“Lục Lâm Hải?”Nhìn người đi ra từ góc rẽ của ngõ nhỏ, sắc mặt Chu Khải trầm xuống.
“Cậu sao lại ở chỗ này?” Lâm Nhất kinh ngạc hỏi.
Lục Lâm Hải vốn phải ở trường thi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?Chẳng lẽ Lục Lâm Hải trước mặt là quái vật sao?Thế nhưng mà, Lâm Nhất nhớ rất rõ vào thời gian lúc trước Lục Lâm Hải bị hắn giết chết, hoàn toàn chính xác không phải là quái vật.
“Tôi về nhà mà.
” Vẻ mặt Lục Lâm Hải vô cùng khó hiểu.
“Về nhà?” Lâm Nhất nhíu nhíu mày, “Lúc này không phải là cậu đang thi sao?”“Bây giờ đã mấy giờ rồi, cũng đã sớm thi xong rồi.
”Lâm Nhất nhìn trên màn hình điện thoại, thời gian bây giờ cũng đã gàn 6 giờ, thời gian thi buổi chiều đã kết thúc.
“Các cậu ở chỗ này làm cái gì vậy?” Lục Lâm Hải vừa nói vừa đi đến chỗ bọn họ,“Dừng lại, đừng có đến đây.
” Chu Khải nhanh chóng kéo Chu Vân bảo vệ ở đằng sau lưng, giơ con đao trong tay lên.
“Chu Khải, cậu… cậu làm cái gì thế?”Lục Lâm Hải bị cử động của Chu Khải hù doạ, đặc biệt là khi thấy Chu Khải giơ đao lên, một mặt lại cảnh giác nhìn hắn.
“Đừng giả bộ, tôi biết cậu là quái vật.
” Chu Khải cắn răng nói.
“Quái … vật?” Lục Lâm Hải mờ mịt hỏi, “Quái vật gì?”“Chu Khải, lúc trước cậu nói bao vây trước mặt chúng ta là quái vật, ý chỉ là Lục Lâm Hải sao?” Lâm Nhất bừng tỉnh.
Chu Khải không nói gì, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Lâm Hải đang ở cách đó không xa, gật nhẹ đầu xem như trả lời.
“Cậu làm tôi sợ muốn chết.
” Lâm Nhất thở nhẹ ra, “Cậu ta không phải là quái vật.
”“Các cậu đang chơi trò đóng vai nhân vật sao?”Nhìn thấy Lục Lâm Hải định tiếp tục bước qua, Chu Khải hét to: “Tôi nói là không được qua đây!”“Mặc đù tôi không biết cậu làm sao lừa được Lâm Nhất nhưng cậu không thể lừa được tôi đâu.
”“Chu Khải, cậu bị làm sao vậy?” Lục Lâm Hải hỏi.
Ngay tại lúc bọn họ đang nói chuyên, đằng sau truyền đến âm thanh bước chân ngày càng gần.
Mặc dù Lâm Nhất không thấy bất cứ thứ gì, nhưng hắn biết, con quái vật kia đã đuổi tới rồi.
“Chu Khải cậu tin tôi đi.
” Lâm Nhất thúc giục nói, “Lục Lâm Hải thật sự không phải là quái vật, chúng ta mau chạy đi, nếu không chạy thì sẽ không còn kịp nữa đâu.
”“Tôi chỉ tin năng lực của tôi.
” Chu Khải thể hiện sự chăm chú khác thường.
“Tần suất nhịp tim của cậu ta so với quái vật giống nhau như đúc.
”“Cậu ngốc hả, nếu cậu ta là quái vật thật thì bây giờ còn muốn giả dạng làm người tiếp cận chúng ta nữa sao?”“Nếu cậu ta quái vật thật thì đã hiện ra nguyên hình, cùng con quái vật đằng sau liên thủ với nhau rồi, chúng ta hẳn đã chết không còn nghi ngờ gì rồi.
”Chu Khải nhíu mày, mặc dù không nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy Lâm Nhất nói có chút đúng.
Ngay tại thời điểm Chu Khải đang dao động thì sắc mặt Lục Lâm Hải bỗng nhiên thay đổi.
“Mẹ kiếp!!!” Lục Lâm Hải run rẩy giơ tay chỉ về cách đó không xa la lên, “Kia là thứ gì vậy?”Quay đầu nhìn lại, là con quái vật kia đã đuổi đến.
Vốn cho rằng con ngõ nhỏ hẹp này có thể hạn chế hành động của quái vật, nhưng làm sao Lâm Nhất có thể nghĩ đến con quái vật kia vậy mà lại bò ở trên vách tường.
Con ngõ nhỏ hẹp không làm hạn chế nó mà thậm chí để nó càng linh hoạt hơn.
“Chạy mau!” Lâm Nhất lớn tiếng thúc giục.
Chu Khải cắn răng, nhanh chóng lôi kéo Chu Vân tiếp tục chạy về phía trước.
“Lâm Nhất, đó là cái gì?” Lục Lâm Hải nhìn chằm chằm con quái vật đang đến gần.
“Các cậu chơi trò đóng vai nhân vật này… cũng quá giống đi.
”“Chơi cái khỉ gì.
” Lâm Nhất chạy qua Lục Lâm Hải ka to, “Quái vật thật đó! Chạy mau!”“Thật là quái vật?” Lục Lâm Hải lấy lại tin thần, lại nhìn quái vật một cái, cũng bị doạ sợ hãi vội vàn đuổi theo.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook