Đừng Ép Anh Động Tâm
Chương 69: 69: Cũng Đã Chia Tay Rồi Cậu Đến Mức Này Sao


Giang Điềm không giống Trần Mộ Dương, cô là người mới hoàn toàn, lại là lần đầu tiên hợp tác với đám người Lý Nhiên, kỹ sư thu âm chưa quen với đặc điểm giọng hát của cô, nên phải vào phòng thu thử giọng để cải thiện độ thích ứng, cũng như để kỹ sư thu âm biết đặc điểm giọng hát của cô, chọn bản nhạc thích hợp rồi bắt đầu thu âm.
Trần Mộ Dương thì phần lớn thời gian đều dành trong phòng thu âm, cũng đã quen thuộc với đội Lý Nhiên, theo lý mà nói anh càng có thể vào trạng thái nhanh hơn, nhưng đến lúc chính thức thu âm, Trần Mộ Dương rõ ràng lại không hề có tâm trạng.
Kết thúc lần thu thứ ba, Lý Nhiên có chút ngồi không yên, anh ta đẩy cửa phòng thu, “Mộ Dương, cậu có muốn nghỉ một lúc không?”
Trần Mộ Dương tháo tai nghe xuống, anh nhìn Lý Nhiên ở cửa, im lặng nửa giây, lại liếc mắt nhìn về phía Giang Điềm, Lý Nhiên liền bình tĩnh giải thích, “Giang Điềm tạm ổn, ngược lại là cậu, kém xa so với trình độ bình thường.”
Trần Mộ Dương gật đầu, “Cho tôi hai mươi phút.” Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng thu.
Giang Điềm nhìn bóng dáng rời đi của Trần Mộ Dương, cô chậm chạp gỡ tai nghe xuống treo trên máy, Lý Nhiên cười với cô, “Tổng thể không tệ lắm, cần thu lại một số câu thôi.”
Giang Điềm cũng cười gật đầu, cô nghĩ, chỉ chỉ Trần Mộ Dương sắp đi ra khỏi phòng thu với Lý Nhiên, “Anh Lý, em đi xem anh ấy bị làm sao.”
Lý Nhiên tất nhiên không phản đối.
…..
Trần Mộ Dương đứng bên cửa sổ cuối hành lang, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, lại khắc chế không bật lửa, Giang Điềm đến gần, đưa chai nước khoáng trong tay cho anh, không nhịn được mà quan tâm hỏi: “Anh… Anh không sao chứ?”
Trần Mộ Dương liếc mắt nhìn cô, không nhận chai nước cô đưa cũng không mở miệng nói chuyện, Giang Điềm không khỏi có chút xấu hổ, tuy cô có một bụng đầy nghi vấn muốn hỏi Trần Mộ Dương, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời gian thích hợp, Trần Mộ Dương có chút trầm, Giang Điềm không dám chủ động nhắc tới.
Dường như Trần Mộ Dương có thể nhìn thấy tâm tư của Giang Điềm, Giang Điềm muốn hỏi lại thôi, anh không khỏi híp mắt, lời nói ra có chút trầm thấp: “Cô chưa bao giờ nghi ngờ tôi ư?”
Giang Điềm đợi một lúc lâu, không ngờ Trần Mộ Dương đột nhiên thốt ra một câu như vậy, ngoài sửng sốt ra, Giang Điềm cũng không né tránh câu hỏi của Trần Mộ Dương, “Có nghi ngờ.”
Trần Mộ Dương: “Nghi ngờ cái gì?”
Giang Điềm: “Vụ tin tức.”
Trước kia ra khỏi phòng trọ ở Thành Nam, sáng sớm Trần Mộ Dương đã tìm cô, hai người ra khỏi phòng đúng lúc bị phóng viên ngồi xổm chụp được, rõ ràng lúc ấy Trần Mộ Dương đã đuổi theo ra, cô còn cảm kích, vì sao ảnh chụp vẫn bị lộ ra ngoài, cái này là một; mặt khác ở Xuân Thụ Cảnh, nếu lúc ấy có phóng viên vì sao chỉ chụp ảnh đoạn Trần Mộ Dương lôi kéo cô một cách ám muội, khúc trước Trần Mộ Dương ra tay giúp đuổi Áo sơ mi hoa quấy rầy cô, nếu tiêu điểm của tin tức là Trần Mộ Dương, đánh nhau vì tình cũng là đề tài rất có hiệu ứng, cái này là hai; điều quan trọng nhất là, tấm ảnh chụp cuối cùng kia, chụp cô cùng Lục Minh Chu hoàn toàn không có nghĩa lý gì, nếu máy ảnh chiếu vào Lục Minh Chu thì còn có thể hiểu được, nhưng kỳ lạ thay từ đầu đến cuối Lục Minh Chu chỉ có một bóng lưng, đồng nghĩa với việc nhân vật chính xuyên suốt là chính cô, chụp một người thực tập sinh không chút tiếng tăm nào như cô là không cần thiết.


Còn nữa, nếu đang muốn làm nóng tin tức, tuôn ra thân phận của Lục Minh Chu sẽ càng có mánh lới, đến lúc đó Trần Mộ Dương sẽ không phải tiêu điểm chú ý duy nhất.
Giang Điềm lúc ấy bị tai tiếng đánh cho trở tay không kịp, cả người vừa loạn vừa sợ hãi, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, ít nhiều phát hiện ra những chỗ không thích hợp.
Tin tức hoàn toàn nhắm vào cô, xã hội trước nay luôn mang theo thành kiến với phái nữ, vụ lùm xùm tình cảm này hoàn toàn có thể đè bẹp một người.

Mạc An nói không sai, nếu không phải Lục Minh Chu làm tất cả những gì có thể, cô sẽ không có khả năng vượt qua nhanh như vậy, cho dù hiện tại tác động của chuyện này đã được giảm tới mức tối thiểu, nó cũng chỉ là biện pháp mất bò mới lo làm chuồng.

Sau sự kiện này, cho dù bạn làm quan hệ công chúng tốt đến mấy, thì mức độ phổ biến của tin tức và tác động tiêu cực mà nó tạo ra vẫn là những sự thật không thể thay đổi.
Trần Mộ Dương hơi kinh ngạc sự thẳng thắn của Giang Điềm, anh nhìn cô không chớp mắt, tay phải giơ ra trước, tàn thuốc bị anh áp lên tường đến biến hình, sợi thuốc lá màu nâu rơi xuống lả tả dọc theo vách tường, Giang Điềm lẳng lặng nhìn, cô bóp chai nước trong tay, thấp giọng nói: “Tôi không biết tại sao.”
Trần Mộ Dương hỏi: “Cái gì?”
Giang Điềm ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, “Lý do anh làm như vậy.”
Trần Mộ Dương tiếp cận cô, từ đầu cô đã không hiểu được, càng sâu lòng càng hoảng sợ, sau này Trần Mộ Dương chủ động nói thẳng chuyện An Tĩnh, Giang Điềm dường như hiểu được vài phần, nhưng vài phần hiểu đó không còn một mảnh sau lần ở Tây Sơn.

Trần Mộ Dương có địch ý với cô, thậm chí là chán ghét, cùng với đó cũng có những mâu thuẫn và đấu tranh.
An Tĩnh đã chết.
Trần Mộ Dương có địch ý với cô.
Giang Điềm thật sự không tìm được mối quan hệ giữa hai người.
Trần Mộ Dương bỗng nhiên cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh giơ tay phải ném tàn thuốc vào thùng rác, tấm mắt vẫn dừng lại trên mặt Giang Điềm, im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh dịch xuống, cẩn thận nhìn Giang Điềm từ đầu đến chân, chợt lại lộn lại đường cũ, khó khăn lắm mới ngừng trên vị trí cổ Giang Điềm, lơ đãng quét đến dấu vết ái muội trên da thịt trắng nõn, khóe miệng cười cười của anh hơi cứng lại, anh khẽ mím môi, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.

Giang Điềm không biết vì sao, bị anh nhìn đến mất tự nhiên, theo bản năng duỗi tay kéo lại vạt áo, Trần Mộ Dương thấy Giang Điềm xấu hổ, giả vờ thản nhiên hỏi: “Cô đang hẹn hò với Lục Minh Chu à?”
Trần Mộ Dương hoàn toàn không đoán được quan hệ của Giang Điềm cùng Lục Minh Chu, tuy anh đã gặp qua Lục Minh Chu ở Thành Nam, nhưng anh hoàn toàn đánh giá thấp tình cảm của Lục Minh Chu đối với Giang Điềm, chỉ là anh đánh giá thấp làm sao ngăn được tình cảm của Lục Minh Chu, nghĩ đến gì đó, đáy mắt Trần Mộ Dương nhiều thêm vài phần tự giễu.
Giang Điềm lắc đầu, lời ít ý nhiều nói: “Không, chia tay rồi.” Hiện tại cô sợ nhất là người khác nhắc tới Lục Minh Chu, nhưng cố tình mọi người thấy cô đều hỏi thăm theo lẽ thường, tất nhiên Trần Mộ Dương cũng biết quan hệ của cô cùng Lục Minh Chu.
Trần Mộ Dương hơi kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Giang Điềm không phải giả vờ, anh liền hỏi: “Làm sao chia tay?”
Giang Điềm chỉ nói: “Không hợp.”
Đáy mắt Trần Mộ Dương có thêm mấy phần nghiền ngẫm, chợt hóa thành tia sáng, không biết xuất phát từ loại cảm xúc nào, anh nhận chai nước trong tay Giang Điềm, sau đó không mặn không nhạt nói: “Hắn ta không phải người tốt đẹp gì.”
Tuy Giang Điềm cãi nhau với Lục Minh Chu, nhưng tình cảm vẫn còn đó, Trần Mộ Dương nói vậy, cô nghe được thì khẽ nhíu mày, tuy ngoài miệng chưa nói gì, nhưng lòng lại hụt hẫng.
Tâm tư Trần Mộ Dương mẫn cảm, anh cảm nhận được cảm xúc dao động rất nhỏ của Giang ĐIềm, “Cô không tin?”
Giang ĐIềm không muốn nói nhiều về đề tài này, liền hàm hồ lấy lệ, “Tin hay không cũng chả sao…”
Cô còn chưa nói hết câu, Lý Nhiên đẩy cửa ra phía đầu kia của hành lang, gọi hai người đứng bên cửa sổ: “Vào phòng thu đi, không còn sớm nữa.”
Giang Điềm liền kết thúc đề tài qua loa, đi về phía Lý Nhiên, Trần Mộ Dương lại bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô, bước chân Giang Điềm dừng lại, cực kỳ khó hiểu nhìn Trần Mộ Dương, cô muốn giằng cổ tay ra, Trần Mộ Dương lại không cho cô cơ hội, ngược lại ngón tay nắm cổ tay Giang Điềm càng thêm dừng sức, giọng điệu không được chen vào: “Giang Điềm, tôi không lừa cô.”
Giang Điềm đột nhiên bị đau, cô chỉ cảm thấy Trần Mộ Dương thật khó hiểu, thế là cô nhíu mày quét mắt về phía Trần Mộ Dương, lời trách cứ còn chưa thốt được ra đã bị vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc của Trần Mộ Dương dọa sợ, con ngươi đen láy của người đàn ông tựa như có cảm xúc phức tạp ngập trời, phía sau lưng Giang Điềm không khỏi thấy ớn lạnh, tim cô đập nhanh hơn, lời nói ra mang theo vài phần tức giận: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Tầm mắt Trần Mộ Dương dừng lại trên mặt Giang Điềm một hồi lâu, Giang Điềm bị anh nhìn đến mức mắt phải giật nảy lên.

Trần Mộ Dương lại thay đổi vẻ nghiêm túc vừa rồi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững ném cho Giang Điềm một quả bom hẹn giờ.
“Lục Minh Chu là kẻ giết người.”

“Chính hắn ta đã hại chết An Tĩnh.”
***
“Vẫn chưa rời đi? Bây giờ là mấy giờ rồi?” Kỷ Thịnh thấy văn phòng Lục Minh Chu vẫn sáng đèn liền đẩy cửa ra, cả người cà lơ phất phơ dựa vào cửa, quay quay chìa khóa trong tay, nửa đùa nói: “Thật ra Bác Ân cũng chưa đến mức phá sản, cậu không cần suốt ngày giữ khuôn mặt đó đâu, mấy người thư ký bị cậu dọa sợ không nhẹ, phải vòng qua hỏi tôi Lục tổng bị làm sao vậy…”
Anh ta tặc lưỡi, trêu chọc nói: “Rốt cuộc tôi không thể nói cậu bị phụ nữ vứt bỏ nhỉ?”
Lục Minh Chu ngồi trước bàn làm việc, đầu ngón tay vê góc tờ giấy, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Còn có chút việc, tan muộn.”
Kỷ Thịnh thấy anh nói như vậy, cũng không cho mặt mũi, vạch trần: “Cậu ngồi cả ngày, cũng chưa từng rời mông khỏi cái ghế của cậu, đến tổng thống Mỹ cũng phải đi ăn cơm đi vệ sinh đấy.” Anh ta chỉ cửa sổ sát đất phía sau Lục Minh Chu, “Cậu quang hợp được à?”
Nói xong, cũng không đợi Lục Minh Chu trả lời, anh ta nhìn đồng hồ, nói thẳng: “Đi ăn đi? Hai ngày trước tôi với lão Kiều ăn thử một quán này, cũng không tệ lắm.”
Lục Minh Chu vẫn không có hứng thú, “Không đi.”
Kỷ Thịnh bỏ cuộc, hận không rèn sắt thành thép mà nói: “Cũng đã chia tay rồi, Lục Minh Chu cậu đến mức này sao?”
Lục Minh Chu không mặn không nhạt đáp lại: “Không đến mức.”
Anh vẫn cúi đầu như cũ, lời nói bình tĩnh không chút gợn sóng, ngón tay cầm bút lại khẽ run run, ngòi bút vạch chệch ra một đường, Lục Minh Chu nhìn chằm chằm vết bút mực mờ nhạt trên trang giấy, ánh mắt dại ra trong giây lát.
Tất nhiên là Kỷ Thịnh không tin, anh ta hất cằm, “Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?”
Giọng điệu Lục Minh Chu hờ hững: “Làm việc.” Giọng anh ngừng lại, nhẹ nhàng buông cây bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa, lấy giọng điệu mười phần chân thành nói: “Tôi yêu công việc, cực kỳ yêu.”
Kỷ Thịnh: “…”
Thấy Kỷ Thịnh không còn gì để nói, Lục Minh Chu chuẩn bị đuổi người, ai ngờ Kỷ Thịnh là điển hình luôn muốn xem trò cười của anh, anh ta phản ứng lại, liền không có ý tốt hỏi: “Giữa công việc và phụ nữ, cậu yêu cái nào hơn?”
Lục Minh Chu liếc anh ta một cái, một hồi lâu mới khó chịu trả lời một câu: “Nhàm chán.”
Kỷ Thịnh quen biết Lục Minh Chu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh đau khổ như vậy, anh ta liền cũng không ngâm được mồm, muốn chọc tức anh, “Đúng là tỏ vẻ đáng thương, cậu phát sóng trực tiếp luôn đi, cậu tuyệt thực trong văn phòng trừ tôi ra cũng không ai thấy được, quá không có lời.”
Anh ta xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, “Phát trực tiếp, phát trực tiếp đi.”
Lục Minh Chu: “…”
Thấy người nào đó đang thất thần, Kỷ Thịnh nhớ tới cảnh tượng mình thấy ở nhà Lục Minh Chu hai ngày trước, thật sự rất tò mò nên hỏi nghiêm túc: “Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc cậu đã làm gì người ta? Tôi thấy cô bé rất dính cậu mà, sao đột nhiên liền chia tay?”

Lục Ninh Chu không sợ Kỷ Thịnh trêu chọc, nhưng lại sợ anh ta chợt nghiêm túc, lông mi anh run lên, đến ánh mắt cũng nhiễm vài phần u ám, một hồi lâu, anh mới hỏi một đằng trả lời một nẻo, lời nói dường như theo công thức: “Nhà đầu tư rút lui, lượng vốn lưu động của Bác Ân gặp khó khăn, mấy ngân hàng có mối quan hệ tốt cũng không chịu cho chúng ta vay, Lục Viễn Hoài gây áp lực cho phía ngân hàng.

So với Thành Niệm thì Bác Ân chỉ là doanh nghiệp nhỏ, họ không muốn cho vay cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà với tính tình của bố tôi, hẳn là sẽ không chặt đứng tất cả, ông chỉ là muốn tôi quay về Thành Niệm làm công cho ông, tạo áp lực cho tôi, còn mọi chuyện tệ quá, ông sẽ không làm.

Dự án ở thôn Quan Bắc đã khởi công, tiền kinh doanh sau này bù lại, tình thế sẽ không trầm trọng như vậy giờ, chủ yếu là Thành Nam, trong khu làng đô thị này có một số nhà chưa thể di rời, hiện tại chúng ta không có dòng tiền…”
Kỷ Thịnh thật sự không nghe nổi nữa, “Dừng… Tôi đi ngay đây!” Anh ta sợ nhất là thời gian tan làm rồi nói chuyện công việc, biết Lục Minh Chu đang cố ý đáp trả, anh lập tức chuồn mất.
Thật vất cả mới tống cổ được Kỷ Thịnh, Lục Minh Chu mệt mỏi khép mi mắt lại, anh ngửa đầu ra sau, dựa vào lưng ghế, tay phải ấn huyệt thái dương giải tỏa áp lực.
Anh không nói dối Kỷ Thịnh.
Công việc thật sự rất bận rộn, khó chịu cũng rất khó chịu.

Từ sáng đến giờ, Giang Điềm cũng không liên lạc với anh, đừng nói gọi điện, đến một tin nhắn cũng không có.
Giang Điềm nói, anh cũng hiểu rõ, lần sau gặp mặt, có lẽ chính là nói chia tay, cho nên anh không dám chủ động tìm cô.
Lục Minh Chu chậm rãi mở mắt ra, với lấy điện thoại trên bàn, anh ngừng ở màn hình thông tin, thật lâu không thể quyết định được, điện thoại lại vang lên trước.
Là Tần Lệ.
Lục Minh Chu nhớ tới chuyện mình nhờ lúc sáng, liền vội vàng tiếp máy, “Thế nào rồi?”
“Cậu đoán không sai, trước đó truyền thông Mễ Nhạc tuồn ra tin tức, Trần Mộ Dương là một trong các cổ đông đứng sau màn.

Nhưng mà chắc chắn cậu sẽ không ngờ tới, Trần Mộ Dương thế nhưng là anh trai của An Tĩnh…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương