Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
Chapter Quần bị ướt

Quần của Trận Trừng đã bị dâm thủy thấm ướt, thoạt nhìn tựa như tè dầm, một lúc sau, đũng quần đã trở nên lạnh lẽo, cảm giác mát mẻ này cũng khiến cho dục vọng nóng rừng rực trong lòng cô cũng dần nguội lạnh. Sau khi hạ nhiệt, cảm xúc bình tĩnh trở lại, cô mới nhớ tới vừa rồi mình đã làm gì, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ dưới đất mà chui vào.

 

    Cô cư nhiên dám nắm lấy tay anh rể cọ bức, còn yêu cầu anh ấy đụ mình, trời ơi, vừa rồi cô bị dâm quỷ bám người sao?

 

    Trần Trừng điều chỉnh lại bản thân một lúc, cảm giác tức giận cùng xấu hổ của cô mới nguôi ngoai, cô muốn thay quần nhưng mắt cá chân lại bị bó bột không thể cử động được nên chỉ có thể nằm dài chờ dì Vương về. .

 

  Bất quá, chờ đến khi dì Vương nhìn thấy quần của cô, cô nên giải thích như thế nào đây?

 

    Dì Vương rất đúng giờ, xin nghỉ hai tiếng thì đúng hai tiếng sau đã mới về. Trần Trừng nhờ dì Vương giúp côđổi quần, dì Vương vừa thấy quần của côthì cái gì cũng không hỏi, ngược lại còn hổ thẹn giải thích, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, trước khi dì đi ra ngoài lẽ ra nên dẫn ngươi đi WC trước, ngươi cũng sẽ không đi tiểu trong quần."

 

 Sự hiểu nhầm này có chút lớn, bất quà thà là như vậy, Trần Trừng cũng không cần phải giả thích, cô cũng liền đỏ mặt thừa nhận.

 

    “Bất quá, Trần tiểu thư a, cô hắn nên bấm chuông để tìm y tá, đừng nhìn vậy không tốt đâu.” Dì Vương nói.

 

    Trần Trừng đỏ mặt nói: “Lần sau ta sẽ chú ý tới.”

 

    Hôm nay có thể hồ lộng vượt qua, nhưng ngày mai sẽ ra sao? Anh rể nói ngày mai sẽ còn phải châm cứu, xoa bóp, chẳng lễ phải tìm cách nói dối giống như hôm nay sao? Nghĩ đến đây, tim Trần Trừng lại bắt đầu loạn nhịp, cô phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén được mong đợi mơ hồ trong lòng.

 

    Dì Vương đã làm hộ công ở bệnh viện này được vài năm, bà hiểu rất rõ về nhân sự trong bệnh viện, trong lúc ăn tối, hai người nói chuyện một hồi thì liền thuận tiện nhắc tới bác sĩ Giản.

 

    "Nói đến anh rể của cô, thật sự rất kinh ngạc. Trước khi anh ta kết hôn, một đống các cô gái theo đuổi hắn nữ bác sĩ, y tá, thậm chí là cả bệnh nhân. Hơn một năm trước, anh ta đột ngột tuyên bố kết hôn, liền khiến một đám nữ nhân khóc hết nước mắt. Bây giờ, mọi người vẫn đang đoán xem, loại phụ nữ xuất sắc đến cỡ nào mới có thể hạ gục anh ấy ”.

 

    Trần Trừng cười nói: “Chị gái ta từ nhỏ đã rất xuất sắc, bộ dáng xinh đẹp, khi đi học chính là học bá, bây giờ ra đi làm ăn, còn được xuất ngoại làm việc.”

 

   Dì Vương gật gật đầu, tán thưởng nói: "Cô ấy quả thật rất lợi hại, bất quá ta nghe nói nhà bác sĩ Giản cũng rất có tiễn, bệnh viện này chính là của gia tộc bọn họ, ta nghe nói về sau bệnh viện này rất có thể là sẽ do bác sĩ Giản kế thừa."



 

   "Phải không?" Trần Trừng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, cô tưởng anh rể chỉ là bác sĩ, không nghĩ tới lại là một phú nhị hai, còn là một siêu phú nhị hai, “Thật ra ta không có nghe chị gái cô nhắc tới chuyện này."

 

    Chị gái cô không những không nhắc đến chuyện này mà còn hiếm khi nhắc đến anh rể trước mặt Trần Trừng.

 

    Nếu hôm nay Trần Trừng sẽ không gặp lại anh rể, phỏng chừng phải chờ tới ngày mai hắn đến kiểm tra cùng châm cứu mới có thể nhìn thấy, tưởng tượng như vậy, Trần Trừng lại có điểm chờ mong ngày mai mau đến.

 

    Trước khi đi ngủ, Trần Trừng nhận được một cuộc gọi video từ chị gái, theo quang cảnh trong video, bây giờ bên ngoài vẫn là ban ngày, hắn là ở nước ngoài, chị gái cô lo lắng hỏi han tình huống của cô, lại cùng cô giải thích, nói bên chỗ chị có chút bận, nên bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của cô, còn nói hôm nay sẽ nhanh chóng trở về.

 

    Trần Trừng vội khoát khoát tay với chị gái ở đầu dây bên kia, nói: "Không cần đâu, em có một hộ công ở đây, hơn nữa bác sĩ điều trị lại là anh rể. Bọn họ có thể chăm sóc tốt cho em, chị cứ an tâm công tác đi. "

 

    Chị gái cô là một nữ cường nhân, luôn luôn nói một không hai, cô nói: "Công tác bên này chị đã an bài người khác đi hoàn thành, đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, chị sẽ đi ra sân bay, em ở bệnh viện ngoan ngoãn chờ chị đi."

 

"Được rồi."

 

"Ngoan." chị gái cô sủng nịch nói, "Chờ đến khi có thể xuất viện, phải đến nhà chị ở lại một đoạn thời gian, hảo hảo dưỡng thương, thương cân động cốt một trăm ngày, không thể qua loa."

 

"Đã biết."

 

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Giản Mục Xuyên đến kiểm tra, Trần Trừng có chút không dám cùng hắn đối diện, nhớ tới trận mát xa ngày hôm qua đích, cô quả thật là vạn phần xấu hổ.

 

"Hôm nay đau đớn trên người có giảm bớt không?" Giản Mục Xuyên hỏi cô.

 

Trần Trừng gật gật đầu, "Tốt hơn rất nhiều."

 

Ánh mắt Giản Mục Xuyên từ trên mặt cô, chậm rãi di xuống hạ người dưới, thấy Trần Trừng một trận mặt đỏ tim đập, chợt nghe hắn nói: "Vậy hôm nay cứ chiếu theo phương án trị liệu như ngày hôm qua là được rồi, dược vật có thể giảm bớt."

 

Trần trừng ứng thanh, nói: "Anh rẻ, hôm nay chị gái em về, anh biết không?"

 

Giản Mục Xuyên cứng người, sau đó mới lãnh lùng nói: "Không biết."

 

"Nga." Trần Trừng cảm thấy kỳ quái trong lòng, chị gái cô không cùng gọi điện thoại cho anh rể sao?

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương