Dị Kiếm Khách
-
Chương 4: Hoa tình trước tử địa
Vùng quan ngoại khô cằn khác hẳn với Trung Thổ. Nếu ban ngày là sự đối mặt với những ngọn cuồng phong mang theo sức nóng cháy da thịt, thì ban đêm là cái giá rét lạnh lẽo đến độ những tảng đá phải cất lên những tiếng rên răng rắc. Khi chúng rên lên như thế thì y như rằng hôm sau chúng đã bị rạn nứt. Và cứ như thế trên Hoàng Thiên nhai chẳng chẳng khác nào một vùng hoang sơ với lớp đá tai mèo vừa sắc nhọn như mũi kiếm mũi dao. Trong một không gian như thế thì chẳng có sinh vật nào tồn tại được nếu không có một khả năng đặc biệt để sinh tồn. Ở Hoàng Thiên nhai chỉ có một loài vật tồn tại được với sự khắc nghiệt, đó là loài bò cạp núi với màu đen tuyền, chỉ nhìn thấy thôi là đã rởn cả xương sống rồi.
Lũ bò cạp núi tồn tại ở Hoàng Thiên nhai vì sự ban ân của tạo hóa cho vùng đá khô cằn hoang sơn này.
Thiên Tống và Như Băng phải bỏ ngựa để bước vào Hoàng Thiên nhai.
Con tuấn mã đã mệt mỏi của hai người đã kiệt sức khi đến vùng quang ngoại xa xôi này. Nó cũng không thể dùng bốn vó ngựa dẫm lên những hòn đá tai mèo, cho dù đã được đóng móng.
Như Băng lưỡng lự khi thấy những hòn đá tai mèo sắc nhọn khi đặt chân đến hẻm vực dẫn vào Hoàng Thiên nhai. Vầng nhật quang đã xế bóng, nhưng hai người vẫn có cảm tưởng mình đang đứng trước một lò rèn với từng luồng khí nóng bức tử trong hẻm vực thổi ra.
Thiên Tống nhìn sang Như Băng nói :
- Hà tiểu thư! Chúng ta vào chứ?
Như Băng lưỡng lự nói :
- Có chỗ nào để cho Như Băng đi không?
- Nếu Hà tiểu thư không ngại thì tại hạ sẽ cõng tiểu thư vậy!
- Chỉ sợ đôi chân của công tử sẽ bị rách toạt bởi những hòn đá tai mèo trong Hoàng Thiên nhai.
Thiên Tống hóm hỉnh nói :
- Đi cùng với một mỹ nữ như tiểu thư chắc Thiên Tống không ngại chân mình nát bét đâu!
Nàng nguýt Thiên Tống :
- Nếu huynh không ngại đôi chân bị rọc toát thì Như Băng sao lại ngại ngùng chứ?
Thiên Tống ghé lưng xuống, Như Băng vòng tay qua cổ Thiên Tống.
Thân nàng dán sát vào lưng Thiên Tống. Cùng với thân thể mềm mại như của nàng dán sát vào lưng Thiên Tống là mùi xạ hương thoang thoảng xông vào hai cánh mũi. Miệng nàng phả ra một mùi xạ hương cùng làn hơi thở thật nhẹ phả vào má Thiên Tống.
Thiên Tống thả bước qua hẻm vực. Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh sợ không?
- Nói như thế thì Như Băng đang sợ?
- Nếu không có Thiên Tống, Như Băng chẳng bao giờ dẫn thân đến vùng đất hoang vu này!
Vừa bước qua hẻm vực, Thiên Tống đã dừng bước, chậm rãi nói :
- Chúng ta e rằng sẽ có khách đến viếng đó!
Nàng tròn mắt nhìn chàng :
- Đây đâu phải là Nguyệt lâu để Như Băng tiếp khách!
- Khi người ta được ngưỡng mộ thì ở đâu cũng có sự ngưỡng mộ cả!
- Như Băng không tin mình lại có nhiều sự ngưỡng mộ đến như vậy!
Thiên Tống đặt Như Băng xuống đất một cách thật nhẹ nhàng, cứ như sợ những cạnh sắc của những viên đá tai mèo sẽ rọc nát đôi chân thon thả của nàng.
Cùng lúc, ba bóng người từ trong Hoàng Thiên nhai lướt ra. Mặc dù chạy trên thảm đá tai mèo, như thể chạy trên bàn chông nhưng cước pháp của những người đó chẳng hề có chút e dè gì. Thậm chí họ còn nện chân trên thảm đá tai mèo, tạo ra những âm thanh cạch cạch.
Ba gã hắc y nhân dừng bước trước mặt Thiên Tống và Như Băng. Họ rọi đôi mắt sáng quắc nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống ôn nhu nói :
- Ba vị đây là người của Thiên Sứ bóng tối muốn chặn đường tại hạ lại?
Ba gã đó không trả lời Thiên Tống.
Thấy những người đó không đáp lời mình, Thiên Tống nghĩ ngay đến hiện tượng những người này cũng đã bị họ cắt lưỡi nên không thối ra lời được.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì ba gã hắc y đồng loạt xông tới.
Cả ba gã đó dẫm mạnh chân xuống thảm đá tai mèo mà chân chẳng hề hấn gì.
Ngay sau âm thanh khô khốc phát ra từ dưới chân của ba gã đó, họ như thể biến thành những con mãnh thú đói mồi lao thẳng vào Thiên Tống và Như Băng.
Như Băng thét lên :
- Thiên Tống huynh! Cứu Như Băng!
Ảnh Huyết kiếm chớp động đỏ ối.
Cùng với ảnh kiếm chớp động đó, ba gã hắc y khách đổ ngay xuống thảm đá Hoàng Thiên nhai. Tất cả đều bị trúng những chiêu kiếm giống hệt như nhau. Như Băng chỉ thấy một đường chỉ máu xuất hiện ngay giữa ngực họ.
Thiên Tống chúc mũi kiếm xuống đất. Trên đầu mũi kiếm của Thiên Tống chỉ duy nhất có một giọt máu rỉ xuống, điểm lên một viên đá tai mèo.
Như Băng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Thiên Tống nói :
- Thiên Tống huynh đúng là một kiếm thủ lợi hại. Đi cùng với huynh, Như Băng cảm thấy an toàn vô cùng.
Thiên Tống lắc đầu, ôn nhu nói :
- Tại hạ không nghĩ mình chỉ gặp những cao thủ tầm thường như thế này. Ba gã này có lẽ chỉ là những vật tế thân cho diêm chúa.
Thốt ra câu này, Thiên Tống chợt nghĩ đến khinh công của ba gã đó.
Thiên Tống nghĩ thầm :
- “Nếu cả ba người đều tầm thường thì sao họ lại thản nhiên lướt đi trên thảm đá tai mèo này?”
Ý niệm đó khiến Thiên Tống tò mò nhìn xuống chân ba gã đó.
Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh nhìn gì?
- Đôi giày những người mang dưới chân là những đôi giày được may riêng cho họ để đi trên thảm đá tai mèo này.
Vừa nói Thiên Tống vừa cởi giày những gã đó. Chàng xé đế một đôi mới phát hiện ra trong đôi giày được lót một miếng thép để chạy trên thảm đá tai mèo.
Thiên Tống buột miệng nói :
- Hay thật!
Nhìn lại Như Băng, Thiên Tống nhỏ nhẹ nói :
- Như Băng! Tại hạ và cô nương có thể dùng những chiếc giày này để đi vào Hoàng Thiên nhai!
- Thiên Tống huynh không còn cõng Như Băng nữa?
Chàng giả lả nói :
- Đôi tay của tại hạ cần bảo vệ cho tiểu thư hơn!
Hai người dùng những đôi giày có bọc sắt dưới đế đi lẫn vào trong Hoàng Thiên nhai. Đang bước chợt Như Băng rú lên :
- Thiên Tống huynh!
Nàng gọi Thiên Tống mà người như nhũn hẳn ra. Thiên Tống đỡ lấy Như Băng. Người nàng nhũn ta trong vòng tay Thiên Tống.
Nàng lặp bặp nói :
- Thiên Tống huynh... Dưới chân... Dưới chân Như Băng.
- Tại hạ nào thấy gì dưới chân nàng?
- Có mà!
Thiên Tống cuối nhìn xuống, trên giày Như Băng có một con bò cạp núi đen kịt.
- Nàng đừng nhúc nhích!
Thiên Tống vừa nói vừa búng chỉ hất con bò cạp xuống khỏi giày của Như Băng. Chàng nhìn nàng mỉm cười nói :
- Ngay cả lũ bò cạp núi cũng biểu lộ sự ngưỡng mộ nàng.
Nàng vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh :
- Trong này bọ cạp nhiều lắm!
Thiên Tống hối thúc :
- Nếu như vậy thì phải đi nhanh thôi!
Như Băng lắc đầu :
- Như Băng không đi nổi nữa đâu!
Thiên Tống nhướn mày hỏi :
- Tại sao?
- Như Băng sợ lắm!
- Nàng sợ đến nỗi không bước đi được nữa ư?
Nàng gật đầu :
- Như Băng sợ!
- Tất cả những trang tiểu thư đài các trên thế gian đều có những nỗi sợ hãi lạ lùng!
Thiên Tống nói dứt câu, bất ngờ vòng tay qua vòng tiểu yêu của Như Băng, nhấc bổng lên khỏi mặt đá tai mèo. Chàng cắp Như Băng thi triển khinh công lao nhanh về phía trước.
Khi ánh mặt trời sụp hẳn xuống, Thiên Tống mới cắp được Như Băng vượt qua khỏi hẻm vực đá tai mèo. Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên mọi cảnh vật.
Thiên Tống dừng chân dưới một phiến đá có bề mặt phẳng lì.
Trên phiến đá có khắc một dòng chữ :
“Nhục Nhân Địa”
Bóng tối trong Nhục Nhân Địa khiến Thiên Tống phải lưỡng lự. Chàng có cảm giác mình đang đứng trước hàm một con quái vật khổng lồ, mà bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chững lấy mình và Như Băng.
Nhìn sang Như Băng, Thiên Tống nói :
- Như Băng! Chúng ta phải vào Nhục Nhân Địa!
Nàng gật đầu đáp :
- Chúng ta sẽ ở lại đây chờ đến sáng rồi hãy vào có được không? Vào Nhục Nhân Địa ban đêm, Như Băng sợ lắm!
- Thiên Sứ bóng tối sao lại chọn Nhục Nhân Địa làm chỗ trú chân cho mình?
Nàng mỉm cười :
- Nếu huynh gặp Thiên Sứ bóng tối, tất y sẽ trả lời cho huynh vì sao y chọn Nhục Nhân Địa làm chỗ trú thân!
- Thôi được rồi! Thiên Tống và Như Băng tạm thời qua đêm ở đây!
Thiên Tống gom những cành khô chất lại rồi nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên tỏa sáng một vùng không gian Nhục Nhân Địa. Mặc dù có đống lửa sưởi ấm, nhưng cái giá rét của Hoàng Thiên nhai vẫn chi chit như những muôn ngàn mũi kim châm vào da thịt Thiên Tống. Cảm giác đó buột chàng phải nhìn qua Như Băng.
Hai tay khoanh tròn trước ngực, Như Băng co người lại như thể muốn chống lại cái lạnh đang dày xé thân xác nàng.
Thiên Tống choàng tay qua vai nàng nhỏ nhẹ nói :
- Như Băng! Hãy nép vào người tại hạ để tránh những ngọn gió đêm rét ở đây!
Nàng nhìn Thiên Tống. :
- Huynh biết Như Băng lạnh à?
Thiên Tống gật đầu.
Như Băng nép người vào Thiên Tống, Như Băng lắng nghe âm thanh cách cách của những tảng đá đang vỡ ra trong Hoàng Thiên nhai bởi cái lạnh giá buốt.
Nghe những âm thanh canh cách đó, bất giác Như Băng buột miệng hỏi :
- Thiên Tống! Huynh có sợ không?
Thiên Tống mỉm cười :
- Nàng đoán xem Thiên Tống có sợ không?
- Làm sao Như Băng có thể biết được ý niệm trong đầu huynh?
- Vậy nàng có sợ không?
Như Băng gật đầu :
- Sợ!
- Thế thì Thiên Tống cũng sợ! Trong hoàn cảnh này chỉ có gỗ đá vô tri mới không biết sợ! Còn đã là con người thì hẳn ai cũng phải biết sợ!
- Nếu Thiên Tống sợ thì Như Băng hẳn phải càng sợ hơn nữa!
- Tại sao?
- Như Băng đang dựa vào Thiên Tống xua đi sự sợ hãi trong tâm Như Băng!
Thiên Tống chợt bịt miệng nàng lại, y ôn nhu nói :
- Chúng ta lại có khách!
Vẻ căng thẳng lại lộ rõ trên ánh mắt của Như Băng.
Thiên Tống rọi nhãn quang về phía phiến đá Nhục Nhân Địa. Trong màn sương, chàng thấy thấp thoáng một bóng người vận thụng y có mũ trùm đầu đang hướng mặt về phía mình và Như Băng.
Bỗng nhiên người đó biến mất dạng.
Thiên Tống hỏi Như Băng :
- Như Băng, nàng biết người đó chứ?
- Người nọ hẳn là Nhục nhân trong Nhục Nhân Địa!
Thiên Tống cau may :
- Nhục nhân? Tại hạ mới nghe cái tên này!
- Như Băng chỉ biết Thiên Sứ bóng tối bị giam trong Nhục Nhân Địa. Từ trước đến nay chưa một ai bước vào Nhục Nhân Địa mà quay trở ra.
- Thiên Tống và Như Băng phải bước vào Nhục Nhân Địa! Chúng ta cũng như những người khác, có vào mà không có ra!
- Nếu như Thiên Tống huynh muốn tìm Thiên Sứ bóng tối?
- Tại hạ phải gặp Thiên Sứ bóng tối. Vậy nàng có muốn đi cùng với ta không?
- Thiên Tống và Như Băng đi cùng trên một chuyến đò mà! Một kẻ qua sông, một người ở lại làm sao được?
- Tại hạ cảm nhận trong Nhục Nhân Địa lành ít dữ nhiều! Nàng không sợ à?
- Có Thiên Tống, Như Băng không còn sợ điều gì nữa! Nếu Như Băng có mệnh hệ gì thì Thiên Tống phải ân hận với bản thân mình. Thiên Tống đã hứa phải bảo vệ Như Băng bằng chính mạng của mình!
Một luồng gió rét đã thổi qua. Như Băng nép gọn vào người Thiên Tống để nép làn gió đó. Nàng co người như một đứa bé muốn dấu mình trong sự che chở của Thiên Tống.
Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh hồi hộp không?
- Có một chút gì đó khiến tại hạ hồi hộp!
- Đó là cái gì?
- Một thứ cảm giác rất mơ hồ. Nhưng có lẽ điểm hồi hộp xuất phát từ Như Băng.
- Sao? Như Băng khiến cho Thiên Tống huynh phải hồi hộp à?
- Thiên Tống chỉ nói đó là điểm xuất phát thôi. Hẳn chưa có một trang nam tử nào được may mắn như Thiên Tống. Người ta chỉ cần đối ẩm với Như Băng là đã có kẻ phải thí mạng ở Nguyệt lâu, còn Thiên Tống thì được nàng nép vào người mình! Chính điều đó tạo ra sự hồi hộp trong Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh đang nghĩ như thế đã là...
Thiên Tống cướp lời nàng :
- Không! Tại hạ không nghĩ mình có đặng chút tình yêu của nàng đâu.
Một mỹ nhân khôn ngoan thì không bao giờ trao tình cho một gã lữ khách lãng du trên chốn võ lâm giang hồ!
- Thế huynh nghĩ gì?
- Ta và nàng chỉ là hai kẻ chung một con thuyền cùng hướng đến cái đích là Thiên Sứ bóng tối!
Hai cánh môi nàng mím lại. Trong ánh lửa bập bùng, chân diện Như Băng toát ra nét huyền ảo vừa đẹp vừa có cái gì đó rất khác thường. Để tạo ra hấp lực mơ hồ đối với Thiên Tống.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Nếu Như Băng có tình với huynh thì trái tim huynh có sự thổn thức với Như Băng không?
- Nàng đoán xem Thiên Tống là người như thế nào?
- Nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
- Thiên Tống dám đoan chắc với nàng. Cho dù là đương kim Hoàng thượng, ngồi trên chiếc ngai cửu đỉnh, khi gặp Như Băng cũng phải ngây ngất đó. Nam tử hán đỉnh thiên lập địa thì ai qua được đương kim hoàng thượng!
- Thiên Tống đã thú nhận sự xao động của mình trước nhan sắc của Như Băng?
Nói rồi nàng mỉm cười.
Như Băng hỏi dồi :
- Như Băng nói đúng không?
Thiên Tống gật đầu nói :
- Thiên Tống đã nói rồi, mình là một kẻ rất tầm thường!
- Vậy ư? Nếu như huynh lại gặp một mỹ nữ khác đẹp hơn Như Băng, thì huynh có xúc cảm không?
- Nàng nói xem, ta có xúc cảm không?
Như Băng lưỡng lự rồi nói :
- Đối với nam nhân, nhan sắc của nữ nhân là một món ăn mà họ luôn luôn thiếu. Thậm chí có thể nói món ăn đó không bao giờ đủ với nam nhân!
- Sự chiếm hữu, tham lam và vị kỹ cũng không bao dung luôn gắn liền với bản tính của nam nhân!
Nhìn xuống Như Băng, Thiên Tống ôn nhu nói tiếp :
- Với một ai khác thì họ sẽ trả lời Như Băng, nàng là người đầu tiên và sẽ là ngươi cuối cùng trong cuộc đời họ, nhưng Thiên Tống thì không!
- Tại sao?
- Bởi Thiên Tống rất thật! Tại hạ không muốn dấu lòng mình! Như Băng đúng là đóa hoa tuyệt sắc mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn sở hữu nó!
- Huynh cũng giống như những gã nam nhân kia?
- Không sai! Nhưng nếu Thiên Tống bắt gặp một mỹ nữ khác có nhan sắc hơn Như Băng, chắc chắn tại hạ cũng để mắt đến!
Nàng bật cười thành tiếng.
Thiên Tống nhìn nàng gượng cười nói :
- Nàng nghĩ ta nói không thật nên cười chăng?
Như Băng lắc đầu nói :
- Thiên Tống huynh rất thật! Như Băng cười vì Thiên Tống huynh thấy giai nhân chỉ để mắt đến thôi, còn chữ tình thì chắc chắn đã thuộc về một người khác!
Nàng chớp mắt rồi từ tốn hỏi tiếp :
- Nữ nhân được may mắn có được chữ tình của huynh là ai vậy? Hẳn nàng ta phải là một trang giai nhân có một không hai trên đời này?
Thiên Tống ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Nàng ấy rất bình thường. Thậm chí nhan sắc không thể so sánh với Như Băng!
Nàng lườm Thiên Tống.
- Như Băng không tin! Phàm nữ nhân đẹp mới để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm tưởng nam nhân. Nhất là những nam nhân trôi dạt trên chốn võ lâm giang hồ như huynh!
Thiên Tống toan đáp lời nàng thì Như Băng đã bịt miệng lại chàng lại.
Nàng hơi rướn người, chẳng biết vô tình hay cố ý để vùng thượng đẳng có đôi đồi non chạm vào tay Thiên Tống.
Như Băng nói :
- Huynh không cần phải thốt ra câu này, Như Băng cũng đoán được huynh sẽ nói gì! Phải chăng huynh sẽ nói trong mắt huynh thì chỉ có nàng ấy mới là giai nhân?
Nàng nói rồi bỏ tay khỏi miệng Thiên Tống.
Nhìn Như Băng, Thiên Tống nói :
- Còn Như Băng không phải là giai nhân?
- Trong đôi mắt gã si tình, nữ nhân họ yêu mới là người đẹp nhất!
- Thiên Tống đang đắm đuối với nhan sắc của nàng đây!
Như Băng cau mày :
- Thiên Tống huynh đang bỡn cợt Như Băng!
Thiên Tống bật cười.
Như Băng ngạc nhiên hỏi :
- Thiên Tống huynh cười cái gì?
- Không có gì cả đâu!
Lời nói vừa dứt trên miệng Thiên Tống, bất thình lình Như Băng bá tay vòng lấy cổ Thiên Tống kéo chàng xuống rồi áp chặt hai cánh môi nàng vào môi của Thiên Tống.
Đôi cánh môi của hai người dán chặt vào nhau.
Khi họ rời nhau ra, ánh mắt của Như Băng còn long lanh cảm giác ngọt ngào từ nụ hôn đó.
Thiên Tống hỏi :
- Sao nàng lại làm vậy?
Nàng mỉm cười :
- Để lại dấu ấn trong Thiên Tống!
- Nàng buột Thiên Tống phải nhớ đến nàng?
Như Băng lắc đầu :
- Không cần! Dù sao thì Như Băng cũng muốn hiến cho Thiên Tống huynh cái gì đó thuộc về mình để giữ lại một thanh kiếm hộ thân cho Như Băng!
- Thiên Tống đã có thỏa ước với nàng, đâu cần nàng phải tạo thêm dấu ấn tình trong Thiên Tống!
Nàng lắc đầu :
- Nam nhân có thể chết vì tình. Hy sinh vì tình nhưng họ sẽ không chết, không hy sinh vì một lời nói!
Thiên Tống lắc đầu :
- Nàng thật thà đến độ Thiên Tống không ngờ tới! Thốt ra câu nói đó hẳn Như Băng đã trù định Thiên Tống sẽ phải nhớ đến nụ hôn của nàng?
Nàng giãy nẩy nói :
- Như Băng đã nói rồi! Không cần huynh phải nhớ! Cố nhân nói đời của một con người rất phù du. Nên bất cứ điều gì cũng có thể đến, và có thể đi.
Nhan sắc của Như Băng cũng vậy! Nó đến với Như Băng nhưng rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ rời khỏi Như Băng. Nên Như Băng phải gieo nó vào tâm huynh để mãi mãi nó tồn tại với cõi đời này!
- Đó là cách giữ nhan sắc hoàn hảo nhất?
- Thiên Tống huynh sẽ nhớ đến Như Băng ngày hôm nay chứ?
- Không chỉ nhớ mà còn sợ mất nữa!
- Sự tham lam của huynh đã bắt đầu trổi lên rồi đó!
- Nếu không là một con người tham lam thì Thiên Tống nên đến Thiếu Lâm tự xuất gia đầu Phật!
Thiên Tống nói xong, bất ngờ cúi xuống hôn nàng. Như Băng như thể đoán trước Thiên Tống sẽ không kiềm chế được bản thân mà thực hiện hành động này. Hai cánh môi nàng đã chực sẵn, hé mở tiếp nhận lấy nụ hôn của y.
Cùng với nụ hôn trao cho Như Băng, vòng tay của Thiên Tống xiết chặt lại như thể muốn hòa tan thể xác của nàng và mình. Ngọn lửa bập bùng hắt lên hai người. Những ngọn gió rét cắt da thịt của Hoàng Thiên nhai như thể bị đầy lùi xa khỏi Thiên Tống và Như Băng bởi nụ hôn đầy chất tình này.
Trong tình cảnh này, trước một trang giai nhân thì ai mà chẳng si tình.
Trên đời này có muôn vàn lời nói để biểu lộ tình cảm nhưng có lẽ chỉ hành động mới là sự biểu lộ lòng nàng và sâu thẳm cho một chữ tình vừa nhen nhóm. Chỉ có hành động mới khiến cho tình yêu thắm đượm một sự ngọt ngào, vốn dĩ đã trở thành sự ban ân của tạo hóa dành cho con người.
Đôi môi của hai người rời khỏi nhau mà cảm giác thèm thuồng vẫn xâm chiếm họ. Sự thèm thuồng đó nhanh chóng bị khỏa lấp bởi một rừng ánh đuốc bừng cháy trong Nhục Nhân Địa.
Hai dãy đuốc chạy dài từ phiến đá ngăn ranh giới chạy dài mất tầm mắt vào tận trong Nhục Nhân Địa. Mỗi một cây đuốc do một người vận thụng y có mũ che kím mặt cầm.
Thiên Tống và Như Băng đứng lên.
Như Băng nắm cứng lấy bàn tay của Thiên Tống. Chân diện nàng lộ ra những nét cực kỳ căng thẳng.
Thiên Tống nhìn sang nói với Như Băng :
- Họ không để cho Thiên Tống và Như Băng được một đêm yên tĩnh nơi ngưỡng cửa của họ.
- Thiên Tống huynh sẽ làm gì?
- Đã đến thì phải vào!
- Như Băng cảm giác mình đang đứng trước cửa a tỳ!
- Nhân gian cũng có sự đau khổ chẳng khác gì cõi a tỳ!
Thiên Tống nói rồi nắm tay Như Băng thả bước tiến về phiến đá làm cột mốc phân chia ranh giới Nhục Nhân Địa với bên ngoài. Hai người dừng bước trước phiến đá, rọi mắt nhìn vào hàng người vận thụng y có mũ trùm đầu.
Thiên Tống cảm nhận bàn tay Như Băng đang bấu chặt lấy mình.
Chàng nhìn sang nàng mỉm cười. Đúng ra đó là một nụ cười khích lệ nàng.
Thiên Tống nói :
- Chúng ta vào chứ?
Như Băng mím môi rồi gật đầu.
Thiên Tống và Như Băng chậm rãi bước qua phiến đá. Hai người đi gìiữa hai hàng Nhục nhân. Như Băng liếc mắt nhìn trộm những Nhục nhân đứng hai bên cầm đuốc. Nàng chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của những người đó. Chân diện của họ đã được che bằng những vuông lụa đen.
Trong khi Như Băng tò mò thì Thiên Tống lại có cảm tưởng mình đang đi qua giữa những pho tượng tử thần bất động. Sự bất động của những gã Nhục nhân âm ỉ điều gì rất khủng khiếp sắp giáng xuống đầu Thiên Tống và Như Băng.
Thiên Tống nghĩ thầm :
- “Điều gì sẽ đến với mình đây?”
Lũ bò cạp núi tồn tại ở Hoàng Thiên nhai vì sự ban ân của tạo hóa cho vùng đá khô cằn hoang sơn này.
Thiên Tống và Như Băng phải bỏ ngựa để bước vào Hoàng Thiên nhai.
Con tuấn mã đã mệt mỏi của hai người đã kiệt sức khi đến vùng quang ngoại xa xôi này. Nó cũng không thể dùng bốn vó ngựa dẫm lên những hòn đá tai mèo, cho dù đã được đóng móng.
Như Băng lưỡng lự khi thấy những hòn đá tai mèo sắc nhọn khi đặt chân đến hẻm vực dẫn vào Hoàng Thiên nhai. Vầng nhật quang đã xế bóng, nhưng hai người vẫn có cảm tưởng mình đang đứng trước một lò rèn với từng luồng khí nóng bức tử trong hẻm vực thổi ra.
Thiên Tống nhìn sang Như Băng nói :
- Hà tiểu thư! Chúng ta vào chứ?
Như Băng lưỡng lự nói :
- Có chỗ nào để cho Như Băng đi không?
- Nếu Hà tiểu thư không ngại thì tại hạ sẽ cõng tiểu thư vậy!
- Chỉ sợ đôi chân của công tử sẽ bị rách toạt bởi những hòn đá tai mèo trong Hoàng Thiên nhai.
Thiên Tống hóm hỉnh nói :
- Đi cùng với một mỹ nữ như tiểu thư chắc Thiên Tống không ngại chân mình nát bét đâu!
Nàng nguýt Thiên Tống :
- Nếu huynh không ngại đôi chân bị rọc toát thì Như Băng sao lại ngại ngùng chứ?
Thiên Tống ghé lưng xuống, Như Băng vòng tay qua cổ Thiên Tống.
Thân nàng dán sát vào lưng Thiên Tống. Cùng với thân thể mềm mại như của nàng dán sát vào lưng Thiên Tống là mùi xạ hương thoang thoảng xông vào hai cánh mũi. Miệng nàng phả ra một mùi xạ hương cùng làn hơi thở thật nhẹ phả vào má Thiên Tống.
Thiên Tống thả bước qua hẻm vực. Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh sợ không?
- Nói như thế thì Như Băng đang sợ?
- Nếu không có Thiên Tống, Như Băng chẳng bao giờ dẫn thân đến vùng đất hoang vu này!
Vừa bước qua hẻm vực, Thiên Tống đã dừng bước, chậm rãi nói :
- Chúng ta e rằng sẽ có khách đến viếng đó!
Nàng tròn mắt nhìn chàng :
- Đây đâu phải là Nguyệt lâu để Như Băng tiếp khách!
- Khi người ta được ngưỡng mộ thì ở đâu cũng có sự ngưỡng mộ cả!
- Như Băng không tin mình lại có nhiều sự ngưỡng mộ đến như vậy!
Thiên Tống đặt Như Băng xuống đất một cách thật nhẹ nhàng, cứ như sợ những cạnh sắc của những viên đá tai mèo sẽ rọc nát đôi chân thon thả của nàng.
Cùng lúc, ba bóng người từ trong Hoàng Thiên nhai lướt ra. Mặc dù chạy trên thảm đá tai mèo, như thể chạy trên bàn chông nhưng cước pháp của những người đó chẳng hề có chút e dè gì. Thậm chí họ còn nện chân trên thảm đá tai mèo, tạo ra những âm thanh cạch cạch.
Ba gã hắc y nhân dừng bước trước mặt Thiên Tống và Như Băng. Họ rọi đôi mắt sáng quắc nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống ôn nhu nói :
- Ba vị đây là người của Thiên Sứ bóng tối muốn chặn đường tại hạ lại?
Ba gã đó không trả lời Thiên Tống.
Thấy những người đó không đáp lời mình, Thiên Tống nghĩ ngay đến hiện tượng những người này cũng đã bị họ cắt lưỡi nên không thối ra lời được.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì ba gã hắc y đồng loạt xông tới.
Cả ba gã đó dẫm mạnh chân xuống thảm đá tai mèo mà chân chẳng hề hấn gì.
Ngay sau âm thanh khô khốc phát ra từ dưới chân của ba gã đó, họ như thể biến thành những con mãnh thú đói mồi lao thẳng vào Thiên Tống và Như Băng.
Như Băng thét lên :
- Thiên Tống huynh! Cứu Như Băng!
Ảnh Huyết kiếm chớp động đỏ ối.
Cùng với ảnh kiếm chớp động đó, ba gã hắc y khách đổ ngay xuống thảm đá Hoàng Thiên nhai. Tất cả đều bị trúng những chiêu kiếm giống hệt như nhau. Như Băng chỉ thấy một đường chỉ máu xuất hiện ngay giữa ngực họ.
Thiên Tống chúc mũi kiếm xuống đất. Trên đầu mũi kiếm của Thiên Tống chỉ duy nhất có một giọt máu rỉ xuống, điểm lên một viên đá tai mèo.
Như Băng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Thiên Tống nói :
- Thiên Tống huynh đúng là một kiếm thủ lợi hại. Đi cùng với huynh, Như Băng cảm thấy an toàn vô cùng.
Thiên Tống lắc đầu, ôn nhu nói :
- Tại hạ không nghĩ mình chỉ gặp những cao thủ tầm thường như thế này. Ba gã này có lẽ chỉ là những vật tế thân cho diêm chúa.
Thốt ra câu này, Thiên Tống chợt nghĩ đến khinh công của ba gã đó.
Thiên Tống nghĩ thầm :
- “Nếu cả ba người đều tầm thường thì sao họ lại thản nhiên lướt đi trên thảm đá tai mèo này?”
Ý niệm đó khiến Thiên Tống tò mò nhìn xuống chân ba gã đó.
Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh nhìn gì?
- Đôi giày những người mang dưới chân là những đôi giày được may riêng cho họ để đi trên thảm đá tai mèo này.
Vừa nói Thiên Tống vừa cởi giày những gã đó. Chàng xé đế một đôi mới phát hiện ra trong đôi giày được lót một miếng thép để chạy trên thảm đá tai mèo.
Thiên Tống buột miệng nói :
- Hay thật!
Nhìn lại Như Băng, Thiên Tống nhỏ nhẹ nói :
- Như Băng! Tại hạ và cô nương có thể dùng những chiếc giày này để đi vào Hoàng Thiên nhai!
- Thiên Tống huynh không còn cõng Như Băng nữa?
Chàng giả lả nói :
- Đôi tay của tại hạ cần bảo vệ cho tiểu thư hơn!
Hai người dùng những đôi giày có bọc sắt dưới đế đi lẫn vào trong Hoàng Thiên nhai. Đang bước chợt Như Băng rú lên :
- Thiên Tống huynh!
Nàng gọi Thiên Tống mà người như nhũn hẳn ra. Thiên Tống đỡ lấy Như Băng. Người nàng nhũn ta trong vòng tay Thiên Tống.
Nàng lặp bặp nói :
- Thiên Tống huynh... Dưới chân... Dưới chân Như Băng.
- Tại hạ nào thấy gì dưới chân nàng?
- Có mà!
Thiên Tống cuối nhìn xuống, trên giày Như Băng có một con bò cạp núi đen kịt.
- Nàng đừng nhúc nhích!
Thiên Tống vừa nói vừa búng chỉ hất con bò cạp xuống khỏi giày của Như Băng. Chàng nhìn nàng mỉm cười nói :
- Ngay cả lũ bò cạp núi cũng biểu lộ sự ngưỡng mộ nàng.
Nàng vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh :
- Trong này bọ cạp nhiều lắm!
Thiên Tống hối thúc :
- Nếu như vậy thì phải đi nhanh thôi!
Như Băng lắc đầu :
- Như Băng không đi nổi nữa đâu!
Thiên Tống nhướn mày hỏi :
- Tại sao?
- Như Băng sợ lắm!
- Nàng sợ đến nỗi không bước đi được nữa ư?
Nàng gật đầu :
- Như Băng sợ!
- Tất cả những trang tiểu thư đài các trên thế gian đều có những nỗi sợ hãi lạ lùng!
Thiên Tống nói dứt câu, bất ngờ vòng tay qua vòng tiểu yêu của Như Băng, nhấc bổng lên khỏi mặt đá tai mèo. Chàng cắp Như Băng thi triển khinh công lao nhanh về phía trước.
Khi ánh mặt trời sụp hẳn xuống, Thiên Tống mới cắp được Như Băng vượt qua khỏi hẻm vực đá tai mèo. Bóng tối nhanh chóng bao trùm lên mọi cảnh vật.
Thiên Tống dừng chân dưới một phiến đá có bề mặt phẳng lì.
Trên phiến đá có khắc một dòng chữ :
“Nhục Nhân Địa”
Bóng tối trong Nhục Nhân Địa khiến Thiên Tống phải lưỡng lự. Chàng có cảm giác mình đang đứng trước hàm một con quái vật khổng lồ, mà bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chững lấy mình và Như Băng.
Nhìn sang Như Băng, Thiên Tống nói :
- Như Băng! Chúng ta phải vào Nhục Nhân Địa!
Nàng gật đầu đáp :
- Chúng ta sẽ ở lại đây chờ đến sáng rồi hãy vào có được không? Vào Nhục Nhân Địa ban đêm, Như Băng sợ lắm!
- Thiên Sứ bóng tối sao lại chọn Nhục Nhân Địa làm chỗ trú chân cho mình?
Nàng mỉm cười :
- Nếu huynh gặp Thiên Sứ bóng tối, tất y sẽ trả lời cho huynh vì sao y chọn Nhục Nhân Địa làm chỗ trú thân!
- Thôi được rồi! Thiên Tống và Như Băng tạm thời qua đêm ở đây!
Thiên Tống gom những cành khô chất lại rồi nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên tỏa sáng một vùng không gian Nhục Nhân Địa. Mặc dù có đống lửa sưởi ấm, nhưng cái giá rét của Hoàng Thiên nhai vẫn chi chit như những muôn ngàn mũi kim châm vào da thịt Thiên Tống. Cảm giác đó buột chàng phải nhìn qua Như Băng.
Hai tay khoanh tròn trước ngực, Như Băng co người lại như thể muốn chống lại cái lạnh đang dày xé thân xác nàng.
Thiên Tống choàng tay qua vai nàng nhỏ nhẹ nói :
- Như Băng! Hãy nép vào người tại hạ để tránh những ngọn gió đêm rét ở đây!
Nàng nhìn Thiên Tống. :
- Huynh biết Như Băng lạnh à?
Thiên Tống gật đầu.
Như Băng nép người vào Thiên Tống, Như Băng lắng nghe âm thanh cách cách của những tảng đá đang vỡ ra trong Hoàng Thiên nhai bởi cái lạnh giá buốt.
Nghe những âm thanh canh cách đó, bất giác Như Băng buột miệng hỏi :
- Thiên Tống! Huynh có sợ không?
Thiên Tống mỉm cười :
- Nàng đoán xem Thiên Tống có sợ không?
- Làm sao Như Băng có thể biết được ý niệm trong đầu huynh?
- Vậy nàng có sợ không?
Như Băng gật đầu :
- Sợ!
- Thế thì Thiên Tống cũng sợ! Trong hoàn cảnh này chỉ có gỗ đá vô tri mới không biết sợ! Còn đã là con người thì hẳn ai cũng phải biết sợ!
- Nếu Thiên Tống sợ thì Như Băng hẳn phải càng sợ hơn nữa!
- Tại sao?
- Như Băng đang dựa vào Thiên Tống xua đi sự sợ hãi trong tâm Như Băng!
Thiên Tống chợt bịt miệng nàng lại, y ôn nhu nói :
- Chúng ta lại có khách!
Vẻ căng thẳng lại lộ rõ trên ánh mắt của Như Băng.
Thiên Tống rọi nhãn quang về phía phiến đá Nhục Nhân Địa. Trong màn sương, chàng thấy thấp thoáng một bóng người vận thụng y có mũ trùm đầu đang hướng mặt về phía mình và Như Băng.
Bỗng nhiên người đó biến mất dạng.
Thiên Tống hỏi Như Băng :
- Như Băng, nàng biết người đó chứ?
- Người nọ hẳn là Nhục nhân trong Nhục Nhân Địa!
Thiên Tống cau may :
- Nhục nhân? Tại hạ mới nghe cái tên này!
- Như Băng chỉ biết Thiên Sứ bóng tối bị giam trong Nhục Nhân Địa. Từ trước đến nay chưa một ai bước vào Nhục Nhân Địa mà quay trở ra.
- Thiên Tống và Như Băng phải bước vào Nhục Nhân Địa! Chúng ta cũng như những người khác, có vào mà không có ra!
- Nếu như Thiên Tống huynh muốn tìm Thiên Sứ bóng tối?
- Tại hạ phải gặp Thiên Sứ bóng tối. Vậy nàng có muốn đi cùng với ta không?
- Thiên Tống và Như Băng đi cùng trên một chuyến đò mà! Một kẻ qua sông, một người ở lại làm sao được?
- Tại hạ cảm nhận trong Nhục Nhân Địa lành ít dữ nhiều! Nàng không sợ à?
- Có Thiên Tống, Như Băng không còn sợ điều gì nữa! Nếu Như Băng có mệnh hệ gì thì Thiên Tống phải ân hận với bản thân mình. Thiên Tống đã hứa phải bảo vệ Như Băng bằng chính mạng của mình!
Một luồng gió rét đã thổi qua. Như Băng nép gọn vào người Thiên Tống để nép làn gió đó. Nàng co người như một đứa bé muốn dấu mình trong sự che chở của Thiên Tống.
Như Băng hỏi :
- Thiên Tống huynh hồi hộp không?
- Có một chút gì đó khiến tại hạ hồi hộp!
- Đó là cái gì?
- Một thứ cảm giác rất mơ hồ. Nhưng có lẽ điểm hồi hộp xuất phát từ Như Băng.
- Sao? Như Băng khiến cho Thiên Tống huynh phải hồi hộp à?
- Thiên Tống chỉ nói đó là điểm xuất phát thôi. Hẳn chưa có một trang nam tử nào được may mắn như Thiên Tống. Người ta chỉ cần đối ẩm với Như Băng là đã có kẻ phải thí mạng ở Nguyệt lâu, còn Thiên Tống thì được nàng nép vào người mình! Chính điều đó tạo ra sự hồi hộp trong Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh đang nghĩ như thế đã là...
Thiên Tống cướp lời nàng :
- Không! Tại hạ không nghĩ mình có đặng chút tình yêu của nàng đâu.
Một mỹ nhân khôn ngoan thì không bao giờ trao tình cho một gã lữ khách lãng du trên chốn võ lâm giang hồ!
- Thế huynh nghĩ gì?
- Ta và nàng chỉ là hai kẻ chung một con thuyền cùng hướng đến cái đích là Thiên Sứ bóng tối!
Hai cánh môi nàng mím lại. Trong ánh lửa bập bùng, chân diện Như Băng toát ra nét huyền ảo vừa đẹp vừa có cái gì đó rất khác thường. Để tạo ra hấp lực mơ hồ đối với Thiên Tống.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Nếu Như Băng có tình với huynh thì trái tim huynh có sự thổn thức với Như Băng không?
- Nàng đoán xem Thiên Tống là người như thế nào?
- Nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
- Thiên Tống dám đoan chắc với nàng. Cho dù là đương kim Hoàng thượng, ngồi trên chiếc ngai cửu đỉnh, khi gặp Như Băng cũng phải ngây ngất đó. Nam tử hán đỉnh thiên lập địa thì ai qua được đương kim hoàng thượng!
- Thiên Tống đã thú nhận sự xao động của mình trước nhan sắc của Như Băng?
Nói rồi nàng mỉm cười.
Như Băng hỏi dồi :
- Như Băng nói đúng không?
Thiên Tống gật đầu nói :
- Thiên Tống đã nói rồi, mình là một kẻ rất tầm thường!
- Vậy ư? Nếu như huynh lại gặp một mỹ nữ khác đẹp hơn Như Băng, thì huynh có xúc cảm không?
- Nàng nói xem, ta có xúc cảm không?
Như Băng lưỡng lự rồi nói :
- Đối với nam nhân, nhan sắc của nữ nhân là một món ăn mà họ luôn luôn thiếu. Thậm chí có thể nói món ăn đó không bao giờ đủ với nam nhân!
- Sự chiếm hữu, tham lam và vị kỹ cũng không bao dung luôn gắn liền với bản tính của nam nhân!
Nhìn xuống Như Băng, Thiên Tống ôn nhu nói tiếp :
- Với một ai khác thì họ sẽ trả lời Như Băng, nàng là người đầu tiên và sẽ là ngươi cuối cùng trong cuộc đời họ, nhưng Thiên Tống thì không!
- Tại sao?
- Bởi Thiên Tống rất thật! Tại hạ không muốn dấu lòng mình! Như Băng đúng là đóa hoa tuyệt sắc mà bất cứ nam nhân nào cũng muốn sở hữu nó!
- Huynh cũng giống như những gã nam nhân kia?
- Không sai! Nhưng nếu Thiên Tống bắt gặp một mỹ nữ khác có nhan sắc hơn Như Băng, chắc chắn tại hạ cũng để mắt đến!
Nàng bật cười thành tiếng.
Thiên Tống nhìn nàng gượng cười nói :
- Nàng nghĩ ta nói không thật nên cười chăng?
Như Băng lắc đầu nói :
- Thiên Tống huynh rất thật! Như Băng cười vì Thiên Tống huynh thấy giai nhân chỉ để mắt đến thôi, còn chữ tình thì chắc chắn đã thuộc về một người khác!
Nàng chớp mắt rồi từ tốn hỏi tiếp :
- Nữ nhân được may mắn có được chữ tình của huynh là ai vậy? Hẳn nàng ta phải là một trang giai nhân có một không hai trên đời này?
Thiên Tống ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Nàng ấy rất bình thường. Thậm chí nhan sắc không thể so sánh với Như Băng!
Nàng lườm Thiên Tống.
- Như Băng không tin! Phàm nữ nhân đẹp mới để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm tưởng nam nhân. Nhất là những nam nhân trôi dạt trên chốn võ lâm giang hồ như huynh!
Thiên Tống toan đáp lời nàng thì Như Băng đã bịt miệng lại chàng lại.
Nàng hơi rướn người, chẳng biết vô tình hay cố ý để vùng thượng đẳng có đôi đồi non chạm vào tay Thiên Tống.
Như Băng nói :
- Huynh không cần phải thốt ra câu này, Như Băng cũng đoán được huynh sẽ nói gì! Phải chăng huynh sẽ nói trong mắt huynh thì chỉ có nàng ấy mới là giai nhân?
Nàng nói rồi bỏ tay khỏi miệng Thiên Tống.
Nhìn Như Băng, Thiên Tống nói :
- Còn Như Băng không phải là giai nhân?
- Trong đôi mắt gã si tình, nữ nhân họ yêu mới là người đẹp nhất!
- Thiên Tống đang đắm đuối với nhan sắc của nàng đây!
Như Băng cau mày :
- Thiên Tống huynh đang bỡn cợt Như Băng!
Thiên Tống bật cười.
Như Băng ngạc nhiên hỏi :
- Thiên Tống huynh cười cái gì?
- Không có gì cả đâu!
Lời nói vừa dứt trên miệng Thiên Tống, bất thình lình Như Băng bá tay vòng lấy cổ Thiên Tống kéo chàng xuống rồi áp chặt hai cánh môi nàng vào môi của Thiên Tống.
Đôi cánh môi của hai người dán chặt vào nhau.
Khi họ rời nhau ra, ánh mắt của Như Băng còn long lanh cảm giác ngọt ngào từ nụ hôn đó.
Thiên Tống hỏi :
- Sao nàng lại làm vậy?
Nàng mỉm cười :
- Để lại dấu ấn trong Thiên Tống!
- Nàng buột Thiên Tống phải nhớ đến nàng?
Như Băng lắc đầu :
- Không cần! Dù sao thì Như Băng cũng muốn hiến cho Thiên Tống huynh cái gì đó thuộc về mình để giữ lại một thanh kiếm hộ thân cho Như Băng!
- Thiên Tống đã có thỏa ước với nàng, đâu cần nàng phải tạo thêm dấu ấn tình trong Thiên Tống!
Nàng lắc đầu :
- Nam nhân có thể chết vì tình. Hy sinh vì tình nhưng họ sẽ không chết, không hy sinh vì một lời nói!
Thiên Tống lắc đầu :
- Nàng thật thà đến độ Thiên Tống không ngờ tới! Thốt ra câu nói đó hẳn Như Băng đã trù định Thiên Tống sẽ phải nhớ đến nụ hôn của nàng?
Nàng giãy nẩy nói :
- Như Băng đã nói rồi! Không cần huynh phải nhớ! Cố nhân nói đời của một con người rất phù du. Nên bất cứ điều gì cũng có thể đến, và có thể đi.
Nhan sắc của Như Băng cũng vậy! Nó đến với Như Băng nhưng rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ rời khỏi Như Băng. Nên Như Băng phải gieo nó vào tâm huynh để mãi mãi nó tồn tại với cõi đời này!
- Đó là cách giữ nhan sắc hoàn hảo nhất?
- Thiên Tống huynh sẽ nhớ đến Như Băng ngày hôm nay chứ?
- Không chỉ nhớ mà còn sợ mất nữa!
- Sự tham lam của huynh đã bắt đầu trổi lên rồi đó!
- Nếu không là một con người tham lam thì Thiên Tống nên đến Thiếu Lâm tự xuất gia đầu Phật!
Thiên Tống nói xong, bất ngờ cúi xuống hôn nàng. Như Băng như thể đoán trước Thiên Tống sẽ không kiềm chế được bản thân mà thực hiện hành động này. Hai cánh môi nàng đã chực sẵn, hé mở tiếp nhận lấy nụ hôn của y.
Cùng với nụ hôn trao cho Như Băng, vòng tay của Thiên Tống xiết chặt lại như thể muốn hòa tan thể xác của nàng và mình. Ngọn lửa bập bùng hắt lên hai người. Những ngọn gió rét cắt da thịt của Hoàng Thiên nhai như thể bị đầy lùi xa khỏi Thiên Tống và Như Băng bởi nụ hôn đầy chất tình này.
Trong tình cảnh này, trước một trang giai nhân thì ai mà chẳng si tình.
Trên đời này có muôn vàn lời nói để biểu lộ tình cảm nhưng có lẽ chỉ hành động mới là sự biểu lộ lòng nàng và sâu thẳm cho một chữ tình vừa nhen nhóm. Chỉ có hành động mới khiến cho tình yêu thắm đượm một sự ngọt ngào, vốn dĩ đã trở thành sự ban ân của tạo hóa dành cho con người.
Đôi môi của hai người rời khỏi nhau mà cảm giác thèm thuồng vẫn xâm chiếm họ. Sự thèm thuồng đó nhanh chóng bị khỏa lấp bởi một rừng ánh đuốc bừng cháy trong Nhục Nhân Địa.
Hai dãy đuốc chạy dài từ phiến đá ngăn ranh giới chạy dài mất tầm mắt vào tận trong Nhục Nhân Địa. Mỗi một cây đuốc do một người vận thụng y có mũ che kím mặt cầm.
Thiên Tống và Như Băng đứng lên.
Như Băng nắm cứng lấy bàn tay của Thiên Tống. Chân diện nàng lộ ra những nét cực kỳ căng thẳng.
Thiên Tống nhìn sang nói với Như Băng :
- Họ không để cho Thiên Tống và Như Băng được một đêm yên tĩnh nơi ngưỡng cửa của họ.
- Thiên Tống huynh sẽ làm gì?
- Đã đến thì phải vào!
- Như Băng cảm giác mình đang đứng trước cửa a tỳ!
- Nhân gian cũng có sự đau khổ chẳng khác gì cõi a tỳ!
Thiên Tống nói rồi nắm tay Như Băng thả bước tiến về phiến đá làm cột mốc phân chia ranh giới Nhục Nhân Địa với bên ngoài. Hai người dừng bước trước phiến đá, rọi mắt nhìn vào hàng người vận thụng y có mũ trùm đầu.
Thiên Tống cảm nhận bàn tay Như Băng đang bấu chặt lấy mình.
Chàng nhìn sang nàng mỉm cười. Đúng ra đó là một nụ cười khích lệ nàng.
Thiên Tống nói :
- Chúng ta vào chứ?
Như Băng mím môi rồi gật đầu.
Thiên Tống và Như Băng chậm rãi bước qua phiến đá. Hai người đi gìiữa hai hàng Nhục nhân. Như Băng liếc mắt nhìn trộm những Nhục nhân đứng hai bên cầm đuốc. Nàng chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của những người đó. Chân diện của họ đã được che bằng những vuông lụa đen.
Trong khi Như Băng tò mò thì Thiên Tống lại có cảm tưởng mình đang đi qua giữa những pho tượng tử thần bất động. Sự bất động của những gã Nhục nhân âm ỉ điều gì rất khủng khiếp sắp giáng xuống đầu Thiên Tống và Như Băng.
Thiên Tống nghĩ thầm :
- “Điều gì sẽ đến với mình đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook