Đùa Với Lửa
-
7: Tình Huống Khẩn Cấp
Chiếc xe địa hình dừng lại trước một tòa nhà thương mại mới tinh, nơi đây tầm nhìn thoáng đãng, đối diện xéo là khu chung cư cũ nơi bọn tội phạm ma túy đang ẩn náu.
Những người đàn ông mặc quân phục rằn ri lần lượt bước xuống xe, nhanh chóng và có trật tự tiến vào sảnh lớn, thu hút ánh nhìn của nhiều người qua đường, họ tò mò dừng lại quan sát.
Hôm nay là cuối tuần, nhưng trong tòa nhà vẫn có không ít nhân viên văn phòng đang tăng ca.
Bạch Thuật Bắc bước xuống xe, dáng người cao lớn, đứng trước xe, anh tháo kính râm và trầm tư nhìn về phía khu chung cư cũ.
Đội trưởng đội đặc nhiệm chủ động tiến tới bắt tay anh: “Đội trưởng Bạch.”
Bạch Thuật Bắc gật đầu, cùng người ấy bước vào tòa nhà thương mại, từ đó anh mới nắm rõ tình hình của đối phương.
Đám người này đột nhập vào đây từ đêm qua, các cư dân trong tòa nhà vẫn chưa biết tình hình, việc sơ tán người dân sẽ gặp rất nhiều khó khăn, đối phương đang giữ một gia đình làm con tin, trong nhà có người già và trẻ nhỏ, tất cả đều bị cài bom, tình hình vô cùng căng thẳng.
“Chúng tôi đã liên lạc với chuyên gia đàm phán.”
Bạch Thuật Bắc theo chân Lưu Tư Minh, thành viên đội đặc nhiệm, tiến vào phòng chỉ huy tạm thời.
Qua ống kính viễn vọng, anh quan sát tình hình đối diện, Lưu Tư Minh tiếp tục giải thích: “Trong tòa nhà vẫn còn nhiều cư dân khác, lại đúng vào cuối tuần, nếu tấn công mạnh chỉ sợ rút dây động rừng.”
Rèm cửa phía đối diện kéo rất kín, Bạch Thuật Bắc không thể quan sát tình hình bên trong, đối phương đã biết rõ sự hiện diện của họ, đề phòng xạ thủ bắn tỉa.
Bạch Thuật Bắc khẽ xoay ống kính, trong tầm mắt anh xuất hiện cư dân sống dưới tầng.
Mành cửa khẽ đung đưa, trong nhà Lâm Vãn Thu không có ai, anh vừa định điều chỉnh tầm nhìn trở lại thì bất ngờ thấy cô từ phòng ngủ bước ra, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông đơn giản, chỉ dài tới đầu gối, tay chân mảnh khảnh, làn da trắng trẻo, cả người trông nhỏ nhắn nhưng lại toát lên sự tinh anh.
Trong nhà hình như chỉ có một mình cô, dáng vẻ vươn vai lười biếng như một con mèo, lười nhác tắm mình trong ánh nắng, mái tóc đen dài xõa xuống eo.
Bạch Thuật Bắc nhìn cô một lúc rồi thu lại ánh nhìn, đứng thẳng dậy, đôi mắt sắc như chim ưng trầm tĩnh và quả quyết: “Ở đây chờ tôi.”
Lưu Tư Minh khó hiểu nhìn anh.
Bạch Thuật Bắc trước mặt mọi người liền thay bộ quân phục rằn ri trên người ra, trong phòng không có phụ nữ, đều là những người đàn ông mạnh mẽ, vạm vỡ.
Đợi đến khi anh nhanh gọn thay một bộ đồ thường phục, Lưu Tư Minh mới lên tiếng: “Tình hình bên trong tòa nhà chúng tôi đã hiểu rõ, muốn đột nhập từ trên xuống dưới là rất khó, bọn bắt cóc rất tinh ranh, luôn có người theo dõi tình hình trên dưới, chỉ cần có người lạ vào sẽ đặc biệt cẩn trọng.”
Bạch Thuật Bắc khẽ nhếch môi, tháo găng tay ra và ném vào tay một đồng đội bên cạnh.
Lưu Tư Minh bất đắc dĩ, anh đã nghe nói về Bạch Thuật Bắc, người này làm việc luôn quyết đoán, nhưng thủ đoạn không bao giờ theo lẽ thường.
Anh ta tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo, nhiều người trong giới đặt cho biệt danh “Người máy”.
Nói như vậy là đủ hiểu, người này lạnh lùng không thích cười, càng không thích nói chuyện, làm việc cũng không bao giờ giải thích với người xung quanh.
Lưu Tư Minh có chút đau đầu, nếu không phải lần này cấp trên kiên quyết điều anh ta tới đây, anh thật sự không muốn dây dưa với cái máy này.
Bạch Thuật Bắc có xuất thân mà anh không dám đụng vào.
Bạch Thuật Bắc không để lại một lời dặn dò nào, liền xoay người rời đi, chỉ có Lưu Tư Minh thấy anh ra cửa thì cầm điện thoại bấm số, không biết là gọi cho ai.
…
Lâm Vãn Thu vừa cởi áo ngủ chuẩn bị tắm, thời tiết giữa hè nóng nực, mỗi khi ngủ dậy người cô đều nhớp nháp vô cùng khó chịu, nhưng điện thoại đặt bên ngoài không hề báo trước mà đổ chuông, âm thanh không chịu thua kém ai.
Lâm Vãn Thu sợ công ty có việc gấp, đành phải mặc lại đồ và chạy ra ngoài.
Cô vừa mới chỉnh nhiệt độ nước, lúc này đầu ngón tay còn hơi ướt, vừa lau tay vừa không kịp nhìn số trên điện thoại.
“A lô?” Sau khi nghe máy, đối phương không lập tức nói chuyện, chỉ có tiếng động nhẹ truyền qua tai nghe, có chút giống tiếng gió?
Lâm Vãn Thu vừa định hỏi lại, giọng nam trầm ấm nhưng đầy vẻ thiếu kiên nhẫn vang lên: “Xuống đón tôi.”
“...” Lâm Vãn Thu đứng sững tại chỗ, giọng nói này cô quá quen thuộc, như đã khắc sâu vào xương cốt, muốn quên cũng không quên được.
Hơn nữa, giọng điệu này cũng rất quen, chỉ là ý trong lời nói, cô lại có chút không hiểu.
“Đón anh?” Lâm Vãn Thu ngẩn ngơ, ngây ngốc hỏi lại: “Đón ở đâu?”
Bạch Thuật Bắc dường như đang đi bộ, có lúc lại đi qua một không gian khép kín nào đó, đôi khi tín hiệu không tốt lắm, nhưng Lâm Vãn Thu vẫn có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của anh.
Cổ họng Lâm Vãn Thu căng thẳng, hơi khô khốc, cô nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Tôi đang ở dưới lầu nhà cô.” Bạch Thuật Bắc chỉ nói một câu rồi cúp máy.
Lâm Vãn Thu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen, vài giây sau mới vội vã chạy về phòng ngủ, nhưng khi đến gần cửa phòng lại cảm thấy không đúng, cô vội vàng quay lại phòng tắm để chải gọn tóc.
Khi cô chuẩn bị xong xuôi và xuống lầu, Bạch Thuật Bắc quả nhiên đang đứng dưới bóng râm của một cái cây trước khu chung cư.
Cô băng qua đường, bước đến trước mặt anh, hơi thở không đều, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nghi hoặc hỏi: “Anh sao lại…”
Bạch Thuật Bắc hướng ánh mắt qua vai cô nhìn vào trong.
Khu chung cư họ ở nằm trong khu nhà ở cũ của Cục Văn Hóa, phía ngoài chỉ có một hàng rào sắt thấp bao quanh, trên đó phủ kín cây xanh, vào mùa hè lại càng mát mẻ dễ chịu.
Anh khẽ ngước mắt nhìn lên lầu, ánh sáng trên tầng quá mờ, ban công cũng chất đầy đồ đạc, chỉ dùng mắt thường không thể nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng Bạch Thuật Bắc có thể chắc chắn, lúc này có một tên bắt cóc đang nấp trong góc tối nào đó, âm thầm quan sát hai người họ.
Bạch Thuật Bắc cúi xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, trên trán Lâm Vãn Thu có một lớp mồ hôi mỏng, hai má hơi ửng hồng, không biết là do vội vàng chạy xuống hay vì lý do khác…
“Suỵt.” Bạch Thuật Bắc bất ngờ đưa tay ôm lấy vai cô, cúi nhẹ người ghé vào tai cô thì thầm: “Im lặng, đừng nói gì cả.”
Lâm Vãn Thu còn nói không nên lời, trong đầu như có một sợi dây căng “tách” một tiếng rồi đứt phựt, cô máy móc quay đầu nhìn bàn tay to lớn của anh, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên vai cô.
Dáng vẻ này như thể họ là cặp tình nhân thân mật nhất.
Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy cằm anh lạnh lùng và chiếc yết hầu quyến rũ, dù trong lòng đầy ắp những câu hỏi, cô vẫn ngoan ngoãn bước theo anh, phối hợp cùng anh.
Bạch Thuật Bắc từ đầu đến cuối không hề đặt chút tâm tư nào vào cô, ánh mắt anh chỉ sắc bén quét qua tình hình xung quanh.
Từ bên kia đường đến khu chung cư thực ra chỉ là một đoạn ngắn, nhưng cả hai người đều đi mà mồ hôi lạnh thấm ướt áo, Bạch Thuật Bắc thậm chí còn có cảm giác như lúc này có một họng súng đang nhắm thẳng vào giữa trán mình.
Anh vừa rồi đã trốn ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm tòa nhà thương mại, giả vờ là khách của công ty quảng cáo để qua mặt, bây giờ giả làm người yêu của Lâm Vãn Thu cũng chỉ để đánh lạc hướng bọn bắt cóc, nhưng đối phương quá tinh quái, bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, tự nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Có lẽ giây tiếp theo, anh và Lâm Vãn Thu đều có thể gặp nguy hiểm.
Cúi xuống nhìn người trong lòng, cô ngây ngốc, ánh mắt không biết đặt vào đâu, chỉ vụng về bước theo anh.
Thậm chí không hỏi lấy một lời.
Bạch Thuật Bắc đột nhiên cảm thấy bực bội, anh vốn không thích Lâm Vãn Thu, nhưng không nên tùy tiện đem mạng sống của cô ra đùa giỡn như vậy, nếu cô thật sự gặp chuyện gì bất trắc vì anh, thì Manh Manh…
Lâm Vãn Thu cảm thấy ngón tay đang đặt trên vai cô siết chặt hơn, bối rối ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, anh dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Bạch Thuật Bắc không biết những cặp tình nhân khác thường làm thế nào, anh không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, bản thân cũng không hiểu về lãng mạn, nhưng Tiểu Lệ yêu thích xem phim truyền hình sướt mướt, ít nhiều anh cũng tiếp xúc qua.
Muốn diễn thật hơn, trừ khi…
Đôi mắt đen láy của Bạch Thuật Bắc thoáng chìm xuống, anh cúi đầu, đột ngột bao phủ lấy đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Vãn Thu, môi anh mềm mại áp vào môi cô.
Không biết ai đang run rẩy, khoảng cách quá gần, chỉ còn lại bóng dáng mờ ảo của nhau, trong đầu Lâm Vãn Thu như có tiếng "bùm" nổ tung.
Bạch Thuật Bắc không phải chưa từng hôn cô, nhưng dưới ánh sáng ban ngày như thế này, đây là lần đầu tiên.
Bên tai chỉ còn nghe tiếng gió, nhẹ nhàng lướt qua, và những bóng râm lay động đổ xuống từ tán cây.
Hai người đứng giữa sân, dường như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại.
Bạch Thuật Bắc cũng có phần mất tỉnh táo, anh vốn chỉ muốn diễn xuất thật hơn, nhưng khi lý trí bị đánh mất bởi nụ hôn bất chợt này, anh chợt cảm thấy có chút bối rối.
Một số ký ức tràn vào tâm trí, những ký ức mà anh đã niêm phong, không muốn đối mặt, nhưng giờ đây lại được gợi lên bởi cảm giác mềm mại, ngọt ngào trên môi, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Bạch Thuật Bắc âm thầm khinh bỉ bản thân mình một phen, rồi đột ngột lùi lại, ánh mắt trầm ngâm quay đi: "Đi theo tôi."
Cánh tay mạnh mẽ của anh lần này rơi xuống vòng eo cô, nhưng còn siết chặt hơn lúc trước, dường như mang theo chút hung hăng, lại như có phần bực bội.
…
Có lẽ nhờ vào màn kịch cuối cùng của anh, cả hai đã an toàn đến trước cửa nhà Lâm Vãn Thu mà không gặp nguy hiểm nào.
Đứng đó, Bạch Thuật Bắc cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Vãn Thu mở cửa bước vào, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô muốn hỏi, nhưng biết chắc rằng Bạch Thuật Bắc sẽ không nói với cô, nên đành ân cần đi rót ly nước đá, đưa vào tay anh, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô lập tức hoảng hốt cúi đầu: “Anh uống nước đi.”
Vừa rồi họ đã hôn nhau, sự thật này khiến trái tim cô căng thẳng đến mức sắp nổ tung.
Bạch Thuật Bắc nhận lấy ly nước, nhìn dáng vẻ của cô lại càng thêm bực bội, giọng điệu không thiện cảm: "Tôi đâu phải sói, sợ tôi làm gì."
Khóe môi Lâm Vãn Thu hơi động đậy, nhưng vẫn không nói gì.
Trong lòng cô, anh đâu phải sói, mà rõ ràng là một vị thần cao cao tại thượng, không thể với tới, không thể nhìn thấy, cô mãi mãi chỉ có thể sống trong ánh hào quang mờ nhạt của anh.
Bạch Thuật Bắc thấy cô không đáp, cũng không muốn đôi co thêm, uống cạn ly nước đá rồi nhìn quanh căn phòng: "Có gương không? Gương trang điểm gì đó."
Lâm Vãn Thu khẽ mở miệng, có vẻ hơi ngơ ngác, ánh mắt Bạch Thuật Bắc bỗng dưng dừng lại trên đôi môi cô vài giây, nhớ lại cảm giác mềm mại vừa rồi.
Chết mất thôi…
Anh tức tối quay đầu đi, Lâm Vãn Thu thấy anh lúc nào cũng có vẻ cực kỳ khó chịu, đoán chắc anh cần gương để làm gì đó, liền chạy vào phòng ngủ tìm gương trang điểm của mình.
Bạch Thuật Bắc đứng ở cửa kéo, cầm gương nhưng không biết đang nhìn cái gì, Lâm Vãn Thu nhìn dáng vẻ cao lớn, vững chãi của anh, cố gắng kìm nén cảm xúc lạ lùng trong lòng, thò đầu ra hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"
Những kẻ bắt cóc rất cẩn thận, các cư dân khác trong tòa nhà vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.
Bạch Thuật Bắc không muốn Lâm Vãn Thu lo lắng, hoảng sợ mà phá hỏng kế hoạch của mình, lạnh giọng nói: "Không có gì."
Lâm Vãn Thu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi lại liếc nhìn ra ngoài, Bạch Thuật Bắc liền giơ tay kéo cổ áo sau của cô, nhấc cô lên và đặt lại vào ghế sofa: "Ngồi im trong nhà."
Lâm Vãn Thu như một con mèo nhỏ bị anh ném lên ghế, bĩu môi, thầm nghĩ người đàn ông này thật quá bá đạo, đây là nhà của cô cơ mà?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook