Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
Chương 27: Cuộc giao tranh trên biển

*******

Ở một nơi nào đó

"Đây...đây là đâu?" Tô Mộc Hy tròn mắt kinh ngạc nhìn xung quanh. Không phải căn phòng của cô hay Lãnh Mạc Thiên ở Lãnh gia, cũng không phải phòng bệnh trong bệnh viện. Căn phòng này rất rộng lớn, thiết kế sang trọng mà tinh tế, gam màu chủ đạo là trắng và nâu trầm. Nhưng cái khiến cô chú ý hơn là bức ảnh lớn được phóng to treo đối diện giường.

Tô Mộc Hy bước xuống giường, từng bước từng bước đi đến trước bức ảnh. Đây là cô sao? Ngón tay nhỏ nhắn chạm vào bức ảnh, vậy...chàng trai đứng bên cạnh cô là ai?

Bỗng "Cạch" một tiếng vang lên, cánh cửa lớn ở căn phòng mở ra làm cô giật mình quay phắt lại. Chàng trai với mái tóc bạch kim lạ lùng đứng dựa người vào cửa, bạc môi khẽ cười cất giọng trầm ấm "Dậy rồi sao?" nhận ra mình nhìn anh ta đến ngẩn người, cô mím môi "Anh...là ai?"

- Haizz...em bị mất trí nhớ nên không thể trách em được, lại đây ăn cháo đi! - Simon thở dài, bê khay cháo trên xe đẩy đồ ăn vào đặt lên chiếc bàn gỗ.

- Sao anh biết tôi bị mất trí nhớ? Anh là ai? Tôi từng gặp anh sao? - Tô Mộc Hy chần chừ nhìn hắn rồi chậm chạp lại gần ngồi xuống ghế, ngước đôi mắt to tròn đầy khó hiểu lên nhìn hắn.

- Em cứ ăn đi đã rồi tôi sẽ lần lượt kể với em - Simon mỉm cười

- Tôi sẽ không ăn nếu anh không kể! - Cô nhíu mày

- Quả nhiên dù có mất trí nhớ thì tính bướng bỉnh của em vẫn như vậy! - Simon khẽ cười - Anh là Thế Hiên, tên thường gọi là Simon, là người mà em rất yêu quý và hay gọi anh là Hiên ca ca.

Nghe anh ta nói mà đầu cô lại mập mờ hiện lên hình ảnh nào đó, có hai đứa trẻ một trai một gái tầm 10 12 tuổi chơi với nhau.

- Lần gặp gần nhất của chúng ta là ở công viên giải trí

- Tại sao lại là lần gặp gần nhất?

- Vì anh và em đã quen biết nhau từ lúc nhỏ, có thể nói cách khác là thanh mai trúc mã

- Thật sao?

- Thật! Còn về việc tại sao anh biết em bị mất trí nhớ thì...chuyện đó anh tạm thời không nói được

- Sao tôi chắc chắn được những điều anh nói là sự thật! - Cô nhíu mày nghi ngờ

- Em có thể tin hoặc không tin là tùy em nhưng tôi sẽ chứng minh cho em thấy những gì tôi nói là sự thật - Simon mỉm cười

- Xin lỗi, tôi muốn về! - Cô cúi đầu nói rồi đứng dậy

- Về? Em định về đâu? Nơi đây là nhà của em, em còn muốn đi đâu? - Simon không kìm nổi cảm xúc, hắn tức giận nắm chặt lấy cổ tay Tô Mộc Hy, kéo mạnh lại về phía hắn.

- Đau...anh buông ra...đau quá! - Cô cau mày, mặt nhăn lại vì đau đớn

- Hay em định về Lãnh gia? Về với tên Lãnh Mạc Thiên kia? - Hắn quát lớn - Tại sao chứ!? Em là người của tôi! Chỉ có thể là người của tôi!

- Anh... - Cô sợ hãi tròn mắt nhìn hắn

- Em không được đi đâu cả, ở lại đây cho đến khi em nhớ lại...được không? Tôi xin em...đừng rời đi! - Hắn ôm chặt cô vào lòng, chóp mũi khẽ cọ vào mái tóc cô, gắng hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên mái tóc cô.

- -----------------------------

Nhấn vote cho mik nha...😘😘😘❤❤❤😄😄😄

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương