Đuôi Nhỏ Thật Ngọt
-
Chương 4: Vậy em có nói cho họ biết quan hệ của chúng ta không?
Editor: envi
Ăn cơm trưa xong, giáo viên chủ nhiệm tập hợp cả lớp lại, sai mấy bạn nam đi phát sách mới cho lớp.
Đường Ôn rất hưng phấn, mỗi lần nhận được một quyển sách mới đều nghiêm túc viết tên xuống.
Nét chữ của cô không liền nhau, dù là viết cái gì cũng phải viết từng nét, từng nét một, nhìn qua giống học sinh tiểu học đang tập viết.
Khi cô chỉ mới vừa viết được một quyển, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện có mấy bạn học đã ra về, từng tốp người nối đuôi đi về phía cổng trường.
Nghĩ thầm Hứa Hành Niên có lẽ cũng đã tan học, Đường Ôn không khỏi có chút gấp, tốc độ viết nhanh hơn một chút, soạt soạt hai nét, ngòi bút nhỏ như sắp bị tốc độ nhanh như gió kia làm gãy.
Giáo viên phổ biến cũng sương sương rồi, sau khi dặn dò một vài điều cần lưu ý trong buổi huấn luyện quân sự ngày mai liền cho lớp nghỉ.
Cô buông bút, thở dài một hơi, hơi nũng nịu lầm bầm vài tiếng, lắc lư chiếc đầu nhỏ rồi ngẩng mặt lên.
Khi cô định bỏ tất cả sách vở vào ba lô, liền bị cục diện trước mắt làm cho hoảng sợ.
"......"
Sao lại nhiều sách như này, cô không nhớ vừa rồi lại phát nhiều sách đến vậy...
Chồng sách này hình như còn cao hơn cô......?
Cô giật mình chớp mắt vài cái, có chút khó tin.
Làm sao mang đống này về đây?
Chẳng lẽ kéo đi......?
Cô nàng nhanh chóng tưởng tượng một màn hài kịch trong não, cảnh tượng chính mình dùng bao tải kéo một chồng sách cao hơn cả bản thân lê lết ra cổng trường...... Hình ảnh quá ảo diệu, bổn cô nương không dám nhìn.
Hay là nhờ Hứa Hành Niên?
Đường Ôn nhăn mũi, có hơi do dự.
Sợ là anh rất bận......
Khi cô còn đang dẩu miệng không biết đường nào mà lần,Tô Úy Nhiên ôm chồng sách đi qua hành lang liếc mắt nhìn cô nàng, nghi hoặc hỏi: "Này, cậu đứng đó làm gì thế?"
"À," cô ngẩng đầu lên, dáng vẻ sầu bạc mái đầu, "Tớ đang nghĩ làm sao để vác đống sách này về nhà... Nhiều như này thì nặng lắm."
Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Mang về nhà làm gì, hành lang bên ngoài phòng học có tủ mà, cậu không thấy à?"
"Thế á?"
Cô trừng mắt nhìn, sau hai giây phản ứng, lập tức để sách xuống chạy chậm ra ngoài phòng học, phát hiện thế mà thực sự có một cái tủ dựng bên tường.
....Cạn lời.
Cô vươn tay đập cái "bộp" lên trán mình.
Tô Úy Nhiên đi ra, đặt sách của mình lên ngăn trên cùng của tủ, sau đó cúi đầu hỏi Đường Ôn: "Số thứ tự của cậu là bao nhiêu?"
Cô trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, thành thật trả lời: "... Số mười lăm."
Tô Úy Nhiên khựng lại, chậm rãi nhìn về phía ngăn tủ của mình bên tay phải...vậy mà số thứ tự của hai người họ lại sát nhau.
"Của tớ là số mười bốn này!"
Đôi mắt ngạc nhiên của cậu ta sáng lên một chút, cười rồi cúi đầu xuống nhìn cái đầu nhỏ chậm chạp kia, chỉ thấy đầu nhỏ cũng vui mừng "Oa" một tiếng, sau đó chậm rãi sượt qua tay phải của cậu.
Cô ngửa đầu xem xét một lát, biểu cảm hình như hơi buồn.
Tô Úy Nhiên chưa kịp nói chuyện liền thấy cô nàng thở dài, vất vả nhón chân, một tay giữ chặt phía dưới ngăn tủ, một tay duỗi ra với lấy chìa khóa treo trên tủ.
Sờ soạng cả nửa ngày, không với tới.
Tô Úy Nhiên nhìn không nổi nữa, cánh tay dài duỗi nghiêng ra, dễ như trở bàn tay lấy chìa khóa xuống.
Đường Ôn: "......"
Cô hạ mũi chân, khuôn mặt nhỏ xấu hổ hơi hồng, cọ cọ chóp mũi, thành thành thật thật nói lời cảm ơn.
" Ôi trời, không có gì đâu," cậu ta phất tay, vỗ vỗ bả vai cô nàng ra chiều an ủi.
"......" Đầu nhỏ quan sát cậu chàng từ dưới lên trên một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt cậu, ngập ngừng trong chốc lát rồi tràn đầy mong đợi hỏi, "Cậu có thích uống sữa bò không?"
"?"
Cậu ta cũng không biết Đường Ôn đang tự hỏi "Uống sữa bò có thật là giúp tăng trưởng chiều cao không nhỉ", đầu óc tạm đình công luôn.
Lúc cậu ta đang định trả lời, tiểu cô nương lại đột nhiên thở dài, khoát tay nói "Ôi thôi", sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo vào lớp dọn sách vở.
Tô Úy Nhiên khô lời.
Dưới sự trợ giúp của Tô Úy Nhiên, cuối cùng cô cũng thành công bỏ được sách chuyên dụng vào tủ, sau đó lấy ra vài quyển sách giáo khoa ít dùng đến, định mang về nhà.
Dành cả thanh xuân để ôm được chồng sách, vất vả lắm mới ra đến cổng trường, lại bị dòng người chen chúc xô đẩy đến thất điên bát đảo, Đường Ôn nghến chân nhìn xung quanh một hồi lâu, mới thấy xe chú Lý và Hứa Hành Niên.
Đương nhiên còn có cả Lục Hoài Sâm.
Đường Ôn biết Lục Hoài Sâm, cậu ta và Hứa Hành Niên đã chơi với nhau từ cái hồi cởi chuồng tắm mưa, lâu lâu lại tới nhà họ Hứa ăn chực, tính tình rất chi là ầm ĩ.
Không biết cậu ta ôm vai bá cổ Hứa Hành Niên nói chuyện gì, trong cái khí nóng hầm hập của chiều hè, nhìn mặt anh hơi đỏ một chút, biểu cảm mất tự nhiên liếm liếm môi dưới.
...... Chắc là do trời nóng quá?
Đường Ôn nghĩ như vậy, bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Chỉ thấy Hứa Hành Niên vỗ cái móng heo của Lục Hoài Sâm đang đặt trên vai mình xuống, cũng mặc kệ cậu ta ở sau người kêu la, đẩy cậu ta ra liền đi về hướng cô luôn, trông hơi vội.
Anh nhận lấy chồng sách Đường Ôn đang ôm trong tay, ấn đường nhíu lại: "Sao phát sách giáo khoa mà không gọi cho anh?"
Lại còn nặng thế này.
Cũng không biết cô ấy nâng đống này lại đây thế nào với cơ thể nhỏ bé kia nữa.
Đường Ôn cúi đầu túm nhăn áo đồng phục, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt hết sức thành thật, nói: "Em sợ anh bận mà."
Anh bận?
Không nghĩ nữa, Hứa Hành Niên thu mắt, ánh mắt ý bảo em đứng ra kia đi. Cô nàng ngoan ngoãn vòng qua đứng ở gốc cây bên tay phải anh, đứng trên thềm đá, khoảng cách chiều cao của hai người lập tức được rút ngắn.
Lên xe, Hứa Hành Niên đặt sách vở xuống gót chân, khóa cửa xe lại, ngăn cách những ồn ào bên ngoài. Đường Ôn lắc lắc cái tay đau nhức, cười chào chú Lý.
Điều hòa trong xe rất mát, Đường Ôn dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán rồi mở cặp, cẩn thận lấy bộ quân trang của mình ra như bảo vật, cười nhẹ: "Anh xem này, ngày mai em cũng được tập quân sự."
Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn bộ quần áo màu xanh cây cải, khựng lại rồi cầm tay áo lên xem xét một chặp, lầm bầm: "Dài quá."
"Dạ?" Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn theo hướng tay anh, khó hiểu.
Anh hờ hững xua tay, không nói gì nữa.
Đường Ôn cũng quen với cái kiểu hờ hờ hững hững của người kia rồi, nghiêng mặt đi nhàm chán nghịch nghịch khuy áo.
Khuy áo bị đùa nghịch như chiếc chuông nhỏ bay bay theo chiều gió, liên tục phát ra những tiếng vang thanh thúy suốt cả đường đi.
Hứa Hành Niên chăm chú nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, nhẹ nhấp môi, đáy mắt ánh lên một tia sáng nhỏ ——
"Đúng rồi," anh nhéo mi tâm, hỏi, "Lúc anh đọc diễn văn lúc sáng em ngồi dưới cười gì thế?"
Đường Ôn ngẩn ra một chút, cứng nhắc dừng động tác trong tay lại, sóng lòng cuồn cuộn nhấp nhô——
Vậy mà anh thấy cô cười!!?? Xa như vậy mà cũng thấy......???
Bị đương sự hỏi như thế, cô nhóc quẫn bách đỏ mặt, nắm chặt hai tay, lí nhí giải thích nguyên nhân cho anh nghe.
Hứa Hành Niên nghe xong, bất đắc dĩ bật cười: "Anh còn tưởng em cười mấy lời anh nói."
"Hả?"
Đầu nhỏ ngẫm lại, cô nhớ hình như lúc đó anh đang đọc nội quy nhà trường...
Nội quy trường học thì có gì buồn cười?
Thấy cô nàng ra chiều khó hiểu, Hứa Hành Niên nhịn không được nắm tay thành quyền, đặt lên môi ho nhẹ nhằm che giấu ý cười, đọc lại nội dung lúc ấy một lần nữa: "Trường học cấm yêu đương, thân thiết quá mức với bạn khác giới......"
Đường Ôn: "......"
Khuôn mặt nhỏ như đồ thấm nước, nói đỏ là đỏ ngay được.
——
Lúc về đến nhà, dì Cầm đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, mùi thơm từ canh xương sườn tỏa ra bốn phía, luồn qua khe cửa đem hương bay đi khắp nơi.
Nhà họ Hứa ở trong một biệt thự nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, lúc này không có một bóng người, sô pha nơi góc tường bị ánh nắng lấp mất một nửa.
Chỉ chốc lát sau, từ cửa truyền đến tiếng giày da cọ xát trên sàn nhà, Đường Ôn lấy chìa khóa từ trong túi ra, vặn ổ, vui sướng đẩy cửa vào nhà.
Hương thơm ập vào mũi khiến cô vui vẻ đến nỗi mở to hai mắt.
Cô kéo kéo ống tay áo người phía sau, ngữ khí tràn đầy hoan hỉ: "Là món xương sườn em thích nhất đó!"
Hứa Hành Niên gật đầu, thay giày xong, dọn sách vở rồi về phòng mình trên tầng hai.
Đường Ôn nhăn mũi, nhíu mi xuống, thành thực đi theo sau anh, bước từng bước lên lầu.
Mở cửa phòng mình ra, anh đặt sách vở lên góc bàn học, mở cửa sổ để gió thổi vào, lại đem bồn hoa nhỏ đặt lên bệ cửa sổ.
Vừa xoay người, còn chưa nhấc chân đã bị bạn nhỏ đằng sau không phanh kịp đâm đầu vào ngực mình.
Cô không cao, dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, còn phải hơi nhón chân mới đứng đến cằm anh.
Đường Ôn xoa đầu, khịt mũi hừ hừ vài tiếng, cái mặt bánh bao nhăn lại thành một nhúm.
Hứa Hành Niên vừa thấy liền cười, nâng tay lên xoa xoa đầu cô.
Cô nhóc lại như làm nũng, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngửa đầu, dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn Hứa Hành Niên.
Anh nhìn chóp mũi đỏ ửng của cô, miệng hơi mím, duỗi tay lau những giọt mồ hôi còn đọng trên đấy, trầm ấm hỏi: "Sao thế?"
"......"
Cô suy nghĩ trong chốc lát, không biết nên mở miệng thế nào.
Lúc trưa ngồi trong nhà ăn nghe được rất nhiều lời bàn luận về Hứa Hành Niên, năm học lớp 10, thành tích học tập của anh không chỉ xuất sắc, lại còn tích cực tham gia các hoạt động trong trường, trong khi cô lúc đó đang vật lộn trong giai đoạn ôn thi cấp ba nước sôi lửa bỏng, buổi tối mãi khi anh tan học về nhà mới được gặp, chưa kể nói chuyện cũng toàn là về thành tích học tập của cô.
Thực sự cảm thấy việc vắng mặt trong một giai đoạn trưởng thành của anh khiến cô cực kì phiền muộn.
Chưa kể đến việc cô nghe nói có rất nhiều bạn nữ ưu tú si mê anh trai nhà mình gì gì đó nữa...
Thấy cô nhóc cứ nhíu mày, Hứa Hành Niên vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay trống không của cô, hỏi nhỏ: "Em lại suy nghĩ linh tinh gì đấy?"
Cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay lan đến tận tim, cô cầm lại ngón cái của anh, ăn ngay nói thật: "Hôm nay em nghe được rất nhiều chuyện về anh."
Hứa Hành Niên nao nao trong lòng, đột nhiên nhớ tới mấy lời "tầm bậy" trong miệng Lục Hoài Sâm.
Lúc học lớp 10 anh rất ít khi để ý mấy tin đồn gì đó, cơ bản là không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài, cùng lắm là lâu lâu nghe Lục Hoài Sâm nhàm chán đến lải nhải, anh chỉ xốc mí mắt, vào tai này ra tai kia.
Nhưng giờ xem ra, hình như không thể không để ý.
Hứa Hành Niên giơ tay nhẹ nhéo mặt thịt tròn tròn của người kia, miệng khẽ mở, cười như không cười nói: "Vậy em có nói cho họ biết quan hệ của chúng ta không?"
Đường Ôn vừa nghe, mở to hai mắt nhìn: "Có thể nói sao?... Không tốt lắm đâu."
Chính anh lúc sáng vừa đọc nội quy nhà trường là không được thân thiết quá mức với bạn khác giới đấy!
Huống chi, các bạn nữ trong lớp hình như rất thích Hứa Hành Niên......
Nếu cô nói với họ rằng mình và Hứa Hành Niên đã có hôn ước từ nhỏ rồi, chẳng phải sẽ biến thành kẻ thù chung của cả lớp sao?
Ăn cơm trưa xong, giáo viên chủ nhiệm tập hợp cả lớp lại, sai mấy bạn nam đi phát sách mới cho lớp.
Đường Ôn rất hưng phấn, mỗi lần nhận được một quyển sách mới đều nghiêm túc viết tên xuống.
Nét chữ của cô không liền nhau, dù là viết cái gì cũng phải viết từng nét, từng nét một, nhìn qua giống học sinh tiểu học đang tập viết.
Khi cô chỉ mới vừa viết được một quyển, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện có mấy bạn học đã ra về, từng tốp người nối đuôi đi về phía cổng trường.
Nghĩ thầm Hứa Hành Niên có lẽ cũng đã tan học, Đường Ôn không khỏi có chút gấp, tốc độ viết nhanh hơn một chút, soạt soạt hai nét, ngòi bút nhỏ như sắp bị tốc độ nhanh như gió kia làm gãy.
Giáo viên phổ biến cũng sương sương rồi, sau khi dặn dò một vài điều cần lưu ý trong buổi huấn luyện quân sự ngày mai liền cho lớp nghỉ.
Cô buông bút, thở dài một hơi, hơi nũng nịu lầm bầm vài tiếng, lắc lư chiếc đầu nhỏ rồi ngẩng mặt lên.
Khi cô định bỏ tất cả sách vở vào ba lô, liền bị cục diện trước mắt làm cho hoảng sợ.
"......"
Sao lại nhiều sách như này, cô không nhớ vừa rồi lại phát nhiều sách đến vậy...
Chồng sách này hình như còn cao hơn cô......?
Cô giật mình chớp mắt vài cái, có chút khó tin.
Làm sao mang đống này về đây?
Chẳng lẽ kéo đi......?
Cô nàng nhanh chóng tưởng tượng một màn hài kịch trong não, cảnh tượng chính mình dùng bao tải kéo một chồng sách cao hơn cả bản thân lê lết ra cổng trường...... Hình ảnh quá ảo diệu, bổn cô nương không dám nhìn.
Hay là nhờ Hứa Hành Niên?
Đường Ôn nhăn mũi, có hơi do dự.
Sợ là anh rất bận......
Khi cô còn đang dẩu miệng không biết đường nào mà lần,Tô Úy Nhiên ôm chồng sách đi qua hành lang liếc mắt nhìn cô nàng, nghi hoặc hỏi: "Này, cậu đứng đó làm gì thế?"
"À," cô ngẩng đầu lên, dáng vẻ sầu bạc mái đầu, "Tớ đang nghĩ làm sao để vác đống sách này về nhà... Nhiều như này thì nặng lắm."
Cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Mang về nhà làm gì, hành lang bên ngoài phòng học có tủ mà, cậu không thấy à?"
"Thế á?"
Cô trừng mắt nhìn, sau hai giây phản ứng, lập tức để sách xuống chạy chậm ra ngoài phòng học, phát hiện thế mà thực sự có một cái tủ dựng bên tường.
....Cạn lời.
Cô vươn tay đập cái "bộp" lên trán mình.
Tô Úy Nhiên đi ra, đặt sách của mình lên ngăn trên cùng của tủ, sau đó cúi đầu hỏi Đường Ôn: "Số thứ tự của cậu là bao nhiêu?"
Cô trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, thành thật trả lời: "... Số mười lăm."
Tô Úy Nhiên khựng lại, chậm rãi nhìn về phía ngăn tủ của mình bên tay phải...vậy mà số thứ tự của hai người họ lại sát nhau.
"Của tớ là số mười bốn này!"
Đôi mắt ngạc nhiên của cậu ta sáng lên một chút, cười rồi cúi đầu xuống nhìn cái đầu nhỏ chậm chạp kia, chỉ thấy đầu nhỏ cũng vui mừng "Oa" một tiếng, sau đó chậm rãi sượt qua tay phải của cậu.
Cô ngửa đầu xem xét một lát, biểu cảm hình như hơi buồn.
Tô Úy Nhiên chưa kịp nói chuyện liền thấy cô nàng thở dài, vất vả nhón chân, một tay giữ chặt phía dưới ngăn tủ, một tay duỗi ra với lấy chìa khóa treo trên tủ.
Sờ soạng cả nửa ngày, không với tới.
Tô Úy Nhiên nhìn không nổi nữa, cánh tay dài duỗi nghiêng ra, dễ như trở bàn tay lấy chìa khóa xuống.
Đường Ôn: "......"
Cô hạ mũi chân, khuôn mặt nhỏ xấu hổ hơi hồng, cọ cọ chóp mũi, thành thành thật thật nói lời cảm ơn.
" Ôi trời, không có gì đâu," cậu ta phất tay, vỗ vỗ bả vai cô nàng ra chiều an ủi.
"......" Đầu nhỏ quan sát cậu chàng từ dưới lên trên một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt cậu, ngập ngừng trong chốc lát rồi tràn đầy mong đợi hỏi, "Cậu có thích uống sữa bò không?"
"?"
Cậu ta cũng không biết Đường Ôn đang tự hỏi "Uống sữa bò có thật là giúp tăng trưởng chiều cao không nhỉ", đầu óc tạm đình công luôn.
Lúc cậu ta đang định trả lời, tiểu cô nương lại đột nhiên thở dài, khoát tay nói "Ôi thôi", sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo vào lớp dọn sách vở.
Tô Úy Nhiên khô lời.
Dưới sự trợ giúp của Tô Úy Nhiên, cuối cùng cô cũng thành công bỏ được sách chuyên dụng vào tủ, sau đó lấy ra vài quyển sách giáo khoa ít dùng đến, định mang về nhà.
Dành cả thanh xuân để ôm được chồng sách, vất vả lắm mới ra đến cổng trường, lại bị dòng người chen chúc xô đẩy đến thất điên bát đảo, Đường Ôn nghến chân nhìn xung quanh một hồi lâu, mới thấy xe chú Lý và Hứa Hành Niên.
Đương nhiên còn có cả Lục Hoài Sâm.
Đường Ôn biết Lục Hoài Sâm, cậu ta và Hứa Hành Niên đã chơi với nhau từ cái hồi cởi chuồng tắm mưa, lâu lâu lại tới nhà họ Hứa ăn chực, tính tình rất chi là ầm ĩ.
Không biết cậu ta ôm vai bá cổ Hứa Hành Niên nói chuyện gì, trong cái khí nóng hầm hập của chiều hè, nhìn mặt anh hơi đỏ một chút, biểu cảm mất tự nhiên liếm liếm môi dưới.
...... Chắc là do trời nóng quá?
Đường Ôn nghĩ như vậy, bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Chỉ thấy Hứa Hành Niên vỗ cái móng heo của Lục Hoài Sâm đang đặt trên vai mình xuống, cũng mặc kệ cậu ta ở sau người kêu la, đẩy cậu ta ra liền đi về hướng cô luôn, trông hơi vội.
Anh nhận lấy chồng sách Đường Ôn đang ôm trong tay, ấn đường nhíu lại: "Sao phát sách giáo khoa mà không gọi cho anh?"
Lại còn nặng thế này.
Cũng không biết cô ấy nâng đống này lại đây thế nào với cơ thể nhỏ bé kia nữa.
Đường Ôn cúi đầu túm nhăn áo đồng phục, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt hết sức thành thật, nói: "Em sợ anh bận mà."
Anh bận?
Không nghĩ nữa, Hứa Hành Niên thu mắt, ánh mắt ý bảo em đứng ra kia đi. Cô nàng ngoan ngoãn vòng qua đứng ở gốc cây bên tay phải anh, đứng trên thềm đá, khoảng cách chiều cao của hai người lập tức được rút ngắn.
Lên xe, Hứa Hành Niên đặt sách vở xuống gót chân, khóa cửa xe lại, ngăn cách những ồn ào bên ngoài. Đường Ôn lắc lắc cái tay đau nhức, cười chào chú Lý.
Điều hòa trong xe rất mát, Đường Ôn dùng khăn giấy lau sạch mồ hôi trên trán rồi mở cặp, cẩn thận lấy bộ quân trang của mình ra như bảo vật, cười nhẹ: "Anh xem này, ngày mai em cũng được tập quân sự."
Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn bộ quần áo màu xanh cây cải, khựng lại rồi cầm tay áo lên xem xét một chặp, lầm bầm: "Dài quá."
"Dạ?" Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn theo hướng tay anh, khó hiểu.
Anh hờ hững xua tay, không nói gì nữa.
Đường Ôn cũng quen với cái kiểu hờ hờ hững hững của người kia rồi, nghiêng mặt đi nhàm chán nghịch nghịch khuy áo.
Khuy áo bị đùa nghịch như chiếc chuông nhỏ bay bay theo chiều gió, liên tục phát ra những tiếng vang thanh thúy suốt cả đường đi.
Hứa Hành Niên chăm chú nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, nhẹ nhấp môi, đáy mắt ánh lên một tia sáng nhỏ ——
"Đúng rồi," anh nhéo mi tâm, hỏi, "Lúc anh đọc diễn văn lúc sáng em ngồi dưới cười gì thế?"
Đường Ôn ngẩn ra một chút, cứng nhắc dừng động tác trong tay lại, sóng lòng cuồn cuộn nhấp nhô——
Vậy mà anh thấy cô cười!!?? Xa như vậy mà cũng thấy......???
Bị đương sự hỏi như thế, cô nhóc quẫn bách đỏ mặt, nắm chặt hai tay, lí nhí giải thích nguyên nhân cho anh nghe.
Hứa Hành Niên nghe xong, bất đắc dĩ bật cười: "Anh còn tưởng em cười mấy lời anh nói."
"Hả?"
Đầu nhỏ ngẫm lại, cô nhớ hình như lúc đó anh đang đọc nội quy nhà trường...
Nội quy trường học thì có gì buồn cười?
Thấy cô nàng ra chiều khó hiểu, Hứa Hành Niên nhịn không được nắm tay thành quyền, đặt lên môi ho nhẹ nhằm che giấu ý cười, đọc lại nội dung lúc ấy một lần nữa: "Trường học cấm yêu đương, thân thiết quá mức với bạn khác giới......"
Đường Ôn: "......"
Khuôn mặt nhỏ như đồ thấm nước, nói đỏ là đỏ ngay được.
——
Lúc về đến nhà, dì Cầm đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, mùi thơm từ canh xương sườn tỏa ra bốn phía, luồn qua khe cửa đem hương bay đi khắp nơi.
Nhà họ Hứa ở trong một biệt thự nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, lúc này không có một bóng người, sô pha nơi góc tường bị ánh nắng lấp mất một nửa.
Chỉ chốc lát sau, từ cửa truyền đến tiếng giày da cọ xát trên sàn nhà, Đường Ôn lấy chìa khóa từ trong túi ra, vặn ổ, vui sướng đẩy cửa vào nhà.
Hương thơm ập vào mũi khiến cô vui vẻ đến nỗi mở to hai mắt.
Cô kéo kéo ống tay áo người phía sau, ngữ khí tràn đầy hoan hỉ: "Là món xương sườn em thích nhất đó!"
Hứa Hành Niên gật đầu, thay giày xong, dọn sách vở rồi về phòng mình trên tầng hai.
Đường Ôn nhăn mũi, nhíu mi xuống, thành thực đi theo sau anh, bước từng bước lên lầu.
Mở cửa phòng mình ra, anh đặt sách vở lên góc bàn học, mở cửa sổ để gió thổi vào, lại đem bồn hoa nhỏ đặt lên bệ cửa sổ.
Vừa xoay người, còn chưa nhấc chân đã bị bạn nhỏ đằng sau không phanh kịp đâm đầu vào ngực mình.
Cô không cao, dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy, còn phải hơi nhón chân mới đứng đến cằm anh.
Đường Ôn xoa đầu, khịt mũi hừ hừ vài tiếng, cái mặt bánh bao nhăn lại thành một nhúm.
Hứa Hành Niên vừa thấy liền cười, nâng tay lên xoa xoa đầu cô.
Cô nhóc lại như làm nũng, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngửa đầu, dùng ánh mắt ngập tràn mong đợi nhìn Hứa Hành Niên.
Anh nhìn chóp mũi đỏ ửng của cô, miệng hơi mím, duỗi tay lau những giọt mồ hôi còn đọng trên đấy, trầm ấm hỏi: "Sao thế?"
"......"
Cô suy nghĩ trong chốc lát, không biết nên mở miệng thế nào.
Lúc trưa ngồi trong nhà ăn nghe được rất nhiều lời bàn luận về Hứa Hành Niên, năm học lớp 10, thành tích học tập của anh không chỉ xuất sắc, lại còn tích cực tham gia các hoạt động trong trường, trong khi cô lúc đó đang vật lộn trong giai đoạn ôn thi cấp ba nước sôi lửa bỏng, buổi tối mãi khi anh tan học về nhà mới được gặp, chưa kể nói chuyện cũng toàn là về thành tích học tập của cô.
Thực sự cảm thấy việc vắng mặt trong một giai đoạn trưởng thành của anh khiến cô cực kì phiền muộn.
Chưa kể đến việc cô nghe nói có rất nhiều bạn nữ ưu tú si mê anh trai nhà mình gì gì đó nữa...
Thấy cô nhóc cứ nhíu mày, Hứa Hành Niên vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay trống không của cô, hỏi nhỏ: "Em lại suy nghĩ linh tinh gì đấy?"
Cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay lan đến tận tim, cô cầm lại ngón cái của anh, ăn ngay nói thật: "Hôm nay em nghe được rất nhiều chuyện về anh."
Hứa Hành Niên nao nao trong lòng, đột nhiên nhớ tới mấy lời "tầm bậy" trong miệng Lục Hoài Sâm.
Lúc học lớp 10 anh rất ít khi để ý mấy tin đồn gì đó, cơ bản là không thèm quan tâm đến chuyện bên ngoài, cùng lắm là lâu lâu nghe Lục Hoài Sâm nhàm chán đến lải nhải, anh chỉ xốc mí mắt, vào tai này ra tai kia.
Nhưng giờ xem ra, hình như không thể không để ý.
Hứa Hành Niên giơ tay nhẹ nhéo mặt thịt tròn tròn của người kia, miệng khẽ mở, cười như không cười nói: "Vậy em có nói cho họ biết quan hệ của chúng ta không?"
Đường Ôn vừa nghe, mở to hai mắt nhìn: "Có thể nói sao?... Không tốt lắm đâu."
Chính anh lúc sáng vừa đọc nội quy nhà trường là không được thân thiết quá mức với bạn khác giới đấy!
Huống chi, các bạn nữ trong lớp hình như rất thích Hứa Hành Niên......
Nếu cô nói với họ rằng mình và Hứa Hành Niên đã có hôn ước từ nhỏ rồi, chẳng phải sẽ biến thành kẻ thù chung của cả lớp sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook