Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 7: Nhàm chán mà thôi

“Sao hôm nay Ma Quân lại có nhã hứng tới tệ môn vậy?” Giọng nói trong vắt của Nguyệt Ca vang lên, cắt ngang hai người đang quan sát nhau.

“Hình như một trăm năm rồi không tới thăm lão bằng hữu. Hôm nay rảnh rỗi nên tới xem một chút.” Tàn Diên cười quỷ dị. Đôi mắt xếch vẫn nhìn Ngải Thiển.

Một trăm năm! Oa, thật là dài. Ngải Thiển nghe thấy mà thán phục không thôi. Quả nhiên đều là lão bất tử.

“Quà tặng của Ma Quân khi tới thăm lão hằng hữu thật quý.” Nguyệt Ca nhìn một đám người của môn phái ngã trên đất, nói không nhanh không chậm.

“Cái này…Không quý không quý.” Tàn Diên nhìn những phế vật vô dụng kia, cười xinh đẹp. Chỉ là tiểu tướng tôm tép, khiến gân cốt hắn còn chưa kịp giãn.

Nguyệt Ca nhếch khóe miệng, cười như hoa nở giữa mùa xuân khiến chân trời như bừng sáng.

Một trăm năm không gặp, Nguyệt Ca vẫn như cũ. Ngươi có năng lực tinh lọc tất cả, ta có toàn bộ sức mạnh của bóng tối, để xem ai hơn ai. Khóe mắt Tàn Diên hơi nâng lên, quyến rũ hồn người.

Đôi mắt sáng của Ngải Thiển xoay tròn, nhìn ám tiễn đang gào thét giữa hai người.

Đột nhiên, sắc trời trầm xuống. Ngải Thiển chỉ thấy Tàn Diên giơ tay lên, một đám mây đen liền ùn ùn bay tới, cùng với đó là gió mạnh. Áo bào màu đỏ của Tàn Diên tung bay phần phật, mái tóc bạc cũng bay theo gió. 

Ngải Thiển chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không chịu nổi hơi thở cường thế này.

Nguyệt Ca vung tay áo, một luồng ánh sáng trắng thánh khiết bao lấy Ngải Thiển. Nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không bị ảnh hưởng nữa. Nàng yên tâm nhìn Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, giương tay áo tạo thành ánh sáng trắng đánh thẳng về đám mây đen.

Một đen một trắng gặp nhau giữa đường, đụng vào nhau tạo ra tia sáng chói mắt.

Nụ cười của Tàn Diên chứa tà khí, tay run lên, bóng dáng liền biến mất. Nguyệt Ca ngẩng đầu nhìn lên, liền mang cả xe lăn bay lên trời.

Mây đen tan đi, Ngải Thiển lại không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy ánh sáng trên không trung lần lượt thay đổi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì nàng hoàn toàn không thấy rõ.

Nhìn lại một đám người của môn phái trên đất thì thấy mọi người chịu đựng đau đớn, mở to mắt nhìn trận chiến, quên luôn cả hoạt động để cơ thịt trên mặt không cứng lại, tựa như bị chú định thân vậy.

Ánh sáng cực mạnh nhấp nháy đầy trời. Ngải Thiển quên mất đây là một trận chiến, hoàn toàn coi là đang thưởng thức cảnh đẹp.

“Hôm nay tới đây thôi. Lần sau đánh tiếp.” Giọng nói tà khí của Tàn Diên vang lên.

Sau đó, tất cả kết thúc. Nguyệt Ca trở về chỗ cũ, quần áo trắng như tuyết không dính một hạt bụi nào.

“Môn chủ sư thúc.” A Tiên lo lắng, chạy tới.

“Không sao. Đưa các sư huynh đệ đi chữa thương đi.” Nguyệt Ca phất tay áo, nhàn nhạt mở miệng.

“Vâng.” A Tiên và A Thương đi về phía đám người bị thương.

Nguyệt Ca vừa phất tay áo một cái, Ngải Thiển liền phát hiện ánh sáng trắng trên người mình đã tan đi. Vừa được tự do, nàng liền lập tức hưng phấn nói: “Huynh đánh nhau với Ma Vương đó sao rồi? Có phải huynh lợi hại hơn nên đánh hắn bỏ chạy rồi?”

Nguyệt Ca lắc đầu: “Không, ta và hắn không phân cao thấp. Thật ra thì hắn không có chuyện gì làm sẽ lên núi Tử Vân tìm ta tỷ thí.”

“Tại sao?” Ngải Thiển không hiểu. Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là thế nào mà tìm tới tận cửa để đánh? Không phải Ma vương đều rất tàn bạo sao? Nhưng bộ dạng Ma vương rất đẹp không nói, những người của môn phái này chỉ bị thương nhẹ, không mất mạng.

“Tìm việc làm.” Người của môn phái đã rút lui, trong nhất thời chỉ còn lại hai người Nguyệt Ca và Ngải Thiển.

Tìm việc làm? Ma Quân mà cũng nhàm chán vậy à?

Bầu không khí thật yên tĩnh.

“Cái đó…” Ngải Thiển không biết xưng hô với Nguyệt Ca như thế nào nên hơi xấu hổ.

“Đi nào. Ta dẫn muội đi tìm hiểu núi Tử Nguyệt.” Nguyệt Ca nói đầy quan tâm.

“Được.” Đôi mắt sáng của Ngải Thiển lóe sáng. Có thể đào bảo vật thì càng tốt. Ngọn núi tràn đầy linh khí này chắc phải có rất nhiều kho báu nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương