Diễn Viên Lấn Sân
-
Chương 11: Đi ra đây với tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cù Yến Đình không nhận, trong tay bỗng trĩu xuống – Lục Văn dúi thẳng cho anh, cách lớp nhựa giữ nhiệt, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của cháo gạo kê.
Lục Văn nói: “Buổi sáng ăn mì nên giờ em chưa đói.”
Cù Yến Đình nói: “Tôi không cần —- ”
“Không cần phải khách sáo ạ.” Lục Văn cắt lời, cái khó ló cái khôn bảo rằng. “Hôm ấy ngồi nhầm xe em uống hết chai nước Perrier chuẩn bị cho anh, bát cháo này coi như bù đắp.”
Hắn không muốn đôi co vì một bát cháo gạo kê, hơn nữa xung quanh nhiều người hóng hớt, người ta sẽ hiểu lầm hắn đang lấy lòng Cù Yến Đình mất. Dù có lén lút xum xoe thì giữa nơi công cộng hắn cũng không thể đánh mất khí phách “Đói cho sạch rách cho thơm” của hạng 18.
Lục Văn kiếm cớ lủi thẳng, nói: “Thầy Cù cứ thong thả ạ, em đi hóa trang đây.”
Đôi chân dài nhấc lên, chớp mắt đã đi xa. Cù Yến Đình cầm cháo, nhìn bóng lưng Lục Văn biến mất sau cánh cửa phòng học, không còn cách nào khác đành nhận lấy.
Phòng hóa trang tạm thời được sửa sang từ phòng học, trong lúc chờ trang điểm mà Lục Văn cũng chẳng yên, đắp mặt nạ ngồi trên cửa sổ.
Tôn Tiểu Kiếm cầm một gói bánh bổ sung protein tới: “Hầy, không có cháo thì ăn tạm cái này đi.”
Lục Văn nhấc 1/3 mặt nạ lên, lấy làm quái lạ hỏi: “Tuy rằng anh hám của tằn tiện nhưng không tới mức tiếc một bát cháo đấy chứ?”
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Đấy là cháo giảm giá 40% kèm freeship. Nếu anh mà biết cậu định ra tay thì nhất định anh sẽ đặt tiệc lớn ở khách sạn 5 sao, tiếc rằng lúc biết thì đã muộn rồi.”
Lục Văn không thèm so đo giá cả, vừa nhai vừa hỏi: “Gượm đã, anh bảo ra tay gì cơ?”
Tôn Tiểu Kiếm cười đáng khinh, khen ngợi: “Ra tay với biên kịch Cù chứ gì nữa, anh không ngờ cậu phản ứng nhanh nhạy thế đấy, tranh thủ thời cơ thừa dịp luồn lách, niềm nở vồn vã rất mực tự nhiên.”
Đương nhiên Lục Văn chẳng hề nghĩ nhiều đến thế, thấy Cù Yến Đình thà chịu đói còn hơn ăn cá, không hiểu sao hắn liên tưởng tới Diệp Sam.
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Với số tài sản của biên kịch Cù…. hi vọng anh ấy không ghét bỏ cháo của anh.”
Lục Văn thuận miệng hỏi: “Tài sản gì cơ?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Biên kịch nổi tiếng viết một bộ phim truyền hình được bao nhiêu tiền, viết một bộ phim điện ảnh được bao nhiêu tiền, cậu có biết không? Cù Yến Đình không chơi trò đó từ lâu rồi, giờ toàn ăn hoa hồng theo phần trăm thôi, mấy khoản đầu tư phim đều có phần của anh ta. Bộ phim truyền hình nóng sốt đầu năm nay do chính studio của anh ta sản xuất. Bộ web drama này với anh ta mà nói chẳng đủ nhét kẽ răng.”
Lục Văn: “Ầu.”
“Cậu ầu cái gì mà ầu.” Tôn Tiểu Kiếm khuyên nhủ tẩy não. “Biên kịch Cù người sang lắm việc sẽ không ở lại đoàn phim lâu đâu, cậu phải tận dụng thời gian anh ta chưa đi mà tung hết các ngón nghề, bám chặt cái đùi bự này, hiểu chưa?”
Lục Văn ậm ờ đáp lời, hắn chả quan tâm đến tài sản tiền bạc của Cù Yến Đình, nhưng cũng hiểu rằng Cù Yến Đình với đủ các danh hiệu và vầng sáng sau lưng là một nhân vật tầm cỡ.
Sao hắn lại liên tưởng đến Diệp Sam cơ chứ, vớ vẩn thật.
Lục Văn lột mặt nạ dán lên trán Tôn Tiểu Kiếm, bảo: “Nói tóm lại là thầy Cù giàu nứt đố đổ vách, chắc ăn được một miếng cháo giảm giá 40% rồi ném đi ngay.”
Tôn Tiểu Kiếm lo lắng: “Thật á?”
Lục Văn nhảy khỏi bệ cửa sổ đi trang điểm, nói: “Thôi kệ đi.”
Trên thực tế, Cù Yến Đình không những không vứt đi mà còn ăn sạch. Mấy ngày nay ở Trùng Khánh, bữa nào cũng ăn ngon nhưng cay quá, bát cháo gạo kê dễ tiêu ấm nóng giúp dạ dày anh hoạt động nhẹ nhàng hơn.
Anh ngồi một mình ở phòng giáo viên, cánh cửa khép hờ không cản được âm thanh bên ngoài, anh không chê ồn, uống cháo lẳng lặng lắng nghe. Phim trường giữa lúc chuẩn bị ồn ào lắm, đạo diễn phải điều khiển mọi chuyện, tiếng rít gào của Nhâm Thụ hay vọng vào đây.
—- Có phải vì muốn trải nghiệm cảm giác làm đạo diễn không?
Cù Yến Đình nhấm nháp lại những lời ấy như suy nghĩ một vấn đề khó khăn lắm, không chờ anh tìm ra lời giải, trợ lý đạo diễn đã đến thông báo rằng mọi thứ sắp xếp xong, năm phút nữa sẽ bắt đầu quay chụp.
Anh thở dài, tạm gác lời giải lại, cầm kịch bản lên tiếp tục làm biên kịch Cù của anh.
Nhân viên tạp vụ đã xuống tầng hết, trên hành lang chỉ còn nhân viên công tác của tổ A. Trước cửa phòng học, tổ trưởng tổ quay phim đang thực hiện bước chạy thử cuối cùng, người điều chỉnh ánh sáng tránh sang một bên.
Monitor của đạo diễn [1] đặt ở cạnh cửa sau phòng học, Nhâm Thụ vẫy tay gọi: “Yến Đình, tới đây.”
[1] Monitor:
Ánh mắt Cù Yến Đình lướt qua, trước cửa, Lục Văn tựa bên khung cửa, không phóng khoáng đút tay túi quần như buổi sáng mà lại mang cái vẻ xấu hổ đứng trong phim trường.
Lục Văn vừa tạo hình xong thì thấy xấu hổ.
Hắn mặc đồng phục, chất vải Polyester [2] làm mình mẩy hắn bí bách, quần đồng phục không dài bằng chân nên mắt cá chân lộ hẳn ra ngoài. Trên quần áo đầy nếp nhăn, chết người nhất chính là những vết bẩn trông rất thật trước vạt áo và cổ tay áo.
[2] Chất vải tổng hợp, ưu điểm khó nhăn chống thấm nước không đàn hồi, nhược điểm mặc bí, nóng.
Hắn sống lâu thế rồi mà lần đầu tiên ăn mặc tàn tạ thế này đấy.
Thấy Cù Yến Đình bước tới, Lục Văn rụt rụt đôi chân đi giày vải có giá 30 nhân dân tệ [3], mặt hơi ngoảnh đi. Mái tóc ngắn ngủn của hắn được chải chuốt gọn gàng, không che đôi mắt đen nữa và nốt ruồi đã xóa đi.
[3] ~ 100k VNĐ
Diệp Sam có vẻ không lanh lợi và sôi nổi như Diệp Tiểu Vũ của sáng nay.
Cù Yến Đình ngồi xuống bên cạnh Nhâm Thụ, cùng nhìn vào monitor. Nhâm Thụ nói đùa: “Diệp Sam cao to thế mà bị bắt nạt, cứ như bị bug ấy.”
Lục Văn hiểu lầm đạo diễn không hài lòng, thò đầu ra bảo: “Thực ra em rất mạnh mẽ.”
Nhâm Thụ nói: “Tiểu Lục, dáng người cậu rất đẹp, cần cổ – cánh tay – cẳng chân thon dài và vòm ngực – thắt lưng – cơ mông cân đối, chắc chắn trên cả tuyệt vời, tỷ lệ xứng đáng với màn ảnh rộng [4].”
[4] Chỉ phim điện ảnh chiếu rạp.
Lục Văn chuyển rầu thành vui ngay: “Cảm ơn đạo diễn Nhâm đã khích lệ!”
Hắn hạ tầm mắt đối diện với đỉnh đầu Cù Yến Đình, có thể thấy rõ sợi tóc đen nhánh của Cù Yến Đình, mềm mại khô ráo, mượt mà bồng bềnh, gió thổi vài sợi tóc rũ trên trán lộ ra cái trán trắng bóc.
“Thầy Cù.” Lục Văn nỗ lực trèo cao.
Cù Yến Đình ngửa đầu: “Hửm?”
Cách Lục Văn trèo rất trực tiếp: “Đạo diễn Nhâm nói em có thể lên màn ảnh rộng, nếu sau này phim điện ảnh của anh thiếu người, bất cứ lúc nào xin hãy tìm em, ngay bây giờ em xin chân thành cảm ơn sâu sắc ạ.”
Cù Yến Đình vô cảm quay đầu nhìn monitor: “Cứ quay cảnh này cho tốt đi đã.”
Mọi thứ đã được bố trí xong xuôi, Lục Văn phun ướt cổ tay áo và tóc mai, sau đó đứng trước ống kính, “học sinh” trong phòng học bắt đầu nhập vai.
Bắt đầu bấm máy, phân đoạn 14 cảnh 1 [5], clapboard dập xuống.
[5] Trường đoạn (act hay “hồi” trong kịch) > đoạn (sequence) > phân đoạn (scene) > cảnh (shot). Chỗ này tác giả viết sai và tui cũng khá mông lung, nên sẽ dịch theo cách của dân nghiệp dư, dân chuyên xin đừng bắt bẻ.
Giữa trưa Diệp Sam phải ra chợ đỡ đần nên quay về trường học hơi muộn, chạy vội chạy vàng về phía phòng học trong tiếng chuông vang rền.
Lục Văn chạy lên cầu thang, tóc mai lấm tấm mồ hôi.
Trong cái ngôi trường trung học hạng bét này chẳng có tí không khí học tập nào, giáo viên vẫn chưa lên lớp, còn tụi học trò thì nói chuyện chơi di động, không đứa nào chịu ngồi im chờ vào học. Diệp Sam vọt tới cửa lớp, cậu đến muộn nên đứng ngoài cửa do dự một lát.
Lục Văn đẩy cửa ra, không nhìn ai mà cắm đầu bước vào phòng học.
Thấy Diệp Sam xuất hiện, năm sáu nam sinh dẫn đầu bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm buồn nôn. Diệp Sam bước tới chỗ ngồi, phát hiện cặp sách bị vứt dưới đất và ghế ngồi có một dấu giày to tướng.
Lục Văn mím môi nghiến răng, cơ mặt căng cứng, xoay người nhặt cặp sách lên.
Cảnh 1 còn chưa kết thúc, Nhâm Thụ đã hô dừng: “Bước lại vào cửa lần nữa.”
Bước lại chứng tỏ không qua.
Lục Văn trở về cửa quay lần thứ 2, trong lúc bước về chỗ ngồi lại bị hô dừng khiến lòng hắn bồn chồn.
Nhâm Thụ hỏi: “Tiểu Lục, đi nhanh thế làm gì?”
Lục Văn trả lời: “Bọn nó cười nhạo em, em muốn đi thật nhanh về chỗ.”
“Suy nghĩ ổn đấy nhưng thể hiện ra thì không phù hợp với tình huống.” Nhâm Thụ nói. “Giỏi thật, nhìn khí thế 2 cái giò dài của cậu mà tôi tưởng đại ca bước vào.”
Lục Văn quay lại lần thứ 3, hắn kiềm chế bước chân, đi lại vừa cẩn thận vừa rụt rè. Không ngờ chưa tới gần chỗ ngồi, Nhâm Thụ đã bảo dừng.
Nhâm Thụ nói: “Cậu đừng tập trung vào chân mà quên mặt, biểu cảm đâu? Sự lúng túng của Diệp Sam, cậu phải bộc lộ ra cho tôi và cho ống kính.”
Trước mặt những diễn viên quần chúng, Lục Văn xấu hổ nuốt nước miếng, trở lại cửa quay lần thứ 4.
Trong tiếng cười nhạo của cả lớp, Diệp Sam lúng túng bước tới chỗ ngồi, nhặt cặp sách lên, chùi sạch ghế tựa và lặng lẽ thu dọn sách vở. Khi lật một quyển sách giáo khoa mới ra, Diệp Sam nhìn chòng chọc bìa sách, không biết trên đó bị ai viết đầy chữ “Khắm”, cả những trang bên trong cũng bị giẫm đầy dấu giày.
Lục Văn siết chặt gáy sách, cắn chặt khớp hàm.
Nam sinh ngồi đằng trước cười trên nỗi đau của người khác: “Sao thế?”
Lục Văn hạ giọng nói: “Đây là sách tôi mới mua.”
Cảnh thứ nhất đến đây là hết, chữ “Dừng” vang lên ở cửa sau như thần chú kim cô, Nhâm Thụ quát: “Tiểu Lục, giọng cậu vốn đã trầm rồi, giờ lại còn hạ thấp xuống nữa, có phải cậu sắp lao vào tẩn gã không hả? Giọng điệu mềm ra, nhẹ thôi, hiểu chưa?!”
Lục Văn vội vàng thưa: “Hiểu rồi ạ, đạo diễn.”
Quay lại lần nữa, giọng điệu của Lục Văn mềm hơn, âm cuối chưa rơi xuống, Nhâm Thụ đã gắt lên cắt lời: “Dừng dừng dừng, cảm xúc sai rồi!”
Đệt, lại sao nữa vậy.
Lục Văn sắp oải đến nơi rồi.
Nhâm Thụ hỏi: “Tiểu Lục cậu nói cho tôi biết, sách mới mua bị phá hỏng, Diệp Sam có cảm xúc gì?”
Lục Văn trả lời: “Phẫn nộ?”
Nhâm Thụ hỏi tiếp: “Xe thể thao giá 8 triệu (~ 26,5 tỷ) cậu mới mua bị kẻ khác đập nát, ngoài phẫn nộ ra thì còn có cảm xúc gì?”
Lục Văn nói: “Đau lòng.”
“Quyển sách này đối với Diệp Sam không khác gì siêu xe đối với cậu.” Nhâm Thụ nói. “Quyển sách mới mà Diệp Sam nhịn ăn bớt tiêu để mua, chưa được dùng đã bị hỏng, cậu phải thể hiện nỗi đau của cậu ta ra ngoài.”
Cảnh một lần thứ 6, clapboard dập xuống.
Nhâm Thụ quát tháo phát mệt, nắm tay tì lên vị trí nhân trung, chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chặp màn hình. Chờ Lục Văn nói xong lời thoại, hắn nhấc tay ra hiệu cho máy quay tiếp tục chạy.
Không quát dừng, tức là tiếp tục cảnh 2, Lục Văn thở phào, cho rằng lần này mình làm rất khá.
Bả vai Diệp Sam bị đè xuống, nam sinh ngồi bàn sau nhoài lên giật mất quyển sách: “Đứa nào ác thế không biết, phá sách mới của người ta thành ra thế này, còn viết “Khắm” nữa chứ, đã nói to lại còn nói đúng.”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Lục Văn xoay người chìa tay ra cướp, nói: “Trả sách cho tôi.”
Đối phương tránh tay Diệp Sam: “Mày định làm tao ngạt chết hả, mày nhìn lại mày xem, cổ tay áo thì ướt nhượt, bán cá bán tôm tanh tưởi xong không thay bộ khác được à?”
Có người bảo: “Người ta nhờ mùi khắm để nâng cao tinh thần và tinh tảo đầu óc đấy, thế mới thi được hạng nhất chứ.”
Lục Văn lập tức hạ tay xuống, bất lực lặp lại: “Trả sách cho tôi.”
Nam sinh bàn sau vung tay quẳng mạnh sách đi: “Có mỗi quyển sách nát thôi mà mày cũng tiếc á? Ngày nào tao ngồi sau cũng phải ngửi cái mùi cá tanh của mày, phổi chẳng thoải mái gì cho cam, sao mày không mau mau xin lỗi tao đi?”
“Tao nữa, đcm khắm muốn chết.”
“Mau xin lỗi đê!”
“Không xin lỗi thì thôi, xì tiên ra đây bồi thường cũng được.”
Lời nói ào tới như nước, Diệp Sam đứng dậy trong những tràng chỉ trích xung quanh, cậu bước lên bục giảng nhặt sách, lúc quay về chỗ ngồi thì bị người đằng trước và sau chặn đường, kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
Lục Văn rụt vai: “Cho tôi về chỗ.”
Giáo viên xuất hiện ngoài cửa, mọi người dừng lại. Diệp Sam quay về chỗ ngồi.
Cảnh thứ 2 kết thúc.
Nhâm Thụ bật thốt thành tiếng, nhưng không nói gì, mà chỉ thở dài nặng trĩu.
Mọi người chẳng dám thở mạnh. Trong lòng Lục Văn căng thẳng, đứng dậy, chờ đợi lời phán quyết đến từ đạo diễn trong ánh nhìn thờ ơ của những người xung quanh.
Cạch, Nhâm Thụ đứng dậy khỏi ghế, hỏi: “Tiểu Lục, cậu cảm thấy mình diễn thế nào?”
Lục Văn dè dặt nói: “Không được tốt cho lắm ạ.”
“Không tốt ở đâu?” Nhâm Thụ truy hỏi.
Lục Văn nào dám nói thực ra hắn cảm thấy rất tốt.
Nhâm Thụ rút một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Để tôi cho cậu biết không tốt chỗ nào, cậu chưa thực sự hiểu rõ Diệp Sam. Sự nan kham, nhẫn nhục và bất lực của Diệp Sam, cậu không thể hiện được, hay nói cách khác chỉ cần liếc mắt thôi đã nhận ra cậu đang đóng phim rồi.”
“Suy nghĩ của cậu là thế này này, Diệp Sam tủi thân, nên cậu bèn diễn tủi thân. Cậu diễn thế nào? Cậu cúi đầu, cậu rụt vai, cậu bình tĩnh trưng cái mặt đẹp trai của mình ra. Đem đến tôi cảm giác rằng anh chàng đẹp trai này diễn rất nghiêm túc. Nhưng cậu vẫn chỉ là anh chàng đẹp trai thôi, chứ không phải Diệp Sam.”
“Cảm xúc phải được biểu đạt tự nhiên, sâu sắc, không tìm ra dấu vết nào. Diệp Sam có cảm xúc gì, cậu phải ấp ủ phải thấm nhuần cảm xúc ấy, chứ không phải giả vờ thể hiện cảm xúc ấy, hiểu chứ?”
“Cậu phải nhập vào vai diễn thì mới có thể xây dựng thành công, cậu chưa nhập vào thì sẽ dựng lên một nhân vật tẻ nhạt chán ngắt, chẳng khác nào lấy nhau mà không có tí tình cảm yêu nào!”
Nhâm Thụ là người nóng tính, lại còn là đạo diễn khắt khe, trước giờ có gì mắng nấy. Trong một căn phòng ngay trước mặt các diễn viên phụ và nhân viên công tác, những lời mắng mỏ thẳng thừng đổ ập xuống đầu Lục Văn.
Lục Văn đứng sững bên bàn mà mặt như lửa đốt, hơn cả bẽ mặt là hắn chẳng biết phải làm sao. Tiếp theo phải làm gì, quay lại ư? Hắn nên diễn thế nào?
Giữa lúc tất cả mọi người lặng thinh, có tiếng ho khẽ vang lên, là Cù Yến Đình.
Trái ngược với Nhâm Thụ nóng nảy, Cù Yến Đình thờ ơ lạnh nhạt suốt 6 lần quay, tâm trạng rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối chẳng nói một câu.
Lục Văn đưa mắt nhìn anh, có hơi sợ, có hơi đơ, chắc đây là lần đầu tiên bị mắng trước mặt nhiều người thế này.
Cù Yến Đình đập tan bầu không khí bế tắc: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhâm Thụ cho mọi người nghỉ 15 phút, nói: “Cái tên Tiểu Lục này, hôm casting thì rõ là tốt, mà hôm nay lại chẳng ra làm sao.”
Cù Yến Đình nói sang chuyện khác: “Ống kính cũng phải điều chỉnh một chút.”
Nhâm Thụ hút thuốc, nhả ra một làn khói: “Yên tâm, tôi sẽ không cẩu thả đâu. Vả lại đang có mặt cậu ở đây, hôm nay mà không quay xong cảnh này thì đừng ai hòng dừng việc.”
Cù Yến Đình vung tay xua khói: “Nào đến mức ấy, từ từ sẽ được.”
“Anh đi điều chỉnh ống kính cái đã.” Nhâm Thụ cầm bảng phân cảnh lên và đi tìm quay phim.
Trong phòng học ngổn ngang, Cù Yến Đình nhìn quanh và bắt gặp Lục Văn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, điệu bộ làm sai đang chờ bị phạt.
Anh quan sát 6 lần diễn từ đầu tới cuối, không phát biểu ý kiến gì nhưng lòng như gương sáng, biết vì sao Lục Văn không thể thực sự thấu hiểu Diệp Sam.
Hướng dẫn diễn xuất là trách nhiệm của đạo diễn, thế là Cù Yến Đình buông kịch bản ra.
Anh gọi: “Lục Văn.”
Lục Văn ngẩng đầu như chó nghiệp vụ, nhạy bén và đầy cảnh giác: “……….Sao ạ?”
Cù Yến Đình nói: “Đi ra đây với tôi.”
Cù Yến Đình không nhận, trong tay bỗng trĩu xuống – Lục Văn dúi thẳng cho anh, cách lớp nhựa giữ nhiệt, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của cháo gạo kê.
Lục Văn nói: “Buổi sáng ăn mì nên giờ em chưa đói.”
Cù Yến Đình nói: “Tôi không cần —- ”
“Không cần phải khách sáo ạ.” Lục Văn cắt lời, cái khó ló cái khôn bảo rằng. “Hôm ấy ngồi nhầm xe em uống hết chai nước Perrier chuẩn bị cho anh, bát cháo này coi như bù đắp.”
Hắn không muốn đôi co vì một bát cháo gạo kê, hơn nữa xung quanh nhiều người hóng hớt, người ta sẽ hiểu lầm hắn đang lấy lòng Cù Yến Đình mất. Dù có lén lút xum xoe thì giữa nơi công cộng hắn cũng không thể đánh mất khí phách “Đói cho sạch rách cho thơm” của hạng 18.
Lục Văn kiếm cớ lủi thẳng, nói: “Thầy Cù cứ thong thả ạ, em đi hóa trang đây.”
Đôi chân dài nhấc lên, chớp mắt đã đi xa. Cù Yến Đình cầm cháo, nhìn bóng lưng Lục Văn biến mất sau cánh cửa phòng học, không còn cách nào khác đành nhận lấy.
Phòng hóa trang tạm thời được sửa sang từ phòng học, trong lúc chờ trang điểm mà Lục Văn cũng chẳng yên, đắp mặt nạ ngồi trên cửa sổ.
Tôn Tiểu Kiếm cầm một gói bánh bổ sung protein tới: “Hầy, không có cháo thì ăn tạm cái này đi.”
Lục Văn nhấc 1/3 mặt nạ lên, lấy làm quái lạ hỏi: “Tuy rằng anh hám của tằn tiện nhưng không tới mức tiếc một bát cháo đấy chứ?”
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Đấy là cháo giảm giá 40% kèm freeship. Nếu anh mà biết cậu định ra tay thì nhất định anh sẽ đặt tiệc lớn ở khách sạn 5 sao, tiếc rằng lúc biết thì đã muộn rồi.”
Lục Văn không thèm so đo giá cả, vừa nhai vừa hỏi: “Gượm đã, anh bảo ra tay gì cơ?”
Tôn Tiểu Kiếm cười đáng khinh, khen ngợi: “Ra tay với biên kịch Cù chứ gì nữa, anh không ngờ cậu phản ứng nhanh nhạy thế đấy, tranh thủ thời cơ thừa dịp luồn lách, niềm nở vồn vã rất mực tự nhiên.”
Đương nhiên Lục Văn chẳng hề nghĩ nhiều đến thế, thấy Cù Yến Đình thà chịu đói còn hơn ăn cá, không hiểu sao hắn liên tưởng tới Diệp Sam.
Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Với số tài sản của biên kịch Cù…. hi vọng anh ấy không ghét bỏ cháo của anh.”
Lục Văn thuận miệng hỏi: “Tài sản gì cơ?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Biên kịch nổi tiếng viết một bộ phim truyền hình được bao nhiêu tiền, viết một bộ phim điện ảnh được bao nhiêu tiền, cậu có biết không? Cù Yến Đình không chơi trò đó từ lâu rồi, giờ toàn ăn hoa hồng theo phần trăm thôi, mấy khoản đầu tư phim đều có phần của anh ta. Bộ phim truyền hình nóng sốt đầu năm nay do chính studio của anh ta sản xuất. Bộ web drama này với anh ta mà nói chẳng đủ nhét kẽ răng.”
Lục Văn: “Ầu.”
“Cậu ầu cái gì mà ầu.” Tôn Tiểu Kiếm khuyên nhủ tẩy não. “Biên kịch Cù người sang lắm việc sẽ không ở lại đoàn phim lâu đâu, cậu phải tận dụng thời gian anh ta chưa đi mà tung hết các ngón nghề, bám chặt cái đùi bự này, hiểu chưa?”
Lục Văn ậm ờ đáp lời, hắn chả quan tâm đến tài sản tiền bạc của Cù Yến Đình, nhưng cũng hiểu rằng Cù Yến Đình với đủ các danh hiệu và vầng sáng sau lưng là một nhân vật tầm cỡ.
Sao hắn lại liên tưởng đến Diệp Sam cơ chứ, vớ vẩn thật.
Lục Văn lột mặt nạ dán lên trán Tôn Tiểu Kiếm, bảo: “Nói tóm lại là thầy Cù giàu nứt đố đổ vách, chắc ăn được một miếng cháo giảm giá 40% rồi ném đi ngay.”
Tôn Tiểu Kiếm lo lắng: “Thật á?”
Lục Văn nhảy khỏi bệ cửa sổ đi trang điểm, nói: “Thôi kệ đi.”
Trên thực tế, Cù Yến Đình không những không vứt đi mà còn ăn sạch. Mấy ngày nay ở Trùng Khánh, bữa nào cũng ăn ngon nhưng cay quá, bát cháo gạo kê dễ tiêu ấm nóng giúp dạ dày anh hoạt động nhẹ nhàng hơn.
Anh ngồi một mình ở phòng giáo viên, cánh cửa khép hờ không cản được âm thanh bên ngoài, anh không chê ồn, uống cháo lẳng lặng lắng nghe. Phim trường giữa lúc chuẩn bị ồn ào lắm, đạo diễn phải điều khiển mọi chuyện, tiếng rít gào của Nhâm Thụ hay vọng vào đây.
—- Có phải vì muốn trải nghiệm cảm giác làm đạo diễn không?
Cù Yến Đình nhấm nháp lại những lời ấy như suy nghĩ một vấn đề khó khăn lắm, không chờ anh tìm ra lời giải, trợ lý đạo diễn đã đến thông báo rằng mọi thứ sắp xếp xong, năm phút nữa sẽ bắt đầu quay chụp.
Anh thở dài, tạm gác lời giải lại, cầm kịch bản lên tiếp tục làm biên kịch Cù của anh.
Nhân viên tạp vụ đã xuống tầng hết, trên hành lang chỉ còn nhân viên công tác của tổ A. Trước cửa phòng học, tổ trưởng tổ quay phim đang thực hiện bước chạy thử cuối cùng, người điều chỉnh ánh sáng tránh sang một bên.
Monitor của đạo diễn [1] đặt ở cạnh cửa sau phòng học, Nhâm Thụ vẫy tay gọi: “Yến Đình, tới đây.”
[1] Monitor:
Ánh mắt Cù Yến Đình lướt qua, trước cửa, Lục Văn tựa bên khung cửa, không phóng khoáng đút tay túi quần như buổi sáng mà lại mang cái vẻ xấu hổ đứng trong phim trường.
Lục Văn vừa tạo hình xong thì thấy xấu hổ.
Hắn mặc đồng phục, chất vải Polyester [2] làm mình mẩy hắn bí bách, quần đồng phục không dài bằng chân nên mắt cá chân lộ hẳn ra ngoài. Trên quần áo đầy nếp nhăn, chết người nhất chính là những vết bẩn trông rất thật trước vạt áo và cổ tay áo.
[2] Chất vải tổng hợp, ưu điểm khó nhăn chống thấm nước không đàn hồi, nhược điểm mặc bí, nóng.
Hắn sống lâu thế rồi mà lần đầu tiên ăn mặc tàn tạ thế này đấy.
Thấy Cù Yến Đình bước tới, Lục Văn rụt rụt đôi chân đi giày vải có giá 30 nhân dân tệ [3], mặt hơi ngoảnh đi. Mái tóc ngắn ngủn của hắn được chải chuốt gọn gàng, không che đôi mắt đen nữa và nốt ruồi đã xóa đi.
[3] ~ 100k VNĐ
Diệp Sam có vẻ không lanh lợi và sôi nổi như Diệp Tiểu Vũ của sáng nay.
Cù Yến Đình ngồi xuống bên cạnh Nhâm Thụ, cùng nhìn vào monitor. Nhâm Thụ nói đùa: “Diệp Sam cao to thế mà bị bắt nạt, cứ như bị bug ấy.”
Lục Văn hiểu lầm đạo diễn không hài lòng, thò đầu ra bảo: “Thực ra em rất mạnh mẽ.”
Nhâm Thụ nói: “Tiểu Lục, dáng người cậu rất đẹp, cần cổ – cánh tay – cẳng chân thon dài và vòm ngực – thắt lưng – cơ mông cân đối, chắc chắn trên cả tuyệt vời, tỷ lệ xứng đáng với màn ảnh rộng [4].”
[4] Chỉ phim điện ảnh chiếu rạp.
Lục Văn chuyển rầu thành vui ngay: “Cảm ơn đạo diễn Nhâm đã khích lệ!”
Hắn hạ tầm mắt đối diện với đỉnh đầu Cù Yến Đình, có thể thấy rõ sợi tóc đen nhánh của Cù Yến Đình, mềm mại khô ráo, mượt mà bồng bềnh, gió thổi vài sợi tóc rũ trên trán lộ ra cái trán trắng bóc.
“Thầy Cù.” Lục Văn nỗ lực trèo cao.
Cù Yến Đình ngửa đầu: “Hửm?”
Cách Lục Văn trèo rất trực tiếp: “Đạo diễn Nhâm nói em có thể lên màn ảnh rộng, nếu sau này phim điện ảnh của anh thiếu người, bất cứ lúc nào xin hãy tìm em, ngay bây giờ em xin chân thành cảm ơn sâu sắc ạ.”
Cù Yến Đình vô cảm quay đầu nhìn monitor: “Cứ quay cảnh này cho tốt đi đã.”
Mọi thứ đã được bố trí xong xuôi, Lục Văn phun ướt cổ tay áo và tóc mai, sau đó đứng trước ống kính, “học sinh” trong phòng học bắt đầu nhập vai.
Bắt đầu bấm máy, phân đoạn 14 cảnh 1 [5], clapboard dập xuống.
[5] Trường đoạn (act hay “hồi” trong kịch) > đoạn (sequence) > phân đoạn (scene) > cảnh (shot). Chỗ này tác giả viết sai và tui cũng khá mông lung, nên sẽ dịch theo cách của dân nghiệp dư, dân chuyên xin đừng bắt bẻ.
Giữa trưa Diệp Sam phải ra chợ đỡ đần nên quay về trường học hơi muộn, chạy vội chạy vàng về phía phòng học trong tiếng chuông vang rền.
Lục Văn chạy lên cầu thang, tóc mai lấm tấm mồ hôi.
Trong cái ngôi trường trung học hạng bét này chẳng có tí không khí học tập nào, giáo viên vẫn chưa lên lớp, còn tụi học trò thì nói chuyện chơi di động, không đứa nào chịu ngồi im chờ vào học. Diệp Sam vọt tới cửa lớp, cậu đến muộn nên đứng ngoài cửa do dự một lát.
Lục Văn đẩy cửa ra, không nhìn ai mà cắm đầu bước vào phòng học.
Thấy Diệp Sam xuất hiện, năm sáu nam sinh dẫn đầu bịt mũi tỏ vẻ ghê tởm buồn nôn. Diệp Sam bước tới chỗ ngồi, phát hiện cặp sách bị vứt dưới đất và ghế ngồi có một dấu giày to tướng.
Lục Văn mím môi nghiến răng, cơ mặt căng cứng, xoay người nhặt cặp sách lên.
Cảnh 1 còn chưa kết thúc, Nhâm Thụ đã hô dừng: “Bước lại vào cửa lần nữa.”
Bước lại chứng tỏ không qua.
Lục Văn trở về cửa quay lần thứ 2, trong lúc bước về chỗ ngồi lại bị hô dừng khiến lòng hắn bồn chồn.
Nhâm Thụ hỏi: “Tiểu Lục, đi nhanh thế làm gì?”
Lục Văn trả lời: “Bọn nó cười nhạo em, em muốn đi thật nhanh về chỗ.”
“Suy nghĩ ổn đấy nhưng thể hiện ra thì không phù hợp với tình huống.” Nhâm Thụ nói. “Giỏi thật, nhìn khí thế 2 cái giò dài của cậu mà tôi tưởng đại ca bước vào.”
Lục Văn quay lại lần thứ 3, hắn kiềm chế bước chân, đi lại vừa cẩn thận vừa rụt rè. Không ngờ chưa tới gần chỗ ngồi, Nhâm Thụ đã bảo dừng.
Nhâm Thụ nói: “Cậu đừng tập trung vào chân mà quên mặt, biểu cảm đâu? Sự lúng túng của Diệp Sam, cậu phải bộc lộ ra cho tôi và cho ống kính.”
Trước mặt những diễn viên quần chúng, Lục Văn xấu hổ nuốt nước miếng, trở lại cửa quay lần thứ 4.
Trong tiếng cười nhạo của cả lớp, Diệp Sam lúng túng bước tới chỗ ngồi, nhặt cặp sách lên, chùi sạch ghế tựa và lặng lẽ thu dọn sách vở. Khi lật một quyển sách giáo khoa mới ra, Diệp Sam nhìn chòng chọc bìa sách, không biết trên đó bị ai viết đầy chữ “Khắm”, cả những trang bên trong cũng bị giẫm đầy dấu giày.
Lục Văn siết chặt gáy sách, cắn chặt khớp hàm.
Nam sinh ngồi đằng trước cười trên nỗi đau của người khác: “Sao thế?”
Lục Văn hạ giọng nói: “Đây là sách tôi mới mua.”
Cảnh thứ nhất đến đây là hết, chữ “Dừng” vang lên ở cửa sau như thần chú kim cô, Nhâm Thụ quát: “Tiểu Lục, giọng cậu vốn đã trầm rồi, giờ lại còn hạ thấp xuống nữa, có phải cậu sắp lao vào tẩn gã không hả? Giọng điệu mềm ra, nhẹ thôi, hiểu chưa?!”
Lục Văn vội vàng thưa: “Hiểu rồi ạ, đạo diễn.”
Quay lại lần nữa, giọng điệu của Lục Văn mềm hơn, âm cuối chưa rơi xuống, Nhâm Thụ đã gắt lên cắt lời: “Dừng dừng dừng, cảm xúc sai rồi!”
Đệt, lại sao nữa vậy.
Lục Văn sắp oải đến nơi rồi.
Nhâm Thụ hỏi: “Tiểu Lục cậu nói cho tôi biết, sách mới mua bị phá hỏng, Diệp Sam có cảm xúc gì?”
Lục Văn trả lời: “Phẫn nộ?”
Nhâm Thụ hỏi tiếp: “Xe thể thao giá 8 triệu (~ 26,5 tỷ) cậu mới mua bị kẻ khác đập nát, ngoài phẫn nộ ra thì còn có cảm xúc gì?”
Lục Văn nói: “Đau lòng.”
“Quyển sách này đối với Diệp Sam không khác gì siêu xe đối với cậu.” Nhâm Thụ nói. “Quyển sách mới mà Diệp Sam nhịn ăn bớt tiêu để mua, chưa được dùng đã bị hỏng, cậu phải thể hiện nỗi đau của cậu ta ra ngoài.”
Cảnh một lần thứ 6, clapboard dập xuống.
Nhâm Thụ quát tháo phát mệt, nắm tay tì lên vị trí nhân trung, chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chặp màn hình. Chờ Lục Văn nói xong lời thoại, hắn nhấc tay ra hiệu cho máy quay tiếp tục chạy.
Không quát dừng, tức là tiếp tục cảnh 2, Lục Văn thở phào, cho rằng lần này mình làm rất khá.
Bả vai Diệp Sam bị đè xuống, nam sinh ngồi bàn sau nhoài lên giật mất quyển sách: “Đứa nào ác thế không biết, phá sách mới của người ta thành ra thế này, còn viết “Khắm” nữa chứ, đã nói to lại còn nói đúng.”
Xung quanh vang lên tiếng cười, Lục Văn xoay người chìa tay ra cướp, nói: “Trả sách cho tôi.”
Đối phương tránh tay Diệp Sam: “Mày định làm tao ngạt chết hả, mày nhìn lại mày xem, cổ tay áo thì ướt nhượt, bán cá bán tôm tanh tưởi xong không thay bộ khác được à?”
Có người bảo: “Người ta nhờ mùi khắm để nâng cao tinh thần và tinh tảo đầu óc đấy, thế mới thi được hạng nhất chứ.”
Lục Văn lập tức hạ tay xuống, bất lực lặp lại: “Trả sách cho tôi.”
Nam sinh bàn sau vung tay quẳng mạnh sách đi: “Có mỗi quyển sách nát thôi mà mày cũng tiếc á? Ngày nào tao ngồi sau cũng phải ngửi cái mùi cá tanh của mày, phổi chẳng thoải mái gì cho cam, sao mày không mau mau xin lỗi tao đi?”
“Tao nữa, đcm khắm muốn chết.”
“Mau xin lỗi đê!”
“Không xin lỗi thì thôi, xì tiên ra đây bồi thường cũng được.”
Lời nói ào tới như nước, Diệp Sam đứng dậy trong những tràng chỉ trích xung quanh, cậu bước lên bục giảng nhặt sách, lúc quay về chỗ ngồi thì bị người đằng trước và sau chặn đường, kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
Lục Văn rụt vai: “Cho tôi về chỗ.”
Giáo viên xuất hiện ngoài cửa, mọi người dừng lại. Diệp Sam quay về chỗ ngồi.
Cảnh thứ 2 kết thúc.
Nhâm Thụ bật thốt thành tiếng, nhưng không nói gì, mà chỉ thở dài nặng trĩu.
Mọi người chẳng dám thở mạnh. Trong lòng Lục Văn căng thẳng, đứng dậy, chờ đợi lời phán quyết đến từ đạo diễn trong ánh nhìn thờ ơ của những người xung quanh.
Cạch, Nhâm Thụ đứng dậy khỏi ghế, hỏi: “Tiểu Lục, cậu cảm thấy mình diễn thế nào?”
Lục Văn dè dặt nói: “Không được tốt cho lắm ạ.”
“Không tốt ở đâu?” Nhâm Thụ truy hỏi.
Lục Văn nào dám nói thực ra hắn cảm thấy rất tốt.
Nhâm Thụ rút một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Để tôi cho cậu biết không tốt chỗ nào, cậu chưa thực sự hiểu rõ Diệp Sam. Sự nan kham, nhẫn nhục và bất lực của Diệp Sam, cậu không thể hiện được, hay nói cách khác chỉ cần liếc mắt thôi đã nhận ra cậu đang đóng phim rồi.”
“Suy nghĩ của cậu là thế này này, Diệp Sam tủi thân, nên cậu bèn diễn tủi thân. Cậu diễn thế nào? Cậu cúi đầu, cậu rụt vai, cậu bình tĩnh trưng cái mặt đẹp trai của mình ra. Đem đến tôi cảm giác rằng anh chàng đẹp trai này diễn rất nghiêm túc. Nhưng cậu vẫn chỉ là anh chàng đẹp trai thôi, chứ không phải Diệp Sam.”
“Cảm xúc phải được biểu đạt tự nhiên, sâu sắc, không tìm ra dấu vết nào. Diệp Sam có cảm xúc gì, cậu phải ấp ủ phải thấm nhuần cảm xúc ấy, chứ không phải giả vờ thể hiện cảm xúc ấy, hiểu chứ?”
“Cậu phải nhập vào vai diễn thì mới có thể xây dựng thành công, cậu chưa nhập vào thì sẽ dựng lên một nhân vật tẻ nhạt chán ngắt, chẳng khác nào lấy nhau mà không có tí tình cảm yêu nào!”
Nhâm Thụ là người nóng tính, lại còn là đạo diễn khắt khe, trước giờ có gì mắng nấy. Trong một căn phòng ngay trước mặt các diễn viên phụ và nhân viên công tác, những lời mắng mỏ thẳng thừng đổ ập xuống đầu Lục Văn.
Lục Văn đứng sững bên bàn mà mặt như lửa đốt, hơn cả bẽ mặt là hắn chẳng biết phải làm sao. Tiếp theo phải làm gì, quay lại ư? Hắn nên diễn thế nào?
Giữa lúc tất cả mọi người lặng thinh, có tiếng ho khẽ vang lên, là Cù Yến Đình.
Trái ngược với Nhâm Thụ nóng nảy, Cù Yến Đình thờ ơ lạnh nhạt suốt 6 lần quay, tâm trạng rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối chẳng nói một câu.
Lục Văn đưa mắt nhìn anh, có hơi sợ, có hơi đơ, chắc đây là lần đầu tiên bị mắng trước mặt nhiều người thế này.
Cù Yến Đình đập tan bầu không khí bế tắc: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhâm Thụ cho mọi người nghỉ 15 phút, nói: “Cái tên Tiểu Lục này, hôm casting thì rõ là tốt, mà hôm nay lại chẳng ra làm sao.”
Cù Yến Đình nói sang chuyện khác: “Ống kính cũng phải điều chỉnh một chút.”
Nhâm Thụ hút thuốc, nhả ra một làn khói: “Yên tâm, tôi sẽ không cẩu thả đâu. Vả lại đang có mặt cậu ở đây, hôm nay mà không quay xong cảnh này thì đừng ai hòng dừng việc.”
Cù Yến Đình vung tay xua khói: “Nào đến mức ấy, từ từ sẽ được.”
“Anh đi điều chỉnh ống kính cái đã.” Nhâm Thụ cầm bảng phân cảnh lên và đi tìm quay phim.
Trong phòng học ngổn ngang, Cù Yến Đình nhìn quanh và bắt gặp Lục Văn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, điệu bộ làm sai đang chờ bị phạt.
Anh quan sát 6 lần diễn từ đầu tới cuối, không phát biểu ý kiến gì nhưng lòng như gương sáng, biết vì sao Lục Văn không thể thực sự thấu hiểu Diệp Sam.
Hướng dẫn diễn xuất là trách nhiệm của đạo diễn, thế là Cù Yến Đình buông kịch bản ra.
Anh gọi: “Lục Văn.”
Lục Văn ngẩng đầu như chó nghiệp vụ, nhạy bén và đầy cảnh giác: “……….Sao ạ?”
Cù Yến Đình nói: “Đi ra đây với tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook