Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo
-
Chương 8: 8: 20052016
Sau khi mở hố mới, đã lâu tôi không viết nhật ký, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi nhất định phải viết cho bằng được.
*Đây là Ngày Tỏ tình bên Trung Quốc.
Mấy hôm trước, người thân của tôi bị ốm khiến tôi lo lắng không yên, may mà đã ổn, âu cũng do ông trời phù hộ.
À, phải rồi, mặt khác dạo này tôi luôn bận đong đưa với em người yêu Mèo Mun, thậm chí hai đứa còn tính đào chung một hố xôi thịt, ai ngờ chẳng viết nên hồn, nghẹn cả buổi không rặn được chữ nào, cuối cùng đành bỏ cuộc, sửa thành thể loại cặp đôi ngọt ngào trong sáng cho xong chuyện.
Với chuyện hai đứa con gái bọn tôi thân thiết như thế, ngài Tiền hết sức bất mãn, đến khi tôi với anh ấy cùng nằm trong một chiếc chăn mà tôi vẫn còn nhắn tin hôn hít em người yêu thì sự buồn bực của anh ấy đã thành hình.
Ngài Tiền: Nếu Mèo Mun không phải là nữ thì anh nghĩ chắc trên đầu mình đã có hai tòa Tháp Đôi rồi.
Tôi:…
Ngài Tiền: Sao không nói gì? Vợ à chúng ta tâm sự một chút về chuyện này xem nào.
Tôi:…
Ngài Tiền: Anh ngẫm lại, không biết mình nên bắt đầu nói từ lúc em xài mười tài khoản phụ để theo dõi nữ thần của em trên Weibo, lúc em nhìn chòng chọc hai cô nàng ở triển lãm coser, hay là từ khi ngày nào em cũng lên Bilibili hóng hớt cái chị gì của em đây?
Tôi:…
Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi từ thuở nào mắc chi nhớ rõ dữ vậy?
Hễ là người ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, thích mấy thứ đẹp đẽ là chuyện quá sức bình thường.
Quan trọng là, sau khi không thể khuyên nhủ tôi từ bỏ sở thích cá nhân, tên khốn này thừa dịp tôi không chú ý đã đổi hết toàn bộ mật mã tài khoản của tôi thành emyeuchongemtrondoitronkiep, đúng là đồ ấu trĩ.
Nhưng viết tới đây tôi chợt thấy hơi rối rắm.
Vốn định viết chút chuyện ngọt ngào kỷ niệm một ngày đẹp như thế này.
Chẳng hiểu sao cuối cùng lại toàn kể xấu.
Có lẽ đúng như ngài Tiền nói, bọn tôi chẳng hề hoàn hảo mà chỉ là phàm nhân nên sự lãng mạn chỉ dừng ở mức mua một bó hoa lớn ở cửa hàng hoa, sau đó về nhà cho mèo ăn và chơi game, đấu võ mồm với nhau.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, hôm sau giống hệt hôm trước.
Nghĩ lại thì, từ khi yêu nhau đến giờ, hai bọn tôi hình như hiếm khi chủ động nói yêu người kia.
Ngài Tiền theo phái hành động, hơn nữa còn có thói độc miệng thích xài xể tôi.
Về phần tôi, bảo tôi nhõng nhẽo đáng yêu thì được chứ bảo tôi nghiêm túc nói gì đó thì e là không mở miệng nổi.
Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cái ngày ngài Tiền cầu hôn tôi.
Năm giờ sáng hôm đó, anh ấy nhắn cho tôi một tin, tháng sau bọn mình đi đăng ký đi!
Sau đó tôi ngủ mải mê tới mười rưỡi sáng mới thấy, mơ mơ màng màng đáp lại một câu, vậy anh chọn ngày trước đi để em còn biết đường xin nghỉ.
Hai tin nhắn này tôi còn giữ đến bây giờ, mỗi lần lấy ra đọc là tôi lại mắng ngài Tiền, nói anh ấy qua loa với tôi.
Khi ấy, ngài Tiền xưa nay mồm miệng sắc bén chỉ biết lặng thinh, sau đó mặt đầy vẻ bất đắc dĩ xoa đầu tôi nói: Miễn kết hôn xong không qua loa là được không phải sao?
Cẩn thận ngẫm lại, đúng là như vậy.
Nói hay chẳng bằng làm giỏi nhỉ?
~ HẾT CHƯƠNG 8 ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook