Giấc mơ hiện tại là lúc cây tử đằng đang phát triển trong núi sâu rừng già, năm đó “Hiệp Đảm Cầm Tâm” vì lấy nền nên đã đặc biệt tìm đến một khung cảnh đẹp đẽ. Núi non hiểm trở, nước trong như gương, thác nước như dải lụa màu từ trên trời giáng xuống, bọt nước tóe lên hình thành một chiếc cầu vồng ẩn hiện giữa không trung.

Trong giấc mơ đen trắng chỉ còn lại chút màu sắc ấy, mang theo sức sống dạt dào.

Một cây đại thụ nửa khô nửa tốt nằm nghiêng trên bờ hồ, cây tử đằng hiên ngang chiếm lấy vách đá xung quanh đại thụ, nằm trên lớp tuyết trắng phủ kín khí thế sinh sôi, từng đóa hoa tím che trời lấp đất còn chói mắt hơn cả mặt trời giữa không trung.

Mà thứ chói mắt hơn đám hoa kia là người ngồi bên dưới.

Thẩm Nặc cố sức đè nén bản năng hấp thụ sức sống, bóng hình chợt lóe, cẩn thận ngồi bên cạnh Hạ Mạc.

Hạ Mạc cầm một dải hoa tử đằng trong tay, cậu nghi ngờ nhìn Thẩm Nặc, nói: “Thẩm Nặc, trong hư vô hẳn có rất nhiều giấc mơ, sao anh tìm được tôi?” Cậu vừa đi vào trong mơ, Thẩm Nặc đã tìm tới ngay, tốc độ này quá nhanh.

Thẩm Nặc cười dịu dàng: “Bởi vì giấc mơ có em sẽ khác. Giấc mơ có em sẽ sáng lên.”

Hạ Mạc chưa từng đi vào hư vô, cậu cũng chưa từng thấy giấc mơ trôi trong hư vô trông ra sao, càng không biết giấc mơ sáng lên là như thế nào, nhưng giờ phút này cậu lại thấy được một đôi mắt sáng ngời.

Trái tim Hạ Mạc bỗng đập mạnh vài cái, thầm nói, sao đôi mắt Thẩm Nặc lại cuốn hút như vậy, không được, không thể nhìn tiếp nữa, nếu còn nhìn tiếp, chỉ sợ cậu sẽ cưới một chàng vợ về thật. Nếu cậu làm như vậy, có lẽ mẹ sẽ đánh chết cậu không chừng. Có lẽ vì khi còn nhỏ, cái mông đầy thịt bị mẹ đánh đau nhiều lần, cho nên giờ nghĩ lại cũng khiến Hạ Mạc thấy mông nhói lên. Chút mờ ám chưa kịp nảy mầm trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Hạ Mạc bừng tỉnh, lập tức phát hiện điểm bất thường: “Có phải anh vẫn luôn quan sát tôi qua những giấc mơ không?”

Cậu vẫn luôn cảm thấy lâu đài trong mơ kia rất kỳ lạ, nói là giấc mơ của cậu cũng không đúng, nói là của Thẩm Nặc lại càng không. Thẩm Nặc từng nói khi hắn tỉnh lại đã ở trong lâu đài kia, như vậy giả dụ lâu đài kia chính là nơi ẩn thân của Thẩm Nặc trong hư vô, vậy nơi đó không liên quan gì tới giấc mơ của cậu, hẳn là sau khi ăn Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc mới tới được đó.

Vậy vấn đề là, nếu đó không phải giấc mơ của cậu, vậy vì sao trong lâu đài kia lại chất đầy những thứ cậu thích ăn?

Thẩm Nặc đã mất tích mười mấy năm, trong lâu đài có rất nhiều thứ phải sau khi lớn cậu mới ăn mới thích, sao Thẩm Nặc biết được?

Trừ khi Thẩm Nặc có thể nhìn thấy cậu từ nơi cậu không nhìn thấy. Mà nơi cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ có hư vô mà cậu chưa bao giờ tới.

“Tôi có thể thông qua giấc mơ giữa hư vô để nhìn em, nhưng em không thấy tôi.” Trên khuôn mặt điển trai của Thẩm Nặc vừa thấp thỏm vừa tủi thân.

Hắn nói: “Sau khi tỉnh lại trong lâu đài, tôi chỉ nhớ được hai việc, một là tìm Mộng Hồn Châu, hai là tìm em.”

Lần đầu đi vào hư vô, hắn không biết nên lấy Mộng Hồn Châu như thế nào, cũng không biết đi đâu để tìm người tên Mạc. Khi hắn sắp bị hư vô cắn nuốt, hắn đã trốn vào một giấc mơ bị thủng. Trong giấc mơ kia, chủ giấc mơ là một kẻ điên chỉ biết giết chóc, lúc hắn đi vào đã trở thành đối tượng săn giết của gã, sau một hồi truy đuổi kịch liệt, hắn không tiếc liều mạng giết chết chủ giấc mơ, sau đó người nọ hóa thành một viên Mộng Hồn Châu.

Giấc mơ vỡ vụn, hắn dùng Mộng Hồn Châu chống lại sự cắn nuốt của hư vô, sau đó hắn lại tìm thấy một giấc mơ bị thủng… Bên trong hư vô, hắn không cảm nhận thời gian trôi đi, không biết qua bao lâu, Mộng Hồn Châu trong tay hắn càng lúc càng nhiều, nhưng hắn lại thấy từng ngày trôi qua thật khó khăn, mãi cho tới một ngày, trong lúc vô tình hắn đã phát hiện một giấc mơ sáng lên.

Đảo mắt liếc qua, hắn lập tức nhận ra đứa trẻ xinh đẹp đang ăn uống thỏa thích trong giấc mơ, đó là Mạc mà hắn muốn tìm.

Mạc của hắn.

Chỉ tiếc hắn dùng đủ mọi cách vẫn không thể phá vỡ được lớp màng mỏng bao quanh giấc mơ. Hắn chỉ có thể đứng bên ngoài giấc mơ, âm thầm quan sát người đứng bên trong.

Cách một lớp giấc mơ, hắn không nghe thấy, không chạm tới được một góc áo cậu, chỉ có thể yên lặng quan sát cậu, nhìn cậu tìm kiếm món ngon trong giấc mơ, nhìn cậu trêu đùa chủ giấc mơ đủ kiểu, nhìn cậu tìm cách lấy đi Mộng Hồn Châu giấu sâu trong giấc mơ của chủ…

Tìm kiếm giấc mơ sáng lên, nhìn Mạc trong mơ trở thành thú vui duy nhất của hắn trong hư vô.

Chỉ tiếc không gian hư vô quá lớn, muốn tìm kiếm một giấc mơ nho nhỏ sáng lên rất khó khăn. Ban đầu hắn chỉ có thể nương nhờ vận may, càng về sau hắn lại dựa vào trực giác, từng ngày trôi qua, trực giác của hắn càng lúc càng chuẩn, dần dần biến thành một loại bản năng, chỉ cần là giấc mơ có Hạ Mạc, hắn sẽ luôn phát hiện ra cậu.

Khi Hạ Mạc lần đầu xuất hiện trong thế giới của hắn, không một ai biết, thậm chí đến hắn cũng không thể hình dung nỗi mừng rỡ điên cuồng vào khoảnh khắc kia. Hắn đưa Hạ Mạc tới lâu đài của mình, dùng Mộng Hồn Châu biến ra tất cả những món cậu thích ăn, hận không thể mang những gì tốt nhất dâng lên cho cậu.

Tiếc rằng dù hắn đã hao hết số Mộng Hồn Châu vất vả tích cóp, dù hắn không biết tự lượng sức mình lấy mạng bù đắp, hắn vẫn không thể giữ lại Hạ Mạc. Cũng may bây giờ Hạ Mạc đã có thể đi vào những giấc mơ bị thủng, cuối cùng hắn có thể gặp Hạ Mạc trong các giấc mơ để hẹn hò.

Hẹn hò.

Cứ nghĩ đến hai chữ này, Thẩm Nặc lại thấy lòng ngọt ngào hơn ăn mật.

Nghe Thẩm Nặc từ từ kể, trong lòng Hạ Mạc không khỏi cảm thấy chua xót, cậu không thể tưởng tượng mấy năm nay Thẩm Nặc đã trải qua nguy hiểm như thế nào, chịu đựng nỗi cô độc như thế nào, giờ phút này khi nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Nặc, lần đầu tiên trong đời cậu nếm được vị đau lòng.

Nhưng sau đau lòng là giận dữ, rốt cuộc là ai đã biến Thẩm Nặc thành như vậy?

“Thẩm Nặc.”

“Ừ?”

“Anh có nhớ mình tỉnh lại từ hư vô vào khi nào không?”

Thẩm Nặc nghĩ một lát, nói: “Tôi không nhớ, nhưng tôi nhớ lần đầu tiên thấy em trong giấc mơ, khi đó em đang chơi đùa với một tờ lịch, còn khoanh mấy ngày trên đó, một vòng là ngày 1 tháng 1 năm 07, một vòng là ngày 1 tháng 2, nhưng tôi không nghe thấy em nói gì, không biết em muốn làm gì. Em khi đó cũng chỉ cao ngần này.” Thẩm Nặc ướm thử rồi chỉ vào phần eo mình, khi đó mặt Hạ Mạc vẫn rất nhiều thịt, cực kỳ đáng yêu, hắn rất muốn xoa thử. Nghĩ đến đó, Thẩm Nặc lặng lẽ nhìn khuôn mặt thon gầy hiện giờ của Hạ Mạc, đầu ngón tay hơi rục rịch.

Thẩm Nặc vừa nhắc tới hai ngày này, Hạ Mạc lập tức có ấn tượng ngay, đó là lúc cậu học lớp một, Thẩm Nặc đột nhiên mất tích, cậu dùng đủ mọi cách vẫn không liên lạc được với hắn, đành phải năn nỉ mẹ dẫn mình tới thành phố B để tìm. Mẹ đồng ý nếu cuối kỳ cậu thi được hai con một trăm điểm sẽ dẫn cậu đi. Lúc ấy cậu nằm mơ cũng mơ thấy thời gian thi cuối kỳ. Chỉ tiếc vất vả tới được thành phố B, cả thành phố B to như vậy có tìm cũng không được.

Cậu vốn tưởng sau khi Thẩm Nặc “chết” mới xuất hiện trong hư vô, không ngờ từ sau khi cậu mất liên lạc thì hắn đã đi vào hư vô rồi.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Cho tới giờ cậu vẫn không nghĩ ra nổi lúc ấy là ai đã lấy Mộng Hồn Châu của Thẩm Nặc, là ai gửi viên Mộng Hồn Châu kia cho mình.

Mà bây giờ cậu còn muốn biết rốt cuộc Thẩm Nặc hiện đang tồn tại dưới dạng gì.

“Đưa tay cho tôi.” Hạ Mạc nói với Thẩm Nặc.

Thẩm Nặc ngoan ngoãn đặt tay lên lòng bàn tay Hạ Mạc, trong đầu không biết nghĩ gì, hai bên tai nổi lên từng mảng đỏ. Chỉ thấy Hạ Mạc nắm tay hắn lật qua lật lại, còn đặt dưới mũi ngửi thử, thậm chí cậu còn biến ra một cái kim chọc nhẹ vào đầu ngón tay Thẩm Nặc: “Sao lại không có máu?”

“Vậy là có rồi.” Thẩm Nặc ngưng tụ năng lượng đến đầu ngón tay, biến thành một giọt máu đỏ tươi. Giọt máu này không có mùi tanh máu, ngược lại còn ngập tràn thơm ngọt.

Là hơi thở của Mộng Hồn Châu.

“Sao máu anh toàn mùi Mộng Hồn Châu thế?”

“Chắc vì tôi ăn rất nhiều Mộng Hồn Châu.” Thẩm Nặc giải thích cho Hạ Mạc: “Nếu để Mộng Hồn Châu bên ngoài sẽ tiêu tán rất nhanh. Tôi ăn chúng nó rồi, chúng nó sẽ không tiêu tán nữa, nếu Mộng Hồn Châu tôi mang dự trữ hao hết, chúng cũng có thể giúp tôi ngăn cản hư vô.”

Chỉ là hiệu quả chẳng ra gì, hơn nữa còn rất đau. Cho nên nhiều lúc Thẩm Nặc vẫn mang Mộng Hồn Châu theo thói quen, nhưng cứ như vậy, Mộng Hồn Châu lại tiêu hao quá nhanh, lúc xui xẻo còn không kịp tới lúc hắn tìm được giấc mơ tiếp theo, Mộng Hồn Châu đã hao sạch, hắn không thể không ăn Mộng Hồn Châu dư thừa để tích cóp, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Vả lại thời gian ở trong hư vô lâu, trừ quan sát Hạ Mạc qua giấc mơ, thời gian còn lại Thẩm Nặc đều dùng để tìm kiếm Mộng Hồn Châu. Hắn cho rằng chỉ cần mình kiếm đủ số lượng mộng Hồn Châu là có thể mượn sức mạnh của chúng để phá vỡ lá chắn bảo vệ giấc mơ, thật sự gặp được Hạ Mạc.

Mộng Hồn Châu đi vào hư vô tiêu tán quá nhanh, góp mãi cũng không được, cho nên Thẩm Nặc chỉ có thể nuốt chúng nó vào bụng. Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nặc đã ăn vô số Mộng Hồn Châu. Tiếc rằng hắn không thể tiêu hóa được số Mộng Hồn Châu đó, chỉ có thể mượn một phần sức mạnh của chúng. Mà một lần kia, vì để giữ lại Hạ Mạc, hắn không biết tự lượng sức mình chống lại hư vô, đáng tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc, Mộng Hồn Châu hắn tích góp nhiều năm gần như tiêu hao sạch, vào thời khắc mấu chốt, nếu không phải lâu đài chặn hư vô giúp hắn, nói không chừng hắn đã sớm mai một trong hư vô.

“Máu” trên đầu ngón tay Thẩm Nặc ngập tràn hương vị của Mộng Hồn Châu, từ sau khi Hạ Mạc rời khỏi lâu đài, hắn lại ăn rất nhiều Mộng Hồn Châu, hơn nữa thường mượn dùng năng lượng của Mộng Hồn Châu để ngăn cản sự ăn mòn của hư vô, giọt máu hắn ngưng tụ ra như được tinh luyện từ rất nhiều Mộng Hồn Châu, ẩn chứa sức mạnh to lớn, cực kỳ thuần khiết hấp dẫn.

Sau khi ngưng tụ ra máu, Hạ Mạc không nhịn được nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm, khát vọng thoáng cái thổi bay lý trí của cậu, chờ lúc cậu tỉnh táo thì đã ôm tay Thẩm Nặc liếm sạch máu rỉ trên đầu ngón tay hắn.

Giấc mơ đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm chấn động, nứt thành từng mảnh nhỏ, cậu thấy một Thẩm Nặc mặt đỏ như cà chua chín rục.

Bên trong hư vô, Thẩm Nặc nhìn ngón tay mình ngẩn ra hồi lâu, khóe miệng dần nhếch lên, càng lúc càng cao, cuối cùng cười ha ha đầy vui vẻ, cười như một tên ngốc nhặt được của báu. Sau khi cười xong, hắn bỏ ngón tay vào miệng mình liếm liếm.

Ngọt quá.

Khuôn mặt vất vả lắm mới trở về bình thường của Thẩm Nặc lại đỏ bừng, hắn đút tay vào túi quần, vuốt ve đầu ngón tay.

Hừm, hôm nay đổi tay lấy Mộng Hồn Châu thôi.

Hạ Mạc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cậu nằm trên giường, cố gắng vứt bỏ biểu cảm lúc cuối của Thẩm Nặc như có tật giật mình, cố gắng nhớ lại mùi máu của hắn, trừ mùi Mộng Hồn Châu ra, dường như còn có một chút mùi sinh hồn.

Hạ Mạc đột nhiên bật dậy khỏi giường, chắc chắn cậu không ngửi nhầm, Thẩm Nặc vẫn còn sống. Bằng không mới mấy tuổi hắn đã vào hư vô, mười ba mười bốn tuổi đã “chết vì bệnh”, sao có thể phát triển đến vóc dáng của người trưởng thành được?

Trong tiềm thức cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Nặc còn sống, lại xem nhẹ chứng cứ rõ ràng nhất dưới bóng ngược ánh đèn.

Nếu Thẩm Nặc còn sống, vậy vì sao người nhà họ Thẩm lại tuyên bố hắn đã bệnh chết? Rốt cuộc Thẩm Nặc chết vì bệnh đã đi đâu?

Sợ rằng chỉ có Cung Tố Tâm mới có thể trả lời câu hỏi này cho cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương