Chương 15: Bị thầy phát hiện dán băng dính vào lồn, trói giáo y tới đối chất

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 28/10/2022

--------

"Diệp Nhất Sâm."

Ôn Ngộ trên đường đi đến phòng y tế vừa lúc gặp Diệp Nhất Sâm đi ra, nhìn kỹ thì phát hiện cảm xúc của cậu không đúng lắm, dáng đi cũng cực kỳ gượng ép.

"Thầy?" Diệp Nhất Sâm buông tay đang xoa cằm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ngộ.

"Có khỏe không, còn khó chịu nữa không, hay là muốn về ký túc xá nghỉ ngơi?" Ôn Ngộ lo lắng, mày hơi nhăn lại.

"Em... Em không sao." Diệp Nhất Sâm sợ bị phát hiện dị thường, vùi đầu đi về phía trước, có điều mỗi bước đi băng dính đều sẽ tách ra một chút, cậu sợ nên căn bản không đi nhanh được.

"Sao mặt em đỏ như vậy?" Ôn Ngộ không yên tâm, giơ tay dán lên trán cậu: "Có bị sốt không, hay thấy choáng váng nôn mửa? Bác sĩ nói như thế nào?"

Giọng nói đầy quan tâm cùng bàn tay ấm áp làm cổ họng Diệp Nhất Sâm nghẹn ngào.

Mình thật sự quá ngu ngốc, không hề nhận ra sự ôn nhu săn sóc của giáo y đều là giả dối, người thật sự quan tâm, trân trọng mình nhất lại chính là vị thầy giáo ngoài mặt băng lãnh này.

Tuy rằng Lâm Dã cũng rất tốt, nhưng vẫn còn quá nhỏ, không hiểu như thế nào là chăm sóc, không thể tinh tế tỉ mỉ, thậm chí còn nóng nảy làm ra một số chuyện quá mức.

Diệp Nhất Sâm cũng không ý thức được rằng mình đã vô tình có suy nghỉ ỷ lại Ôn Ngộ.

Vừa mới bị cưỡng ép, nước mắt vốn dĩ nuốt ngược vào trong giờ lại bị những lời nói đầy quan tâm làm cho sụp đổ.

"Sao lại khóc rồi?" Ôn Ngộ kinh ngạc, tuy rằng Diệp Nhất Sâm luôn thích khóc nhưng anh có thể cảm nhận được nước mắt lần này là hoàn toàn khác biệt. Khi từng hạt ngọc châu rơi xuống, đập vào lòng bàn tay anh, dường như cũng đánh mạnh vào trái tim, rung động theo từng nhịp đập làm tim anh đau nhói.

"Thầy ơi..." Hàng phòng ngự cuối cùng bị phá hủy, cảm xúc ủy khuất mãnh liệt thi nhau trào ra. Diệp Nhất Sâm lập tức lao vào trong lòng Ôn Ngộ, nước mắt làm ướt áo sơ mi.

Ôn Ngộ chẳng hề quan tâm đến áo sơmi, trong lòng phiền muộn cố hết sức an ủi bạn nhỏ, đặt tay sau gáy cậu nhẹ nhàng xoa.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người không nói gì, tiếng ồn ào náo động trên sân thể dục dường như cũng dịu lại, ngay cả ánh mặt trời dừng trên người họ cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, không tiếng động cùng an ủi thiếu niên đang khóc thút thít.

Chờ thanh âm Diệp Nhất Sâm nức nở nhẹ đi một chút, Ôn Ngộ nhẹ giọng nói: "Sao lại khóc như vậy? Xảy ra chuyện gì thì nói với tôi, được không?


"Hức... Em..." Diệp Nhất Sâm rời khỏi ngực anh, chớp đôi mắt hồng hồng, khó có thể mở miệng.

Ôn Ngộ nhận ra cậu đang khó xử, nói: "Về ký túc xá của thầy rồi nói sau."

Diệp Nhất Sâm: "Vâng."

_

Lúc này ký túc xá của giáo viên không một bóng người, chỉ có tiếng ve râm ran.

Diệp Nhất Sâm thút tha thút thít, nức nở suốt đường đi, nhỏ giọng khóc nấc lên, ngoan ngoãn để Ôn Ngộ nắm tay đi lên trên lầu.

Khi đi vào phòng Ôn Ngộ, Diệp Nhất Sâm còn đắm chìm trong ủy khuất, tìm ghế dựa ngồi tiếp tục rơi nước mắt.

Nếu là Lâm Dã nhất định sẽ chê cậu là quỷ khóc nhè nhưng Ôn Ngộ lại không nói một lời dùng khăn lông ấm áp lau nước mắt cho cậu.

Nước mắt vừa lau lại rớt, Ôn Ngộ vẫn kiên trì quỳ một gối lau đi giúp cậu, kiên nhẫn chờ đợi cậu bình ổn cảm xúc.

Đuôi mắt phiếm hồng được khăn lông mềm mại mềm nhẹ cọ qua, Diệp Nhất Sâm cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Ôn Ngộ: "Thầy... Thầy ơi..."

Cậu vừa nói, vừa khóc, giọng cũng đứt quãng.

"Ừ." Ôn Ngộ vẫn duy trì tư thế lắng nghe.

Diệp Nhất Sâm khụt khịt nửa ngày cũng không cách nào mở miệng, dứt khoát kéo áo lên, lộ ra bộ ngực bị dán băng.

Ánh mắt Ôn Ngộ biến đổi.

Diệp Nhất Sâm xé băng dán xuống, đầu vú sưng đỏ bị che đậy cũng hiện lên, chỉ vào nói: "Thầy ơi, nơi này đau quá."

"Còn gì nữa?" Ôn Ngộ nói.

Diệp Nhất Sâm có chút ngoài ý muốn: "Chỉ... Chỉ có nơi này thôi, hết rồi ạ."

Cho xem lồn gì gì đó, cậu vẫn thấy ngại, chỉ đầu vú là đủ rồi.

Diệp Nhất Sâm đã quyết định xong, muốn tố cáo với Ôn Ngộ! Dù sao Lâm Dã cũng chỉ là học sinh, không thể nào sánh được với người trưởng thành, Ôn Ngộ mới là lựa chọn tốt nhất để giúp cậu hả giận.

"Nói dối." Ôn Ngộ thở dài: "Không thể nói cho thầy nghe được sao?"


Diệp Nhất Sâm: "..."

Suốt dọc đường, Ôn Ngộ không thể nào không chú ý tới tư thế đi đường kỳ quái của Diệp Nhất Sâm. Nhưng tình huống này hoàn toàn khác. Trước kia, nếu có chuyện cố tình giấu giếm, Ôn Ngộ sẽ cưỡng ép Diệp Nhất Sâm chủ động khai ra nhưng tình huống lần này không đúng, anh không muốn để thiếu niên yếu ớt càng thêm khổ sở, vì thế cũng không chất vấn cậu, tự mình động thủ kéo dây quần cậu xuống.

Diệp Nhất Sâm tự biết dựa theo tính tình Ôn Ngộ thì có trốn cũng không thoát nên cũng không thèm phản kháng.

Ôn Ngộ tuy rằng đã sớm có dự cảm nhưng khi nhìn thấy băng dán ở phía dưới, khóe miệng vẫn trầm xuống, lập tức xé nó đi.

"Hức..." Lồn nhỏ bị kéo mang đến một trận tê dại, Diệp Nhất Sâm hơi rụt chân lại.

Ôn Ngộ tách hai cánh môi sang bên cạnh, nhìn lượng lớn tinh dịch trào ra, cả người bắt đầu toát ra hơi thở lạnh băng.

"Ai làm?"

Diệp Nhất Sâm nghe thấy Ôn Ngộ hỏi như vậy.

"Là giáo y." Diệp Nhất Sâm hăng hái lên, tố cáo tội ác của giáo y: "Hắn không chỉ làm đau ngực em, còn chịch em, bắt em liếm nơi đó nữa, xấu xa lắm! Hu... Hiện tại gương mặt và yết hầu em đều đau quá thầy ơi. Hức."

Ôn Ngộ nhắm mắt, tự trách bản thân.

Là anh tự mình giao Diệp Nhất Sâm cho hắn, nếu để bản thân tự chăm sóc hoặc là nhanh chóng đi tìm người thì em ấy chắc chắn sẽ không phải trải qua chuyện như vậy.

Diệp Nhất Sâm nói tiếp: "Giáo y còn nói, chờ đại hội thể thao hôm nay kết thúc em phải tiếp tục đi tìm hắn để hắn kiểm tra nữa cơ."

Ôn Ngộ gật đầu, đứng lên đi vào phòng tắm.

Diệp Nhất Sâm mặc lại quần áo, nghe thấy tiếng nước, lại nhìn thấy Ôn Ngộ lấy vài bộ quần áo trong tủ.

"Em mau đi tắm đi, mặc quần áo của tôi rồi lên giường ngủ một giấc." Ôn Ngộ đưa quần áo cho cậu.

"Thầy?" Diệp Nhất Sâm ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy còn anh?"

Ôn Ngộ xoa tóc cậu: "Ngoan, tôi đi một chút rồi về."

Chờ Ôn Ngộ đi khỏi, Diệp Nhất Sâm liền đi vào trong phòng tắm, mọi muộn phiền bay biến trong chớp mắt, thậm chí có chút hưng phấn.

Cậu nói với hệ thống: "Anh ấy nhất định là giúp tôi báo thù! Tốt nhất đánh tên giáo y xấu xa một trận! Sau đó đuổi khỏi trường học! Như vậy hắn cũng không thể làm gì được nữa!"


Hệ thống: "Ò."

Kệ đi, tuy rằng mất một đối tượng nhưng tiến độ trước mắt cũng sắp hoàn thành rồi, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, thôi thì chậm một chút cũng được.

Diệp Nhất Sâm thoải mái dễ chịu tắm xong, mặc quần áo của Ôn Ngộ vào.

Áo sơ mi của Ôn Ngộ quá rộng, có thể mặc luôn thành váy. Diệp Nhất Sâm buồn bực sao Ôn Ngộ không lấy quần cho mình, mở tủ quần áo ra ướm thử, nhận ra lưng quần cũng không thể nào vừa nổi đành chấp nhận mặc mỗi áo sơ mi đi ngủ.

Chăn nệm đều là hương vị Ôn Ngộ làm Diệp Nhất Sâm vô cùng an tâm, đi vào giấc ngủ thật nhanh chóng. Vừa ngủ cậu vừa mơ màng nghĩ, đợi đến lúc tỉnh lại sẽ nghe được tin tức tốt khi giáo y bị tẩn nhỉ...

_

"Sâm Sâm."

"Sâm Sâm tỉnh tỉnh."

......

Diệp Nhất Sâm bị thanh âm quen thuộc đánh thức, trong cơn buồn ngủ nhìn thấy Ôn Ngộ trước mắt, cánh tay tự nhiên ôm lấy cổ anh, thanh âm mềm mại giống như kẹo bông gòn: "Thầy ơi, anh đã về rồi..."

Đấm chết tên giáo y chó má rồi nhỉ?

Cậu định hỏi như vậy nhưng không trốn thoát được cơn buồn ngủ, mơ màng ngủ mất.

Ôn Ngộ ôm cậu, nghiêng đầu thân mật hôn lên mặt và môi thiếu niên.

"Ưm..." Diệp Nhất Sâm trốn tránh môi anh, bởi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà khó chịu, miệng hơi chu lên, chôn mặt lên vai anh cọ loạn: "Em buồn ngủ quá."

Ôn Ngộ hưởng thụ việc cậu làm nũng, khóe miệng hơi cong lên: "Tạm thời đừng ngủ, tôi tặng em một món quà."

"Quà gì ạ?" Diệp Nhất Sâm bị nâng dậy, miễn cưỡng mở mắt ra.

"Nhìn kìa."

Ánh mắt Diệp Nhất Sâm theo lời chỉ dẫn nhìn qua, đôi mắt lập tức trừng lớn.

Chỗ ghế ngồi phía góc tường nhiều thêm một người, toàn thân nam nhân bị dây thừng trói chặt vào ghế. Hắn bị khăn bịt miệng, tay chân không thể động đậy, chỉ có thể duy trì dáng ngồi nhìn hai người chim chuột trên giường. Trước tình cảnh như thế, hắn vẫn duy trì vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chỉ là sau khi nhìn thấy cảnh hôn hít, đôi mắt lóe lên sự sắc lạnh, ấp ủ gió lốc.

"Hắn bắt nạt Sâm Sâm cho nên tôi liền trói hắn lại đây." Ôn Ngộ giải thích, ngón tay câu lấy lọn tóc của Diệp Nhất Sâm.

Diệp Nhất Sâm bị cái hành động không giống người thường dọa chết khiếp: "Anh muốn xử lý như thế nào ạ? Đánh hắn sao?"

"Đánh hắn trừng phạt thôi chưa đủ." Ôn Ngộ nói, cúi đầu lưu luyến hôn lên mắt Diệp Nhất Sâm.

Diệp Nhất Sâm không rõ nguyên do: "Thầy?"


Ôn Ngộ không muốn nhiều lời, ôm cậu từ trong chăn ra.

Bởi vì tư thế ngủ không tốt, áo sơ mi trên người Diệp Nhất Sâm bị lăn lộn đến nhăn nhúm, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm ra nên chưa kịp sửa sang lại, hai chân trần trụi và quần lót bó chặt eo mông cứ thế bại lộ trước tầm mắt người khác, áo sơ mi to rộng không che đậy được xương quai xanh làm cậu càng thêm nhỏ xinh.

Diệp Nhất Sâm luống cuống tay chân kéo áo lại, khó khăn lắm mới che đến đùi, hai chân không biết để như thế nào đành bắt chéo lại.

Không ngờ rằng nửa che nửa lộ lại càng quyến rũ, càng khơi gợi lên dục vọng của người khác. Hai nam nhân trong phòng nhìn cậu chằm chằm như dã thú.

Không giống với tên Tạ Dung bị trói, Ôn Ngộ có thể thỏa mãn dục vọng của chính mình. Thấy thiếu niên mặc áo sơ mi của mình, Ôn Ngộ đột nhiên cảm thấy khô họng, trực tiếp vươn tay vuốt đùi thiếu niên.

Diệp Nhất Sâm bị sờ đến nổi cả da gà, lập tức bắt lấy tay anh.

Ôn Ngộ cũng không cố chấp sờ xuống, xoay tay ôm eo cậu để cậu ngồi lên đùi mình.

"Thầy ơi?" Diệp Nhất Sâm không biết làm thế nào, đang muốn hỏi xem tiếp theo nên hành tên chết tiệt kia kiểu gì thì bị Ôn Ngộ mút môi.

"Anh..." Diệp Nhất Sâm muốn nói chuyện lại bị đầu lưỡi thừa cơ chen vào, quấn quít.

Nước miếng giao hòa phát ra tiếng vang, một phần không kịp nuốt chảy xuống dưới cằm.

Một màn hôn lưỡi kiểu Pháp lãng mạn nồng nàn bị một người khác thu hết vào mắt.

Ôn Ngộ cũng không định dừng lại, một bên hôn, một bên luồn xuống dưới háng Diệp Nhất Sâm, ngón tay lướt qua cặp đùi tinh tế, ấn một phát vào âm đế.

"Này a...!" Diệp Nhất Sâm kẹp chặt bắp đùi, nhiệt độ cơ thể dần dâng cao, gương mặt nhiễm lên màu hồng phấn.

Ôn Ngộ cách quần lót xoa nhẹ vài vòng liền lột xuống, cường ngạnh bẻ đùi Diệp Nhất Sâm ra, ngón tay lại lần nữa phủ lên, quét theo một đợt nước dâm.

Diệp Nhất Sâm đẩy mặt anh ra: "Anh ơi, đừng chạm chỗ đó... Thầy à... Sao lại... Thế?"

Không phải mới vừa trói giáo y đến giúp cậu trút hết giận sao? Mọi chuyện thế quái nào đi lệch đường ray rồi?

"Sỉ nhục lớn nhất đối với nam nhân chính là nhìn người của mình bị nam nhân khác dâm loạn lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn giống như phế vật." Ôn Ngộ cố ý ấn đùi Diệp Nhất Sâm khiến lồn nhỏ ẩm ướt mở rộng hướng về phía tên kia, cười lạnh: "Tôi nói đúng không, bác sĩ Tạ?"

Tạ Dung vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hung ác nham hiểm hận không thể ăn tươi nuốt sống Ôn Ngộ.

Diệp Nhất Sâm: "??"

Bị điên à? Đây là cái logic biến thái gì đấy?!!?

Hệ thống nhìn xa trông rộng, thấu hiểu lòng người cũng không thôi cảm thán, ký chủ mẹ nó thật sự quá dễ lừa, sẹo lành liền quên đau, chỉ cần nếm được chút tư vị ôn nhu liền quên mất bản chất đáng khinh của đám người kia, mà cũng không phải lần đầu tiên, sao trí nhớ còn ngắn hạn hơn cá vàng thế?

23/7/2022

________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương