Đêm Thao Thức
-
Chương 27
Hoyt kiểm tra đồng hồ đeo tay theo đúng kiểu như một thói quen bồn chồn một nghìn lần một ngày. Cử chỉ nhỏ bé ấy không khi nào là không khiến Ryland phát bực.
“Tôi đã sắp xếp cho ông đưa ra thông cáo ngắn gọn với vài kênh truyền thông được lựa chọn ngay sau khi tang lễ kết thúc, thưa ông.” Hoyt trao cho Ryland một bìa hồ sơ. “Tôi cũng đã cho hủy bữa trưa bàn công việc hôm nay lẫn bữa tối gây quỹ, nhưng ngày mai chúng ta lại quay về lịch làm việc như thường lệ.” Ryland mở bìa hồ sơ ra đọc thông cáo. Lời yêu cầu mọi người tôn trọng sự riêng tư của một người cha đang đau khổ và lời hứa sẽ đề xuất dự luật gây thêm quỹ cho công tác nghiên cứu sức khỏe tâm thần là chính xác những gì gã đang mong đợi.
Ryland gấp bìa hồ sơ lại rồi nhìn sang Alexa. Cô ta ngồi đối diện gã, trông yêu kiều và ấn tượng trong bộ vest đen kín cổng cao tường được cắt may vừa vặn và chiếc mũ có mạng che mặt. Hôm nay cô ta sẽ rất ăn ảnh, như cô ta muôn đời vẫn thế, Ryland thầm nghĩ.
Trong những năm qua Pamela đã rất hữu ích cho những chiến dịch của gã, nhưng một ứng viên tranh cử tổng thống cần phải có một người vợ. Cử tri sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho một người đàn ông không lập gia đình được vào Nhà Trắng.
“Anh sẽ cần em đứng bên cạnh anh khi anh đối mặt với đám phóng viên sáng hôm nay,” Ryland bảo Alexa.
“Tất nhiên rồi.” Alexa khoanh hai bàn tay đeo găng vào lòng.
Ryland quay sang Hoyt. “Có hậu quả nào từ câu chuyện trên tờ Glaston Cove Beacon không vậy?”
“Chẳng có gì mà chúng ta không thể dễ dàng chống chế với lời tuyên bố của ông sáng nay.” Hoyt lại liếc nhìn đồng hồ. “Đúng là tờ Beacon có nói xa gần đến một cuộc điều tra, nhưng mà...”
“Vớ vẩn,” Ryland nạt lại. “McPherson chẳng tiến hành cuộc điều tra nào sất. Tôi đã nói rất rõ rằng tôi không muốn có cuộc điều tra nào cả.”
“Vâng, tôi biết, thưa ông, nhưng tôi e là tờ Beacon ám chỉ rằng có vài nghi vấn về cái chết của Pamela đang được chính quyền địa phương xem xét, hay là những lời lẽ tương tự.” Hoyt liếc sang bìa hồ sơ. “Tin tốt lành là chẳng ai đọc cái tờ giẻ rách ấy cả. Sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Tốt hơn là không để cho có vấn đề gì cả,” Ryland làu bàu.
Với lại xét theo mọi khả năng thì sẽ chẳng có vấn đề gì thật, mặc cho Irene Stenson có can dự vào, Ryland tự nhủ. Sam McPherson hiểu rằng bổn phận của hắn ta là phải giữ cho mọi chuyện im hơi lặng tiếng.
Không có gì sánh bằng việc sở hữu cả một thị trấn, bao gồm tay cảnh sát trưởng, Ryland thầm nghĩ. Dunsley là một đốm nhỏ xíu tẻ ngắt trên bản đồ, nhưng cũng phải thú nhận rằng đôi khi nơi này cũng có cái ích của nó.
Chiếc limo trờ tới rồi dừng lại trước nhà nguyện cử hành tang lễ. Ryland đưa mắt quan sát qua cửa xe dán kính tối màu. Gã thấy nhẹ người khi chỉ có vài xe của các hãng truyền thông.
“Em không thấy dấu hiệu gì của Irene Stenson,” Alexa lên tiếng, giọng nhẹ nhõm. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà Ryland. Đừng lo lắng nữa. Ngay khi tang lễ hoàn tất, đám báo chí sẽ chẳng thấy hứng thú gì với bi kịch này nữa đâu.”
“Tôi đồng ý,” Hoyt thêm vào. “Mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát, thưa ông.”
“Cha anh đang ở đây,” Alexa thông báo. “Ông ấy vừa đi vào nhà nguyện kìa.”
“Chuyến bay của ông Webb từ Phoenix đã đến đúng giờ,” Hoyt bảo. “Hồi nãy tôi đã kiểm tra.”
Ryland nhìn theo cha mình, dáng hình nổi bật trong bộ vest xám, đang tiến vào nhà nguyện.
Một cảm giác lẫn lộn biến chuyển giữa giận dữ, oán hờn và, phải, nỗi sợ hãi xa xưa nhộn nhạo trong gã, cái độc chất quen thuộc mà gã luôn phải trải qua mỗi khi Victor Webb ở gần. Gã không nhớ nổi có lần nào mà gã không cảm thấy áp lực dữ dội phải sống xứng đáng như cha mình yêu cầu và kỳ vọng. Chẳng có gì là đạt yêu cầu đối với lão già khốn nạn này cả.
Victor trở về Phoenix sớm chừng nào tốt chừng nấy, Ryland tự nhủ.
Dù có xảy ra chuyện gì, gã cũng phải đảm bảo rằng lão già chó đẻ ấy không phát hiện ra vụ tống tiền.
Victor sẽ nổi đóa lên, mà khi lão đã nổi đóa thì cái giá phải trả sẽ vô chừng.
Ngón tay Ryland bấu chặt bìa hồ sơ. Gã phải tìm cho ra kẻ tống tiền và trừ khử hắn ngay trước khi cha mình biết được chuyện gì đang xảy ra. Còn hiện tại gã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục trả tiền vào cái tài khoản nước ngoài bí ẩn kia.
Nhưng có một điều gã rất rõ. Khi rốt cuộc gã cũng tìm ra kẻ tống tiền thì thằng khốn kiếp đó sẽ chết ngắc. Hoặc con khốn kiếp đó sẽ chết ngắc.
Ryland quan sát Victor biến mất vào trong nhà nguyện. Gã nhớ lại, bao nhiêu năm qua đã có những cái chết thật thuận thời: vợ gã, vợ chồng Stenson và giờ là Pamela. Mỗi một thảm kịch đều đã giúp gã giải quyết một tình huống có khả năng gây khó dễ. Sao lại không có thêm một cái chết khác nữa chứ nhỉ?
Ryland bất thần lóa mắt trước sự cả gan của chính mình. Trừ khử Victor ư?
Bao nhiêu năm qua gã đã phải dựa dẫm không chỉ vào tiền bạc của cha mình, mà còn nhờ những mối quan hệ Victor có cộng với khả năng phi thường của lão khi đánh giá những điểm yếu của đối phương. Trước nay Victor luôn là kẻ quản lý chiến dịch tranh cử thực thụ của gã, là chiến lược gia, là quyền lực đằng sau ngai vàng.
Mình năm mươi ba tuổi rồi, Ryland thầm nghĩ. Mình không cần thằng già khốn nạn này nữa. Mình có thể điều khiển cuộc đời mình.
Gã cảm thấy như mình vừa đọc lên lời hiển linh.
Tiền bạc sẽ không là vấn đề. Gã là kẻ thừa kế duy nhất của Victor. Vả lại, bản thân Alexa cũng giàu có.
Gã không cần cha mình. Thật là một ý tưởng tự do làm sao.
Cửa xe limo mở ra. Ryland khoác vào vẻ mặt thích hợp cho một người cha vừa mới mất đứa con gái ngỗ ngược vì rượu và ma túy rồi theo chân Alexa xuống xe.
Victor Webb quan sát thằng con đầu lòng của mình chầm chậm, buồn bã bước về phía trước nhà nguyện. Cơn thịnh nộ và niềm hối tiếc dữ dội bấu riết ruột gan lão. Nhiều năm trước đây lão đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, để rồi giờ đây không còn đường quay về nữa.
Nhìn từ bên ngoài, Ryland trông có vẻ như sở hữu tất cả mọi thứ mà một người đàn ông muốn con trai mình có được. Victor đã cung cấp phủ phê cho hắn tất cả những thứ cần thiết để đạt được mục đích. Lão đã cho hắn một nền giáo dục đẳng cấp thế giới, cho hắn tiền và bao nhiêu mối quan hệ. Victor hiểu rằng giấc mơ vĩ đại nhất của mình, giấc mơ thiết lập được một triều đại hùng mạnh trường tồn qua nhiều thế hệ, đang sắp đến lúc được tượng hình.
Nhưng lão cũng biết rằng giờ đây mối lo sợ lớn nhất của lão đã được chứng thực. Mặc cho biết bao nhiêu điều lão đã làm để giả mạo cho tính cách con trai lão, rõ ràng Ryland vẫn còn thiếu sức mạnh ý chí cần thiết để vượt qua những mục ruỗng trong cốt lõi con người hắn. Sâu thẳm tận nơi cốt yếu, Ryland là thằng yếu đuối.
Quả là lão đã phạm một sai lầm trầm trọng ngay từ lúc khởi đầu, Victor thầm nghĩ. Lão có hai thằng con trai. Lão đã chọn trao hết mọi thứ cho thằng không xứng.
“Tôi đã sắp xếp cho ông đưa ra thông cáo ngắn gọn với vài kênh truyền thông được lựa chọn ngay sau khi tang lễ kết thúc, thưa ông.” Hoyt trao cho Ryland một bìa hồ sơ. “Tôi cũng đã cho hủy bữa trưa bàn công việc hôm nay lẫn bữa tối gây quỹ, nhưng ngày mai chúng ta lại quay về lịch làm việc như thường lệ.” Ryland mở bìa hồ sơ ra đọc thông cáo. Lời yêu cầu mọi người tôn trọng sự riêng tư của một người cha đang đau khổ và lời hứa sẽ đề xuất dự luật gây thêm quỹ cho công tác nghiên cứu sức khỏe tâm thần là chính xác những gì gã đang mong đợi.
Ryland gấp bìa hồ sơ lại rồi nhìn sang Alexa. Cô ta ngồi đối diện gã, trông yêu kiều và ấn tượng trong bộ vest đen kín cổng cao tường được cắt may vừa vặn và chiếc mũ có mạng che mặt. Hôm nay cô ta sẽ rất ăn ảnh, như cô ta muôn đời vẫn thế, Ryland thầm nghĩ.
Trong những năm qua Pamela đã rất hữu ích cho những chiến dịch của gã, nhưng một ứng viên tranh cử tổng thống cần phải có một người vợ. Cử tri sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho một người đàn ông không lập gia đình được vào Nhà Trắng.
“Anh sẽ cần em đứng bên cạnh anh khi anh đối mặt với đám phóng viên sáng hôm nay,” Ryland bảo Alexa.
“Tất nhiên rồi.” Alexa khoanh hai bàn tay đeo găng vào lòng.
Ryland quay sang Hoyt. “Có hậu quả nào từ câu chuyện trên tờ Glaston Cove Beacon không vậy?”
“Chẳng có gì mà chúng ta không thể dễ dàng chống chế với lời tuyên bố của ông sáng nay.” Hoyt lại liếc nhìn đồng hồ. “Đúng là tờ Beacon có nói xa gần đến một cuộc điều tra, nhưng mà...”
“Vớ vẩn,” Ryland nạt lại. “McPherson chẳng tiến hành cuộc điều tra nào sất. Tôi đã nói rất rõ rằng tôi không muốn có cuộc điều tra nào cả.”
“Vâng, tôi biết, thưa ông, nhưng tôi e là tờ Beacon ám chỉ rằng có vài nghi vấn về cái chết của Pamela đang được chính quyền địa phương xem xét, hay là những lời lẽ tương tự.” Hoyt liếc sang bìa hồ sơ. “Tin tốt lành là chẳng ai đọc cái tờ giẻ rách ấy cả. Sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Tốt hơn là không để cho có vấn đề gì cả,” Ryland làu bàu.
Với lại xét theo mọi khả năng thì sẽ chẳng có vấn đề gì thật, mặc cho Irene Stenson có can dự vào, Ryland tự nhủ. Sam McPherson hiểu rằng bổn phận của hắn ta là phải giữ cho mọi chuyện im hơi lặng tiếng.
Không có gì sánh bằng việc sở hữu cả một thị trấn, bao gồm tay cảnh sát trưởng, Ryland thầm nghĩ. Dunsley là một đốm nhỏ xíu tẻ ngắt trên bản đồ, nhưng cũng phải thú nhận rằng đôi khi nơi này cũng có cái ích của nó.
Chiếc limo trờ tới rồi dừng lại trước nhà nguyện cử hành tang lễ. Ryland đưa mắt quan sát qua cửa xe dán kính tối màu. Gã thấy nhẹ người khi chỉ có vài xe của các hãng truyền thông.
“Em không thấy dấu hiệu gì của Irene Stenson,” Alexa lên tiếng, giọng nhẹ nhõm. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà Ryland. Đừng lo lắng nữa. Ngay khi tang lễ hoàn tất, đám báo chí sẽ chẳng thấy hứng thú gì với bi kịch này nữa đâu.”
“Tôi đồng ý,” Hoyt thêm vào. “Mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát, thưa ông.”
“Cha anh đang ở đây,” Alexa thông báo. “Ông ấy vừa đi vào nhà nguyện kìa.”
“Chuyến bay của ông Webb từ Phoenix đã đến đúng giờ,” Hoyt bảo. “Hồi nãy tôi đã kiểm tra.”
Ryland nhìn theo cha mình, dáng hình nổi bật trong bộ vest xám, đang tiến vào nhà nguyện.
Một cảm giác lẫn lộn biến chuyển giữa giận dữ, oán hờn và, phải, nỗi sợ hãi xa xưa nhộn nhạo trong gã, cái độc chất quen thuộc mà gã luôn phải trải qua mỗi khi Victor Webb ở gần. Gã không nhớ nổi có lần nào mà gã không cảm thấy áp lực dữ dội phải sống xứng đáng như cha mình yêu cầu và kỳ vọng. Chẳng có gì là đạt yêu cầu đối với lão già khốn nạn này cả.
Victor trở về Phoenix sớm chừng nào tốt chừng nấy, Ryland tự nhủ.
Dù có xảy ra chuyện gì, gã cũng phải đảm bảo rằng lão già chó đẻ ấy không phát hiện ra vụ tống tiền.
Victor sẽ nổi đóa lên, mà khi lão đã nổi đóa thì cái giá phải trả sẽ vô chừng.
Ngón tay Ryland bấu chặt bìa hồ sơ. Gã phải tìm cho ra kẻ tống tiền và trừ khử hắn ngay trước khi cha mình biết được chuyện gì đang xảy ra. Còn hiện tại gã chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục trả tiền vào cái tài khoản nước ngoài bí ẩn kia.
Nhưng có một điều gã rất rõ. Khi rốt cuộc gã cũng tìm ra kẻ tống tiền thì thằng khốn kiếp đó sẽ chết ngắc. Hoặc con khốn kiếp đó sẽ chết ngắc.
Ryland quan sát Victor biến mất vào trong nhà nguyện. Gã nhớ lại, bao nhiêu năm qua đã có những cái chết thật thuận thời: vợ gã, vợ chồng Stenson và giờ là Pamela. Mỗi một thảm kịch đều đã giúp gã giải quyết một tình huống có khả năng gây khó dễ. Sao lại không có thêm một cái chết khác nữa chứ nhỉ?
Ryland bất thần lóa mắt trước sự cả gan của chính mình. Trừ khử Victor ư?
Bao nhiêu năm qua gã đã phải dựa dẫm không chỉ vào tiền bạc của cha mình, mà còn nhờ những mối quan hệ Victor có cộng với khả năng phi thường của lão khi đánh giá những điểm yếu của đối phương. Trước nay Victor luôn là kẻ quản lý chiến dịch tranh cử thực thụ của gã, là chiến lược gia, là quyền lực đằng sau ngai vàng.
Mình năm mươi ba tuổi rồi, Ryland thầm nghĩ. Mình không cần thằng già khốn nạn này nữa. Mình có thể điều khiển cuộc đời mình.
Gã cảm thấy như mình vừa đọc lên lời hiển linh.
Tiền bạc sẽ không là vấn đề. Gã là kẻ thừa kế duy nhất của Victor. Vả lại, bản thân Alexa cũng giàu có.
Gã không cần cha mình. Thật là một ý tưởng tự do làm sao.
Cửa xe limo mở ra. Ryland khoác vào vẻ mặt thích hợp cho một người cha vừa mới mất đứa con gái ngỗ ngược vì rượu và ma túy rồi theo chân Alexa xuống xe.
Victor Webb quan sát thằng con đầu lòng của mình chầm chậm, buồn bã bước về phía trước nhà nguyện. Cơn thịnh nộ và niềm hối tiếc dữ dội bấu riết ruột gan lão. Nhiều năm trước đây lão đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, để rồi giờ đây không còn đường quay về nữa.
Nhìn từ bên ngoài, Ryland trông có vẻ như sở hữu tất cả mọi thứ mà một người đàn ông muốn con trai mình có được. Victor đã cung cấp phủ phê cho hắn tất cả những thứ cần thiết để đạt được mục đích. Lão đã cho hắn một nền giáo dục đẳng cấp thế giới, cho hắn tiền và bao nhiêu mối quan hệ. Victor hiểu rằng giấc mơ vĩ đại nhất của mình, giấc mơ thiết lập được một triều đại hùng mạnh trường tồn qua nhiều thế hệ, đang sắp đến lúc được tượng hình.
Nhưng lão cũng biết rằng giờ đây mối lo sợ lớn nhất của lão đã được chứng thực. Mặc cho biết bao nhiêu điều lão đã làm để giả mạo cho tính cách con trai lão, rõ ràng Ryland vẫn còn thiếu sức mạnh ý chí cần thiết để vượt qua những mục ruỗng trong cốt lõi con người hắn. Sâu thẳm tận nơi cốt yếu, Ryland là thằng yếu đuối.
Quả là lão đã phạm một sai lầm trầm trọng ngay từ lúc khởi đầu, Victor thầm nghĩ. Lão có hai thằng con trai. Lão đã chọn trao hết mọi thứ cho thằng không xứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook