Lý Ánh Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh,khiêu khích Mạc Thiên Nhật Dạ đáp" Trên mặt chữ.Mạc Thiên Nhật Dạ,anh tốt với tôi thì tôi rất biết ơn đối với anh,tuy nhiên những lời nói hành động anh làm để trả thù tôi khiến tôi không thể nào tha thứ cho anh được.Dù tôi là người có lỗi trước nhưng tôi vốn là sát thủ,tôi đâu thể làm trái ý cấp trên việc này chắc anh cũng hiểu nhỉ? Giờ chúng ta cũng đã ly hôn,anh đã có sự nghiệp trên đỉnh cao được mọi người ngưỡng mộ,còn tôi thì bước ra khỏi thế giới Hắc đạo nguy hiểm mà còn lại em gái của tôi.Mạc Thiên Nhật Dạ,chúng ta xem như huề nhau không còn nợ nhau.Tạm biệt."

Lời cũng đã nói hết.Lý Ánh Nguyệt cũng không muốn gặp lại hay thấy mặt Mạc Thiên Nhật Dạ ở nơi nào.Nói cô cự tuyệt tàn nhẫn cũng được nói cô không tình không nghĩa cũng được.Dù gì tình cảm cô dành cho Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đã sớm biến mất.Anh cũng nên có cuộc sống riêng của mình nhất là bây giờ Lý Ánh Nguyệt cô không còn muốn níu kéo anh.

Mạc Thiên Nhật Dạ im lặng,ánh mắt có chút lạnh đi,tĩnh lặng như tờ.Không gian im lặng như trái tim Mạc Thiên Nhật Dạ chết đi từng nhịp.Anh đứng đó một hồi lâu,miệng mấp máy mới nói được một câu rõ ràng" Ánh Nguyệt,em cũng thật tuyệt tình.Những gì em gây ra cho tôi thì đổ lên cho cấp trên,còn những gì tôi làm với em thì em không tha thứ.Ánh Nguyệt,em nói đến là đến đi là đi,em chắc hả hê trong lòng lắm nhỉ?"

" Hứ,còn không phải là do anh gây ra sao? Mạc Thiên Nhật Dạ chúng ta nghĩa cũng đã cạn mà tình cũng đã biến mất từ lâu.Đừng để tôi phải nhắc lại những hồi ức tàn nhẫn đó.Như tôi đã nói anh sống cuộc sống của anh,tôi sống cuộc đời của tôi.Nếu có gặp ngoài đường xin Mạc Tổng đây cứ làm ngơ mà lướt qua đừng quan tâm tôi."


Nói xong Lý Ánh Nguyệt lướt qua người anh đến trước cửa mở cửa ra,ý muốn đuổi Mạc Thiên Nhật Dạ đi mà không một chút khiêm nhường.

Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười nhếch môi nhìn cô lạnh lùng đi ra đóng sập cửa lại.

Lý Ánh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ,cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi xuống nhưng cô vẫn cố kìm lại.Khóc vì tình cũ không đáng lắm nên cô cũng chỉ khóc xong rồi quên đi.

Cứ tưởng cô và Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ không bao giờ gặp nhau nhưng chỉ vài hôm sau cô và anh lại gặp nhau tại một bữa tiệc của một công ty mà hai người cùng hợp tác.

Dù hai người không có quá nhiều phút chạm mắt nhưng không khí xung quanh vẫn giảm xuống âm độ.

Lý Ánh Nguyệt không tự nhiên khi ngồi cùng bàn với Mạc Thiên Nhật Dạ,khi cô định ngồi dậy xin ra ngoài thì bị lực tay nắm kéo lại ngồi lại vị trí vừa rồi.

Người vừa kéo cô ngồi xuống là một cô gái trẻ trung mà cô mới vừa gặp lúc nãy.Đinh Gia Y một cô gái trẻ mới vừa thành lập một xí nghiệp nhỏ.Lúc đầu hai người không có để ý nhau nhưng nhờ trong lúc nói chuyện lại tìm được chủ đề chung nên thân thiết với nhau từ lúc nào.


Đinh Gia Y nhìn cô dịu dàng nói" Chị Nguyệt,chị định đi đâu vậy? Ngồi đây lát đi,chị kể cho mọi người lần đầu chị và chồng chị gặp nhau đi.Lúc nãy em nghe mấy người kia nói chị đã kết hôn rồi thì phải"

Lý Ánh Nguyệt "..."

Lý Ánh Nguyệt cười nhẹ nhìn Đinh Gia Y không biết mấy người trong lời nói của cô bé trước mặt là ai nhưng nếu biết thì chăc mấy người đó sẽ không yên với cô đâu.

Không chỉ có Đinh Gia Y mà mọi người trên bàn này đều muốn biết lần đầu gặp nhau của Lý Ánh Nguyệt và chồng của cô mà hơn thế nữa Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đang hướng ánh mắt đến chỗ cô như đang chờ cô nói.


Lý Ánh Nguyệt bị dồn về thế bị động.Giờ nếu cô nói cô không có chồng cũng không được vì có vài người trong bữa tiệc hôm nay cũng dự tiệc của bữa tiệc hôm trước.

Cô thở dài trong lòng mỉm cười nói" Thật ra tôi và anh ấy đã...."

Xin chào mọi người!

Mình đã trở lại đây! Mấy bà còn nhớ tôi không hay quên tôi là ai rồi? Do bận học với ổn định tâm trạng nên gần 1 tháng tôi không ra chương ms mong mấy mbn thông cảm nha.Và cảm ơn mbn đã đồng hành vs mik cho đến bây giờ nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương