Cha Triệu Đào Hoa nàng cùng ba anh trai khác không có nhà, cái loại việc chẻ củi này cũng chỉ có thể từ Triệu Chính Nam đến làm mà thôi.

Hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Triệu Miêu Miêu đi về phía phòng bếp bên này.

Sau khi hai gia đình nháo bẻ bọn họ liền không lại nói chuyện, ngay cả ăn cơm cũng tách ra ăn.

Hắn không tự giác mà ninh chặt mày rậm, trong lòng sinh ra một tia đề phòng.

Khi Triệu Miêu Miêu đi vào phòng bếp thấy hai anh em bọn họ thì cô ta đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó giả vờ như không có việc gì ngó mắt nhìn vào nồi to trên bếp.


Sau đó từ một bên trong bồn lấy ra hai khối bánh bột ngô liền đi rồi, toàn bộ quá trình không nói một câu.

Triệu Đào Hoa đồng dạng cũng không đi xem đối phương, cô đang hết sức chuyên chú bấm đốt ngón tay tính thời gian.

Cô không có đồng hồ, hết thảy chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nấu ăn ngày trước mà thôi.

Sau hai mươi phút, cô liền dập tắt củi lửa bên dưới, lấy tay mở ra nắp nồi, khói trắng hôi hổi ập vào trước mặt, mùi lạc mới ở thời khắc này trở lên càng nồng đậm câu người.


Triệu Đào Hoa không vội vã đem chúng nó vớt ra khỏi nồi, mà để cho chúng nó tiếp tục ngâm trong nước canh, như vậy có thể làm cho đậu phộng càng thêm mềm mại ngon miệng.

Đến khi Triệu Chính Nam phách xong đầu gỗ lại làm một đống việc vặt trở lại, thời gian đã đi qua một giờ.

Hắn thấy mấy củ lạc này vẫn còn ngâm ở trong nồi, không khỏi lộ ra một chút thần sắc thất vọng : “Em gái, đến khi nào chúng ta có thể ăn a?”“Hiện tại là được.

” Khóe miệng Triệu Đào Hoa ngậm cười, cô dùng đũa gắp chúng nó ra khỏi nồi, để ráo nước rồi bỏ vào trong một chén lớn.

Sau đó hai tay cô nâng chén lạc này đưa đến trước mặt Triệu Chính Nam trước nói: “Anh nếm thử xem ăn ngon không?”Triệu Chính Nam đợi nửa ngày mong chính là những lời này, hắn chạy nhanh nhặt lên một củ lạc, lột vỏ ra ném vào trong miệng, một chút mằn mặn còn mang theo chút ngọt, sau khi nhấm nuốt cảm thấy hương vị đầy mồm.

Thật sự là ăn quá ngon!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương