn quả thực cực kỳ nhanh, trong không trung chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh do hắn tạo nên.
Hành động của Tần Lập hoàn toàn ra ngoài dự đoán trước của Tần Hổ. Mắt thấy tình huống phát triển đến mức không thể khống chế, hắn cũng chỉ kịp hô lên một tiếng:
- Tiểu Phong! Không thể giết hắn!
Người thanh niên khôi ngô họ Phương cũng la lên:
- Tần Phong...Dừng tay!
Tần Phong đã bị cừu hận làm mụ đầu óc, làm sao còn có thể nghe thấy người khác nói gì. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý niệm:
- Giết thằng con hoang này!
Đúng lúc này, bên ngoài võ quán bỗng hỗn loạn. Ngay sau đó, cánh cửa bị một cước của ai đó mạnh mẽ đá văng. Cánh cửa gỗ rất nặng không ngờ bị đá tới mức dập nát, Tần Tuyết vẻ mặt lo lắng quát lớn:
- Tần Phong. Dừng tay!
Mà lúc này, Tần Phong đã bổ nhào tới trước người Tần Lập. Khuôn mặt hắn vặn vẹo hai mắt dữ tợn, quát:
- Chết đi. Đồ con hoang!
Ầm!
Chỉ thấy thân thể Tần Phong giống như một cái diều đứt dây, quay cuồng trong không trung văng ra!
Thân hình hắn hung hăng đánh lên một giá gỗ cắm binh khí ở bên ngoài mười mét. Giá binh khí đổ về phía sau, phát ra một tiếng kêu nặng nề.
Ầm!
Bụi đất trên sàn gỗ bay lên, Tần Phong nằm ở nơi đó, không nhúc nhích!
Hai mắt Tần Lập tràn ngập sát khí, khóe miệng tràn ra một tia máu. Trên cổ hắn xuất hiện một vết máu, chỉ thiếu một chút động mạch cổ sẽ bị chặt đứt!
Mấy người trong đại sảnh đứng nhìn, vẻ mặt đều ngây như phỗng, như hóa đá tại chỗ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook