Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
Chapter Anh rể đang chạm vào hoa huyệt của cô

  Vẻ mặt lạnh lùng đột ngột của anh rể khiến Trần Trừng có chút bối rối, không biết có phải anh rể và chị gái đã cãi nhau hay không? Nhưng cô không dám hỏii, chỉ nghĩ đợi chị gái về rồi hỏi thăm chị ấy cũng được.

 

    Khi Trần Sơ Tần đến bệnh viện thì Trần Trừng đã ngủ trưa tỉnh lại, cả người cô có vẻ phong trần mệt mỏi, vali hành lý đều mang đến đây, hiển nhiên là từ sân bay trực tiếp đến bệnh viện.

 

    Cô mặc một thân tiểu tây trang màu xám, phối cùng giày da, tóc cắt ngắn, đích thị là một nữ cường nhân tiêu chuẩn..

 

    Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Trần Trừng, chị gái cô đau lòng không thôi, cô ngồi lên trên giường bệnh, cẩn thận xem xét vết thương của Trần Trừng, hỏi cô: "Vết thương ở chân có nghiêm trọng không, sau này có ảnh hưởng đến việc khiêu vũ không?

 

    " Anh rể nói sẽ không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần hảo hảo chăm sóc một thời gian là được. ”Trần Trừng nói, khi ở trước mặt chị gái, cô luôn luôn rất nhu thuận.

 

 Chị gái cô gật đầu, nói: "Chị sẽ nói chuyện với anh ấy sau."

 

    Trần Trừng nhớ lại đối thoại giữa cô với anh rể vào buổi sáng, liền hỏi chị mình, "Chị không nói với anh rể hôm nay chị sẽ về sao? Các ngươi cãi nhau sao?

 

    Chị gái nhéo nhéo gương mặt của cô, cười nói:" Tiểu hài tử gia gia, đừng để ý đến chuyện giữa người lớn, ta không có cãi nhau với hắn. "

 

    Trần trừng nghĩ thầm rằng, ta làm sao còn nhỏ, hôm sinh nhật, ta thiếu chút nữa cùng anh rể làm tình, lời này tự nhiên không thể nói đi ra, nàng biết, ở trong mắt chị gái, nàng thủy chung chính là một đứa nhỏ mãi không lớn.

 

    Chị gái trò chuyện cùng Trần Trừng một lúc rồi đứng dậy đi tìm anh rể, Trần Trừng biết bọn họ không cãi nhau, không khỏi nhẹ nhàng thở ra,, nhưng sau đó, cô cảm thấy có chút buồn bã, chị gái yêu thương cô như vây, mà cô còn đang nhớ thương đến chuyện làm tình cùng anh rể, thật sự là không nên.

 

    Chị gái cô vừa rời đi, dì Vương liền đến nói chuyện phiếm với Trần Trừng, "Chị gái cô mạnh mẽ như vậy, khó trách có thể hạ gục bác sĩ giản. Cả hai người bọn họ đều là những người rất lợi hại."

 

    Trần Trừng gật đầu, "Bọn họ rất xứng đôi vừa lứa. "

 

    Dì Vương đồng ý," Quả thực, nam tài nữ mạo, môn đương hộ đối. "

 

    Khi chị gái trở về thì đi cùng anh rể, không biết hai người trao đổi như thế nào,sắc mặt anh rể thoạt nhìn không tốt lắm, trái tim Trần Trừng lại có chút thấp thỏm, đoán chừng xem hai người có phải đã thật sự cãi nhau hay không, bây giờ chính là gạt nàng mà thôi

 

    Anh rể đến châm cứu cho Trần Trừng, Trần Trừng liền nhớ ra mình lại chuẩn bị phải cởi quần lộ bức trước mặt anh rể liền không khỏi lo lắng nhìn về phía chị gái, hôm nay chị gái cô ở đây, nếu nhìn thấy tình huống này chị ấy sẽ nghĩ thế nào.

 

    Chị gái có vẻ chú ý đến việc điều trị của Trần Trừng hơn, chị ấy bước tới và hỏi Giản Mục Xuyên, “Châm cứu ở đâu?”

 

    Giản Mục Xuyên lấy túi châm cứu ra, nói ngắn gọn, “Lưng.”

 

    Chị gái cô gật gật đầu, nhìn về phía Trần Trừng sau đó đi qua đi giúp cô xoay người. Động tác của chị nhẹ nhàng hơn dì Vương rất nhiều, như thể sợ làm cô bị thương, liên tục hỏi Trần Trừng xem eo và chân của cô có đau không.Trần Trừng lắc đầu, nói hôm nay không còn đau nhiều. 

 

    Thực ra trong lòng Trần Trừng cũng có chút nghi ngờ, hôm qua anh rể trực tiếp bảo cô cởi quần, hôm nay lại không nói gì, chờ đến khi Trần Trừng nằm xuống xong xuôi thì anh rể kêu cô kéo quần xuống một chút, chỉ để lộ ra phần eo.

 

    Chẳng lẽ là bởi vì cô không còn đau như ngày hôm qua, cho nên không cần lộ mông cùng chân?

 

    Vừa nghĩ đến đây, anh rể đã cúi người xuống, bắt đầu châm kim vào lưng cô, chị cô bân đầu đứng ở một bên xem xét thì điện thoại di động báo có tin nhắn đến, chị lấy điện thoại ra, quay sang một bên, rồi cúi đầu để trả lời tin nhắn.

 

    Trần Trừng nằm ở trên giường, quay mặt lại nhìn anh rể, ánh mắt có chút thăm dò, đột nhiên, cô cảm giác được ngón tay của anh rể chậm rãi từ sau thắt lưng đi xuống, dọc theo đường cong của mông cô đi đến hoa huyệt của cô.

 

    Hai mắt Trần Trừng đột nhiên mở to, kinh ngạc nhìn anh rể, nhưng vẻ mặt của anh rể vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng không chút dao động, chỉ là sau khi tay hắn chạm vào hoa huyệt của cô, liền không nặng không nhẹ bắt đầu xoa bóp hoa huyệt.

 

   Mặt Trần Trừng đỏ bừng, suýt nữa kêu lên vì thoải mái.

 

    Anh rể, anh ấy ... đang chạm vào hoa huyệt của cô!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương