Hàn Kỳ Âm đi bên cạnh Cố Thâm, trong vòng tay mạnh mẽ vững chãi của hắn cô cảm thấy yên lòng hơn.

Không biết hắn định giết hết bọn chúng bằng cách nào nhỉ? Cô bất giác siết chặt lấy cánh tay của hắn, thân thể mềm mại càng nép sát vào người hắn hơn. Cố Thâm khẽ đưa mắt liếc, biểu hiện hôm nay của cô thật khác lạ, không còn ngại ngùng sợ ánh mắt của mọi người nữa mà tự nhiên thể hiện tình cảm với hắn.

Hắn cư nhiên cảm thấy rất thỏa mãn. Về phần Hàn Kỳ Âm, sau khi trải qua giấc mơ đó cô như được tháo gỡ hết tất cả mọi lo âu, trong giấc mơ đó cô được gặp cha, gặp mẹ, được ở bên họ một lần nữa. Khoảnh khắc đó thật đẹp nhưng lại khiến cô nhận ra rằng được ở bên cạnh người mình yêu mới là điều tuyệt vời nhất.

Vì thế mà cô mới tỉnh lại, mới gấp gáp muốn gặp hắn. Cô nhận ra một điều là ba mẹ dù có ra đi thì vẫn luôn mãi mãi ở trong tim cô, hận thù và mâu thuẫn không giúp cô giải quyết được gì, mà nên sống vì hiện tại, gạt bỏ đi phiền muộn trong lòng.

Nghe nói vùng Tam giác vàng này là địa bàn của Nam Huyền Dạ, nơi này là nơi trồng cần sa lớn nhất của anh ta, vận chuyển đi khắp nơi. Hôm nay bọn họ đến đây tìm khoáng thạch Z không biết sẽ đụng độ anh ta vào khi nào nữa...

"Mạc Tư Huyền."

Cố Thâm đột nhiên dừng lại, gọi.

"Có thuộc hạ."

Mạc Tư Huyền đáp lời ngay tức khắc.

"Chúng ta đang ở đâu?"

Hắn hỏi.

"Chúng ta vẫn đang trên đường đến chỗ của Khang Duật...mà..."

Mạc Tư Huyền kiểm tra thiết bị, màn hình hiển thị rõ ràng vị trí của Khang Duật ở gần đây thôi, nhưng bọn họ đi từ nãy tới giờ mà vẫn chưa đến.

"Không phải."

Ánh mắt Cố Thâm lóe lên sự nhạy bén, trong đêm tối càng tỏa ra sự lạnh lùng.

Hàn Kỳ Âm nghe hắn nói thế cũng chú ý quan sát, nhưng xung quanh rừng cây rậm rạp, còn tối đen. Căn bản không phân biệt rõ cái gì.

Mười ngón tay của Mạc Tư Huyền múa trên bàn phím, thiết bị liên lạc không kết nối được với Khang Duật. Cố Thâm bấy giờ lại lên tiếng

"Thiết bị không sai. Là chúng ta đã đi sai hướng."

"Không thể nào..."

"Xung quanh có quá nhiều cần sa, sẽ nảy sinh ra ảo giác."

Hắn lạnh lùng nói.

Lúc này mọi người mới dường như vỡ òa. Cố Thâm thật nhạy bén, ở giữa không gian tối tăm thế này mà hắn có thể nhận ra sự khác lạ, Hàn Kỳ Âm càng nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.

"Bịt mũi vào."

Hắn lạnh lùng ra lệnh, mọi người đồng loạt bịt mũi. Hàn Kỳ Âm cũng đưa một tay lên che mũi của mình lại, bỗng nhiên chỗ tai cô lành lạnh, hóa ra là ngón tay của Cố Thâm chạm vào. Nơi đó là chỉ thiết bị liên lạc của cô, hắn đang muốn nói gì?

Đôi môi Cố Thâm mấp máy rất nhỏ, nhưng đủ lọt vào thiết bị liên lạc cho cô nghe thấy.

"Chạy..."

Hàn Kỳ Âm không hiểu tại sao hắn muốn bọn họ chạy, cô đưa mắt nhìn hắn giống như nhận được tín hiệu. Cố Thâm siết chạy eo cô hơn, nhấc chân chạy đi, mọi người đằng sau không hiểu tại sao hắn lại chạy, chưa kịp đuổi theo thì bóng dáng hắn đã mất hút, vội quay sang đây nhìn thì lại không thấy Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết đâu.

"Lão đại...tại sao chúng ta lại phải chạy trốn?"

Cả hai bọn họ chạy được một quãng rồi hắn mới dừng lại, cô vuốt vuốt ngực thở hổn hển. Cố Thâm lúc này mới trả lời

"Có gián điệp."

"Gián điệp?"

"Vậy...ban nãy là anh muốn cắt đuôi bọn chúng nên mới nói rằng chúng ta lạc đường sao?"

"Đúng vậy."

Hắn xoa đầu cô khen ngợi.

"Vậy còn Mạc Tư Huyền?"

Hàn Kỳ Âm vừa hỏi xong thì Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết chạy đến, bọn họ đã bí mật ra hiệu cho nhau từ lúc nào mà cô còn không biết.

Thực ra là từ lúc Mạc Tư Huyền chạy đến đã phát hiện ra rồi, nên Cố Thâm mới nắm tay cô chạy trước như thế.

"Ở đây. Em chỉ được tin tưởng một mình anh thôi."

Hắn nắm tay cô bước tiếp, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Bóng dáng Cố Thâm cao lớn vững chãi như che chở mọi giông bão cho cô.

Bốn người bọn họ lại bước tiếp, lần này một lát thì đã nhìn thấy đội của Khang Duật. Anh ta bị thương ở chân khi đối đầu với sinh vật biến dị kia, may mà vết thương không mấy nghiêm trọng.

"Lão đại."

Khang Duật trông thấy cô cùng trở về với Cố Thâm, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền quay trở lại bình thường.

Cố Thâm gật đầu, Khang Duật nói rằng lúc đó anh ta bị bất ngờ tấn công, sinh vật đó rất to lớn, mắt đỏ như máu, còn có móng vuốt, chưa hề nhìn thấy bao giờ.

"Đó là sinh vật biến dị."

Cố Thâm nói.

Sau đó hắn quay sang bảo với Mạc Tư Huyền

"Bảo Hàn Thước chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đốt trụi cả khu này, dụ bọn chúng ra."

Mạc Tư Huyền "Tuân lệnh."

Cố Thâm đốt hết chỗ cần sa của Nam Huyền Dạ, lại còn tiêu diệt đám người biến dị kia, nhân cơ hội tìm ra được kẻ đứng sau. Lại còn cả gián điệp lúc nãy, hắn biết mà không vạch trần, có lẽ là đợi quăng lưới bắt trọn một mẻ.

Hàn Kỳ Âm vẫn như cũ giữ suy nghĩ rằng trong công việc Cố Thâm cực kì tàn nhẫn lạnh lùng, không để lại cho người khác một đường lui, đấy cũng chính là lí do mà có rất nhiều người sợ hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương