Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
Chapter Anh rể, chạm vào thân dưới em

  "Ưm ... ưm ah ..." Tiếng rên rỉ thốt ra không kiềm chế được,

 

    Trần Trừng nghe thấy thì giật mình, vội vàng cắn chặt môi, đôi mắt mang theo chút ẩm ướt vừa ngượng ngùng vừa vô tội nhìn về phía anh rể, thân thể vốn đã mẫn cảm, bị đụng như thế này có chút không chịu nổi.

 

    Giản Mục Xuyên dừng một chút, nhìn lên gương mặt của em vợ chỉ thấy cô một bộ ngượng ngùng lại xuân tình nhộn nhạo, anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu thật sự không thoải mái, em có thể kêu lên.”

 

    Trần Trừng càng đỏ mặt hơn, mím môi lắc đầu tỏ ý rằng cô sẽ không phát ra lên tiếng nữa.

 

    Giản Mục Xuyên không nói gì cả, hắn biết biến hóa trên thân thể của em vợ, từ khi bắt đầu xoa bóp cho cô, hắn đã phát hiện quần của cô dần dần ẩm ướt, do quần áo của bệnh nhân có màu xám nhạt nên sau khi nhiễm ướt sẽ thấy rất rõ, hắn vừa xoa bóp cho cô vừa nhìn vào cái quần đã bị ướt của cô.

 

   Thật nhiều nước, Giản Mục Xuyên nghĩ.

 

    Vừa rồi mu bàn tay của anh chỉ khẽ chạm vào âm hộ của cô, cô đã ướt thành như thế, phần xoa bóp kế  tiếp, chắc cô ấy sẽ không chịu nổi, nghĩ đến đây, Giản Mục Xuyên mở miệng nhắc nhở: "Bây giờ anh sẽ xoa bóp phần xương hông tại bắp đùi em. Em có thể chịu được không?"

 

    "A? Uhm ...em có thể." Sau khi hiểu những gì anh rể nói, mặt Trần Trừng trở nên bất thường, càng đỏ hơn, tuy rằng xấu hổ nhưng nội tâm lại không hề bài xích, thậm chí còn mơ hồ muốn để cho anh rể chạm vào những chỗ nhạy cảm nhất của mình nhiều hơn nữa, cô biết suy nghĩ như vậy là sai, nhưng cô có thể không kiểm soát nó.

 

  Hai chân của Trần Trừng vốn đã không thể khép lại. Sợ rằng mắt cá chân bằng thạch cao của cô sẽ không thoải mái, Giản Mục Xuyên tìm một tấm chăn để đệm cho cô, sau đó tiếp tục xoa bóp bằng tay.

 

    Do hai chân bị tách ra, chỗ ẫm ướt trên quần Trần Trừng càng lộ ra ngoài, nhưng lúc này Trần Trừng đã không còn thời gian để tâm đến.

 

    Hai tay anh rể đang xoa bóp giữa háng và đùi cô, là vị trí gần môi âm hộ nhất, cảm giác tê dại từ sâu trong hoa huyệt bắt đầu lan tràn ra, dần dần xâm chiếm mọi dây thần kinh của cô, khiến suy nghĩ của cô dần trở nên rối bời.

 

    "Ân ..."

 

    Trần Trừng đầu thấp giọng ngâm nga, cảm giác đau đớn nơi xương hông dần dần biến mất, thay vào đó là từng đợt khoái cảm tê dại, cả người như được ngâm trong nước ấm thoải mái, sóng nước ôn nhu cọ rửa cơ thể cô, bàn tay của anh rể như có ma lực, tùy ý thi triển giữa hai chân cô, có mấy lần cô nghĩ muốn nhờ anh rể sờ âm hộ nhưng lại không dám.

 

    Trong phòng nhiệt độ không đổi, nghe tiếng rên rỉ của em vợ, trên trán Giản Mục Xuyên dần đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, đũng quần vốn đã bình tĩnh của anh lại chậm rãi nâng lên rồi nổi lên khỏi lớp áo khoác trắng thành hình vòng cung, anh hít một hơi thật sâu, ngón tay cái của cả hai bàn tay dọc theo phía dưới xương hông cô từ từ di chuyển xuống, lướt qua giữa hai chân cô rồi lại rút ra, động tác này lặp đi lặp lại nhiều lần khiến hoa huyệt của cô càng ướt hơn.

 

    "Ưm ... ưm ... ahhh ..." Tiếng rên rỉ bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tuôn ra từ miệng Trần Trừng, cô không biết là anh rể thật sự là đang xoa bóp cho mình hay là đang cố ý chơi đùa cô. Cô chỉ biết bên dưới tựa như rất thoải mái lại như không thoải mái, chỉ muốn có anh rể trực tiếp sờ soạng âm hộ của cô.

 

    "Anh rể ... ah ... anh rể ..." Cô gọi Giản Mục Xuyên với giọng điệu hỗn loạn, cầu xin anh giúp cô thoải mái hơn.

 

    Tuy nhiên, Giản Mục Xuyên dường như không nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô, anh vừa tiếp tục xoa bóp xương hông của cô, vừa nói với cô bằng một giọng điệu lạnh lùng, "Có khó chịu không? Cứ chịu đựng đi, sẽ ổn thôi.

 

    " Anh rể… Mmmm… chạm vào phía dưới em, có được không? ”Trần Trừng vặn eo, nóng nảy xoa xoa chân của anh rể.

 

   Nhìn cô em vợ xinh đẹp đang nằm trên giường van xin anh chạm vào hoa huyệt, Giản Mục Xuyên im lặng hai giây, cụp mắt xuống nhìn chiếc lều đang kê cao giữa háng rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

 

    "Không được."

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương