“Tần Thiếu, mời anh đi hướng này”
“Hôm nay có người mới không ?”
Tên quản lí vui mừng giới thiệu.

“Có, tất nhiên là có, Tần Thiếu cứ yên tâm, hàng mới ở chỗ chúng tôi sẽ luôn chuẩn bị cho anh”
“Được, tôi đợi”
Tần Thiếu Nhiên đi vào phòng VIP, anh ta vừa ngồi vào chỗ thì phục vụ đã mang lên rất nhiều rượu đắc tiền, nhưng có vẻ với anh ta thì đây là chuyện quá bình thường.

Bạn bè anh ta bên ngoài lúc này đi vào.

“Tần Thiếu, đến sớm vậy ?”
“Mọi hôm đến trễ, hôm nay đến sớm không được à ?”
“Được, được”
Đúng lúc đó quản lí bên ngoài dẫn vào mấy cô gái xinh đẹp, quyến rũ.

Bọn họ ánh mắt ai cũng sắc sảo nhìn khắp nơi lựa chọn con mồi, lúc này Tần Thiếu Nhiên hỏi quản lí.

“Chẳng phải bảo có hàng mới sao ? Mấy cô ta tôi thấy chả có gì mới cả”
Quản lí cười nham hiểm.

“Tần Thiếu đừng vội, có hàng mới dành cho anh thật mà”
Quản lí kéo mạnh một cô gái đang nấp phía sau, giây phút cô gái đó bước ra mọi người đều ngạc nhiên, khen ngợi.

“Dáng người đẹp thật đó nha, lại còn trông rất trẻ nữa”
“Nhìn vẻ thẹn thùng của cô ta kìa, đúng là hàng mới”
“Đừng có mơ tưởng, là hàng mới thì phải để cho Tần Thiếu thử trước”
“Đúng đó, đó là hàng của Tần Thiếu đó”
Cô gái trước mặt ánh mắt long lanh, đôi môi nhỏ xinh, Tần Thiếu Nhiên vừa thấy đã cảm thấy cô ta rất vừa mắt.


Tần Thiếu Nhiên ngoắc tay, quản lí hiểu chuyện liền đẩy cô ta lên chỗ Tần Thiếu Nhiên, một mạch khiến cô ấy ngã vào người Tần Thiếu Nhiên.

Vừa chạm vào người thì anh đã cảm giác được sự run rẩy của cô.

Tần Thiếu Nhiên cười mỉm xua tay bảo quản lí ra ngoài, còn những người kia lần lượt được bạn của anh ta lựa chọn, Tần Thiếu Nhiên nhìn chăm chăm cô gái trước mặt, anh choàng tay ôm lấy eo cô, cô ấy muốn đẩy ra nhưng sức lực lại vô cùng yếu ớt.

“Cô……tên gì ?”
Cô ấy run rẩy nói.

“Niệm…….

.

Niệm Khiết”
“Cô làm ở đây bao lâu rồi ?”
“Chỉ mới làm ngày đầu”
“Tại sao lại lựa chọn làm ở đây ?”
“Ở đây…….

có thể kiếm nhiều tiền”
Nghe được câu này Tần Thiếu Nhiên liền cười khi miệt, anh nghĩ rất đúng, những cô gái làm việc ở đây thì chỉ là vì tiền, anh ấy nghĩ cô là kẻ thích tiền nên liền ác cảm đẩy cô ra.

Niệm Khiết ngã sang một bên, Tần Thiếu Nhiên bảo cô ấy rót rượu cho anh.

“Mau rót rượu đi”
Niệm Khiết ngoan ngoãn làm theo, đôi tay cô lúc này vẫn còn run rẩy, cô ấy đưa ly rượu cho Tần Thiếu Nhiên nhưng anh lại bảo cô ấy uống hết nó.

“Uống nó đi”
“Nhưng tôi……không biết uống rượu”
“Muốn kiếm tiền mà lại không biết uống rượu, cô không biết uống rượu mà lại vào đây làm à ? Đừng giả vờ ngây thơ với tôi, mau uống cho tôi”
Tần Thiếu Nhiên cưỡng ép đổ rượu vào miệng Niệm Khiết, cô ấy chống cự nhưng không được, cô ấy bị đổ rượu ướt hết cả váy.

Sau khi đổ hết ly rượu Tần Thiếu Nhiên lạnh nhạt đuổi cô đi thay đồ.

“Bẩn hết đồ rồi, nhìn thật chướng mắt, mau cút đi cho tôi”
Nói xong anh ta còn quăng một sấp tiền vào người cô.

Niệm Khiết uất ức rơi lệ, cô cúi từ từ đứng dậy ra ngoài, vô tình lúc cô đứng dậy nước mắt của cô đã rơi vào tay Tần Thiếu Nhiên, khiến anh ta ngơ ngác một lúc.

Một cô gái bên cạnh nhìn thấy Niệm Khiết khóc lóc chạy ra ngoài, cô ấy lo lắng cầm ly rượu đi sang chỗ Tần Thiếu Nhiên.

“Tần Thiếu, sao anh lại trút giận với cô ấy vậy ? Hay là để em mời rượu anh nha”
Cô ấy là Liễu Nguyên, người làm việc ở đây khá lâu, vì biết nguyên nhân vì sao Niệm Khiết vào đây làm nên cô ấy luôn cố gắng chỉ bảo cô ấy một cách chu đáo.

Tần Thiếu Nhiên lãnh đạm cầm ly rượu lên cụng ly với Liễu Nguyên.

Tần Thiếu Nhiên thấy có vẻ Liễu Nguyên rất quan tâm Niệm Khiết nên bắt đâu thăm dò.

“Cô quen với cô ta ?”
“À, cũng không quen thân lắm, chỉ là tuổi còn khá trẻ lại vào đây làm nên chú tâm một chút, sợ cô ấy chọc giận các ông chủ như Tần Thiếu thì chỗ chúng tôi khó sống rồi”
“Vì sao cô ta lại vào đây làm vậy ?”

Liễu Nguyên sợ Niệm Khiết sẽ bị làm phiền nên cố tình che giấu.

“À, thì anh cũng biết rồi, khó khăn nên mới vào đây làm, chứ nếu chúng tôi là mấy tiểu thư nhà danh giá kia thì vào đây làm gì chứ ?”
“Khéo ăn nói thật, được, nếu hôm nay cô phục vụ tôi tốt thì tôi sẽ thưởng lớn cho cô”
“Cảm ơn Tần thiếu”
Sáng hôm sau khi Nhậm Nhã Lâm chưa mở tiệm thì xe của Lục Thành đã dừng trước cửa.

“Nhậm Nhã Lâm”
Nhậm Nhã Lâm đang dọn dẹp đồ trước cửa thì giật mình quay lại.

“Hả…….

Sao vậy ?”
“Cô chưa mở tiệm à ?”
“Ờ……tôi chuẩn bị, có chuyện gì không ?”
“Cuối tuần này là tiệc mừng thọ của bà nội, tôi muốn đặt chỗ cô một bó hoa để tặng cho bà, sẵn tiện hôm đó tôi cũng đến đón cô luôn”
“À, vậy sao ? Được rồi, anh muốn bó hoa gì ? Cứ nói với tôi”
Lục Thành vừa định lên tiếng thì có điện thoại gọi đến.

“Bác sĩ Lục, anh đã đến bệnh viện chưa ?”
“Tôi chuẩn bị đến, có việc gì sao ?”
“Bệnh nhân bị bị tai nạn hai hôm trước nhập viện có hiện tượng không ổn, anh mau đến xem đi”
“Được, tôi đến ngay”
Lục Thành gấp gáp quay sang Nhậm Nhã Lâm.

“Cô cảm thấy cái nào phù hợp thì cứ bó giúp tôi, tôi còn việc ở bệnh viện, tôi đi đây”
“Được”
Lục Thành vừa đi thì Nhậm Nhã Lâm cũng vừa mở cửa, ở phía sau lại có người đến, nhưng người này trực tiếp đi đến ôm lấy ấy.

“Chị Nhã Lâm”
Nhậm Nhã Lâm thấy người che kín toàn thân thì có chút sợ hãi, cô ấy hoảng loạn đẩy người kia ra.

“Cậu là ai ? Đừng có đụng vào tôi”
Chàng trai kia lập tức ra hiệu cho Nhậm Nhã Lâm nhỏ tiếng.

“Chị nhỏ tiếng thôi, là em đây Dương Việt”

Âu Dương Việt tháo khẩu trang ra, vì sợ người hâm mộ nhận ra nên cậu ấy liền kéo Nhậm Nhã Lâm vào trong tiệm.

Vào đến bên trong Nhậm Nhã Lâm nhìn kĩ thì mới nhận ra.

“Tiểu Việt, là em đó à ? Em làm chị giật mình đó, cứ tưởng là biến thái không đó”
“Chị có thấy tên biến thái nào đẹp trai như em chưa ?”
“Em đúng là, nhưng em đến đây rồi A Nghiên đâu ?”
“À, chị ấy đi lí hợp đồng quản cáo cho em rồi”
“Hợp đồng của em lại để cho cậu ấy kí, em không sợ cậu ấy bán rẻ em à ?”
“Không có, em tin chị ấy mà”
Nhậm Nhã Lâm cười bất lực, cô ấy đi vào lấy nước cho Âu Dương Việt.

“Chẳng phải nói lần này về đây để nghỉ ngơi sao ? Sao lại nhận công việc rồi ?”
“Chị Nghiên chưa nói với chị à ? Em sẽ chuyển về hoạt động trong nước, về sau em có thể thường xuyên gặp chị rồi”
“Đừng, tuyệt đối đừng náo loạn tiệm hoa của chị, chị không muốn tiệm hoa nhỏ này của chị phải lên hot search đâu”
“Vậy thì chẳng phải tiệm hoa của chị sẽ đắc hơn sao ?”
“Chị không cần đâu, bình yên mỗi ngày là tốt lắm rồi”
“Tối nay chị cùng em đi ăn được không ?”
“A Nghiên có đi cùng không ?”
“Không có, em chỉ là lâu quá không gặp chị nên muốn mời chị đi mà thôi”
“Vậy à ? Vậy được”
“Vậy giờ em về công ty trước, tối nay em sẽ để trợ lí đến đón chị”
“Được”
Âu Dương Việt vui vẻ rời đi, để lại Nhậm Nhã Lâm đầy suy nghĩ.

“Thằng nhóc con, cảm xúc nhỏ nhoi của em chẳng lẽ chị không nhận ra sao ? Nhưng…….

đối với chị thì em chỉ là một cậu em trai mà thôi, mong em sẽ sớm gạt bỏ hy vọng đó càng sớm càng tốt”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương