Độc Cô Quái Khách
-
Chương 59: Viện bạch thạch tham nghiên tuyệt kỹ
Độc Cô Nhạn vội mở vỏ kiếm ra coi, thì quả nhiên bên trong có một mảnh lụa. Trên mảnh lụa ghi những khẩu quyết về năm chiêu tuyệt kỹ. Tất cả độ vài trăm chữ.
Chàng coi thật mau những chữ viết trên mảnh lụa, ghi nhớ từng chữ như in vào trong óc. Sau đó chàng vò nát ra châm vào lửa đốt thành than.
Độc Cô Nhạn nhìn đống tro tàn, thẫn thời nhắc lại hai chữ:
– Nhân quả ! Nhân quả!
Độc Cô Nhạn trong lòng bối rối như mớ bòng bong. Chàng nhớ lại Lý bang chúa Cái Bang ngộ hại bất giác sờ đến tấm cửu bổng đồng bài để trong bọc. Đó là một tín phù tối cao của Cái Bang. Chàng có trách nhiệm phải phục hưng phái này và có trách nhiệm lập bang chúa cho họ. Bây giờ trong tay chàng lại có thanh kiếm Long Tuyền là một tín phù tối cao của phái Thiếu Lâm thì chàng cũng có trách nhiệm chấn hưng phái đó.
Độc Cô Nhạn nghĩ về thân mình. Tay Thiết Thủ tú sĩ Uông Công Lăng chưa chết thật và kể về tình máu mủ của lão còn là nhị bá phụ của chàng, nhưng chàng lại là đệ nhị đại truyền nhân của phái Thiết Huyết. Chàng không thể để cho Uông Công Lăng phải khổ tâm để môn phái tiêu diệt. Ngoài ra còn Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình, rồi song thân chàng, em gái chàng Lâm Nguyệt Thu.. biết bao việc làm cho chàng xao xuyến không yên.
Đương nhiên Độc Cô Nhạn còn đau khổ về nỗi chỉ sống được ba ngày nữa. Lúc này chàng như say sưa như điên khùng đứng ngơ ngẩn xuất thần.
Không hiểu Độc Cô Nhạn đã đứng bao lâu, đột nhiên có tiếng khóc làm chàng tỉnh lại. Chàng nhìn ra gian ngoài thấy Tuệ Phàm thiền sư dẫn đầu, phía sau một đám đen sì toàn là đệ tử phái Thiếu Lâm đang quỳ mọp dưới đất.
Tuệ Phàm thiền sư nước mắt đầm đìa vừa dập đầu xuống tận đất vừa kêu khóc:
– Ân sư! Ân sư! Đệ tử xin chờ sau cuộc đại điển mai táng cho ân sư rồi, sẽ theo ân sư xuống tuyền đài, vinh viễn phụng sự từ nhan.
Độc Cô Nhạn thấy vạt áo bào của Tuệ Phàm thiền sư có mấy chỗ rách nát và hơi thở hồng hộc. Hiển nhiên một là lão bị thương quá độ, hai là vì vừa trải qua một trận ác đấu sức cùng lực kiệt.
Độc Cô Nhạn từ lúc Ngộ Quả thiền sư chết rồi, chàng ngẩn ngơ như ngây như dại, không để ý đến tình hình cuộc chiến đấu bên ngoài thạch thất nữa, nên hai bên được thua ra sao, chàng cũng không hay.
Tình hình Thuần Vu đại phu nhân thế nào? Quần hùng bị giết chết hay rút lui, hay đắc thắng về hết rồi, chàng không sao đoán được.
Tứ Bất hòa thượng đã ngừng tiếng sáo. Bọn đệ tử phái Thiếu Lâm quỳ ở trong nhà, ngoài Tuệ Phàm thiền sư, còn lại những người lúc trước bị âm công kiềm chế.
Di thể của Ngộ Quả thiền sư do hai tên đệ tử Thiếu Lâm đỡ dậy, ngoài cặp mắt nhắm nghiền, nét mặt vẫn y nguyên như lúc còn sống và tựa hồ ở trong trạng thái nhập định.
Lát sau, Tuệ Phàm thiền sư đứng dậy trước. Nhà sư quay mình lại quỳ xuống trước mặt Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi. Chàng vừa nâng đỡ Tuệ Phàm thiền sư đứng lên vừa ấp úng hỏi:
– Lão thiền sư làm gì thế này? Tại hạ đâu dám nhận lễ của lão thiền sư.
Tuệ Phàm thiền sư đứng dậy đáp:
– Lão tăng quỳ đây không phải quỳ lạy thí chủ mà là quỳ trước thanh kiếm Long Tuyền. Thanh kiếm này không những là báu vật ở luôn bên mình tiên sư mà còn là phù lệnh duy nhất tối cao vô thượng của phái Thiếu Lâm.
Độc Cô Nhạn lúc bấy giờ mới nhớ ra là mình vẫn mang thanh kiếm Long Tuyền.
Chàng vội dâng thanh kiếm Long Tuyền cho Tuệ Phàm nói:
– Vật này đã trọng yếu như vậy, xin lão thiền sư thu lấy.
Đồng thời trong lòng chàng rất lấy làm khó nghi, không biết nên giải thích thế nào về cái chết của Ngộ Quả thiền sư.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay lia lịa nói:
– Không, không! Sự việc vừa rồi tiên sư đã dùng phép truyền âm nhập mật dặn dò lão tăng rồi.
Độc Cô Nhạn tựa hồ đã khoan tâm được một phần, chàng hỏi lại:
– Vậy ra lão thiền sư đã biết cả rồi ư?
Tuệ Phàm thiền sư trịnh trọng gật đầu đáp:
– Chẳng những thế cuộc hưng phế tồn vong của phái Thiếu Lâm ở trong tay thí chủ, mà cả cuộc cải cách giáo huấn đều do thí chủ an bài..
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười nói:
– Những cái đó tuy là di ngôn của Ngộ Quả thiền sư lúc lâm chung. Nhưng tại hạ đảm đương thế nào được?
Tuệ Phàm thiền sư đỡ lời:
– Thí chủ bất tất phải khiêm tốn. Thanh bảo kiếm này của phái Thiếu Lâm có một địa vị tôn sùng bất khả xâm phạm. Toàn thể đệ tử bản phái bất luận cao thấp nhất luật do thí chủ định đoạt, dù đánh dù giết cũng không một ai dám ca thán. Lão tiên sư đã ủy thác trọng nhiệm này cho thí chủ là người đã nghĩ kỹ. Lão tăng lập tức thông tri cho chưởng môn hiện thời của bản phái truyền đi cho các nơi của phái Thiếu Lâm cho họ biết mà tuân lệnh.
Tuệ Phàm quay sang quát bọn đệ tử:
– Sao các ngươi không quỳ xuống làm lễ bái kiến Độc Cô hiệp sĩ đi?
Mười mấy tên đệ tử phái Thiếu Lâm đều là những nhân vật có danh vọng nghe Tuệ Phàm thiền sư hô, vội kính cẩn dạ một tiếng, nhưng không một ai di động.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi hỏi:
– Các ngươi chưa nghe thấy lão tăng nói gì hay sao?
Một người trong bọn ấp úng hỏi lại:
– Độc Cô hiệp sĩ phải chăng...?
Tuệ Phàm thiền sư nghiêm nét mặt ngắt lời:
– Độc Cô thí chủ tức là Độc Cô Nhạn.
Bao nhiêu đệ tử phái Thiếu Lâm ở trong nội thất đều bật lên tiếng la hoảng.
– Ủa!...
Độc Cô Nhạn mỉm cười thò tay lên tháo tấm mặt nạ ra để lộ chân tướng.
Tăng nhân phái Thiếu Lâm đồng thanh la lên:
– Độc Cô Nhạn thủ đoạn độc ác, bản tính tàn nhẫn. Trên núi Nhật Nguyệt y đã hạ sát chín mươi ba tay cao thủ các môn phái. Trong núi Bắc Mang y lại đánh tan xác Tĩnh Từ sư thái. Hai tay y đẫm máu tanh hôi mà sao ân sư lại trao thanh bảo kiếm Long Tuyền cho y.
Người phát ngôn đây chính là Tuệ Tâm thiền sư, chưởng môn phái Thiếu Lâm hiện nay.
Tuệ Phàm thiền sư biến sắc nói:
– Ta đem địa vị chưởng môn ủy thác cho ngươi là mong phát huy được oai phái Thiếu Lâm để bản phái có một căn bản vững vàng, không bao giờ bị lung lay. Nhưng ngươi không biết phải trái, không phân biệt được....
Tuệ Phàm thiền sư trầm giọng nói tiếp:
– Độc Cô đại hiệp là người đã được tiên sư ủy thác lúc lâm chung. Chính ta đây còn phải vâng lệnh đại hiệp. Chẳng nhẽ các ngươi dám kháng cự di mệnh của tổ sư hay sao?
Bao nhiêu đệ tử phái Thiếu Lâm đều quỳ phục xuống đất dập đầu nói:
– Đệ tử không dám!
Thiếu Lâm chưởng môn là Thiên Tâm thiền sư sợ quá nằm phục xuống không dám nói gì.
Tuệ Phàm thiền sư lại lớn tiếng quát:
– Ngươi không mau mau thỉnh tội cùng Độc Cô hiệp sĩ còn chờ gì nữa?
Thiên Tâm thiền sư đứng đầu liền cùng quần đệ tử phục xuống lạy trước mặt Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn trong lòng vốn khiêm cung, nhưng với bọn Thiên Tâm thiền sư có ý bướng bỉnh rồi sau mới ra chiều kính sợ, sợ chàng không khỏi có chút bất mãn. Chàng nghiễm nhiên để cho họ lạy rồi lạnh lùng nói:
– Mời chư vị pháp tăng đứng dậy.
Thiên Tâm đại sư mặt đỏ bừng lên. Y chăm chú nhìn Độc Cô Nhạn rồi chắp tay nói:
– Lão tăng mê muội có chỗ thất thố. Mong Độc Cô hiệp sĩ bao dung.
Độc Cô Nhạn lộ vẻ gì khác lạ, chàng nói:
– Tại hạ vốn không đủ tư cách can thiệp vào việc của quý phái nhưng một là vì cảm lòng tri ngộ của Tuệ Phàm thiền sư, hai là chịu lời ủy thác của Ngộ Quả thiền sư, tại hạ muốn từ chối mà không thể được.
Chàng từ từ đeo thanh kiếm Long Tuyền lên lưng rồi trịnh trọng nói:
– Tại hạ không dám phụ lời trọng thác của Ngộ Quả lão thiền sư. Vậy từ nay tại hạ bất đắc di phải dùng thanh kiếm Long Tuyền mà tham dự vào bất luận việc trong hay việc ngoài của Thiếu Lâm.
Thiên Tâm đại sư dạ mấy tiếng rồi nói:
– Xin Độc Cô hiệp sĩ tùy tiện sai khiến, bất luận việc gì lão tăng cũng xin tuân mệnh.
Độc Cô Nhạn vẫn lạnh lùng nói:
– Phái Thiếu Lâm trước đây được coi là núi Thái sơn, là sao bắc đẩu trong võ lâm. Vậy mà mấy năm nay đồng hành với các phái trong giang hồ luôn luôn thất bại, mất hết thể diện.
Thiên Tâm đại sư bẽn lẽn nói:
– Đó đều là lỗi tại lão tăng không biết đường lãnh đạo.
Độc Cô Nhạn chăm chú nhìn Tuệ Phàm thiền sư trầm giọng hỏi:
– Tại hạ cầm thanh kiếm này trong tay mà muốn phế bỏ chức chưởng môn của Thiên Tâm đại sư có được chăng?
Tuệ Phàm thiền sư vội cúi đầu chắp tay đáp:
– Thanh Long Tuyền bảo kiếm của tiên sư muốn chém ai thì người đó cũng không dám bất tuân.
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười. Đột nhiên chàng trầm giọng quát:
– Thiên Tâm chưởng môn làm mất oai quyền của phái Thiếu Lâm phụ lòng các vị tổ sư truyền đời của bản phái, vậy phải phế truất chức chưởng môn.
Thiên Tâm đại sư vội vàng quỳ xuống ấp úng đáp:
– Lão tăng cam lòng lãnh tội.
Đồng thời lão thò tay vào trong bọc lấy ra chiếc hộp bọc lụa vàng trong đặt ngọc ấn hai tay đưa lên nói tiếp:
– Đây là ngọc tỷ của chưởng môn, xin kính cẩn dâng lên Độc Cô hiệp sĩ thu nạp.
Độc Cô Nhạn không đón lấy ngọc ấn, chàng đảo mắt nhìn đệ tử phái Thiếu lầm một lượt rồi cất tiếng gọi:
– Thiên đạo đại sư!
Thiên đạo đại sư vội phủ phục xuống đáp:
– Có lão tăng đây.
Độc Cô Nhạn giõng dạc tuyên bố:
– Chưởng môn đại vị của phái Thiếu Lâm nay tạm thời ủy lạo cho đại sư tiếp nhận. Chờ võ lâm bình định tảo thanh yêu khí, về chùa Thiếu Lâm cử hành đại điển truyền chức.
Thiên đạo đại sư gặp chuyện bất ngờ, nhưng không dám chối từ liền đón lấy ngọc ấn trong tay Thiên Tâm rồi nói:
– Lão tăng bất tài e không đương nổi đại nhiệm.
Đại sư nói xong phục lạy Độc Cô Nhạn trước, đoạn lậy Tuệ Phàm thiền sư rồi đứng sang một bên.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi nói:
– Thí chủ xử sự thông minh và quyết đoán mau lẹ lão tăng kính phục vô cùng.
Tuệ Phàm ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Hiện giờ quần hùng còn đang ở trong tiểu viện, hoặc giả có chỗ hiểu lầm Độc Cô thí chủ. Vậy xin thí chủ hãy đeo mặt nạ vào hay hơn.
Bây giờ Độc Cô Nhạn mới nhớ ra cuộc ác chiến giữa Thuần Vu đại phu nhân với bọn Tuệ Phàm thiền sư. Chàng vội hỏi:
– Câu chuyện bên ngoài thế nào?
Tuệ Phàm thiền sư cảm khái thở dài đáp:
– Người đó quả là Thuần Vu đại phu nhân. Thần công tà môn của mụ cao thâm khôn lường. Nhiên Lê cư sĩ chẳng may bị thiệt mạng cả lão tăng cũng bị trọng thương.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Mụ đâu rồi?
Tuệ Phàm lắc đầu đáp:
– Bọn lão tăng mười mấy người vây đánh, mụ không thể sính cường được. Nhưng trước khi mụ sắp bi bắt, thì bọn lão tăng để mụ lọt lưới trốn đi.
– Mụ trốn rồi ư?
Độc Cô Nhạn thở dài nói tiếp:
– Để mụ trốn thoát là một mối lo về sau. Tại hạ e rằng bọn Thuần Vu thế gia lại một phen kéo cả nhà đến, khi ấy...
Tuệ Phàm thiền sư gượng cười ngắt lời:
– Đó là điều bất đắc di không có biện pháp nào khác. Mụ yêu phụ kia võ công thiệt đã đến một trình độ phi thường ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Bọn lão tăng chỉ có một mình Nhiên Lê cư sĩ uổng mạng. Đây là một điều đại hạnh trong những điều bất hạnh.
Nhà sư ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Chính nghĩa môn chủ và mười lăm người tùy tùng đều bị bắt hết.
Độc Cô Nhạn buông tiếng thở dài hỏi:
– Tại đây có chỗ nào an toàn không?
Tuệ Phàm thiền sư ngơ ngác đáp:
– Giới trì luyện của bản tự là một gian thạch thất dưới đất không hiểu....
Độc Cô Nhạn vội ngắt lời:
– Đã vậy thì đem bao nhiêu người bị bắt giam cả vào trong Giới trì viện, và phải phái những tay cao thủ phòng giữ nghiêm ngặt.
Tuệ Phàm thiền sư nói:
– Lão tăng xin tuân dụ.
Đoạn lão quay sang quát Thiên đạo đại sư:
– Độc Cô hiệp sĩ đã truyền việc sao ngươi không thi hành?
Độc Cô Nhạn nhíu cặp mày nói:
– Khoan đã.
Thiên đạo đại sư vội dừng bước khoanh tay hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ còn điều chi truyền dậy?
Độc Cô Nhạn trầm giọng nói:
– Bao nhiêu người bị bắt bất luận nam nữ, nhất định phải điểm huyệt và dùng dây gân bò trói lại để khỏi xảy chuyện bất ngờ. Còn vị chính nghĩa môn chủ...
Chàng nói tới đây ngừng lại. Trán nổi gân xanh, chàng nghiến răng ken két tỏ ra phẫn nộ đến cực điểm. Hồi lâu chàng mới quay lại căn dặn Thiên đạo đại sư:
– Chặt hết chân tay hắn đi nhưng đừng để hắn chết.
Thiên đạo đại sư sửng sốt nhưng không dám hỏi lại, đáp ngay:
– Lão tăng xin tuân mệnh.
Đại sư nói rồi lựa lấy bốn vị cao tăng phái Thiếu Lâm nghiêm chỉnh đi ra.
Thế là cuộc đại hội bí mật võ lâm do Tuệ Phàm thiền sư chủ trương mà trên thực tế là do Độc Cô Nhạn cầm đầu thao túng.
Tuệ Phàm thiền sư từ từ tiến lại hỏi:
– Kế hoạch bữa nay lão tăng chưa hiểu Độc Cô hiệp sĩ dùng biện pháp nào để đối phó với Thuần Vu thế gia?
Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Dù sao mặc lòng, tại hạ vẫn ở khách vị, lão thiền sư phải chủ trương định đoạt.
Tuệ Phàm thiền sư vội nói:
– Lão tăng tuy được quần hùng võ lâm đề cử chủ trương đại hội, nhưng Độc Cô hiệp sĩ đã nắm giữ Long Tuyền bảo kiếm của tiên sư, đồng thời lão tăng đã được tiên sư di mệnh khi nào dám vượt bậc? Nhất thiết chuyện gì lão tăng cũng phải chờ mệnh lệnh của hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn từ chối không được đành miễn cưỡng đáp:
– Nếu vậy thì tại hạ cũng phải gắng gượng mà làm.... bọn Thuần Vu thế gia người nào cũng võ nghệ cao cường. Bên ta nhiều người mà phức tạp. Đối với quần hùng võ công sút kém...
Tuệ Phàm thiền sư nhíu cặp lông mày hỏi:
– Theo ý của Độc Cô hiệp sĩ thì nên thế nào?
Độc Cô Nhạn ngập ngừng hỏi lại:
– Liệu giải tán phần lớn đi có được không?
Tuệ Phàm thiền sư ra chiều khó nghĩ đáp:
– Quần hùng đều có ý xả thân cứu thế mà đến đây, bây giờ bảo họ rút lui, thiệt khó nói quá...
Độc Cô Nhạn biết rằng trong đám quần hùng này tuy rất ít người có thể chống chọi được với Thuần Vu thế gia, nhưng ai cũng coi trọng danh dự hơn cả tính mạng mà bảo họ rút lui thì không phải là việc dễ.
Chàng trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Đã không có cách nào giải tán quần hùng thì mời họ vào hết khách xá khoản đãi để chuẩn bị cuộc chiến đấu ngày mai, điều thứ hai là....
Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Bao nhiêu người ở các đồn canh đều rút về hết.
– Rút về hết ư?
Tuệ Phàm thiền sư ngơ ngác hỏi tiếp:
– Nếu bọn Thuần Vu thế gia lại đến lần thứ hai mà chúng ta làm như vậy há chẳng là triệt bỏ tấm bình phong.
Độc Cô Nhạn chau mày đáp:
– Những người ngoài đồn canh bất quá là để đưa tin cấp báo, chúng ta chuẩn bị kháng chiến suốt đêm thì còn đặt trạm canh làm chi? Cử động này cốt đẻ giảm bớt những người bị thương bên ngoài. Ta nên biết Thuần Vu đại phu nhân đến đây lần đầu còn mượn tiếng Chính nghĩa môn nên họ chưa ra tay tàn sát, nhưng lần thứ hai họ đến tất nhiên ra mặt và sẽ xảy ra cuộc đổ máu rùng rợn.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi nói:
– Độc Cô hiệp sĩ thật là thông minh. Lão tăng xin tuân mệnh.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Bây giờ trời sắp sáng rồi. Dù bọn người Thuần Vu thế gia có đến gần đây cũng không vào ngay. Theo sự nhận xét của tại hạ thì đêm mai cực kỳ nghiêm trọng.
Tuệ Phàm thiền sư lại chắp tay nói tiếp:
– Những sự liệu tính của Độc Cô hiệp sĩ rất đúng. Lão tăng nhất nhất tuân hành...
Nhà sư ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Bây giờ lão tăng hãy liệu lý việc an táng di thể cho tiên sư trước đã. Xin Độc Cô thí chủ vào Bạch thạch thiền viện ở phía trước an nghỉ.
Bạch thạch thiền viện là một nơi thắng địa để tiếp đãi các quý khách đến chùa Linh thạch. Nơi đây phong cảnh êm u tịch mịch. Ai đã vào đây thì chỉ trong khoảnh khắc là quên hết mọi sự phiền não, tâm thần trở lại an nhàn.
Độc Cô Nhạn không rảnh để quan sát nhiều. chàng vào phòng chính trong Bạch thạch thiền viện ngồi điều tức dưỡng thần một lúc rồi vận thần công nội lực để tham luyện năm chiêu tuyệt học của phái Thiếu Lâm.
Chàng là người thông minh tuyệt thế, từng nghiên cứu võ học, dù chiêu nào khó khăn đến đâu, cũng chỉ dụng tâm một lúc là thành thục ngay. Nhưng năm chiêu thức này chàng nghiên cứu vất vả hơn từ trước tới nay, vì nói thần kỳ ảo diệu vô cùng.
Độc Cô Nhạn không hiểu thời gian đã trôi qua bao lâu, chàng để hết tâm trí vào việc nghiên cứu võ công, quên ăn quên ngủ. Sau chàng học được không còn sai mấy. Chàng nhớ tới Ngộ Quả lão thiền sư đã đem hết tâm trí tham luyện thần công nhà phật thu cả vào năm tuyệt chiêu này mà chàng mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày trời đã học được. nghĩ tới đây trong lòng không khỏi mừng thầm.
Nhưng một hình ảnh khủng khiếp khác lại ám ảnh chàng. Vì thời gian cứ đi vun vút. Hiện tại chàng chỉ còn sống được hơn một ngày nữa. Bữa trước vì chàng bị những mối đau thương kích thích quá độ nên không còn ý thức cầu sinh. Rồi chàng bị trúng Hắc phúc cổ của Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình, chàng cũng muốn chết cho được giải thoát.
Nhưng hiện nay bất giác chàng sinh lòng hối hận. Chàng cho là vô luận thế nào, thì sống vẫn hơn là chết. Sức sống càng mạnh thì võ công càng thâm hậu để mà hoàn thành bao nhiêu công việc mà mình muốn hoàn thành.
Bất thình lình chàng nghe có tiếng người gọi:
– Độc Cô Nhạn! Người đã tỉnh chưa?
Độc Cô Nhạn hơi giật mình. Chàng vội quay đầu nhìn thì ra là Tứ Bất hòa thượng. Trong tay lão cầm hồ rượu đang rót uống một mình. Trên bàn trước mặt lão có bày canh rau, nhưng lão chưa động đến.
Tứ Bất hòa thượng thấy Độc Cô Nhạn tỉnh táo lại rồi liền đứng lên nói:
– Trong chùa này tệ quá, khiến cho bản hòa thượng nhạt miệng chua cả răng.
Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Dã hòa thượng! Lão cũng ở trong này ư?
Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười đáp:
– Một ngày và nửa đêm bản hòa thượng chưa rời khỏi nơi đây nửa bước.
Độc Cô Nhạn dụi mắt hỏi:
– Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tứ Bất hòa thượng đáp:
– Mới bắt đầu canh một.
– Bắt đầu canh một ư? Độc Cô Nhạn nhảy lên hỏi: Chẳng lẽ tại hạ đã ngủ một ngày một đêm rồi ư?
– Nếu bản hòa thượng không khua ngươi tỉnh lại, thì e rằng ngươi cứ thế này rồi chết luôn.
Độc Cô Nhạn trợn mắt lên hỏi:
– Dã hòa thượng mỗi lúc một lớn mật! Lão không sợ tại hạ lôi xuống âm phủ một thể ư?
Tứ Bất hòa thượng bây giờ mới nhớ ra câu hỏi của mình đụng vào chỗ đau thương ngấm ngầm của Độc Cô Nhạn. Nếu hơn một ngày nữa mà chàng không giải trừ được Hắc phúc cổ trong người thì dĩ nhiên là chàng chỉ có đường chết.
Lão vội đổi giọng:
– Bản hòa thượng quên chưa kính mừng các hạ. Bây giờ các hạ đã trở thành Thái thượng hoàng của phái Thiếu Lâm. Thanh thế mỗi ngày một lớn....
Giữa lúc hai người đang nói chuyện bỗng nghe có tiếng bước chân lật đật đi tới trước cửa rồi có người khẽ hỏi Tứ Bất hòa thượng:
– Độc Cô hiệp sĩ tỉnh lại rồi ư?
Tứ Bất hòa thượng vội mở cửa ra đáp:
– Mời lão thiền sư vào.
Nguyên người mới đến này chính là Tuệ Phàm thiền sư.
Độc Cô Nhạn có ý lo sợ. Chàng hàn huyên vài câu rồi hỏi:
– Đêm đến rồi, bên ngoài có tin tức gì không?
Tuệ Phàm thiền sư lắc đầu đáp:
– Lão tăng tuân theo lời dặn của Độc Cô hiệp sĩ bao nhiêu đồn canh vòng ngoài triệt thoái về hết. Trong chùa chỗ nào cũng tắt đèn lửa để chờ sự điều động của Độc Cô hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn khẽ nói:
– Trừ mười mấy vị đã ứng chiến đêm qua, còn ngoài ra hay hơn hết là an trí họ ở khách quán. Chớ nên khinh suất vọng động để tránh khỏi một cuộc huyết kiếp.
Tuệ Phàm thiền sư gật đầu nói:
– Lão tăng đã biết rồi. Nhưng bọn quần hùng mình mời họ tới đây. Không thể cầm từ được. Giả tỷ lúc có việc mà họ nhất định đòi ra mặt thì lão tăng không có biện pháp nào ngăn cản.
Chàng coi thật mau những chữ viết trên mảnh lụa, ghi nhớ từng chữ như in vào trong óc. Sau đó chàng vò nát ra châm vào lửa đốt thành than.
Độc Cô Nhạn nhìn đống tro tàn, thẫn thời nhắc lại hai chữ:
– Nhân quả ! Nhân quả!
Độc Cô Nhạn trong lòng bối rối như mớ bòng bong. Chàng nhớ lại Lý bang chúa Cái Bang ngộ hại bất giác sờ đến tấm cửu bổng đồng bài để trong bọc. Đó là một tín phù tối cao của Cái Bang. Chàng có trách nhiệm phải phục hưng phái này và có trách nhiệm lập bang chúa cho họ. Bây giờ trong tay chàng lại có thanh kiếm Long Tuyền là một tín phù tối cao của phái Thiếu Lâm thì chàng cũng có trách nhiệm chấn hưng phái đó.
Độc Cô Nhạn nghĩ về thân mình. Tay Thiết Thủ tú sĩ Uông Công Lăng chưa chết thật và kể về tình máu mủ của lão còn là nhị bá phụ của chàng, nhưng chàng lại là đệ nhị đại truyền nhân của phái Thiết Huyết. Chàng không thể để cho Uông Công Lăng phải khổ tâm để môn phái tiêu diệt. Ngoài ra còn Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Vân Trình, rồi song thân chàng, em gái chàng Lâm Nguyệt Thu.. biết bao việc làm cho chàng xao xuyến không yên.
Đương nhiên Độc Cô Nhạn còn đau khổ về nỗi chỉ sống được ba ngày nữa. Lúc này chàng như say sưa như điên khùng đứng ngơ ngẩn xuất thần.
Không hiểu Độc Cô Nhạn đã đứng bao lâu, đột nhiên có tiếng khóc làm chàng tỉnh lại. Chàng nhìn ra gian ngoài thấy Tuệ Phàm thiền sư dẫn đầu, phía sau một đám đen sì toàn là đệ tử phái Thiếu Lâm đang quỳ mọp dưới đất.
Tuệ Phàm thiền sư nước mắt đầm đìa vừa dập đầu xuống tận đất vừa kêu khóc:
– Ân sư! Ân sư! Đệ tử xin chờ sau cuộc đại điển mai táng cho ân sư rồi, sẽ theo ân sư xuống tuyền đài, vinh viễn phụng sự từ nhan.
Độc Cô Nhạn thấy vạt áo bào của Tuệ Phàm thiền sư có mấy chỗ rách nát và hơi thở hồng hộc. Hiển nhiên một là lão bị thương quá độ, hai là vì vừa trải qua một trận ác đấu sức cùng lực kiệt.
Độc Cô Nhạn từ lúc Ngộ Quả thiền sư chết rồi, chàng ngẩn ngơ như ngây như dại, không để ý đến tình hình cuộc chiến đấu bên ngoài thạch thất nữa, nên hai bên được thua ra sao, chàng cũng không hay.
Tình hình Thuần Vu đại phu nhân thế nào? Quần hùng bị giết chết hay rút lui, hay đắc thắng về hết rồi, chàng không sao đoán được.
Tứ Bất hòa thượng đã ngừng tiếng sáo. Bọn đệ tử phái Thiếu Lâm quỳ ở trong nhà, ngoài Tuệ Phàm thiền sư, còn lại những người lúc trước bị âm công kiềm chế.
Di thể của Ngộ Quả thiền sư do hai tên đệ tử Thiếu Lâm đỡ dậy, ngoài cặp mắt nhắm nghiền, nét mặt vẫn y nguyên như lúc còn sống và tựa hồ ở trong trạng thái nhập định.
Lát sau, Tuệ Phàm thiền sư đứng dậy trước. Nhà sư quay mình lại quỳ xuống trước mặt Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi. Chàng vừa nâng đỡ Tuệ Phàm thiền sư đứng lên vừa ấp úng hỏi:
– Lão thiền sư làm gì thế này? Tại hạ đâu dám nhận lễ của lão thiền sư.
Tuệ Phàm thiền sư đứng dậy đáp:
– Lão tăng quỳ đây không phải quỳ lạy thí chủ mà là quỳ trước thanh kiếm Long Tuyền. Thanh kiếm này không những là báu vật ở luôn bên mình tiên sư mà còn là phù lệnh duy nhất tối cao vô thượng của phái Thiếu Lâm.
Độc Cô Nhạn lúc bấy giờ mới nhớ ra là mình vẫn mang thanh kiếm Long Tuyền.
Chàng vội dâng thanh kiếm Long Tuyền cho Tuệ Phàm nói:
– Vật này đã trọng yếu như vậy, xin lão thiền sư thu lấy.
Đồng thời trong lòng chàng rất lấy làm khó nghi, không biết nên giải thích thế nào về cái chết của Ngộ Quả thiền sư.
Tuệ Phàm thiền sư xua tay lia lịa nói:
– Không, không! Sự việc vừa rồi tiên sư đã dùng phép truyền âm nhập mật dặn dò lão tăng rồi.
Độc Cô Nhạn tựa hồ đã khoan tâm được một phần, chàng hỏi lại:
– Vậy ra lão thiền sư đã biết cả rồi ư?
Tuệ Phàm thiền sư trịnh trọng gật đầu đáp:
– Chẳng những thế cuộc hưng phế tồn vong của phái Thiếu Lâm ở trong tay thí chủ, mà cả cuộc cải cách giáo huấn đều do thí chủ an bài..
Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười nói:
– Những cái đó tuy là di ngôn của Ngộ Quả thiền sư lúc lâm chung. Nhưng tại hạ đảm đương thế nào được?
Tuệ Phàm thiền sư đỡ lời:
– Thí chủ bất tất phải khiêm tốn. Thanh bảo kiếm này của phái Thiếu Lâm có một địa vị tôn sùng bất khả xâm phạm. Toàn thể đệ tử bản phái bất luận cao thấp nhất luật do thí chủ định đoạt, dù đánh dù giết cũng không một ai dám ca thán. Lão tiên sư đã ủy thác trọng nhiệm này cho thí chủ là người đã nghĩ kỹ. Lão tăng lập tức thông tri cho chưởng môn hiện thời của bản phái truyền đi cho các nơi của phái Thiếu Lâm cho họ biết mà tuân lệnh.
Tuệ Phàm quay sang quát bọn đệ tử:
– Sao các ngươi không quỳ xuống làm lễ bái kiến Độc Cô hiệp sĩ đi?
Mười mấy tên đệ tử phái Thiếu Lâm đều là những nhân vật có danh vọng nghe Tuệ Phàm thiền sư hô, vội kính cẩn dạ một tiếng, nhưng không một ai di động.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi hỏi:
– Các ngươi chưa nghe thấy lão tăng nói gì hay sao?
Một người trong bọn ấp úng hỏi lại:
– Độc Cô hiệp sĩ phải chăng...?
Tuệ Phàm thiền sư nghiêm nét mặt ngắt lời:
– Độc Cô thí chủ tức là Độc Cô Nhạn.
Bao nhiêu đệ tử phái Thiếu Lâm ở trong nội thất đều bật lên tiếng la hoảng.
– Ủa!...
Độc Cô Nhạn mỉm cười thò tay lên tháo tấm mặt nạ ra để lộ chân tướng.
Tăng nhân phái Thiếu Lâm đồng thanh la lên:
– Độc Cô Nhạn thủ đoạn độc ác, bản tính tàn nhẫn. Trên núi Nhật Nguyệt y đã hạ sát chín mươi ba tay cao thủ các môn phái. Trong núi Bắc Mang y lại đánh tan xác Tĩnh Từ sư thái. Hai tay y đẫm máu tanh hôi mà sao ân sư lại trao thanh bảo kiếm Long Tuyền cho y.
Người phát ngôn đây chính là Tuệ Tâm thiền sư, chưởng môn phái Thiếu Lâm hiện nay.
Tuệ Phàm thiền sư biến sắc nói:
– Ta đem địa vị chưởng môn ủy thác cho ngươi là mong phát huy được oai phái Thiếu Lâm để bản phái có một căn bản vững vàng, không bao giờ bị lung lay. Nhưng ngươi không biết phải trái, không phân biệt được....
Tuệ Phàm thiền sư trầm giọng nói tiếp:
– Độc Cô đại hiệp là người đã được tiên sư ủy thác lúc lâm chung. Chính ta đây còn phải vâng lệnh đại hiệp. Chẳng nhẽ các ngươi dám kháng cự di mệnh của tổ sư hay sao?
Bao nhiêu đệ tử phái Thiếu Lâm đều quỳ phục xuống đất dập đầu nói:
– Đệ tử không dám!
Thiếu Lâm chưởng môn là Thiên Tâm thiền sư sợ quá nằm phục xuống không dám nói gì.
Tuệ Phàm thiền sư lại lớn tiếng quát:
– Ngươi không mau mau thỉnh tội cùng Độc Cô hiệp sĩ còn chờ gì nữa?
Thiên Tâm thiền sư đứng đầu liền cùng quần đệ tử phục xuống lạy trước mặt Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn trong lòng vốn khiêm cung, nhưng với bọn Thiên Tâm thiền sư có ý bướng bỉnh rồi sau mới ra chiều kính sợ, sợ chàng không khỏi có chút bất mãn. Chàng nghiễm nhiên để cho họ lạy rồi lạnh lùng nói:
– Mời chư vị pháp tăng đứng dậy.
Thiên Tâm đại sư mặt đỏ bừng lên. Y chăm chú nhìn Độc Cô Nhạn rồi chắp tay nói:
– Lão tăng mê muội có chỗ thất thố. Mong Độc Cô hiệp sĩ bao dung.
Độc Cô Nhạn lộ vẻ gì khác lạ, chàng nói:
– Tại hạ vốn không đủ tư cách can thiệp vào việc của quý phái nhưng một là vì cảm lòng tri ngộ của Tuệ Phàm thiền sư, hai là chịu lời ủy thác của Ngộ Quả thiền sư, tại hạ muốn từ chối mà không thể được.
Chàng từ từ đeo thanh kiếm Long Tuyền lên lưng rồi trịnh trọng nói:
– Tại hạ không dám phụ lời trọng thác của Ngộ Quả lão thiền sư. Vậy từ nay tại hạ bất đắc di phải dùng thanh kiếm Long Tuyền mà tham dự vào bất luận việc trong hay việc ngoài của Thiếu Lâm.
Thiên Tâm đại sư dạ mấy tiếng rồi nói:
– Xin Độc Cô hiệp sĩ tùy tiện sai khiến, bất luận việc gì lão tăng cũng xin tuân mệnh.
Độc Cô Nhạn vẫn lạnh lùng nói:
– Phái Thiếu Lâm trước đây được coi là núi Thái sơn, là sao bắc đẩu trong võ lâm. Vậy mà mấy năm nay đồng hành với các phái trong giang hồ luôn luôn thất bại, mất hết thể diện.
Thiên Tâm đại sư bẽn lẽn nói:
– Đó đều là lỗi tại lão tăng không biết đường lãnh đạo.
Độc Cô Nhạn chăm chú nhìn Tuệ Phàm thiền sư trầm giọng hỏi:
– Tại hạ cầm thanh kiếm này trong tay mà muốn phế bỏ chức chưởng môn của Thiên Tâm đại sư có được chăng?
Tuệ Phàm thiền sư vội cúi đầu chắp tay đáp:
– Thanh Long Tuyền bảo kiếm của tiên sư muốn chém ai thì người đó cũng không dám bất tuân.
Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười. Đột nhiên chàng trầm giọng quát:
– Thiên Tâm chưởng môn làm mất oai quyền của phái Thiếu Lâm phụ lòng các vị tổ sư truyền đời của bản phái, vậy phải phế truất chức chưởng môn.
Thiên Tâm đại sư vội vàng quỳ xuống ấp úng đáp:
– Lão tăng cam lòng lãnh tội.
Đồng thời lão thò tay vào trong bọc lấy ra chiếc hộp bọc lụa vàng trong đặt ngọc ấn hai tay đưa lên nói tiếp:
– Đây là ngọc tỷ của chưởng môn, xin kính cẩn dâng lên Độc Cô hiệp sĩ thu nạp.
Độc Cô Nhạn không đón lấy ngọc ấn, chàng đảo mắt nhìn đệ tử phái Thiếu lầm một lượt rồi cất tiếng gọi:
– Thiên đạo đại sư!
Thiên đạo đại sư vội phủ phục xuống đáp:
– Có lão tăng đây.
Độc Cô Nhạn giõng dạc tuyên bố:
– Chưởng môn đại vị của phái Thiếu Lâm nay tạm thời ủy lạo cho đại sư tiếp nhận. Chờ võ lâm bình định tảo thanh yêu khí, về chùa Thiếu Lâm cử hành đại điển truyền chức.
Thiên đạo đại sư gặp chuyện bất ngờ, nhưng không dám chối từ liền đón lấy ngọc ấn trong tay Thiên Tâm rồi nói:
– Lão tăng bất tài e không đương nổi đại nhiệm.
Đại sư nói xong phục lạy Độc Cô Nhạn trước, đoạn lậy Tuệ Phàm thiền sư rồi đứng sang một bên.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi nói:
– Thí chủ xử sự thông minh và quyết đoán mau lẹ lão tăng kính phục vô cùng.
Tuệ Phàm ngừng một lát rồi nói tiếp:
– Hiện giờ quần hùng còn đang ở trong tiểu viện, hoặc giả có chỗ hiểu lầm Độc Cô thí chủ. Vậy xin thí chủ hãy đeo mặt nạ vào hay hơn.
Bây giờ Độc Cô Nhạn mới nhớ ra cuộc ác chiến giữa Thuần Vu đại phu nhân với bọn Tuệ Phàm thiền sư. Chàng vội hỏi:
– Câu chuyện bên ngoài thế nào?
Tuệ Phàm thiền sư cảm khái thở dài đáp:
– Người đó quả là Thuần Vu đại phu nhân. Thần công tà môn của mụ cao thâm khôn lường. Nhiên Lê cư sĩ chẳng may bị thiệt mạng cả lão tăng cũng bị trọng thương.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Mụ đâu rồi?
Tuệ Phàm lắc đầu đáp:
– Bọn lão tăng mười mấy người vây đánh, mụ không thể sính cường được. Nhưng trước khi mụ sắp bi bắt, thì bọn lão tăng để mụ lọt lưới trốn đi.
– Mụ trốn rồi ư?
Độc Cô Nhạn thở dài nói tiếp:
– Để mụ trốn thoát là một mối lo về sau. Tại hạ e rằng bọn Thuần Vu thế gia lại một phen kéo cả nhà đến, khi ấy...
Tuệ Phàm thiền sư gượng cười ngắt lời:
– Đó là điều bất đắc di không có biện pháp nào khác. Mụ yêu phụ kia võ công thiệt đã đến một trình độ phi thường ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Bọn lão tăng chỉ có một mình Nhiên Lê cư sĩ uổng mạng. Đây là một điều đại hạnh trong những điều bất hạnh.
Nhà sư ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Chính nghĩa môn chủ và mười lăm người tùy tùng đều bị bắt hết.
Độc Cô Nhạn buông tiếng thở dài hỏi:
– Tại đây có chỗ nào an toàn không?
Tuệ Phàm thiền sư ngơ ngác đáp:
– Giới trì luyện của bản tự là một gian thạch thất dưới đất không hiểu....
Độc Cô Nhạn vội ngắt lời:
– Đã vậy thì đem bao nhiêu người bị bắt giam cả vào trong Giới trì viện, và phải phái những tay cao thủ phòng giữ nghiêm ngặt.
Tuệ Phàm thiền sư nói:
– Lão tăng xin tuân dụ.
Đoạn lão quay sang quát Thiên đạo đại sư:
– Độc Cô hiệp sĩ đã truyền việc sao ngươi không thi hành?
Độc Cô Nhạn nhíu cặp mày nói:
– Khoan đã.
Thiên đạo đại sư vội dừng bước khoanh tay hỏi:
– Độc Cô hiệp sĩ còn điều chi truyền dậy?
Độc Cô Nhạn trầm giọng nói:
– Bao nhiêu người bị bắt bất luận nam nữ, nhất định phải điểm huyệt và dùng dây gân bò trói lại để khỏi xảy chuyện bất ngờ. Còn vị chính nghĩa môn chủ...
Chàng nói tới đây ngừng lại. Trán nổi gân xanh, chàng nghiến răng ken két tỏ ra phẫn nộ đến cực điểm. Hồi lâu chàng mới quay lại căn dặn Thiên đạo đại sư:
– Chặt hết chân tay hắn đi nhưng đừng để hắn chết.
Thiên đạo đại sư sửng sốt nhưng không dám hỏi lại, đáp ngay:
– Lão tăng xin tuân mệnh.
Đại sư nói rồi lựa lấy bốn vị cao tăng phái Thiếu Lâm nghiêm chỉnh đi ra.
Thế là cuộc đại hội bí mật võ lâm do Tuệ Phàm thiền sư chủ trương mà trên thực tế là do Độc Cô Nhạn cầm đầu thao túng.
Tuệ Phàm thiền sư từ từ tiến lại hỏi:
– Kế hoạch bữa nay lão tăng chưa hiểu Độc Cô hiệp sĩ dùng biện pháp nào để đối phó với Thuần Vu thế gia?
Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
– Dù sao mặc lòng, tại hạ vẫn ở khách vị, lão thiền sư phải chủ trương định đoạt.
Tuệ Phàm thiền sư vội nói:
– Lão tăng tuy được quần hùng võ lâm đề cử chủ trương đại hội, nhưng Độc Cô hiệp sĩ đã nắm giữ Long Tuyền bảo kiếm của tiên sư, đồng thời lão tăng đã được tiên sư di mệnh khi nào dám vượt bậc? Nhất thiết chuyện gì lão tăng cũng phải chờ mệnh lệnh của hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn từ chối không được đành miễn cưỡng đáp:
– Nếu vậy thì tại hạ cũng phải gắng gượng mà làm.... bọn Thuần Vu thế gia người nào cũng võ nghệ cao cường. Bên ta nhiều người mà phức tạp. Đối với quần hùng võ công sút kém...
Tuệ Phàm thiền sư nhíu cặp lông mày hỏi:
– Theo ý của Độc Cô hiệp sĩ thì nên thế nào?
Độc Cô Nhạn ngập ngừng hỏi lại:
– Liệu giải tán phần lớn đi có được không?
Tuệ Phàm thiền sư ra chiều khó nghĩ đáp:
– Quần hùng đều có ý xả thân cứu thế mà đến đây, bây giờ bảo họ rút lui, thiệt khó nói quá...
Độc Cô Nhạn biết rằng trong đám quần hùng này tuy rất ít người có thể chống chọi được với Thuần Vu thế gia, nhưng ai cũng coi trọng danh dự hơn cả tính mạng mà bảo họ rút lui thì không phải là việc dễ.
Chàng trầm ngâm một chút rồi hỏi:
– Đã không có cách nào giải tán quần hùng thì mời họ vào hết khách xá khoản đãi để chuẩn bị cuộc chiến đấu ngày mai, điều thứ hai là....
Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:
– Bao nhiêu người ở các đồn canh đều rút về hết.
– Rút về hết ư?
Tuệ Phàm thiền sư ngơ ngác hỏi tiếp:
– Nếu bọn Thuần Vu thế gia lại đến lần thứ hai mà chúng ta làm như vậy há chẳng là triệt bỏ tấm bình phong.
Độc Cô Nhạn chau mày đáp:
– Những người ngoài đồn canh bất quá là để đưa tin cấp báo, chúng ta chuẩn bị kháng chiến suốt đêm thì còn đặt trạm canh làm chi? Cử động này cốt đẻ giảm bớt những người bị thương bên ngoài. Ta nên biết Thuần Vu đại phu nhân đến đây lần đầu còn mượn tiếng Chính nghĩa môn nên họ chưa ra tay tàn sát, nhưng lần thứ hai họ đến tất nhiên ra mặt và sẽ xảy ra cuộc đổ máu rùng rợn.
Tuệ Phàm thiền sư niệm phật hiệu rồi nói:
– Độc Cô hiệp sĩ thật là thông minh. Lão tăng xin tuân mệnh.
Độc Cô Nhạn thở dài nói:
– Bây giờ trời sắp sáng rồi. Dù bọn người Thuần Vu thế gia có đến gần đây cũng không vào ngay. Theo sự nhận xét của tại hạ thì đêm mai cực kỳ nghiêm trọng.
Tuệ Phàm thiền sư lại chắp tay nói tiếp:
– Những sự liệu tính của Độc Cô hiệp sĩ rất đúng. Lão tăng nhất nhất tuân hành...
Nhà sư ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Bây giờ lão tăng hãy liệu lý việc an táng di thể cho tiên sư trước đã. Xin Độc Cô thí chủ vào Bạch thạch thiền viện ở phía trước an nghỉ.
Bạch thạch thiền viện là một nơi thắng địa để tiếp đãi các quý khách đến chùa Linh thạch. Nơi đây phong cảnh êm u tịch mịch. Ai đã vào đây thì chỉ trong khoảnh khắc là quên hết mọi sự phiền não, tâm thần trở lại an nhàn.
Độc Cô Nhạn không rảnh để quan sát nhiều. chàng vào phòng chính trong Bạch thạch thiền viện ngồi điều tức dưỡng thần một lúc rồi vận thần công nội lực để tham luyện năm chiêu tuyệt học của phái Thiếu Lâm.
Chàng là người thông minh tuyệt thế, từng nghiên cứu võ học, dù chiêu nào khó khăn đến đâu, cũng chỉ dụng tâm một lúc là thành thục ngay. Nhưng năm chiêu thức này chàng nghiên cứu vất vả hơn từ trước tới nay, vì nói thần kỳ ảo diệu vô cùng.
Độc Cô Nhạn không hiểu thời gian đã trôi qua bao lâu, chàng để hết tâm trí vào việc nghiên cứu võ công, quên ăn quên ngủ. Sau chàng học được không còn sai mấy. Chàng nhớ tới Ngộ Quả lão thiền sư đã đem hết tâm trí tham luyện thần công nhà phật thu cả vào năm tuyệt chiêu này mà chàng mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày trời đã học được. nghĩ tới đây trong lòng không khỏi mừng thầm.
Nhưng một hình ảnh khủng khiếp khác lại ám ảnh chàng. Vì thời gian cứ đi vun vút. Hiện tại chàng chỉ còn sống được hơn một ngày nữa. Bữa trước vì chàng bị những mối đau thương kích thích quá độ nên không còn ý thức cầu sinh. Rồi chàng bị trúng Hắc phúc cổ của Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình, chàng cũng muốn chết cho được giải thoát.
Nhưng hiện nay bất giác chàng sinh lòng hối hận. Chàng cho là vô luận thế nào, thì sống vẫn hơn là chết. Sức sống càng mạnh thì võ công càng thâm hậu để mà hoàn thành bao nhiêu công việc mà mình muốn hoàn thành.
Bất thình lình chàng nghe có tiếng người gọi:
– Độc Cô Nhạn! Người đã tỉnh chưa?
Độc Cô Nhạn hơi giật mình. Chàng vội quay đầu nhìn thì ra là Tứ Bất hòa thượng. Trong tay lão cầm hồ rượu đang rót uống một mình. Trên bàn trước mặt lão có bày canh rau, nhưng lão chưa động đến.
Tứ Bất hòa thượng thấy Độc Cô Nhạn tỉnh táo lại rồi liền đứng lên nói:
– Trong chùa này tệ quá, khiến cho bản hòa thượng nhạt miệng chua cả răng.
Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Dã hòa thượng! Lão cũng ở trong này ư?
Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười đáp:
– Một ngày và nửa đêm bản hòa thượng chưa rời khỏi nơi đây nửa bước.
Độc Cô Nhạn dụi mắt hỏi:
– Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tứ Bất hòa thượng đáp:
– Mới bắt đầu canh một.
– Bắt đầu canh một ư? Độc Cô Nhạn nhảy lên hỏi: Chẳng lẽ tại hạ đã ngủ một ngày một đêm rồi ư?
– Nếu bản hòa thượng không khua ngươi tỉnh lại, thì e rằng ngươi cứ thế này rồi chết luôn.
Độc Cô Nhạn trợn mắt lên hỏi:
– Dã hòa thượng mỗi lúc một lớn mật! Lão không sợ tại hạ lôi xuống âm phủ một thể ư?
Tứ Bất hòa thượng bây giờ mới nhớ ra câu hỏi của mình đụng vào chỗ đau thương ngấm ngầm của Độc Cô Nhạn. Nếu hơn một ngày nữa mà chàng không giải trừ được Hắc phúc cổ trong người thì dĩ nhiên là chàng chỉ có đường chết.
Lão vội đổi giọng:
– Bản hòa thượng quên chưa kính mừng các hạ. Bây giờ các hạ đã trở thành Thái thượng hoàng của phái Thiếu Lâm. Thanh thế mỗi ngày một lớn....
Giữa lúc hai người đang nói chuyện bỗng nghe có tiếng bước chân lật đật đi tới trước cửa rồi có người khẽ hỏi Tứ Bất hòa thượng:
– Độc Cô hiệp sĩ tỉnh lại rồi ư?
Tứ Bất hòa thượng vội mở cửa ra đáp:
– Mời lão thiền sư vào.
Nguyên người mới đến này chính là Tuệ Phàm thiền sư.
Độc Cô Nhạn có ý lo sợ. Chàng hàn huyên vài câu rồi hỏi:
– Đêm đến rồi, bên ngoài có tin tức gì không?
Tuệ Phàm thiền sư lắc đầu đáp:
– Lão tăng tuân theo lời dặn của Độc Cô hiệp sĩ bao nhiêu đồn canh vòng ngoài triệt thoái về hết. Trong chùa chỗ nào cũng tắt đèn lửa để chờ sự điều động của Độc Cô hiệp sĩ.
Độc Cô Nhạn khẽ nói:
– Trừ mười mấy vị đã ứng chiến đêm qua, còn ngoài ra hay hơn hết là an trí họ ở khách quán. Chớ nên khinh suất vọng động để tránh khỏi một cuộc huyết kiếp.
Tuệ Phàm thiền sư gật đầu nói:
– Lão tăng đã biết rồi. Nhưng bọn quần hùng mình mời họ tới đây. Không thể cầm từ được. Giả tỷ lúc có việc mà họ nhất định đòi ra mặt thì lão tăng không có biện pháp nào ngăn cản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook