Đô Thị Thần Nhân
-
Chương 162
Điều này làm Lưu Vũ Phi rất phiền muộn, địa vị người Trung Quốc ở nước ngoài lúc nào cao như vậy? Chẳng lẽ ở quốc nội có quan lớn gì đi ra sao? Bọn họ làm như vậy là vì tạo lập bầu không khí tốt đẹp sao?.
Lưu Vũ Phi suy nghĩ trong lòng, cự tuyệt sự nhiệt tình của nhân viên công vụ, Lưu Vũ Phi tự kiếm nơi nghỉ chân.
Mấy ngày nay từ nước Mĩ thẳng đường đến đây, bảy người Lưu Vũ Phi không ngủ không nghỉ, đối với bọn họ tiêu hao chút ấy tính cái gì, để khiêu chiến tiếp, bọn họ tốt nhất nghỉ ngơi để hồi phục.
Lưu Vũ Phi có một loại dự cảm, Thiên Đình, Tân Nguyên, Tượng Giao Viên, Thánh Điện Sơn, ma giới tây phương rất nhanh sẽ có hành động, nhất là thiên đình, bọn họ tuyệt đối không cho phép người của mình trên địa cầu bị mạt sát.
Trước mắt yên tĩnh chứng minh mấy lĩnh vực còn chưa chuẩn bị tốt, đi bộ trên đường ước chừng mười phút, Lưu Vũ Phi phát hiện sau mình có đuôi, ánh mắt không vui đảo qua thân mấy người này, tất cả người theo dõi nhất thời toàn thân run rẩy, như rơi vào hầm băng.
Mấy đặc công hiểu rằng thân phận đã bại lộ, bọn họ không còn dám tiếp tục theo dõi, ít nhất không có người nào thích đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Lưu Vũ Phi đã tới nước Anh, tin tức lập tức truyền đến các quốc gia có quan hệ ngoại giao.
Không còn người theo dõi phía sau, Lưu Vũ Phi cảm giác tốt hơn nhiều, tại một phòng khách trong khách sạn, nhân viên phục vụ nhiệt tình phục vụ, rất nhanh đã hoàn thành thủ tục.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình làm cho Lưu Vũ Phi lần nữa tò mò, gặp sự tình này một lần cũng không sao, liên tiếp như vậy chứng tỏ không đơn giản như vậy.
Khẽ vỗ bả vai nhân viên phục vụ Lưu Vũ Phi hỏi: " Này, khách sạn các ngươi đều đối đãi với khách hàng nhiệt tình như vậy sao?".
Phục vụ viên vẻ mặt kinh ngạc, hỏi ngược lại: " Tiên sinh, lời của ngài là ý gì? Chẳng lẽ nói chúng ta làm như vậy không tốt? hễ là người vào khách sạn của chúng ta, đều là áo cơm cha mẹ chúng ta, đối với các ngươi nhiệt tình cũng đúng ".
" A a, ta không phải có ý tứ khác, chỉ là cảm giác ngươi đối đãi với ta so với người khác không giống nhau, hình như quá nhiệt tình, người Trung Quốc chúng ta có gọi như vậy là, vô sự hiến ân cần (vô cớ nhiệt tình bợ đỡ)".
Lưu Vũ Phi biết người bán hàng nghe không hiểu ý tứ vừa rồi mới giải thích một câu.
" Vô sự hiến ân cần? Đây là ý gì?".
Người bán hàng thì thào hỏi, Lưu Vũ Phi biết nhân viên phục vụ này không rõ, vì vậy dứt khoát không trả lời.
Lúc này từ cửa khách sạn tiến vào hai người Châu Á, bọn họ mặc dù cũng da vàng mắt đen, Lưu Vũ Phi có thể phân biệt hai người rõ ràng không phải người Trung Quốc.
Trong đó có một người nói tiếng Hàn, vừa đi vừa nói:" Kim Thượng Nghĩa, ngươi thấy thời gian này vẫn ở Châu Âu sao?".
Kim Thượng Nghĩa gật đầu cũng không nói.
" Ai, ngươi nói mấy ngày này các nước Châu Âu làm sao vậy, đối đãi với người Trung Quốc rất hữu hảo, liên tiếp đưa ra bốn quy định có lợi cho người Trung Quốc, tuy nói là tạm thời, nhưng đặc biệt phái người tình nguyện phục vụ người Trung Quốc liền có chút bất bình thường, nghe nói mấy nước này ra quyết định cùng một thời gian, ngươi không thấy mấy ngày này một ít người Trung Quốc mỗi người mắt đều để trên trời, nhìn ai ánh mắt đều là xem thường, chẳng lẽ theo truyền thuyết chính phủ Trung Quốc thật sự có người cường đại như vậy sao? Mạnh đến mức đủ để cho mỗi nước phương tây đối với hắn nhượng ba phần sao?".
" Đúng vậy Ngô huynh, nói đến cái này ta liền tức giận lại, ngày hôm trước ta ở nước Bỉ, một người Hoa cùng ta trước sau tiến vào một quán rượu, ngày hôm đó khách sạn chỉ còn một phòng, trước đó còn dự định cho ta, ngay cả thời gian ta cũng vào quán rượu trước, kết quả ngươi biết thế nào không, giám đốc nghe người kia nói là người Hoa, hắn rất khách khí mời vào, bảo nhân viên phục vụ ưu tiên, tặng phòng khách cho người kia, ta không phục lý luận với giám đốc, hắn chỉ là nói xin lỗi ta, nói cái gì đây là quy định của khách sạn, càng bực là người hoa kia đọat phòng, ta không nói gì, còn tới phía trước mặt ta chế giễu ".
" Không phải chỉ vậy đâu Kim Thượng Nghĩa, khách sạn đó không nói đạo lý, điều này rất là đáng trách, nhất là cái tên người Hoa kia làm như vậy làm người ta tức giận, phải giáo huấn hắn một chút mới tốt ".
"Ài, đợi ta rời khỏi quán rượu, tên giám đốc kia vội chạy tới, trịnh trọng xin lỗi ta, bảo lái xe đưa ta tới một quán rượu khác, ta thuận tiện hỏi giám đốc kia vừa rồi vì sao thiên vị người Trung Quốc, ngươi biết hắn nói như.... thế nào không?".
" Tên giám đốc kia đâu tiên thở dài một hơi, mới nói cho ta biết nguyên nhân trong đó, nguyên lai khách sạn cũng không nguyện ý ưu đãi người Hoa, bọn họ đối với vài người Hoa vào nghỉ rất bất mãn, người Hoa vào ở chẳng những tại nơi công cộng gây ồn ào, thói quen cuộc sống phi thường không đẹp, bởi vì nghiêm lệnh chính phủ, bọn họ ngăn lại cũng không thành, nghe nói mấy khách sạn đã kháng nghị lên chính phủ, kết quả chính phủ bảo họ trước tiên nên nhẫn nại, ai! ngươi nói đây là ý tứ gì a? ".
Trong thang máy hai gã người Hàn Quốc biết Lưu Vũ Phi là người Trung Quốc, tưởng rằng hắn nghe không hiểu tiếng Hàn vẫn líu lo không ngớt nói ra đủ loại không hay về người Trung Quốc, mặc dù khẩu khí rất ác cảm nhưng là lời nói thật, thình thoảng khinh bỉ nhìn Lưu Vũ Phi.
Nguyên nhân vì hai gã người Hàn Quốc đều nói sự thật, Lưu Vũ Phi mới cố nén hạ thủ với hai gã ngươi Hàn.
Đinh! Thang máy dừng lại, Lưu Vũ Phi mới vừa đi tới cửa, đột nhiên xoay người, tát hai gã người Hàn Quốc hai cái, không chút cảm tình nói: " Mặc dù các ngươi nói xong làm ta rất tức giận, niệm các ngươi không phải thành phần khoa trương tạm tha cho các ngươi lần này, bất quá các ngươi không nên coi người Cao Ly các ngươi cao thượng, người Cao Ly các ngươi không phải dân tộc ti bỉ sao, hãy nghĩ tới những việc dân tộc các ngươi làm vài năm nay đi ".
Hai gã Hàn Quốc không biết Lưu Vũ Phi dùng tiếng hàn hù dọa lưu loát vậy, bởi vì sát khí trong nháy mắt vừa rồi của Lưu Vũ Phi, dù cho Lưu Vũ Phi đã đi từ lâu bọn họ vẫn run sợ đứng trong thang máy.
Lưu Vũ Phi là người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhưng còn chưa tới mức không biết gì.
Nghe xong hai gã Hàn Quốc nói chuyện với nhau lúc nãy, trong lòng hiểu ra một chút, trước mắt mỗi nước Châu Âu thái độ hữu hảo, hẳn là nhằm vào hắn, các quốc gia này đều hướng hắn đàm phán, nghĩ tới đây Lưu Vũ Phi không những không có cao hứng, ngược lại cảm thấy bi ai.
Đường đường mười ba triệu dân nước lớn, lại phải dùng thủ đoạn như thế mới được sự tôn trọng bề ngoài.
Chính phủ hướng hắn thỏa hiệp, vậy còn dân chúng thì sao?.
Bọn họ sẽ tiếp nhận thay đổi như vậy sao?.
Trăm năm gần đây người Trung Quốc giống như thịt cá trong tay người khác, phong cách xem thường người Trung Quốc đã ăn sâu trong lòng người phương tây. Ngay cả vài thập niên này Trung Quốc có biến đổi lớn, song đại đa số nhân viên được rèn luyện hàng ngày nhưng vẫn đang còn thô lỗ, một bộ phận dân cư giàu lên rất nhanh, một lần nữa làm mất mất mặt quốc gia.
Lưu Vũ Phi càng nghĩ càng tức, lắc lắc đầu quyết định không nghĩ nữa.
Tiến vào phòng, bấm một ấn quyết truyền cho mấy người Sở Tâm Lam một đạo tấn phù.
Vài phút đồng hồ sau mấy người do Sở Tâm Lam dẫn đầu hạ xuống, tìm phòng Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi cùng các nàng hàn huyên vài câu liên quan đến bước chuẩn bị kế tiếp, tiếp theo bảo các nàng trở về phòng đả tọa khôi phục chút tinh thần.
Một mình nhàn rỗi nhàm chán, Lưu Vũ Phi lại nghĩ tới lúc hai gã Hàn Quốc nói chuyện với nhau.
Vì vậy, sử dụng máy tính của khách sạn để tìm tin tức, thuận tiện xem dân chúng Châu Âu có đúng như hai người Hàn Quốc nói không, rất bất bãn với chính phủ ưu đãi người Trung Quốc.
Tóm lại trong lòng Lưu Vũ Phi vẫn là có chút chủ nghĩa dân tộc quấy phá, trải qua một giờ tìm kiếm, Lưu Vũ Phi thu được tin tức đại bộ phận giống như lời người Hàn Quốc.
Thậm chí còn có rất nhiều cư dân mạng xuyên tạc pháp quy, người trung quốc bắt đầu hiển lộ chứng cứ xấu xí của chính mình, một ít ảnh chụp ngay cả Lưu Vũ Phi nhìn cũng không biết là loại người gì, càng đừng đề cập đến người phương tây, cái này làm hắn cũng không còn tức giận nữa. Tiếp theo hắn mở trang web nổi tiếng trong nước.
Như hắn sở liệu trước đó mỗi nước Châu Âu muốn đàm phán, các đài truyền thông lớn không kiêng nể thổi phồng lên, làm cho một ít người không biết tưởng chân tướng sự việc như vậy, hư vinh tâm đắc thỏa mãn đến cực đại. Nhất là một ít chuyên gia phóng viên, bọn họ đều phát hảnh phỏng vấn, tất cả chuyên viên giống nhau, tất cả đều quy cho chính phủ, cuối cùng ngay cả quan viên chính phủ cũng chạy đến giúp vui.
Chuyên viên kheo khoang khoác lác, chính trị gia giả dối, quả thực tựa như một đám ruồi. Cuối cùng thật sự xem không được, Lưu Vũ Phi tắt máy tính đả tọa, nhưng buồn bực trong lòng như tòa núi lớn bóp nghẹt hắn.
Trong đả tọa Lưu Vũ Phi tỉnh dậy nhiều lần, trong lòng phiền muộn không có giảm bớt, hắn hiện tại hận không thể cùng người thiên đình đại chiến một trận: " Ta như thế nào lại như vậy, chẳng lẽ nói mỗi lần đều phải chờ bọn hắn tìm tới cửa sao? Ta tại sao không có thể tìm bọn họ phiền toái".
Lưu Vũ Phi lẩm bẩm: " Dù sao hiện tại trong lòng vô cùng kích động, trước tiên tìm bọn họ chút hết tức giận, nghe nói tây phương thiên đình có mười triệu thiên sứ, mười triệu thánh kị sĩ, ******* bọn họ nhân số sao nhiều như vậy chứ? hai mươi triệu chỉ đứng ở đó bất động, ta cũng chỉ giết hơn phân nửa!". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Nghĩ đến trận thế hai mươi triệu người bày ra, trong lòng Lưu Vũ Phi không khỏi thiếu tự tin. Hắn quyết định đi một mình, đây là tính cách Lưu Vũ Phi, thần thức thoáng tìm mấy người, phát hiện các nàng đều phong bế năm giác quan, để không có gì bất ngờ xảy ra trước khi rời đi Lưu Vũ Phi tạo trận pháp phòng ngự đặc biệt bao các nàng lại.
Tiếp theo Lưu Vũ Phi bay ra tầng khí quyển, phiêu phù trong hư không, rất nhanh hắn tìm thấy kết giới của Thiên Đình.
Cái kết giới này nhìn qua cũng không tồi, đối với Lưu Vũ Phi thì rất yếu, tay phải giương lên một đạo kình khí khổng lồ bổ xuống, kết giới đầu tiên nổi lên vô số gợn sóng nhỏ.
" Phá ".
oanh! kình khí đột nhiên nổ tung, kết giới không ngừng nổ mạnh, vặn vẹo biến hình phát ra tiếng nứt vỡ rầm rầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook