Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
-
Chương 39: Đòi Li Hôn 3
Phương Tiểu Quyên nhìn anh trai của mình đi ra ngoài, trong nháy mắt cảm thấy có niềm tin, hiển nhiên bà ta đã quên mấy ngày trước ông ta có bao nhiêu kinh sợ.
Kiều Tú Chi nhìn bọn họ hỏi: "Vậy các người muốn thế nào mới bằng lòng ly hôn?"
Phương Phú Quý và Phương Tiểu Quyên vốn tưởng rằng sẽ gặp phải ép buộc kịch liệt, không nghĩ tới ngày hôm nay Kiều Tú Chi lại dễ nói chuyện như vậy.
Con ngươi lanh lợi của Phương Phú Quý quay một vòng, nói: "Ly hôn cũng không phải là không thể, có điều nhà họ Kiều phải trả cho em gái tôi một ngàn đồng phí ly hôn."
Một ngàn đồng.
Tuy rằng nhà họ Kiều giàu có nhưng cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, hai anh em này giở công phu sư tử ngoạm.
Kiều Tú Chi không nói được cũng không từ chối.
Phương Phú Quý nuốt ngụm nước miếng: "Một ngàn không có, tám trăm cũng được."
Kiều Tú Chi nở nụ cười: "Tiền không có, nắm đấm các người có muốn không?"
Hai anh em cùng nhau lắc đầu.
Không muốn, không dám muốn.
Kiều Tú Chi lạnh lùng rên một tiếng: "Có một vài chuyện mọi người nhất định phải biết rõ, ngày hôm nay nhà họ Kiều chúng tôi lại đây, không phải đến thương lượng, mà là đến thông báo."
Quả thực là khinh người quá đáng.
Phương Tiểu Quyên giận sôi gan sôi ruột: "Có người làm mẹ chồng như vậy sao? Hận không thể khiến cho con trai mình vợ con ly tán, tôi thật sự hoài nghi Kiều Chấn Quân đến cùng có phải là con ruột của mẹ nó không đó."
Mọi người khiếp sợ lần thứ hai.
Lại dám gây xích mích ly gián như vậy, mọi người đều xem bà ta là một dũng sĩ.
Cũng có người hưng phấn: Đánh bà ta, thím Kiều nhanh đánh bà ta đi.
Kiều Tú Chi lại không đặt gây xích mích vụng về như vậy ở trong mắt, Kiều Chấn Quân lớn lên giống Tiết Xuyên Lai bao nhiêu, chỉ cần người không mù cũng nhìn ra được.
Bà lạnh lùng nhìn Phương Tiểu Quyên một chút, quay đầu nói với Kiều Chấn Quân: "Thằng hai, chính miệng con nói với cô ta, đỡ phải quay đầu lại dây dưa không rõ."
Phương Tiểu Quyên nghe nói như thế, quả thực tức giận đến muốn thổ huyết.
Bà ta sẽ dây dưa với Kiều Chấn Quân bị liệt này sao? Trừ khi mắt bà ta bị mù.
Một đêm tối hôm qua Kiều Chấn Quân không ngủ, làm ra quyết định như vậy, trong lòng ông không thoải mái một chút nào, chỉ là lời đã nói ra thì ông cũng sẽ không thay đổi.
Ông thở dài nói: "Tiểu Quyên, chuyện ly hôn không liên quan đến cha mẹ tôi, là chính tôi quyết định. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, từ đây không can thiệp vào chuyện của nhau, còn hai đứa bé, thì để tụi nó đi theo tôi đi."
"Ông nằm mơ." Ngón tay Phương Tiểu Quyên gần như chọc vào trên mặt ông, "Đại Kiều là thứ gieo vạ, ông muốn nó thì không ai cướp, còn Tiểu Kiều nhất định phải theo tôi."
Sau khi Đại Kiều đến đây thì vẫn rất yên tĩnh ngoan ngoãn đứng một góc.
Nhìn thấy mẹ cô và bà ngoại đánh nhau thì trong lòng còn lo lắng mẹ cô, chỉ là không nghĩ tới mẹ cô không chút lưu tình chọc vào cô một đao lần thứ hai.
Mi mắt cô run rẩy, đáy mắt nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước, môi nhỏ mím chặt lại, dáng dấp nhẫn nhịn không khóc nhìn vừa đáng thương lại khiến người ta muốn thương yêu.
Tiết Xuyên nhíu chặt lông mày, đưa tay nắm chặt tay nhỏ của cô, ôn hòa nói: "Con không phải là kẻ gieo vạ, con là đại bảo bối, tiểu phúc tinh của nhà họ Kiều, có con ở đây, ông nội tin tưởng nhà họ Kiều sẽ càng ngày càng tốt."
Đại Kiều nghe ông nội nói, tâm tính thiện lương như được đồ vật mềm mại bao vây, ấm áp.
Cô nắm chặt tay ông nội, ngoan ngoãn ôm đùi ông.
So với Tiết Xuyên, Kiều Tú Chi đơn giản thô bạo.
Bà tiến lên một bước nhấc Phương Tiểu Quyên từ trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: "Nếu con để tôi nghe thấy được cô nói đứa bé kia là kẻ gieo vạ, thì cũng đừng trách quả đấm của tôi không có mắt."
Tuy rằng Phương Tiểu Quyên rất thon thả, nhưng do bà ta cũng cao, dù sao cũng nặng chín mươi cân, nhưng mà Kiều Tú Chi nhấc bà ta lên dễ dàng như nắm một con gà con vậy, khí lực thực sự quá đáng sợ.
Phương Tiểu Quyên nhanh chóng bị dọa khóc.
Toàn thân bà ta không thể khống chế run rẩy, một câu nói cũng không nói được.
Mất mặt xấu hổ.
Kiều Tú Chi bỏ bà ta sang một bên như bỏ rác rưởi, nhìn về phía Tiểu Kiều nói: "Mọi người đều nói cô thông minh, đối thoại vừa nãy, tôi tin tưởng cô nghe hiểu, tự cô nghĩ như thế nào, là muốn về nhà họ Kiều, hay là ở lại nhà họ Phương? Tự cô quyết định."
Kiều Chấn Quân và tất cả mọi người có chút khiếp sợ, không nghĩ tới Kiều Tú Chi sẽ giao quyền quyết định cho Tiểu Kiều.
Kiều Tú Chi nhìn bọn họ hỏi: "Vậy các người muốn thế nào mới bằng lòng ly hôn?"
Phương Phú Quý và Phương Tiểu Quyên vốn tưởng rằng sẽ gặp phải ép buộc kịch liệt, không nghĩ tới ngày hôm nay Kiều Tú Chi lại dễ nói chuyện như vậy.
Con ngươi lanh lợi của Phương Phú Quý quay một vòng, nói: "Ly hôn cũng không phải là không thể, có điều nhà họ Kiều phải trả cho em gái tôi một ngàn đồng phí ly hôn."
Một ngàn đồng.
Tuy rằng nhà họ Kiều giàu có nhưng cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, hai anh em này giở công phu sư tử ngoạm.
Kiều Tú Chi không nói được cũng không từ chối.
Phương Phú Quý nuốt ngụm nước miếng: "Một ngàn không có, tám trăm cũng được."
Kiều Tú Chi nở nụ cười: "Tiền không có, nắm đấm các người có muốn không?"
Hai anh em cùng nhau lắc đầu.
Không muốn, không dám muốn.
Kiều Tú Chi lạnh lùng rên một tiếng: "Có một vài chuyện mọi người nhất định phải biết rõ, ngày hôm nay nhà họ Kiều chúng tôi lại đây, không phải đến thương lượng, mà là đến thông báo."
Quả thực là khinh người quá đáng.
Phương Tiểu Quyên giận sôi gan sôi ruột: "Có người làm mẹ chồng như vậy sao? Hận không thể khiến cho con trai mình vợ con ly tán, tôi thật sự hoài nghi Kiều Chấn Quân đến cùng có phải là con ruột của mẹ nó không đó."
Mọi người khiếp sợ lần thứ hai.
Lại dám gây xích mích ly gián như vậy, mọi người đều xem bà ta là một dũng sĩ.
Cũng có người hưng phấn: Đánh bà ta, thím Kiều nhanh đánh bà ta đi.
Kiều Tú Chi lại không đặt gây xích mích vụng về như vậy ở trong mắt, Kiều Chấn Quân lớn lên giống Tiết Xuyên Lai bao nhiêu, chỉ cần người không mù cũng nhìn ra được.
Bà lạnh lùng nhìn Phương Tiểu Quyên một chút, quay đầu nói với Kiều Chấn Quân: "Thằng hai, chính miệng con nói với cô ta, đỡ phải quay đầu lại dây dưa không rõ."
Phương Tiểu Quyên nghe nói như thế, quả thực tức giận đến muốn thổ huyết.
Bà ta sẽ dây dưa với Kiều Chấn Quân bị liệt này sao? Trừ khi mắt bà ta bị mù.
Một đêm tối hôm qua Kiều Chấn Quân không ngủ, làm ra quyết định như vậy, trong lòng ông không thoải mái một chút nào, chỉ là lời đã nói ra thì ông cũng sẽ không thay đổi.
Ông thở dài nói: "Tiểu Quyên, chuyện ly hôn không liên quan đến cha mẹ tôi, là chính tôi quyết định. Sau này chúng ta đường ai nấy đi, từ đây không can thiệp vào chuyện của nhau, còn hai đứa bé, thì để tụi nó đi theo tôi đi."
"Ông nằm mơ." Ngón tay Phương Tiểu Quyên gần như chọc vào trên mặt ông, "Đại Kiều là thứ gieo vạ, ông muốn nó thì không ai cướp, còn Tiểu Kiều nhất định phải theo tôi."
Sau khi Đại Kiều đến đây thì vẫn rất yên tĩnh ngoan ngoãn đứng một góc.
Nhìn thấy mẹ cô và bà ngoại đánh nhau thì trong lòng còn lo lắng mẹ cô, chỉ là không nghĩ tới mẹ cô không chút lưu tình chọc vào cô một đao lần thứ hai.
Mi mắt cô run rẩy, đáy mắt nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước, môi nhỏ mím chặt lại, dáng dấp nhẫn nhịn không khóc nhìn vừa đáng thương lại khiến người ta muốn thương yêu.
Tiết Xuyên nhíu chặt lông mày, đưa tay nắm chặt tay nhỏ của cô, ôn hòa nói: "Con không phải là kẻ gieo vạ, con là đại bảo bối, tiểu phúc tinh của nhà họ Kiều, có con ở đây, ông nội tin tưởng nhà họ Kiều sẽ càng ngày càng tốt."
Đại Kiều nghe ông nội nói, tâm tính thiện lương như được đồ vật mềm mại bao vây, ấm áp.
Cô nắm chặt tay ông nội, ngoan ngoãn ôm đùi ông.
So với Tiết Xuyên, Kiều Tú Chi đơn giản thô bạo.
Bà tiến lên một bước nhấc Phương Tiểu Quyên từ trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: "Nếu con để tôi nghe thấy được cô nói đứa bé kia là kẻ gieo vạ, thì cũng đừng trách quả đấm của tôi không có mắt."
Tuy rằng Phương Tiểu Quyên rất thon thả, nhưng do bà ta cũng cao, dù sao cũng nặng chín mươi cân, nhưng mà Kiều Tú Chi nhấc bà ta lên dễ dàng như nắm một con gà con vậy, khí lực thực sự quá đáng sợ.
Phương Tiểu Quyên nhanh chóng bị dọa khóc.
Toàn thân bà ta không thể khống chế run rẩy, một câu nói cũng không nói được.
Mất mặt xấu hổ.
Kiều Tú Chi bỏ bà ta sang một bên như bỏ rác rưởi, nhìn về phía Tiểu Kiều nói: "Mọi người đều nói cô thông minh, đối thoại vừa nãy, tôi tin tưởng cô nghe hiểu, tự cô nghĩ như thế nào, là muốn về nhà họ Kiều, hay là ở lại nhà họ Phương? Tự cô quyết định."
Kiều Chấn Quân và tất cả mọi người có chút khiếp sợ, không nghĩ tới Kiều Tú Chi sẽ giao quyền quyết định cho Tiểu Kiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook