Dục Tiên Đồ
-
166: Hồi Kết
Sở Nhược Đình thoáng ngẩn ngơ khi thấy khế ước linh hồn lại tỏa sáng trong thần thức mình.
“Mọi người hãy tập trung trước Vô Niệm Cung.”
Nàng không cần truyền âm bằng Hỗn Vân Lệnh mà các tu sĩ ở Thấp Hải vẫn nghe rõ.
Sở Nhược Đình lặp lại ba lần với giọng điệu nghiêm nghị không cho ai từ chối.
Mọi người chả hiểu mô tê gì cả.
Bốn vị cao thủ đều đang ở Vô Niệm Cung trấn áp Liên U, sao tự dưng Sở Nhược Đình lại yêu cầu vậy? Nhóm Huống Hàn Thần truyền âm dò hỏi thì nàng ngang ngược mắng, “Hỏi cái gì mà hỏi? Lại đây hết cho ta!”
“Ầm” một tiếng vang dội, có bóng người rơi xuống biển sâu phía chân trời.
…Lâm Thành Tử đã bỏ mình.
Sở Nhược Đình chau mày.
Nàng chẳng do dự nữa, bóng nàng như tia chớp phóng về phía chiến trường chính.
Khung cảnh trước đại điện là mớ hỗn độn; Nhạn Thiên Sơn, Hách Liên U Ngân, Du Thừa Nghiệp đang dốc toàn lực khống chế Liên U.
Mọi người nghe Sở Nhược Đình ra lệnh bèn lao nhao tụ tập về đây.
Du Thừa Nghiệp quýnh quáng gào, “Sư phụ làm gì thế? Sao không đi đối phó đại quân Thiên Ma mà lại kêu mọi người tới đây? Ngươi tính chọc tổ phụ tức chết hả?”
Một khi Liên U thoát khỏi gông cùm, cuộc tàn sát quy mô lớn sẽ bùng nổ.
Nhạn Thiên Sơn lẫn Hách Liên U Ngân cũng mù tịt.
Đúng lúc ấy, vầng hào quang màu vàng kim tỏa sáng lóng lánh nơi chân trời.
Mọi người ngửa đầu nhìn theo quán tính, vầng sáng kia tựa ngôi sao chổi, nó bay đến đây mỗi lúc một gần.
Cuối cùng, tiếng “uỳnh” chấn động đất trời vang lên và vầng sáng đáp xuống phần đất trống đối diện Liên U.
Một bóng hình thướt tha đỏ rực được muôn vàn vòng sáng bao quanh.
Hơi thở tỏa ra từ người này như mặt trời, như trăng sao, như vạn vật; nó siêu nhiên và khó tả thành lời.
Liên U đang vùng vẫy thì chợt cảm nhận được gì đó, hắn ngơ ngác nhìn vầng sáng.
Vầng sáng tan biến, lộ ra Sở Nhược Đình đứng ngay chính giữa.
Ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt Nhạn Thiên Sơn với Hách Liên U Ngân.
Trông hai người sửng sốt thấy rõ, vẻ mặt họ tràn đầy thứ sức sống khiến người ta thổn thức.
Hình ảnh về bộ xương khô tóc bạc trắng của vạn năm trước trồi lên trong ký ức cô gái.
Đằng xa có người ríu rít gọi tên nàng.
Sở Nhược Đình quay đầu để thấy Sở Hoán, Ngọc Kiều Dung, Kinh Mạch, Tuân Từ, Huống Hàn Thần, Tạ Tố Tinh, Du Nguyệt Minh, cả Dật Phù, Tích Dung, Đại Anh nữa… Những con người và sự việc hóa mơ hồ theo năm tháng như thủy triều trào dâng nơi tim nàng, đôi mắt Sở Nhược Đình bỗng thấy cay cay.
Trong lòng nàng, họ không phải hạt phù sa của sao trời, họ là bạn bè thân thích có máu thịt đàng hoàng.
Bôn ba rồi trải qua sinh tử suốt mười tám ngàn năm chỉ vì cuộc trùng phùng hôm nay.
Nội tâm Nhạn Thiên Sơn nóng như lửa đốt.
Hắn nhìn bầu trời lung lay sắp đổ, nhíu mày hỏi, “Nhược Đình? Sao nàng lại đến đây? Nàng…”
Hắn chưa nói xong thì Sở Nhược Đình đã nhào tới túm vạt áo xanh rồi hôn lên má trái hắn.
Nhạn Thiên Sơn trợn tròn mắt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Sở Nhược Đình không cho Hách Liên U Ngân thời gian ghen tuông, nàng xoay người hôn hắn cái “chụt”.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Sở Nhược Đình lần lượt hôn cả nhóm Kinh Mạch.
Hành động phá nát chuẩn mực xã hội này làm mọi người có mặt ngây như phỗng.
Du Thừa Nghiệp thảng thốt, “Sư phụ! Ngươi thật hoang dại!”
Vợ chồng Sở Hoán lau mồ hôi.
Sở Hoán lúng túng khuyên, “Nhược Đình, con đừng coi chiến sự cấp bách như trò đùa chứ.”
Mọi người bàn tán xôn xao, Huống Hàn Thần lại chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Hắn sờ khóe miệng, ghen tỵ lẩm bẩm, “Tại sao hôn ta cuối cùng?”
Sở Nhược Đình thính tai, nàng liếc hắn sắc lẻm, “Ngươi dám lừa ta! Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Huống Hàn Thần chả hiểu gì hết, hắn ngây ngô cãi cọ, “Ta lừa nàng hồi nào? Nhược Đình, sao nàng có thể ngậm máu phun người vậy?”
Sở Nhược Đình quay người rồi duỗi tay về phía Hách Liên U Ngân, cứng rắn nói, “Đưa quả Phù Tang cho ta!”
Hách Liên U Ngân cảm thấy Sở Nhược Đình thay đổi nhưng hắn không nói được nàng thay đổi điểm nào.
Ma quân chẳng dám cãi lời cô gái, ma xui quỷ khiến hắn móc quả Phù Tang ra, Nhạn Thiên Sơn muốn ngăn cản cũng quá muộn rồi.
Sở Nhược Đình lạnh lùng lườm hắn, “Thiên Sơn, đừng tưởng ta không biết người mưu mô cái gì.”
Ngay từ khi Lâm Thành Tử hy sinh, hắn tự biết khó thắng cuộc chiến này nên trước đó đã lấy quả Phù Tang từ gò Côn Luân nhằm chuẩn bị đường lui.
Cặp mắt trong veo đen láy của Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm Nhạn Thiên Sơn làm hắn bỗng có cảm giác bị nhìn thấu.
“Nhược Đình, ta…”
Hắn chưa kịp phân trần thì tay trái Sở Nhược Đình đã hơi dùng sức mà bóp “răng rắc” quả Phù Tang kiên cố không gì phá hủy nổi.
Nhạn Thiên Sơn: “…”
Liên U đã thoát khỏi tầm kiểm soát.
Hắn giẫm đạp trận pháp, ngửa mặt lên trời gào rít làm rung chuyển núi sông.
“Mọi người lui ra sau hết đi.”
Sở Nhược Đình đẩy mọi người rồi chủ động tiếp cận một Liên U tỏa ma khí chết chóc tứ tung.
Chẳng ai nhìn thấu tu vi Sở Nhược Đình, song họ đều bị thu hút bởi hơi thở siêu nhiên lúc nàng trở về nguyên trạng.
Nhóm Kinh Mạch muốn can nàng nhưng Nhạn Thiên Sơn giơ tay ngăn cản.
Nhạn Thiên Sơn đoán chắc Sở Nhược Đình đã gặp cơ duyên nào đấy, và trước mắt thì hắn khá tò mò nó là gì.
Nếu Sở Nhược Đình không đủ sức đối phó Liên U, hắn với Hách Liên U Ngân sẽ tiếp tục ra tay trấn áp.
Nghĩ đến đây, Nhạn Thiên Sơn gật gù, “Hách Liên, rốt cuộc ngươi cũng khôn ra, biết đưa cho nàng quả Phù Tang giả.”
Hách Liên U Ngân cúi đầu nhìn mảnh vụn quả Phù Tang, miệng nuốt khan, “Không…quả thật đó.”
Oo———oOo———oΟ
Rìu chiến tím vàng chỉ thẳng lên trời, phát ra tiếng gầm rú tựa sấm.
Liên U chuẩn bị phóng thích ma khí.
Ánh mắt Sở Nhược Đình lạnh băng, nàng đập một cú tàn nhẫn xuống đất, thứ sức mạnh kinh khủng tức khắc bùng nổ.
Ầm!
Mặt đất xuất hiện những vực sâu ngàn trượng uốn éo theo từng tiếng “răng rắc”, chúng kéo dài đến dưới chân Liên U.
Đôi mắt đỏ tươi của Liên U nhìn chòng chọc Sở Nhược Đình, tay hắn siết rìu chiến.
Nội tâm hắn kinh hãi tột độ: tại sao lại có kẻ hắn chẳng thể nhìn thấu thực lực tại nơi thấp kém giống Phù Quang Giới?
Liên U cắn răng rồi múa may lưỡi rìu về phía Sở Nhược Đình, khí đen hung hãn dâng trào quanh hắn.
Sở Nhược Đình nhướng mày tỉnh bơ.
Nàng chẳng những không trốn mà chân còn hóa thành cầu vồng để vọt thẳng tới Liên U.
Hai luồng sức mạnh đỏ và đen va chạm, không gian xung quanh chấn động dữ dội.
Bộp!
Năm ngón tay Sở Nhược Đình giống cái kiềm túm lấy lưỡi rìu sắc bén.
Dùng tay trần mà vẻ mặt nàng hết sức thản nhiên.
Nàng chỉ mạnh tay hơn chút đã thừa sức ép Liên U lùi về sau liên tục.
Lưỡi rìu vàng tím nứt toạc dưới bàn tay nàng, nó chia năm xẻ bảy sau tiếng “rắc” nhỏ.
Những người chứng kiến đều trợn mắt há mồm, ai cũng bàng hoàng vô cùng.
Sao có thể chứ?
Liên U đực mặt ra.
Khuôn mặt giấu giữa ma khí lập tức vặn vẹo, hắn gào rống, “Ngươi không thể xuất hiện ở Phù Quang Giới với tu vi như vậy! Sao Thiên Đạo lại cho phép ngươi tồn tại?”
“Thiên Đạo?”
Sở Nhược Đình ngước nhìn bầu trời, kế tiếp nàng hung hăng vung nắm đấm tay trái đến Liên U.
Cô gái cười lạnh lùng, “Thiên Đạo ở ngay trước mặt ngươi đó!”
Nàng tạo nên Phù Quang Giới.
Nói cách khác, nàng là Thiên Đạo của Phù Quang Giới.
Dù Nữ Tương đã phong ấn phân nửa thần lực của nàng thì Sở Nhược Đình vẫn dư sức đối phó một ma hoàng mới thoát khỏi phong ấn.
Quyền từ Sở Nhược Đình tới cùng gió, Liên U lạnh thấu xương nhưng chẳng tài nào tránh né.
Nữ tu áo đỏ trước mặt hùng mạnh vượt ngoài nhận thức của hắn.
Ầm!
Sở Nhược Đình nện trúng ngực Liên U, hất tung hắn lên trời cao vạn trượng hệt tia sét tím.
Tu sĩ nào thấy cảnh tượng trên cũng choáng váng cùng cực, họ không tưởng tượng nổi đây là sức mạnh khủng bố gì!
Liên U là ma hoàng với sức sống cực kỳ bền bỉ, năm xưa Nữ Tương còn chẳng thể giết hắn hoàn toàn.
Hắn cố nhịn đau và lộn nhào giữa không trung nhằm tránh đòn từ Sở Nhược Đình, tên ma hoàng lẩm bẩm, “Không thể nào! Chuyện này thật phi lý!” Liên U trừng mắt, “Rốt cuộc ngươi đã đạt được cơ duyên gì!”
Sở Nhược Đình chả mất công giải thích dông dài.
Nàng trôi nổi vạn năm vì muốn ngăn cơn sóng dữ đúng thời khắc này.
Chân nàng đạp mây, cả người phóng lên.
Vũ khí của Liên U đã vỡ toang, hắn đâu dám tiếp chiêu.
Ma hoàng đời thứ nhất của Thiên Ma lại hốt hoảng né tránh trên không.
“Liên U, nói ra thì ta được như ngày hôm nay là phải cảm tạ ngươi.”
Cảm tạ hắn tàn bạo nhẫn tâm, buộc nàng hồi sinh từ chỗ chết.
Sở Nhược Đình cười gằn, nàng tung chưởng với sát khí cuồn cuộn.
Ánh sáng phép thuật chói mắt tụ hội và nghiền nát vạn vật, cơn cuồng phong cùng sấm sét hung tàn càn quét đất trời.
Phụt!
Liên U bay ngược ra ngoài, sương đen trào ồng ộc khỏi miệng hắn.
Sở Nhược Đình bay đến gần rồi quyết đoán túm cổ Liên U.
Nàng chẳng nhiều lời, chỉ quát một tiếng trước lúc chặt đứt cánh tay ma hoàng.
Liên U kêu thảm thiết.
Ma khí tuôn ào ạt từ miệng vết thương.
Vẫn chưa đủ.
Sở Nhược Đình sợ Liên U hồi sinh lần nữa, tay trái nàng – cũng là tràng hạt Vô Tướng – biến thành trường kiếm sắc nhọn; thanh kiếm chứa ý niệm của bậc chân thần chí cao vô thượng.
Nàng chém liên tiếp chín mươi chín lần, bóng thanh kiếm bay ngập trời, kiếm ý mãnh liệt thổi quét bốn phương tám hướng làm toàn bộ Phù Quang Giới run rẩy.
Giây phút thấy Sở Nhược Đình xuất chiêu, thể xác lẫn linh hồn Liên U đau điếng.
Ánh sáng từ thanh kiếm lóa mắt, lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn chết thảm dưới lưỡi kiếm – linh hồn cũng tiêu tan – khi chưa huỷ diệt Phù Quang Giới, chưa thống trị thuộc hạ Thiên Ma, thậm chí còn chưa gặp lại Nữ Tương.
Sở Nhược Đình tàn sát thẳng tay ma hoàng Liên U làm lòng người run sợ.
Hà Cạnh còn giật tay áo người bên cạnh, ông hoang mang nheo mắt nhìn trời, “Thế này thì…ai mới là Thiên Ma?”
Liên U vừa chết là ma khí giảm mạnh tại Phù Quang Giới.
Đội quân Thiên Ma như hổ rình mồi bỗng thấy bất an, tiếng rên nức nở từ chúng nghe đầy căm hận.
Sở Nhược Đình nhìn khe nứt trên trời rồi giơ tay búng ra một luồng thần lực.
Cột sáng màu lam đậm xộc lên trận trời, nó luyện mây trời và hàn lại ba khe nứt.
Mọi người khiếp sợ khôn xiết.
Sở Nhược Đình dùng roi quấn lấy cái đầu được tạo thành từ ma khí của Liên U.
Nàng bay đến gần đại quân Thiên Ma đang bao vây Vô Niệm Cung, lãnh đạm tuyên bố, “Ma hoàng đã chết! Trời xanh sẽ trỗi dậy! Tu sĩ Phù Quang Giới, hãy cùng ta giết đám tàn dư Thiên Ma không còn manh giáp–”
Dứt lời, Sở Nhược Đình bóp nát đầu ma hoàng rồi đơn độc vọt vào trận địa của hàng ngàn hàng vạn Thiên Ma.
Ánh sáng đỏ tựa viên pháo chớp nhoáng, không ai cản nổi sức công kích đó.
Nó đi đến đâu, đội quân Thiên Ma gào thê lương tới đấy, ma ngã ngựa đổ liên hồi.
“Con ơi! Chờ chúng ta với!”
Sở Hoán với Ngọc Kiều Dung rút kiếm đuổi theo.
Bây giờ tu sĩ Phù Quang Giới mới hoàn hồn, họ sôi sục tung pháp bảo cùng vũ khí, đồng thời hô vang khẩu hiệu giết Thiên Ma không còn manh giáp trong lúc kịch liệt xông pha chiến trường.
Chẳng biết ai hô giữa biển người, “Giết đi! Tiến lên! Du thiếu chủ nói thưởng theo công trạng! Giết một con ngựa ma cùng một ma tướng được thưởng mười vạn linh thạch cực phẩm!”
Du Thừa Nghiệp nhìn đám binh lính Thiên Ma nhiều vô số kể, ông đập đầu Du Nguyệt Minh, “Cái thằng phá gia chi tử!”
Du Nguyệt Minh khóc chẳng ra nước mắt, hắn cầm quạt xông vô chiến trường, thầm nghĩ mình giết nhiều chút thì sẽ bù đắp tổn thất phần nào.
Ai dè hắn vừa định chém đầu một tên Thiên Ma thì có mũi tên bắn cái “vèo” từ sau lưng, còn bắn bay đầu mục tiêu của hắn.
Tạ Tố Tinh gãi mũi, miệng cười toe toét, “Con công, ta ghi sổ mười vạn linh thạch rồi đó, đừng quỵt nhá!”
“Tạ Tố Tinh! Ngươi chờ đấy!”
Hai người không ai nhường ai, dịch chuyển một cái là bắt đầu so kè thằng nào giết nhiều hơn.
Tiếng kiếm ngân vang giữa tiếng chém giết.
Kiếm khí cương trực như thủy triều quét ngang đại quân, nó thu hoạch vô số Thiên Ma.
Dù có Thiên Ma may mắn thoát chết thì ngay sau đấy cũng bị sóng âm từ sáo ngọc dứt điểm.
Tuân Từ gật đầu với Huống Hàn Thần, “Đa tạ Huống huynh.”
Họ xông ra trước nhưng Huống Hàn Thần luôn để ý Kinh Mạch.
May có Sở Nhược Đình tiên phong giải quyết phần lớn áp lực, Kinh Mạch cũng gom góp kha khá đầu kẻ địch.
Thanh niên cười tủm tỉm với Huống Hàn Thần, “Du thiếu chủ nợ ta tám mươi vạn.” Nói xong, tay hắn bẻ gãy cổ một tên Thiên Ma, “Chín mươi vạn.”
Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm phất tay áo tạo trận pháp bao phủ trời đất.
Hắn khẽ khàng ngâm thơ, bùa chú như tuyết trắng rơi tầng tầng lớp lớp xuống Thấp Hải, bao trùm gần hết binh lính Thiên Ma.
Hách Liên U Ngân múa cờ Phệ Hồn hô mưa gọi gió tấn công trời cao! Các con rối người cũng trà trộn vào đại quân Thiên Ma, góp phần làm núi non rung chuyển.
Đệ tử Thanh Kiếm Tông ngồi cùng A Trúc trên đầu Thanh Thanh, bé rồng xanh hiện hình cùng tiếng gào rít.
Kim Quang Điêu phun ngọn lửa dài vạn trượng.
Mặt biển dậy sóng, Bí Nguyên giống ngọn núi lớn chở một Du Thừa Nghiệp râu tóc bạc trắng, hễ ông nâng tay là mấy trăm Thiên Ma bị tiêu diệt.
Vạn tiếng trống vang vọng không gian, ngàn lá cờ tung bay trong gió.
Âm thanh đánh nhau hệt tiếng sấm rung trời, tất cả tu sĩ Phù Quang Giới quyết liệt chiến đấu.
Lần này Phù Quang Giới không thua, họ nương nhờ ưu thế mà áp đảo Thiên Ma tới mức chúng chết lả tả như hoa rơi nước chảy.
Cuộc chiến diễn ra khi bóng tối bao trùm muôn nơi, mặt trời lẫn mặt trăng đều tắt ngúm.
Nhất định họ sẽ viết nên nét bút đặc sắc nhất trong lịch sử Phù Quang Giới!
Máu Thiên Ma nhuộm Thấp Hải đen kịt.
Khoảnh khắc ánh rạng đông ló dạng, Hà Oánh đâm thương xuyên cổ họng con Thiên Ma cuối cùng.
Mọi tiếng gào thét hóa yên tĩnh, trận đại chiến hạ màn.
Dù chiến thắng áp đảo song chém giết nguyên đêm vẫn khiến mọi người mệt mỏi nằm tại chỗ, chẳng ai muốn nhúc nhích cả.
Rào rào.
Rào rào.
Bầu trời bất chợt đổ cơn mưa tí tách.
Nước mưa cọ rửa máu me trên chiến trường, thanh tẩy bầu không khí chết chóc.
Trời xanh bao la không một gợn mây, chồi non xanh mơn mởn trồi lên từ dưới đất.
Sóng gió trôi qua, nước biển đen thui biến thành màu xanh thăm thẳm, cơn gió nhẹ giúp mọi người sảng khoái.
Nước mưa dịu dàng gột rửa vạn vật, linh khí dồi dào bùng phát khôi phục ký ức mọi người.
Họ biết Thiên Ma đã phá hủy Phù Quang Giới, các tu sĩ chết sạch.
Thế rồi kỳ tích xảy ra, thời gian chảy ngược và họ giành lấy thắng lợi.
E rằng mỗi mình Sở Nhược Đình biết lý do cho mọi chuyện.
Hiện tại mọi người chẳng hơi đâu tìm hiểu bí mật ấy.
Sau hai cuộc chiến vắt kiệt sức, họ chỉ muốn thư giãn cả thể xác lẫn tinh thần; nỗi sầu ngày mai thì để ngày mai sầu.
Vô Niệm Cung thành đống đổ nát.
Đến hòn đảo bay cũng tan tác và lung lay như sắp sụp.
Nhạn Thiên Sơn khoanh chân điều hòa khí bên vách tường sập.
Ban nãy trấn áp Liên U làm tâm mạch hắn hao tổn, linh lực cũng cạn kiệt.
Hắn nhìn cái vạc hỏng trên tay, khẽ thở dài khi nghĩ đến việc Lâm Thành Tử đã không chờ được đến thời điểm lật ngược thế cờ.
Đúng lúc ấy, Hách Liên U Ngân sáp lại gần, “Lão tặc, ngươi nhớ lại chưa?” Hắn thoáng dừng lại mới tiếp tục, “Có phải cảm động rơi nước mắt vì bản tọa không?”
Nhạn Thiên Sơn cất cái vạc, hoàn toàn ngó lơ hắn.
Hách Liên U Ngân bực bội nhắc, “Nè, chẳng lẽ ngươi quên lúc ngươi lảm nhảm thơ ca vá trời thì suýt rơi khỏi vạc, chính bản tọa kéo ngươi lại đó!”
Nhạn Thiên Sơn nhắm mắt ngồi thiền.
“Nếu bản tọa không kéo lại thì ngươi đã ngã rồi.”
“Cao thế mà ngã xuống là thành bánh nhân thịt chắc luôn.”
“Côn Luân lão tổ chết thành bánh nhân thịt! Lỡ tin này truyền ra là khó nghe lắm à!” Hách Liên U Ngân thì thầm, “Đảm bảo Nhược Đình yêu bản tọa nhất.
Trước khi bản tọa chết, Nhược Đình khóc thương tâm nhất.”
Nhạn Thiên Sơn nghe câu cuối bèn mở mắt, lạnh nhạt nói, “Nàng hôn ta trước.”
Hách Liên U Ngân tính cãi nhưng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng con nít to nhỏ.
“Hai người đều đốt tuổi thọ mà sao sư tôn có mái tóc trắng đầy tiên khí còn tóc hắn lại thành màu đỏ?”
“Đúng đúng, xấu ghê hồn.
Y chang củ cải lông đỏ của Từ Viện sư di á.”
Lông mày Hách Liên U Ngân dựng đứng, hắn quay phắt đầu nhìn A Trúc với Thanh Thanh.
Thanh Thanh nhảy dựng lên, cặp mắt nó xoay vòng vòng, “Ca ca, hình như hắn nghe thấy chúng ta!”
“Hắn nổi sùng! Nhìn càng giống củ cải lông đỏ!”
“Hu hu, hắn sắp nổi điên, chạy mau thôi!”
A Trúc ôm Thanh Thanh rồi chạy nhanh như chớp, chạy gấp quá làm suýt đụng trúng Kinh Mạch.
Tay trái Kinh Mạch cầm hồ lô rượu, tay phải tiện thể xoa đầu A Trúc, hắn cười tươi rói, “Đất toàn gạch đá, hai nhóc chạy chậm thôi, coi chừng té đó.”
Nói xong, ánh mắt hắn tìm kiếm khắp nơi.
Vô Niệm Cung còn một tòa cung điện nát bươm nhưng chưa đổ.
Kinh Mạch tinh mắt, hắn nhảy lên mái nhà cùng hồ lô rượu.
Trên đó hắn thấy Huống Hàn Thần gối đầu lên tay phải, thảnh thơi gõ đầu gối bằng sáo Mặc Ngọc.
Kinh Mạch ngồi cạnh hắn giống trước kia, thanh niên rút nút hồ lô rồi đưa cho đối phương, “Tống Cư, nếm thử đi, ngọt lắm!”
Huống Hàn Thần lật cổ tay, cây sáo gõ cái “bốp” vào giữa khăn buộc trán của hắn, “Thằng ranh thối! Còn dám gọi ta là Tống Cư?”
Kinh Mạch ngậm chặt miệng ngay.
Quên béng mất, hắn đã tiết lộ bí mật lớn nhất đời lúc tế cờ…
Kinh Mạch thấy Huống Hàn Thần tính gõ đầu hắn nữa liền hấp tấp sửa lời, “Huống huynh! Huống ca! Đừng đánh mà, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa!” Chàng trai vừa nói, vừa nhét hồ lô rượu vô tay Huống Hàn Thần, “Uống rượu, uống rượu thôi.”
Huống Hàn Thần thấy hắn tếu bèn khẽ bật cười.
Khuỷu tay hắn thúc Kinh Mạch, “Ta cấm ngươi nói chuyện này với bất kỳ ai.”
“Không nói cho cả Sở Sở ư?”
“Không được!”
Vụ Kinh Mạch xoay hắn mòng mòng mà lộ ra ngoài thì quá mất mặt! Du Nguyệt Minh với Tạ Tố Tinh chắc sẽ cười hắn đến chết?
Huống Hàn Thần đổ ngụm rượu vào miệng, vị nó hơi lạ.
Nhưng có vẻ…ngọt thật.
Hắn nhìn hồ lô rượu bằng ngọc trắng trên tay mình, tự dưng cảm thấy sai sai, “Kinh Mạch, ngươi lấy rượu đâu ra?”
Kinh Mạch sửng sốt đóng mở miệng, ấp a ấp úng, “…Nhặt dưới đất.”
“Cái gì?!”
“Huống ca… Ta sai rồi, lần này là sai thật!” Kinh Mạch nói rồi xoay người chạy.
“Ngươi yên tâm, uống không chết đâu!”
Huống Hàn Thần phun sạch sẽ đống rượu lạ trong miệng, mặt mũi hắn tái mét, “Thằng ranh thối! Đứng lại cho ta!”
Cùng lúc ấy, Du Thừa Nghiệp khom lưng tìm đồ giữa mấy khe hở của đống phế tích.
Du Hạc Niên chắp tay đi đến, “Cha đang tìm gì thế?”
Du Thừa Nghiệp đáp, “Ngươi có thấy rượu thuốc trị thương của ta không?”
Du Hạc Niên lắc đầu, “Để con hỏi Nguyệt Minh.”
Ai dè Du Nguyệt Minh đang cãi nhau um sùm với Tạ Tố Tinh.
Du Nguyệt Minh nói mình bị Tạ Tố Tinh tát trước lúc chết, hắn nhất định phải tát bù.
Tạ Tố Tinh sao chịu chứ, hắn nhảy nhót lung tung và hai người diễn kịch ngươi truy ta chạy, làm cho khung cảnh vốn lộn xộn nay còn có bụi mù bay tứ tán.
Lý Phúc cùng Lư Thường Xuân đứng tại bậc thang, phân phát bùa truyền âm cho các tu sĩ rồi cất cao giọng tuyên truyền, “Thập Phương Hội chúng ta lấy việc xây dựng, trùng tu, trang hoàng các tông môn lớn làm nghề… Chúng ta kinh nghiệm phong phú, giá cả phải chăng.”
Du Nguyệt Minh truy đuổi Tạ Tố Tinh như cơn gió vụt qua trước mặt hai người.
Lý Phúc gọi với theo bóng lưng hắn, “Du thiếu chủ có hứng nghe thêm không? Bắc Lộc Du thị là khách quen nên sẽ có nhiều ưu đãi hơn!”
“Tốn cỡ bao nhiêu linh thạch vậy?”
Cha mẹ Tạ thị đến bàn giá cả với Lý Phúc.
“Thông gia, mọi người đang bàn gì thế?” Hà Oánh và Ngọc Kiều Dung nắm tay nhau đi ngang qua, tiện thể hỏi han một câu.
Lý Phúc cùng Lư Thường Xuân nhiệt liệt chào hàng.
Cả nhóm nghe xong thì hứng thú bừng bừng, lao nhao thảo luận chi tiết về sửa chữa nhà cửa với tông môn.
Du Hạc Niên lẫn Sở Hoán chẳng mê ba mấy cái chuyện này, hai ông già ăn ý tới bờ biển câu cá.
Đám Tạ Kỳ túm tụm giữa khu vực tường đổ nát để nghe Từ Viện khua môi múa mép.
Từ Viện đạp lên khối đá vụn, vung chân múa tay kể chuyện hết sức sinh động, “Nhị sư tỷ đúng là Thiên Thần hạ phàm, đã tung chưởng còn vác theo thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt[1] vọt vào đám Thiên Ma, thế mà chẳng xây xát gì…”
“Đấy có phải chuyện về nhị sư tỷ đâu?”
Từ Viện vỗ ngực, tuyên bố chắc nịch, “Các ngươi đều thấy nhị sư tỷ xé Liên U làm đôi! Ta đâu nói quá!”
Thập Cửu lắc đầu, “Thôi thôi, tỷ đừng nói mấy chuyện này.”
“Vậy ta nói chuyện khác.” Từ Viện liếc nhìn Tạ Kỳ với Lâm Tích Dung.
“Trước khi chết ở kiếp trước, ta thấy hai người ôm hôn nhau chùn chụt!”
“Trời! Thật hay giả!”
Ánh mắt mọi người dồn hết về Lâm Tích Dung và Tạ Kỳ.
Mặt mũi Lâm Tích Dung đỏ bừng, nàng ấy tức tốc phủ nhận, “Làm gì có!”
“Có mà, có mà, ta thấy cô nhảy vực cùng Tạ Kỳ công tử.”
“Nói…nói bậy!” Lâm Tích Dung thẹn thùng nhìn Tạ Kỳ rồi giậm chân xoay người chạy.
Bích Đăng lẫn Lạc Thư đẩy một Tạ Kỳ còn đang ngơ ngác, “Thất thần gì nữa, sao chưa đuổi theo!”
Giờ Tạ Kỳ mới kịp phản ứng, “Lâm cô nương! Chờ ta với!”
Lâm Dật Phù vui mừng ôm kiếm Xích Luyện.
Hết cười rồi lại thở dài.
Hiện nay lão tổ và gia chủ đều bỏ mình, gánh nặng Lâm thị đè hết trên vai nàng ấy.
Song thiếu nữ chẳng hề sợ hãi.
Lâm Dật Phù nhìn Đại Anh – một đao tu rất lạnh nhạt – từ khóe mắt, nàng ấy đang đứng trên sườn đồi ngắm nhìn mặt biển đằng xa.
Lát sau, cô gái lặng lẽ bỏ đi.
“Lạc Thư tiền bối mạnh quá xá, ta thấy tiền bối giết ba Thiên Ma trước khi chết đó!”
“…Này có gì đặc biệt chứ?” Từ Viện chu môi với Hà Cạnh, cười trêu chọc, “Ta thấy Hà tiền bối khuyên bảy, tám con Thiên Ma phải hiểu ‘dĩ hòa vi quý’.”
Hà Cạnh ngượng chín mặt.
Khuyên Thiên Ma chẳng xong còn bị chúng đánh chết.
Ông chắp tay lại trong tay áo, hớn hở đáp trả, “Người do mẹ người sinh, ma do mẹ ma sinh.
Hòa thuận thì phát tài, nhà nhà hòa thuận thì mọi sự hưng thịnh, biết đâu mọi người có thể chung sống hòa bình.
Vì vậy bản chất việc ta khuyên Thiên Ma ‘dĩ hòa vi quý’ đâu có sai!”
Lâm Dật Phù nhớ chuyện ông hấp hối còn lảm nhảm “dĩ hòa vi quý” bèn ghét bỏ vẫy tay, “Biến giùm đi…”
Cuộc trò chuyện chọc mọi người cười vang.
Tiếng cười lan tỏa theo gió biển ấm áp, hòa vào mây trời và kéo dài liên miên tại mảnh đất tràn trề sức sống này.
Sở Nhược Đình đứng một mình trên tảng đá ven biển.
Gió thổi vạt áo đỏ cùng mái tóc đen bay phấp phới.
Giọng con nít của Thanh Thanh vang lên trong thần thức nàng, “Mẫu thân đang ở đâu thế? Mau lại đây chơi với mọi người nào.”
Sở Nhược Đình mỉm cười, “Ừm.”
Chân thần chỉ cần một ý niệm để dừng cơn mưa thần thánh, sau đấy nàng ngước mắt đón gió.
Mặt trời mới mọc, trời mây non nước khoác lên mình cùng một sắc màu.
Viên ngọc trai thai nghén Phù Quang Giới lơ lửng giữa không trung, ánh sáng rực rỡ xoay vòng quanh nó.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong viên ngọc có núi non trùng điệp cùng thế gian mênh mông.
Có con người rộn ràng biến ân oán tình thù thành chuyện tiếu lâm, xây dựng nhân gian bằng buồn vui ngọt đắng.
Sở Nhược Đình cầm viên ngọc trai.
Từ nay về sau, bất kể tương lai nhiều nguy hiểm gian truân đến đâu thì vạn vật dưới vòm trời này đều do một tay nàng nắm giữ!
Chú thích
[1] Thanh Long Yến Nguyệt là một dạng đao Yến Nguyệt (loại đao có cán dài).
Do khá nặng nên chủ yếu dùng để luyện lực tay chứ không dùng trong thực chiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook