Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
-
Quyển 3 - Chương 7: Kế lừa dối sinh con trai
Editor :Nhược Nhược
Sau trận chiến này, hơn bảy vạn tướng sĩ Hà tây đều đầu hàng trung Châu, Hà Tây cũng không còn lực ngăn cản đại quân thẳng tiến, Nguyên Tĩnh Vũ dẫn dắt đại quân liên tục đoạt được ba thành, năm tòa thành trì của Ích Châu đều bị Trung Châu chiếm giữ, Hà Tây diệt vong là kết cục chắc chắn.
Sau khi đoạt được Ích Châu, Nguyên Tĩnh Vũ điều động nhân lực tổ chức đội ngũ hoàn chỉnh phụ trách hành chính, vì trấn an thế lực phản động địa phương và bảo đảm Trung Châu thống trị ổn định, hắn tuyển dụng một nhóm danh môn học sinh ngay tại địa phương, cũng giảm đi một ít mâu thuẫn. Thế tộc Ích Châu phản đối thấy rằng Trung Châu sau khi chiếm cứ Hà Tây không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với gia tộc mình, thậm chí còn tuyển dụng con cháu các gia tộc ra làm quan, tâm tư cũng ổn định. Thật ra ai là người cầm quyền bọn họ cũng không thực sự để ý, điều bọn họ quan tâm chính là lợi ích và địa vị của gia tộc có được đảm bảo hay không, nếu Nguyên Tĩnh Vũ nguyện ý đối xử bình đẳng tiệp nhận bọn ho, bọn họ cũng không cần thiết phải có suy nghĩ đối nghịch với Trung Châu Vương.
Thế tộc Ích Châu chủ động bày tỏ thái độ quy phục rất tốt, Nguyên Tĩnh Vũ đối đãi với bọn họ cũng rất ôn hòa tín nhiệm, song phương đối với việc này đều rất vừa lòng. Vì để tỏ rõ lòng thành, các thế gia tặng cho đại quân Trung Châu rất nhiều quân phí, còn điều động mấy nghìn tư binh cung cấp cho Trung Châu Vương sử dụng. Đương nhiên, những thế gia này cũng thuận lợi mang người của mình đưa vào trong đại quân Trung Châu Vương, đợi đến tương lai sau khi thiên hạ ổn định, việc này cũng giúp bọn họ an hưởng vinh hoa.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng là có chí khí, lại để những tư binh này nhập vào đội cận vệ của mình, lại còn trọng dụng Mạnh Đông Húc con cháu của gia tộc Mạnh thị làm mưu sĩ tâm phúc, đồng thời cùng với mưu sĩ hắn đích thân mang tới từ Dụ Dương Quách Tuấn Kiệt đồng thời chịu trách nhiệm toàn bộ công việc của Ích Châu.
Cục diện đã có xu hướng ổn định, Nguyên Tĩnh Vũ liền tự mình đi Vân Dương đón Dịch Khinh Nhan đến bên mình. Tính được còn có một tháng nữa sẽ sinh, hắn không có mặt làm sao yên lòng? Theo tình hình trước mắt, một hồi chiếm gọn cả Hà Tây, hắn không đích thân trấn thủ không được, mà nàng sau thời kỳ sinh sản còn phải ở cử, nếu bọn họ không ở cùng một chỗ, không phải sẽ không gặp nhau mấy tháng sao? Hơn nữa, để mẫu tử nàng ở lại Vân Dương, hắn mang binh ra trận cũng không yên tâm. Vì thế, hắn cố ý để sư phụ Khinh Nhan ở lại Ngụy Xương Thành, tuy rằng Mục Vũ Phi năm lần bảy lượt nói mình không am hiểu việc đỡ đẻ.
Giao hết chính vụ cho mưu sĩ Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc, việc quân phó thác cho DỊch Minh Dương toàn quyền phụ trách, Nguyên Tĩnh Vũ liền mang theo mấy chục thị vệ tâm phúc lên đường.
Mà ở trong nội thành Vân Dương, Dịch Khinh Nhan nhận được thư Nguyên tĩnh Vũ đã chuẩn bị xong. Để tiết kiệm thời gian, nàng lại một lần nữa không để ý đến cảnh cáo của Nguyên Tĩnh Vũ, mang theo Chu Tử Ngọc cùng **, lên đường dưới sự hộ tống của năm trăm hộ vệ.
Sau khi chiến tranh, gian tế trong quân bị điều tra ra đều bị bí mật hành quyết, chỉ có Ngụy Tử Yên ngoại lệ, Phượng Khinh Trần phế đi võ công của nàng sau đó tái thẩm hỏi nguyên nhân nàng phản bộ sư môn.
Khinh Nhan thật sự rất thương tâm. Tuy rằng nàng không có thể hiện rõ ràng cái gì, biểu tình luôn luôn thản nhiên, nhưng lại không nói lời nào, Chu Tử Ngọc và Phượng Khinh Trần trong lòng đều hiểu được.
Khinh Nhan không nghĩ ra, Ngụy Tử Yên là thân truyền để tử được sư phụ chọn ra từ trong bổn phái, làm sao có thể phản bội mình chứ? Vậy mà lại hợp tác với Hà Tây Vương. . . .
Thế nhưng Ngụy Tử Yên cái gì cũng không chịu nói.
Phượng Khinh Trần dùng hình chính là quyết không nương tay, hắn có thể khiến cho người ta kinh mạch đứt đoạn lại không nhìn thấy một chút tổn thương bên ngoài, tính mạng thì không đáng ngại, nhưng cả đời sau đừng mong luyện võ được nữa, thân thể cùng tinh thần bị đả kích rất nhiều nam nhân bình thường đều không chịu nổi, đau không muốn sống chỉ có thể giãy giụa trong biển khổ một cách vô ích. Nhưng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này lại cắn chặc hàm răng hỏi cái gì cũng lắc đầu, bộ dạng thấy chết không sờn. hình phạt tàn khốc như vậy nàng đều nhẫn nhịn chịu đựng. . . .
Khinh Trần nổi giận, lạnh lùng nói: “Không thì dứt khoát ném vào trong quân doanh, nam nhân nơi đó có đến mấy năm không có đụng đến nữ nhân, ta xem nàng cởi hết y phục bị một đám xú nam nhân vây một chỗ lúc đó còn dám không nói tiếng nào như vậy không!”
Khinh Nhan kinh ngạc nhìn Khinh Trần, lại thấy hắn đỏ mặt nghiêng mặt qua một bên, biết là hắn chỉ hù dọa vậy thôi. Đứa bé này hơn phân nữa là thân đồng tử! Thế nhưng cũng biết dọa người kiểu này, cũng không biết được là bọn họ tiếp nhận khảo nghiệm của Ám vệ là học được những gì.
Trong lòng Khinh Nhan hiểu rõ, các cô gái của Lăng Tiêu Các bất luận phạm tội như thế nào tuyệt đối cũng sẽ không bị ném cho nam nhân tùy ý chà đạp, nhưng Ngụy Tử Yên không biết, tới giờ khắc này nàng mới bắt đầu hốt hoảng, sau đó sợ hãi kêu lên, cầu xin tha thứ. . . .
Nhưng vẫn không khai ra tình hình thực tế.
“Được rồi Khinh Trần, đừng hù dọa nàng ta.” Khinh Nhan bỗng nhiên hiểu được. Đệ tử Lăng Tiêu Các hầu như tất cả đều là cô nhi, trên đời ngoại trừ sư môn cũng không có người thân nào khác, nếu như một nữ nhân tới giờ phút này cũng không chịu nói thật, hơn phân nữa là vì người của mình.
Hà Tây Vương sao? Khẳng định là không phải! Mà nam tử trẻ tuổi có thời gian dài tiếp xúc với Ngụy tử Yên, lại có oán thù với nàng cũng chỉ có một người! Chu Khinh Lâm – phu quân của Tần Vũ Mộng sư thúc!
Lúc Tần Vũ Mộng chết nàng mới cùng Chu Khinh Lân thành thân, nàng và sư phụ vẫn cho rằng bọn họ không có tình cảm yêu mến gì, không ngờ hắn lại sẽ vì báo thù mà đi theo Hà Tây Vương.
Khinh Nhân thoáng thở dài nói: “Ngươi cùng Chu Khinh Lâm lúc nào thì nhận biết? Ngươi vẫn luôn ái mộ hắn sao? Hay là sau khi Tần Vũ mộng chết hắn mới chủ động dụ dỗ ngươi?”
Ngụy Tử yên khẽ cứng người, ánh mắt có chút lóe lên, lại không nói lời nào.
“Ngươi không trả lời coi như người đã ngầm thừa nhận.” Khóe miệng Khinh Nhan khẽ cong, xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
“Không phải, ta và Chu sư thúc không có chút quan hệ nào! Các chủ không nên oan uổng người tốt!” Quả nhiên, nhắc đến Chu Khinh Lâm, Ngụy Tử Yên liền luống cuống.
“Được rồi, ta đã hiểu được.” Khinh Nhan cẩn thận đứng dậy, ý bảo Phượng Khinh Trần có thể kết thúc vụ này. Về việc sau cùng xử lý như thế nào, cần phải gả phản đồ về tổng bộ Lăng Tiêu Các, do người của Hình Đường xác minh rõ ràng chiêu cáo cho các đệ tử, sau đó mới căn cứ tình huống cụng thể để lựa chọn hình phạt. Ở Lăng Tiêu Các, chết cũng cũng ra rất nhiều loại, cho nên có lúc thay vì còn sống bị mang về hình đường còn không bằng tự sát sớm một chút tốt hơn. . . .
Còn một tháng nữa sẽ sinh, thật ra trong lòng Khinh Nhan cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương, thậm chí có chút sợ. Mẫu thân của nàng vì sinh nàng mà chế, nàng mặc dù tập võ, các cô gái lăng tiêu các bởi vì sinh con mà chết cũng cực ít, nhưng nàng bản năng vẫn có chút sợ hãi. . . . . .
Dọc theo đường đi nàng rất cẩn thận, ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa đặc chế, dọc theo đường đi đều chọn đường lớn bằng phẳng mà đi, thuốc an thai cũng không ngừng uống.
Chu Tử Ngọc cẩn thận từng li từng tí mọi nơi, thức ăn nơi ở cùng đường đi đều an bài thỏa đáng, Minh Tuệ cung rất nghe lời, dọc đường đi dứt khoác ngồi bên cạnh Khinh Nhan đọc sách học chữ, không hề khiến Khinh Nhan phải bận tâm lo nghĩ một chút nào.
Năm ngày sau, các nàng gặp được khoái mã của Nguyên Tĩnh Vũ tới. Hiếm khi thấy Nguyên Tĩnh Vũ không mắng chửi người, chỉ là lo lắng hỏi nàng một chút xem tình hình trên đường đi và căn dặn mốt số công việc, sau đó mang Minh Tuệ đến một xe ngựa khác, nói nàng sẽ ầm ĩ sư phụ nghỉ ngơi.
Minh Tuệ bĩu môi xuống xe ngựa, nàng khi nào thì ầm ĩ đến sư phụ chứ? Sư phụ thích nghe nàng nó chuyện mà! Đệ đệ cũng thích nghe nàng đọc sách. . . .Nhìn đến mọi người đều là dáng vẻ muốn cười lại không dám cười, chẳng lẽ có chuyện gì rất vui xảy ra mà nàng không biết sao?
Sau khi Minh Tuệ đi xuống, Khinh Nhan hung hăng trừng mắt Nguyên Tĩnh Vũ, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt. Hắn chẳng lẽ không biết thị vệ bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào sao? Vừa lên xe ngựa liền đem con gái đuổi xuống. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nghiêm trang như trước nói: “Bổn Vương bất quá cưỡi ngựa mệt mỏi muốn nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, Minh Tuệ dù sao cũng không nhỏ, ngồi bên cạnh nhìn thấy nhiều không tốt! Hơn nữa, bổn vương trước tiên vẫn nên nhìn xem nhi tử của chúng ta có ngoan ngoãn hay không. . . . .” Nói xong, hắn quả nhiên nằm đến bên người nàng, thật cẩn thận đặt lỗ tai lên bụng nàng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của đứa nhỏ.
Khinh Nhan nhìn thấy dáng vẻ hắn vô cùng cẩn thận, khẽ cười.
“Đứa nhỏ này trong thời gian này có huyên náo không?” Hắn nghe xong trong chốc lát, chỉ nghe được tiếng tim đập của đứa nhỏ không có thấy hài tử chuyển động, vậy nên mới hỏi.
“một ngày luôn luôn có ba đến năm lần đi, ta cũng không biết những đưa trẻ khác sẽ động đậy nhiều hay ít bao nhiêu lần. . . .” Nghĩ đến đứa nhỏ, trên mặt nàng tự nhiên mà toát nên vẻ dịu dàng tình mẫu tử.
Nguyên Tĩnh Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được bên môi nàng một nụ cười ôn nhu đến cực điềm. Khinh Nhan cười khúc khích, giơ nắm tay đánh hắn. Nguyên Tĩnh Vũ không quan tâm, chỉ lo vội vàng hôn môi nàng. . . .
Rất lâu sau đó hắn mới buông nàng ra, lại ở bên tai nàng nói: “Khinh Nhan, chúng ta xa cách thật lâu rồi sao?”
“Còn không đến một tháng. . . .” Nàng cũng thở dài theo, trên thực tế nàng cũng rất muốn hắn, cho nên mới xuất phát trước thời hạn, chỉ vì muốn cùng hắn gặp lại sớm một chút. “Cảnh Hãn, thời điểm ta sinh con, chàng sẽ ở bên cạnh sao?”
“Đương nhiên!” Hắn hơi hơi nhíu mày, “Ta vội vã đưa nàng đến Ngụy Xương, chính là nghĩ muốn ở bên cạnh nàng lúc nàng sanh con, bằng không ta làm sao mà yên tâm được?”
“Nhưng mà từ xưa đến nay nam giới cũng không thể tiến vào phòng sinh. Nói là nữ nhân sanh con là dơ bẩn nhất, chàng lại phải dẫn binh xuất trân, chỉ sợ tất cả mọi ngừơi sẽ ngăn cản chàng. . . .” Nàng chưa từng sinh con, cũng chưa thấy qua nữ nhân sinh con, nàng không muốn thừa nhận nhưng quả thật nàng có chút sợ hãi. Lúc nhỏ trong lòng nàng luôn có một ý niệm , nữ nhân sanh con là vô cùng nguy hiểm, rất nhiều nữ nhân khi sanh con mà chết. . . .
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng. Ta là Vương gia, chỉ cần là việc ta quyết tâm muốn làm, không ai có thể ngăn cản được ta.” Bọn họ đều quá mức hiểu rõ, hắn liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được sự bất lực cùng sợ hãi của nàng.
“Uhm!” Nàng gật đầu, yên tâm hơn. Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ bên cạnh nàng.
Lên đường bình an.
Mười bảy tháng chạp, Nguyên Tĩnh Vũ mang theo Dịch Khinh Nhan cuối cùng cũng tới gần được Ngụy XƯơng Thành, hầu như tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khinh Nhan nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể gặp được sư phụ, lo lắng sợ hãi trong lòng cũng không còn nhiều nữa, mang theo tâm tình kích động chờ đợi hài tử ra đời.
Cuối cùng bình an đến nơi, Nguyên Tĩnh Vũ cũng coi như bỏ xuống được một khối đá lớn trong lòng. Trong thành tất cả mọi mặt đều chuẩn bị tốt, đại phu, bà đỡ, bà vú, quần áo trẻ sơ sinh vân vân. . . ., nghĩ đến hài tử của bọn hạ sẽ ra đời, hắn không nhịn được xúc động.
Nhiều ngày liên tiếp nhận được tin báo từ Ích châu, Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc cũng liên tục gửi thư thúc giục hắn mau mau trở về chủ trì đại cục. Gần tới cuối năm, Trung Châu Vương lại ở lại Ích Châu, các thế tộc ÍCh Châu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để liên hệ cảm tình lần này, gửi đến không ít thiệp mời. Hai người bàn bạc, có thể tử chối liền từ chối hết, nhưng Mạnh Đông Húc dù sao cũng là xuất thân từ thế tộc Ích Châu, có rất nhiều mối quan hệ ngoài thân, cũng có chút không từ chối được. Huống chi, bọn họ hiểu được, hiện nay Trung Châu Vương đối với chủ yếu áp dụng chính sách trấn an đối với thế tộc Ích Châu, cần cho chút thể diện vẫn sẽ cho chút thể diện.
Mấy ngày nay luôn ngồi xe ngựa, Khinh Nhan đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, Nguyên Tĩnh Vũ mỗi ngày ba lần giúp nàng vuốt ve tứ chi xoa bóp toàn thân, tuy rằng cũng có chút hiệu quả, nhưng vẫn là trị phần ngọn không trị được gốc, sau đó bọn họ phát hiện ra một biện pháp tốt, chính là tiếp tục tu luyện nội công.
Từ sau khi biết mang thai, Dịch Khinh Nhan liền ngừng tu luyện nội công, lo lắng tổn hại đến đứa nhỏ. Khoảng thời gia gần đây thời gian nàng nằm rất nhiề, càng ngày càng ít di chuyển, cảm thấy toàn thân đau nhức ngứa ngáy, làm sao cũng không dễ chịu. Sau đó Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ đến là do kinh mạch không thông sẽ khiến cả người đau nhức, cho nên lấy nội lực của chính mình dẫn dắt chạy trong cơ thể nàng tuần hoàn một vòng, không ngờ hiệu quả tương đối rõ rệt. Khinh Nhan liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tay chân cũng không còn tê tê nữa. Vì vậy, mỗi ngày ba lần xoa bóp liền đổi thành ba lần tu luyện nội công.
Buổi chiề ngày hôm đó sau khi tu luyện nội công, Khinh Nhan nằm trên xe ngựa nghỉ ngơi, bất tri bất giác dựa vào Nguyên Tĩnh Vũ àm ngủ. Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ở bên cạnh nàng nhắm mắt dưỡng thần, nahnh chóng lấy chăn mền phủ lên cho nàng.
Một lát sau, Khinh Nhan đột nhiên mở ắt hỏi: “Cảnh Hãn, khi nào chúng ta tới được Ngụy Xương Thành?”
Nguyên Tĩnh Vũ thoải mái đáp: “ Với tốc độ như vậy, ngày mai có thể tới rồi.”
“Phỏng chừng là ta chờ không được.” nàng đột nhiên nắm chặt tay hắn, “ta nghĩ, ta sẽ sinh. . . .”
“Cái gì?” Nguyên Tĩnh Vũ chấn động, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng hít thở trầm tĩnh lại. Hắn nhanh chòng kiểm tra mạch tượng của nàng, vội vàng xốc màn xe ngựa lên ló đầu ra, dặn dò Chu Tử Ngọc chuẩn bị đồ dùng cho sinh sản, lại ra lệnh cho thị vệ kiểm tra xung quanh có nhà dân hay không, cũng cho người nhanh chóng vào thành báo tin cho Dương Phu nhân.
Nguyên tĩnh Vũ thoạt nhìn có vẻ như không có chút bối rối, phân công công việc ngăn nắp rõ ràng, nhưng trời biết trong lòng hắn thực ra cũng sốt ruột muốn chết. Tuy rằng hắn từng có rất nhiều con, nhưng trên thực tế đối với việc sanh nở này của nữ nhân cũng không có chút kinh nghiệm thực tế nà. Hắn biết trong lòng Khinh Nhan có chút sợ hãi, cho nên cố ý ra vẻ vững vàng, chẳng qua là cho nàng một chỗ dựa tinh thần và tình cảm.
Đau bụng sinh kéo đến từng đợt từng đợt, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đừng được. Lúc đau nàng liền cắn chặt hàm răng kiên cường chống đỡ, chờ cho một trận đau bụng qua đi, nàng liền khẩn trương hít thở từng ngụm. Cũng may đau bụng sinh vừa mới bắt đầu, khoảng cách giữa các lần cũng khá lớn, Khinh Nhan cảm thấy nàng có thể kiên trì được một đoạn thời gian, trong lòng rất khẩn trương.
Ước chừng sau một khắc chung có thị vệ lục tục cưỡi ngựa trở lại báo, nói cách không xa nơi này có hộ gia đình, chỉ là phòng ở không lớn, đồ dùng đơn sơ, có một phụ nhân khoảng hai mươi tuổi và một bà bà hơn năm mươi tuổi.
Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày. Điều kiên rất kém cỏi, lại chỉ có hai người phụ nữ nông thôn, chẳng lẽ con của bọn họ phải sinh ra tại chỗ này sao? Nhưng là nơi này trước không có thôn sau không có điếm, có một gian phòng chung quy so với dã ngoại tốt hơn? Hơn nữa, hai người phụ nhân hẳn là đã từng sinh con chứ? Hiện giờ không có bà đỡ, chỉ mong hai nữ nhân kia có thể giúp đỡ một chút.
“Đi trước dẫn đường!”
Nguyên Tĩnh Vũ dặn dò kẻ dưới lấy vài thứ trong xe ngựa mang theo, hắn ôm DỊch Khinh Nhan đi theo tên thị vệ kia. Đoạn đường này tuy bằng phẳng, nhưng một bên là núi một bên là rừng, cưỡi ngựa vô cùng miễn cưỡng, Khinh Nhan giờ phút này sao có thể chịu nổi xóc nảy như vậy? Hắn buộn lòng phải ôm nàng đi qua, vì để kịp thời gian, hắn gần như là chạy chậm theo sau tên thị vệ đằng trước.
Bất quá một khắc chung, một nóc nhà nông hiện ra dưới chân núi.
Trước đó đã có thị vệ đi trước chuẩn bị, cho nên chủ nhà không kinh hoảng, đã thuần thục mang người vào phòng sinh. Tại phòng bếp khói đã bốc lên, có người đang nhóm lửa nấu nước.
Khinh Nhan lại trải qua vài trận đau bụng. Lúc đau đớn này dùng sức nắm chặt bắp thịt trên tay hắn, cũng có chút ý tứ muốn xả giận. Đứa nhỏ rõ ràng là con của hai người, dựa vào cái gì mà để cho một mình nữ nhân chịu đau đớn?
Nguyên tĩnh Vũ dường như cũng hiểu được lòng nàng, thế những ngay cả lông mày cũng không hề động một chút nào, chỉ lo lắng không yên nhìn nàng hỏi: “rất đau sao? Nhịn một chút, rất nhanh sẽ ra . . . .”
Lúc đó chỉ mới giờ dần một khắc, nhưng trong phòng, đã có chút tối. Chu Tử Ngọc đốt mấy cây nên, trong phòng mới sáng sủa hơn, chỉ là lại có mùi khói của nến bị bị đốt cháy. Nguyên Tỉnh Vũ nhìn đánh giá khăp căn phòng, lệnh Chu Tử Ngọc mở hết cửa sổ, trước cửa sổ lại treo lên hai màn vải. Như vậy không khí khá hơn nhiều, lại không lo có gió thổi vào.
Lão phụ nhân nhìn tư thế của thị vệ chỉ biết nhà mình gặp được quý nhân, bởi vậy vô cùng cẩn thận, lời nói rất niềm nở, giống như đối với việc sinh nở mười phần nắm chắc. Nàng nói chính mình từng sinh sáu đứa con, mỗi người đều thuận lợi trôi chảy, liên tiếp an ủi bọn họ không cần lo lắng. Sau đó nhìn thấy Chu Tử Ngọc vào mắt lại càng mở to, nói thẳng chưa từng nhìn thấy tiểu thư nào xinh đẹp như vậy, sau đó mới biết được Chu Tử Ngọc chỉ là một thị nữ, trong lòng càng kinh ngạc.
Về phần nàng dâu trẻ tuổi kia lại không nói nhiều lắm, bởi vì có quá nhiều nam nhân xa lạ, nàng vẫn luôn trốn ở trong phòng, cúi đầu, thực không có cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Nguyên Tĩnh Vũ đặt Khinh Nhan ở trên giường đã được trải tốt.
Giường kia vốn chỉ có mấy tấm gỗ, phía trên lót một tầng rơm rạ, sợi gai màu xám tro nhìn đã cảm thấy bẩn, cho nên Tử Ngọc cho người mang màn đến trải, lại trải thêm gối đầu cùng đệm chăn sạch sẽ sạch sẽ các nàng mang đến.
Khi nằm trên giường, Khinh Nhan có chút bối rối nhìn Nguyên Tĩnh Vũ. Nếu chỉ là đau nàng không sợ, vấn đề là sau khi chịu đau đứa trẻ sẽ sinh ra được sao? Đứa trẻ sẽ bình an sao? Nàng sẽ bình an sao?
Lão phụ nhân kia lại rất ra dáng lão luyện, nhìn thấy sản phụ đã nằm trên giường rồi, liền định đuổi Nguyên Tĩnh Vũ ra ngoài, nói phòng sanh không sạch sẽ, nam nhân không thể ở lại.
Khinh Nhan vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vu.
“Nói hưu nói vươn!” Nguyên Tinh Vũ nổi giận, “Vợ ta sanh con ta, chính là việc vui mừng lớn, cho căn phòng ở rách nát này của ngươi chút vể vang ! tại sao lại không sạch sẽ?” Sau đó, hắn cúi đầu, thân thiết nắm tay Khinh Nhan, dỗ dành nói: “Đừng sợ, ta không đi!”
Lão phụ nhân thật không ngờ trên đời còn có nam nhân như vậy, định tiếp tục khuyên nhủ, vừa sợ khí thế của hắn, không khuyên nữa, một nam nhân ở trong phòng sanh, thật không ra thể thống gì. Nghĩ nghĩ một chút vẫn là mạng của mình quan trọng hơn, nếu người ta đã không để ý, nàng lo làm gì? Cho dù có xui xẻo cũng không rơi lên đầu mình, vì thế đi đến xốc chăn lên định xem xét tình hình sản phụ.
“Ngươi làm cái gì?” Khinh Nhan bị lão phụ nhân làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức liền hiểu ra.
Không bỏ đi quần dài làm sao sinh đứa nhỏ được? Huống chi cũng đã thấy máu đỏ. Thật ra nàng mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng với việc sanh sản không phải không biết gì cả. Nàng rất rõ quá trình sinh đẻ, nàng biết sanh thuận khó khăn như thế nào, cũng biết rõ khó sanh sẽ như thế nào. . . .cũng bởi vì như vậy, trong lòng nàng mới tồn tại sợ hãi.
Lão phụ nhân bị nàng dọa sợ, nhanh chóng thu hồi tay về, có chút xấu hổ cười cười, nói: “Không biết vị phu nhân này bắt đầu đau đã bao lâu? Cửa cung mở bao nhiêu rồi?”
Khinh Nhan muốn hỏi nàng đến tột cùng có thể đỡ đẻ hay không, không ngờ một cơn đau bụng mới lại đánh úp tới, đem những lời nàng chưa kịp nói ra toàn bộ quay trở về. Nàng gắt gao cắn môi, mới có thể ngăn được tiếng la đau đớn của chính mình.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa đau lòng vừa sốt ruột, lo lắng nàng như vậy sẽ cắn bị thương chính mình, vì thế liền lấy bàn tay mình đưa tới, nói: “đau thì kêu ra tiếng đi, không cần phải chịu đựng. nữ nhân nào sinh con đều phải kêu gào. . . nếu lo lắng kêu ra sẽ tổn hại đến uy phong của nàng, thì cắn tay ta đi.”
Khinh Nhan trừng mắt liếc hắn một cái. Nữ nhân nào sinh con đều sẽ kêu gào? Hừ ! hắn từng có rất nhiều nữ nhân đã sinh con cho hắn rất đắc ý sao? Những nữ nhân kia có thể bình an sanh con, Dịch Khinh Nhan nàng cũng có thể! Vì vậy hung hăng cắn hắn!
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy trong mắt nàng là tức giận cùng quật cường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn đến lão phụ nhân đứng một bên luống cuống, cau mày hỏi: “Ngươi có thể đỡ đẻ?”
“Lão phụ từng sinh sáu đứa nhỏ. . . .” Lão phụ nhân vội vàng đáp, nhưng thấy ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm khắc nhìn mình liền cúi đầu.
“Ngươi có thể đỡ đẻ?” hắn hỏi lại lần nữa. Sự tình liên quan đến tánh mạng của Khinh Nhan, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
“Lão phụ, lão phụ không . . .” Lão phụ nhân tuy rằng thừa nhận chính mình không thể đỡ đẻ, nhưng bộ dáng như muốn nói cho nguyên tĩnh vũ biết, Nàng mặc dù không thể đỡ đẻ, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng sinh con, nói thôi cũng nhiều kinh nghiệm hơn nam nhân như hắn.
Sự tình càng lúc càng nguy cấp Nguyên Tĩnh Vũ càng bình tĩnh nguội lạnh, hắn biết mình không thể hoảng loạn, bằng không Khinh Nhan sẽ nguy hiểm. thế nhưng, hiện tại hắn có thể đi đâu tìm bà đỡ tới đỡ đẻ? Vốn có Chu Tử Ngọc theo nghề thuốc, có thể gọi dùng, nhưng nàng lại chưa có thành thân, chưa có học đến chuyện sinh sản.
Lúc này, Khinh Nhan đau bụng đã giảm bớt, chợt nhắc nhở: “ ta có một cuốn sách y chuyên nói đến đến quá trình sanh đẻ, Tử Ngọc đang giữ. . .” Nàng buông tay hắn, nhìn thoáng qua dấu răng trên tay hắn có máu, nghiêng đầu đi, trong lòng bỗng nhiên thấy áy náy, lại cảm thấy ỷ khuất.
Tử Ngọc nghe các chủ nói đến, nhanh chóng đi tìm sách.
Thế nhưng chuyện nước đến chân mới nhảy này có thể làm được sao?
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặtdo dự hoảng loạn của Chu tử Ngọc, lập tức hạ quyết tâm: “đưa ta!” So với việc giao tính mạng thê nhi của mình vào tay người khác, chẳng bằng nắm lấy.
Quyết đinh này Khinh Nhan cũng không cảm thấy gì, lại khiến cho người khác hoảng sợ. Chu Tử Ngọc sửng sốt, nhưng cũng hiểu được là do Vương gia lo lắng cho tính mạng của các chủ muốn tự mình làm. Mà Lão phụ nhân kia cùng con dâu của nàng lại giống như đang nhìn Nguyên Tĩnh Vũ như nhìn thấy quái vật.
Trong cái xã hội nam tôn nữ ti này, nữ tử có nguyệt sự đều bị xem là thân thể không sạch sẽ, nam nhân đều kiêng kị, nữ nhân sanh đẻ lại là chuyện dơ bẩn nhất, nam tử không nói đến đỡ đẻ, ngay cả bước vào phòng sanh cũng cho là chuyện xui sẻo, vì vậy mới có tập tục nữ nhân sanh nam nhân không được bước vào phòng sanh. Thế nhưng nam nhân thoạt nhìn oai phong như thế, chẳng những kiên trì đứng ở trong phòng sanh, lại còn muốn tự mình đỡ đẻ cho thê tử?
Thị vệ đang đứng ngoài cửa chờ căn dặn cũng nghe được, cũng không nhin được mà hít một ngụm khí lạnh, vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia không thể a!”
Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh, nổi giận nói một câu: “Câm miệng hết cho bổn vương! Nếu thê tử các ngươi sắp sinh, các ngươi đều buông tay mặc kệ? Quản tốt miệng của mình là được rồi, chuyện này không được phép truyền ra ngoài! Bây giờ đều tránh xa ra một chút cho ta!”
Thị vệ bất đắc dĩ đành tản ra xa xa, một đám tâm tình đều khẩn trương, duy nguyện Vương phi bình an sinh con, tốt nhất là sinh được một thế tử. . . . .
Editor: Nhược Nhược
Khinh nhan chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy Nguyên Tĩnh Vũ dễ dàng đuổi đi những thị vệ lắm mồm, không nén được thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn ở bên nàng, nàng sẽ không sợ. “Trước tiên giúp ta. . . .cởi. . .” Nàng chậm chạp nói.
Chu Tử Ngọc đi đến định giúp, Nguyên tĩnh Vũ sai nàng chuẩn bị một cái khăn vải cho Vương Phi cắn, lại để cho thiếu phụ trẻ tuổi nấu nước nóng, bảo lão phụ nhân đến bên cạnh tùy lúc mà hỏi, không để nàng rời đi. Tuy rằng hiểu rõ tình huống khẩn cấp trước mắt, nhưng trong lòng cũng không nguyện ý để cho người khác thấy được thân thể của Khinh Nhan. Ba người kia tuy là nữ nhân, nhưng vu sự vô bổ, vẻ yếu ớt của Khinh Nhan sao có thể để các nàng nhìn thấy?
Hắn đích thân giúp nàng cởi quần dài đã nhiễm máu, tách hai chân nàng ra, vẻ mặt trấn định tinh tế xem xét thân thể nàng. Mặc dù nét mặt hắn rất là bình tĩnh, trong lòng lại rất lo lắng. Đứa nhỏ làm sao có thể nơi như vậy sinh ra?
Hắn vừa hỏi cảm giác của nàng, vừa lật sách.
Nhìn thấy hắn ra vẻ điềm tĩnh, Khinh Nhan lại thấy tỉnh táo, sợ hãi mơ hồ trong lòng trước kia đều bị cảm động thay thế. Hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng nhất định phải bình an sinh đứa nhỏ ra! Nhiều nữ nhân từng sinh con cho hắn như vậy, hắn nhiều nhất là chỉ canh giữ ngoài cửa, thế nhưng giờ phút này hắn lại kiên trì ở bên cạnh nàng, tự mình giúp nàng đỡ đẻ, trên đời này có được mấy nữ nhân có thể được trượng phu yêu trân trọng như vậy? thời điềm nguy cập, hắn chỉ tin tưởng chính hắn, bởi vì hắn quá coi trọng mẫu tử nàng. Nàng hiểu được tâm ý của hắn, lúc này đây nàng đã thua không dậy nổi.
Nguyên Tĩnh vũ đọc sách rất nhanh, đọc nhanh như gió vội vàng quét qua, cũng đem mỗi câu mỗi chữ khắc vào tâm khảm. Hít thật sâu, đưa tay cẩn thận phủ lên bụng nàng, trước tiên là xác nhận thai vị của đứa nhỏ.
Sau khi tinh tế sờ qua, hắn thở hắt ra. Tốt lắm, thai vị bình thường, đầu đứa trẻ hướng xuống dưới! chỉ cần đứa trẻ thai vị đúng, khả năng thuận lợi sinh ra được hơn một nữa. tiếp đó là kiểm tra xương chậu, xương chậu mở ra tuy rằng không lớn, nhưng cũng may đầu đứa nhỏ cũng không phải rất lớn, ước tính có thể mở xương chậu ra một chút nữa đứa nhỏ có thể ra được.
Trong sách có những từ ngữ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, những cũng không gây ảnh hưởng đến việc lý giải của hắn. Từ mật độ đau bụng của Khinh Nhan mà đoán, đứa nhỏ còn ít nhất nửa canh giờ nữa mới có thể sinh ra. Nhìn đến sản đạo. . . hắn thật sự không nhìn ra có cái gì khác ngày thường, ngoại trừ máu tươi chói mắt kia từ trong thân thể nàng chảy ra.
“Cái này. . . .cung khẩu mở ra bao nhiêu xem xét như thế nào?” Hắn hỏi. Trên sách nói cung khẩu mở rộng ra ba ngón tay là biểu hiện sắp sinh, cung khẩu mở rộng năm ngón tay trên cơ bản là đứa bé có thể ra rồi, lúc đó mới có thể để cho sản phụ dùng sức.
Tử Ngọc đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào, thiếu phụ trẻ tuổi e lệ cúi đầu không nói, Lão phụ nhân cười khan, run rẩy nói: “Lấy tay . . . .lấy tay kiểm tra. . . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt Khinh Nhan, ôn nhu cười cười nói: “Đừng sợ, ta nhìn xem, phỏng chừng không có nhanh như vậy. . . . .”
Khinh Nhan nhìn hắn tin tưởng, chỉ là vì trong phòng có người mà có chút rụt rè.
Nguyên Tĩnh Vũ đang do dự vấn đề kiểm tra như thế nào, con đau bụng của Khinh Nhan lại bắt đầu. Lúc này đây tử cung co rút rất lợi hại, đau đến khiến nàng nhắm hai mắt quay đầu đi, cắn miếng vải rên rỉ ra tiếng. Nàng muốn giãy giạu, muốn phát tiết, nhưng có di chuyển như thế nào cũng cảm thấy khó chịu, lại lo lắng mình lộn xộn sẽ là tổn thương đến đứa nhơ. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nắm lấy tay nàng, liên tục an ủi nói: “đừng sợ, đừng sợ. . . Đừa nhỏ rất nhanh sẽ ra thôi, ngẫm lại con của chúng ta đáng yêu bao nhiêu. . . . .”
Khinh Nhan hít thật sâu vào, cảm thấy đau đớn kịch liệt kia thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn cô gắng cầm lấy tay của hắn như vậy.
Một canh giờ đau đớn cùng lo lắng cũng trôi qua rất nhanh. . .
Đau bụng sinh càng ngày càng mãnh liệt, tử cung co thắt đứt đoạn, Khinh Nhan biết, đứa nhỏ sắp ra. Bỗng nhiên, nàng rõ ràng cảm giác được có rất nhiều dòng nước đi ra, vì thế thở hổn hển nói: “Cảnh Hãn. . . .nước ối hình như vỡ. . . .”
Vỡ nước ối? trong sách nói vỡ nước ối chính là tín hiệu đứa nhỏ sắp ra. Nếu như nước ối vỡ, đứa trẻ lại lâu lắm không sinh ra, đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nghiêng thân nhìn, quả nhiên là nước ối vỡ rồi. Nói vậy có thể dùng sức rồi sao? Hắn lại kiểm tra đứa nhỏ thêm lần nữa, đã tới cửa chậu rồi, nhưng xương chậu lại mở ra nhỏ hơn đầu của đứa nhỏ. . .
Hắn nhìn Khinh Nhan đang mồ hôi đầy đầu, chần chờ nói: “có thể mở xương chậu ra thêm chút nữa không?” người luyện võ gân mạch tính bền bỉ càng mạnh, xương cốt đều linh hoạt, muốn mở xương chậu ra không phải là chuyện không thể.
Khinh Nhan khe khẽ gật đầu, hít vào thật sâu, yên lặng vận nội công tác động dây chằng mở xương chậu. . .
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy nàng trên mặt đầy mồ hôi,, vẻ mặt đau đớn, lòng cũng càng siết chặt, gần như quên mất hô hấp, chỉ có thể vận nội công truyền một luồng nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể nàng, giúp nàng mở xương chậu, giúp nàng cùng nhau mang đứa nhỏ đẩy ra ngoài. . .
“A. . . . . .” nàng bỗng nhiên cao giọng hét lớn, có chút khóc nức nở kêu lên, “Cảnh Hãn, Cảnh Hãn. . . .nó như thế nào còn không ra?”
“Đừng gấp, không phải sợ, rất nhanh sẽ ra thôi. . . .” Nguyên Tĩnh Vũ cũng đầu đầy mồ hôi, hoảng hốt cuống cuồng cũng không ít hơn nàng. Một bên truyền nội lực cho nàng, một bên chú ý nhìn sản đạo đứa nhỏ còn không chịu ra, luống cuống tay chân, gấp muốn chết.
Khinh Nhan bỗng nhiên lắc đầu, bắt được tay hắn nói: “Ta không chịu được nữa, còn phải sinh bao lâu hả? Nếu không. . . .nếu không thì chàng dùng đao giúp ta mở bụng, mang đứa nhỏ ra đi?”
“Nói bậy!” nguyên Tĩnh Vũ hung hăng trừng liếc nàng, phản thủ cầm lấy tay nàng, nhìn vào mắt nàng nói: “Khinh Nhan, nàng có biết đứa nhỏ này đối với ta quan trọng thế nào, nàng có biết có bao nhiêu người đang chờ đợi nó được sinh ra, cho nên, chúng ta phải dùng hết toàn lực để đứa nhỏ này bình an sinh ra!”
Khinh Nhan cắn môi gật đầu, nhưng mà nàng sinh không được, cho nên mới bảo hắn dứt khoát mổ bụng nàng lấy ra là được rồi. Nàng không phải chưa từng bị thương, nếu như chỉ là vẻ một đao trên bụng, so với sanh đứa nhỏ còn thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa thấy vẻ mặt của nàng liền hiểu được nàng nghĩ gì, hắn ôn nhu lau mồ hôi trên đầu nàng, thật nghiem túc nhìn mắt nàng nói: “Khinh Nhan, nàng còn chưa hiểu được, đứa nhỏ này với ta mà nói rất trọng yếu, nhưng, nàng so với nó còn quan trọng hơn! Ta tuyệt đối không thể mạo hiểm mạng sống của nàng, ta không chịu nổi. Khinh Nhan, chúng ta đã nói muốn sống đến đầu bạc răng long, nàng không thể nuốt lời!”
Khinh Nhan nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy cơn đau kia tựa hồ như không có đau như vậy nữa. Nàng nhất định phải bình an sinh con ra! Hít một hơi thật sâu, nàng cắn chặt môi, lần nữa dùng sức đẩy đứa nhỏ ra. . .
Nguyên Tĩnh Vũ hồi hộp chờ đơi. . . .bỗng nhiên, hắn kích động nắm lấy tay nàng nói: “Ta thấy đầu đứa nhỏ, Khinh Nhan, dùng sức thêm lần nữa!”
Khinh Nhan bám vào tay hắn dùng sức----
“A----- nàng dùng sức hét lên một tiếng, đứa nhỏ rốt cuộc cũng được sinh ra.
Khinh Nhan chỉ cảm thấy nhẹ nhỏm và hạnh phúc như chưa bao giờ được được thấy. Hài tử, con của bọn họ cuối cùng cũng bình yên đến với thế giới này.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn đầu đứa nhỏ bị đẩy ra ngoài một chút, sự rung động này làm cho hắn nâng đứa nhỏ thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Hóa ra một sinh mệnh tới thế giới này như vậy. . .
Thì ra sinh con là khó khăn như thế. . .
Thấy đứa nhỏ được sinh ra rồi, Chu Tử Ngọc vội vàng đi tới, mang hài tử để vào trong nước nóng rửa sạch.
Nguyên Tĩnh Vũ chợt cảm thấy trong tay nhẹ đi, trên mặt còn lưu lại vết máu, nghe tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ, lúc này mới tỉnh táo. Hắn quay người nhào đến trước mặt Khinh Nhan, nhẹ nhàng vỗ về tươi cười nhẹ nhõm trên mặt nàng, hai người nhìn nhau cười.
“Vất vả cho nàng rồi. Ta chưa bao giờ biết được, sinh con lại vất vả như vậy. . . . .”
Khinh Nhan cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng mà cũng quá mệt mỏi. Nàng muốn ngủ, thế nhưng trước đó nàng nhất định phải nhìn con nàng một lần: “Con khỏe không?”
“Khỏe!”
“Là nhi tử sao?”
“Hử? Không chú ý, ta xem xem. . . .” Nguyên Tĩnh vũ đúng là vui vẻ đến choáng váng đầu, vừa rồi nhìn thấy đứa nhỏ từ trong thân thể nàng trượt ra rơi xuống trong tay mình, cảm giác này quá chân thực quá rung động, hắn cảm thấy mình giống như nắm giữ toàn bộ vũ trụ, trong lòng nhất thời lại quên nhìn xem đứa nhỏ là nam hay nữ.
Lúc này, chu Tử Ngọc đã rửa sach sẽ cho đứa nhỏ, cắt đứt cuốn rốn quấn kỹ trong một cái tã đã được chuẩn bị sẵn, nhưng không có lập tức trả lời. Ngược lại lão phụ nhân giúp đỡ tắm rửa cười ha ha nói: “Chúc mừng Vương gia vương phi, là quân chúa! Tục ngữ nói trước tiên nở hoa sau mới nhận lấy, đây là lần đầu mang thai của vương phi, chờ sang năm sinh thai thứ hai sẽ dễ dàng, bảo đảm là một nhi tử. . .” Nàng bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ lại là một Vương gia, hơn nữa còn là một vương gia tự đỡ đẻ cho nữ nhân của mình, nghe lời Nguyên Tĩnh Vũ nói lúc trước, lòng nàng cũng vô cùng chấn động.
Thì ra còn có nam nhân sẽ coi trọng nữ nhân hơn nhi tử. . . .nàng dâu nhỏ vốn không có cảm giác tồn tại đang núp ở sau cửa cũng liếc mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Nhưng mà giờ khắc này Nguyên Tĩnh Vũ ồn hoa Khinh Nhan đều ngây người.
“Không phải nhi tử sao?” Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng ôm đứa nhỏ lại, mở tã lót nhìn, quả nhiên là một nữ hài! Hắn biết Lăng tiêu các chuyên về y dược, trước kia hắn luôn nói nhi tử nhi tử khinh Nhan cũng không có phản bác hắn, hắn vẫn luôn cho rằng nàng có thể khẳng định trong bụng nàng là nhi tử, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Khinh Nhan tự xem mạch cho chính mình đúng là không chuẩn lắm, Chu Tử Ngọc cũng không thông thạo việc này, Khinh Nhan không phản bác hắn chỉ vì nàng cũng hy vọng là nhi tử. . .
Kinh Nhan vẻ mặt cũng kinh ngạc thất vọng, nhìn đứa nhỏ đang khóc náp, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi. . . .”
“Hử?” Nguyên Tĩnh Vũ hồi phục tinh thần, “Không, không trách nàng. Nàng đã rất vất vả rồi. . . ta vừa rồi vốn là đang suy nghĩ, chỉ cần chúng ta có nhi tử, sau này sẽ không sinh nữa, sanh con thật quá cực khổ. . . .”
Khinh Nhan hít sâu, cố gắng quên thống khổ vừa rồi, lấy dũng khí nói: “Không cần gấp, ta lại sinh thêm lần nữa là được. . .”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng mồ hôi đầy đầu thấm ướt cả tóc, trên mặt còn có vết máu vừa rồi hắn vuốt ve lưu lại, vẻ mặt mệt mỏi, vừa mới kinh qua một lần thống khổ lại còn nói sẽ sinh cho hắn một đứa nữa. . . . Tâm thần hắn chấn động, cảm động từ sâu trong đáy lòng như một dòng nước ấm chảy toàn thân, một khắc kia, hắn cảm thấy có thể có được nàng là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
Cúi đầu vỗ nhẹ nhẹ hài tử, hắn bỗng nhiên nói: “Khinh Nhan, nàng xem đứa nhỏ này có phải rất giống ta hay không?”
Khinh nhan đã xốc lại tinh thần lại liếc hắn một cái. Tóc rất được, đen sẫm dầy đặc, lông mi cũng rất mỏng, lúc này nàng đang nhắm mắt kêu khóc, chính là da của nàng vừa hồng lại nhăn, nhìn thế nào cũng thấy giống một tiểu lão đầu. . .
“Làm sao . . . .làm sao lại xấu như vậy? Giống một tiểu lão đầu. . . . .” đứa nhỏ này thật sự là do nàng sinh ra sao?
Nguyên Tĩnh Vũ chợt cười, nói: “May mắn là đứa nhỏ này là ta đích thân đỡ đẻ, bằng không nàng còn không vu khống người ta trộm thay đổi hải tử của nàng? Ta nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu, ừ, quá thực là rất giống ta!” Nói xong, hắn cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đứa nhỏ. Đứa nhỏ da dẻ thoạt nhìn có chút đỏ lên, kỳ thực đặc biệt non mịn. Động tác của hắn rất là nhẹ nhàng, sợ mình dùng sức quá lớn sẽ tổn thương đứa bé.
Khinh Nhan nhìn thấy vui sướng trên mặt hắn không giống đang giả vờ, lúc này mới thở dài. Tuy rằng rất muốn có con trai, nhưng nếu đã sinh ra nữ nhi cũng không có cách nào. Chung quy vẫn là con của bọn họ, là nàng chờ đợi lâu như vậy, khổ cực như vậy mới sinh ra được. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ đặt đứa nhỏ trên giường bên cạnh Khinh Nhan, nói với Chu Tử Ngọc: “Tử Ngọc, ngươi đi ra ngoài thông báo, nói Vương Phi đã sinh ra thế tử! nếu có ai hỏi đứa nhỏ, nói bởi vì sinh ra thiếu tháng, thân thể yếu đuối, không thể ôm ra ngoài cho mọi người xem.” Nói xong, hắn nhìn lão phụ nhân cùng tiểu tức phụ kia tràn ngậ sát khí, trong mắt tràn đầy uy hiếp cảnh cáo.
Lão phụ nhân hôm nay bị rung động đã nhiều, nhưng vận bị dọa đến giật mình. Hiểu được ánh mắt uy hiếp của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng vội vành cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng vương gia vương phi sinh được thế tử!”
Chu Tử Ngọc đi ra ngoài báo tinh, bên ngoài rất nhanh cũng vang lên tiếng hô vui sướng, dù cách một bức tường kín, trong phòng cũng có thể nhận thấy sự vui sướng của những thị vệ kia.
Lúc Tử Ngọc bưng nước nóng trở lại, Dịch Khinh Nhan đã ngủ mê man rồi Nguyên Tĩnh Vũ lau thân thể cho nàng, bôi thuốc, thay quần áo sạch cùng ga giường, lúc này mới ôm đứa nhỏ kiên nhẫn dụ dỗ. Hắn vừa đi vừa nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, bộ dánh lại rất quen thuộc. Đôi mắt đứa nhỏ đặc biệt xinh đẹp, khóc lâu như vậy, vẫn trong veo như vậy. nàng khóc một trận, nhìn hắn vài lần, lại tiếp tục khóc. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ sai Chu Tử Ngọc đi nấu một chút cháo đến, đứa nhỏ này hẳn là đói bụng. Hắn cười vươn một ngón tay ra chạm nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức nín khóc, cái miệng nhỏ nhắn hướng đến gần ngón tay hắn, đáng tiếc là thân hình quá mềm, chỉ có thể động động miệng, thủy chung vẫn không thể như ý. Nguyên Tĩnh Vũ nhịn không được cười, ngón tay cái đặt trên miệng nàng. Tiểu hài tử lập tức ngậm lấy ngón tay phụ thân bắt đầu mút mút, nhưng hút nửa ngày không ra sửa, thất vọng khóc rống lên, sau đó lại tìm kiếm ngón tay hắn. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, dứt khoát ôm đứa nhỏ ra gian ngoài đùa giỡn, tránh cho tiếng khóc của nàng kinh động đến Khinh nhan đang nghỉ ngơi. Hiện tại chỉ chờ Khinh nhan nghỉ ngơi tốt mới có sữa, đứa bé nhỏ như vậy không thể uống cháo, nhiều nhất là tạm thời cho hút nước cơm. Hắn bỗng nhiên nhớ đến đứa con đầu tiên của hắn cùng Thục Ninh, nếu còn sống, bây giờ cũng bằng tuổi Minh Tuệ. . . .
Hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa con này, con của hắn và Khinh Nhan a!
Tiếu Duệ tiến vào xin chỉ thị bố trí tiếp theo, thấy Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng cao hứng ôm đứa nhỏ, không nhịn được duỗi cổ nhìn nhìn.
Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý ôm con đến trước mặt Tiếu Duệ như dâng vật quý nói: “Hài tử giống ta chứ?”
Tiếu Duệ nhìn thật kỹ càng trẻ sơ sinh gương mặt nho nhỏ vừa nhăn lại vừa hông, nghi hoặc mà nhức đầu, hắc hắc cười ngây ngô vài tiếng, liên tục gật đầy nói: “Vương gia đặt tên cho thế tử rồi chứ?”
Nguyên Tĩnh Vũ sợ run, nhìn con, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự nói: “đứa nhỏ này sinh lúc mặt trời lặn dầy trời mây ngũ sắc,là hy vọng của Trung Châu chúng ta, hắn sẽ bắt đầu một thời đại mới tinh huy hoàng, gọi là Minh Huy đi!”
Tiếu Duệ vui mừng mang tin tốt này truyền ra ngoài, Nguyên TĨnh Vũ tươi cười mặc dù nhu hòa, trong lòng đã có chút lo lắng.
Minh Tuệ chạy vào, hưng phấn nhìn đến thiên hạ nho nhỏ đang nằm trong lòng phụ vương, trừng mắt, ngập ngừng hỏi: “Phụ vương, con có thể sờ sờ đệ đệ không?”
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu: “có thể, song con phải nhẹ nhàng chút. . . .” Nói xong, hắn vươn một ngón tay khe khẽ sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của Minh Huy làm mẫu. Minh Huy tự dưng bị quấy rầy, cái miệng nhỏ nhắn liệt một chút lại chưa được ăn cái gì, mất hứng hừ hai tiếng.
Minh Tuệ lại thấy thật cao hứng, cảm thấy đệ đệ thật đáng yêu.
“Tiểu bảo bối của phụ vương, đừng khóc a. . .. Minh Huy là tiểu nam tử hán, phải kiên cường dũng cảm a. . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ sủng nịnh cười cười, vỗ nhẹ mông nhỏ của hài tử dụ dỗ.
Bên ngoài, thị vệ Tiếu Duệ nghe Vương gia ở trong phòng dụ dỗ một dứa nhỏ, một đám miệng mở lớn thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất. Quả nhiên nhi tử không giống nhau a, con do Dịch vương phi sinh ra, xem Vương gia cao hứng đến . . .. . .
Khinh nhan tỉnh lại là đã nửa đêm, trong phòng có một ngọn đèn cầy, Nguyên Tĩnh Vũ ôm đứa nhỏ ngủ trên giường nhỏ được làm tạm thời bên cạnh giường, Minh Tuệ ngủ ở bên chân nàng, Tử Ngọc dựa vào giường mà ngủ gà ngủ gật, những người khác phỏng chừng đều dựng lều trại ngủ ở bên ngoài.
Khó được Nguyên Tĩnh Vũ lại có thể dỗ đứa nhỏ không khóc nháo, Khinh Nhan dịu dàng cười. Nàng hít sâu vài cái, khe khẽ kêu: “Tử Ngọc?”
Tử NGọc tỉnh lại, vui vẻ nói: “Các chủ người tỉnh? Có chỗ nào khó chịu hay không?”
Khinh Nhan còn chưa trả lời, Nguyên Tĩnh Vũ đã đi đến, nói: “Nhất định là đói bụng, Tử Ngọc, ngươi đến phòng bếp xem thử, không phải có nấu cháo táo đỏ sao?”
Tử Ngọc đi ra ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ ngôi xuống bên người Khinh Nhan, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng khổ cực rồi. Còn đau không?”
“Không sao, bất động sẽ không đau. . . . .” nàng thấy hắn ôn nhu, trong lòng có chút áy náy.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, đợi lát nữa ăn no ngủ một giấc thật ngon, còn chuyện hài tử nàng không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt. Chỉ là. . . . .” Hắn khẽ thở dài trong lòng, Minh huy là con gái, hắn tự nhiên cũng có chút thât vọng, nhưng làm sao mà trách nàng chứ? Nếu như có thể quyết định sinh nam hay nữ, tự nhiên là cũng muốn nhi tử. Hắn chỉ là than thở mọi việc không thể lưỡng toàn, nếu đã quyết định xem minh huy là nhi tử, phải cẩn thận gấp đôi mới được, chỉ sợ không thể trưởng thành ở bên cạnh nàng.
“Là gì?” nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn vuốt ve mặt nàng, vô hạn thương tiếc nhìn nàng, nói: “Chuyện của Minh Huy chúng ta không thể để cho những người khác biết, ngay cả Tiếu Duệ ta cũng giấu, cho nên. . . . chúng ta không thể mang no theo bên người. . . . .”
Khinh Nhan trong mắt lóe lên đau đớn, ngay sau đó liền nhìn về nơi khác. Chín tháng trước nàng hài tử của Liễu Phu Nhân, báo ứng nhanh như vậy sao? Hài tử cả nàng, hài tử mà nàng phải cực khổ mới sinh ra được. . . .chính mình từ nhỏ đã không có mẫu thân, nàng biết rõ một đứa nhỏ cần mẫu thân yêu thương bảo vệ đến cỡ nào. Thế nhưng vì để ổn định lòng người, để đạt được mục đích riêng của nàng, nàng phải vứt bỏ con của chính mình. . .. Nàng có lỗi với con gái của chính mình, gọi Minh Huy sao? Minh Huy, Minh huy, con của nàng. .. . .
“Khinh Nhan. . . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên mặt nàng, thở dài nói: “Chúng ta không phải muốn vứt bỏ nó, chỉ là tạm thời gửi nuôi ở một nơi bí mật, chờ nó lớn hơn một chút hiểu chuyện hơn, là có thể trở về bên cạnh nàng. Hơn nữa, chúng ta có thể thường xuyên gặp nó. Bây giờ cần nghĩ thật cẩn thận là nên để hài tử dấu ở đâu thì tốt.. . . .”
Đừng nói nàng không muốn, hắn làm phụ thân cũng không nỡ a! Hài tử nhỏ như vậy, từ trong bụng mẫu thân sinh ra liền rơi vào trong tay mình, hắn ôm nàng, dỗ nàng, hôn nàng, đút nước cơm cho nàng, đỏi tã lót cho nàng. . . . .Hễ là việc hắn có thể làm vì nàng, hằn đều dụng tâm làm tốt, bởi vì cả đời hắn nhất định là mắc nợ đứa con này. (oa oa oa, ta chịu không nổi rồi T_T)
Khinh Nhan quay đầu, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không được kêu hắn, khóc thành tiếng.
Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên gương mặt nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve tóc nàng: “ Đều do ta không tốt. . . . .nếu không thì. . . . .”
“Không!” nàng đột nhiên ngẩng đầu, hấp hấp mũi nói: “Ta hiểu được, là ta không tốt, Cảnh Hãn. . . .Ta chưa ba giờ nghĩ tới chàng lại tốt với ta như vậy. . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng không khỏi cảm động, vì thế liền ôm chặt nàng: “nàng ngốc à? Minh Huy là con của chúng ta, đứa con mà nàng cực khổ hoài thai mười tháng vất vả mới có thể sinh ra. . . nàng làm sao có thể cho rằng ta không thích nó chues? Ta chỉ cảm thấy áy náy, vì để Trung Châu được yên ổn, vì để cho kẻ làm phụ mẫu như chúng ta ít phiền hà một chút, nhất thiết phải hy sinh thời thơ ấu của con, có lẽ còn phải hy sinh rất nhiều rất nhiều. . . .cho nên, lúc con còn ở bên cạnh, ta sẽ dốc hết khả năng yêu thương nó. . . .
Mặc dù không thể để nó ở bên cạnh nuôi lớn, nhưng hắn sẽ yêu thương nó, hắn sẽ không để cho đứa con này dẫm vào vết xe đổ của hắn thời thơ ấu, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ cho nàng biết, phụ vương cùng mẫu phi của nàng đều rất yêu nàng, rất yêu rất yêu. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ càng thông cảm, Khinh Nhan lại càng cảm thấy áy náy, nàng càng hổ thẹn, hắn càng cảm động, càng thương tiếc yêu thương nàng. . . .
“Giờ đây ta mới biết được, Khinh Nhan, nàng thực ra là một nha đầu ngốc. . . . .” bất kể nàng từng kiên cường mạnh mẽ như thế nào, mặc kệ võ công nàng cao bao nhiêu, mặc kệ nàng tài trí bao nhiêu, khinh Nhan hiện tại trong lòng hắn chính là một nha đầu ngốc yếu ớt. Nàng có gì phải áy náy chứ? Nàng vì hắn mang thai, sinh con vất vả như vậy, hắn vốn nên cảm kích nàng mới đúng. . . . .
Hắn chưa ba giờ nghĩ đến nữ nhân sinh sản lại kinh tâm động phách như vậy, căn bản là vật lỗn với tính mạng, nhớ đến người kiên cường như nàng vậy lại không thể chịu đựng được đến nỗi yêu cầu hắn rạch bụng nàng lấy con, thật là quá đau! AI nói nữ nhân nhu nhược, mỗi một người mẹ đều kiên cường vĩ đại, mỗi một sinh mệnh mới đều là do mẫu thân bọn họ dùng chính máu và nước mắt của mình đổi lấy. . . .
Hắn bỗng nhiên nhớ đến trong vương phủ những nữ nhân đã từng sinh con cho hắn, tuy rằng đến giờ hắn chỉ có bốn nữ nhi, nhưng trên thực tế các nàng đã sinh đến mấy lần. . .
“Khinh Nhan,” hắn bất ngờ nhìn vào mắt nàng, có chút do dự, “Sinh con rất vất vả, cho nên ta muốn. . . .sau này nên đối tốt với Thục Ninh bọn họ một chút. . . . .”
Khinh Nhan khẽ gật đầu, ừ một tiếng, trả lời: “Vì chàng, các nàng quả thật trả giá rất nhiều. Trước kia ta chưa từng sinh con không biết. . . Thực ra, lần này ta sinh con là rất thuận lợi rồi, chỉ có một buổi chiều hài tử đã ra đời, ta biết rất nhiều nữ nhân phải sinh rất lâu, các nàng so với ta càng vất vả. . . . . .”
“Chờ sau khi trở về hỏi Thục Ninh một chút, nếu có người nguyện ý rời đi, để cho các nàng đi ra ngoài cũng được. Nếu muốn ở lại, ta sẽ đem hết khả năng che chở cho các nàng suốt đời.” Trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ cảm động, Khinh Nhan của hắn, thực ra luôn luôn thiện lương săn sóc như vậy. . . . .
Tử Ngọc bưng bát cháo táo đỏ quay lại, Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan ngồi dậy, sau đó từng muỗng từng muỗng thổi nguôi đút cho nàng. Ánh mắt hai người gắt gao nhìn nhau, trong trời đất giống như chỉ còn lại bọn họ, đầu mày cuối mắt lộ ra ôn nhu, là bọn họ ý hợp tâm đầu cảm kích cùng hạnh phúc đậm đà ấm áp.
Sau trận chiến này, hơn bảy vạn tướng sĩ Hà tây đều đầu hàng trung Châu, Hà Tây cũng không còn lực ngăn cản đại quân thẳng tiến, Nguyên Tĩnh Vũ dẫn dắt đại quân liên tục đoạt được ba thành, năm tòa thành trì của Ích Châu đều bị Trung Châu chiếm giữ, Hà Tây diệt vong là kết cục chắc chắn.
Sau khi đoạt được Ích Châu, Nguyên Tĩnh Vũ điều động nhân lực tổ chức đội ngũ hoàn chỉnh phụ trách hành chính, vì trấn an thế lực phản động địa phương và bảo đảm Trung Châu thống trị ổn định, hắn tuyển dụng một nhóm danh môn học sinh ngay tại địa phương, cũng giảm đi một ít mâu thuẫn. Thế tộc Ích Châu phản đối thấy rằng Trung Châu sau khi chiếm cứ Hà Tây không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với gia tộc mình, thậm chí còn tuyển dụng con cháu các gia tộc ra làm quan, tâm tư cũng ổn định. Thật ra ai là người cầm quyền bọn họ cũng không thực sự để ý, điều bọn họ quan tâm chính là lợi ích và địa vị của gia tộc có được đảm bảo hay không, nếu Nguyên Tĩnh Vũ nguyện ý đối xử bình đẳng tiệp nhận bọn ho, bọn họ cũng không cần thiết phải có suy nghĩ đối nghịch với Trung Châu Vương.
Thế tộc Ích Châu chủ động bày tỏ thái độ quy phục rất tốt, Nguyên Tĩnh Vũ đối đãi với bọn họ cũng rất ôn hòa tín nhiệm, song phương đối với việc này đều rất vừa lòng. Vì để tỏ rõ lòng thành, các thế gia tặng cho đại quân Trung Châu rất nhiều quân phí, còn điều động mấy nghìn tư binh cung cấp cho Trung Châu Vương sử dụng. Đương nhiên, những thế gia này cũng thuận lợi mang người của mình đưa vào trong đại quân Trung Châu Vương, đợi đến tương lai sau khi thiên hạ ổn định, việc này cũng giúp bọn họ an hưởng vinh hoa.
Nguyên Tĩnh Vũ cũng là có chí khí, lại để những tư binh này nhập vào đội cận vệ của mình, lại còn trọng dụng Mạnh Đông Húc con cháu của gia tộc Mạnh thị làm mưu sĩ tâm phúc, đồng thời cùng với mưu sĩ hắn đích thân mang tới từ Dụ Dương Quách Tuấn Kiệt đồng thời chịu trách nhiệm toàn bộ công việc của Ích Châu.
Cục diện đã có xu hướng ổn định, Nguyên Tĩnh Vũ liền tự mình đi Vân Dương đón Dịch Khinh Nhan đến bên mình. Tính được còn có một tháng nữa sẽ sinh, hắn không có mặt làm sao yên lòng? Theo tình hình trước mắt, một hồi chiếm gọn cả Hà Tây, hắn không đích thân trấn thủ không được, mà nàng sau thời kỳ sinh sản còn phải ở cử, nếu bọn họ không ở cùng một chỗ, không phải sẽ không gặp nhau mấy tháng sao? Hơn nữa, để mẫu tử nàng ở lại Vân Dương, hắn mang binh ra trận cũng không yên tâm. Vì thế, hắn cố ý để sư phụ Khinh Nhan ở lại Ngụy Xương Thành, tuy rằng Mục Vũ Phi năm lần bảy lượt nói mình không am hiểu việc đỡ đẻ.
Giao hết chính vụ cho mưu sĩ Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc, việc quân phó thác cho DỊch Minh Dương toàn quyền phụ trách, Nguyên Tĩnh Vũ liền mang theo mấy chục thị vệ tâm phúc lên đường.
Mà ở trong nội thành Vân Dương, Dịch Khinh Nhan nhận được thư Nguyên tĩnh Vũ đã chuẩn bị xong. Để tiết kiệm thời gian, nàng lại một lần nữa không để ý đến cảnh cáo của Nguyên Tĩnh Vũ, mang theo Chu Tử Ngọc cùng **, lên đường dưới sự hộ tống của năm trăm hộ vệ.
Sau khi chiến tranh, gian tế trong quân bị điều tra ra đều bị bí mật hành quyết, chỉ có Ngụy Tử Yên ngoại lệ, Phượng Khinh Trần phế đi võ công của nàng sau đó tái thẩm hỏi nguyên nhân nàng phản bộ sư môn.
Khinh Nhan thật sự rất thương tâm. Tuy rằng nàng không có thể hiện rõ ràng cái gì, biểu tình luôn luôn thản nhiên, nhưng lại không nói lời nào, Chu Tử Ngọc và Phượng Khinh Trần trong lòng đều hiểu được.
Khinh Nhan không nghĩ ra, Ngụy Tử Yên là thân truyền để tử được sư phụ chọn ra từ trong bổn phái, làm sao có thể phản bội mình chứ? Vậy mà lại hợp tác với Hà Tây Vương. . . .
Thế nhưng Ngụy Tử Yên cái gì cũng không chịu nói.
Phượng Khinh Trần dùng hình chính là quyết không nương tay, hắn có thể khiến cho người ta kinh mạch đứt đoạn lại không nhìn thấy một chút tổn thương bên ngoài, tính mạng thì không đáng ngại, nhưng cả đời sau đừng mong luyện võ được nữa, thân thể cùng tinh thần bị đả kích rất nhiều nam nhân bình thường đều không chịu nổi, đau không muốn sống chỉ có thể giãy giụa trong biển khổ một cách vô ích. Nhưng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này lại cắn chặc hàm răng hỏi cái gì cũng lắc đầu, bộ dạng thấy chết không sờn. hình phạt tàn khốc như vậy nàng đều nhẫn nhịn chịu đựng. . . .
Khinh Trần nổi giận, lạnh lùng nói: “Không thì dứt khoát ném vào trong quân doanh, nam nhân nơi đó có đến mấy năm không có đụng đến nữ nhân, ta xem nàng cởi hết y phục bị một đám xú nam nhân vây một chỗ lúc đó còn dám không nói tiếng nào như vậy không!”
Khinh Nhan kinh ngạc nhìn Khinh Trần, lại thấy hắn đỏ mặt nghiêng mặt qua một bên, biết là hắn chỉ hù dọa vậy thôi. Đứa bé này hơn phân nữa là thân đồng tử! Thế nhưng cũng biết dọa người kiểu này, cũng không biết được là bọn họ tiếp nhận khảo nghiệm của Ám vệ là học được những gì.
Trong lòng Khinh Nhan hiểu rõ, các cô gái của Lăng Tiêu Các bất luận phạm tội như thế nào tuyệt đối cũng sẽ không bị ném cho nam nhân tùy ý chà đạp, nhưng Ngụy Tử Yên không biết, tới giờ khắc này nàng mới bắt đầu hốt hoảng, sau đó sợ hãi kêu lên, cầu xin tha thứ. . . .
Nhưng vẫn không khai ra tình hình thực tế.
“Được rồi Khinh Trần, đừng hù dọa nàng ta.” Khinh Nhan bỗng nhiên hiểu được. Đệ tử Lăng Tiêu Các hầu như tất cả đều là cô nhi, trên đời ngoại trừ sư môn cũng không có người thân nào khác, nếu như một nữ nhân tới giờ phút này cũng không chịu nói thật, hơn phân nữa là vì người của mình.
Hà Tây Vương sao? Khẳng định là không phải! Mà nam tử trẻ tuổi có thời gian dài tiếp xúc với Ngụy tử Yên, lại có oán thù với nàng cũng chỉ có một người! Chu Khinh Lâm – phu quân của Tần Vũ Mộng sư thúc!
Lúc Tần Vũ Mộng chết nàng mới cùng Chu Khinh Lân thành thân, nàng và sư phụ vẫn cho rằng bọn họ không có tình cảm yêu mến gì, không ngờ hắn lại sẽ vì báo thù mà đi theo Hà Tây Vương.
Khinh Nhân thoáng thở dài nói: “Ngươi cùng Chu Khinh Lâm lúc nào thì nhận biết? Ngươi vẫn luôn ái mộ hắn sao? Hay là sau khi Tần Vũ mộng chết hắn mới chủ động dụ dỗ ngươi?”
Ngụy Tử yên khẽ cứng người, ánh mắt có chút lóe lên, lại không nói lời nào.
“Ngươi không trả lời coi như người đã ngầm thừa nhận.” Khóe miệng Khinh Nhan khẽ cong, xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
“Không phải, ta và Chu sư thúc không có chút quan hệ nào! Các chủ không nên oan uổng người tốt!” Quả nhiên, nhắc đến Chu Khinh Lâm, Ngụy Tử Yên liền luống cuống.
“Được rồi, ta đã hiểu được.” Khinh Nhan cẩn thận đứng dậy, ý bảo Phượng Khinh Trần có thể kết thúc vụ này. Về việc sau cùng xử lý như thế nào, cần phải gả phản đồ về tổng bộ Lăng Tiêu Các, do người của Hình Đường xác minh rõ ràng chiêu cáo cho các đệ tử, sau đó mới căn cứ tình huống cụng thể để lựa chọn hình phạt. Ở Lăng Tiêu Các, chết cũng cũng ra rất nhiều loại, cho nên có lúc thay vì còn sống bị mang về hình đường còn không bằng tự sát sớm một chút tốt hơn. . . .
Còn một tháng nữa sẽ sinh, thật ra trong lòng Khinh Nhan cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương, thậm chí có chút sợ. Mẫu thân của nàng vì sinh nàng mà chế, nàng mặc dù tập võ, các cô gái lăng tiêu các bởi vì sinh con mà chết cũng cực ít, nhưng nàng bản năng vẫn có chút sợ hãi. . . . . .
Dọc theo đường đi nàng rất cẩn thận, ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa đặc chế, dọc theo đường đi đều chọn đường lớn bằng phẳng mà đi, thuốc an thai cũng không ngừng uống.
Chu Tử Ngọc cẩn thận từng li từng tí mọi nơi, thức ăn nơi ở cùng đường đi đều an bài thỏa đáng, Minh Tuệ cung rất nghe lời, dọc đường đi dứt khoác ngồi bên cạnh Khinh Nhan đọc sách học chữ, không hề khiến Khinh Nhan phải bận tâm lo nghĩ một chút nào.
Năm ngày sau, các nàng gặp được khoái mã của Nguyên Tĩnh Vũ tới. Hiếm khi thấy Nguyên Tĩnh Vũ không mắng chửi người, chỉ là lo lắng hỏi nàng một chút xem tình hình trên đường đi và căn dặn mốt số công việc, sau đó mang Minh Tuệ đến một xe ngựa khác, nói nàng sẽ ầm ĩ sư phụ nghỉ ngơi.
Minh Tuệ bĩu môi xuống xe ngựa, nàng khi nào thì ầm ĩ đến sư phụ chứ? Sư phụ thích nghe nàng nó chuyện mà! Đệ đệ cũng thích nghe nàng đọc sách. . . .Nhìn đến mọi người đều là dáng vẻ muốn cười lại không dám cười, chẳng lẽ có chuyện gì rất vui xảy ra mà nàng không biết sao?
Sau khi Minh Tuệ đi xuống, Khinh Nhan hung hăng trừng mắt Nguyên Tĩnh Vũ, sau đó không nhịn được mà đỏ mặt. Hắn chẳng lẽ không biết thị vệ bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào sao? Vừa lên xe ngựa liền đem con gái đuổi xuống. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ vẫn nghiêm trang như trước nói: “Bổn Vương bất quá cưỡi ngựa mệt mỏi muốn nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, Minh Tuệ dù sao cũng không nhỏ, ngồi bên cạnh nhìn thấy nhiều không tốt! Hơn nữa, bổn vương trước tiên vẫn nên nhìn xem nhi tử của chúng ta có ngoan ngoãn hay không. . . . .” Nói xong, hắn quả nhiên nằm đến bên người nàng, thật cẩn thận đặt lỗ tai lên bụng nàng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của đứa nhỏ.
Khinh Nhan nhìn thấy dáng vẻ hắn vô cùng cẩn thận, khẽ cười.
“Đứa nhỏ này trong thời gian này có huyên náo không?” Hắn nghe xong trong chốc lát, chỉ nghe được tiếng tim đập của đứa nhỏ không có thấy hài tử chuyển động, vậy nên mới hỏi.
“một ngày luôn luôn có ba đến năm lần đi, ta cũng không biết những đưa trẻ khác sẽ động đậy nhiều hay ít bao nhiêu lần. . . .” Nghĩ đến đứa nhỏ, trên mặt nàng tự nhiên mà toát nên vẻ dịu dàng tình mẫu tử.
Nguyên Tĩnh Vũ bất ngờ ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được bên môi nàng một nụ cười ôn nhu đến cực điềm. Khinh Nhan cười khúc khích, giơ nắm tay đánh hắn. Nguyên Tĩnh Vũ không quan tâm, chỉ lo vội vàng hôn môi nàng. . . .
Rất lâu sau đó hắn mới buông nàng ra, lại ở bên tai nàng nói: “Khinh Nhan, chúng ta xa cách thật lâu rồi sao?”
“Còn không đến một tháng. . . .” Nàng cũng thở dài theo, trên thực tế nàng cũng rất muốn hắn, cho nên mới xuất phát trước thời hạn, chỉ vì muốn cùng hắn gặp lại sớm một chút. “Cảnh Hãn, thời điểm ta sinh con, chàng sẽ ở bên cạnh sao?”
“Đương nhiên!” Hắn hơi hơi nhíu mày, “Ta vội vã đưa nàng đến Ngụy Xương, chính là nghĩ muốn ở bên cạnh nàng lúc nàng sanh con, bằng không ta làm sao mà yên tâm được?”
“Nhưng mà từ xưa đến nay nam giới cũng không thể tiến vào phòng sinh. Nói là nữ nhân sanh con là dơ bẩn nhất, chàng lại phải dẫn binh xuất trân, chỉ sợ tất cả mọi ngừơi sẽ ngăn cản chàng. . . .” Nàng chưa từng sinh con, cũng chưa thấy qua nữ nhân sinh con, nàng không muốn thừa nhận nhưng quả thật nàng có chút sợ hãi. Lúc nhỏ trong lòng nàng luôn có một ý niệm , nữ nhân sanh con là vô cùng nguy hiểm, rất nhiều nữ nhân khi sanh con mà chết. . . .
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng. Ta là Vương gia, chỉ cần là việc ta quyết tâm muốn làm, không ai có thể ngăn cản được ta.” Bọn họ đều quá mức hiểu rõ, hắn liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được sự bất lực cùng sợ hãi của nàng.
“Uhm!” Nàng gật đầu, yên tâm hơn. Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ bên cạnh nàng.
Lên đường bình an.
Mười bảy tháng chạp, Nguyên Tĩnh Vũ mang theo Dịch Khinh Nhan cuối cùng cũng tới gần được Ngụy XƯơng Thành, hầu như tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Khinh Nhan nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể gặp được sư phụ, lo lắng sợ hãi trong lòng cũng không còn nhiều nữa, mang theo tâm tình kích động chờ đợi hài tử ra đời.
Cuối cùng bình an đến nơi, Nguyên Tĩnh Vũ cũng coi như bỏ xuống được một khối đá lớn trong lòng. Trong thành tất cả mọi mặt đều chuẩn bị tốt, đại phu, bà đỡ, bà vú, quần áo trẻ sơ sinh vân vân. . . ., nghĩ đến hài tử của bọn hạ sẽ ra đời, hắn không nhịn được xúc động.
Nhiều ngày liên tiếp nhận được tin báo từ Ích châu, Quách Tuấn Kiệt và Mạnh Đông Húc cũng liên tục gửi thư thúc giục hắn mau mau trở về chủ trì đại cục. Gần tới cuối năm, Trung Châu Vương lại ở lại Ích Châu, các thế tộc ÍCh Châu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để liên hệ cảm tình lần này, gửi đến không ít thiệp mời. Hai người bàn bạc, có thể tử chối liền từ chối hết, nhưng Mạnh Đông Húc dù sao cũng là xuất thân từ thế tộc Ích Châu, có rất nhiều mối quan hệ ngoài thân, cũng có chút không từ chối được. Huống chi, bọn họ hiểu được, hiện nay Trung Châu Vương đối với chủ yếu áp dụng chính sách trấn an đối với thế tộc Ích Châu, cần cho chút thể diện vẫn sẽ cho chút thể diện.
Mấy ngày nay luôn ngồi xe ngựa, Khinh Nhan đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, Nguyên Tĩnh Vũ mỗi ngày ba lần giúp nàng vuốt ve tứ chi xoa bóp toàn thân, tuy rằng cũng có chút hiệu quả, nhưng vẫn là trị phần ngọn không trị được gốc, sau đó bọn họ phát hiện ra một biện pháp tốt, chính là tiếp tục tu luyện nội công.
Từ sau khi biết mang thai, Dịch Khinh Nhan liền ngừng tu luyện nội công, lo lắng tổn hại đến đứa nhỏ. Khoảng thời gia gần đây thời gian nàng nằm rất nhiề, càng ngày càng ít di chuyển, cảm thấy toàn thân đau nhức ngứa ngáy, làm sao cũng không dễ chịu. Sau đó Nguyên Tĩnh Vũ nghĩ đến là do kinh mạch không thông sẽ khiến cả người đau nhức, cho nên lấy nội lực của chính mình dẫn dắt chạy trong cơ thể nàng tuần hoàn một vòng, không ngờ hiệu quả tương đối rõ rệt. Khinh Nhan liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tay chân cũng không còn tê tê nữa. Vì vậy, mỗi ngày ba lần xoa bóp liền đổi thành ba lần tu luyện nội công.
Buổi chiề ngày hôm đó sau khi tu luyện nội công, Khinh Nhan nằm trên xe ngựa nghỉ ngơi, bất tri bất giác dựa vào Nguyên Tĩnh Vũ àm ngủ. Nguyên Tĩnh Vũ ngồi ở bên cạnh nàng nhắm mắt dưỡng thần, nahnh chóng lấy chăn mền phủ lên cho nàng.
Một lát sau, Khinh Nhan đột nhiên mở ắt hỏi: “Cảnh Hãn, khi nào chúng ta tới được Ngụy Xương Thành?”
Nguyên Tĩnh Vũ thoải mái đáp: “ Với tốc độ như vậy, ngày mai có thể tới rồi.”
“Phỏng chừng là ta chờ không được.” nàng đột nhiên nắm chặt tay hắn, “ta nghĩ, ta sẽ sinh. . . .”
“Cái gì?” Nguyên Tĩnh Vũ chấn động, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng hít thở trầm tĩnh lại. Hắn nhanh chòng kiểm tra mạch tượng của nàng, vội vàng xốc màn xe ngựa lên ló đầu ra, dặn dò Chu Tử Ngọc chuẩn bị đồ dùng cho sinh sản, lại ra lệnh cho thị vệ kiểm tra xung quanh có nhà dân hay không, cũng cho người nhanh chóng vào thành báo tin cho Dương Phu nhân.
Nguyên tĩnh Vũ thoạt nhìn có vẻ như không có chút bối rối, phân công công việc ngăn nắp rõ ràng, nhưng trời biết trong lòng hắn thực ra cũng sốt ruột muốn chết. Tuy rằng hắn từng có rất nhiều con, nhưng trên thực tế đối với việc sanh nở này của nữ nhân cũng không có chút kinh nghiệm thực tế nà. Hắn biết trong lòng Khinh Nhan có chút sợ hãi, cho nên cố ý ra vẻ vững vàng, chẳng qua là cho nàng một chỗ dựa tinh thần và tình cảm.
Đau bụng sinh kéo đến từng đợt từng đợt, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đừng được. Lúc đau nàng liền cắn chặt hàm răng kiên cường chống đỡ, chờ cho một trận đau bụng qua đi, nàng liền khẩn trương hít thở từng ngụm. Cũng may đau bụng sinh vừa mới bắt đầu, khoảng cách giữa các lần cũng khá lớn, Khinh Nhan cảm thấy nàng có thể kiên trì được một đoạn thời gian, trong lòng rất khẩn trương.
Ước chừng sau một khắc chung có thị vệ lục tục cưỡi ngựa trở lại báo, nói cách không xa nơi này có hộ gia đình, chỉ là phòng ở không lớn, đồ dùng đơn sơ, có một phụ nhân khoảng hai mươi tuổi và một bà bà hơn năm mươi tuổi.
Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày. Điều kiên rất kém cỏi, lại chỉ có hai người phụ nữ nông thôn, chẳng lẽ con của bọn họ phải sinh ra tại chỗ này sao? Nhưng là nơi này trước không có thôn sau không có điếm, có một gian phòng chung quy so với dã ngoại tốt hơn? Hơn nữa, hai người phụ nhân hẳn là đã từng sinh con chứ? Hiện giờ không có bà đỡ, chỉ mong hai nữ nhân kia có thể giúp đỡ một chút.
“Đi trước dẫn đường!”
Nguyên Tĩnh Vũ dặn dò kẻ dưới lấy vài thứ trong xe ngựa mang theo, hắn ôm DỊch Khinh Nhan đi theo tên thị vệ kia. Đoạn đường này tuy bằng phẳng, nhưng một bên là núi một bên là rừng, cưỡi ngựa vô cùng miễn cưỡng, Khinh Nhan giờ phút này sao có thể chịu nổi xóc nảy như vậy? Hắn buộn lòng phải ôm nàng đi qua, vì để kịp thời gian, hắn gần như là chạy chậm theo sau tên thị vệ đằng trước.
Bất quá một khắc chung, một nóc nhà nông hiện ra dưới chân núi.
Trước đó đã có thị vệ đi trước chuẩn bị, cho nên chủ nhà không kinh hoảng, đã thuần thục mang người vào phòng sinh. Tại phòng bếp khói đã bốc lên, có người đang nhóm lửa nấu nước.
Khinh Nhan lại trải qua vài trận đau bụng. Lúc đau đớn này dùng sức nắm chặt bắp thịt trên tay hắn, cũng có chút ý tứ muốn xả giận. Đứa nhỏ rõ ràng là con của hai người, dựa vào cái gì mà để cho một mình nữ nhân chịu đau đớn?
Nguyên tĩnh Vũ dường như cũng hiểu được lòng nàng, thế những ngay cả lông mày cũng không hề động một chút nào, chỉ lo lắng không yên nhìn nàng hỏi: “rất đau sao? Nhịn một chút, rất nhanh sẽ ra . . . .”
Lúc đó chỉ mới giờ dần một khắc, nhưng trong phòng, đã có chút tối. Chu Tử Ngọc đốt mấy cây nên, trong phòng mới sáng sủa hơn, chỉ là lại có mùi khói của nến bị bị đốt cháy. Nguyên Tỉnh Vũ nhìn đánh giá khăp căn phòng, lệnh Chu Tử Ngọc mở hết cửa sổ, trước cửa sổ lại treo lên hai màn vải. Như vậy không khí khá hơn nhiều, lại không lo có gió thổi vào.
Lão phụ nhân nhìn tư thế của thị vệ chỉ biết nhà mình gặp được quý nhân, bởi vậy vô cùng cẩn thận, lời nói rất niềm nở, giống như đối với việc sinh nở mười phần nắm chắc. Nàng nói chính mình từng sinh sáu đứa con, mỗi người đều thuận lợi trôi chảy, liên tiếp an ủi bọn họ không cần lo lắng. Sau đó nhìn thấy Chu Tử Ngọc vào mắt lại càng mở to, nói thẳng chưa từng nhìn thấy tiểu thư nào xinh đẹp như vậy, sau đó mới biết được Chu Tử Ngọc chỉ là một thị nữ, trong lòng càng kinh ngạc.
Về phần nàng dâu trẻ tuổi kia lại không nói nhiều lắm, bởi vì có quá nhiều nam nhân xa lạ, nàng vẫn luôn trốn ở trong phòng, cúi đầu, thực không có cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Nguyên Tĩnh Vũ đặt Khinh Nhan ở trên giường đã được trải tốt.
Giường kia vốn chỉ có mấy tấm gỗ, phía trên lót một tầng rơm rạ, sợi gai màu xám tro nhìn đã cảm thấy bẩn, cho nên Tử Ngọc cho người mang màn đến trải, lại trải thêm gối đầu cùng đệm chăn sạch sẽ sạch sẽ các nàng mang đến.
Khi nằm trên giường, Khinh Nhan có chút bối rối nhìn Nguyên Tĩnh Vũ. Nếu chỉ là đau nàng không sợ, vấn đề là sau khi chịu đau đứa trẻ sẽ sinh ra được sao? Đứa trẻ sẽ bình an sao? Nàng sẽ bình an sao?
Lão phụ nhân kia lại rất ra dáng lão luyện, nhìn thấy sản phụ đã nằm trên giường rồi, liền định đuổi Nguyên Tĩnh Vũ ra ngoài, nói phòng sanh không sạch sẽ, nam nhân không thể ở lại.
Khinh Nhan vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vu.
“Nói hưu nói vươn!” Nguyên Tinh Vũ nổi giận, “Vợ ta sanh con ta, chính là việc vui mừng lớn, cho căn phòng ở rách nát này của ngươi chút vể vang ! tại sao lại không sạch sẽ?” Sau đó, hắn cúi đầu, thân thiết nắm tay Khinh Nhan, dỗ dành nói: “Đừng sợ, ta không đi!”
Lão phụ nhân thật không ngờ trên đời còn có nam nhân như vậy, định tiếp tục khuyên nhủ, vừa sợ khí thế của hắn, không khuyên nữa, một nam nhân ở trong phòng sanh, thật không ra thể thống gì. Nghĩ nghĩ một chút vẫn là mạng của mình quan trọng hơn, nếu người ta đã không để ý, nàng lo làm gì? Cho dù có xui xẻo cũng không rơi lên đầu mình, vì thế đi đến xốc chăn lên định xem xét tình hình sản phụ.
“Ngươi làm cái gì?” Khinh Nhan bị lão phụ nhân làm cho hoảng sợ, nhưng lập tức liền hiểu ra.
Không bỏ đi quần dài làm sao sinh đứa nhỏ được? Huống chi cũng đã thấy máu đỏ. Thật ra nàng mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng với việc sanh sản không phải không biết gì cả. Nàng rất rõ quá trình sinh đẻ, nàng biết sanh thuận khó khăn như thế nào, cũng biết rõ khó sanh sẽ như thế nào. . . .cũng bởi vì như vậy, trong lòng nàng mới tồn tại sợ hãi.
Lão phụ nhân bị nàng dọa sợ, nhanh chóng thu hồi tay về, có chút xấu hổ cười cười, nói: “Không biết vị phu nhân này bắt đầu đau đã bao lâu? Cửa cung mở bao nhiêu rồi?”
Khinh Nhan muốn hỏi nàng đến tột cùng có thể đỡ đẻ hay không, không ngờ một cơn đau bụng mới lại đánh úp tới, đem những lời nàng chưa kịp nói ra toàn bộ quay trở về. Nàng gắt gao cắn môi, mới có thể ngăn được tiếng la đau đớn của chính mình.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa đau lòng vừa sốt ruột, lo lắng nàng như vậy sẽ cắn bị thương chính mình, vì thế liền lấy bàn tay mình đưa tới, nói: “đau thì kêu ra tiếng đi, không cần phải chịu đựng. nữ nhân nào sinh con đều phải kêu gào. . . nếu lo lắng kêu ra sẽ tổn hại đến uy phong của nàng, thì cắn tay ta đi.”
Khinh Nhan trừng mắt liếc hắn một cái. Nữ nhân nào sinh con đều sẽ kêu gào? Hừ ! hắn từng có rất nhiều nữ nhân đã sinh con cho hắn rất đắc ý sao? Những nữ nhân kia có thể bình an sanh con, Dịch Khinh Nhan nàng cũng có thể! Vì vậy hung hăng cắn hắn!
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy trong mắt nàng là tức giận cùng quật cường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn đến lão phụ nhân đứng một bên luống cuống, cau mày hỏi: “Ngươi có thể đỡ đẻ?”
“Lão phụ từng sinh sáu đứa nhỏ. . . .” Lão phụ nhân vội vàng đáp, nhưng thấy ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm khắc nhìn mình liền cúi đầu.
“Ngươi có thể đỡ đẻ?” hắn hỏi lại lần nữa. Sự tình liên quan đến tánh mạng của Khinh Nhan, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
“Lão phụ, lão phụ không . . .” Lão phụ nhân tuy rằng thừa nhận chính mình không thể đỡ đẻ, nhưng bộ dáng như muốn nói cho nguyên tĩnh vũ biết, Nàng mặc dù không thể đỡ đẻ, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng sinh con, nói thôi cũng nhiều kinh nghiệm hơn nam nhân như hắn.
Sự tình càng lúc càng nguy cấp Nguyên Tĩnh Vũ càng bình tĩnh nguội lạnh, hắn biết mình không thể hoảng loạn, bằng không Khinh Nhan sẽ nguy hiểm. thế nhưng, hiện tại hắn có thể đi đâu tìm bà đỡ tới đỡ đẻ? Vốn có Chu Tử Ngọc theo nghề thuốc, có thể gọi dùng, nhưng nàng lại chưa có thành thân, chưa có học đến chuyện sinh sản.
Lúc này, Khinh Nhan đau bụng đã giảm bớt, chợt nhắc nhở: “ ta có một cuốn sách y chuyên nói đến đến quá trình sanh đẻ, Tử Ngọc đang giữ. . .” Nàng buông tay hắn, nhìn thoáng qua dấu răng trên tay hắn có máu, nghiêng đầu đi, trong lòng bỗng nhiên thấy áy náy, lại cảm thấy ỷ khuất.
Tử Ngọc nghe các chủ nói đến, nhanh chóng đi tìm sách.
Thế nhưng chuyện nước đến chân mới nhảy này có thể làm được sao?
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn vẻ mặtdo dự hoảng loạn của Chu tử Ngọc, lập tức hạ quyết tâm: “đưa ta!” So với việc giao tính mạng thê nhi của mình vào tay người khác, chẳng bằng nắm lấy.
Quyết đinh này Khinh Nhan cũng không cảm thấy gì, lại khiến cho người khác hoảng sợ. Chu Tử Ngọc sửng sốt, nhưng cũng hiểu được là do Vương gia lo lắng cho tính mạng của các chủ muốn tự mình làm. Mà Lão phụ nhân kia cùng con dâu của nàng lại giống như đang nhìn Nguyên Tĩnh Vũ như nhìn thấy quái vật.
Trong cái xã hội nam tôn nữ ti này, nữ tử có nguyệt sự đều bị xem là thân thể không sạch sẽ, nam nhân đều kiêng kị, nữ nhân sanh đẻ lại là chuyện dơ bẩn nhất, nam tử không nói đến đỡ đẻ, ngay cả bước vào phòng sanh cũng cho là chuyện xui sẻo, vì vậy mới có tập tục nữ nhân sanh nam nhân không được bước vào phòng sanh. Thế nhưng nam nhân thoạt nhìn oai phong như thế, chẳng những kiên trì đứng ở trong phòng sanh, lại còn muốn tự mình đỡ đẻ cho thê tử?
Thị vệ đang đứng ngoài cửa chờ căn dặn cũng nghe được, cũng không nhin được mà hít một ngụm khí lạnh, vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia không thể a!”
Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh, nổi giận nói một câu: “Câm miệng hết cho bổn vương! Nếu thê tử các ngươi sắp sinh, các ngươi đều buông tay mặc kệ? Quản tốt miệng của mình là được rồi, chuyện này không được phép truyền ra ngoài! Bây giờ đều tránh xa ra một chút cho ta!”
Thị vệ bất đắc dĩ đành tản ra xa xa, một đám tâm tình đều khẩn trương, duy nguyện Vương phi bình an sinh con, tốt nhất là sinh được một thế tử. . . . .
Editor: Nhược Nhược
Khinh nhan chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy Nguyên Tĩnh Vũ dễ dàng đuổi đi những thị vệ lắm mồm, không nén được thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn ở bên nàng, nàng sẽ không sợ. “Trước tiên giúp ta. . . .cởi. . .” Nàng chậm chạp nói.
Chu Tử Ngọc đi đến định giúp, Nguyên tĩnh Vũ sai nàng chuẩn bị một cái khăn vải cho Vương Phi cắn, lại để cho thiếu phụ trẻ tuổi nấu nước nóng, bảo lão phụ nhân đến bên cạnh tùy lúc mà hỏi, không để nàng rời đi. Tuy rằng hiểu rõ tình huống khẩn cấp trước mắt, nhưng trong lòng cũng không nguyện ý để cho người khác thấy được thân thể của Khinh Nhan. Ba người kia tuy là nữ nhân, nhưng vu sự vô bổ, vẻ yếu ớt của Khinh Nhan sao có thể để các nàng nhìn thấy?
Hắn đích thân giúp nàng cởi quần dài đã nhiễm máu, tách hai chân nàng ra, vẻ mặt trấn định tinh tế xem xét thân thể nàng. Mặc dù nét mặt hắn rất là bình tĩnh, trong lòng lại rất lo lắng. Đứa nhỏ làm sao có thể nơi như vậy sinh ra?
Hắn vừa hỏi cảm giác của nàng, vừa lật sách.
Nhìn thấy hắn ra vẻ điềm tĩnh, Khinh Nhan lại thấy tỉnh táo, sợ hãi mơ hồ trong lòng trước kia đều bị cảm động thay thế. Hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng nhất định phải bình an sinh đứa nhỏ ra! Nhiều nữ nhân từng sinh con cho hắn như vậy, hắn nhiều nhất là chỉ canh giữ ngoài cửa, thế nhưng giờ phút này hắn lại kiên trì ở bên cạnh nàng, tự mình giúp nàng đỡ đẻ, trên đời này có được mấy nữ nhân có thể được trượng phu yêu trân trọng như vậy? thời điềm nguy cập, hắn chỉ tin tưởng chính hắn, bởi vì hắn quá coi trọng mẫu tử nàng. Nàng hiểu được tâm ý của hắn, lúc này đây nàng đã thua không dậy nổi.
Nguyên Tĩnh vũ đọc sách rất nhanh, đọc nhanh như gió vội vàng quét qua, cũng đem mỗi câu mỗi chữ khắc vào tâm khảm. Hít thật sâu, đưa tay cẩn thận phủ lên bụng nàng, trước tiên là xác nhận thai vị của đứa nhỏ.
Sau khi tinh tế sờ qua, hắn thở hắt ra. Tốt lắm, thai vị bình thường, đầu đứa trẻ hướng xuống dưới! chỉ cần đứa trẻ thai vị đúng, khả năng thuận lợi sinh ra được hơn một nữa. tiếp đó là kiểm tra xương chậu, xương chậu mở ra tuy rằng không lớn, nhưng cũng may đầu đứa nhỏ cũng không phải rất lớn, ước tính có thể mở xương chậu ra một chút nữa đứa nhỏ có thể ra được.
Trong sách có những từ ngữ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, những cũng không gây ảnh hưởng đến việc lý giải của hắn. Từ mật độ đau bụng của Khinh Nhan mà đoán, đứa nhỏ còn ít nhất nửa canh giờ nữa mới có thể sinh ra. Nhìn đến sản đạo. . . hắn thật sự không nhìn ra có cái gì khác ngày thường, ngoại trừ máu tươi chói mắt kia từ trong thân thể nàng chảy ra.
“Cái này. . . .cung khẩu mở ra bao nhiêu xem xét như thế nào?” Hắn hỏi. Trên sách nói cung khẩu mở rộng ra ba ngón tay là biểu hiện sắp sinh, cung khẩu mở rộng năm ngón tay trên cơ bản là đứa bé có thể ra rồi, lúc đó mới có thể để cho sản phụ dùng sức.
Tử Ngọc đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào, thiếu phụ trẻ tuổi e lệ cúi đầu không nói, Lão phụ nhân cười khan, run rẩy nói: “Lấy tay . . . .lấy tay kiểm tra. . . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên mặt Khinh Nhan, ôn nhu cười cười nói: “Đừng sợ, ta nhìn xem, phỏng chừng không có nhanh như vậy. . . . .”
Khinh Nhan nhìn hắn tin tưởng, chỉ là vì trong phòng có người mà có chút rụt rè.
Nguyên Tĩnh Vũ đang do dự vấn đề kiểm tra như thế nào, con đau bụng của Khinh Nhan lại bắt đầu. Lúc này đây tử cung co rút rất lợi hại, đau đến khiến nàng nhắm hai mắt quay đầu đi, cắn miếng vải rên rỉ ra tiếng. Nàng muốn giãy giạu, muốn phát tiết, nhưng có di chuyển như thế nào cũng cảm thấy khó chịu, lại lo lắng mình lộn xộn sẽ là tổn thương đến đứa nhơ. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nắm lấy tay nàng, liên tục an ủi nói: “đừng sợ, đừng sợ. . . Đừa nhỏ rất nhanh sẽ ra thôi, ngẫm lại con của chúng ta đáng yêu bao nhiêu. . . . .”
Khinh Nhan hít thật sâu vào, cảm thấy đau đớn kịch liệt kia thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn cô gắng cầm lấy tay của hắn như vậy.
Một canh giờ đau đớn cùng lo lắng cũng trôi qua rất nhanh. . .
Đau bụng sinh càng ngày càng mãnh liệt, tử cung co thắt đứt đoạn, Khinh Nhan biết, đứa nhỏ sắp ra. Bỗng nhiên, nàng rõ ràng cảm giác được có rất nhiều dòng nước đi ra, vì thế thở hổn hển nói: “Cảnh Hãn. . . .nước ối hình như vỡ. . . .”
Vỡ nước ối? trong sách nói vỡ nước ối chính là tín hiệu đứa nhỏ sắp ra. Nếu như nước ối vỡ, đứa trẻ lại lâu lắm không sinh ra, đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Nguyên Tĩnh Vũ khẩn trương nghiêng thân nhìn, quả nhiên là nước ối vỡ rồi. Nói vậy có thể dùng sức rồi sao? Hắn lại kiểm tra đứa nhỏ thêm lần nữa, đã tới cửa chậu rồi, nhưng xương chậu lại mở ra nhỏ hơn đầu của đứa nhỏ. . .
Hắn nhìn Khinh Nhan đang mồ hôi đầy đầu, chần chờ nói: “có thể mở xương chậu ra thêm chút nữa không?” người luyện võ gân mạch tính bền bỉ càng mạnh, xương cốt đều linh hoạt, muốn mở xương chậu ra không phải là chuyện không thể.
Khinh Nhan khe khẽ gật đầu, hít vào thật sâu, yên lặng vận nội công tác động dây chằng mở xương chậu. . .
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thấy nàng trên mặt đầy mồ hôi,, vẻ mặt đau đớn, lòng cũng càng siết chặt, gần như quên mất hô hấp, chỉ có thể vận nội công truyền một luồng nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể nàng, giúp nàng mở xương chậu, giúp nàng cùng nhau mang đứa nhỏ đẩy ra ngoài. . .
“A. . . . . .” nàng bỗng nhiên cao giọng hét lớn, có chút khóc nức nở kêu lên, “Cảnh Hãn, Cảnh Hãn. . . .nó như thế nào còn không ra?”
“Đừng gấp, không phải sợ, rất nhanh sẽ ra thôi. . . .” Nguyên Tĩnh Vũ cũng đầu đầy mồ hôi, hoảng hốt cuống cuồng cũng không ít hơn nàng. Một bên truyền nội lực cho nàng, một bên chú ý nhìn sản đạo đứa nhỏ còn không chịu ra, luống cuống tay chân, gấp muốn chết.
Khinh Nhan bỗng nhiên lắc đầu, bắt được tay hắn nói: “Ta không chịu được nữa, còn phải sinh bao lâu hả? Nếu không. . . .nếu không thì chàng dùng đao giúp ta mở bụng, mang đứa nhỏ ra đi?”
“Nói bậy!” nguyên Tĩnh Vũ hung hăng trừng liếc nàng, phản thủ cầm lấy tay nàng, nhìn vào mắt nàng nói: “Khinh Nhan, nàng có biết đứa nhỏ này đối với ta quan trọng thế nào, nàng có biết có bao nhiêu người đang chờ đợi nó được sinh ra, cho nên, chúng ta phải dùng hết toàn lực để đứa nhỏ này bình an sinh ra!”
Khinh Nhan cắn môi gật đầu, nhưng mà nàng sinh không được, cho nên mới bảo hắn dứt khoát mổ bụng nàng lấy ra là được rồi. Nàng không phải chưa từng bị thương, nếu như chỉ là vẻ một đao trên bụng, so với sanh đứa nhỏ còn thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa thấy vẻ mặt của nàng liền hiểu được nàng nghĩ gì, hắn ôn nhu lau mồ hôi trên đầu nàng, thật nghiem túc nhìn mắt nàng nói: “Khinh Nhan, nàng còn chưa hiểu được, đứa nhỏ này với ta mà nói rất trọng yếu, nhưng, nàng so với nó còn quan trọng hơn! Ta tuyệt đối không thể mạo hiểm mạng sống của nàng, ta không chịu nổi. Khinh Nhan, chúng ta đã nói muốn sống đến đầu bạc răng long, nàng không thể nuốt lời!”
Khinh Nhan nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy cơn đau kia tựa hồ như không có đau như vậy nữa. Nàng nhất định phải bình an sinh con ra! Hít một hơi thật sâu, nàng cắn chặt môi, lần nữa dùng sức đẩy đứa nhỏ ra. . .
Nguyên Tĩnh Vũ hồi hộp chờ đơi. . . .bỗng nhiên, hắn kích động nắm lấy tay nàng nói: “Ta thấy đầu đứa nhỏ, Khinh Nhan, dùng sức thêm lần nữa!”
Khinh Nhan bám vào tay hắn dùng sức----
“A----- nàng dùng sức hét lên một tiếng, đứa nhỏ rốt cuộc cũng được sinh ra.
Khinh Nhan chỉ cảm thấy nhẹ nhỏm và hạnh phúc như chưa bao giờ được được thấy. Hài tử, con của bọn họ cuối cùng cũng bình yên đến với thế giới này.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn đầu đứa nhỏ bị đẩy ra ngoài một chút, sự rung động này làm cho hắn nâng đứa nhỏ thiếu chút nữa chảy nước mắt.
Hóa ra một sinh mệnh tới thế giới này như vậy. . .
Thì ra sinh con là khó khăn như thế. . .
Thấy đứa nhỏ được sinh ra rồi, Chu Tử Ngọc vội vàng đi tới, mang hài tử để vào trong nước nóng rửa sạch.
Nguyên Tĩnh Vũ chợt cảm thấy trong tay nhẹ đi, trên mặt còn lưu lại vết máu, nghe tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ, lúc này mới tỉnh táo. Hắn quay người nhào đến trước mặt Khinh Nhan, nhẹ nhàng vỗ về tươi cười nhẹ nhõm trên mặt nàng, hai người nhìn nhau cười.
“Vất vả cho nàng rồi. Ta chưa bao giờ biết được, sinh con lại vất vả như vậy. . . . .”
Khinh Nhan cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng mà cũng quá mệt mỏi. Nàng muốn ngủ, thế nhưng trước đó nàng nhất định phải nhìn con nàng một lần: “Con khỏe không?”
“Khỏe!”
“Là nhi tử sao?”
“Hử? Không chú ý, ta xem xem. . . .” Nguyên Tĩnh vũ đúng là vui vẻ đến choáng váng đầu, vừa rồi nhìn thấy đứa nhỏ từ trong thân thể nàng trượt ra rơi xuống trong tay mình, cảm giác này quá chân thực quá rung động, hắn cảm thấy mình giống như nắm giữ toàn bộ vũ trụ, trong lòng nhất thời lại quên nhìn xem đứa nhỏ là nam hay nữ.
Lúc này, chu Tử Ngọc đã rửa sach sẽ cho đứa nhỏ, cắt đứt cuốn rốn quấn kỹ trong một cái tã đã được chuẩn bị sẵn, nhưng không có lập tức trả lời. Ngược lại lão phụ nhân giúp đỡ tắm rửa cười ha ha nói: “Chúc mừng Vương gia vương phi, là quân chúa! Tục ngữ nói trước tiên nở hoa sau mới nhận lấy, đây là lần đầu mang thai của vương phi, chờ sang năm sinh thai thứ hai sẽ dễ dàng, bảo đảm là một nhi tử. . .” Nàng bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ lại là một Vương gia, hơn nữa còn là một vương gia tự đỡ đẻ cho nữ nhân của mình, nghe lời Nguyên Tĩnh Vũ nói lúc trước, lòng nàng cũng vô cùng chấn động.
Thì ra còn có nam nhân sẽ coi trọng nữ nhân hơn nhi tử. . . .nàng dâu nhỏ vốn không có cảm giác tồn tại đang núp ở sau cửa cũng liếc mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Nhưng mà giờ khắc này Nguyên Tĩnh Vũ ồn hoa Khinh Nhan đều ngây người.
“Không phải nhi tử sao?” Nguyên Tĩnh Vũ nhanh chóng ôm đứa nhỏ lại, mở tã lót nhìn, quả nhiên là một nữ hài! Hắn biết Lăng tiêu các chuyên về y dược, trước kia hắn luôn nói nhi tử nhi tử khinh Nhan cũng không có phản bác hắn, hắn vẫn luôn cho rằng nàng có thể khẳng định trong bụng nàng là nhi tử, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Khinh Nhan tự xem mạch cho chính mình đúng là không chuẩn lắm, Chu Tử Ngọc cũng không thông thạo việc này, Khinh Nhan không phản bác hắn chỉ vì nàng cũng hy vọng là nhi tử. . .
Kinh Nhan vẻ mặt cũng kinh ngạc thất vọng, nhìn đứa nhỏ đang khóc náp, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi. . . .”
“Hử?” Nguyên Tĩnh Vũ hồi phục tinh thần, “Không, không trách nàng. Nàng đã rất vất vả rồi. . . ta vừa rồi vốn là đang suy nghĩ, chỉ cần chúng ta có nhi tử, sau này sẽ không sinh nữa, sanh con thật quá cực khổ. . . .”
Khinh Nhan hít sâu, cố gắng quên thống khổ vừa rồi, lấy dũng khí nói: “Không cần gấp, ta lại sinh thêm lần nữa là được. . .”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng mồ hôi đầy đầu thấm ướt cả tóc, trên mặt còn có vết máu vừa rồi hắn vuốt ve lưu lại, vẻ mặt mệt mỏi, vừa mới kinh qua một lần thống khổ lại còn nói sẽ sinh cho hắn một đứa nữa. . . . Tâm thần hắn chấn động, cảm động từ sâu trong đáy lòng như một dòng nước ấm chảy toàn thân, một khắc kia, hắn cảm thấy có thể có được nàng là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
Cúi đầu vỗ nhẹ nhẹ hài tử, hắn bỗng nhiên nói: “Khinh Nhan, nàng xem đứa nhỏ này có phải rất giống ta hay không?”
Khinh nhan đã xốc lại tinh thần lại liếc hắn một cái. Tóc rất được, đen sẫm dầy đặc, lông mi cũng rất mỏng, lúc này nàng đang nhắm mắt kêu khóc, chính là da của nàng vừa hồng lại nhăn, nhìn thế nào cũng thấy giống một tiểu lão đầu. . .
“Làm sao . . . .làm sao lại xấu như vậy? Giống một tiểu lão đầu. . . . .” đứa nhỏ này thật sự là do nàng sinh ra sao?
Nguyên Tĩnh Vũ chợt cười, nói: “May mắn là đứa nhỏ này là ta đích thân đỡ đẻ, bằng không nàng còn không vu khống người ta trộm thay đổi hải tử của nàng? Ta nhìn sao cũng cảm thấy đáng yêu, ừ, quá thực là rất giống ta!” Nói xong, hắn cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đứa nhỏ. Đứa nhỏ da dẻ thoạt nhìn có chút đỏ lên, kỳ thực đặc biệt non mịn. Động tác của hắn rất là nhẹ nhàng, sợ mình dùng sức quá lớn sẽ tổn thương đứa bé.
Khinh Nhan nhìn thấy vui sướng trên mặt hắn không giống đang giả vờ, lúc này mới thở dài. Tuy rằng rất muốn có con trai, nhưng nếu đã sinh ra nữ nhi cũng không có cách nào. Chung quy vẫn là con của bọn họ, là nàng chờ đợi lâu như vậy, khổ cực như vậy mới sinh ra được. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ đặt đứa nhỏ trên giường bên cạnh Khinh Nhan, nói với Chu Tử Ngọc: “Tử Ngọc, ngươi đi ra ngoài thông báo, nói Vương Phi đã sinh ra thế tử! nếu có ai hỏi đứa nhỏ, nói bởi vì sinh ra thiếu tháng, thân thể yếu đuối, không thể ôm ra ngoài cho mọi người xem.” Nói xong, hắn nhìn lão phụ nhân cùng tiểu tức phụ kia tràn ngậ sát khí, trong mắt tràn đầy uy hiếp cảnh cáo.
Lão phụ nhân hôm nay bị rung động đã nhiều, nhưng vận bị dọa đến giật mình. Hiểu được ánh mắt uy hiếp của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng vội vành cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng vương gia vương phi sinh được thế tử!”
Chu Tử Ngọc đi ra ngoài báo tinh, bên ngoài rất nhanh cũng vang lên tiếng hô vui sướng, dù cách một bức tường kín, trong phòng cũng có thể nhận thấy sự vui sướng của những thị vệ kia.
Lúc Tử Ngọc bưng nước nóng trở lại, Dịch Khinh Nhan đã ngủ mê man rồi Nguyên Tĩnh Vũ lau thân thể cho nàng, bôi thuốc, thay quần áo sạch cùng ga giường, lúc này mới ôm đứa nhỏ kiên nhẫn dụ dỗ. Hắn vừa đi vừa nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, bộ dánh lại rất quen thuộc. Đôi mắt đứa nhỏ đặc biệt xinh đẹp, khóc lâu như vậy, vẫn trong veo như vậy. nàng khóc một trận, nhìn hắn vài lần, lại tiếp tục khóc. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ sai Chu Tử Ngọc đi nấu một chút cháo đến, đứa nhỏ này hẳn là đói bụng. Hắn cười vươn một ngón tay ra chạm nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức nín khóc, cái miệng nhỏ nhắn hướng đến gần ngón tay hắn, đáng tiếc là thân hình quá mềm, chỉ có thể động động miệng, thủy chung vẫn không thể như ý. Nguyên Tĩnh Vũ nhịn không được cười, ngón tay cái đặt trên miệng nàng. Tiểu hài tử lập tức ngậm lấy ngón tay phụ thân bắt đầu mút mút, nhưng hút nửa ngày không ra sửa, thất vọng khóc rống lên, sau đó lại tìm kiếm ngón tay hắn. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, dứt khoát ôm đứa nhỏ ra gian ngoài đùa giỡn, tránh cho tiếng khóc của nàng kinh động đến Khinh nhan đang nghỉ ngơi. Hiện tại chỉ chờ Khinh nhan nghỉ ngơi tốt mới có sữa, đứa bé nhỏ như vậy không thể uống cháo, nhiều nhất là tạm thời cho hút nước cơm. Hắn bỗng nhiên nhớ đến đứa con đầu tiên của hắn cùng Thục Ninh, nếu còn sống, bây giờ cũng bằng tuổi Minh Tuệ. . . .
Hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa con này, con của hắn và Khinh Nhan a!
Tiếu Duệ tiến vào xin chỉ thị bố trí tiếp theo, thấy Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng cao hứng ôm đứa nhỏ, không nhịn được duỗi cổ nhìn nhìn.
Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý ôm con đến trước mặt Tiếu Duệ như dâng vật quý nói: “Hài tử giống ta chứ?”
Tiếu Duệ nhìn thật kỹ càng trẻ sơ sinh gương mặt nho nhỏ vừa nhăn lại vừa hông, nghi hoặc mà nhức đầu, hắc hắc cười ngây ngô vài tiếng, liên tục gật đầy nói: “Vương gia đặt tên cho thế tử rồi chứ?”
Nguyên Tĩnh Vũ sợ run, nhìn con, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự nói: “đứa nhỏ này sinh lúc mặt trời lặn dầy trời mây ngũ sắc,là hy vọng của Trung Châu chúng ta, hắn sẽ bắt đầu một thời đại mới tinh huy hoàng, gọi là Minh Huy đi!”
Tiếu Duệ vui mừng mang tin tốt này truyền ra ngoài, Nguyên TĨnh Vũ tươi cười mặc dù nhu hòa, trong lòng đã có chút lo lắng.
Minh Tuệ chạy vào, hưng phấn nhìn đến thiên hạ nho nhỏ đang nằm trong lòng phụ vương, trừng mắt, ngập ngừng hỏi: “Phụ vương, con có thể sờ sờ đệ đệ không?”
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu: “có thể, song con phải nhẹ nhàng chút. . . .” Nói xong, hắn vươn một ngón tay khe khẽ sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của Minh Huy làm mẫu. Minh Huy tự dưng bị quấy rầy, cái miệng nhỏ nhắn liệt một chút lại chưa được ăn cái gì, mất hứng hừ hai tiếng.
Minh Tuệ lại thấy thật cao hứng, cảm thấy đệ đệ thật đáng yêu.
“Tiểu bảo bối của phụ vương, đừng khóc a. . .. Minh Huy là tiểu nam tử hán, phải kiên cường dũng cảm a. . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ sủng nịnh cười cười, vỗ nhẹ mông nhỏ của hài tử dụ dỗ.
Bên ngoài, thị vệ Tiếu Duệ nghe Vương gia ở trong phòng dụ dỗ một dứa nhỏ, một đám miệng mở lớn thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất. Quả nhiên nhi tử không giống nhau a, con do Dịch vương phi sinh ra, xem Vương gia cao hứng đến . . .. . .
Khinh nhan tỉnh lại là đã nửa đêm, trong phòng có một ngọn đèn cầy, Nguyên Tĩnh Vũ ôm đứa nhỏ ngủ trên giường nhỏ được làm tạm thời bên cạnh giường, Minh Tuệ ngủ ở bên chân nàng, Tử Ngọc dựa vào giường mà ngủ gà ngủ gật, những người khác phỏng chừng đều dựng lều trại ngủ ở bên ngoài.
Khó được Nguyên Tĩnh Vũ lại có thể dỗ đứa nhỏ không khóc nháo, Khinh Nhan dịu dàng cười. Nàng hít sâu vài cái, khe khẽ kêu: “Tử Ngọc?”
Tử NGọc tỉnh lại, vui vẻ nói: “Các chủ người tỉnh? Có chỗ nào khó chịu hay không?”
Khinh Nhan còn chưa trả lời, Nguyên Tĩnh Vũ đã đi đến, nói: “Nhất định là đói bụng, Tử Ngọc, ngươi đến phòng bếp xem thử, không phải có nấu cháo táo đỏ sao?”
Tử Ngọc đi ra ngoài, Nguyên Tĩnh Vũ ngôi xuống bên người Khinh Nhan, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng khổ cực rồi. Còn đau không?”
“Không sao, bất động sẽ không đau. . . . .” nàng thấy hắn ôn nhu, trong lòng có chút áy náy.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung, đợi lát nữa ăn no ngủ một giấc thật ngon, còn chuyện hài tử nàng không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt. Chỉ là. . . . .” Hắn khẽ thở dài trong lòng, Minh huy là con gái, hắn tự nhiên cũng có chút thât vọng, nhưng làm sao mà trách nàng chứ? Nếu như có thể quyết định sinh nam hay nữ, tự nhiên là cũng muốn nhi tử. Hắn chỉ là than thở mọi việc không thể lưỡng toàn, nếu đã quyết định xem minh huy là nhi tử, phải cẩn thận gấp đôi mới được, chỉ sợ không thể trưởng thành ở bên cạnh nàng.
“Là gì?” nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn vuốt ve mặt nàng, vô hạn thương tiếc nhìn nàng, nói: “Chuyện của Minh Huy chúng ta không thể để cho những người khác biết, ngay cả Tiếu Duệ ta cũng giấu, cho nên. . . . chúng ta không thể mang no theo bên người. . . . .”
Khinh Nhan trong mắt lóe lên đau đớn, ngay sau đó liền nhìn về nơi khác. Chín tháng trước nàng hài tử của Liễu Phu Nhân, báo ứng nhanh như vậy sao? Hài tử cả nàng, hài tử mà nàng phải cực khổ mới sinh ra được. . . .chính mình từ nhỏ đã không có mẫu thân, nàng biết rõ một đứa nhỏ cần mẫu thân yêu thương bảo vệ đến cỡ nào. Thế nhưng vì để ổn định lòng người, để đạt được mục đích riêng của nàng, nàng phải vứt bỏ con của chính mình. . .. Nàng có lỗi với con gái của chính mình, gọi Minh Huy sao? Minh Huy, Minh huy, con của nàng. .. . .
“Khinh Nhan. . . . . .” Nguyên Tĩnh Vũ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên mặt nàng, thở dài nói: “Chúng ta không phải muốn vứt bỏ nó, chỉ là tạm thời gửi nuôi ở một nơi bí mật, chờ nó lớn hơn một chút hiểu chuyện hơn, là có thể trở về bên cạnh nàng. Hơn nữa, chúng ta có thể thường xuyên gặp nó. Bây giờ cần nghĩ thật cẩn thận là nên để hài tử dấu ở đâu thì tốt.. . . .”
Đừng nói nàng không muốn, hắn làm phụ thân cũng không nỡ a! Hài tử nhỏ như vậy, từ trong bụng mẫu thân sinh ra liền rơi vào trong tay mình, hắn ôm nàng, dỗ nàng, hôn nàng, đút nước cơm cho nàng, đỏi tã lót cho nàng. . . . .Hễ là việc hắn có thể làm vì nàng, hằn đều dụng tâm làm tốt, bởi vì cả đời hắn nhất định là mắc nợ đứa con này. (oa oa oa, ta chịu không nổi rồi T_T)
Khinh Nhan quay đầu, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn không được kêu hắn, khóc thành tiếng.
Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên gương mặt nàng, vô cùng thân thiết vuốt ve tóc nàng: “ Đều do ta không tốt. . . . .nếu không thì. . . . .”
“Không!” nàng đột nhiên ngẩng đầu, hấp hấp mũi nói: “Ta hiểu được, là ta không tốt, Cảnh Hãn. . . .Ta chưa ba giờ nghĩ tới chàng lại tốt với ta như vậy. . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng không khỏi cảm động, vì thế liền ôm chặt nàng: “nàng ngốc à? Minh Huy là con của chúng ta, đứa con mà nàng cực khổ hoài thai mười tháng vất vả mới có thể sinh ra. . . nàng làm sao có thể cho rằng ta không thích nó chues? Ta chỉ cảm thấy áy náy, vì để Trung Châu được yên ổn, vì để cho kẻ làm phụ mẫu như chúng ta ít phiền hà một chút, nhất thiết phải hy sinh thời thơ ấu của con, có lẽ còn phải hy sinh rất nhiều rất nhiều. . . .cho nên, lúc con còn ở bên cạnh, ta sẽ dốc hết khả năng yêu thương nó. . . .
Mặc dù không thể để nó ở bên cạnh nuôi lớn, nhưng hắn sẽ yêu thương nó, hắn sẽ không để cho đứa con này dẫm vào vết xe đổ của hắn thời thơ ấu, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ cho nàng biết, phụ vương cùng mẫu phi của nàng đều rất yêu nàng, rất yêu rất yêu. . . .
Nguyên Tĩnh Vũ càng thông cảm, Khinh Nhan lại càng cảm thấy áy náy, nàng càng hổ thẹn, hắn càng cảm động, càng thương tiếc yêu thương nàng. . . .
“Giờ đây ta mới biết được, Khinh Nhan, nàng thực ra là một nha đầu ngốc. . . . .” bất kể nàng từng kiên cường mạnh mẽ như thế nào, mặc kệ võ công nàng cao bao nhiêu, mặc kệ nàng tài trí bao nhiêu, khinh Nhan hiện tại trong lòng hắn chính là một nha đầu ngốc yếu ớt. Nàng có gì phải áy náy chứ? Nàng vì hắn mang thai, sinh con vất vả như vậy, hắn vốn nên cảm kích nàng mới đúng. . . . .
Hắn chưa ba giờ nghĩ đến nữ nhân sinh sản lại kinh tâm động phách như vậy, căn bản là vật lỗn với tính mạng, nhớ đến người kiên cường như nàng vậy lại không thể chịu đựng được đến nỗi yêu cầu hắn rạch bụng nàng lấy con, thật là quá đau! AI nói nữ nhân nhu nhược, mỗi một người mẹ đều kiên cường vĩ đại, mỗi một sinh mệnh mới đều là do mẫu thân bọn họ dùng chính máu và nước mắt của mình đổi lấy. . . .
Hắn bỗng nhiên nhớ đến trong vương phủ những nữ nhân đã từng sinh con cho hắn, tuy rằng đến giờ hắn chỉ có bốn nữ nhi, nhưng trên thực tế các nàng đã sinh đến mấy lần. . .
“Khinh Nhan,” hắn bất ngờ nhìn vào mắt nàng, có chút do dự, “Sinh con rất vất vả, cho nên ta muốn. . . .sau này nên đối tốt với Thục Ninh bọn họ một chút. . . . .”
Khinh Nhan khẽ gật đầu, ừ một tiếng, trả lời: “Vì chàng, các nàng quả thật trả giá rất nhiều. Trước kia ta chưa từng sinh con không biết. . . Thực ra, lần này ta sinh con là rất thuận lợi rồi, chỉ có một buổi chiều hài tử đã ra đời, ta biết rất nhiều nữ nhân phải sinh rất lâu, các nàng so với ta càng vất vả. . . . . .”
“Chờ sau khi trở về hỏi Thục Ninh một chút, nếu có người nguyện ý rời đi, để cho các nàng đi ra ngoài cũng được. Nếu muốn ở lại, ta sẽ đem hết khả năng che chở cho các nàng suốt đời.” Trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ cảm động, Khinh Nhan của hắn, thực ra luôn luôn thiện lương săn sóc như vậy. . . . .
Tử Ngọc bưng bát cháo táo đỏ quay lại, Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Khinh Nhan ngồi dậy, sau đó từng muỗng từng muỗng thổi nguôi đút cho nàng. Ánh mắt hai người gắt gao nhìn nhau, trong trời đất giống như chỉ còn lại bọn họ, đầu mày cuối mắt lộ ra ôn nhu, là bọn họ ý hợp tâm đầu cảm kích cùng hạnh phúc đậm đà ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook