Độc Cô Quái Khách
-
Chương 62: Hai kỳ trận bày ra đợi địch
Không may hơn nữa là Độc Cô Nhạn chỉ còn sống được một ngày, trừ phi chàng chịu lộ chân tướng và năn nỉ Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình cứu chữa cho. Nhưng đó là một điều mà không bao giờ chàng chịu làm.
Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ thì Tuệ Phàm thiền sư đã chạy về tới nơi. Đồng thời trong Đại hùng bảo điện đã có những tiếng ồn ào nho nhỏ vang lên.
Nguyên Tuệ Phàm thiền sư đã vời bốn vị lão tăng hàng chữ Thiên đến giúp đỡ. Trong Đại hùng bảo điện đã đốt lên một lò lửa.
Vô Danh Tẩu vội quay lại nhìn Lê Vi Tử lưng đeo bọc, mặt hơi có sắc giận, ngập ngừng hỏi:
– Lão hữu, thứ thuốc đó...?
Lê Vi Tử hằm hằm ngắt lời:
– Trước nay lão phu không bao giờ để người sai khiến. Việc gì cũng tự khiến mình làm lấy.
Lão chưa dứt lời đã rảo bước tiến vào Đại hùng bảo điện.
Vô Danh Tẩu nhìn sau lưng lão cười hề hề nói:
– Kỳ quá! Kỳ quá! Tính ông già này nóng như lửa.
Độc Cô Nhạn lắng tai nghe, chàng ngấm ngầm vận thần công để nghe động tĩnh trong phạm vi mấy dặm. Đồng thời chàng khẽ nói với Vô Danh Tẩu:
– Tuy lão tiền bối cùng Lê Vi Tử tiền bối đã kiếm được thuốc trị ác tật cho Thuần Vu thế gia nhưng nếu Thuần Vu thế gia kéo cả ổ đến đây thì e rằng bao nhiêu dược vật phải tốn công lao vất vả mới tìm được sẽ bị bọn họ làm tan nát hết. Hơn nữa bữa nay vãn bối e rằng những người tại trường đều đã...
Vô Danh Tẩu cất tiếng cười, khà khà ngắt lời:
– Mưu việc là ở người, nếu không thành đó là mệnh trời. Nếu cứ thắc mắc hoài thì bất cứ tình thế nào diễn ra trước mặt thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Độc Cô Nhạn bất giác đỏ mặt lên. Sự thực thì chàng đã quá lo xa, nhưng chàng cũnn miễn cưỡng cãi lại:
– Bất cứ việc gì cũng nên cẩn thận, nếu không phòng bị, há chẳng...
Vô Danh Tẩu cười nói tiếp:
– Đại đa số tinh anh võ lâm khắp thiên hạ đều tụ hội ở đây, chỉ cần sao ai nấy đều tận tâm kiệt lực thì không đến nỗi bị thất bại về tay Thuần Vu thế gia. Huống chi....
Lão đảo mắt nhìn khắp mọi người trong trường rồi nói tiếp:
– Theo chỗ nhận xét của lão phu thì đêm nay Thuần Vu thế gia không kéo hết cả nhà đến đây đâu, vì Thuần Vu lão phu nhân đã phóng tay đâm Ngộ Quả thiền sư, thế mà mụ không động thủ liên tiếp là mụ đã đi nơi khác rồi, không coi cuộc đại hội bí mật võ lâm này vào đâu. Đó chính là cơ hội rất tốt của chúng ta. Trước hết chúng ta hãy đem một bộ phận các tay cao thủ Thuần Vu thế gia chữa cho khỏi bệnh thì việc đối phó với Thuần Vu phu nhân sẽ dễ hơn được đôi phần. Ta nên biết quần hùng thiên hạ tuy nhiều người quy đầu Thuần Vu thế gia, nhưng họ không phải những tay đối đầu của chúng ta, đồng thời họ không đồng tâm nhất trí, vậy chúng ta cứ đối phó với từng người một.
Thiên Long tăng và Địa Khuyết Đạo trưởng cũng đã bâu lại. Hai vị để ý nhìn kỹ Lâm Thiên Lôi và Tứ bất hòa thượng một hồi rồi nở một nụ cười thần bí, quay sang nhìn Vô Danh Tẩu rồi nói:
– Cường tân không lấn át chủ nhà. Tuệ Phàm thiền sư là người chủ trương mọi việc ở đây, nhất thiết phải do đại sư ra lệnh mới đúng. Đêm đã khuya rồi, cường địch sắp đến, nên bố phòng trước đã...
Vô Danh Tẩu cười nói:
– Phải lắm! Phải lắm! Tuệ Phàm thiền sư là một vị cao tăng, bọn lão phu xin nghe lời điều động.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay nói:
– Lão tăng không dám. Hay là mời vị nào đó chủ trương cho lợi thế hơn vì những người tới đây trừ Độc Cô Nhạn và Tứ bất hoà thượng đều là những người có địa vị và oai vọng trong võ lâm, tuổi cũng sàn sàn như nhau, nên lão không nói nữa.
Mọi người trong trường đều yên lặng chú ý nhìn Tuệ Phàm thiền sư tựa hồ để xem lão đề cử ai đứng chủ trương. Nhưng thiền sư ấp úng hồi lâu rồi dừng lại.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường la lên:
– Lão thiền sư đức cao vọng trọng đứng chủ trương là phải. Nếu còn muốn cử người khác thì xin quyết định mau đi cho khỏi mất thì giờ.
Câu hỏi này có ý dò xét dã tâm của bọn quần hùng cao cả?
Tuệ Phàm thiền sư ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Trong các vị đây, vị nào tự nhận đủ khả năng đảm đương trọng nhiệm này sao không thẳng thắn đứng ra? Lão phu không dám vượt lễ
Vô Danh Tẩu lớn tiếng:
– Lão thiền sư bất tất quá khiêm.
Hủ mộc Ẩn Giả cũng kêu lên:
– Lão thiền sư đầy đủ danh vọng, cùng địa vị, lại võ công cao cường. Là người xứng đáng hơn hết.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay đáp:
– Không được. Thực tình lão tăng không thể đương nổi trọng trách này.
Hà Lạc Điếu Tẩu lớn tiếng hỏi:
– Tại sao vậy?
Tuệ Phàm thiền sư đáp:
– Nếu các vị nhất định đề cử lão tăng thì lão tăng xin đề cử một người. Người này về bất cứ phương diện gì cũng cao hơn lão tăng nhiều. Y chịu di mệnh của tiên sư phụ trách công cuộc chấn hưng phái Thiếu Lâm.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường có ý không bằng lòng hỏi ngay:
– Ai thế?
Tuệ Phàm thiền sư trỏ ngay vào Lâm Thiên Lôi đáp:
– Thí chủ đây tuy không phải là đệ tử nhà Phật. Nhưng ở phái Thiếu Lâm thì địa vị còn cao hơn lão tăng. Nếu các vị quả có lòng yêu lão tăng và phái Thiếu Lâm thì xin ...
Vô Danh Tẩu cười khà khà đáp:
– Thiệt mình nghĩ không ra! Độc... Lâm lão hiệp sĩ lãnh đạo quần hùng mà điều động mấy lão già chúng ta là phải quá.
Tuệ Phàm thiền sư hơi nhíu cặp mày bạc hỏi:
– Phải chăng Vô danh hiệp sĩ không chịu ưng thuận?
Vô Danh Tẩu láo liêng cặp mắt, cười đáp:
– Chịu..chịu lắm! Lão phu xin nghe lệnh chỉ huy của y.
Độc Cô Nhạn toan khước từ. nhưng quần hùng đã khẽ cất tiếng hoan hô. Nhất là Tứ bất hòa thượng cao hứng đến khoa chân múa tay.
Bọn Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường tuy hơi có ý bất mãn nhưng nghe lời Tuệ Phàm thiền sư và đêm qua đã thấy được Lâm Thiên Lôi trổ tuyệt kỹ âm công khá hiệu quả nên cũng không nói gì.
Độc Cô Nhạn để ý nhìn vào mặt Thiên Long tăng và Địa Khuyết đạo và Vô Danh Tẩu vì thấy ba người ngấm ngầm tỏ ý khuyến khích nâng đỡ, chàng càng thêm lòng tự tin. Chàng liền bật tiếng cười sang sảng nói:
– Đã được sự tiến cử của Tuệ Phàm thiền sư và các vị tiền bối nâng đỡ, lão phu đành miễn cưỡng nhận lấy trọng tráchh này.
Dĩ nhiên trước mặt quần hùng chàng vẫn là Âm Thánh Lâm Thiên Lôi.
Trước Đại hùng bảo điện ngự trị một sự yên lặng cơ hồi nghẹt thở, Bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn vào Lâm Thiêu Lôi chờ xem lão điều động thế nào.
Lâm Thiêu Lôi thủng thẳng bước tới giữa sân trầm giọng cất tiếng gọi y:
– Vô danh hiệp sĩ!
Vô Danh Tẩu vỗ đầu nói:
– Hay lắm ! Phát đạn đầu tìm đến lão phu. Có lão phu đây.
Lâm Thiêu Lôi cười nói:
– Lão hiệp sĩ có mưu kế gì hay xin giúp cho. Tại hạ bất quá phải miễn cưỡng nhận lấy trọng trách, nhưng vẫn trông cậy vào các sự chỉ giáo của các vị hiệp sĩ.
Vô Danh Tẩu cười rộ nói:
– Lâm hiệp sĩ khách sáo quá! Lão phu hồi ở núi Bắc Mang có luyện qua một trận “Bạch cốt thần công” chuyên việc trừ ma đuổi quỷ. Tuy đó không phải là môn học quang minh lỗi lạc nhưng cũng có phen cần dùng tới...
Lâm Thiêu Lôi hứng khởi hỏi:
– Phải chăng lão hiệp sĩ đã khuân những bộ xương khô tới đây?
Vô Danh Tẩu mỉm cười đáp:
– Bên trời đâu chẳng có mồ xanh. Đem nắm xương khô đi rất là bất tiện. Lúc lão phu lên núi đã trưng dụng một đám.
Lão vừa nói vừa phất tay áo lên không một cái. Đồng thời lão hú lên những tiếng líu lo một hồi.
Tiếng líu lo của Vô Danh Tẩu chưa dứt thì đồng thời bốn mặt Đại hùng bảo điện cũng vang lên những tiếng líu lo chỗ hô chỗ ứng.
Mọi người nghe rất lấy làm kỳ, liếc mắt nhìn ra thì thấy các tường quanh điện chỗ nào cũng có thây ma, xương trắng hếu, nhưng trông như người sống cả và nhảy cao đến sáu bảy thước , tiếng líu lo vẫn tiếp tục không ngừng.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường la lên:
– Bạch cốt trận! Bạch cốt trận này thực lợi hại! Nó có thể đối phó với nhiều nhân vật võ lâm không để cho vượt qua hào lạch sấn vào. Nhưng e rằng đối với Thuần Vu thế gia chưa chắc đã được ích gì.
Lâm Thiêu Lôi tủm tỉm cười hỏi:
– Vô danh hiệp sĩ bày Bạch cốt trận này không phải là để ngăn chặn bọn Thuần Vu thế gia chỉ đứng bên ngoài trận đấy chứ?
Vô Danh Tẩu đắc ý cười đáp:
– Dĩ nhiên là thế. Trận bạch cốt này không ngoài mục đích dụ bọn Thuần Vu thế gia xông vào tấn công. Vì bọn họ không xông vào thì vạc thuốc này để ai uống.
Hà Lạc Điếu Tẩu hơi đỏ mặt nói:
– Thế ra lão phu đoán sai rồi.
Lão bật lên tiếng cười chữa thẹn rồi quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Lâm Thiêu Lôi lại hô:
– Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân lão hiệp sĩ.
Đoàn Vân Trình cười lạt nói:
– Lão phu tuy ưng lời viện trợ, nhưng không nhập bọn. Cái kiểu hô lên hô xuống này lão phu cảm thấy khó chịu lắm.
Lâm Thiêu Lôi thản nhiên cười đáp:
– Đoàn lão hiệp sĩ đã không muốn nhập bọn thì cứ tự tiện ra đi. Nhưng lão phu có một tin muốn báo cáo mà lão phu biết chắc Đoàn lão hiệp sĩ rất cần nghe.
Đoàn Vân Trình hắng giọng một tiếng rồi giục:
– Nói đi!
Lâm Thiêu Lôi mỉm cười đáp:
– Lệnh ái là Đoàn Hiểu Vân bị Thuần Vu thế gia cướp đi. Nếu Đoàn lão hiệp sĩ muốn cứu thoát lệnh ái thì không nhập bọn không xong. Ở đây quần hùng đã đề cử lão phu đứng đầu thì Đoàn lão hiệp sĩ không xong. Lão hiệp sĩ muốn đi đâu về đâu thì cứ tự mình lựa chọn lấy.
Đoàn Vân Trình biến sắc hỏi:
– Lão nói thiệt chăng?
Lâm Thiêu Lôi trầm giọng đáp:
– Nếu lão phu nói không thực thì xin lấy cái đầu này ra mà đảm bảo.
Đoàn Vân Trình nghiến răng nói:
– Lão phu cũng đoán là câu chuyện sẽ xảy ra như vậy. Lời Lâm hiệp sĩ dĩ nhiên không sai rồi.
Lão nghiêm trang nó tiếp:
– Lão phu đành chịu nghe sai khiến. Nào phát lệnh đi.
Lâm Thiêu Lôi cười mát nói:
– Đoàn lão hiệp sĩ chuyên về Độc Công liệu có thể bày cho một độc trận vào phía trong Bạch cốt trận được không? Thuần Vu thế gia xông vào Bạch cốt trận rồi tất họ không am hiểu bên trong còn có chất độc, như thế thì mười phần chắc đến tám, độc trận rất có hiệu quả.
Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình thản nhiên đáp:
– Cái đó dễ lắm! Trong mình lão phu đem theo đến mấy chục chất kịch độc, bất luận thứ nào cũng đưa người đến chỗ chết được. Dù bọn Thuần Vu thế gia tên nào cũng có âm tà thần công nhưng chưa chắc đã chống cự lại được chất độc của lão phu.
Lâm Thiêu Lôi xua tay cười:
– Độc trận này chớ nên dùng chất kịch độc.
Thiên Nam Độc Thánh hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Tại sao vậy? Lão phu không có lòng từ bi như Lâm hiệp sĩ đâu.
Lâm Thiêu Lôi ung dung cười nói:
– Nếu Đoàn hiệp sĩ muốn cứu mạng lệnh ái thì nên làm theo như lời lãp phu. Nếu không lão phu e rằng chất độc chua chắc đã đánh chết được người của Thuần Vu thế gia mà tính mạng của lệnh ái cũng khó lòng giữ được.
Thiên Nam Độc Thánh ngơ ngẩn một chút rồi nói:
– Có lý! Nhưng lão hiệp sĩ muốn dùng chất độc như thế nào?
Lâm Thiêu Lôi đáp:
– Hay hơn hết là dùng thuốc mê hồn, khiến cho người vào trận trúng độc hôn mê đi mà không hại đến tính mạng. Đoàn lão hiệp sĩ mà làm như vậy là có công hàng đầu trong vụ này.
Thiên Nam Độc Thánh ngẫm nghỉ một chút rồi nói:
– Được rồi! Lão phu sẽ y kế thi hành.
Đoạn lão lấy ra một chiếc bình nhỏ bằng ngọc biếc, liệng cho Lâm Thiêu Lôi nói:
– Bình này đựng thuốc giải. Mỗi người uống một viên là ngăn ngừa được chất độc mà lão phu sắp bài trí đây.
Lâm Thiêu Lôi đón lấy bình thuôc, móc ra hơn mười viên, phất cho mỗi người một viên để uống trước phòng ngừa.
Thiên Nam Độc Thánh chờ mọi người uống thuốc xong lão cũng tự uống một viên rồi nhìn Lâm Thiêu Lôi trầm giọng nói:
– Các vị hãy tạm lui ra để lão phu bày trận.
Lâm Thiêu Lôi vẫy tay một cái nói:
– Trong trận không cần bố trí đề phòng. Xin các vị hãy tiến vào trong điện.
Những nhân vật tiền bối võ lâm tính tình ngang bước lúc này nghe Lâm Thiêu Lôi sắp đặt chỉ cúi đầu nghe, chứ không buông lòi dị nghị. Mọi người theo nhau đi vào Đại hùng bảo điện rồi Tuệ Phàm thiền sư dẫn đường qua hai bên thiền viện.
Thiên Nam Độc Thánh thấy mọi người rút lui rồi, lão rung động hai vai đi lượn vòng quanh đình viện mấy lượt.
Mọi người thấy lão phất tay áo luôn luôn, trông chẳng khác gì người nhảy múa. Hiển nhiên dược vật không màu sắc không mùi vị thuộc loại vô hình.
Thiên Nam Độc Thánh quanh đi quanh lại ba lượt rồi thu tay áo về nhảy vào trong đại điện.
Lâm Thiêu Lôi đứng trước cửa điện chắp tay nói:
– Đoàn lão hiệp sĩ phải một phen vất vả.
Thiên Nam Độc Thánh hững hờ đáp:
– Lâm lão hiệp sĩ quá lời!
Đọan ngồi xuống một bên cửa tựa hồ cố nén nỗi bi thương phẫn hận.
Lò lửa lớn giữa nhà đại điện cháy bùng bùng. Đứng ngoài trông vào tưởng trong viện đang có cuộc lễ lớn, đốt nhiều hương lửa.
Lê Vi Tử tựa hồ không nhìn thấy ai. Lão đứng đằng sau lò lửa nhìn chằm chằm vào cái vạc trên lò. Vạc nước khói bốc lên nghi ngút, sôi ùng ục. Mọi người trong điện đều cảm thấy ấm áp. Vạc đựng thuốc gì chẳng một cái hay vì không ai ngửi thấy mùi gì khác lạ.
Lê Vi Tử vẫn để hết tâm trí vào trong vạc, lão nhìn không chớp mắt.
Bầu không khí yên lặng kéo dài một thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Lê Vi Tử bỗng bật lên tràng cười khanh khách nói:
– Được rồi!
Đọan lão vẩy tay một cái, một luồng mù trắng lạnh lẽo xô vào lò lửa vang lên những tiếng xèo xèo. Ngọn lửa đang cháy bừng bừng chớp mắt đã tắt ngấm.
Mọi người thấy vậy đều sửng sốt. Bây giờ họ mới hiểu đây là vị đệ nhất thần y lừng danh trên đời mà võ công cũng đến độ xuất thần nhập hóa.
Lâm Thiêu Lôi nhìn Vô Danh Tẩu khẽ hỏi:
– Hiện giờ chúng ta chỉ làm được đến thế thôi. Giả tỷ bọn người Thuần Vu thế gia sấn vào hai trận không bị tổn thương hay họ không chịu uống thuốc thì chúng ta vẫn bị thảm bại.
Vô Danh Tẩu khẽ đáp:
– Đúng thế! Trận Bạch cốt của lão phu và độc trận của Đoàn Vân Trình vẫn không thể bắt buộc được bọn Thuần Vu thế gia phải chịu đầu hàng. Như vậy khó mà ép được họ uống thuốc. Lão nói vậy nhưng không lộ vẻ ưu sầu tựa hồ lão còn có biện pháp nào khác.
Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp chân mày, đột nhiên hất hàm hỏi:
– Diệu dụng thuốc này ra sao?
Vô Danh Tẩu tủm tỉm cười đáp:
– Thuốc này thiệt là tuyệt diệu. Họ không cần uống mà là hơi nóng trong nồi làm cho họ mê đi cũng đủ chữa bệnh. Còn đối với người không có ác tật thì chẳng được lợi gì mà cũng không bị hại.
Độc Cô Nhạn cả mừng nói:
– Nếu vậy thì hay lắm.
Vô Danh Tẩu cười hỏi:
– Làm sao mà hay?
Độc Cô Nhạn đáp:
– Chờ lúc bọn Thuần Vu thế gia đánh vào trong viện, chúng ta sẽ dùng phép Khích thuỷ hoá khí khiến cho toàn viện bị hơi thuốc bao phủ thì tự nhiên phát sinh công hiệu.
Vô Danh Tẩu cười gật đầu đáp:
– Biện pháp này lão phu cũng đã nghĩ ra, nhưng tôn giá là người chủ trương đại cuộc, nên không tiện nói, có điều nên lựa chọn thêm mấy người đề phòng khi cần thiết.
Độc Cô Nhạn liền đáp:
– Việc này lại phải phiền đến Vô Danh hiệp sĩ, Thiên Long hoà thượng, Địa Khuyết đạo trưởng và Lê Vi Tử tiền bối bốn vị đảm đương cho được chăng?
Vô Danh Tẩu cười khanh khách nói:
– Hiện giờ tôn giá chủ trương đại cuộc, lão phu theo được thì theo mà không theo được thì cũng phải theo, tôn giá cứ sai bảo là được, hà tất phải khách khí như vậy.
Lão nói xong băng băng đi ngay tiến vào phía sau cái vạc lớn.
Thiên Long tăng tuyên một tiếng phật hiệu rồi theo vào, Địa Khuyết đạo trưởng cũng đi luôn không ngần ngừ chút gì cả.
Độc Cô Nhạn ở trong điện, thả bước từ từ rồi lên tiếng:
– Cách đối địch của chúng ta chắc các vị đều nghe rõ cả rồi. Khi bọn Thuần Vu thế gia đánh vào chính viện thì xin các vị theo lão phu giả vờ xuất chiến mà thực ra mục đích chỉ cuốn lấy họ, khiến họ hoặc nhiều hoặc ít nhiễm phải hơi thuốc là xong.
Quần hùng đều gật đầu không nói gì. Thế là mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng.
Canh khuya bốn bề cảnh vật im lặng như tờ, không một tiếng động.
Quần hùng trong lòng hồi hộp. Cuộc biến diễn sắp xảy ra khó mà đoán trước được.
Những người này có thị lực và thính lực rất minh mẫn. Ai nấy lặng lẽ ngấm ngầm vận thần công và chú ý nghe ngóng bên ngoài xem có động tĩnh gì không. Nhưng đâu đấy im lìm, tưởng chừng kim rớt cũng nghe thấy. Cả tiếng chim kêu thú chạy cũng không có.
Mọi người ở trong tình trạng dây đàn căng thẳng, không biết đứt lúc nào?
Độc Cô Nhạn còn đang ngẫm nghĩ thì Tuệ Phàm thiền sư đã chạy về tới nơi. Đồng thời trong Đại hùng bảo điện đã có những tiếng ồn ào nho nhỏ vang lên.
Nguyên Tuệ Phàm thiền sư đã vời bốn vị lão tăng hàng chữ Thiên đến giúp đỡ. Trong Đại hùng bảo điện đã đốt lên một lò lửa.
Vô Danh Tẩu vội quay lại nhìn Lê Vi Tử lưng đeo bọc, mặt hơi có sắc giận, ngập ngừng hỏi:
– Lão hữu, thứ thuốc đó...?
Lê Vi Tử hằm hằm ngắt lời:
– Trước nay lão phu không bao giờ để người sai khiến. Việc gì cũng tự khiến mình làm lấy.
Lão chưa dứt lời đã rảo bước tiến vào Đại hùng bảo điện.
Vô Danh Tẩu nhìn sau lưng lão cười hề hề nói:
– Kỳ quá! Kỳ quá! Tính ông già này nóng như lửa.
Độc Cô Nhạn lắng tai nghe, chàng ngấm ngầm vận thần công để nghe động tĩnh trong phạm vi mấy dặm. Đồng thời chàng khẽ nói với Vô Danh Tẩu:
– Tuy lão tiền bối cùng Lê Vi Tử tiền bối đã kiếm được thuốc trị ác tật cho Thuần Vu thế gia nhưng nếu Thuần Vu thế gia kéo cả ổ đến đây thì e rằng bao nhiêu dược vật phải tốn công lao vất vả mới tìm được sẽ bị bọn họ làm tan nát hết. Hơn nữa bữa nay vãn bối e rằng những người tại trường đều đã...
Vô Danh Tẩu cất tiếng cười, khà khà ngắt lời:
– Mưu việc là ở người, nếu không thành đó là mệnh trời. Nếu cứ thắc mắc hoài thì bất cứ tình thế nào diễn ra trước mặt thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Độc Cô Nhạn bất giác đỏ mặt lên. Sự thực thì chàng đã quá lo xa, nhưng chàng cũnn miễn cưỡng cãi lại:
– Bất cứ việc gì cũng nên cẩn thận, nếu không phòng bị, há chẳng...
Vô Danh Tẩu cười nói tiếp:
– Đại đa số tinh anh võ lâm khắp thiên hạ đều tụ hội ở đây, chỉ cần sao ai nấy đều tận tâm kiệt lực thì không đến nỗi bị thất bại về tay Thuần Vu thế gia. Huống chi....
Lão đảo mắt nhìn khắp mọi người trong trường rồi nói tiếp:
– Theo chỗ nhận xét của lão phu thì đêm nay Thuần Vu thế gia không kéo hết cả nhà đến đây đâu, vì Thuần Vu lão phu nhân đã phóng tay đâm Ngộ Quả thiền sư, thế mà mụ không động thủ liên tiếp là mụ đã đi nơi khác rồi, không coi cuộc đại hội bí mật võ lâm này vào đâu. Đó chính là cơ hội rất tốt của chúng ta. Trước hết chúng ta hãy đem một bộ phận các tay cao thủ Thuần Vu thế gia chữa cho khỏi bệnh thì việc đối phó với Thuần Vu phu nhân sẽ dễ hơn được đôi phần. Ta nên biết quần hùng thiên hạ tuy nhiều người quy đầu Thuần Vu thế gia, nhưng họ không phải những tay đối đầu của chúng ta, đồng thời họ không đồng tâm nhất trí, vậy chúng ta cứ đối phó với từng người một.
Thiên Long tăng và Địa Khuyết Đạo trưởng cũng đã bâu lại. Hai vị để ý nhìn kỹ Lâm Thiên Lôi và Tứ bất hòa thượng một hồi rồi nở một nụ cười thần bí, quay sang nhìn Vô Danh Tẩu rồi nói:
– Cường tân không lấn át chủ nhà. Tuệ Phàm thiền sư là người chủ trương mọi việc ở đây, nhất thiết phải do đại sư ra lệnh mới đúng. Đêm đã khuya rồi, cường địch sắp đến, nên bố phòng trước đã...
Vô Danh Tẩu cười nói:
– Phải lắm! Phải lắm! Tuệ Phàm thiền sư là một vị cao tăng, bọn lão phu xin nghe lời điều động.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay nói:
– Lão tăng không dám. Hay là mời vị nào đó chủ trương cho lợi thế hơn vì những người tới đây trừ Độc Cô Nhạn và Tứ bất hoà thượng đều là những người có địa vị và oai vọng trong võ lâm, tuổi cũng sàn sàn như nhau, nên lão không nói nữa.
Mọi người trong trường đều yên lặng chú ý nhìn Tuệ Phàm thiền sư tựa hồ để xem lão đề cử ai đứng chủ trương. Nhưng thiền sư ấp úng hồi lâu rồi dừng lại.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường la lên:
– Lão thiền sư đức cao vọng trọng đứng chủ trương là phải. Nếu còn muốn cử người khác thì xin quyết định mau đi cho khỏi mất thì giờ.
Câu hỏi này có ý dò xét dã tâm của bọn quần hùng cao cả?
Tuệ Phàm thiền sư ngần ngừ một lúc rồi nói:
– Trong các vị đây, vị nào tự nhận đủ khả năng đảm đương trọng nhiệm này sao không thẳng thắn đứng ra? Lão phu không dám vượt lễ
Vô Danh Tẩu lớn tiếng:
– Lão thiền sư bất tất quá khiêm.
Hủ mộc Ẩn Giả cũng kêu lên:
– Lão thiền sư đầy đủ danh vọng, cùng địa vị, lại võ công cao cường. Là người xứng đáng hơn hết.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay đáp:
– Không được. Thực tình lão tăng không thể đương nổi trọng trách này.
Hà Lạc Điếu Tẩu lớn tiếng hỏi:
– Tại sao vậy?
Tuệ Phàm thiền sư đáp:
– Nếu các vị nhất định đề cử lão tăng thì lão tăng xin đề cử một người. Người này về bất cứ phương diện gì cũng cao hơn lão tăng nhiều. Y chịu di mệnh của tiên sư phụ trách công cuộc chấn hưng phái Thiếu Lâm.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường có ý không bằng lòng hỏi ngay:
– Ai thế?
Tuệ Phàm thiền sư trỏ ngay vào Lâm Thiên Lôi đáp:
– Thí chủ đây tuy không phải là đệ tử nhà Phật. Nhưng ở phái Thiếu Lâm thì địa vị còn cao hơn lão tăng. Nếu các vị quả có lòng yêu lão tăng và phái Thiếu Lâm thì xin ...
Vô Danh Tẩu cười khà khà đáp:
– Thiệt mình nghĩ không ra! Độc... Lâm lão hiệp sĩ lãnh đạo quần hùng mà điều động mấy lão già chúng ta là phải quá.
Tuệ Phàm thiền sư hơi nhíu cặp mày bạc hỏi:
– Phải chăng Vô danh hiệp sĩ không chịu ưng thuận?
Vô Danh Tẩu láo liêng cặp mắt, cười đáp:
– Chịu..chịu lắm! Lão phu xin nghe lệnh chỉ huy của y.
Độc Cô Nhạn toan khước từ. nhưng quần hùng đã khẽ cất tiếng hoan hô. Nhất là Tứ bất hòa thượng cao hứng đến khoa chân múa tay.
Bọn Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường tuy hơi có ý bất mãn nhưng nghe lời Tuệ Phàm thiền sư và đêm qua đã thấy được Lâm Thiên Lôi trổ tuyệt kỹ âm công khá hiệu quả nên cũng không nói gì.
Độc Cô Nhạn để ý nhìn vào mặt Thiên Long tăng và Địa Khuyết đạo và Vô Danh Tẩu vì thấy ba người ngấm ngầm tỏ ý khuyến khích nâng đỡ, chàng càng thêm lòng tự tin. Chàng liền bật tiếng cười sang sảng nói:
– Đã được sự tiến cử của Tuệ Phàm thiền sư và các vị tiền bối nâng đỡ, lão phu đành miễn cưỡng nhận lấy trọng tráchh này.
Dĩ nhiên trước mặt quần hùng chàng vẫn là Âm Thánh Lâm Thiên Lôi.
Trước Đại hùng bảo điện ngự trị một sự yên lặng cơ hồi nghẹt thở, Bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn vào Lâm Thiêu Lôi chờ xem lão điều động thế nào.
Lâm Thiêu Lôi thủng thẳng bước tới giữa sân trầm giọng cất tiếng gọi y:
– Vô danh hiệp sĩ!
Vô Danh Tẩu vỗ đầu nói:
– Hay lắm ! Phát đạn đầu tìm đến lão phu. Có lão phu đây.
Lâm Thiêu Lôi cười nói:
– Lão hiệp sĩ có mưu kế gì hay xin giúp cho. Tại hạ bất quá phải miễn cưỡng nhận lấy trọng trách, nhưng vẫn trông cậy vào các sự chỉ giáo của các vị hiệp sĩ.
Vô Danh Tẩu cười rộ nói:
– Lâm hiệp sĩ khách sáo quá! Lão phu hồi ở núi Bắc Mang có luyện qua một trận “Bạch cốt thần công” chuyên việc trừ ma đuổi quỷ. Tuy đó không phải là môn học quang minh lỗi lạc nhưng cũng có phen cần dùng tới...
Lâm Thiêu Lôi hứng khởi hỏi:
– Phải chăng lão hiệp sĩ đã khuân những bộ xương khô tới đây?
Vô Danh Tẩu mỉm cười đáp:
– Bên trời đâu chẳng có mồ xanh. Đem nắm xương khô đi rất là bất tiện. Lúc lão phu lên núi đã trưng dụng một đám.
Lão vừa nói vừa phất tay áo lên không một cái. Đồng thời lão hú lên những tiếng líu lo một hồi.
Tiếng líu lo của Vô Danh Tẩu chưa dứt thì đồng thời bốn mặt Đại hùng bảo điện cũng vang lên những tiếng líu lo chỗ hô chỗ ứng.
Mọi người nghe rất lấy làm kỳ, liếc mắt nhìn ra thì thấy các tường quanh điện chỗ nào cũng có thây ma, xương trắng hếu, nhưng trông như người sống cả và nhảy cao đến sáu bảy thước , tiếng líu lo vẫn tiếp tục không ngừng.
Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường la lên:
– Bạch cốt trận! Bạch cốt trận này thực lợi hại! Nó có thể đối phó với nhiều nhân vật võ lâm không để cho vượt qua hào lạch sấn vào. Nhưng e rằng đối với Thuần Vu thế gia chưa chắc đã được ích gì.
Lâm Thiêu Lôi tủm tỉm cười hỏi:
– Vô danh hiệp sĩ bày Bạch cốt trận này không phải là để ngăn chặn bọn Thuần Vu thế gia chỉ đứng bên ngoài trận đấy chứ?
Vô Danh Tẩu đắc ý cười đáp:
– Dĩ nhiên là thế. Trận bạch cốt này không ngoài mục đích dụ bọn Thuần Vu thế gia xông vào tấn công. Vì bọn họ không xông vào thì vạc thuốc này để ai uống.
Hà Lạc Điếu Tẩu hơi đỏ mặt nói:
– Thế ra lão phu đoán sai rồi.
Lão bật lên tiếng cười chữa thẹn rồi quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Lâm Thiêu Lôi lại hô:
– Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân lão hiệp sĩ.
Đoàn Vân Trình cười lạt nói:
– Lão phu tuy ưng lời viện trợ, nhưng không nhập bọn. Cái kiểu hô lên hô xuống này lão phu cảm thấy khó chịu lắm.
Lâm Thiêu Lôi thản nhiên cười đáp:
– Đoàn lão hiệp sĩ đã không muốn nhập bọn thì cứ tự tiện ra đi. Nhưng lão phu có một tin muốn báo cáo mà lão phu biết chắc Đoàn lão hiệp sĩ rất cần nghe.
Đoàn Vân Trình hắng giọng một tiếng rồi giục:
– Nói đi!
Lâm Thiêu Lôi mỉm cười đáp:
– Lệnh ái là Đoàn Hiểu Vân bị Thuần Vu thế gia cướp đi. Nếu Đoàn lão hiệp sĩ muốn cứu thoát lệnh ái thì không nhập bọn không xong. Ở đây quần hùng đã đề cử lão phu đứng đầu thì Đoàn lão hiệp sĩ không xong. Lão hiệp sĩ muốn đi đâu về đâu thì cứ tự mình lựa chọn lấy.
Đoàn Vân Trình biến sắc hỏi:
– Lão nói thiệt chăng?
Lâm Thiêu Lôi trầm giọng đáp:
– Nếu lão phu nói không thực thì xin lấy cái đầu này ra mà đảm bảo.
Đoàn Vân Trình nghiến răng nói:
– Lão phu cũng đoán là câu chuyện sẽ xảy ra như vậy. Lời Lâm hiệp sĩ dĩ nhiên không sai rồi.
Lão nghiêm trang nó tiếp:
– Lão phu đành chịu nghe sai khiến. Nào phát lệnh đi.
Lâm Thiêu Lôi cười mát nói:
– Đoàn lão hiệp sĩ chuyên về Độc Công liệu có thể bày cho một độc trận vào phía trong Bạch cốt trận được không? Thuần Vu thế gia xông vào Bạch cốt trận rồi tất họ không am hiểu bên trong còn có chất độc, như thế thì mười phần chắc đến tám, độc trận rất có hiệu quả.
Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình thản nhiên đáp:
– Cái đó dễ lắm! Trong mình lão phu đem theo đến mấy chục chất kịch độc, bất luận thứ nào cũng đưa người đến chỗ chết được. Dù bọn Thuần Vu thế gia tên nào cũng có âm tà thần công nhưng chưa chắc đã chống cự lại được chất độc của lão phu.
Lâm Thiêu Lôi xua tay cười:
– Độc trận này chớ nên dùng chất kịch độc.
Thiên Nam Độc Thánh hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Tại sao vậy? Lão phu không có lòng từ bi như Lâm hiệp sĩ đâu.
Lâm Thiêu Lôi ung dung cười nói:
– Nếu Đoàn hiệp sĩ muốn cứu mạng lệnh ái thì nên làm theo như lời lãp phu. Nếu không lão phu e rằng chất độc chua chắc đã đánh chết được người của Thuần Vu thế gia mà tính mạng của lệnh ái cũng khó lòng giữ được.
Thiên Nam Độc Thánh ngơ ngẩn một chút rồi nói:
– Có lý! Nhưng lão hiệp sĩ muốn dùng chất độc như thế nào?
Lâm Thiêu Lôi đáp:
– Hay hơn hết là dùng thuốc mê hồn, khiến cho người vào trận trúng độc hôn mê đi mà không hại đến tính mạng. Đoàn lão hiệp sĩ mà làm như vậy là có công hàng đầu trong vụ này.
Thiên Nam Độc Thánh ngẫm nghỉ một chút rồi nói:
– Được rồi! Lão phu sẽ y kế thi hành.
Đoạn lão lấy ra một chiếc bình nhỏ bằng ngọc biếc, liệng cho Lâm Thiêu Lôi nói:
– Bình này đựng thuốc giải. Mỗi người uống một viên là ngăn ngừa được chất độc mà lão phu sắp bài trí đây.
Lâm Thiêu Lôi đón lấy bình thuôc, móc ra hơn mười viên, phất cho mỗi người một viên để uống trước phòng ngừa.
Thiên Nam Độc Thánh chờ mọi người uống thuốc xong lão cũng tự uống một viên rồi nhìn Lâm Thiêu Lôi trầm giọng nói:
– Các vị hãy tạm lui ra để lão phu bày trận.
Lâm Thiêu Lôi vẫy tay một cái nói:
– Trong trận không cần bố trí đề phòng. Xin các vị hãy tiến vào trong điện.
Những nhân vật tiền bối võ lâm tính tình ngang bước lúc này nghe Lâm Thiêu Lôi sắp đặt chỉ cúi đầu nghe, chứ không buông lòi dị nghị. Mọi người theo nhau đi vào Đại hùng bảo điện rồi Tuệ Phàm thiền sư dẫn đường qua hai bên thiền viện.
Thiên Nam Độc Thánh thấy mọi người rút lui rồi, lão rung động hai vai đi lượn vòng quanh đình viện mấy lượt.
Mọi người thấy lão phất tay áo luôn luôn, trông chẳng khác gì người nhảy múa. Hiển nhiên dược vật không màu sắc không mùi vị thuộc loại vô hình.
Thiên Nam Độc Thánh quanh đi quanh lại ba lượt rồi thu tay áo về nhảy vào trong đại điện.
Lâm Thiêu Lôi đứng trước cửa điện chắp tay nói:
– Đoàn lão hiệp sĩ phải một phen vất vả.
Thiên Nam Độc Thánh hững hờ đáp:
– Lâm lão hiệp sĩ quá lời!
Đọan ngồi xuống một bên cửa tựa hồ cố nén nỗi bi thương phẫn hận.
Lò lửa lớn giữa nhà đại điện cháy bùng bùng. Đứng ngoài trông vào tưởng trong viện đang có cuộc lễ lớn, đốt nhiều hương lửa.
Lê Vi Tử tựa hồ không nhìn thấy ai. Lão đứng đằng sau lò lửa nhìn chằm chằm vào cái vạc trên lò. Vạc nước khói bốc lên nghi ngút, sôi ùng ục. Mọi người trong điện đều cảm thấy ấm áp. Vạc đựng thuốc gì chẳng một cái hay vì không ai ngửi thấy mùi gì khác lạ.
Lê Vi Tử vẫn để hết tâm trí vào trong vạc, lão nhìn không chớp mắt.
Bầu không khí yên lặng kéo dài một thời gian chừng ăn xong bữa cơm, Lê Vi Tử bỗng bật lên tràng cười khanh khách nói:
– Được rồi!
Đọan lão vẩy tay một cái, một luồng mù trắng lạnh lẽo xô vào lò lửa vang lên những tiếng xèo xèo. Ngọn lửa đang cháy bừng bừng chớp mắt đã tắt ngấm.
Mọi người thấy vậy đều sửng sốt. Bây giờ họ mới hiểu đây là vị đệ nhất thần y lừng danh trên đời mà võ công cũng đến độ xuất thần nhập hóa.
Lâm Thiêu Lôi nhìn Vô Danh Tẩu khẽ hỏi:
– Hiện giờ chúng ta chỉ làm được đến thế thôi. Giả tỷ bọn người Thuần Vu thế gia sấn vào hai trận không bị tổn thương hay họ không chịu uống thuốc thì chúng ta vẫn bị thảm bại.
Vô Danh Tẩu khẽ đáp:
– Đúng thế! Trận Bạch cốt của lão phu và độc trận của Đoàn Vân Trình vẫn không thể bắt buộc được bọn Thuần Vu thế gia phải chịu đầu hàng. Như vậy khó mà ép được họ uống thuốc. Lão nói vậy nhưng không lộ vẻ ưu sầu tựa hồ lão còn có biện pháp nào khác.
Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp chân mày, đột nhiên hất hàm hỏi:
– Diệu dụng thuốc này ra sao?
Vô Danh Tẩu tủm tỉm cười đáp:
– Thuốc này thiệt là tuyệt diệu. Họ không cần uống mà là hơi nóng trong nồi làm cho họ mê đi cũng đủ chữa bệnh. Còn đối với người không có ác tật thì chẳng được lợi gì mà cũng không bị hại.
Độc Cô Nhạn cả mừng nói:
– Nếu vậy thì hay lắm.
Vô Danh Tẩu cười hỏi:
– Làm sao mà hay?
Độc Cô Nhạn đáp:
– Chờ lúc bọn Thuần Vu thế gia đánh vào trong viện, chúng ta sẽ dùng phép Khích thuỷ hoá khí khiến cho toàn viện bị hơi thuốc bao phủ thì tự nhiên phát sinh công hiệu.
Vô Danh Tẩu cười gật đầu đáp:
– Biện pháp này lão phu cũng đã nghĩ ra, nhưng tôn giá là người chủ trương đại cuộc, nên không tiện nói, có điều nên lựa chọn thêm mấy người đề phòng khi cần thiết.
Độc Cô Nhạn liền đáp:
– Việc này lại phải phiền đến Vô Danh hiệp sĩ, Thiên Long hoà thượng, Địa Khuyết đạo trưởng và Lê Vi Tử tiền bối bốn vị đảm đương cho được chăng?
Vô Danh Tẩu cười khanh khách nói:
– Hiện giờ tôn giá chủ trương đại cuộc, lão phu theo được thì theo mà không theo được thì cũng phải theo, tôn giá cứ sai bảo là được, hà tất phải khách khí như vậy.
Lão nói xong băng băng đi ngay tiến vào phía sau cái vạc lớn.
Thiên Long tăng tuyên một tiếng phật hiệu rồi theo vào, Địa Khuyết đạo trưởng cũng đi luôn không ngần ngừ chút gì cả.
Độc Cô Nhạn ở trong điện, thả bước từ từ rồi lên tiếng:
– Cách đối địch của chúng ta chắc các vị đều nghe rõ cả rồi. Khi bọn Thuần Vu thế gia đánh vào chính viện thì xin các vị theo lão phu giả vờ xuất chiến mà thực ra mục đích chỉ cuốn lấy họ, khiến họ hoặc nhiều hoặc ít nhiễm phải hơi thuốc là xong.
Quần hùng đều gật đầu không nói gì. Thế là mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng.
Canh khuya bốn bề cảnh vật im lặng như tờ, không một tiếng động.
Quần hùng trong lòng hồi hộp. Cuộc biến diễn sắp xảy ra khó mà đoán trước được.
Những người này có thị lực và thính lực rất minh mẫn. Ai nấy lặng lẽ ngấm ngầm vận thần công và chú ý nghe ngóng bên ngoài xem có động tĩnh gì không. Nhưng đâu đấy im lìm, tưởng chừng kim rớt cũng nghe thấy. Cả tiếng chim kêu thú chạy cũng không có.
Mọi người ở trong tình trạng dây đàn căng thẳng, không biết đứt lúc nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook