Đích Gả Thiên Kim
Chương 10: Mỹ nhân

“Sổ con của Thái Bộc Thiếu Khanh Dương Hoa Đình được giữ lại, Thành Vương suốt đêm triệu Hữu tướng vào phủ, hiện tại Hoàng Thượng tìm ngài khắp nơi.”

“Ừm.”

“Đại nhân vừa mới……” Thị vệ cao lớn đeo đao mới nói được một nửa, người trẻ tuổi bên cạnh“Xuỵt” một tiếng, ngắt lời hắn nói.

Trên núi im ắng, chùa miếu nơi xa đèn đuốc sáng trưng như cũ, này một đêm này đã định trước là không đêm không ngủ. Có cẩm y vệ dạ hành, không nhanh không chậm nói: “Văn Kỷ, lúc xem kịch không cần lắm miệng.”

Thị vệ gọi là Văn Kỷ không nói chuyện nữa.

“Hắn thích xem diễn.”

Trong phòng, Khương Lê đối diện với Đồng Nhi giải thích.

“Cô nương, ngài nói đó là…… Đó là Túc Quốc Công?” Đồng Nhi hỏi.

Khương Lê gật đầu: “Không sai.”

Yến triều trăm năm nhân tài xuất hiện lớp lớp, Túc Quốc Công lại là quốc công gia tuổi trẻ nhất hiệngiờ. Lại nói tiếp, hắn hiện giờ cũng chẳng qua có hai mươi bốn.

Túc Quốc Công Cơ Hành, phụ thân Cơ Minh Hàn là Kim Ngô tướng quân, theo tiên đế mở rộng lãnh thổ, lập được công lao hiển hách. Tiên đế cảm nhớ trong lòng, tập phong Túc Quốc Công.

Kim Ngô tướng quân oai hùng bất phàm, hoàng sủng không suy, là người trong mộng của tất cả nữ nhi của Yến triều. Chỉ là vị Đại tướng quân Cơ Minh Hàn này, lại cố tình nghênh cưới một con gái của tội thần là Ngu Hồng Diệp.

Lúc ấy phụ thân của Ngu Hồng Diệp bị cuốn vào một vụ án tham ô, sau khi tra ra gia quyến đều bị chịu liên lụy. Ngu Hồng Diệp là thứ nữ Ngu gia, qua tay nhiều người bị biếm vào thanh lâu. Cơ Minh Hàn tuổi còn trẻ cùng đồng liêu xã giao, đối Ngu Hồng Diệp nhất kiến chung tình.

Ngu Hồng Diệp quốc sắc thiên hương, tính tình nhạy bén giảo hoạt, trên thực tế, mặc dù nàng là con gái của tội thần, công tử thiếu gia của thành Yến Kinh cũng vội vàng chạy đến lấy lòng nàng. Sau này Cơ Minh Hàn chuộc thân cho Ngu Hồng Diệp, nghênh cưới nàng vào cửa.

Nếu Cơ Minh Hàn chỉ là xuất thân từ nhà bình thường, nhiều nhất cũng là bị người ta nói xấu. Đáng tiếc Cơ Minh Hàn là Kim Ngô tướng quân, là Túc Quốc Công, trong tộc Cơ gia mọi cách ngăn cản Cơ Minh Hàn nghênh cưới Ngu Hồng Diệp. Nhưng mà Cơ Minh Hàn làm việc theo ý mình, cũng không làm gì được.

Một năm sau khi Ngu Hồng Diệp và Cơ Minh Hàn thành thân, Ngu Hồng Diệp sinh hạ Cơ Hành, lúc Cơ Hành một tuổi, Đông Hạ tới xâm phạm, Cơ Minh Hàn lĩnh mệnh xuất chinh, mang theo chiến thắng trở về, lại nhận được tin Ngu Hồng Diệp bệnh nặng không trị được.

Ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hạ nhân trong ngoài Cơ gia đều bị thay đổi, mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngu Hồng Diệp từ đó rốt cuộc không xuất hiện qua, mà Cơ Minh Hàn cũng chặt đứt liên hệ với trong tộc, từ đó một nhà Túc Quốc Công không còn gia tộc đứng sau nữa.

Sau khi xử lý tốt hết thảy, Cơ Minh Hàn đã biến mất, chỉ còn lại ấu tử Cơ Hành, được tổ phụ là lão Túc Quốc Công nuôi nấng. Lại sau nữa, tiên đế ốm chết, Hồng Hiếu Đế đăng cơ, thiếu niên Cơ Hành kế thừa tước vị, mười bốn tuổi trở thành quốc công gia trẻ tuổi nhất Yến triều.

Cuộc đời của phụ thân Cơ Hành, ngược lại rất có màu sắc truyền kỳ, đến lượt bản thân Cơ Hành, cũng không kém gì.

Để cho dân chúng Yến triều nói chuyện hăng say, đầu tiên không phải dung mạo Cơ Hành còn ai.

Nghe nói mẹ đẻ Cơ Hành Ngu Hồng Diệp chính là mỹ nhân nổi danh thiên hạ, một cái nhấc tay một nụ cười như người trong tranh vẽ, lại linh động hơn người trong tranh, đảm đương được danh xưng “Yêu nữ”. Gương mặt của Cơ Hành phần lớn kế thừa nét đẹp của mẫu thân, có thể làm cho người nhìn ngơ ngẩn. Mà khí chất của hắn lại kế thừa lãnh khốc của Cơ Hành, người làm đến Kim Ngô tướng quân, tính tình tự nhiên kiên nghị.

Cơ Hành người này, cực đẹp cực lạnh, cũng không phải nói hắn xa cách với người, mà là nội tâm tàn khốc, hỉ nộ vô thường. Có lẽ một giây trước còn đang đối đãi với ngươi ôn nhu, giây tiếp theo đã có thể không nháy mắt sai người kéo ngươi ra ngoài chém đầu. Dân chúng Yến Kinh gọi hắn là“Ngọc Diện Tu La”, nhưng vô luận tính tình âm trầm như thế nào, như cũ có rất nhiều rất nhiều thiếu nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Mà bản thân hắn cũng thập phần phô trương, nghe đồn nhà quan ở Yến Kinh, đừng nói là đại thần, chính là thân vương hoàng tử, thấy hắn cũng phải kiêng kị vài phần. Cơ Hành tâm cơ thâm trầm, nếu đắc tội hắn, cũng là đã tìm cho chính mình một đống phiền toái. Hắn thích ăn mặc lòe loẹt, càng nổi bật rực rỡ lên, cũng thích đẹp ghét xấu, trong phủ từ trên xuống dưới cho dù là gã sai vặt đổ bô cũng xinh đẹp tuấn tú.

Cơ Hành có hai sở thích, một là ngắm hoa, hai là xem kịch. Trong phủ của hắn sưu tầm các loại thế gian kỳ hoa, thích gọi gánh hát nghe kịch. Nghe thấy không tệ, tiền thưởng ngàn lượng, nghe không hay, thì gọi người mang gánh hát đuổi ra ngoài Yến Kinh ngàn dặm, con hát thành Yến Kinh đều đối với hắn vừa yêu vừa hận.

Có người nói, Cơ Hành thích xem kịch là bởi vì có sở thích nuôi con hát, rất nhiều công tử thiếu gia nhà cao cửa rộng ở thành Yến Kinh cũng có sở thích không thể để người biết như vậy. Cho đến sau này vị Liễu Sinh kép chính của gánh hát Cát Tường nổi danh kinh thành bị đánh gãy tứ chi ném ra ngoài cửa Quốc công phủ, nghe nói là bò lên giường không thành bị ném ra, lời đồn đó mới tự sụp đổ.

Nói tóm lại, Túc Quốc Công Cơ Hành chính là một người vô cùng ương ngạnh, hỉ nộ vô thường, âm trầm đáng sợ, tuyệt sắc mỹ nhân không hiểu thương hương tiếc ngọc.

Mỹ nhân có độc, vẫn là mỹ nhân.

Đồng Nhi cũng đã nghe nói qua đại danh của Túc Quốc Công, tám năm trước bọn họ đến cái am ni cô này, lúc đó Khương Lê mới bảy tuổi, khi đó Túc Quốc Công đã mười sáu, Yến Kinh người nào không biết, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy.

“Làm sao cô nương nhận ra đó là Túc Quốc Công?” Đồng Nhi hỏi: “Cô nương từ trước cũng chưa từng gặp qua Túc Quốc Công nha.”

Khương Lê hơi hơi mỉm cười.

Làm sao nàng lại biết Túc Quốc Công, lúc nàng vẫn là Tiết Phương Phỉ, gả cho Thẩm Ngọc Dung đến Yến Kinh, dần dần, thanh danh đệ nhất mỹ nhân Yến Kinh rơi ở trên người nàng. Túc Quốc Công thích đẹp ghét xấu, lúc ấy cũng nghe tới danh tiếng Tiết Phương Phỉ.

Mà Túc Quốc Công đánh giá Tiết Phương Phỉ như thế nào? Nghe nói Túc Quốc Công có một lần ở trên đường cái, nhìn thấy Tiết Phương Phỉ và muội muội Thẩm Ngọc Dung cùng nhau dạo cửa hàng châu báu, chỉ liếc mắt một cái, giễu cợt nói: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng không có linh hồn.”

Lời này được coi như truyện cười được truyền một thời gian ở thành Yến Kinh, đặc biệt là những thế gia tiểu thư đó, đột nhiên nhiều thêm Tiết Phương Phỉ một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy, thế gia tiểu thư tự nhiên không phục, Cơ Hành có thể tính là hung hăng trút được cơn tức cho các nàng. Cũng có nam tử vì Tiết Phương Phỉ bênh vực kẻ yếu, rồi lại không dám công khai đắc tội Cơ Hành.

Bản thân Tiết Phương Phỉ không cảm thấy cái gì, Thẩm Ngọc Dung lại vì chuyện này bực mình, trái lại Tiết Phương Phỉ còn an ủi hắn. 

Muội muội và mẫu thân Thẩm Ngọc Dung lại cảm thấy Tiết Phương Phỉ làm Thẩm gia bị chê cười, vì thế cấm túc nàng không được ra cửa ba tháng.

Hiện tại nghĩ lại, nàng vẫn đối với lời nói của Túc Quốc Công không có gì tức giận, thậm chí cảm thấy Cơ Hành nói rất đúng. Khi đó gả cho Thẩm Ngọc Dung, nàng vì lấy lòng Thẩm mẫu cùng cô em chồng, thu lại bản tính thật sự của mình,trói  buộc tay chân sống qua ngày. Học làm hiền thê lương mẫu, nhưng không còn như lúc thiếu nữ linh động vui vẻ nữa.

Yêu một người yêu đến hy sinh bản thân mình, biến thành một người khác, còn không phải là hèn mọn như hạt bụi, không có linh hồn?

Khương Lê nói: “ Trong Yến triều hình dáng như vậy, cũng chỉ có Túc Quốc Công. Huống chi, khóe mắt của hắn còn có nốt ruồi đỏ.”

Đồng Nhi không nghi ngờ gì nữa, chỉ nghi hoặc hỏi: “Nhưng làm sao Túc Quốc Công sẽ đến nơi này? Cũng là tới dâng hương sao?”

Đương nhiên không phải.

“Có lẽ hắn là tới ngắm hoa.” Khương Lê nghĩ nghĩ, không khỏi bật cười, “Không nghĩ tới nhìn thấy một hồi kịch hay. Hai chuyện yêu thích nhất trong cuộc đời, một ngày đều thỏa mãn, hiện tại tâm trạng của hắn nhất định rất không tệ.”

Đương nhiên, chính nàng cũng giống vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương