Mẹ Cẩu Đản và vợ của Tống Kim Lai hoảng sợ, Đại Kiều nhân cơ hội giãy giụa thoát ra chạy đến trốn sau lưng Lâm Tuệ.

Khi vợ Tống Kim Lai nhìn rõ là ai, bàn tay suýt chọc vào mặt bà ấy: "Cô xen vào việc người khác, cô xen vào việc người khác!! Có thời gian này sao cô không đi mà tìm cha cho Đông Lâm đi?"

Lâm Tuệ là con gái út của Lâm Đại Phát đầu thôn, vài năm trước đã kết hôn với một nam thanh niên có học thức trong làng. Hai người có một con trai. Hai năm trước, nam thanh niên trí thức này về thành phố, đến bây giờ vẫn không thấy quay trở lại .

Lúc đầu bà ấy nghĩ nam thanh niên trí thức kia chắc chắn đã bỏ vợ và con trai mình, nhưng sau đó bà ấy biết được anh ấy đã chết đuối vì rơi xuống sông, Lâm Tuệ cũng trở thành góa phụ.

Lời nói này của vợ Tống Kim Lai vô cùng quá đáng, những ngón tay của Lâm Tuệ run lên vì tức giận: "Nếu chị không cảm thấy quá đáng thì chúng ta đến tìm thím Tú Chi để xem bà ấy cho là tôi xen vào việc người khác hay dùng một tát tát chết chị.”

Kiều Tú Chi là một người cực kì bênh người nhà, dù không quan tâm lắm đến cháu gái Đại Kiều của mình, nhưng nếu người ngoài dám bắt nạt người nhà họ Kiều, bà nhất định phải tát người ta răng rơi đầy đất..

Mí mắt của vợ Tống Kim Lai run lên: "Tôi còn chưa cho gà ăn, tôi không có thời gian cùng cô nói chuyện!"

Bà ta nói xong liền vội vàng xoay người bỏ chạy giống như có ma đuổi theo.

Lòng bàn chân của mẹ Cẩu Đảm cũng như được bôi dầu: “Tôi cũng đi cho gà ăn.”

Lâm Tuệ nhìn bóng lưng của họ, khi bà ấy nhìn lại, bà ấy thấy bàn tay của Đại Kiều đã đỏ lên vì bị nấm thì không khỏi cảm thấy tức giận. Sao ông trời không trừng trị mấy người phụ nữ không biết giữ mồm mép này đi, một đứa nhỏ sáu tuổi mà vẫn có thể nói được những lời đó!



Vì sợ Đại Kiều sợ hãi, bà ấy nén giận dịu dàng nói: "Đau không? Bây giờ đến nhà dì Tuệ đi, dì Tuệ đưa rượu thuốc cho cháu bôi nha."

Đại Kiều vội xua tay: "Cảm ơn, dì, Tuệ, cháu, không, đau.”

Cô rất thích dì Tuệ.

Dì Tuệ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn đối xử rất rốt với cô, dì thường lén đút đồ ăn cho cô. Em trai Đông Lâm cũng rất dễ thương, khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng sữa, cậu bé luôn đi theo cô, âm thanh nũng nịu gọi cô là chị.

Lâm Tuệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có da có thịt hơn trước, không biết nên vui hay nên buồn: “Sao cháu lại đến đây một mình?”

Đại Kiều chỉ vào khu rừng phía trước, nhẹ giọng nói: “Cháu, đi, nhặt, cành, cây, khô.”

Lâm Tuệ cởi chiếc giỏ của mình ra, không nói một lời, đổ hết cành cây khô vào giỏ phía sau lưng Đại Kiều..

"Không, không...không...” Đại Kiều càng gấp gáp nói càng lắp bắp.

“Cầm lấy đi, một lát nữa dì Tuệ sẽ đi nhặt lại là được, con mau về đi, đừng làm cho… cha con phải lo lắng.” Lâm Tuệ không để cô từ chối, nhưng khi nói đến cha cô thì bà ấy khựng lại một chút.

Đại Kiều không để ý đến sự kỳ lạ của bà ấy, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại giống như hai con sâu róm.

Lâm Tuệ biết cô sợ sẽ gây phiền phức cho mình nên trong lòng cũng mềm nhũn.



Bà ấy đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô, khẽ thì thầm: “Bảo bối, ngoan ngoãn giữ lấy, khi lớn lên lại giúp lại dì Tuệ, được không?”

Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vậy cũng không tệ, liền cười lộ ra hàm răng nhỏ: "Được, về sau, con, giúp, dì Tuệ, làm, việc, nhà.”

Thực ra khi cô không căng thẳng hay gấp gáp, chỉ cần cô nói chậm thì tình trạng nói lắp sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng ở nhà, mẹ cô lại không kiên nhẫn nghe cô nói và luôn tỏ vẻ khó chịu thì sao cô không được khẩn trương được?

Thấy Đại Kiều và Lâm Tuệ đi rồi, vợ Tống Kim Lai chạy ra khỏi nhà nhổ nước bọt vào bóng dáng của Lâm Tuệ: "Phì, cái quái gì vậy, còn muốn quản lên trên đầu tôi.”

Mẹ Cẩu Đản nghe thấy động tĩnh cũng đi ra theo, trong tay vẫn mà khuấy thức ăn cho gà: “Cẩn thận lát nữa lại cô ta lại chạy đến chỗ thím Tú Chi để mách lẻo cô đó!”

Tống Kim Lai vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô ta dám! Nếu cô ta dám mách lẻo, tôi sẽ nói tin cô ta thích Kiều Lão Nhị ra ngoài, xem đến lúc đó ai mất mặt hơn!”

“Trời ơi, thật không? Cô nói Lâm Tuệ thích Kiều Lão Nhị?” Mặt mẹ Cẩu Đản đầy hưng phấn

Tống Kim Lai cằm ngẩng cao, khoe khoang nói: "Nếu không cô nghĩ sao cô ta lại đối tốt với tai họa Đại Kiều kia? Không phải là do thích Kiều Lão Nhị sao, cô ta rất lẳng lơ nha! Hồi đó...”

Nghe mấy chuyện bát quái về tình ái này mẹ Cẩu Đản cũng không thèm quan tâm cho gà ăn, nghe vợ Tống Kim Lai nói đến mức nước miếng bay tứ tung.

Sau khi chia tay với dì Tuệ, Đại Kiều không về nhà ngay mà vẫn đeo trên lưng chiếc giỏ đi về phía nhà họ Phương ở phía bắc thôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương