Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé
-
Chương 8
Tôi không biết phải làm gì với cuộc nói chuyện trong gian nhà thờ nhỏ của hai bác Antony và Wanda, tôi tự đặt tên cho nó là vụ xì căng đan Antechapelgate[7]. Vì thế tôi không làm gì cả. Tôi không nói gì cả.
[7] “Antechapel" nghĩa là “gian nhà thờ nhỏ", tác giả chơi chữ như cách gọi "vụ bê bối Watergate".(N.D)
Tôi biết mình đang lẩn tránh. Tôi biết như thế là yếu đuối. Tôi biết lẽ ra phải đối mặt với tình thế. Nhưng tôi thậm chí không thể nhìn nhận, huống hồ nhắc đến nó. Đặc biệt là trước mặt Magnus.
Suốt cuối tuần, tôi không hể để lộ ra gì cả. Tôi ăn tối với gia đình Tavish. Tôi đi uống nước với Ruby và Annalise. Tôi đã vui cười, đã chuyện trò, đã hò hét, nói đùa và làm tình. Và trong suốt thời gian đó, nỗi đau nhỏ này cứ nhói lên trong ngực tôi. Tôi gần như quen với nó rồi.
Nếu họ nói gì với tôi, chắc tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi đã có thể có một cuộc tranh cãi thẳng thắn và tôi đã có thể thuyết phục họ là tôi yêu Magnus và tôi sẽ giúp anh trong sự nghiệp và tôi thực sự có đầu óc. Nhưng họ không nói gì cả, bề ngoài họ vẫn tỏ ra trìu mến và dễ chịu, lịch sự hỏi thăm về kế hoạch tìm nhà của chúng tôi và chúc rượu tôi.
Điều này chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn. Nó cho thấy tôi là kẻ ngoài lề. Tôi thậm chí không được phép tham gia vào cuộc họp gia đình bàn về việc cô bạn gái mới này thật chẳng thích hợp với Magnus chút nào.
Thậm chí nếu Magnus ghét bố mẹ mình, không tôn trọng ý kiến của họ thì OK, chúng tôi có thể bỏ qua, coi họ như những kẻ tâm thần. Nhưng anh tôn trọng họ. Anh yêu quý họ. Gia đình họ hòa thuận. Họ đồng ý với nhau về phần lớn mọi thứ, và khi bất đồng với nhau, họ vẫn vui vẻ như thường. Về mọi vấn đề.
Trừ vấn đề về tôi.
Cứ nghĩ quá lâu về chuyện này, tôi sẽ buồn bực và hoảng hốt vì thế tôi chỉ cho phép mình mỗi lúc lo lắng một chút. Tối nay tôi đã dùng hết phần rồi. Hết giờ làm, tôi ngồi trong quán cà phê, xoa xoa một cốc sô cô la nóng và cảm thấy khá nản.
Nhưng ngay bây giờ nhìn tôi, không ai đoán ra điều đó. Tôi đang mặc chiếc váy dạ hội màu đen đẹp nhất và đi giày cao gót. Tôi trang điểm hết ý. Mắt tôi lấp lánh (hai ly cocktail rồi mà). Tôi vừa mới liếc thấy mình trong gương, và trông tôi như một cô gái vô tư, đeo nhẫn cưới, uống cocktail Cosmos ở khách sạn Savoy, và chẳng có gì phải lo lắng cả.
Và thực sự, tâm trạng tôi lúc này đã khá hơn rất nhiều. Một phần là nhờ ly cocktail, một phần là vì tôi rất hưng phấn khi được có mặt ở đây. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ đặt chân đến khách sạn Savoy. Thật tuyệt vời!
Bữa tiệc diễn ra trong một gian phòng tráng lệ, tường ốp gỗ, những ngọn chúc đài huy hoàng khắp nơi và người phục vụ đang mời từng khay cocktail. Một ban nhạc jazz đang chơi, và xung quanh toàn người ăn mặc thanh lịch túm tụm thành nhóm chuyện trò. Có rất nhiều những cái vỗ lưng, bắt tay, thăm hỏi, mọi người có vẻ đều vui. Rõ ràng là tôi chẳng biết một ai, nhưng chỉ quan sát thôi tôi cũng đủ sướng rồi. Mỗi lần có ai đó để ý thấy tôi đứng một mình định tiến lại gần, tôi lại lấy điện thoại ra kiểm tra thư từ, thế là họ lại đi chỗ khác.
Đó là điều tuyệt vời ở điện thoại. Nó giống như một người tùy tùng.
Lucinda liên tục gửi tin, báo cho tôi biết chị ta đang ở phía Bắc London, xem xét một loại lụa xám khác, và hỏi xem tôi có sở thích cụ thể gì về cách dệt không? Magnus nhắn tin từ Warwick nói về một chuyến nghiên cứu mà anh tiến hành với một giáo sư ở đấy. Trong khi đó, tôi nói chuyện khá lâu với Ruby về một cuộc hẹn hò không định trước của cô ấy với một anh chàng. Vấn đề là rất khó nhắn tin và cầm ly cocktail cùng một lúc, cho nên rốt cuộc tôi bèn để ly Cosmos xuống một cái bàn gần đó và gõ vội vài câu trả lời:
Chắc chắn lụa xám sợi xe sẽ rất tốt. Cảm ơn chị nhiều!! Yêu quý
Poppy xxxxx
Nghe hay tuyệt, em có thể cùng đi với anh không?! P xxxxx
Tớ không nghĩ việc gọi hai miếng bít tết có gì đáng kinh tởm...
Có lẽ anh ta ăn kiêng chăng??? Nhớ kể mọi chuyện cho tớ nhé! P xxxxx
Có một núi thư từ dài lê thê cho Sam nữa. Thêm nhiều người đã hưởng ứng đề nghị nêu ý kiến. Nhiều người gửi kèm theo cả CV và những tài liệu dài. Thậm chí có cả vài băng video. Mọi người chắc phải bận rộn suốt cuối tuần. Tôi co rúm người khi nhìn thấy một cái với tựa đề “1001 ý tưởng cho Tư vấn Bạch Cầu - phần 1” và vội nhìn đi chỗ khác.
Điều tôi đã hy vọng là mọi thứ sẽ lắng xuống sau cuối tuần và mọi người sẽ quên vụ này. Nhưng vào khoảng tám giờ sáng nay, một mớ thư nữa lại tiếp tục đổ đến, và cứ diễn đi diễn lại. Vẫn có dư luận cho rằng tất cả vụ này là công cuộc tìm ứng viên cho một vị trí nào đó. Đã nổ ra một vụ tranh cãi gay gắt về việc bộ phận nào đã có ý tưởng mở rộng sang thị trường Mỹ trước. Malcolm vẫn gửi những thư cáu kỉnh hỏi xem ai đã phê chuẩn ý tưởng này và cho rằng tất cả là một mớ bòng bong.
Những người này không có cuộc sống riêng sao ?
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này tôi lại phấp phỏng lo âu. Vì thế tôi bèn thay đổi chiến thuật: không đối diện với nó nữa. Để mai tính.
Và bức thư mới nhất của Willow cho Sam cũng có thể đợi đến ngày mai. Đến bây giờ tôi đã hoàn toàn tin rằng, để bù lại cái nết xấu không những cô ta phải trông đẹp như siêu mẫu và là một nữ đại gia tiền tỷ, mà còn phải cực thành thạo trên giường.
Hôm nay Willow lại gửi một bức thư dài lê thê chán ngắt, bảo Sam tìm mua cho cô ta một loại kem lột da đặc biệt của Đức nhân dịp anh ta sang đó, nhưng chắc Sam chẳng quan tâm đâu, như thế mới đúng là con người anh ta, trong khi Willow khốn khổ mất bao công tha patê từ Pháp về cho anh ta, nhưng đó là con người cô ta, và Sam lẽ ra có thể học được nhiều từ đó, nhưng ĐÃ BAO GIỜ anh ta muốn học hỏi điều gì ở cô ta chưa? ĐÃ BAO GIỜ chưa???
Thật tình, cô ta làm tôi quay cuồng hết cả đầu.
Tôi tiếp tục xem đống thư từ dài vô tận, chợt có một cái làm tôi chú ý, đó là thư của Adrian Foster thuộc bộ phận marketing.
Anh Sam thân mến,
Cảm ơn anh đã đồng ý tặng hoa cho Lindsay nhân dịp sinh nhật cô ấy - cuối cùng người ta đã đưa hoa đến rồi! Vì hôm nay anh không có mặt nên tôi đã để vào phòng làm việc của anh.
Tôi để trong nước – chắc sẽ giữ được lâu.
Thân mến
Adrian
Thực ra không phải Sam đồng ý tặng hoa cho Lindsay. Đấy là tôi, thay mặt Sam.
Bây giờ tôi không còn cảm thấy tự tin như trước rằng đó là một ý tưởng hay nữa. Nếu ngày mai anh ta rất bận thì sao? Nếu anh ta khó chịu vì phải xén bớt quỹ thời gian vàng ngọc để đi tặng hoa thì sao? Tôi có cách nào để khiến việc này đơn giản hơn cho anh ta không?
Tôi lưỡng lự một lát rồi nhanh chóng gõ thư cho Lindsay:
Chào Lindsay
Anh muốn tặng em một thứ, trong văn phòng anh. Chắc em sẽ thích đấy. Ngày mai em tạt qua nhé. Lúc nào cũng được.
Sam xxxxx
Tôi ấn nút Gửi mà không đọc lại thư, rồi nhấp một ngụm Cosmos. Trong khoảng hai mươi giây tôi cảm thấy thư giãn, tận hưởng ly cocktail, tự hỏi không biết lúc nào phục vụ sẽ bắt đầu mang bánh mặn khai vị ra mời. Thế rồi như thể đồng hồ báo thức chợt réo lên, tôi giật nảy mình.
Đợi đã. Tôi gõ dấu hiệu nụ hôn sau tên của Sam. Lẽ ra tôi không nên làm thế. Người ta không gõ dấu hiệu nụ hôn trong những thư từ công việc.
Khỉ thật. Tôi xem lại lá thư đã gửi đi, co rúm người. Tôi quá quen với việc gõ dấu nụ hôn đến mức nó cứ tự động hiện ra. Nhưng Sam không bao giờ làm vậy. Không bao giờ.
Có nên tìm cách nào thử thu hồi lại những nụ hôn đã gửi đi không?
Chào Lindsay, chỉ muốn giải thích là lúc nãy tôi không định gõ dấu nụ hôn...
Không. Thật tệ. Tôi sẽ phải mặc kệ thế. Có khi tôi phản ứng thái quá cũng nên. Có khi Lindsay còn không để ý đến...
Ôi Chúa ơi. Một thư trả lời đã xuất hiện, thư của Lindsay. Nhanh thật. Tôi mở ra xem, dán mắt vào bức thư.
Chào Sam. Hẹn gặp anh ngày mai.
Lindsay. xx ;)
Hai nụ hôn và một cái nháy mắt. Như thế có bình thường không?
Tôi nhìn chằm chằm một lát nữa, cố gắng thuyết phục mình rằng như thế là bình thường.
Đúng. Đúng thế, tôi nghĩ như thế là bình thường. Như thế chắc chắn có thể là bình thường. Chỉ là trao đổi thân thiện giữa đồng nghiệp với nhau thôi mà.
Tôi cất điện thoại đi, uống cạn ly và nhìn xung quanh tìm ly khác. Cách vài mét có một nữ phục vụ, tôi bắt đầu len lỏi qua đám đông đi về phía đó.
“… chính sách đó là ý kiến của Sam Roxton á? " Một giọng đàn ông thu hút sự chú ý của tôi. “Lố lăng bỏ xừ.”
“Cậu biết Sam..?”
Tôi đứng sững lại, giả bộ loay hoay với chiếc điện thoại. Một nhóm nam giới mặc âu phục dừng lại bên cạnh chỗ tôi. Tất cả họ đều trẻ hơn Sam và ăn mặc rất bảnh. Chắc họ là đồng nghiệp của anh ta.
Tôi tự hỏi không biết tôi có thể đoán ai là ai thông qua thư tín. Chắc cái người có nước da xanh nhợt là Justin Cole, người gửi thư tập thể bảo với mọi người rằng thì là ăn mặc thoải mái vào ngày thứ Sáu là điều bắt buộc và rằng thì là xin mọi người hãy ăn mặc có phong cách được không? Trong bộ complet màu đen với chiếc cà vạt thanh mảnh kia, xem ra anh ta là cảnh sát thời trang.
“Gã có ở đây không?” một anh chàng tóc vàng hỏi.
“Không thấy.” Anh chàng có nước da xanh nhợt trả lời, uống sạch ly rượu nhỏ [Anh ta kiếm được ở đâu thế nhỉ? Sao chưa thấy ai mời tôi một ly rượu nhỏ cả?]. “Đồ thối thây ương ngạnh.”
Đầu tôi giật nảy vì ngạc nhiên. Hừm, ăn nói như thế không tử tế gì cho lắm.
Điện thoại tôi báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, thật may tôi có cớ để bận tay. Ruby mới gửi cho tôi tấm ảnh một cái đầu tóc nâu, cùng với mấy chữ:
Đây có phải tóc giả không???
Tôi không nén nổi một tiếng cười ầm. Bằng cách nào đó Ruby đã xoay xở chụp lén một tấm hình từ phía sau đầu của người bạn trai đang hò hẹn. Sao cô ấy làm được nhỉ? Anh ta có nhận ra không nhỉ?
Tôi nheo mắt nhìn bức hình. Theo tôi thấy thì bình thường.
Mà không hiểu tại sao Ruby bị ám ảnh về tóc tai đến vậy. Chỉ vì năm ngoái ở một cuộc hẹn hò tai họa, người đàn ông lần đầu gặp gỡ hóa ra năm chín tuổi chứ không phải ba chín tuổi [Anh ta nói là bấm nhầm. Vâng, tôi chắc là ngón tay anh ta bỗng dưng dài thêm hai đốt về bên trái].
Tớ không nghĩ thế. Trông bình thường mà! xxxxxx
Khi tôi nhìn lên, nhóm thanh niên lúc nãy nói chuyên đã đi chỗ khác, lẫn vào trong đám đông. Khỉ thật. Những gì họ nói với nhau khá thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi lấy một ly Cosmos nữa và vài miếng sushi ngon tuyệt [buổi tối hôm nay nếu tôi phải trả tiền thì bây giờ đã tốn ít nhất là năm mươi bảng] và đang định đi về phía ban nhạc jazz thì có tiếng mic bật lên rin rít. Tôi quay vòng - giờ tôi mới để ý, chỗ tôi đứng chỉ cách bục sân khấu nhỏ chưa đầy hai mét. Một cô gái tóc vàng mặc quần đen gõ gõ vào mic nói: “Thưa các quý ông quý bà, liệu tôi có thể xin mọi người chú ý được không ạ.” Sau một lát, cô ấy nói: “Mọi người ơi, đến giờ phát biểu rồi! Chúng ta càng bắt đầu sớm thì càng xong sớm, được không nào?”
Mọi người đều cười ầm lên, đám đông bắt đầu chuyển dịch về phía cuối phòng. Tôi bị đẩy thẳng về phía bục sân khấu, đây không thực sự là chỗ tôi muốn - nhưng tôi không có nhiều lựa chọn lắm.
“Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu!” Người phụ nữ tóc vàng dang rộng cánh tay. “Chào đón các bạn đến với buổi liên hoan sáp nhập công ty của chúng ta, Johnson Ellison và hãng bán lẻ Greene. Đây không chỉ là việc hợp nhất hai công ty mà còn là cuộc hôn nhân giữa trái tim và lý trí, và chúng ta phải cảm ơn rất, rất nhiều người. Giám đốc điều hành của chúng ca, Patrick Gowan, là người đã có tầm nhìn ban đầu đưa chúng ta đến chỗ đang đứng lúc này. Patrick, xin mời anh lên phát biểu!” Một người đàn ông có râu mặc complet nhạt màu bước lên bục sân khấu, khiêm tốn mỉm cười và gật gật đầu trong tiếng vỗ tay của mọi người, kể cả tôi.
“Keith Burnley này... tôi có thể nói gì được nhỉ? Anh mới là người gây cảm hứng cho tất cả chúng ta.”
Điều phiền toái của việc đứng ngay trước mặt đám đông là bạn cảm thấy thực sự dễ bị người ta chú ý đến. Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe ra vẻ quan tâm, nhưng không có cái tên nào trong số này nói lên điều gì với tôi cả. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị trước. Tôi lén lút rút điện thoại ra tự hỏi không biết mình có thể kín đáo tìm bức thư về vụ sáp nhập không.
“Và tôi biết anh ấy đang ở đây...” Người phụ nữ lấy tay che trước trán, nhìn xung quanh. “Anh ấy đã tìm mọi cớ để không đến đây tối nay, nhưng chúng ta nhất định phải có anh ở đây, Ngài Tư vấn Bạch Cầu, ông Sam Roxton!”
Đầu tôi giật nảy lên vì sốc. Không. Không thể nào. Anh ta không thể nào...
Chết tiệt.
Những tiếng vỗ tay lại rộ lên trong khi Sam bước lên bục sân khấu trong bộ complet sẫm màu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị. Tôi sửng sốt đến nỗi không hề nhúc nhích. Anh ta ở Đức cơ mà. Tối nay anh ta không đến. Anh ta đang làm gì ở đây?
Nhìn vẻ giật nảy mình của anh ta khi trông thấy tôi, tôi đoán chắc anh ta cũng đang đặt câu hỏi tương tự về tôi.
Tôi đúng là đầu đất. Làm sao tôi lại nghĩ có thể lẻn vào mộc bữa tiệc đại gia như thế này mà không bị phát hiện chứ?
Mặt tôi đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tôi nhanh chóng cố gắng lùi lại, nhưng số lượng người phía sau tôi quá đông nên tôi kẹt cứng, dành cứ lặng thinh ngước nhìn anh ta.
“... khi có mặt Sam, bạn biết là việc gì rồi cũng sẽ tìm được giải pháp,” người phụ nữ tóc vàng nói. “Còn chuyện đó có phải là giải pháp mà bạn muốn không... ơ, Charles?” Mọi người trong phòng cười ầm lên, tôi vội vã cười theo, giả bộ khoái trá. Rõ ràng đây là một chuyện đùa nội bộ mà lẽ ra tôi đã hiểu nếu như tôi không phải kẻ dự tiệc lén.
Người đàn ông đứng cạnh tôi quay sang thốt lên: “Câu nói đùa này của cô ấy hơi tục!” tôi liền trả lời, “Tôi biết, tôi biết!” và lại giả vờ phá lên cười lần nữa.
“Điều đó khiến tôi phải nhắc đến một nhân vật chủ chốt nữa...”
Tôi ngước mắt lên thấy Sam đang nhìn đi chỗ khác, tạ ơn Chúa. Như thế này đã đủ hành xác lắm rồi.
“Xin một tràng pháo tay cho Jessica Garnett nào!”
Trong lúc một cô gái mặc váy đỏ bước lên bục, Sam lôi điện thoại từ trong túi áo ra kín đáo gõ gõ. Một lát sau điện thoại của tôi nháy báo có tin.
Cô cười cái gì?
Tôi cảm thấy lòng nhói lên xấu hổ. Anh ta chắc chắn biết là tôi đang cố gắng nhập hội. Anh ta cố tình chọc tôi. Hừm, tôi sẽ không để bị mắc câu đâu.
Đùa hay mà.
Tôi quan sát Sam kiểm tra điện thoại. Mặt anh ta chỉ thoáng cau lại nhưng tôi biết là anh ta đã nhận được. Anh ta lại gõ nhanh - một lát sau điện thoại của tôi báo có tin.
Tôi không biết là cô có giấy mời của tôi đấy.
Tôi dũng cảm nhìn lên, cố gắng thăm dò vẻ mặt anh ta, nhưng anh ta lại nhìn hướng khác, biểu cảm trầm tĩnh. Tôi nghĩ một lát rồi gõ:
Chỉ ghé qua lấy túi quà cho anh thôi. Một phần của công việc thôi mà. Không cần phải cảm ơn đâu.
Và cả cocktail cho tôi nữa, tôi thấy rồi.
Lúc này anh ta đang nhìn thẳng vào ly Cosmos của tôi. Anh ta nhướng lông mày, tôi nén cười.
Tôi định đổ vào một cái hũ rồi mang về cho anh đấy. Rõ ràng thế mà.
Rõ ràng là thế. Mặc dù loại cocktail tôi thích là Manhattan.
À, bây giờ tôi mới biết. Thế thì tôi sẽ đổ hết chỗ rượu Tequila mà tôi dành được đi vậy.
Khi Sam thấy mẩu tin cuối cùng này, anh ta ngẩng lên nhìn tôi và một nụ cười bất ngờ lóe lên. Không chủ định, tôi cũng rạng rỡ cười với anh ta, thậm chí phải dừng lại một chút lấy hơi. Thực sự nụ cười đó của anh ta có tác động gì đó lên tôi. Nó khiến tôi bối rối. Nó...
Thôi kệ. Hãy tập trung vào những gì người ta đang nói đi.
“... và cuối cùng, chúc tất cả các bạn một buổi tối tuyệt vời! Cảm ơn tất cả mọi người.”
Trong khi tràng vỗ tay cuối cùng vang lên, tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng không có. Chỉ trong vòng mười giây, Sam đã bước thẳng từ trên bục sân khấu xuống đứng ngay trước mặt tôi.
“Ô!" Tôi cố che giấu sự lúng túng của mình. “Ờ... chào anh. Rất vui gặp anh ở đây!"
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi đầy chế giễu. Chẳng nên cố trơ ra làm gì.
“OK, tôi xin lỗi.” Tôi vội vã nói. “Tôi biết lẽ ra tôi không nên ở đây, chỉ là vì tôi chưa bao giờ đến khách sạn Savoy cả, bữa tiệc nghe có vẻ rất hấp dẫn, anh thì lại không muốn đi, và...” Tôi dừng lời khi thấy anh ta giơ tay lên, vẻ mặt thích thú.
“Không có vấn đề gì. Lẽ ra cô nên nói cho tôi biết là cô muốn tham dự. Nếu vậy tôi đã đưa tên cô vào danh sách những người được mời.”
“Ồ!” Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi. “À... cảm ơn anh. Tôi thực sự rất thích buổi tối hôm nay.”
“Thế thì tốt.” Anh ta mỉm cười, lấy một ly vang đỏ trên khay người phục vụ đi qua. “Cô biết không?” Anh ta dừng lại suy tư, vân vê chiếc ly trong tay. “Tôi có điều này muốn nói với cô, cô Poppy Wyatt. Lẽ ra tôi phải nói từ lâu rồi. Và điều đó là ‘Cảm ơn cô’. Cô đã giúp tôi rất nhiều trong những ngày qua.”
“Có gì đáng kể đâu. Thật đấy mà.” Tôi vội vã xua tay, nhưng anh ta lắc đầu.
“Không, cô nghe này, tôi muốn nói điều này. Tôi biết ban đều là tôi giúp cô, nhưng cuối cùng lại là cô giúp tôi. Tôi chưa bao giờ có sự hỗ trợ của một thư ký riêng đích thực trong công việc. Cô hoàn thành rất tốt vai trò này, giúp tôi bám sát mọi tin tức. Tôi đánh giá cao điều đó.”
“Tôi nói thật đấy, không đáng kể gì đâu!” tôi nói, cảm thấy khó xử.
“Cô nhận đi!” Anh ta cười phá lên, cởi áo ngoài và nới lỏng cà vạt ra. “Lạy Chúa, một ngày thật dài.” Anh ta vắt áo khoác qua vai, nhấp một ngụm rượu. “Thế nào, hôm nay không có gì mới à ? Sóng vô tuyến rất yên ắng.” Anh ta lại nở nụ cười mê hoặc. “Hay là tất cả thư từ của tôi bây giờ đều được chuyển qua Jane?”
Trong điện thoại của tôi có hai trăm bốn ba thư của anh ta. Và vẫn tiếp tục nhận thư mới.
“Ờ,” tôi nhấp một ngụm Cosmos, tuyệt vọng kéo dài thời gian. “Khá là vui, anh có một vài thư. Tôi cứ nghĩ không nên quấy rầy anh trong lúc anh đang ở Đức.”
“Thế ư?” Anh ta có vẻ quan tâm. “Thư gì vậy?"
“Ừm... đủ chuyện. Anh không muốn đợi đến ngày mai sao?” Tôi bám lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Không, cô kể luôn đi.”
Tôi xoa mũi. Bắt đầu từ đâu bây giờ?
“Sam! Anh đây rồi!” Một anh chàng gầy gò đeo kính bước tới gần. Anh ta nháy mắt lia lịa, tay cầm một chiếc cặp giấy màu đen khổ lớn. “Sao họ bảo tối nay anh không đến.”
“Tôi không định đến thật,” Sam nhăn nhó trả lời.
“Tuyệt, tuyệt lắm!” Anh chàng gầy gò vặn vẹo người bồn chồn. “À, tôi mang những cái này theo, nhỡ đâu.” Anh ta ấn chiếc cặp giấy vào tay Sam, Sam lúng túng cầm lấy. “Nếu tối nay có lúc nào anh rỗi rãi, tôi sẽ thức đến khoảng hai, ba giờ, lúc nào cũng sẵn sàng gọi Skype từ nhà... Một vài cái trong đó có thể hơi cực đoan, nhưng... Dù sao đi nữa, tôi nghĩ ý tưởng anh đang theo đuổi rất hay. Và nếu như đằng sau những cái này có cơ hội việc làm nào... hãy tính cả tôi vào nhé. Đúng thế. Ờ... tôi không làm mất thời gian của anh nữa. Cảm ơn anh Sam!” Anh ta rút lui, lại lẫn vào trong đám đông.
Cả hai chúng tôi không ai nói gì một lúc. Sam không nói là vì anh ta có vẻ không hiểu gì sất, còn tôi là bởi đang cố nghĩ phải nói gì.
“Tất cả chuyện này là thế nào?” cuối cùng Sam hỏi. “Cô có biết gì không? Có vụ gì tôi không biết à?”
Tôi bồn chồn liếm cặp môi khô. “Có chuyện này tôi đang định nói cho anh biết đấy.” Tôi phá lên cười lanh lảnh. “Thực tế là rất buồn cười, nếu anh nhìn sự việc dưới góc độ đó...”
“Sam!” Một phụ nữ to lớn với giọng nói oang oang ngắt lời tôi. “Chúng tôi rất hoan nghênh anh đã đăng ký tham dự cuộc thi chạy tập thể!" Ôi Chúa ơi. Đây chắc hẳn là Rachel.
“Thi chạy tập thể?” Sam nhắc lại như thể anh ta ghét cay ghét đắng những từ này. “Không. Xin lỗi, Rachel. Tôi không tham gia chạy tập thể đâu. Tôi sẵn lòng tặng tiền, nhưng để người khác chạy đi, như thế tốt cho họ...”
“Nhưng còn bức thư của anh!” Rachel nhìn Sam chằm chằm.
“Chúng tôi đã rất vui khi biết anh muốn tham gia! Không ai có thể tin nổi điều đó! Năm nay, tất cả chúng ta sẽ chạy trong trang phục siêu anh hùng,” Rachel hào hứng bổ sung. “Tôi đã để riêng một bộ Superman cho anh.”
“Thư á?” Trông Sam rất ngạc nhiên. “Thư nào cơ?”
“Bức thư đáng yêu anh gửi hôm thứ Sáu thì phải ? À, với cả phải khen ngợi anh đã gửi tấm thiệp điện tử cho con bé Chloe nữa chứ nhỉ.” Rachel hạ thấp giọng, vỗ vỗ tay Sam. “Con bé rất cảm động. Phần lớn các giám đốc đều thậm chí chẳng quan tâm nếu chó của người trợ lý chết, thế nên khi anh gửi một tấm thiệp điện tử chia buồn dễ thương đến thế, kèm theo một bài thơ và mọi thứ...” Rachel mở to mắt. “Ờ. Thực lòng mà nói, tất cả chúng tôi đều rất lấy làm ngạc nhiên.”
Mặt tôi mỗi lúc một nóng bừng. Tôi đã quên bẵng vụ thiệp điện tử.
“Một tấm thiệp điện tử chia buồn chó chết,” cuối cùng Sam nói bằng giọng lạ lùng. “Vâng, tôi khá là ngạc nhiên về bản thân mình.”
Anh ta đang chiếu tướng tôi. Đó không phải là cách thể hiện thân thiện nhất. Thực tế là tôi muốn tháo lui, chỉ có điều không có lối thoát nào cả.
“Ồ, Loulou!” Rachel đột nhiên vẫy tay làm hiệu với ai đó ở bên kia phòng. “Xin phép anh Sam…” Chị ta quay đầu rời đi, chen vào giữa đám đông, để lại hai chúng tôi với nhau.
Im lặng. Sam nhìn tôi trừng trừng, không một cái chớp mắt. Tôi nhận ra anh ta đang đợi tôi mở miệng.
“Tôi cứ nghĩ..." tôi khó nhọc nuốt nước bọt nói.
“Sao?” Giọng anh ta cục cằn và tàn nhẫn.
“Tôi cứ nghĩ là có thể anh thích tham gia chạy tập thể.
“Cô đã nghĩ thế à?”
“Đúng vậy.” Giọng tôi hơi khàn khàn vì căng thẳng. Ý tôi là... như thế vui đấy chứ! Do đó tôi đã trả lời. Để giúp anh đỡ mất thời gian.”
“Cô đã viết thư và ký bằng tên tôi.” Giọng anh ta nghe như tiếng sấm.
“Tôi chỉ muốn giúp anh!” tôi vội vã nói. “Tôi biết anh không có thời gian, mà họ cứ hỏi đi hỏi lại, và tôi nghĩ...”
“Tấm thiệp điện tử cũng là ý tưởng của cô, tôi đoán đúng chứ?” Anh ta chợt nhắm mắt lại. “Chúa ơi. Cô còn nhúng mũi vào chuyện gì nữa không hả?”
Tôi muốn rụt đầu lại như con đà điểu. Nhưng tôi không thể. Tôi phải nhanh chóng nói cho anh ta biết, trước khi có người nào khác đến gần anh ta.
“OK, tôi có cái... cái ý tưởng này nữa,” tôi nói, giọng nhỏ như tiếng thì thầm. “Chỉ có điều, mọi người hơi quá phấn chấn, và bây giờ tất cả đều gửi thư về vụ này, họ nghĩ đằng sau đó là một vị trí...”
“Vị trí?" Anh ta nhìn tôi chằm chằm. “Cô đang nói chuyện gì vậy?
“Sam!” Một anh chàng đi ngang qua vỗ vào vai Sam. “Rất mừng là anh quan tâm tới việc đi Iceland. Tôi sẽ liên lạc lại.”
“Iceland?” Sam sửng sốt giật nảy người.
Tôi đã quên béng vụ nhận lời chuyến đi Iceland nữa [Chẳng phải ai cũng muốn đi Iceland sao? Tại sao anh lại nói không với Iceland]. Nhưng tôi chỉ có thời gian cho một nụ cười cáo lỗi nữa trước khi lại có một người khác tiến đến gần Sam.
“Anh Sam, OK, tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.” Đó là một cô đeo kính, có cách nói chuyện rất cấp tập. “Tôi không biết có phải là anh đang chơi trò gì với chúng tôi hay không...” Cô ấy có vẻ hơi căng thẳng, cứ luôn vuốt tóc trước trán. “Tóm lại là, CV của tôi đây. Anh biết tôi đã có bao nhiêu là ý tưởng cho công ty này, nhưng nếu tất cả chúng tôi đều phải tiếp tục trải qua những vòng chậm chí còn căng hơn nữa thì... cứ vậy đi, anh Sam. Tùy anh quyết định.”
“Elena...” Sam lúng búng.
“Anh đọc tóm tắt cá nhân của tôi đi. Tất cả đều ở trong đó.” Cô ấy nói rồi bỏ đi.
Một giây im lặng, rồi Sam quay ngoắt người lại, nét mặt anh ta đáng lo ngại đến nỗi tôi cảm thấy khiếp đảm.
“Bắt đầu từ đầu đi. Cô đã làm gì ?”
“Tôi gửi một cái mail.” Tôi di di bàn chân, cảm giác như một đứa bé hư. “Với tên anh.”
“Cho ai?”
“Tất cả mọi người trong công ty.” Tôi rúm người lại khi nói ra những từ này. “Tôi chỉ muốn tất cả đều cảm thấy... được động viên và hăng hái tích cực. Vì thế tôi nói mọi người nên gửi ý kiến. Cho anh.”
“Cô viết thế à? Ký tên tôi?”
Trông anh ta tím tái giận dữ khiến tôi giật lùi lại, hơi sững sờ.
“Xin lỗi anh,” tôi hối hả nói, “tôi cứ nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nhưng nhiều người cho rằng anh đang tìm cách đuổi việc họ, và một số người khác tưởng anh đang bí mật tuyển dụng cho một vị trí nào đó, nói chung tất cả đều râm ran bàn luận... Tôi xin lỗi.” Tôi kết chúc cụt lủn.
“Anh Sam ơi, em nhận được thư của anh rồi!” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa sôi nổi nói chen vào. “Mình gặp nhau ở lớp học khiêu vũ nhé.”
“Ca...” Mắt Sam trợn ngược lên.
“Cảm ơn sự ủng hộ của anh rất nhiều. Thực tế thì cho đến nay anh là học viên duy nhất của em! Anh nhớ mang giày mềm và quần áo thoải mái nhé.”
Tôi liếc mắt nhìn Sam và nuốt nước miếng đánh ực trước vẻ mặt anh ta. Dường như anh ta không thốt nên lời. Học khiêu vũ thì có gì sai trái? Đằng nào ở lễ cưới anh ta chả phải khiêu vũ, đúng thế không? Lẽ ra anh ta phải biết ơn tôi đã đăng ký cho anh ta theo lớp học này mới đúng.
“Nghe rất hay!” tôi hào hứng nói.
“Hẹn gặp lại anh tối thứ Ba tuần sau, anh Sam!”
Cô gái vừa biến mất vào đám đông huyên náo, tôi liền khoanh tay tự vệ, sẵn sàng bảo cho anh ta biết là tôi đã giúp anh ta một việc ra trò. Nhưng khi quay lại, nét mặt anh ta rắn như đá đến nỗi tôi mất hết tinh thần.
“Chính xác là cô đã gửi bao nhiêu thư bằng tên tôi?” Giọng anh ta nghe rất bình tĩnh, nhưng không tốt lành gì.
“Tôi... không nhiều lắm,” tôi lúng búng. “Ý tôi là... có vài cái ấy mà. Tôi chỉ muốn giúp...”
“Cô mà là thư ký riêng của tôi thì tôi đã đuổi việc cô ngay lập tức và có thể còn kiện cô ra tòa.” Anh ta nói dồn dập như súng liên thanh. “Sự thể đã đến nước này, tôi chỉ có thể đòi lại điện thoại và yêu cầu cô...”
“Sam! Tạ ơn Chúa, gặp người quen này!”
“Chú Nick.” Thái độ của Sam lập tức thay đổi. Ánh mắt anh ta sáng lên, vẻ băng lạnh dường như tan ra. “Rất vui được gặp chú. Cháu không biết là chú cũng đến đây.”
Một người đàn ông trạc sáu mươi, mặc vét sọc nhỏ bên ngoài sơ mi hoa đang giơ ly rượu về phía chúng tôi. Tôi cũng nâng ly của mình đáp lễ, cảm thấy kinh hoàng vô cùng. Ngài Nicholas Murray! Khi tìm hiểu thông tin trên Google về công ty, tôi nhìn thấy ảnh chú ấy đứng bên cạnh Thủ tướng, Thái tử Charles và nhiều người khác.
“Chú không bao giờ từ chối một cuộc vui, nếu có thể tham dự,” Ngài Nicholas vui vẻ nói. “Chú đã lỡ phần phát biểu, phải vậy không?”
“Chú căn thời gian chuẩn quá.” Sam cười khì. “Đừng bảo cháu là chú cho lái xe vào xem đã xong chưa đấy.”
“Chú không thể bình luận gì cả.” Ngài Nicholas nháy mắt với Sam. “Cháu có nhận được thư của chú không?”
“Chú có nhận được thư của cháu không ạ?” Sam hạ giọng trả lời. “Chú đề cử Richard Doherty cho giải Thương nhân thành đạt năm nay ạ?”
“Cậu ta là một tài năng trẻ nổi bật, Sam ạ.” Ngài Nicholas nói, trông có vẻ như bị bắt quả tang. “Cháu có nhớ những gì cậu ta đã làm cho Hardwick năm ngoái không? Cậu ta đáng được khen thưởng.”
"Chú mới là người chủ chốt trong vụ đàm phán với công ty năng lượng Ryan, không phải cậu ta.”
“Cậu ta có giúp chú,” Ngài Nicholas đáp trả. “Cậu ta giúp bằng nhiều cách khác nhau. Một vài trong số đó... không thể thấy được.”
Hai người chăm chăm nhìn nhau một hồi. Cả hai trông đều như thể đang nén cười.
“Chú đúng là hết thuốc chữa,” cuối cùng Sam nói. “Cháu hy vọng là cậu ta biết ơn chú. Chuyển sang chuyện khác, chú biết là cháu mới đi Đức về chứ ạ? Có một vài việc chúng ta cần bàn.”
Anh ta hoàn toàn bỏ tôi ngoài lề, nhưng với tôi thì không thành vấn đề. Thực sự là thế. Nói không phải chứ có lẽ tôi lại lẻn trốn được nhân cơ hội này.
“Sam, giới thiệu chú với bạn cháu đi đã.” Ngài Nicholas lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, tôi gượng gạo cười với chú ấy.
Rõ ràng Sam chẳng hề muốn giới thiệu tôi với Ngài Nicholas tí nào. Nhưng hiển nhiên anh ta cũng là người lịch sự, bởi vì khoảng ba mươi giây sau cái đích thị là một cuộc đấu tranh nội tâm [Như thế có nghĩa là không lịch sự lắm], anh ta nói, “Chú Nicholas, đây là Poppy Wyatt. Cô Poppy, đây là Ngài Nicholas Murray.”
“Rất hân hạnh.” Tôi bắt tay chú ấy, cố gắng không lộ ra rằng mình phấn chấn đến mức nào. Chà chà, tôi và Ngài Nicholas Murray đang nói chuyện phiếm ở khách sạn Savoy đấy nhé. Tôi đã nghĩ tới những cách có thể áp dụng để tình cờ đưa thông tin này ra trong lúc nói chuyện với bác Antony.
“Cháu làm việc cho Johnson Ellison hay Hãng bán lẻ Greene vậy?” Ngài Nicholas lịch sự hỏi thăm.
“Không cho chỗ nào cả ạ.” Tôi ngượng ngập nói. “Thực ra cháu là chuyên viên vật lý trị liệu.”
“Chuyên viên vật lý trị liệu à!” Gương mặc chú ấy sáng lên. Hay quá! Chú luôn cho rằng thật sai lầm khi đánh giá đó là chuyên ngành thấp nhất trong y học. Chú thường đến điều trị lưng ở một ông thầy trên phố Harley, mặc dù ông ấy chưa làm gãy hẳn lưng chú...” Chú ấy hơi co rúm người lại.
“Chú nên gặp Ruby,” tôi nói, gật gù vẻ hiểu biết. “Cô ấy là sếp của cháu. Cô ấy rất tuyệt vời. Cách cô ấy mát xa sâu khiến đàn ông cũng phải khóc vì sung sướng chú ạ.”
“Chú hiểu.” Ngài Nicholas có vẻ quan tâm. “Cháu có danh thiếp không?”
Có chứ! Ruby đặt làm danh thiếp cho tất cả chúng tôi ngay từ ban đầu, và chưa bao giờ có ai hỏi đến danh thiếp của tôi cả. Chưa một lần.
“Đây ạ.” Tôi lục tìm trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho chú ấy với vẻ rất bình thản, như thể mình vẫn thường xuyên làm vậy. “Chỗ chúng cháu làm ở Balham. Bên bờ Nam con sông, chắc chú không biết chỗ đó...”
“Chú biết rất rõ Balham.” Chú ấy nháy mắt với tôi. “Căn hộ đầu tiên của chú ở London nằm trên đồi Bedford.”
“Thế cơ ạ?” Miếng bánh mặn suýt rơi khỏi miệng tôi. “Ô, nếu vậy thì chú nhất định phải đến thăm chỗ bọn cháu nhé.”
Tôi không thể tưởng tượng nổi. Ngài Nicholas Murray từng sống trên đồi Bedford. Trời, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khởi nghiệp ở Balham và cuối cùng được phong tước Hiệp sĩ. Đúng là đáng để người ta ngưỡng mộ mà noi theo.
“Chào Ngài Nicholas.” Gã da xanh nhợt bỗng từ đâu lù lù chui ra nhập hội. “Rất vui được gặp ngài. Lúc nào cũng hân hạnh. Mọi việc ở Phủ Thủ tướng thế nào ạ? Đã tìm thấy bí quyết để có được hạnh phúc chưa ạ?”
“Con tạo xoay vần.” Ngài Nicholas cười xòa với anh ta.
“Vâng, rất vinh dự được gặp ngài. Vinh dự lớn. À, Sam. Gã da xanh nhợt vỗ vào lưng Sam. “Cánh tay phải của tôi đây. Không thể đạt được những gì đang làm nếu thiếu cậu.”
Tôi trừng mắt bất bình nhìn anh ta. Mới lúc nãy anh ta còn gọi Sam là “đồ thối thây ương ngạnh” cơ đấy.
“Cảm ơn, Justin.” Sam mím môi cười.
Đây chính là Justin Cole. Tôi đã đoán đúng. Anh ta ngoài đời thật trông cũng ngạo mạn hệt như trong email.
Tôi đang định hỏi Ngài Nicholas xem Thủ tướng thực sự là người như thế nào thì một thanh niên có vẻ bồn chồn tiến lại gần chúng tôi.
“Anh Sam, xin lỗi làm gián đoạn mọi người. Tôi là Matt Michell. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tình nguyện. Sự có mặt của anh sẽ đánh dấu một bước chuyển đáng kể trong kế hoạch của chúng tôi.”
“Tình nguyện?” Sam quắc mắt nhìn tôi.
Ối trời. Tôi chẳng hiểu chuyện gì. Đầu tôi đang cố làm việc ngoài giờ để nhớ ra. Tình nguyện... tình nguyện... cái gì ấy nhỉ...
“Cho chuyến đi Guatemala! Chương trình trao đổi ấy mà!” Matt Mitchell hăng hái nói. “Chúng tôi rất phấn khởi khi biết anh muốn tham gia! ”
Dạ dày tôi nhói lên. Guatemala. Tôi quên béng hẳn vụ Guatemala.
“Guatemala ư?” Sam nhắc lại với nụ cười nhếch mép.
Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi gửi bức thư đó vào buổi tối, lúc đó đã khá muộn. Tôi nghĩ mình đã uống một hai cốc rượu. Hoặc là... ba.
Tôi mạo hiểm he hé mắt nhìn Sam, nét mặt anh ta tối sầm giận dữ đến nỗi tôi muốn cao chạy xa bay lập tức. Nhưng vấn đề là nghe có vẻ như đó là một cơ hội tuyệt vời. Và theo những gì tôi thấy trong nhật ký làm việc của Sam, anh ta chưa bao giờ đi nghỉ phép. Anh ta nên đi Guatemala.
“Tất cả chúng tôi đều rất xúc động khi nhận được thư của anh.” Matt nồng nhiệt nắm lấy tay Sam bằng cả hai tay. “Tôi không hề biết là anh lại quan tâm đến những nước đang phát triển như vậy. Anh đã đỡ đầu cho bao nhiêu trẻ mồ côi vậy?”
“Anh Sam! Ôi Chúa ơi!” Một cô gái tóc đen, xem ra đã khá say, lảo đảo đến cạnh chúng tôi, dùng khuỷu tay ấn Matt sang một bên khiến cậu này thả tay Sam ra. Mặt cô gái đỏ ửng, mascara nhoe nhoét, cô ta nắm chặt lấy tay Sam. “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã gửi thiệp điện tử chia buồn trước cái chết của Scamper. Anh đã đem lại cho em một ngày thật đặc biệt, anh biết không?”
“Có gì đâu, Chloe,” Sam mím môi nói. Anh ta ném cho tôi một cái nhìn nảy lửa, khiến tôi rúm người.
“Những lời đẹp đẽ anh viết,” cô ta thao thao nói. “Khi đọc thư anh em biết chắc chắn anh cũng đã từng mất một chú chó. Bởi vì anh hiểu như thế nghĩa là thế nào, phải không ạ? Anh hiểu? Một giọt nước mắt đột nhiên lăn trên má cô ta.
“Chloe, cô có muốn ngồi xuống không?” Sam nói, gỡ tay mình ra, nhưng Justin chen vào, một nụ cười nham nhở xuất hiện trên miệng anh ta.
“Tôi có nghe nói về tấm thiệp điện tử nổi tiếng này. Tôi có thể xem được không?”
“Em có một bản in đây.” Chloe chùi mũi, lôi từ trong túi ra một mẩu giấy nhàu nát và Justin lập tức giật lấy.
“Ồ, Sam viết hay thật,” anh ta nói, tỉ mỉ xem tờ giấy với vẻ ngưỡng mộ vờ vịt. “Cảm động quá đi mất.”
“Em đã cho mọi người trong phòng xem thư.” Chloe gật đầu, đẫm nước mắt. “Tất cả đều nghĩ anh thật tuyệt vời, anh Sam ạ.”
Sam siết chặt ly rượu đến nỗi tay anh ta trở nên trắng bệch. Trông như thể anh ta muốn ấn vào nút bật dù mà tẩu thoát. Lúc này tôi cảm thấy rất, rất tệ hại. Tôi không nhận ra đã gửi nhiều thư đến thế. Tôi quên bẵng vụ Guatemala. Và lẽ ra tôi không nên gửi tấm thiệp điện tử đó. Nếu có thể quay ngược thời gian, đó sẽ là lúc tôi tự kiểm điểm mình: “Poppy! Dừng ngay! Không thiệp điện tử gì hết!”
“ ‘Scamper bé bỏng đã lên thiên đường với các bạn của mình, để lại chúng ta khóc thương nơi đây’.” Justin đọc to bằng giọng màu mè. “‘Bộ lông mượt, cặp mắt sáng, trên ghế là khúc xương’,” Justin ngừng lại. “Sam này, ‘xương’ với ‘thương’ nghe vần thật, nhưng tại sao ‘trên ghế là khúc xương’? Chẳng vệ sinh tí nào.”
“Đưa tôi.” Sam nhào tới nhưng Justin tránh được, sướng ra mặt.
“‘Chiếc chăn lạnh lẽo trên giường, im lặng trong không gian. Nếu lúc này Scamper đang nhìn xuống, nó sẽ biết chúng ta yêu nó đến nhường nào.’” Jusin nhăn mặt. “‘Gian? ‘Nao’? Cậu có biết thế nào là vần không, Sam?”
“Tôi thấy rất cảm động,” Ngài Nicholas vui vẻ nói.
“Tôi cũng thấy vậy,” tôi vội vã nói. “Tôi nghĩ là viết rất hay.” [OK, tôi biết là không hay. Tôi có thể bào chữa là tôi đã chọn nó trên một trang thiệp điện tử nào đó trong lúc vội vã, và lại bức ảnh đẹp thật mà. Đó là một bức vẽ chiếc giỏ chó trống không, nó làm tôi suýt khóc.] “Rất chân thật.” Gương mặt Chloe lúc này tràn trề nước mắt. “Nó hay là bởi vì nó thật."
Cô ta đã say bí tỉ. Một chân cô ta tuột khỏi giày cao gót nhưng có vẻ như cô ta không nhận ra.
“Justin này,” Ngài Nicholas nhẹ nhàng nói. “Có lẽ cậu nên lấy cho Chloe một ly nước?”
“Tất nhiên rồi ạ!” Justin khéo léo bỏ tờ giấy vào túi. “Cậu không ngại nếu tớ giữ bài thơ này của cậu chứ, Sam? Nó rất đặc biệt. Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc làm cho Hallmark chưa?” Anh ta dìu Chloe đi ra chỗ khác và gần như quẳng cô ta xuống ghế. Một lát sau tôi thấy anh ta hoan hỉ ra hiệu cho nhóm người nói chuyện với anh ta lúc nãy, và rút tờ giấy trong túi ra.
Tôi gần như không dám nhìn Sam, tôi cảm thấy rất tội lỗi. “Chà!” Ngài Nicholas nói, trông có vẻ thích thú. “Sam này, chú không hề biết là cháu yêu động vật đến thế đâu đấy.”
“Cháu không...” Sam gần như không thể điều khiển nổi giọng mình. “Cháu...”
Tôi cuống cuồng cố gắng nghĩ ra cái gì để nói chữa cháy. Nhưng làm gì được đây?
“Poppy này, giờ phải xin lỗi cháu.” Ngài Nicholas lại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Chú rất muốn ở lại đây, nhưng chú phải lại đằng kia nói chuyện với cái anh chàng chán ngắt của Hãng bán lẻ Greene thôi.” Chú ấy làm mặt hài đến nỗi tôi không nén nổi cười khúc khích. “Sam, chú cháu mình nói chuyện sau nhé. Chú ấy nắm chặt tay tôi rồi đi vào trong đám đông, tôi cố gắng kiềm chế ý muốn chạy theo.
“Thế đấy!” Tôi quay lại phía Sam, nuốt nước bọt vài lần. “Ờ… xin lỗi anh về tất cả những chuyện này.”
Sam không nói gì, chỉ giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. Sau năm giây, tôi hiểu ra điều anh ta muốn nói.
“Cái gì cơ?” Tôi cảm giác như vừa nghe còi báo động. “Không! Ý tôi là... tôi không thể giữ nó đến ngày mai được sao? Tất cả số điện thoại liên lạc của tôi hiện còn nằm trong đó, tất cả thư từ của tôi...”
“Đưa đây.”
“Nhưng tôi vẫn chưa đến cửa hàng điện thoại! Tôi chưa có điện thoại thay thế, đây là số duy nhất của tôi, tôi cần nó...”
“Đưa đây.”
Anh ta không hề mủi lòng. Trông anh ta đáng sợ quá.
Mà này... anh ta không thể dùng vũ lực bắt tôi trả điện thoại được, đúng không? Nếu làm thế thì anh ta sẽ gây ra cảnh không ra gì, tôi cảm giác anh ta chẳng đời nào muốn làm thế đâu.
“Anh nghe này, tôi biết anh đang tức giận.” Tôi cố gắng nói giọng khúm núm nhất có thể. “Tôi hiểu điều đó. Nhưng chẳng nhẽ anh không muốn trước tiên tôi gửi chuyển tiếp cho anh tất cả thư từ của anh sao? Và ngày mai tôi sẽ trả điện thoại lại sau khi đã xử lý những việc dang dở? Anh đồng ý nhé, nhé!"
Ít nhất như thế tôi cũng còn chép lại được một số thư từ của mình.
Sam thở phì qua mũi. Tôi biết anh ta đã nhận ra mình không có sự lựa chọn.
“Cấm cô gửi thêm cái thư nào nữa!” cuối cùng anh ta cấm cảu nói, thả tay xuống.
“OK,” tôi nhún nhường trả lời.
“Cô phải lên danh sách cụ thể cho tôi biết những thư cô đã gửi.”
“OK.”
“Ngày mai cô trả lại điện thoại và đấy sẽ là lần cuối cùng tôi gặp cô.”
“Tôi đến văn phòng anh nhé?”
“Miễn đi!” Anh ta gần như giật lùi lại trước ý kiến này. “Chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ ăn trưa. Tôi sẽ nhắn tin cho cô biết.”
“OK.” Tôi thốt ra một tiếng thở dài, cảm giác khá chán nản. “Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý phá hoại cuộc sống của anh.”
Tôi khấp khởi hy vọng có thể Sam sẽ nói điều gì đó tử tế kiểu như: “Đừng lo, cô đâu có làm vậy” hoặc là: “Không sao đâu, tôi biết cô có ý tốt.” Nhưng anh ta không nói gì cả. Trông anh ta vẫn hằn học như thế.
“Còn chuyện gì tôi cần phải biết không?” anh ta cộc cằn hỏi. “Khai thật đi. Cô còn đăng ký chuyến đi nước ngoài nào cho tôi không? Còn đưa ra sáng kiến nào dưới tên tôi không? Còn thơ thẩn ngớ ngẩn nào viết thay tôi không?”
“Không đâu!” tôi cuống quýt trả lời. “Tất cả chỉ có thế thôi. Tôi chắc luôn.”
“Cô có nhận ra cô đã gây lộn xộn đến đâu không?”
“Tôi biết.” Tôi nuốt nước bọt.
“Cô có nhận ra cô đã đặt tôi vào bao nhiêu tình huống xấu mặt không?”
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi,” tôi tuyệt vọng nói. “Tôi không định làm anh mất mặt. Tôi không có ý gây phiền toái. Tôi cứ nghĩ thế là giúp anh.”
“Giúp tôi?” Anh ta nhìn tôi vẻ không tin. “Giúp tôi?”
“Chào anh Sam.” Một giọng nói cất lên làm gián đoạn cuộc đối thoại, tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa. Quay người lại, tôi nhìn thấy một cô gái gần ba mươi tuổi, đi giày cao gót chót vót và mặt trang điểm bự phấn. Bộ tóc đỏ của cô ta được uốn thành từng lọn cong, váy thì ngắn cực kỳ luôn. Ý tôi là tôi gần như có thể nhìn thấy rốn cô ta. “Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với Sam một lát được không?” Cô ta ném cho tôi một cái nhìn thù địch.
“Ố! Ờ... tất nhiên rồi.” Tôi đi ra xa vài bước, nhưng không quá xa để có thể nghe được họ.
“Thế đấy. Em không thể đợi nổi đến ngày mai.” Cô ta ngước mắt nhìn Sam, chấp chới cặp lông mi giả [Theo phép lịch sự thì phải làm gì khi lông mi giả của ai đó bị rơi ra một ít phía đuôi mắt nhỉ? Nói cho họ biết hay là lịch sự lờ đi?]. “Trong văn phòng anh. Em sẽ có mặt.”
Sam trông bối rối. “Chúng ta có hẹn à?”
“Anh muốn chơi cách đó sao?” Cô ta bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng, quyến rũ và hất tóc giống như nữ diễn viên phim truyền hình Mỹ trong khung cảnh nhà bếp tuyệt đẹp. “Em có thể chơi cách nào anh muốn.” Cô ta hạ giọng xuống như thì thầm trong cuống họng. “Sam, anh biết em muốn nói gì mà.”
“Tôi xin lỗi, Lindsay...” Sam cau mày, rõ ràng không hiểu gì.
Lindsay? Tôi suýt làm đổ cốc nước ra váy. Cô gái này là Lindsay sao?
Ôi không. Ôi không, ôi không. Thật không ổn tí nào. Tôi biết lẽ ra tôi phải hủy bỏ những nụ hôn của Sam. Tôi biết cái nháy mắt đó có nghĩa gì. Tôi suýt bật lò xo như còi báo động. Tôi có thể cảnh báo Sam không? Có cách nào đó đánh tín hiệu cho anh ta không?
“Em biết,” bây giờ cô ta đang thì thầm. “Lần đầu tiên gặp anh, Sam, em biết có rung động đặc biệt giữa hai chúng ta. Anh thật hấp dẫn.”
Trông Sam có vẻ khó chịu. “Ờ... cảm ơn. Tôi chắc vậy. Nhưng Lindsay, như thế này không được...”
“Ồ, anh đừng lo. Em biết cách kín đáo mà.” Cô ta lướt một ngón tay đánh móng lên áo sơ mi Sam. “Em đã gần như không nghĩ về anh nữa, anh biết không?”
Sam bước thụt lùi ra phía sau, trông hoảng hốt. “Lindsay...”
“Suốt bao lâu chẳng có dấu hiệu gì... rồi đột nhiên anh bắt đầu liên lạc với em.” Cô ta mở to mắt. “Chúc mừng sinh nhật em, khen ngợi em làm việc tốt... Em biết như thế có nghĩa là gì. Rồi tối nay..." Lindsay bước sát Sam hơn, giọng càng hổn hển. “Anh không thể hình dung nổi cảm giác của em lúc thấy thư anh đâu. Ừmm. Cậu bé hư ạ.”
“Thư?” Sam lặp lại. Anh ta chậm chạp quay đầu lại đón bắt cái nhìn đau khổ của tôi.
Lẽ ra tôi phải bỏ chạy. Khi còn cơ hội. Lẽ ra tôi phải bỏ chạy.
[7] “Antechapel" nghĩa là “gian nhà thờ nhỏ", tác giả chơi chữ như cách gọi "vụ bê bối Watergate".(N.D)
Tôi biết mình đang lẩn tránh. Tôi biết như thế là yếu đuối. Tôi biết lẽ ra phải đối mặt với tình thế. Nhưng tôi thậm chí không thể nhìn nhận, huống hồ nhắc đến nó. Đặc biệt là trước mặt Magnus.
Suốt cuối tuần, tôi không hể để lộ ra gì cả. Tôi ăn tối với gia đình Tavish. Tôi đi uống nước với Ruby và Annalise. Tôi đã vui cười, đã chuyện trò, đã hò hét, nói đùa và làm tình. Và trong suốt thời gian đó, nỗi đau nhỏ này cứ nhói lên trong ngực tôi. Tôi gần như quen với nó rồi.
Nếu họ nói gì với tôi, chắc tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi đã có thể có một cuộc tranh cãi thẳng thắn và tôi đã có thể thuyết phục họ là tôi yêu Magnus và tôi sẽ giúp anh trong sự nghiệp và tôi thực sự có đầu óc. Nhưng họ không nói gì cả, bề ngoài họ vẫn tỏ ra trìu mến và dễ chịu, lịch sự hỏi thăm về kế hoạch tìm nhà của chúng tôi và chúc rượu tôi.
Điều này chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn. Nó cho thấy tôi là kẻ ngoài lề. Tôi thậm chí không được phép tham gia vào cuộc họp gia đình bàn về việc cô bạn gái mới này thật chẳng thích hợp với Magnus chút nào.
Thậm chí nếu Magnus ghét bố mẹ mình, không tôn trọng ý kiến của họ thì OK, chúng tôi có thể bỏ qua, coi họ như những kẻ tâm thần. Nhưng anh tôn trọng họ. Anh yêu quý họ. Gia đình họ hòa thuận. Họ đồng ý với nhau về phần lớn mọi thứ, và khi bất đồng với nhau, họ vẫn vui vẻ như thường. Về mọi vấn đề.
Trừ vấn đề về tôi.
Cứ nghĩ quá lâu về chuyện này, tôi sẽ buồn bực và hoảng hốt vì thế tôi chỉ cho phép mình mỗi lúc lo lắng một chút. Tối nay tôi đã dùng hết phần rồi. Hết giờ làm, tôi ngồi trong quán cà phê, xoa xoa một cốc sô cô la nóng và cảm thấy khá nản.
Nhưng ngay bây giờ nhìn tôi, không ai đoán ra điều đó. Tôi đang mặc chiếc váy dạ hội màu đen đẹp nhất và đi giày cao gót. Tôi trang điểm hết ý. Mắt tôi lấp lánh (hai ly cocktail rồi mà). Tôi vừa mới liếc thấy mình trong gương, và trông tôi như một cô gái vô tư, đeo nhẫn cưới, uống cocktail Cosmos ở khách sạn Savoy, và chẳng có gì phải lo lắng cả.
Và thực sự, tâm trạng tôi lúc này đã khá hơn rất nhiều. Một phần là nhờ ly cocktail, một phần là vì tôi rất hưng phấn khi được có mặt ở đây. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ đặt chân đến khách sạn Savoy. Thật tuyệt vời!
Bữa tiệc diễn ra trong một gian phòng tráng lệ, tường ốp gỗ, những ngọn chúc đài huy hoàng khắp nơi và người phục vụ đang mời từng khay cocktail. Một ban nhạc jazz đang chơi, và xung quanh toàn người ăn mặc thanh lịch túm tụm thành nhóm chuyện trò. Có rất nhiều những cái vỗ lưng, bắt tay, thăm hỏi, mọi người có vẻ đều vui. Rõ ràng là tôi chẳng biết một ai, nhưng chỉ quan sát thôi tôi cũng đủ sướng rồi. Mỗi lần có ai đó để ý thấy tôi đứng một mình định tiến lại gần, tôi lại lấy điện thoại ra kiểm tra thư từ, thế là họ lại đi chỗ khác.
Đó là điều tuyệt vời ở điện thoại. Nó giống như một người tùy tùng.
Lucinda liên tục gửi tin, báo cho tôi biết chị ta đang ở phía Bắc London, xem xét một loại lụa xám khác, và hỏi xem tôi có sở thích cụ thể gì về cách dệt không? Magnus nhắn tin từ Warwick nói về một chuyến nghiên cứu mà anh tiến hành với một giáo sư ở đấy. Trong khi đó, tôi nói chuyện khá lâu với Ruby về một cuộc hẹn hò không định trước của cô ấy với một anh chàng. Vấn đề là rất khó nhắn tin và cầm ly cocktail cùng một lúc, cho nên rốt cuộc tôi bèn để ly Cosmos xuống một cái bàn gần đó và gõ vội vài câu trả lời:
Chắc chắn lụa xám sợi xe sẽ rất tốt. Cảm ơn chị nhiều!! Yêu quý
Poppy xxxxx
Nghe hay tuyệt, em có thể cùng đi với anh không?! P xxxxx
Tớ không nghĩ việc gọi hai miếng bít tết có gì đáng kinh tởm...
Có lẽ anh ta ăn kiêng chăng??? Nhớ kể mọi chuyện cho tớ nhé! P xxxxx
Có một núi thư từ dài lê thê cho Sam nữa. Thêm nhiều người đã hưởng ứng đề nghị nêu ý kiến. Nhiều người gửi kèm theo cả CV và những tài liệu dài. Thậm chí có cả vài băng video. Mọi người chắc phải bận rộn suốt cuối tuần. Tôi co rúm người khi nhìn thấy một cái với tựa đề “1001 ý tưởng cho Tư vấn Bạch Cầu - phần 1” và vội nhìn đi chỗ khác.
Điều tôi đã hy vọng là mọi thứ sẽ lắng xuống sau cuối tuần và mọi người sẽ quên vụ này. Nhưng vào khoảng tám giờ sáng nay, một mớ thư nữa lại tiếp tục đổ đến, và cứ diễn đi diễn lại. Vẫn có dư luận cho rằng tất cả vụ này là công cuộc tìm ứng viên cho một vị trí nào đó. Đã nổ ra một vụ tranh cãi gay gắt về việc bộ phận nào đã có ý tưởng mở rộng sang thị trường Mỹ trước. Malcolm vẫn gửi những thư cáu kỉnh hỏi xem ai đã phê chuẩn ý tưởng này và cho rằng tất cả là một mớ bòng bong.
Những người này không có cuộc sống riêng sao ?
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này tôi lại phấp phỏng lo âu. Vì thế tôi bèn thay đổi chiến thuật: không đối diện với nó nữa. Để mai tính.
Và bức thư mới nhất của Willow cho Sam cũng có thể đợi đến ngày mai. Đến bây giờ tôi đã hoàn toàn tin rằng, để bù lại cái nết xấu không những cô ta phải trông đẹp như siêu mẫu và là một nữ đại gia tiền tỷ, mà còn phải cực thành thạo trên giường.
Hôm nay Willow lại gửi một bức thư dài lê thê chán ngắt, bảo Sam tìm mua cho cô ta một loại kem lột da đặc biệt của Đức nhân dịp anh ta sang đó, nhưng chắc Sam chẳng quan tâm đâu, như thế mới đúng là con người anh ta, trong khi Willow khốn khổ mất bao công tha patê từ Pháp về cho anh ta, nhưng đó là con người cô ta, và Sam lẽ ra có thể học được nhiều từ đó, nhưng ĐÃ BAO GIỜ anh ta muốn học hỏi điều gì ở cô ta chưa? ĐÃ BAO GIỜ chưa???
Thật tình, cô ta làm tôi quay cuồng hết cả đầu.
Tôi tiếp tục xem đống thư từ dài vô tận, chợt có một cái làm tôi chú ý, đó là thư của Adrian Foster thuộc bộ phận marketing.
Anh Sam thân mến,
Cảm ơn anh đã đồng ý tặng hoa cho Lindsay nhân dịp sinh nhật cô ấy - cuối cùng người ta đã đưa hoa đến rồi! Vì hôm nay anh không có mặt nên tôi đã để vào phòng làm việc của anh.
Tôi để trong nước – chắc sẽ giữ được lâu.
Thân mến
Adrian
Thực ra không phải Sam đồng ý tặng hoa cho Lindsay. Đấy là tôi, thay mặt Sam.
Bây giờ tôi không còn cảm thấy tự tin như trước rằng đó là một ý tưởng hay nữa. Nếu ngày mai anh ta rất bận thì sao? Nếu anh ta khó chịu vì phải xén bớt quỹ thời gian vàng ngọc để đi tặng hoa thì sao? Tôi có cách nào để khiến việc này đơn giản hơn cho anh ta không?
Tôi lưỡng lự một lát rồi nhanh chóng gõ thư cho Lindsay:
Chào Lindsay
Anh muốn tặng em một thứ, trong văn phòng anh. Chắc em sẽ thích đấy. Ngày mai em tạt qua nhé. Lúc nào cũng được.
Sam xxxxx
Tôi ấn nút Gửi mà không đọc lại thư, rồi nhấp một ngụm Cosmos. Trong khoảng hai mươi giây tôi cảm thấy thư giãn, tận hưởng ly cocktail, tự hỏi không biết lúc nào phục vụ sẽ bắt đầu mang bánh mặn khai vị ra mời. Thế rồi như thể đồng hồ báo thức chợt réo lên, tôi giật nảy mình.
Đợi đã. Tôi gõ dấu hiệu nụ hôn sau tên của Sam. Lẽ ra tôi không nên làm thế. Người ta không gõ dấu hiệu nụ hôn trong những thư từ công việc.
Khỉ thật. Tôi xem lại lá thư đã gửi đi, co rúm người. Tôi quá quen với việc gõ dấu nụ hôn đến mức nó cứ tự động hiện ra. Nhưng Sam không bao giờ làm vậy. Không bao giờ.
Có nên tìm cách nào thử thu hồi lại những nụ hôn đã gửi đi không?
Chào Lindsay, chỉ muốn giải thích là lúc nãy tôi không định gõ dấu nụ hôn...
Không. Thật tệ. Tôi sẽ phải mặc kệ thế. Có khi tôi phản ứng thái quá cũng nên. Có khi Lindsay còn không để ý đến...
Ôi Chúa ơi. Một thư trả lời đã xuất hiện, thư của Lindsay. Nhanh thật. Tôi mở ra xem, dán mắt vào bức thư.
Chào Sam. Hẹn gặp anh ngày mai.
Lindsay. xx ;)
Hai nụ hôn và một cái nháy mắt. Như thế có bình thường không?
Tôi nhìn chằm chằm một lát nữa, cố gắng thuyết phục mình rằng như thế là bình thường.
Đúng. Đúng thế, tôi nghĩ như thế là bình thường. Như thế chắc chắn có thể là bình thường. Chỉ là trao đổi thân thiện giữa đồng nghiệp với nhau thôi mà.
Tôi cất điện thoại đi, uống cạn ly và nhìn xung quanh tìm ly khác. Cách vài mét có một nữ phục vụ, tôi bắt đầu len lỏi qua đám đông đi về phía đó.
“… chính sách đó là ý kiến của Sam Roxton á? " Một giọng đàn ông thu hút sự chú ý của tôi. “Lố lăng bỏ xừ.”
“Cậu biết Sam..?”
Tôi đứng sững lại, giả bộ loay hoay với chiếc điện thoại. Một nhóm nam giới mặc âu phục dừng lại bên cạnh chỗ tôi. Tất cả họ đều trẻ hơn Sam và ăn mặc rất bảnh. Chắc họ là đồng nghiệp của anh ta.
Tôi tự hỏi không biết tôi có thể đoán ai là ai thông qua thư tín. Chắc cái người có nước da xanh nhợt là Justin Cole, người gửi thư tập thể bảo với mọi người rằng thì là ăn mặc thoải mái vào ngày thứ Sáu là điều bắt buộc và rằng thì là xin mọi người hãy ăn mặc có phong cách được không? Trong bộ complet màu đen với chiếc cà vạt thanh mảnh kia, xem ra anh ta là cảnh sát thời trang.
“Gã có ở đây không?” một anh chàng tóc vàng hỏi.
“Không thấy.” Anh chàng có nước da xanh nhợt trả lời, uống sạch ly rượu nhỏ [Anh ta kiếm được ở đâu thế nhỉ? Sao chưa thấy ai mời tôi một ly rượu nhỏ cả?]. “Đồ thối thây ương ngạnh.”
Đầu tôi giật nảy vì ngạc nhiên. Hừm, ăn nói như thế không tử tế gì cho lắm.
Điện thoại tôi báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, thật may tôi có cớ để bận tay. Ruby mới gửi cho tôi tấm ảnh một cái đầu tóc nâu, cùng với mấy chữ:
Đây có phải tóc giả không???
Tôi không nén nổi một tiếng cười ầm. Bằng cách nào đó Ruby đã xoay xở chụp lén một tấm hình từ phía sau đầu của người bạn trai đang hò hẹn. Sao cô ấy làm được nhỉ? Anh ta có nhận ra không nhỉ?
Tôi nheo mắt nhìn bức hình. Theo tôi thấy thì bình thường.
Mà không hiểu tại sao Ruby bị ám ảnh về tóc tai đến vậy. Chỉ vì năm ngoái ở một cuộc hẹn hò tai họa, người đàn ông lần đầu gặp gỡ hóa ra năm chín tuổi chứ không phải ba chín tuổi [Anh ta nói là bấm nhầm. Vâng, tôi chắc là ngón tay anh ta bỗng dưng dài thêm hai đốt về bên trái].
Tớ không nghĩ thế. Trông bình thường mà! xxxxxx
Khi tôi nhìn lên, nhóm thanh niên lúc nãy nói chuyên đã đi chỗ khác, lẫn vào trong đám đông. Khỉ thật. Những gì họ nói với nhau khá thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi lấy một ly Cosmos nữa và vài miếng sushi ngon tuyệt [buổi tối hôm nay nếu tôi phải trả tiền thì bây giờ đã tốn ít nhất là năm mươi bảng] và đang định đi về phía ban nhạc jazz thì có tiếng mic bật lên rin rít. Tôi quay vòng - giờ tôi mới để ý, chỗ tôi đứng chỉ cách bục sân khấu nhỏ chưa đầy hai mét. Một cô gái tóc vàng mặc quần đen gõ gõ vào mic nói: “Thưa các quý ông quý bà, liệu tôi có thể xin mọi người chú ý được không ạ.” Sau một lát, cô ấy nói: “Mọi người ơi, đến giờ phát biểu rồi! Chúng ta càng bắt đầu sớm thì càng xong sớm, được không nào?”
Mọi người đều cười ầm lên, đám đông bắt đầu chuyển dịch về phía cuối phòng. Tôi bị đẩy thẳng về phía bục sân khấu, đây không thực sự là chỗ tôi muốn - nhưng tôi không có nhiều lựa chọn lắm.
“Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu!” Người phụ nữ tóc vàng dang rộng cánh tay. “Chào đón các bạn đến với buổi liên hoan sáp nhập công ty của chúng ta, Johnson Ellison và hãng bán lẻ Greene. Đây không chỉ là việc hợp nhất hai công ty mà còn là cuộc hôn nhân giữa trái tim và lý trí, và chúng ta phải cảm ơn rất, rất nhiều người. Giám đốc điều hành của chúng ca, Patrick Gowan, là người đã có tầm nhìn ban đầu đưa chúng ta đến chỗ đang đứng lúc này. Patrick, xin mời anh lên phát biểu!” Một người đàn ông có râu mặc complet nhạt màu bước lên bục sân khấu, khiêm tốn mỉm cười và gật gật đầu trong tiếng vỗ tay của mọi người, kể cả tôi.
“Keith Burnley này... tôi có thể nói gì được nhỉ? Anh mới là người gây cảm hứng cho tất cả chúng ta.”
Điều phiền toái của việc đứng ngay trước mặt đám đông là bạn cảm thấy thực sự dễ bị người ta chú ý đến. Tôi cố gắng chăm chú lắng nghe ra vẻ quan tâm, nhưng không có cái tên nào trong số này nói lên điều gì với tôi cả. Lẽ ra tôi nên chuẩn bị trước. Tôi lén lút rút điện thoại ra tự hỏi không biết mình có thể kín đáo tìm bức thư về vụ sáp nhập không.
“Và tôi biết anh ấy đang ở đây...” Người phụ nữ lấy tay che trước trán, nhìn xung quanh. “Anh ấy đã tìm mọi cớ để không đến đây tối nay, nhưng chúng ta nhất định phải có anh ở đây, Ngài Tư vấn Bạch Cầu, ông Sam Roxton!”
Đầu tôi giật nảy lên vì sốc. Không. Không thể nào. Anh ta không thể nào...
Chết tiệt.
Những tiếng vỗ tay lại rộ lên trong khi Sam bước lên bục sân khấu trong bộ complet sẫm màu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị. Tôi sửng sốt đến nỗi không hề nhúc nhích. Anh ta ở Đức cơ mà. Tối nay anh ta không đến. Anh ta đang làm gì ở đây?
Nhìn vẻ giật nảy mình của anh ta khi trông thấy tôi, tôi đoán chắc anh ta cũng đang đặt câu hỏi tương tự về tôi.
Tôi đúng là đầu đất. Làm sao tôi lại nghĩ có thể lẻn vào mộc bữa tiệc đại gia như thế này mà không bị phát hiện chứ?
Mặt tôi đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tôi nhanh chóng cố gắng lùi lại, nhưng số lượng người phía sau tôi quá đông nên tôi kẹt cứng, dành cứ lặng thinh ngước nhìn anh ta.
“... khi có mặt Sam, bạn biết là việc gì rồi cũng sẽ tìm được giải pháp,” người phụ nữ tóc vàng nói. “Còn chuyện đó có phải là giải pháp mà bạn muốn không... ơ, Charles?” Mọi người trong phòng cười ầm lên, tôi vội vã cười theo, giả bộ khoái trá. Rõ ràng đây là một chuyện đùa nội bộ mà lẽ ra tôi đã hiểu nếu như tôi không phải kẻ dự tiệc lén.
Người đàn ông đứng cạnh tôi quay sang thốt lên: “Câu nói đùa này của cô ấy hơi tục!” tôi liền trả lời, “Tôi biết, tôi biết!” và lại giả vờ phá lên cười lần nữa.
“Điều đó khiến tôi phải nhắc đến một nhân vật chủ chốt nữa...”
Tôi ngước mắt lên thấy Sam đang nhìn đi chỗ khác, tạ ơn Chúa. Như thế này đã đủ hành xác lắm rồi.
“Xin một tràng pháo tay cho Jessica Garnett nào!”
Trong lúc một cô gái mặc váy đỏ bước lên bục, Sam lôi điện thoại từ trong túi áo ra kín đáo gõ gõ. Một lát sau điện thoại của tôi nháy báo có tin.
Cô cười cái gì?
Tôi cảm thấy lòng nhói lên xấu hổ. Anh ta chắc chắn biết là tôi đang cố gắng nhập hội. Anh ta cố tình chọc tôi. Hừm, tôi sẽ không để bị mắc câu đâu.
Đùa hay mà.
Tôi quan sát Sam kiểm tra điện thoại. Mặt anh ta chỉ thoáng cau lại nhưng tôi biết là anh ta đã nhận được. Anh ta lại gõ nhanh - một lát sau điện thoại của tôi báo có tin.
Tôi không biết là cô có giấy mời của tôi đấy.
Tôi dũng cảm nhìn lên, cố gắng thăm dò vẻ mặt anh ta, nhưng anh ta lại nhìn hướng khác, biểu cảm trầm tĩnh. Tôi nghĩ một lát rồi gõ:
Chỉ ghé qua lấy túi quà cho anh thôi. Một phần của công việc thôi mà. Không cần phải cảm ơn đâu.
Và cả cocktail cho tôi nữa, tôi thấy rồi.
Lúc này anh ta đang nhìn thẳng vào ly Cosmos của tôi. Anh ta nhướng lông mày, tôi nén cười.
Tôi định đổ vào một cái hũ rồi mang về cho anh đấy. Rõ ràng thế mà.
Rõ ràng là thế. Mặc dù loại cocktail tôi thích là Manhattan.
À, bây giờ tôi mới biết. Thế thì tôi sẽ đổ hết chỗ rượu Tequila mà tôi dành được đi vậy.
Khi Sam thấy mẩu tin cuối cùng này, anh ta ngẩng lên nhìn tôi và một nụ cười bất ngờ lóe lên. Không chủ định, tôi cũng rạng rỡ cười với anh ta, thậm chí phải dừng lại một chút lấy hơi. Thực sự nụ cười đó của anh ta có tác động gì đó lên tôi. Nó khiến tôi bối rối. Nó...
Thôi kệ. Hãy tập trung vào những gì người ta đang nói đi.
“... và cuối cùng, chúc tất cả các bạn một buổi tối tuyệt vời! Cảm ơn tất cả mọi người.”
Trong khi tràng vỗ tay cuối cùng vang lên, tôi cố gắng tìm lối thoát, nhưng không có. Chỉ trong vòng mười giây, Sam đã bước thẳng từ trên bục sân khấu xuống đứng ngay trước mặt tôi.
“Ô!" Tôi cố che giấu sự lúng túng của mình. “Ờ... chào anh. Rất vui gặp anh ở đây!"
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi đầy chế giễu. Chẳng nên cố trơ ra làm gì.
“OK, tôi xin lỗi.” Tôi vội vã nói. “Tôi biết lẽ ra tôi không nên ở đây, chỉ là vì tôi chưa bao giờ đến khách sạn Savoy cả, bữa tiệc nghe có vẻ rất hấp dẫn, anh thì lại không muốn đi, và...” Tôi dừng lời khi thấy anh ta giơ tay lên, vẻ mặt thích thú.
“Không có vấn đề gì. Lẽ ra cô nên nói cho tôi biết là cô muốn tham dự. Nếu vậy tôi đã đưa tên cô vào danh sách những người được mời.”
“Ồ!” Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi. “À... cảm ơn anh. Tôi thực sự rất thích buổi tối hôm nay.”
“Thế thì tốt.” Anh ta mỉm cười, lấy một ly vang đỏ trên khay người phục vụ đi qua. “Cô biết không?” Anh ta dừng lại suy tư, vân vê chiếc ly trong tay. “Tôi có điều này muốn nói với cô, cô Poppy Wyatt. Lẽ ra tôi phải nói từ lâu rồi. Và điều đó là ‘Cảm ơn cô’. Cô đã giúp tôi rất nhiều trong những ngày qua.”
“Có gì đáng kể đâu. Thật đấy mà.” Tôi vội vã xua tay, nhưng anh ta lắc đầu.
“Không, cô nghe này, tôi muốn nói điều này. Tôi biết ban đều là tôi giúp cô, nhưng cuối cùng lại là cô giúp tôi. Tôi chưa bao giờ có sự hỗ trợ của một thư ký riêng đích thực trong công việc. Cô hoàn thành rất tốt vai trò này, giúp tôi bám sát mọi tin tức. Tôi đánh giá cao điều đó.”
“Tôi nói thật đấy, không đáng kể gì đâu!” tôi nói, cảm thấy khó xử.
“Cô nhận đi!” Anh ta cười phá lên, cởi áo ngoài và nới lỏng cà vạt ra. “Lạy Chúa, một ngày thật dài.” Anh ta vắt áo khoác qua vai, nhấp một ngụm rượu. “Thế nào, hôm nay không có gì mới à ? Sóng vô tuyến rất yên ắng.” Anh ta lại nở nụ cười mê hoặc. “Hay là tất cả thư từ của tôi bây giờ đều được chuyển qua Jane?”
Trong điện thoại của tôi có hai trăm bốn ba thư của anh ta. Và vẫn tiếp tục nhận thư mới.
“Ờ,” tôi nhấp một ngụm Cosmos, tuyệt vọng kéo dài thời gian. “Khá là vui, anh có một vài thư. Tôi cứ nghĩ không nên quấy rầy anh trong lúc anh đang ở Đức.”
“Thế ư?” Anh ta có vẻ quan tâm. “Thư gì vậy?"
“Ừm... đủ chuyện. Anh không muốn đợi đến ngày mai sao?” Tôi bám lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Không, cô kể luôn đi.”
Tôi xoa mũi. Bắt đầu từ đâu bây giờ?
“Sam! Anh đây rồi!” Một anh chàng gầy gò đeo kính bước tới gần. Anh ta nháy mắt lia lịa, tay cầm một chiếc cặp giấy màu đen khổ lớn. “Sao họ bảo tối nay anh không đến.”
“Tôi không định đến thật,” Sam nhăn nhó trả lời.
“Tuyệt, tuyệt lắm!” Anh chàng gầy gò vặn vẹo người bồn chồn. “À, tôi mang những cái này theo, nhỡ đâu.” Anh ta ấn chiếc cặp giấy vào tay Sam, Sam lúng túng cầm lấy. “Nếu tối nay có lúc nào anh rỗi rãi, tôi sẽ thức đến khoảng hai, ba giờ, lúc nào cũng sẵn sàng gọi Skype từ nhà... Một vài cái trong đó có thể hơi cực đoan, nhưng... Dù sao đi nữa, tôi nghĩ ý tưởng anh đang theo đuổi rất hay. Và nếu như đằng sau những cái này có cơ hội việc làm nào... hãy tính cả tôi vào nhé. Đúng thế. Ờ... tôi không làm mất thời gian của anh nữa. Cảm ơn anh Sam!” Anh ta rút lui, lại lẫn vào trong đám đông.
Cả hai chúng tôi không ai nói gì một lúc. Sam không nói là vì anh ta có vẻ không hiểu gì sất, còn tôi là bởi đang cố nghĩ phải nói gì.
“Tất cả chuyện này là thế nào?” cuối cùng Sam hỏi. “Cô có biết gì không? Có vụ gì tôi không biết à?”
Tôi bồn chồn liếm cặp môi khô. “Có chuyện này tôi đang định nói cho anh biết đấy.” Tôi phá lên cười lanh lảnh. “Thực tế là rất buồn cười, nếu anh nhìn sự việc dưới góc độ đó...”
“Sam!” Một phụ nữ to lớn với giọng nói oang oang ngắt lời tôi. “Chúng tôi rất hoan nghênh anh đã đăng ký tham dự cuộc thi chạy tập thể!" Ôi Chúa ơi. Đây chắc hẳn là Rachel.
“Thi chạy tập thể?” Sam nhắc lại như thể anh ta ghét cay ghét đắng những từ này. “Không. Xin lỗi, Rachel. Tôi không tham gia chạy tập thể đâu. Tôi sẵn lòng tặng tiền, nhưng để người khác chạy đi, như thế tốt cho họ...”
“Nhưng còn bức thư của anh!” Rachel nhìn Sam chằm chằm.
“Chúng tôi đã rất vui khi biết anh muốn tham gia! Không ai có thể tin nổi điều đó! Năm nay, tất cả chúng ta sẽ chạy trong trang phục siêu anh hùng,” Rachel hào hứng bổ sung. “Tôi đã để riêng một bộ Superman cho anh.”
“Thư á?” Trông Sam rất ngạc nhiên. “Thư nào cơ?”
“Bức thư đáng yêu anh gửi hôm thứ Sáu thì phải ? À, với cả phải khen ngợi anh đã gửi tấm thiệp điện tử cho con bé Chloe nữa chứ nhỉ.” Rachel hạ thấp giọng, vỗ vỗ tay Sam. “Con bé rất cảm động. Phần lớn các giám đốc đều thậm chí chẳng quan tâm nếu chó của người trợ lý chết, thế nên khi anh gửi một tấm thiệp điện tử chia buồn dễ thương đến thế, kèm theo một bài thơ và mọi thứ...” Rachel mở to mắt. “Ờ. Thực lòng mà nói, tất cả chúng tôi đều rất lấy làm ngạc nhiên.”
Mặt tôi mỗi lúc một nóng bừng. Tôi đã quên bẵng vụ thiệp điện tử.
“Một tấm thiệp điện tử chia buồn chó chết,” cuối cùng Sam nói bằng giọng lạ lùng. “Vâng, tôi khá là ngạc nhiên về bản thân mình.”
Anh ta đang chiếu tướng tôi. Đó không phải là cách thể hiện thân thiện nhất. Thực tế là tôi muốn tháo lui, chỉ có điều không có lối thoát nào cả.
“Ồ, Loulou!” Rachel đột nhiên vẫy tay làm hiệu với ai đó ở bên kia phòng. “Xin phép anh Sam…” Chị ta quay đầu rời đi, chen vào giữa đám đông, để lại hai chúng tôi với nhau.
Im lặng. Sam nhìn tôi trừng trừng, không một cái chớp mắt. Tôi nhận ra anh ta đang đợi tôi mở miệng.
“Tôi cứ nghĩ..." tôi khó nhọc nuốt nước bọt nói.
“Sao?” Giọng anh ta cục cằn và tàn nhẫn.
“Tôi cứ nghĩ là có thể anh thích tham gia chạy tập thể.
“Cô đã nghĩ thế à?”
“Đúng vậy.” Giọng tôi hơi khàn khàn vì căng thẳng. Ý tôi là... như thế vui đấy chứ! Do đó tôi đã trả lời. Để giúp anh đỡ mất thời gian.”
“Cô đã viết thư và ký bằng tên tôi.” Giọng anh ta nghe như tiếng sấm.
“Tôi chỉ muốn giúp anh!” tôi vội vã nói. “Tôi biết anh không có thời gian, mà họ cứ hỏi đi hỏi lại, và tôi nghĩ...”
“Tấm thiệp điện tử cũng là ý tưởng của cô, tôi đoán đúng chứ?” Anh ta chợt nhắm mắt lại. “Chúa ơi. Cô còn nhúng mũi vào chuyện gì nữa không hả?”
Tôi muốn rụt đầu lại như con đà điểu. Nhưng tôi không thể. Tôi phải nhanh chóng nói cho anh ta biết, trước khi có người nào khác đến gần anh ta.
“OK, tôi có cái... cái ý tưởng này nữa,” tôi nói, giọng nhỏ như tiếng thì thầm. “Chỉ có điều, mọi người hơi quá phấn chấn, và bây giờ tất cả đều gửi thư về vụ này, họ nghĩ đằng sau đó là một vị trí...”
“Vị trí?" Anh ta nhìn tôi chằm chằm. “Cô đang nói chuyện gì vậy?
“Sam!” Một anh chàng đi ngang qua vỗ vào vai Sam. “Rất mừng là anh quan tâm tới việc đi Iceland. Tôi sẽ liên lạc lại.”
“Iceland?” Sam sửng sốt giật nảy người.
Tôi đã quên béng vụ nhận lời chuyến đi Iceland nữa [Chẳng phải ai cũng muốn đi Iceland sao? Tại sao anh lại nói không với Iceland]. Nhưng tôi chỉ có thời gian cho một nụ cười cáo lỗi nữa trước khi lại có một người khác tiến đến gần Sam.
“Anh Sam, OK, tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.” Đó là một cô đeo kính, có cách nói chuyện rất cấp tập. “Tôi không biết có phải là anh đang chơi trò gì với chúng tôi hay không...” Cô ấy có vẻ hơi căng thẳng, cứ luôn vuốt tóc trước trán. “Tóm lại là, CV của tôi đây. Anh biết tôi đã có bao nhiêu là ý tưởng cho công ty này, nhưng nếu tất cả chúng tôi đều phải tiếp tục trải qua những vòng chậm chí còn căng hơn nữa thì... cứ vậy đi, anh Sam. Tùy anh quyết định.”
“Elena...” Sam lúng búng.
“Anh đọc tóm tắt cá nhân của tôi đi. Tất cả đều ở trong đó.” Cô ấy nói rồi bỏ đi.
Một giây im lặng, rồi Sam quay ngoắt người lại, nét mặt anh ta đáng lo ngại đến nỗi tôi cảm thấy khiếp đảm.
“Bắt đầu từ đầu đi. Cô đã làm gì ?”
“Tôi gửi một cái mail.” Tôi di di bàn chân, cảm giác như một đứa bé hư. “Với tên anh.”
“Cho ai?”
“Tất cả mọi người trong công ty.” Tôi rúm người lại khi nói ra những từ này. “Tôi chỉ muốn tất cả đều cảm thấy... được động viên và hăng hái tích cực. Vì thế tôi nói mọi người nên gửi ý kiến. Cho anh.”
“Cô viết thế à? Ký tên tôi?”
Trông anh ta tím tái giận dữ khiến tôi giật lùi lại, hơi sững sờ.
“Xin lỗi anh,” tôi hối hả nói, “tôi cứ nghĩ đó là một ý tưởng hay. Nhưng nhiều người cho rằng anh đang tìm cách đuổi việc họ, và một số người khác tưởng anh đang bí mật tuyển dụng cho một vị trí nào đó, nói chung tất cả đều râm ran bàn luận... Tôi xin lỗi.” Tôi kết chúc cụt lủn.
“Anh Sam ơi, em nhận được thư của anh rồi!” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa sôi nổi nói chen vào. “Mình gặp nhau ở lớp học khiêu vũ nhé.”
“Ca...” Mắt Sam trợn ngược lên.
“Cảm ơn sự ủng hộ của anh rất nhiều. Thực tế thì cho đến nay anh là học viên duy nhất của em! Anh nhớ mang giày mềm và quần áo thoải mái nhé.”
Tôi liếc mắt nhìn Sam và nuốt nước miếng đánh ực trước vẻ mặt anh ta. Dường như anh ta không thốt nên lời. Học khiêu vũ thì có gì sai trái? Đằng nào ở lễ cưới anh ta chả phải khiêu vũ, đúng thế không? Lẽ ra anh ta phải biết ơn tôi đã đăng ký cho anh ta theo lớp học này mới đúng.
“Nghe rất hay!” tôi hào hứng nói.
“Hẹn gặp lại anh tối thứ Ba tuần sau, anh Sam!”
Cô gái vừa biến mất vào đám đông huyên náo, tôi liền khoanh tay tự vệ, sẵn sàng bảo cho anh ta biết là tôi đã giúp anh ta một việc ra trò. Nhưng khi quay lại, nét mặt anh ta rắn như đá đến nỗi tôi mất hết tinh thần.
“Chính xác là cô đã gửi bao nhiêu thư bằng tên tôi?” Giọng anh ta nghe rất bình tĩnh, nhưng không tốt lành gì.
“Tôi... không nhiều lắm,” tôi lúng búng. “Ý tôi là... có vài cái ấy mà. Tôi chỉ muốn giúp...”
“Cô mà là thư ký riêng của tôi thì tôi đã đuổi việc cô ngay lập tức và có thể còn kiện cô ra tòa.” Anh ta nói dồn dập như súng liên thanh. “Sự thể đã đến nước này, tôi chỉ có thể đòi lại điện thoại và yêu cầu cô...”
“Sam! Tạ ơn Chúa, gặp người quen này!”
“Chú Nick.” Thái độ của Sam lập tức thay đổi. Ánh mắt anh ta sáng lên, vẻ băng lạnh dường như tan ra. “Rất vui được gặp chú. Cháu không biết là chú cũng đến đây.”
Một người đàn ông trạc sáu mươi, mặc vét sọc nhỏ bên ngoài sơ mi hoa đang giơ ly rượu về phía chúng tôi. Tôi cũng nâng ly của mình đáp lễ, cảm thấy kinh hoàng vô cùng. Ngài Nicholas Murray! Khi tìm hiểu thông tin trên Google về công ty, tôi nhìn thấy ảnh chú ấy đứng bên cạnh Thủ tướng, Thái tử Charles và nhiều người khác.
“Chú không bao giờ từ chối một cuộc vui, nếu có thể tham dự,” Ngài Nicholas vui vẻ nói. “Chú đã lỡ phần phát biểu, phải vậy không?”
“Chú căn thời gian chuẩn quá.” Sam cười khì. “Đừng bảo cháu là chú cho lái xe vào xem đã xong chưa đấy.”
“Chú không thể bình luận gì cả.” Ngài Nicholas nháy mắt với Sam. “Cháu có nhận được thư của chú không?”
“Chú có nhận được thư của cháu không ạ?” Sam hạ giọng trả lời. “Chú đề cử Richard Doherty cho giải Thương nhân thành đạt năm nay ạ?”
“Cậu ta là một tài năng trẻ nổi bật, Sam ạ.” Ngài Nicholas nói, trông có vẻ như bị bắt quả tang. “Cháu có nhớ những gì cậu ta đã làm cho Hardwick năm ngoái không? Cậu ta đáng được khen thưởng.”
"Chú mới là người chủ chốt trong vụ đàm phán với công ty năng lượng Ryan, không phải cậu ta.”
“Cậu ta có giúp chú,” Ngài Nicholas đáp trả. “Cậu ta giúp bằng nhiều cách khác nhau. Một vài trong số đó... không thể thấy được.”
Hai người chăm chăm nhìn nhau một hồi. Cả hai trông đều như thể đang nén cười.
“Chú đúng là hết thuốc chữa,” cuối cùng Sam nói. “Cháu hy vọng là cậu ta biết ơn chú. Chuyển sang chuyện khác, chú biết là cháu mới đi Đức về chứ ạ? Có một vài việc chúng ta cần bàn.”
Anh ta hoàn toàn bỏ tôi ngoài lề, nhưng với tôi thì không thành vấn đề. Thực sự là thế. Nói không phải chứ có lẽ tôi lại lẻn trốn được nhân cơ hội này.
“Sam, giới thiệu chú với bạn cháu đi đã.” Ngài Nicholas lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, tôi gượng gạo cười với chú ấy.
Rõ ràng Sam chẳng hề muốn giới thiệu tôi với Ngài Nicholas tí nào. Nhưng hiển nhiên anh ta cũng là người lịch sự, bởi vì khoảng ba mươi giây sau cái đích thị là một cuộc đấu tranh nội tâm [Như thế có nghĩa là không lịch sự lắm], anh ta nói, “Chú Nicholas, đây là Poppy Wyatt. Cô Poppy, đây là Ngài Nicholas Murray.”
“Rất hân hạnh.” Tôi bắt tay chú ấy, cố gắng không lộ ra rằng mình phấn chấn đến mức nào. Chà chà, tôi và Ngài Nicholas Murray đang nói chuyện phiếm ở khách sạn Savoy đấy nhé. Tôi đã nghĩ tới những cách có thể áp dụng để tình cờ đưa thông tin này ra trong lúc nói chuyện với bác Antony.
“Cháu làm việc cho Johnson Ellison hay Hãng bán lẻ Greene vậy?” Ngài Nicholas lịch sự hỏi thăm.
“Không cho chỗ nào cả ạ.” Tôi ngượng ngập nói. “Thực ra cháu là chuyên viên vật lý trị liệu.”
“Chuyên viên vật lý trị liệu à!” Gương mặc chú ấy sáng lên. Hay quá! Chú luôn cho rằng thật sai lầm khi đánh giá đó là chuyên ngành thấp nhất trong y học. Chú thường đến điều trị lưng ở một ông thầy trên phố Harley, mặc dù ông ấy chưa làm gãy hẳn lưng chú...” Chú ấy hơi co rúm người lại.
“Chú nên gặp Ruby,” tôi nói, gật gù vẻ hiểu biết. “Cô ấy là sếp của cháu. Cô ấy rất tuyệt vời. Cách cô ấy mát xa sâu khiến đàn ông cũng phải khóc vì sung sướng chú ạ.”
“Chú hiểu.” Ngài Nicholas có vẻ quan tâm. “Cháu có danh thiếp không?”
Có chứ! Ruby đặt làm danh thiếp cho tất cả chúng tôi ngay từ ban đầu, và chưa bao giờ có ai hỏi đến danh thiếp của tôi cả. Chưa một lần.
“Đây ạ.” Tôi lục tìm trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho chú ấy với vẻ rất bình thản, như thể mình vẫn thường xuyên làm vậy. “Chỗ chúng cháu làm ở Balham. Bên bờ Nam con sông, chắc chú không biết chỗ đó...”
“Chú biết rất rõ Balham.” Chú ấy nháy mắt với tôi. “Căn hộ đầu tiên của chú ở London nằm trên đồi Bedford.”
“Thế cơ ạ?” Miếng bánh mặn suýt rơi khỏi miệng tôi. “Ô, nếu vậy thì chú nhất định phải đến thăm chỗ bọn cháu nhé.”
Tôi không thể tưởng tượng nổi. Ngài Nicholas Murray từng sống trên đồi Bedford. Trời, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khởi nghiệp ở Balham và cuối cùng được phong tước Hiệp sĩ. Đúng là đáng để người ta ngưỡng mộ mà noi theo.
“Chào Ngài Nicholas.” Gã da xanh nhợt bỗng từ đâu lù lù chui ra nhập hội. “Rất vui được gặp ngài. Lúc nào cũng hân hạnh. Mọi việc ở Phủ Thủ tướng thế nào ạ? Đã tìm thấy bí quyết để có được hạnh phúc chưa ạ?”
“Con tạo xoay vần.” Ngài Nicholas cười xòa với anh ta.
“Vâng, rất vinh dự được gặp ngài. Vinh dự lớn. À, Sam. Gã da xanh nhợt vỗ vào lưng Sam. “Cánh tay phải của tôi đây. Không thể đạt được những gì đang làm nếu thiếu cậu.”
Tôi trừng mắt bất bình nhìn anh ta. Mới lúc nãy anh ta còn gọi Sam là “đồ thối thây ương ngạnh” cơ đấy.
“Cảm ơn, Justin.” Sam mím môi cười.
Đây chính là Justin Cole. Tôi đã đoán đúng. Anh ta ngoài đời thật trông cũng ngạo mạn hệt như trong email.
Tôi đang định hỏi Ngài Nicholas xem Thủ tướng thực sự là người như thế nào thì một thanh niên có vẻ bồn chồn tiến lại gần chúng tôi.
“Anh Sam, xin lỗi làm gián đoạn mọi người. Tôi là Matt Michell. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tình nguyện. Sự có mặt của anh sẽ đánh dấu một bước chuyển đáng kể trong kế hoạch của chúng tôi.”
“Tình nguyện?” Sam quắc mắt nhìn tôi.
Ối trời. Tôi chẳng hiểu chuyện gì. Đầu tôi đang cố làm việc ngoài giờ để nhớ ra. Tình nguyện... tình nguyện... cái gì ấy nhỉ...
“Cho chuyến đi Guatemala! Chương trình trao đổi ấy mà!” Matt Mitchell hăng hái nói. “Chúng tôi rất phấn khởi khi biết anh muốn tham gia! ”
Dạ dày tôi nhói lên. Guatemala. Tôi quên béng hẳn vụ Guatemala.
“Guatemala ư?” Sam nhắc lại với nụ cười nhếch mép.
Bây giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi gửi bức thư đó vào buổi tối, lúc đó đã khá muộn. Tôi nghĩ mình đã uống một hai cốc rượu. Hoặc là... ba.
Tôi mạo hiểm he hé mắt nhìn Sam, nét mặt anh ta tối sầm giận dữ đến nỗi tôi muốn cao chạy xa bay lập tức. Nhưng vấn đề là nghe có vẻ như đó là một cơ hội tuyệt vời. Và theo những gì tôi thấy trong nhật ký làm việc của Sam, anh ta chưa bao giờ đi nghỉ phép. Anh ta nên đi Guatemala.
“Tất cả chúng tôi đều rất xúc động khi nhận được thư của anh.” Matt nồng nhiệt nắm lấy tay Sam bằng cả hai tay. “Tôi không hề biết là anh lại quan tâm đến những nước đang phát triển như vậy. Anh đã đỡ đầu cho bao nhiêu trẻ mồ côi vậy?”
“Anh Sam! Ôi Chúa ơi!” Một cô gái tóc đen, xem ra đã khá say, lảo đảo đến cạnh chúng tôi, dùng khuỷu tay ấn Matt sang một bên khiến cậu này thả tay Sam ra. Mặt cô gái đỏ ửng, mascara nhoe nhoét, cô ta nắm chặt lấy tay Sam. “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã gửi thiệp điện tử chia buồn trước cái chết của Scamper. Anh đã đem lại cho em một ngày thật đặc biệt, anh biết không?”
“Có gì đâu, Chloe,” Sam mím môi nói. Anh ta ném cho tôi một cái nhìn nảy lửa, khiến tôi rúm người.
“Những lời đẹp đẽ anh viết,” cô ta thao thao nói. “Khi đọc thư anh em biết chắc chắn anh cũng đã từng mất một chú chó. Bởi vì anh hiểu như thế nghĩa là thế nào, phải không ạ? Anh hiểu? Một giọt nước mắt đột nhiên lăn trên má cô ta.
“Chloe, cô có muốn ngồi xuống không?” Sam nói, gỡ tay mình ra, nhưng Justin chen vào, một nụ cười nham nhở xuất hiện trên miệng anh ta.
“Tôi có nghe nói về tấm thiệp điện tử nổi tiếng này. Tôi có thể xem được không?”
“Em có một bản in đây.” Chloe chùi mũi, lôi từ trong túi ra một mẩu giấy nhàu nát và Justin lập tức giật lấy.
“Ồ, Sam viết hay thật,” anh ta nói, tỉ mỉ xem tờ giấy với vẻ ngưỡng mộ vờ vịt. “Cảm động quá đi mất.”
“Em đã cho mọi người trong phòng xem thư.” Chloe gật đầu, đẫm nước mắt. “Tất cả đều nghĩ anh thật tuyệt vời, anh Sam ạ.”
Sam siết chặt ly rượu đến nỗi tay anh ta trở nên trắng bệch. Trông như thể anh ta muốn ấn vào nút bật dù mà tẩu thoát. Lúc này tôi cảm thấy rất, rất tệ hại. Tôi không nhận ra đã gửi nhiều thư đến thế. Tôi quên bẵng vụ Guatemala. Và lẽ ra tôi không nên gửi tấm thiệp điện tử đó. Nếu có thể quay ngược thời gian, đó sẽ là lúc tôi tự kiểm điểm mình: “Poppy! Dừng ngay! Không thiệp điện tử gì hết!”
“ ‘Scamper bé bỏng đã lên thiên đường với các bạn của mình, để lại chúng ta khóc thương nơi đây’.” Justin đọc to bằng giọng màu mè. “‘Bộ lông mượt, cặp mắt sáng, trên ghế là khúc xương’,” Justin ngừng lại. “Sam này, ‘xương’ với ‘thương’ nghe vần thật, nhưng tại sao ‘trên ghế là khúc xương’? Chẳng vệ sinh tí nào.”
“Đưa tôi.” Sam nhào tới nhưng Justin tránh được, sướng ra mặt.
“‘Chiếc chăn lạnh lẽo trên giường, im lặng trong không gian. Nếu lúc này Scamper đang nhìn xuống, nó sẽ biết chúng ta yêu nó đến nhường nào.’” Jusin nhăn mặt. “‘Gian? ‘Nao’? Cậu có biết thế nào là vần không, Sam?”
“Tôi thấy rất cảm động,” Ngài Nicholas vui vẻ nói.
“Tôi cũng thấy vậy,” tôi vội vã nói. “Tôi nghĩ là viết rất hay.” [OK, tôi biết là không hay. Tôi có thể bào chữa là tôi đã chọn nó trên một trang thiệp điện tử nào đó trong lúc vội vã, và lại bức ảnh đẹp thật mà. Đó là một bức vẽ chiếc giỏ chó trống không, nó làm tôi suýt khóc.] “Rất chân thật.” Gương mặt Chloe lúc này tràn trề nước mắt. “Nó hay là bởi vì nó thật."
Cô ta đã say bí tỉ. Một chân cô ta tuột khỏi giày cao gót nhưng có vẻ như cô ta không nhận ra.
“Justin này,” Ngài Nicholas nhẹ nhàng nói. “Có lẽ cậu nên lấy cho Chloe một ly nước?”
“Tất nhiên rồi ạ!” Justin khéo léo bỏ tờ giấy vào túi. “Cậu không ngại nếu tớ giữ bài thơ này của cậu chứ, Sam? Nó rất đặc biệt. Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc làm cho Hallmark chưa?” Anh ta dìu Chloe đi ra chỗ khác và gần như quẳng cô ta xuống ghế. Một lát sau tôi thấy anh ta hoan hỉ ra hiệu cho nhóm người nói chuyện với anh ta lúc nãy, và rút tờ giấy trong túi ra.
Tôi gần như không dám nhìn Sam, tôi cảm thấy rất tội lỗi. “Chà!” Ngài Nicholas nói, trông có vẻ thích thú. “Sam này, chú không hề biết là cháu yêu động vật đến thế đâu đấy.”
“Cháu không...” Sam gần như không thể điều khiển nổi giọng mình. “Cháu...”
Tôi cuống cuồng cố gắng nghĩ ra cái gì để nói chữa cháy. Nhưng làm gì được đây?
“Poppy này, giờ phải xin lỗi cháu.” Ngài Nicholas lại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Chú rất muốn ở lại đây, nhưng chú phải lại đằng kia nói chuyện với cái anh chàng chán ngắt của Hãng bán lẻ Greene thôi.” Chú ấy làm mặt hài đến nỗi tôi không nén nổi cười khúc khích. “Sam, chú cháu mình nói chuyện sau nhé. Chú ấy nắm chặt tay tôi rồi đi vào trong đám đông, tôi cố gắng kiềm chế ý muốn chạy theo.
“Thế đấy!” Tôi quay lại phía Sam, nuốt nước bọt vài lần. “Ờ… xin lỗi anh về tất cả những chuyện này.”
Sam không nói gì, chỉ giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. Sau năm giây, tôi hiểu ra điều anh ta muốn nói.
“Cái gì cơ?” Tôi cảm giác như vừa nghe còi báo động. “Không! Ý tôi là... tôi không thể giữ nó đến ngày mai được sao? Tất cả số điện thoại liên lạc của tôi hiện còn nằm trong đó, tất cả thư từ của tôi...”
“Đưa đây.”
“Nhưng tôi vẫn chưa đến cửa hàng điện thoại! Tôi chưa có điện thoại thay thế, đây là số duy nhất của tôi, tôi cần nó...”
“Đưa đây.”
Anh ta không hề mủi lòng. Trông anh ta đáng sợ quá.
Mà này... anh ta không thể dùng vũ lực bắt tôi trả điện thoại được, đúng không? Nếu làm thế thì anh ta sẽ gây ra cảnh không ra gì, tôi cảm giác anh ta chẳng đời nào muốn làm thế đâu.
“Anh nghe này, tôi biết anh đang tức giận.” Tôi cố gắng nói giọng khúm núm nhất có thể. “Tôi hiểu điều đó. Nhưng chẳng nhẽ anh không muốn trước tiên tôi gửi chuyển tiếp cho anh tất cả thư từ của anh sao? Và ngày mai tôi sẽ trả điện thoại lại sau khi đã xử lý những việc dang dở? Anh đồng ý nhé, nhé!"
Ít nhất như thế tôi cũng còn chép lại được một số thư từ của mình.
Sam thở phì qua mũi. Tôi biết anh ta đã nhận ra mình không có sự lựa chọn.
“Cấm cô gửi thêm cái thư nào nữa!” cuối cùng anh ta cấm cảu nói, thả tay xuống.
“OK,” tôi nhún nhường trả lời.
“Cô phải lên danh sách cụ thể cho tôi biết những thư cô đã gửi.”
“OK.”
“Ngày mai cô trả lại điện thoại và đấy sẽ là lần cuối cùng tôi gặp cô.”
“Tôi đến văn phòng anh nhé?”
“Miễn đi!” Anh ta gần như giật lùi lại trước ý kiến này. “Chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ ăn trưa. Tôi sẽ nhắn tin cho cô biết.”
“OK.” Tôi thốt ra một tiếng thở dài, cảm giác khá chán nản. “Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý phá hoại cuộc sống của anh.”
Tôi khấp khởi hy vọng có thể Sam sẽ nói điều gì đó tử tế kiểu như: “Đừng lo, cô đâu có làm vậy” hoặc là: “Không sao đâu, tôi biết cô có ý tốt.” Nhưng anh ta không nói gì cả. Trông anh ta vẫn hằn học như thế.
“Còn chuyện gì tôi cần phải biết không?” anh ta cộc cằn hỏi. “Khai thật đi. Cô còn đăng ký chuyến đi nước ngoài nào cho tôi không? Còn đưa ra sáng kiến nào dưới tên tôi không? Còn thơ thẩn ngớ ngẩn nào viết thay tôi không?”
“Không đâu!” tôi cuống quýt trả lời. “Tất cả chỉ có thế thôi. Tôi chắc luôn.”
“Cô có nhận ra cô đã gây lộn xộn đến đâu không?”
“Tôi biết.” Tôi nuốt nước bọt.
“Cô có nhận ra cô đã đặt tôi vào bao nhiêu tình huống xấu mặt không?”
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi,” tôi tuyệt vọng nói. “Tôi không định làm anh mất mặt. Tôi không có ý gây phiền toái. Tôi cứ nghĩ thế là giúp anh.”
“Giúp tôi?” Anh ta nhìn tôi vẻ không tin. “Giúp tôi?”
“Chào anh Sam.” Một giọng nói cất lên làm gián đoạn cuộc đối thoại, tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa. Quay người lại, tôi nhìn thấy một cô gái gần ba mươi tuổi, đi giày cao gót chót vót và mặt trang điểm bự phấn. Bộ tóc đỏ của cô ta được uốn thành từng lọn cong, váy thì ngắn cực kỳ luôn. Ý tôi là tôi gần như có thể nhìn thấy rốn cô ta. “Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với Sam một lát được không?” Cô ta ném cho tôi một cái nhìn thù địch.
“Ố! Ờ... tất nhiên rồi.” Tôi đi ra xa vài bước, nhưng không quá xa để có thể nghe được họ.
“Thế đấy. Em không thể đợi nổi đến ngày mai.” Cô ta ngước mắt nhìn Sam, chấp chới cặp lông mi giả [Theo phép lịch sự thì phải làm gì khi lông mi giả của ai đó bị rơi ra một ít phía đuôi mắt nhỉ? Nói cho họ biết hay là lịch sự lờ đi?]. “Trong văn phòng anh. Em sẽ có mặt.”
Sam trông bối rối. “Chúng ta có hẹn à?”
“Anh muốn chơi cách đó sao?” Cô ta bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng, quyến rũ và hất tóc giống như nữ diễn viên phim truyền hình Mỹ trong khung cảnh nhà bếp tuyệt đẹp. “Em có thể chơi cách nào anh muốn.” Cô ta hạ giọng xuống như thì thầm trong cuống họng. “Sam, anh biết em muốn nói gì mà.”
“Tôi xin lỗi, Lindsay...” Sam cau mày, rõ ràng không hiểu gì.
Lindsay? Tôi suýt làm đổ cốc nước ra váy. Cô gái này là Lindsay sao?
Ôi không. Ôi không, ôi không. Thật không ổn tí nào. Tôi biết lẽ ra tôi phải hủy bỏ những nụ hôn của Sam. Tôi biết cái nháy mắt đó có nghĩa gì. Tôi suýt bật lò xo như còi báo động. Tôi có thể cảnh báo Sam không? Có cách nào đó đánh tín hiệu cho anh ta không?
“Em biết,” bây giờ cô ta đang thì thầm. “Lần đầu tiên gặp anh, Sam, em biết có rung động đặc biệt giữa hai chúng ta. Anh thật hấp dẫn.”
Trông Sam có vẻ khó chịu. “Ờ... cảm ơn. Tôi chắc vậy. Nhưng Lindsay, như thế này không được...”
“Ồ, anh đừng lo. Em biết cách kín đáo mà.” Cô ta lướt một ngón tay đánh móng lên áo sơ mi Sam. “Em đã gần như không nghĩ về anh nữa, anh biết không?”
Sam bước thụt lùi ra phía sau, trông hoảng hốt. “Lindsay...”
“Suốt bao lâu chẳng có dấu hiệu gì... rồi đột nhiên anh bắt đầu liên lạc với em.” Cô ta mở to mắt. “Chúc mừng sinh nhật em, khen ngợi em làm việc tốt... Em biết như thế có nghĩa là gì. Rồi tối nay..." Lindsay bước sát Sam hơn, giọng càng hổn hển. “Anh không thể hình dung nổi cảm giác của em lúc thấy thư anh đâu. Ừmm. Cậu bé hư ạ.”
“Thư?” Sam lặp lại. Anh ta chậm chạp quay đầu lại đón bắt cái nhìn đau khổ của tôi.
Lẽ ra tôi phải bỏ chạy. Khi còn cơ hội. Lẽ ra tôi phải bỏ chạy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook