Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
-
Chương 51: Gọi vợ
*********
"Thế Hiên, con chưa đi ngủ sao?" Tô Viễn ngồi trên xe lăn, để quản gia đẩy vào phòng Simon. Simon ngồi trầm tư trên ghế, tay hắn cầm khung ảnh hình Tô Mộc Hy lúc bé. Tô Viễn phẩy tay cho người quản gia rời khỏi phòng, ông mỉm cười nhìn hắn "Đúng là trái đất này rất tròn...đôi khi tưởng chừng vô duyên nhưng cuối cùng lại duyên không tưởng"
- Ba!
- Hửm??
- Tại sao ba lại nhận nuôi con? - dường như đây là điều mà hắn đã thắc mắc từ lâu.
- Sao tự nhiên lại hỏi cái này? - Tô Viễn có chút ngạc nhiên
- Con muốn hỏi thôi, ba cứ trả lời con đi...
- Hừm... - Ông gật đầu rồi nói - Khi tiểu Hy về kể với ta là có cứu được một cậu thanh niên rất đẹp trai! Không những khen mà nó còn hay nhắc tới con, ta đã vô cùng tò mò muốn tìm hiểu và khi tận mắt nhìn thấy con thì ta phải nói thật...là ta vô cùng ngạc nhiên. Một cậu bé mới chỉ mười mấy tuổi thôi mà đã có khí chất hơn người cùng sự thông minh,nhanh nhạy. Trong giây phút đó, trong đầu ta hiện lên suy nghĩ muốn nhận con làm con nuôi, nuôi dạy con trưởng thành và ta biết con chắc chắn sẽ thành tài. Vì vậy mà ta đã nhận con về Tô gia, làm con nuôi của ta và Ngọc nhi.
- Với thân phận này, con được gần gũi với Hy Hy nhưng lại không thể vượt quá giới hạn...Con không biết mình nên làm thế nào nữa ba à! - Simon khẽ nói
- Con trai, nhìn dáng vẻ con yếu đuối ta không quen mắt chút nào! Ít ra cũng phải mạnh mẽ đấu tranh với thằng nhóc Lãnh gia kia chứ! Ta cũng không ngăn cấm con với tiểu Hy đâu, vì ta tin con là người đàn ông tốt đáng được đứng bên cạnh tiểu Hy.
- Ba nói đúng! Con nên mạnh mẽ đấu tranh, cảm ơn ba...
- Khà khà...được rồi, ngủ sớm đi còn giữ sức khỏe!
- Vâng
.....
"Thế Hiên, con chưa đi ngủ sao?" Tô Viễn ngồi trên xe lăn, để quản gia đẩy vào phòng Simon. Simon ngồi trầm tư trên ghế, tay hắn cầm khung ảnh hình Tô Mộc Hy lúc bé. Tô Viễn phẩy tay cho người quản gia rời khỏi phòng, ông mỉm cười nhìn hắn "Đúng là trái đất này rất tròn...đôi khi tưởng chừng vô duyên nhưng cuối cùng lại duyên không tưởng"
- Ba!
- Hửm??
- Tại sao ba lại nhận nuôi con? - dường như đây là điều mà hắn đã thắc mắc từ lâu.
- Sao tự nhiên lại hỏi cái này? - Tô Viễn có chút ngạc nhiên
- Con muốn hỏi thôi, ba cứ trả lời con đi...
- Hừm... - Ông gật đầu rồi nói - Khi tiểu Hy về kể với ta là có cứu được một cậu thanh niên rất đẹp trai! Không những khen mà nó còn hay nhắc tới con, ta đã vô cùng tò mò muốn tìm hiểu và khi tận mắt nhìn thấy con thì ta phải nói thật...là ta vô cùng ngạc nhiên. Một cậu bé mới chỉ mười mấy tuổi thôi mà đã có khí chất hơn người cùng sự thông minh,nhanh nhạy. Trong giây phút đó, trong đầu ta hiện lên suy nghĩ muốn nhận con làm con nuôi, nuôi dạy con trưởng thành và ta biết con chắc chắn sẽ thành tài. Vì vậy mà ta đã nhận con về Tô gia, làm con nuôi của ta và Ngọc nhi.
- Với thân phận này, con được gần gũi với Hy Hy nhưng lại không thể vượt quá giới hạn...Con không biết mình nên làm thế nào nữa ba à! - Simon khẽ nói
- Con trai, nhìn dáng vẻ con yếu đuối ta không quen mắt chút nào! Ít ra cũng phải mạnh mẽ đấu tranh với thằng nhóc Lãnh gia kia chứ! Ta cũng không ngăn cấm con với tiểu Hy đâu, vì ta tin con là người đàn ông tốt đáng được đứng bên cạnh tiểu Hy.
- Ba nói đúng! Con nên mạnh mẽ đấu tranh, cảm ơn ba...
- Khà khà...được rồi, ngủ sớm đi còn giữ sức khỏe!
- Vâng
.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook