Mộ Dung Phục giúp Đoàn Dự giải huyệt, thuyền vẫn tiến về phía trước. Mới vừa đi được một nửa thủy trình, Đoàn Dự đột nhiên cảm thấy bụng trướng đến lợi hại, thân thủ xoa bụng, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng nước chảy, nhất thời dự cảm bất hảo chợt lóe lên.

Quả nhiên, thân mình vừa mới ngồi xổm xuống, cơn đau khó có thể ẩn nhẫn lập tức từ bụng truyền đến, Đoàn Dự một tay xoa bóp bụng, trong lòng âm thầm buồn bực, sao lại cố tình nhằm ngay thời điểm mấu chốt mà muốn đi nhà xí a? Trong nguyên tác, người phải đi nhà xí không phải là A Bích sao?

Quay đầu nhìn A Bích, thấy nàng đứng ở đầu thuyền cùng A Chu đang nói cái gì đó, vẻ mặt cùng với thần sắc thoải mái, không có… chút dấu hiệu nào gọi là muốn đi ngoài, tâm thoáng chốc chợt lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây thật sự là ngày chết của ta?!

Mộ Dung Phục thì đang thầm tính toán phải dùng phương pháp gì mới có thể từ trong miệng Đoàn Dự lấy được Lục Mạch Thần Kiếm và Lăng Ba Vi Bộ mà không làm hắn hoài nghi. Đột nhiên thấy hắn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, trên mặt hình như có vẻ ẩn nhẫn đau đớn, Mộ Dung Phục suy nghĩ một chút liền đi lên trước giúp đỡ hắn,

“Làm sao vậy?”.

Đoàn Dự ngẩng đầu nhìn A Chu, A Bích ở đầu thuyền, thấy hai người vẫn chưa chú ý bên này, lúc này mới để sát vào tai Mộ Dung Phục nhỏ giọng nói,

“Ta muốn đi nhà xí”.

Mộ Dung Phục sửng sốt, nhìn con ngươi lóng lánh tia sáng của Đoàn Dự, buồn cười nói,

“Mặt hồ này, nước gợn mênh mông, nào có phải nơi cho ngươi…”. Khi nói đến đây, ý cười trong mắt dĩ nhiên che lấp không được.

Hai gò má Đoàn Dự đỏ lên, một phen kéo Mộ Dung Phục qua thấp giọng rống,

“Ngươi nói nhỏ thôi”. Bất đắc dĩ bụng đau khó nhịn, đành phải đè thấp cổ họng mềm giọng nói,

“Ngươi mau nghĩ biện pháp, ta nhịn không được”.

Đoàn Dự không biết lần chờ đợi này, lời nói nhẹ nhàng cùng với bộ dáng mềm yếu lọt vào mắt Mộ Dung Phục, phối hợp với khuôn mặt đã đỏ hồng của hắn, cư nhiên lại có điểm giống như đang làm nũng khẩn cầu y. Mộ Dung Phục suy nghĩ, khóe môi không khỏi cong lên cười,

“Hảo, ta đây liền thay ngươi nghĩ biện pháp”. Nói xong, đứng dậy ngắm nhìn mặt nước dưới màn đêm, cũng không quay đầu lại mà hô,

“A Chu”.

A Chu, A Bích ở đầu thuyền nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Mộ Dung Phục, vội đi tới cười nói,

“Công tử gia, ngươi gọi ta?”.

Một trận gió khẽ lướt qua, thổi tung mái tóc đen nhánh của Mộ Dung Phục, bóng đêm mông lung, thủy lộ sa theo gió bay xuống, mùi thơm ngát làm say đắm lòng người.

“Đi một dặm đến Mạn Đà sơn trang, tìm chỗ cập bờ”. Mộ Dung Phục thản nhiên nói.

A Chu giật mình ngây người, còn chưa chờ nàng mở miệng, A Bích đã đến gần nói,

“Công tử gia, chỉ sợ Cửu phu nhân lúc này đang ở trong trang”.

“Không sao”. Mộ Dung Phục mỉm cười quay đầu lại, con ngươi đen bóng ẩn một loại mị lực câu hồn,

“Nhân cơ hội này đến bái kiến nàng”.

Nghe chủ tử nói vậy, A Chu cũng không khuyên gì, đành phải quỳ gối thi lễ, cùng A Bích chèo thuyền hướng tới Mạn Đà sơn trang.

Đoàn Dự nghe rất rõ chuyện bọn họ đang nói, trong lòng cũng biết Vương phu nhân cho tới nay không hề muốn gặp Mộ Dung Phục, phỏng chừng lúc này đây nếu không phải vì hắn, y cũng sẽ không chủ động đề cập muốn đến Mạn Đà sơn trang.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đoàn Dự rất cảm kích, cảm thấy Mộ Dung Phục kỳ thật cũng chẳng phải vô sỉ. Mặc dù mình thế thân A Bích, nhưng y chịu đến Mạn Đà sơn trang, liền chứng minh y còn có một mặt lương thiện.

Đoàn Dự chịu đựng cơn đau bụng, thân thủ túm túm vạt áo Mộ Dung Phục, đang muốn mở miệng, Mộ Dung Phục ngồi chồm hổm tới trước người hắn, một tay sờ lên đầu hắn xoa loạn một phen, cười khanh khách hỏi han,

“Có phải phát hiện ta rất tốt bụng, trong lòng rất cảm kích ta?”.

Khóe miệng Đoàn Dự nhẹ giật hai cái, đem những câu định nói ra nuốt về bụng, nghiêng đầu dưới đáy lòng thì thầm, tên này quả nhiên không thay đổi, vẫn là trước sau vô sỉ như một, làm cho người ta chán ghét.

Chiếc thuyền đi qua một loạt nhành liễu, xuyên qua một mảng lớn hoa sơn trà trắng hồng rực rỡ. A Chu cập bờ, sau khi cùng A Bích đi lên, hai người đứng trên chiếc cầu chờ Mộ Dung Phục.

Đoàn Dự cũng không chờ người tiếp đón, từng bước lủi lên bờ, chạy đến nơi mà Mộ Dung Phục đã nói khi nãy.

A Chu, A Bích đều che miệng cười khẽ, hướng Mộ Dung Phục nói,

“Công tử, có cần phải đến trang không?”.

Mộ Dung Phục gật gật đầu, nhìn thoáng qua hướng Đoàn Dự rời đi, thầm nghĩ, từ đây đến chỗ sơn trang chỉ có một con đường nhỏ, hắn chắc không đến mức lạc đường.

Ba người dọc theo con đường nhỏ đầy hoa sơn trà đi về phía trước, mới vừa đi được một đoạn, xa xa một thân hình nhẹ nhàng đi đến. A Chu, A Bích đã sớm thấy rõ người nọ, bước lên phía trước nghênh đón,

“Vương cô nương”.

Người nọ đúng là Vương Ngữ Yên. Nàng vốn đêm khuya không thể ngủ được, trong lúc rãnh rỗi đi dạo một chút, cũng không nghĩ đến sẽ tái kiến Mộ Dung Phục, trong lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng gật đầu A Chu A Bích rồi vài bước tiến tới trước người Mộ Dung Phục, vui mừng nói,

“Biểu ca, trễ như vậy sao ngươi lại tới đây?”.

Mộ Dung Phục thuận miệng trả lời,

“Ân, lâu ngày không thấy ngươi, tới thăm ngươi một chút”.

Vương Ngữ Yên nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt cười thành hai đạo trăng rằm, đáy lòng giống như uống mật ngọt,

“Ta rất tốt, nhưng rất nhớ biểu ca và mọi người”. Nói đến chỗ động tình, gương mặt xinh đẹp như hoa tràn đầy ngượng ngùng, cúi thấp đầu chỉ để ý vỗ về chơi đùa vài lọn tóc nơi đầu vai.

Mộ Dung Phục thấy con ngươi nàng nồng đậm thâm tình, tựa hồ có kính trọng, khâm phục, quyến luyến, nhảy nhót, còn có một tia sùng bái… khóe miệng Mộ Dung Phục khẽ nhếch hỏi,

“Biểu muội, phu nhân đang ở bên trong sao?”.

“Nương vừa xuất môn”. Vương Ngữ Yên hơi nghiêng đầu, cười tươi như hoa,

“Phỏng chừng đến hừng đông mới trở về”. Dừng một chút, e sợ làm cho Mộ Dung Phục xoay người bước đi, vội bổ sung thêm,

“Biểu ca đến đại sảnh ngồi một chút đi!”.

Hai người đang nói chuyện với nhau, Đoàn Dự đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong, dọc theo con đường nhỏ đuổi tới.

Cách đó khá xa, chỉ thấy mấy người Mộ Dung Phục đang đứng bên bụi hoa nói cái gì đó, đến lúc tới gần một chút, chợt nghe thấy một thanh âm mềm mại lọt vào tai, thanh âm kia phảng phất như cánh hoa bay xuống mặt nước, giai điệu mềm mại, dễ nghe, thanh nhã, êm tai.

Đoàn Dự vừa nghe thấy cả người chấn động, máu thoáng chốc từ mọi ngóc ngách trên toàn thân nảy lên đỉnh đầu, đáy lòng tựa như có vạn mã bôn đằng, cảm xúc kích động khó có thể điều khiển được.

Thanh âm này chính là của Vương Ngữ Yên!

Đoàn Dự hưng phấn bước lên vài bước, lướt qua người Mộ Dung Phục nhìn về phía đối diện, người kia đúng là dung nhan tuyệt mỹ có thể sánh được với tượng ngọc trong động kia, hai mắt Đoàn Dự xuất thần nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới hồi phục tinh thần.

Đoàn Dự âm thầm vỗ vỗ ngực, nhẹ nhõm nói, may mắn đã sớm chuẩn bị, bằng không nhìn một mỹ nữ tuyệt sắc đứng trước mắt như vậy, còn là lão bà đại nhân tương lai của mình, trong lòng thật sự là cảm thấy áp lực a!

Ở trong lòng lung tung suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng cười hỏi của Vương Ngữ Yên,

“Biểu ca, hắn là ai vậy nha?”.

Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự mất hồn dường như chỉ lo hướng Vương Ngữ Yên đánh giá, trong lòng rất không vừa ý, nhưng lại không biểu lộ ra mặt, hiện giờ thấy Vương Ngữ Yên hỏi vậy, đang nghĩ ngợi có nên trả lời hay không, Đoàn Dự đã trước một bước cúi đầu thở dài nói,

“Tiểu sinh gọi Đoàn Dự, mới tới quý bảo, đã làm kinh hách tiểu thư, xin hãy thứ lỗi, thứ lỗi”.

Mộ Dung Phục liếc mắt nhìn khuôn mặt vui sướng của Đoàn Dự một cái, cảm thấy chói mắt, cho nên kế tiếp khi Vương Ngữ Yên hỏi y, tâm tình bị ảnh hưởng mà trầm giọng nói,

“Không biết”.

Vương Ngữ Yên một lòng chú ý Mộ Dung Phục, vốn đã lâu không được thấy y, nội tâm đang vô cùng lo lắng ủ rũ, không nghĩ đến nửa đêm ở Mạn Đà sơn trang lại nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm, vừa định cùng y hảo hảo nói chuyện, tự dưng bị y đánh gãy lời nói. Khuôn mặt Vương Ngữ Yên lập tức trở nên buồn bã, con ngươi thoáng chốc mất đi tia sáng, thật cẩn thận hỏi,

“Biểu ca, ngươi làm sao vậy?”.

Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục dùng cái vẻ mặt hung hãn đối xử với ‘lão bà tương lai’ của mình, đương nhiên không hài lòng, tiến lên búng y một phát nơi trán, cả giận nói,

“Ngươi đồ dị dạng, sao lại đối xử với nữ hài tử hung hăng như vậy? Một chút thân sĩ phong độ cũng không có”. Vừa mới nói xong, đang muốn đi trấn an Vương Ngữ Yên hai câu, chỉ thấy nàng vội vàng bước lên phía trước xem xét cái trán của Mộ Dung Phục, con ngươi trong suốt như thủy tinh đầy vẻ thân thiết,

“Biểu ca, ngươi có đau không?”. Lại quay đầu liếc mắt Đoàn Dự một cái, oán giận,

“Ngươi sao lại như vậy hả, không hảo hảo nói chuyện mà còn động thủ động cước”.

“Ta…”.

Đoàn Dự nhất thời á khẩu.

Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên đến lúc này chỉ vừa hai câu đã có vấn đề, nhìn thấu một chút manh mối.

Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Phục ý cười ôn hòa hướng Vương Ngữ Yên nói,

“Không có gì đáng ngại, biểu muội”.

Vương Ngữ Yên đã bao lâu rồi mới nghe được Mộ Dung Phục mềm giọng như vậy a? Nàng lập tức tâm hoa nộ phóng, thản nhiên cười nói,

“Biểu ca, bên hồ gió lớn, không bằng vào trang ngồi một chút đi?”.

Thấy Vương Ngữ Yên cười ôn nhu với Mộ Dung Phục, Đoàn Dự thầm ứa nước chua, bĩu môi thầm nghĩ, rõ ràng là lão bà của ta, nhưng lại đối với nam nhân khác cười như vậy. Trong lòng càng nghĩ càng không thông thuận, Đoàn Dự một phen chửi rủa Mộ Dung Phục, thấp giọng nói,

“Vẫn là đi thôi, miễn cho lát nữa Vương phu nhân trở về, ta không thể trêu vào Mẫu Dạ Xoa”.

Sắc mặt Mộ Dung Phục trầm xuống, lạnh lùng bỏ tay của Đoàn Dự ra, ngữ khí bình thản,

“Nếu đi thì ngươi cứ tự mình đi, ta mấy tháng không gặp biểu muội rồi, nên cùng nàng hảo hảo ôn chuyện”.

Vừa nói, liền quan sát vẻ mặt Đoàn Dự, thấy sắc mặt hắn quả nhiên suy sụp, lập tức nội tâm trầm xuống, chỉ cảm thấy càng thêm bực mình.

Vương Ngữ Yên cũng không biết Mộ Dung Phục cố ý nói để thử Đoàn Dự, còn tưởng rằng y thật sự muốn cùng mình ôn chuyện, trong lòng tràn đầy vui sướng, cả người lâng lâng tựa như bay, loại tình cảm vui sướng khó có thể nói hết.

“Biểu ca”.

Ánh mắt Vương Ngữ Yên trong suốt thẹn thùng, nhẹ giọng nói,

“Không bằng đi dùng điểm tâm đi?”.

Thấy Mộ Dung Phục vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý, nàng vội quay đầu hướng nô tỳ bên cạnh nói,

“Đi vào phòng bếp thông báo có biểu công tử đến đây, làm vài món điểm tâm mà thường ngày biểu ca thích ăn mang lên đây”.

Tiểu nha đầu lĩnh mệnh rời đi. Đoàn Dự thấy Vương Ngữ Yên trong lòng chỉ có Mộ Dung Phục, lúc đầu còn thấy như bị nuốt phải axit, nhưng tĩnh tâm mà suy nghĩ, nhớ tới trong nguyên tác Đoàn Dự sở dĩ có thể lấy được Vương Ngữ Yên, cũng là bởi vì bản chính cả ngày đi theo phía sau người ta, dùng hết tất cả kỹ năng, cuối cùng liều cả tánh mạng mới đổi được sự yêu quý của Vương Ngữ Yên.

Nghĩ đến chuyện này, Đoàn Dự không khỏi nhức đầu.

Chẳng lẽ thật muốn ta làm như trong nguyên tác, mỗi ngày quấn quít bám đuôi Vương Ngữ Yên sao?

Nghiêng đầu thầm liếc thần tiên giai nhân, Đoàn Dự gãi gãi đầu, âm thầm nói,

“Ta cũng không phải là cần lấy nàng, nhưng lại không thể không lấy. Ngươi vừa không muốn bám đuôi một nữ nhân, cũng không muốn cùng Mộ Dung Phục dây dưa không ngớt, này rốt cuộc là chuyện gì đây…”.

Vẫn đang suy nghĩ, Mộ Dung Phục đã đến bên cạnh cười dài hỏi,

“Không muốn cái gì?”

Đoàn Dự thình lình bị y làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi ngay vào ánh mắt như sao trời kia, tức giận nói,

“Không có gì, ta chỉ nói nhảm mà thôi”.

Lại đã quên, Mộ Dung Phục nội lực thâm hậu, những lời vừa nói sớm đã bị y nghe rất rõ ràng. Thấy Đoàn Dự phủ nhận, Mộ Dung Phục cũng không truy vấn thêm, đáy mắt lại chậm rãi trầm xuống, có chút giống như vô sắc.

Bọn họ cùng nhau đi đến đại sảnh Mạn Đà sơn trang, chỉ thấy thúy trúc tạo thành cửa trang, hai bên lộ ra các loại sơn trà đủ màu sắc, gió mát nhẹ thổi qua, đám hoa xinh đẹp khẽ lay động, đẹp không sao tả xiết.

Đoàn Dự chỉ có thể thưởng thức qua loa về hoa sơn trà, dù sao hắn cũng không phải là tên mê hoa trong nguyên tác, cho nên đối với hoa sơn trà gieo trồng hay mọc tự nhiên, cũng là dốt đặc cán mai.

Ba người Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự, Mộ Dung Phục ngồi ở trước bàn hay dùng trong tiệc cưới xin hay tang ma, còn A Chu A Bích thì đứng ở một bên hầu hạ.

Vì Đoàn Dự là người Mộ Dung Phục mang đến, nên Vương Ngữ Yên cũng theo lễ mà cùng trò chuyện mấy câu, tâm tư đều đặt hết trên người Mộ Dung Phục, hỏi y gần đây đã đi những đâu. Mộ Dung Phục không yên lòng trả lời, hai hàng lông mày nhíu lại ẩn một tia không kiên nhẫn.

Sắc trời càng lúc càng sáng dần, người hầu mang đồ ăn lên, Đoàn Dự tự giác mà bới cơm, mấy ngày liên tiếp bị Cưu Ma Trí bắt giữ, cũng không thể ăn được một bữa cơm đứng đắn, hiện giờ mỹ thực ngay trước mặt, dùng việc ăn cơm để che giấu vẻ xấu hổ của mình, cũng không phải là không được.

“Biểu ca, đây là đồ ăn ngươi thích nhất, ngươi nếm thử chút đi”. Vương Ngữ Yên cười tươi, gắp chút đồ ăn đặt vào chén Mộ Dung Phục, cười nhẹ tựa như hoa mới hé nụ.

Thấy tiếng ậm ừ ôn hoà của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự giống như ăn phải trứng thối, mỹ nhân cho ngươi đĩa rau ngươi còn vênh váo như vậy, thật sự là có phúc mà không biết hưởng.

Ý nghĩ mới hiện lên trong đầu, đã thấy Mộ Dung Phục mỉm cười gắp vài miếng thịt để vào trong bát Đoàn Dự, ý vị thâm trường nói,

“Đoàn thế tử ăn nhiều một chút, vậy mới đủ khí lực mà làm những việc đang suy tính trong lòng”.

Đoàn Dự nghe trong lời nói của y có thâm ý, căm giận gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói,

“Ta đang nghĩ chính là làm thế nào để ngươi biến mất trước mặt ta!”

Mộ Dung Phục cười nhẹ, trong con ngươi lóe lên một tia sáng.

Ba người sau khi ăn xong, Mộ Dung Phục lại chờ một lát, thấy Vương phu nhân vẫn chưa trở về, nghĩ dù thế nào mình vẫn là vãn bối cũng nên hướng nàng thỉnh an một tiếng, nhưng thế này thì y cũng không muốn lãng phí thời gian mà chờ vị nữ nhân cay nghiệt với mình kia trở về.

Chờ A Chu A Bích dùng thức ăn xong, Mộ Dung Phục đứng dậy cáo từ. Vương Ngữ Yên tuy vô cùng luyến tiếc, cũng chỉ có thể yên lặng đưa y đến bờ hồ.

A Chu A Bích đã sớm lên thuyền chờ, Đoàn Dự đứng ở đầu cầu thấy hai người cứ kéo dài thời gian, không khỏi lắc đầu nói,

“Nhìn hắn không giống như một tên đa tình lãng tử, như thế nào tới lúc phải đi lại lề mề như vậy”.

Lại đợi lát nữa, thấy Mộ Dung Phục còn chưa lại đây, Đoàn Dự đã không kiên nhẫn nữa, tiến qua vài bước, vừa đi vừa hô,

“Mộ Dung Phục, ngươi còn muốn đi hay không hả?”

Vừa dứt lời, mũi chân vấp phải một cây trúc nhô ra, thân mình ngã nhào về phía trước. Mộ Dung Phục bước nhanh lại, thân thủ đỡ lấy thắt lưng Đoàn Dự, thuận thế ôm hắn vào lòng.

Hai người vừa mới đứng lại, Đoàn Dự còn chưa kịp bình phục tâm thần, bên tai truyền đến một tiếng quát chói tai,

“Hai người các ngươi đang làm cái gì!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương