Độc Cô Quái Khách
-
Chương 64: Độc cô nhạn tính phương dụ địch
Độc Cô Nhạn cũng không nói gì, trong lòng chàng có đủ các mùi cay đắng ngọt ngon, vì lời nói của Thuần Vu đại phu nhân khiến tâm hồn chàng rung động.
Giả tỷ song thân chàng sợ chàng mắc bệnh truyền nhiễm mà phải đem bỏ ngoài Quỷ sầu giản thì mối cừu hận của chàng có vì thế mà cải biến không?
Tiếng gọi thê thảm của Tứ phu nhân đi theo giọt châu tầm tã: Minh nhi, minh nhi cùng tiếng rên la của Linh xà cư sĩ lại không ngớt vẳng lên bên tai chàng.
Độc Cô Nhạn nhớ lại lời của Linh xà cư sĩ: Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào mà không thương con cái, chỉ có chuyện vạn bất đắc dĩ mà thôi. Ban đầu ngươi là đứa con bỏ rơi cũng chỉ vì muốn cho ngươi hay.
Từng câu từng chữ này là những mui dao nhọn đâm vào trái tim chàng.
Đột nhiên nước mắt đầm đìa, chàng la thầm:
– Gia gia! Nương nương...
Trong những thời gian chớp nhoáng này bao nhiêu mối uất hận đối với song thân biến thành lòng yêu mến. Chàng hận mình chẳng được đến quỳ lậy ngay trước song thân để khóc rống lên một hồi.
Câu: Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào mà không thương con cái làm cho chàng nước mắt đầm đìa. Chàng phải cắn răng vào đầu lưỡi để cho khỏi bật lên tiếng khóc.
Thuần Vu lão phu nhân ấp úng hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Cớ sao ngươi lại thương tâm đến thế? Hay nhất thiết những chuyện đó là sự thật?
Độc Cô Nhạn run lên đáp:
– Hoàn toàn là sự thật. Nhưng chuyện này chẳng bao lâu sẽ điều tra được rõ ngay. Bây giờ...
Chàng cao hứng gọi tiếp:
– Nhưng nhưng! Bây giờ tôn nhi nguyện ý kêu lão phu nhân bằng nhưng nhưng! Nhưng nhưng nên biết rằng hào kiệt nhân sĩ thiên hạ chẳng một ai là có ý cừu hận Thuần Vu thế gia. Trái lại họ hết sức nghiên cứu dược vật để trị ác tật cho nhà ta. hiện nay thuốc đã chế xong, hễ uống vào là khỏi. Nhưng nhưng ơi ! Nhưng nhưng chỉ tuyên bố một câu là mù tan mây tạnh ngay tức khắc. Chẳng dấu gì nhưng nhưng, tôn nhi hiện là người đứng đầu quần hùng. Chúng ta trở về đất cũ chấn hưng thanh danh...
Thuần Vu lão phu nhân thở dài nói:
– Vụ này khó mà tin được nhưng ...
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng đừng do dự nữa, quần hùng hiện đang ở đại hùng bảo điện chờ đợi. Họ thấy Nhưng nhưng tới nơi là hết thảy đều đem lòng kính mộ.
Thuần Vu lão phu nhân trầm ngâm không nói gì.
Thuần Vu nhị phu nhân lên tiếng:
– Bá mẫu! Lão nhân gia tin những lời này là thật ư?
Thuần Vu lão phu nhân ngậm ngùi đáp:
– Nếu quả đúng như vậy thì...
Thuần Vu nhị phu nhân cười lạt ngắt lời:
– Còn ai không biết Độc Cô Nhạn là một tay kỳ tài cái thế? Thằng nhỏ này xảo trá vô cùng. Nhi tức e rằng bá mẫu bị gạt. Chúng ta mà theo gã đến Đại hùng bảo điện là lọt vào cạm bẫy của chúng.
Nhị phu nhân ngừng lại một chút rồi lại tiếp:
– Dù cho chuyện này có thực. Chẳng lẽ bá mẫu phút chốc phá bỏ thành kiến cũ để chung sống hòa bình với họ chăng? Mối cừu hận trăm năm trước có lý đâu lại tiêu tan nhanh thế này được? Nhà ta nhẫn nhục hàng trăm năm, chẳng thể một ngày gây nên oai võ để gây cừu hận được, bây giờ gặp cơ hội chẳng lẽ bá mẫu lại đi nghe lời xảo trá của thằng lỏi mà bỏ hết chí kiên quyết bấy lâu nay ư?
Thuần Vu lão phu nhân run lên bần bật trầm giọng quát:
– Ai bảo ta bỏ hết mọi sự? Bất luận gã nói thiệt hay nói dối thì lão thân cũng quyết lấy máu võ lâm rửa mối thâm cừu đại hận, quyết không canh cải.
Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần lớn tiếng là:
– Nhị bá mẫu.
Thuần Vu nhị phu nhân lạnh lùng hỏi:
– Ai là Nhị bá mẫu của ngươi?
Độc Cô Nhạn đổi giọng:
– Nhị bá mẫu không bằng lòng cho điệt nhi xưng hô như vậy cũng không sao. Nhị phu nhân! Nhị phu nhân đừng quên là đức trượng phu của Nhị phu nhân hãy còn sống ở thế gian và lúc này đại khái vẫn quanh quẩn trong Quỷ sần giản. Nếu Nhị phu nhân còn nhớ tới chút tam tòng tứ đức, tất nhiên không hung dữ thế này.
Nhị phu nhân không chờ Độc Cô Nhạn hết lời mụ đã rít lên:
– Thằng lỏi này nói càn! Mi muốn chết rồi đây!
Mụ vung chưởng lên đánh tới.
Độc Cô Nhạn nổi giận đùng đùng. Chàng cũng vừa vung tay phóng chưởng vừa quát to:
– Ta đã kêu mụ một điều Nhị bá mẫu. Đó là tiếng gọi đầu tiên và cũng là tiếng gọi cuối cùng. Nếu mụ không biết hối hận thì từ đây mụ với ta thành kẻ thù không đội trời chung.
Bỗng nghe những tiếng rít veo véo làm cho chưởng lực của hai bên đều bị hóa giải.
Nhị phu nhân loạng chọang người đi mấy bước, mụ gầm lên bằng một thứ âm thanh quái gở:
– Thằng lỏi này bản lĩnh đã đến một trình độ gớm ghê. Nếu không sớm trừ khử đi thì rồi đây....
Người mụ lại lao đi muốn nhảy xổ vào đánh nữa.
Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng thét lên:
– Dừng tay!
Nhị phu nhân vội thu tay lùi về. Mụ hằn học nói:
– Xin bá mẫu tác chủ cho! Dù lời thằng lỏi này đúng sự thật nhưng thái độ ngang ngược của gã như vậy thì phải là con cháu của nhà Thuần Vu thế gia, chi bằng sớm trừ đi là hơn..
Thuần Vu lão phu nhân không nhẫn nại được liền nói:
– Người làm chi mà lắm điều thế? Lão thân sẽ có cách xử trí.
Đọan lão phu nhân quay sang hỏi Độc Cô Nhạn:
– Hài tử, nếu lời người nói đúng sự thật thì ngươi có phải là tôn nhi của ta không?
Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:
– Dĩ nhiên là sự thực không còn sai nữa. Bây giờ chỉ còn chờ thái độ của lão phu nhân quyết định mà thôi.
– Ngươi trở mặt với Nhị bá mẫu như vậy mà bảo là con cháu của nhà Thuần Vu ư?
Độc Cô Nhạn ngập ngừng:
– Cái đó...
– Lại đây....
Thanh âm Thuần Vu lão phu nhân rít lên the thé nghe rất chói tai khiến Độc Cô Nhạn không khỏi sợ hãi. Nhưng chàng tỏ vẻ kiên quyết lắc đầu đáp:
– Không được! Trước hết tôn nhi cần được cùng lão phu nhân bàn định ổn thỏa đã.
Thuần Vu lão phu nhân gắt lên:
– Mi tính sao thì nói đi.
Độc Cô Nhạn đáp:
– Xin lão nhân hãy đưa các vị bá mẫu đến uống thuốc trừ ác tật.
Thuần Vu lão phu nhân trợn mắt lên hỏi:
– Lão thân biết đâu mi không bỏ thuốc độc vào.
Độc Cô Nhạn chau mày đáp:
– Cái đó... tôn nhi lập lời trọng thệ.
Thuần Vu lão phu nhân bật lên tràng cười lạnh gáy nói:
– Lão thân nghe lời thề thốt đã nhiều, nên đối với lão thân nó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Độc Cô Nhạn bồn chồn đáp:
– Thế thì tôn nhi đem thủ cấp ra mà đảm bảo.
Thuần Vu lão phu nhân lại cười lạt nói:
– Thôi cũng được! Nhưng có một điều là lão thân phải khuất tất mi một chút.
Độc Cô Nhạn đáp:
– Lão nhân gia cứ nói đi, dù phải khuất tất thế nào tôn nhi cũng cam chịu.
Thuần Vu lão phu nhân nói:
– Vậy ngươi qua đây để lão thân điểm huyện ngươi đi.
Độc Cô Nhạn ngập ngừng:
– Cái đó...
Thuần Vu lão phu nhân nói ngay:
Trừ cách này, mi đã đứng đầu quần hùng thì đi gọi hết bọn người trong điện ra đây để lão thân điểm huyệt bọn họ. Xong rồi hãy bàn đến vấn đề khác.
Độc Cô Nhạn ngập ngừng hỏi lại:
– Cái đó.. tôn nhi dù tiếp thụ nhưng quần hùng.
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi ngắt lời:
– Nếu vậy thì khó lắm...
Lão phu nhân trầm giọng nói tiếp:
– Lão thân chẳng muốn lừa gạt ngươi làm chi. Nhưng quần hùng thiên hạ thì bất luận lý do nào lão thân cũng không thể nhiêu dung một cách khinh suất.
Độc Cô Nhạn cảm khái thở dài:
– Lão nhân gia ý định thế nào? Liệu có cho tôn nhi hay được không?
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi đáp:
– Bản ý lão thân đến đây là phải giết cho bằng hết những người dự hội, song vì có mi trong đó thì mười phần giảm đi bảy còn ba. Tỷ dụ quần hùng có trăm người hội họp thì phải giết trước ba mươi người.
Độc Cô Nhạn nóng nảy vô cùng, chàng hỏi:
– Vụ này không thể làm được. Sao lão nhân gia lại khư khư ôm lấy mối cừu hận như vậy?
Thuần Vu lão phu nhân lớn tiếng:
– Thế là lão thân đã nhân từ quá thể lệ rồi đó. Ngoài ra lão thân còn bắt hết các môn phái trong thiên hạ phải tôn kính nhà Thuần Vu là vạn thế chi tôn trong võ lâm, toàn quyền sinh sát, không một ai được có điều dị nghị.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Lão nhân gia không thể suy nghĩ hơn được nữa ư?
Thuần Vu lão phu nhân cương quyết đáp:
– Ngoài những điều kiện này không còn biện pháp nào khác.
Độc Cô Nhạn ngửa mặt lên trời hú một tràng dài rất thê thảm nói:
– Lão nhân gia nói vậy thì e rằng cuộc đàm thoại không đi được đến kết quả nào.
Lão phu nhân đột nhiên trầm giọng quát:
– Đại tức phụ! Nhị tức phụ! Hai người ra bắt lấy gã cho ta.
Đại phu nhân, nhị phu nhân vâng lời chạy ra.
Độc Cô Nhạn lòng như dao cắt, lớn tiếng la:
– Tiểu điệt đã nói rõ thân thế, chẳng lẽ các vị còn không tin ư?
Đại phu nhân sửng sốt thét vang:
– Lão thân bắt buộc phải vâng lệnh lão phu nhân, dù lão thân có lòng bảo hộ cho ngươi nhưng cũng không dám. Đây là một việc không còn có biện pháp nào nữa. Nhưng ...
Nhị phu nhân nói theo:
– Nếu ngươi biết tôn kính bậc trưởng thượng, một lòng tuân lời lão phu nhân thì chúng ta có thể bênh vực cho ngươi khỏi bị tru lục. Bằng ngươi còn kháng cự thì khó nói lắm...
Mụ chưa dứt lời đã vung năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu chụp tới.
Thuần Vu đại phu nhân tuy ngoài miệng ra vẻ đồng tình nhưng mà lòng chẳng khoan dung. Mụ xoè hai bàn tay ra, uy thế còn ghê gớm hơn Nhị phu nhân.
Độc Cô Nhạn đã là bại tướng dưới bàn tay hai vị phu nhân. Môn Âm tà thần công cao thâm khôn lường này chàng chẳng thể nào chống cự nổi. Lúc này một mình chống lại hai vị phu nhân, lòng chàng lại càng thêm nỗi hoang mang.
Độc Cô Nhạn chợt nhớ tới năm chiêu tuyệt kỹ của Ngộ Quả thiền sư, chàng không ngần ngừ gì nữa, vung hai tay ra chống đỡ hai người.
Chiêu thức coi rất tầm thường mà đồng thời đón đỡ hai tay cao thủ nhà Thuần Vu thì tưởng chừng như là một việc không thể làm nổi.
– Độc Cô Nhạn! Người tìm đường chêt thật ư?
Mụ ngấm ngầm vận thêm năm thành kình lực vào đầu ngón tay rồi chụp lẹ tới.
Thuần Vu đại phu nhân cũng tưởng mình đắc kế vì chiêu thức của Độc Cô Nhạn coi tầm thường quá chẳng có chi kỳ lạ. Mụ chắc mẩm chỉ cần một chiêu là có thể kiềm chế đối phương một cách dễ dàng.
Ngờ đâu chiêu thức của Độc Cô Nhạn bề ngoài coi rất tầm thường và thực ra bên trong ẩn dấu nhiều biến hóa ảo diệu khôn lường. Nếu không thế thì năm chiêu thức kia đã làm chàng phí một ngày trời ròng rã mới học được.
Giữa lúc đại phu nhân và nhị phu nhân phóng chưởng tới nơi thì đột nhiên cảm thấy mắt hoa lên không hiểu đã xảy ra chuyện gì thì Độc Cô Nhạn đã biến chiêu luôn mấy lần. Cách biểu diễn này vừa ký bí vừa mau lẹ ngoài sức tưởng tượng của con người. Tuy nhị vị phu nhân liên thủ hợp lực mà chưa nhìn rõ sự biến hóa về chiêu số của đối phương.
Đại phu nhân và nhị phu nhân đang lúc thất kinh mắt hoa lên tay luống cuống...
Độc Cô Nhạn buông tiếng cười lạt, đột nhiên chàng đổi tiếng cười ra tiếng quát. Đồng thời phát ra hai tiếng vang dội.
Đại phu nhân và nhị phu nhân đều phải lùi một bước. Nguyên khuỷa tay hai người đã bị Độc Cô Nhạn đập chúng một phát không nặng mà cũng không nhẹ. Tuy cái đập này chẳng lấy gì làm quan trọng nhưng hai vị đều cảm thấy nửa người cơ hồ không nhúc nhích được.
Đây là một điều khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên. Vì trước đây mấy bữa, một trong hai vị phu nhân đã giao thủ với Độc Cô Nhạn thì bất luận vị nào cũng kiềm chế được chàng một cách dễ dàng. Vậy mà mới sau mấy bữa, không sao địch được chàng.
Hai vị phu nhân hầu cận lão phu nhân bất giác la lên một tiếng kinh hoàng.
Thuần Vu lão phu nhân cũng vô cùng kinh ngạc. Mụ lớn tiếng quát:
– Xem chừng chính lão thân phải ra tay mới được.
Không ai nhìn thấy mụ chuyển động mà người đã vọt đến trước mặt Độc Cô Nhạn như quỷ mị.
Độc Cô Nhạn sửng sốt nói:
– Nhưng nhưng khoan rồi hãy động thủ. Tôn nhi còn có lời muốn nói.
Nguyên chàng bị thân pháp của Thuần Vu lão phu nhân làm cho kinh hãi. Tuy chàng hất lui được Đại phu nhân và nhị phu nhân nhưng chàng tự lượng chàng không phải là đối thủ của lão phu nhân.
Thuần Vu lão phu nhân khẽ quát:
– Các người hãy lui ra.. Độc Cô Nhạn mi còn muốn nói chi nữa?
Đại phu nhân và nhị phu nhân lùi ra đứng ở phía sau lão phu nhân. Đồng thời tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba thiếu nữ kế tiếp nhau tiến lại gần.
Độc Cô Nhạn nét mặt buồn rầu nói:
– Tôn nhi khẩn cầu lão nhân gia nghĩ lại, lấy máu đòi nợ máu không phải là biện pháp rửa thù cho người đời trước.
Thuần Vu lão phu nhân vẫn tiến lại gần, mụ run lên hỏi:
– Người vẫn chỉ một câu này thôi ư?
Độc Cô Nhạn lùi lại hai bước rồi nói:
– Thứ hai là việc có liên quan đến gia gia của tôn nhi.
Chàng vừa nói vừa lùi lại hai bước nữa.
Thuần Vu lão phu nhân run lên hỏi:
– Việc gì có liên quan đến gia gia của mi?
Hiển nhiên mụ vẫn còn giữ mối thâm tình phụ tử. Lời nói của Độc Cô Nhạn khiến cho mụ không nhin được phải hỏi vặn lại.
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Giả như lão nhân gia nguyên lượng sự lỗi lầm của mẫu thân tôn nhi thì gia gia nhất định quay về dưới gối để tiếp tục gây niềm vui trong thiên đạo gia đình.
Chàng vừa nói vừa lùi bây giờ đã đi thêm bảy tám trượng, và chỉ còn cách đại hùng bảo điện năm trượng, nghĩa là khiến cho phép khích thủy thành khí của Thế ngoại tam kỳ và Lê Vi Tử có thể xô làn hơi thuốc tới nơi.
Thuần Vu lão phu nhân đang lúc tận tình khích động kịch liệt. Quả nhiên không nghĩ tới vấn đề này. Mụ vừa tiến từng bước một vừa lớn tiếng quát hỏi:
– Vụ này mi nói láo rồi! Lão thân hành tội tứ tức phụ thì lão tứ có biết gì đâu. Mi...
Thuần Vu nhị phu nhân lên tiếng:
– Bá mẫu chớ để gã lừa gạt. Không hiểu thằng lỏi này còn có quỷ kế gì nữa đây!
Thuần Vu lão phu nhân tỉnh ngộ đột nhiên dừng bước quát hỏi:
– Nhỏ kia! Mi thật là lớn mật!
Đột nhiên mụ vung chưởng đánh ra.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi vung chưởng lên chống đỡ.
Không ngờ chưởng lực kia đột nhiên trở nên một luồng ám kình xoáy lại, giữ người Độc Cô Nhạn không cho lui nữa rồi hút ngược trở lại đến năm sáu thước.
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khách nói:
– Nhỏ kia! Mi định chạy đi đâu cho thoát?
Đồng thời năm ngón tay khô như que củi đưa ra chụp xuống.
Độc Cô Nhạn bị chưởng lực của lão phu nhân cuốn trở lại năm sáu thước, trong lòng hồi hộp vô cùng. Lúc lão phu nhân phóng năm ngón tay ra chụp, chàng liền điểm hai chân xuống nhảy vọt đi như tên bắn về phía sau.
Lão phu nhân không ngờ đối phương nhảy một cái đã xa năm sáu trượng.
Thuần Vu nhị phu nhân vội la lên:
– Bá mẫu chớ rượt theo! Phải đề phòng thằng lỏi có điều man trá.
Nhưng lão phu nhân đang cơn tức giận chẳng thèm để ý gì nữa, mụ quát lên một tiếng vọt người lên đuổi theo.
Đại phu nhân vừa chuyển động thân thể thì tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba thiếu nữ cũng lướt đi như bóng theo hình, xô về phía Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn vận toàn lực đề khí cho tốc độ thật nhanh chạy đến cửa sau đại điện.
Chàng điểm chân xuống đất vọt đi năm sáu trượng trong hai bước. Đồng thời chàng la lớn lên:
– Vô danh lão nhi! Lẹ lên!
Chàng tưởng chừng Vô Danh Tẩu vùng bọn Tuệ Phàm thiền sư đã chờ sẵn, mình chỉ hô lên một tiếng là trong viện phóng chất thuốc ra cửa sổ phía sau. Quả nhiên Vô Danh Tẩu lớn tiếng đáp:
– Lâm lão nhi bất tất phải hoang mang. Lão phu chờ đây từ lâu rồi!
Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Cửa sổ phía sau đã bị chưởng lực đánh vỡ tan. Tiếp theo một luồng mây đen hơi thuốc ào xông ra ngoài cửa sổ.
Giả tỷ song thân chàng sợ chàng mắc bệnh truyền nhiễm mà phải đem bỏ ngoài Quỷ sầu giản thì mối cừu hận của chàng có vì thế mà cải biến không?
Tiếng gọi thê thảm của Tứ phu nhân đi theo giọt châu tầm tã: Minh nhi, minh nhi cùng tiếng rên la của Linh xà cư sĩ lại không ngớt vẳng lên bên tai chàng.
Độc Cô Nhạn nhớ lại lời của Linh xà cư sĩ: Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào mà không thương con cái, chỉ có chuyện vạn bất đắc dĩ mà thôi. Ban đầu ngươi là đứa con bỏ rơi cũng chỉ vì muốn cho ngươi hay.
Từng câu từng chữ này là những mui dao nhọn đâm vào trái tim chàng.
Đột nhiên nước mắt đầm đìa, chàng la thầm:
– Gia gia! Nương nương...
Trong những thời gian chớp nhoáng này bao nhiêu mối uất hận đối với song thân biến thành lòng yêu mến. Chàng hận mình chẳng được đến quỳ lậy ngay trước song thân để khóc rống lên một hồi.
Câu: Trong thiên hạ chẳng có cha mẹ nào mà không thương con cái làm cho chàng nước mắt đầm đìa. Chàng phải cắn răng vào đầu lưỡi để cho khỏi bật lên tiếng khóc.
Thuần Vu lão phu nhân ấp úng hỏi:
– Độc Cô Nhạn! Cớ sao ngươi lại thương tâm đến thế? Hay nhất thiết những chuyện đó là sự thật?
Độc Cô Nhạn run lên đáp:
– Hoàn toàn là sự thật. Nhưng chuyện này chẳng bao lâu sẽ điều tra được rõ ngay. Bây giờ...
Chàng cao hứng gọi tiếp:
– Nhưng nhưng! Bây giờ tôn nhi nguyện ý kêu lão phu nhân bằng nhưng nhưng! Nhưng nhưng nên biết rằng hào kiệt nhân sĩ thiên hạ chẳng một ai là có ý cừu hận Thuần Vu thế gia. Trái lại họ hết sức nghiên cứu dược vật để trị ác tật cho nhà ta. hiện nay thuốc đã chế xong, hễ uống vào là khỏi. Nhưng nhưng ơi ! Nhưng nhưng chỉ tuyên bố một câu là mù tan mây tạnh ngay tức khắc. Chẳng dấu gì nhưng nhưng, tôn nhi hiện là người đứng đầu quần hùng. Chúng ta trở về đất cũ chấn hưng thanh danh...
Thuần Vu lão phu nhân thở dài nói:
– Vụ này khó mà tin được nhưng ...
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng đừng do dự nữa, quần hùng hiện đang ở đại hùng bảo điện chờ đợi. Họ thấy Nhưng nhưng tới nơi là hết thảy đều đem lòng kính mộ.
Thuần Vu lão phu nhân trầm ngâm không nói gì.
Thuần Vu nhị phu nhân lên tiếng:
– Bá mẫu! Lão nhân gia tin những lời này là thật ư?
Thuần Vu lão phu nhân ngậm ngùi đáp:
– Nếu quả đúng như vậy thì...
Thuần Vu nhị phu nhân cười lạt ngắt lời:
– Còn ai không biết Độc Cô Nhạn là một tay kỳ tài cái thế? Thằng nhỏ này xảo trá vô cùng. Nhi tức e rằng bá mẫu bị gạt. Chúng ta mà theo gã đến Đại hùng bảo điện là lọt vào cạm bẫy của chúng.
Nhị phu nhân ngừng lại một chút rồi lại tiếp:
– Dù cho chuyện này có thực. Chẳng lẽ bá mẫu phút chốc phá bỏ thành kiến cũ để chung sống hòa bình với họ chăng? Mối cừu hận trăm năm trước có lý đâu lại tiêu tan nhanh thế này được? Nhà ta nhẫn nhục hàng trăm năm, chẳng thể một ngày gây nên oai võ để gây cừu hận được, bây giờ gặp cơ hội chẳng lẽ bá mẫu lại đi nghe lời xảo trá của thằng lỏi mà bỏ hết chí kiên quyết bấy lâu nay ư?
Thuần Vu lão phu nhân run lên bần bật trầm giọng quát:
– Ai bảo ta bỏ hết mọi sự? Bất luận gã nói thiệt hay nói dối thì lão thân cũng quyết lấy máu võ lâm rửa mối thâm cừu đại hận, quyết không canh cải.
Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần lớn tiếng là:
– Nhị bá mẫu.
Thuần Vu nhị phu nhân lạnh lùng hỏi:
– Ai là Nhị bá mẫu của ngươi?
Độc Cô Nhạn đổi giọng:
– Nhị bá mẫu không bằng lòng cho điệt nhi xưng hô như vậy cũng không sao. Nhị phu nhân! Nhị phu nhân đừng quên là đức trượng phu của Nhị phu nhân hãy còn sống ở thế gian và lúc này đại khái vẫn quanh quẩn trong Quỷ sần giản. Nếu Nhị phu nhân còn nhớ tới chút tam tòng tứ đức, tất nhiên không hung dữ thế này.
Nhị phu nhân không chờ Độc Cô Nhạn hết lời mụ đã rít lên:
– Thằng lỏi này nói càn! Mi muốn chết rồi đây!
Mụ vung chưởng lên đánh tới.
Độc Cô Nhạn nổi giận đùng đùng. Chàng cũng vừa vung tay phóng chưởng vừa quát to:
– Ta đã kêu mụ một điều Nhị bá mẫu. Đó là tiếng gọi đầu tiên và cũng là tiếng gọi cuối cùng. Nếu mụ không biết hối hận thì từ đây mụ với ta thành kẻ thù không đội trời chung.
Bỗng nghe những tiếng rít veo véo làm cho chưởng lực của hai bên đều bị hóa giải.
Nhị phu nhân loạng chọang người đi mấy bước, mụ gầm lên bằng một thứ âm thanh quái gở:
– Thằng lỏi này bản lĩnh đã đến một trình độ gớm ghê. Nếu không sớm trừ khử đi thì rồi đây....
Người mụ lại lao đi muốn nhảy xổ vào đánh nữa.
Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng thét lên:
– Dừng tay!
Nhị phu nhân vội thu tay lùi về. Mụ hằn học nói:
– Xin bá mẫu tác chủ cho! Dù lời thằng lỏi này đúng sự thật nhưng thái độ ngang ngược của gã như vậy thì phải là con cháu của nhà Thuần Vu thế gia, chi bằng sớm trừ đi là hơn..
Thuần Vu lão phu nhân không nhẫn nại được liền nói:
– Người làm chi mà lắm điều thế? Lão thân sẽ có cách xử trí.
Đọan lão phu nhân quay sang hỏi Độc Cô Nhạn:
– Hài tử, nếu lời người nói đúng sự thật thì ngươi có phải là tôn nhi của ta không?
Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:
– Dĩ nhiên là sự thực không còn sai nữa. Bây giờ chỉ còn chờ thái độ của lão phu nhân quyết định mà thôi.
– Ngươi trở mặt với Nhị bá mẫu như vậy mà bảo là con cháu của nhà Thuần Vu ư?
Độc Cô Nhạn ngập ngừng:
– Cái đó...
– Lại đây....
Thanh âm Thuần Vu lão phu nhân rít lên the thé nghe rất chói tai khiến Độc Cô Nhạn không khỏi sợ hãi. Nhưng chàng tỏ vẻ kiên quyết lắc đầu đáp:
– Không được! Trước hết tôn nhi cần được cùng lão phu nhân bàn định ổn thỏa đã.
Thuần Vu lão phu nhân gắt lên:
– Mi tính sao thì nói đi.
Độc Cô Nhạn đáp:
– Xin lão nhân hãy đưa các vị bá mẫu đến uống thuốc trừ ác tật.
Thuần Vu lão phu nhân trợn mắt lên hỏi:
– Lão thân biết đâu mi không bỏ thuốc độc vào.
Độc Cô Nhạn chau mày đáp:
– Cái đó... tôn nhi lập lời trọng thệ.
Thuần Vu lão phu nhân bật lên tràng cười lạnh gáy nói:
– Lão thân nghe lời thề thốt đã nhiều, nên đối với lão thân nó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Độc Cô Nhạn bồn chồn đáp:
– Thế thì tôn nhi đem thủ cấp ra mà đảm bảo.
Thuần Vu lão phu nhân lại cười lạt nói:
– Thôi cũng được! Nhưng có một điều là lão thân phải khuất tất mi một chút.
Độc Cô Nhạn đáp:
– Lão nhân gia cứ nói đi, dù phải khuất tất thế nào tôn nhi cũng cam chịu.
Thuần Vu lão phu nhân nói:
– Vậy ngươi qua đây để lão thân điểm huyện ngươi đi.
Độc Cô Nhạn ngập ngừng:
– Cái đó...
Thuần Vu lão phu nhân nói ngay:
Trừ cách này, mi đã đứng đầu quần hùng thì đi gọi hết bọn người trong điện ra đây để lão thân điểm huyệt bọn họ. Xong rồi hãy bàn đến vấn đề khác.
Độc Cô Nhạn ngập ngừng hỏi lại:
– Cái đó.. tôn nhi dù tiếp thụ nhưng quần hùng.
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi ngắt lời:
– Nếu vậy thì khó lắm...
Lão phu nhân trầm giọng nói tiếp:
– Lão thân chẳng muốn lừa gạt ngươi làm chi. Nhưng quần hùng thiên hạ thì bất luận lý do nào lão thân cũng không thể nhiêu dung một cách khinh suất.
Độc Cô Nhạn cảm khái thở dài:
– Lão nhân gia ý định thế nào? Liệu có cho tôn nhi hay được không?
Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng một tiếng rồi đáp:
– Bản ý lão thân đến đây là phải giết cho bằng hết những người dự hội, song vì có mi trong đó thì mười phần giảm đi bảy còn ba. Tỷ dụ quần hùng có trăm người hội họp thì phải giết trước ba mươi người.
Độc Cô Nhạn nóng nảy vô cùng, chàng hỏi:
– Vụ này không thể làm được. Sao lão nhân gia lại khư khư ôm lấy mối cừu hận như vậy?
Thuần Vu lão phu nhân lớn tiếng:
– Thế là lão thân đã nhân từ quá thể lệ rồi đó. Ngoài ra lão thân còn bắt hết các môn phái trong thiên hạ phải tôn kính nhà Thuần Vu là vạn thế chi tôn trong võ lâm, toàn quyền sinh sát, không một ai được có điều dị nghị.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Lão nhân gia không thể suy nghĩ hơn được nữa ư?
Thuần Vu lão phu nhân cương quyết đáp:
– Ngoài những điều kiện này không còn biện pháp nào khác.
Độc Cô Nhạn ngửa mặt lên trời hú một tràng dài rất thê thảm nói:
– Lão nhân gia nói vậy thì e rằng cuộc đàm thoại không đi được đến kết quả nào.
Lão phu nhân đột nhiên trầm giọng quát:
– Đại tức phụ! Nhị tức phụ! Hai người ra bắt lấy gã cho ta.
Đại phu nhân, nhị phu nhân vâng lời chạy ra.
Độc Cô Nhạn lòng như dao cắt, lớn tiếng la:
– Tiểu điệt đã nói rõ thân thế, chẳng lẽ các vị còn không tin ư?
Đại phu nhân sửng sốt thét vang:
– Lão thân bắt buộc phải vâng lệnh lão phu nhân, dù lão thân có lòng bảo hộ cho ngươi nhưng cũng không dám. Đây là một việc không còn có biện pháp nào nữa. Nhưng ...
Nhị phu nhân nói theo:
– Nếu ngươi biết tôn kính bậc trưởng thượng, một lòng tuân lời lão phu nhân thì chúng ta có thể bênh vực cho ngươi khỏi bị tru lục. Bằng ngươi còn kháng cự thì khó nói lắm...
Mụ chưa dứt lời đã vung năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu chụp tới.
Thuần Vu đại phu nhân tuy ngoài miệng ra vẻ đồng tình nhưng mà lòng chẳng khoan dung. Mụ xoè hai bàn tay ra, uy thế còn ghê gớm hơn Nhị phu nhân.
Độc Cô Nhạn đã là bại tướng dưới bàn tay hai vị phu nhân. Môn Âm tà thần công cao thâm khôn lường này chàng chẳng thể nào chống cự nổi. Lúc này một mình chống lại hai vị phu nhân, lòng chàng lại càng thêm nỗi hoang mang.
Độc Cô Nhạn chợt nhớ tới năm chiêu tuyệt kỹ của Ngộ Quả thiền sư, chàng không ngần ngừ gì nữa, vung hai tay ra chống đỡ hai người.
Chiêu thức coi rất tầm thường mà đồng thời đón đỡ hai tay cao thủ nhà Thuần Vu thì tưởng chừng như là một việc không thể làm nổi.
– Độc Cô Nhạn! Người tìm đường chêt thật ư?
Mụ ngấm ngầm vận thêm năm thành kình lực vào đầu ngón tay rồi chụp lẹ tới.
Thuần Vu đại phu nhân cũng tưởng mình đắc kế vì chiêu thức của Độc Cô Nhạn coi tầm thường quá chẳng có chi kỳ lạ. Mụ chắc mẩm chỉ cần một chiêu là có thể kiềm chế đối phương một cách dễ dàng.
Ngờ đâu chiêu thức của Độc Cô Nhạn bề ngoài coi rất tầm thường và thực ra bên trong ẩn dấu nhiều biến hóa ảo diệu khôn lường. Nếu không thế thì năm chiêu thức kia đã làm chàng phí một ngày trời ròng rã mới học được.
Giữa lúc đại phu nhân và nhị phu nhân phóng chưởng tới nơi thì đột nhiên cảm thấy mắt hoa lên không hiểu đã xảy ra chuyện gì thì Độc Cô Nhạn đã biến chiêu luôn mấy lần. Cách biểu diễn này vừa ký bí vừa mau lẹ ngoài sức tưởng tượng của con người. Tuy nhị vị phu nhân liên thủ hợp lực mà chưa nhìn rõ sự biến hóa về chiêu số của đối phương.
Đại phu nhân và nhị phu nhân đang lúc thất kinh mắt hoa lên tay luống cuống...
Độc Cô Nhạn buông tiếng cười lạt, đột nhiên chàng đổi tiếng cười ra tiếng quát. Đồng thời phát ra hai tiếng vang dội.
Đại phu nhân và nhị phu nhân đều phải lùi một bước. Nguyên khuỷa tay hai người đã bị Độc Cô Nhạn đập chúng một phát không nặng mà cũng không nhẹ. Tuy cái đập này chẳng lấy gì làm quan trọng nhưng hai vị đều cảm thấy nửa người cơ hồ không nhúc nhích được.
Đây là một điều khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên. Vì trước đây mấy bữa, một trong hai vị phu nhân đã giao thủ với Độc Cô Nhạn thì bất luận vị nào cũng kiềm chế được chàng một cách dễ dàng. Vậy mà mới sau mấy bữa, không sao địch được chàng.
Hai vị phu nhân hầu cận lão phu nhân bất giác la lên một tiếng kinh hoàng.
Thuần Vu lão phu nhân cũng vô cùng kinh ngạc. Mụ lớn tiếng quát:
– Xem chừng chính lão thân phải ra tay mới được.
Không ai nhìn thấy mụ chuyển động mà người đã vọt đến trước mặt Độc Cô Nhạn như quỷ mị.
Độc Cô Nhạn sửng sốt nói:
– Nhưng nhưng khoan rồi hãy động thủ. Tôn nhi còn có lời muốn nói.
Nguyên chàng bị thân pháp của Thuần Vu lão phu nhân làm cho kinh hãi. Tuy chàng hất lui được Đại phu nhân và nhị phu nhân nhưng chàng tự lượng chàng không phải là đối thủ của lão phu nhân.
Thuần Vu lão phu nhân khẽ quát:
– Các người hãy lui ra.. Độc Cô Nhạn mi còn muốn nói chi nữa?
Đại phu nhân và nhị phu nhân lùi ra đứng ở phía sau lão phu nhân. Đồng thời tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba thiếu nữ kế tiếp nhau tiến lại gần.
Độc Cô Nhạn nét mặt buồn rầu nói:
– Tôn nhi khẩn cầu lão nhân gia nghĩ lại, lấy máu đòi nợ máu không phải là biện pháp rửa thù cho người đời trước.
Thuần Vu lão phu nhân vẫn tiến lại gần, mụ run lên hỏi:
– Người vẫn chỉ một câu này thôi ư?
Độc Cô Nhạn lùi lại hai bước rồi nói:
– Thứ hai là việc có liên quan đến gia gia của tôn nhi.
Chàng vừa nói vừa lùi lại hai bước nữa.
Thuần Vu lão phu nhân run lên hỏi:
– Việc gì có liên quan đến gia gia của mi?
Hiển nhiên mụ vẫn còn giữ mối thâm tình phụ tử. Lời nói của Độc Cô Nhạn khiến cho mụ không nhin được phải hỏi vặn lại.
Độc Cô Nhạn thở dài đáp:
– Giả như lão nhân gia nguyên lượng sự lỗi lầm của mẫu thân tôn nhi thì gia gia nhất định quay về dưới gối để tiếp tục gây niềm vui trong thiên đạo gia đình.
Chàng vừa nói vừa lùi bây giờ đã đi thêm bảy tám trượng, và chỉ còn cách đại hùng bảo điện năm trượng, nghĩa là khiến cho phép khích thủy thành khí của Thế ngoại tam kỳ và Lê Vi Tử có thể xô làn hơi thuốc tới nơi.
Thuần Vu lão phu nhân đang lúc tận tình khích động kịch liệt. Quả nhiên không nghĩ tới vấn đề này. Mụ vừa tiến từng bước một vừa lớn tiếng quát hỏi:
– Vụ này mi nói láo rồi! Lão thân hành tội tứ tức phụ thì lão tứ có biết gì đâu. Mi...
Thuần Vu nhị phu nhân lên tiếng:
– Bá mẫu chớ để gã lừa gạt. Không hiểu thằng lỏi này còn có quỷ kế gì nữa đây!
Thuần Vu lão phu nhân tỉnh ngộ đột nhiên dừng bước quát hỏi:
– Nhỏ kia! Mi thật là lớn mật!
Đột nhiên mụ vung chưởng đánh ra.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi vung chưởng lên chống đỡ.
Không ngờ chưởng lực kia đột nhiên trở nên một luồng ám kình xoáy lại, giữ người Độc Cô Nhạn không cho lui nữa rồi hút ngược trở lại đến năm sáu thước.
Thuần Vu lão phu nhân cười khanh khách nói:
– Nhỏ kia! Mi định chạy đi đâu cho thoát?
Đồng thời năm ngón tay khô như que củi đưa ra chụp xuống.
Độc Cô Nhạn bị chưởng lực của lão phu nhân cuốn trở lại năm sáu thước, trong lòng hồi hộp vô cùng. Lúc lão phu nhân phóng năm ngón tay ra chụp, chàng liền điểm hai chân xuống nhảy vọt đi như tên bắn về phía sau.
Lão phu nhân không ngờ đối phương nhảy một cái đã xa năm sáu trượng.
Thuần Vu nhị phu nhân vội la lên:
– Bá mẫu chớ rượt theo! Phải đề phòng thằng lỏi có điều man trá.
Nhưng lão phu nhân đang cơn tức giận chẳng thèm để ý gì nữa, mụ quát lên một tiếng vọt người lên đuổi theo.
Đại phu nhân vừa chuyển động thân thể thì tam phu nhân, ngũ phu nhân và ba thiếu nữ cũng lướt đi như bóng theo hình, xô về phía Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn vận toàn lực đề khí cho tốc độ thật nhanh chạy đến cửa sau đại điện.
Chàng điểm chân xuống đất vọt đi năm sáu trượng trong hai bước. Đồng thời chàng la lớn lên:
– Vô danh lão nhi! Lẹ lên!
Chàng tưởng chừng Vô Danh Tẩu vùng bọn Tuệ Phàm thiền sư đã chờ sẵn, mình chỉ hô lên một tiếng là trong viện phóng chất thuốc ra cửa sổ phía sau. Quả nhiên Vô Danh Tẩu lớn tiếng đáp:
– Lâm lão nhi bất tất phải hoang mang. Lão phu chờ đây từ lâu rồi!
Bỗng nghe đánh binh một tiếng. Cửa sổ phía sau đã bị chưởng lực đánh vỡ tan. Tiếp theo một luồng mây đen hơi thuốc ào xông ra ngoài cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook