Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
-
Chương 242: Nặc Nhân đích thân ra trận
Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Lão nhị rất yên tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, như là biết bọn họ giống nhau, bất quá Sa Nặc Nhân cũng biết, hài tử nhỏ như vậy chưa nhận thức được.
Trong lòng cậu rất lo lắng, mình và Xích Linh đều là tóc đen con ngươi đen, cư nhiên sinh ra hài tử tóc vàng mắt tím, cậu sợ người khác sẽ hoài nghi, sẽ hiểu lầm, nhưng Diễm Vương phi cái gì cũng không hỏi, mỗ phụ cũng không hỏi, đều yêu hài tử vô cùng, điều này cũng làm cho Sa Nặc Nhân thoáng yên tâm một chút.
"Oa...!"
Núm vú cao su vừa rời miệng lão đại liền oa oa khóc lớn, Diễm Vương phi cẩn thận đem bảo bảo ôm thẳng lên, nhẹ nhàng vỗ bé ợ, một bên vỗ một bên nhỏ giọng dụ dỗ, mà lão đại chính là cái túi khóc nhỏ, tiếng khóc vang dội, mặt mũi ai cũng không cho, hết cách rồi, Diễm Vương phi không thể làm gì khác đành để thị giả đi pha thêm sữa tới, lại uống một lần bảo bảo mới vui vẻ.
"Thật sự là tiểu quỷ tham ăn, nhìn đệ đệ con một chút đi, người ta yên lặng hơn nhiều, cho ăn thì ăn, không cho ăn cũng không khóc không, nghe nhiều lời nói." Diễm Vương phi tràn đầy thương yêu giáo huấn.
Solan đi qua ôm lấy lão nhị, hai người một người một đứa, ôm vào trong ngực cẩn thận dỗ dành, không để đứa nào chịu oan ức.
Sa Nặc Nhân nhìn hai bảo bảo, tâm nhuyễn đến rối tinh rối mù, trên mặt mỗi bảo bảo hôn một cái, lại dùng quang não chụp bức hình cho bảo bảo, mới nói: "Con qua xem Xích Linh bên kia như thế nào, có lẽ có chỗ cần con."
Diễm Vương phi nói: "Con bây giờ cần phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, những chuyện khác đều giao cho phụ tử bọn họ là được, con không cần quan tâm."
Solan cũng là ý này, ông sao có thể cam lòng để nhi tử tiếp tục đi ra ngoài lăn lộn.
Nhưng Sa Nặc Nhân tâm ý đã quyết, hai người đều không thể khuyên nhủ cậu. Hiện tại căn nguyên ý thức lực của cậu đã đạt tới trình độ cao cấp, ở trên chiến trường có rất nhiều tác dụng, cậu muốn trở thành phụ tá đắc lực của Xích Linh, mà không phải trốn trong đế cung để Xích Linh bảo vệ, cậu nhất định phải đi.
"Mỗ phụ, chăm sóc tốt bảo bảo, con đi." Sa Nặc Nhân yêu thương nhìn hai bảo bảo, quay người đi ra ngoài.
Sa Nặc Nhân gọi Phượng Hoàng, mảnh vỡ màu vàng trong nháy mắt đem cậu cuốn lên trên không, một cái bóng kim sắc xẹt qua trên không, hướng về văn phòng tòa nhà cao nhất đế đô tinh mà qua, cậu không đi cửa chính, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào phòng chỉ huy tác chiến, mảnh vỡ màu vàng luẩn quẩn quanh thân Sa Nặc Nhân một vòng, quấn lấy cánh tay của cậu.
Người trong phòng chỉ huy vừa thấy đế hậu dùng loại hình thức này tiến vào, giật nảy mình.
Sa Nặc Nhân nhanh chóng quét một vòng trong phòng chỉ huy, cũng không thấy Xích Linh, ngược lại là thấy Diễm Vương nói muốn đích thân ra chiến trường lưu lại, tứ đại thượng tướng chỉ còn hai người ở lại, Phượng thượng tướng cùng Adorno thượng tướng, còn có một vài người không quen biết, tất cả đều bận rộn tiếp nhận thông tin từ khắp nơi, vội đến ngã liểng xiểng.
Diễm Vương càng là rống đến cổ họng đều khàn, ông bất kể ngày đêm tọa trấn trung ương, chỉ huy toàn cục, lao tâm lao lực, căn bản không có cơ hội chợp mắt.
Sa Nặc Nhân đi tới trước mặt Phượng thượng tướng, "Ngoại công, Xích Linh đâu?"
Phượng thượng tướng cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng trẻ ra, nhưng cũng không chịu nổi vất vả như vậy, vội vàng điều binh khiển tướng, âm thanh cũng sắp không phát ra được, xoay mặt liền thấy Sa Nặc Nhân, sắc mặt đen thui cũng dễ nhìn hơn một chút, "Là Nặc Nhân a, cháu sao cũng tới đây? Xích Linh ra chiến trường."
Quả nhiên là như vậy, Sa Nặc Nhân không cần nghĩ cũng biết, Xích Linh chắc chắn sẽ không để Diễm Vương tới tiền tuyến, anh chỉ có thể đích thân đi.
Sa Nặc Nhân đi tới bên một bản đồ tinh vực di động cực đại, này là bản đồ toàn bộ tinh vực Đại Uyển Toàn Tí, nhìn thấy phía trên không ít nơi đều đánh màu đỏ, hẳn là tinh cầu thất thủ, hiện tại mới mấy ngày, đã thất thủ nhiều như vậy.
"Xích Linh ở phía nào?" Sa Nặc Nhân nhìn chằm chằm tinh vực đồ hỏi.
Diễm Vương giành ra khoảng trống, khàn giọng hỏi: "Chuyện bên này con không cần phải để ý đến, quay về đế cung đi."
Sa Nặc Nhân quay người, ánh mắt kiên định, "Phụ thân, con muốn ra chiến trường, Xích Linh khẳng định cần con."
Diễm Vương trừng mắt, "Nó hiện tại ở trên chiến trường giết địch, căn bản không thể nghĩ tới con, lúc gần đi nó nói với ta, để ta chú ý mẹ con hai người. Con bây giờ lập tức trở về, đừng bắt nó thời điểm liều mạng còn phải phân tâm lo lắng cho con."
Đúng lúc này, một nhân viên tiếp nhận tín hiệu hô: "Vương thượng! Hà Na tinh cầu không trụ nổi, cầu tri viện!"
Diễm Vương la lớn: "Giúp bọn họ chống đỡ! Hà Na tinh cầu chính là đại môn Tinh Diệu đế quốc! Không thể để cho bọn họ vượt qua! Cấp tốc điều thêm quang chiến đội tiến tới trợ giúp!"
"Dạ!"
Sa Nặc Nhân đi tới trước cửa sổ, thả người nhảy ra ngoài, mảnh vỡ màu vàng cuốn lấy cậu vội vã đi ra xa.
Quang giáp chiến đội là chiến đội tư nhân của Xích Linh, anh sắp tới Hà Na tinh cầu, như vậy, cậu đi trước chờ anh là được rồi.
Nhìn thấy Sa Nặc Nhân cư nhiên bay về hướng cảng hàng không, Diễm Vương cũng không có biện pháp, ông bận đến bù đầu, căn bản không có thời gian đuổi theo cậu, chờ lúc xoay người ông, đã thấy mấy hộp dược tề bày trên bàn, đó là Sa Nặc Nhân lúc gần đi lưu lại, có thể nâng cao tinh thần tỉnh não, giảm bớt mệt nhọc, bọn họ hiện tại dùng là thích hợp.
Phượng thượng tướng đã không khách khí mở một bình, trực tiếp rót vào trong miệng, ha một tiếng giơ ngón tay cái lên, "Không hổ là dược tề Nặc Nặc chế tác, một bình xuống, hết thảy uể oải đều biến mấy, ngươi cũng uống nhanh một bình."
Vừa nói vừa cầm một bình đưa cho Diễm Vương, Diễm Vương cũng không khách khí, uống một hớp xuống, quả nhiên như Phượng thượng tướng nói, nhất thời tinh thần sảng khoái, cổ họng cũng không khàn, người cũng không còn buồn ngủ, tinh thần sung mãn, sức mạnh hồi phục.
Phượng thượng tướng lại cầm thêm một bình, đưa cho Adorno thượng tướng vẫn luôn liếc qua bên này, "Uống một bình đi."
Ba Lan khâm cũng không khách khí với ông, nhận một cái liền uống, dược hiệu thần kỳ. Hắn đã sớm biết, dược tề Sa Nặc Nhân chế ra đều là đồ tốt, tự nhiên hỏi cũng không hỏi, trực tiếp uống, một bình xuống, cả người sảng khoái, lại có thể vén tay áo lên tiếp tục chiến đấu.
Mặc kệ nhà mình khi đóng cửa nháo thế nào, cũng tuyệt đối không cho phép người khác tới bắt nạt, gặp ngoại địch, không cần nhiều lời liền nhất trí đối ngoại, nội đấu, vẫn là chờ ngoại địch đuổi chạy lại tiếp tục đi.
Hà Na tinh cầu là tinh cầu thủ vệ Tinh Diệu đế quốc, chỉ cần qua Hà Na tinh cầu, phía sau chính là đường vào Tinh Diệu đế quốc rộng thênh thang, tuyệt đối có thể một đường nghiền ép nơi trung tâm nhất khắp đế quốc --- đế đô tinh, cho nên nhất định phải thủ vững Hà Na tinh cầu.
Sa Nặc Nhân cấp tốc bay đến, chỉ cần 40 phút. Quan sát từ trên cao, phía tây tinh cầu đã biến thành địa ngục nhân gian, chỗ người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật đi qua, sinh linh đồ thán, lửa đạn nổ vang trên chiến trường, thành thị không còn, đâu đâu cũng là thi thể cháy đen cùng hài cốt cơ giáp bị thiêu hủy.
Một quái vật to lớn cao mười mấy mét, bốn chân như cột đình, cả người như đúc bằng sắt thép, mặc cho chiến sĩ pháo nổ đao chém chung quanh vẫn không động tới nó, nó một lần có thể hạ gục một đài cơ giáp phổ thông, thân thể khổng lồ nhảy vào trận địa phòng thủ, một hồi đấu đá lung tung làm rối loạn đội hình các chiến sĩ, một đài cơ giáp bị nó một cước giẫm thành sắt vụn, ngửa đầu cao giọng rít gào, bọn quái vật phía sau đồng dạng ngẩng đầu gào to, chúng nó như đang ăn mừng thắng lợi.
Cửa ải Hà Na tinh cầu trọng yếu như vậy, tướng sĩ thủ vệ tự nhiên cũng không phải người bình thường, thủ tại chỗ này chính là một thành viên lão tướng, tên là An Đức Liệt, từng đã tham gia chiến tranh với người Tuy Vĩ Hạt mười năm trước, lập được chiến công hiển hách, tuổi của hắn cũng không lớn, vừa qua bốn mươi tuổi, là một hán tử thiết huyết, giờ khắc này cũng có điểm phòng thủ không được.
"Thiếu tướng! Phòng thủ bên trái bị công phá! Cầu tri viện!" Tần số truyền tin truyền đến âm thanh chiến sĩ cầu viện.
An Đức Liệt cắn răng chặt đôi một con quái vật ba chân, giơ tay bắn ra một pháo, đem quái vật nhào tới đánh bay, hoàn toàn không có cơ hội ngừng lại, một đài thú giáp đã đánh tới, An Đức Liệt cấp tốc chém qua, phòng vệ thú giáp cường công. May mắn mình sử dụng chính là đài quang giáp, bằng không tuyệt đối không phải đối thủ của thú giáp đó.
"Bảo vệ! Bảo vệ cho lão tử! Đế quân sắp tới, nhất định phải trụ cho tới khi bọn họ đến!" An Đức Liệt lớn tiếng gào thét.
Bọn họ đã liên tục chiến đấu năm ngày năm đêm, nguyên bản còn có người thay ca, có thể nghỉ ngơi một chút, hiện tại các chiến sĩ tử thương nặng nề, căn bản không còn ai để đổi, bọn họ vẫn luôn tiên phong, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nhất định phải bảo vệ trận tuyến này. Phía sau bọn họ chính là đế quốc đại môn, cư dân trên tinh cầu vẫn chưa hoàn toàn dời đi, chiến hỏa đã cháy tới đây, tốc độ cực nhanh, đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Muốn hỏi tại sao, đương nhiên là đám Tinh Mãng nhân đáng chết kia! Bọn họ lần này phát động chiến tranh, là tiến công có tổ chức có mục đích, chỉ cần nơi nào phòng thủ quá nghiêm ngặt, thú giáp cùng quái vật sẽ không ra, Tinh Mãng nhân sẽ xuất hiện, mở ra một lỗ hổng, kẻ địch chen chúc mà vào, căn bản là không có cách phản kháng.
An Đức Liệt một bên chiến đấu, một bên lưu tâm quan sát chiến trường, bọn họ lui lại lui nữa, chịu không ít thiệt từ Tinh Mãng nhân.
Đột nhiên, một bóng người màu bạc chợt lóe lên, vọt tới phía sau bọn họ, An Đức Liệt kinh hãi, hô to một tiếng, "Tinh Mãng nhân!"
Chiến sĩ xung quanh cấp tốc xoay người lại, còn chưa kịp động thủ, đã bị thân ảnh màu bạc một kiếm đâm xuyên qua buồng lái, chiến sĩ tử vong tại chỗ! Tinh Mãng nhân động tác nhanh nhẹn, nhanh đến căn bản cách không ngăn được, liên tiếp giết mấy người, toàn thân hướng về An Đức Liệt vọt tới!
An Đức Liệt cấp tốc lùi lại, tốc độ vẫn là chậm Tinh Mãng nhân một bước, mắt thấy năng lượng kiếm hướng về buồng lái đâm tới, An Đức Liệt cũng cực lực đón đỡ, may mắn đuổi kịp mũi kiếm kẻ địch, đem năng lượng kiếm đánh lệch hướng, một kiếm kia cắm vào vai trái cơ giáp. Tinh Mãng nhân không vội vã rút kiếm, tay kia lôi quang đã tụ đủ, chỉ còn một đòn cuối cùng!
Đồng tử An Đức Liệt bỗng nhiên co lại, một chiêu này của Tinh Mãng nhân uy lực rất lớn, sấm sét đối với cơ giáp mà nói vô cùng hữu hiệu, tuy rằng không thể một chốc phá hủy cơ giáp, cùng giết chết cơ giáp chiến sĩ, nhưng cũng có thể khiến mạch thần kinh chính của cơ giáp bị hao tổn, động tác đình trệ, rất nhanh liền bị thú giáp cùng bọn quái vật theo phía sau tiêu diệt.
Lão nhị rất yên tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, như là biết bọn họ giống nhau, bất quá Sa Nặc Nhân cũng biết, hài tử nhỏ như vậy chưa nhận thức được.
Trong lòng cậu rất lo lắng, mình và Xích Linh đều là tóc đen con ngươi đen, cư nhiên sinh ra hài tử tóc vàng mắt tím, cậu sợ người khác sẽ hoài nghi, sẽ hiểu lầm, nhưng Diễm Vương phi cái gì cũng không hỏi, mỗ phụ cũng không hỏi, đều yêu hài tử vô cùng, điều này cũng làm cho Sa Nặc Nhân thoáng yên tâm một chút.
"Oa...!"
Núm vú cao su vừa rời miệng lão đại liền oa oa khóc lớn, Diễm Vương phi cẩn thận đem bảo bảo ôm thẳng lên, nhẹ nhàng vỗ bé ợ, một bên vỗ một bên nhỏ giọng dụ dỗ, mà lão đại chính là cái túi khóc nhỏ, tiếng khóc vang dội, mặt mũi ai cũng không cho, hết cách rồi, Diễm Vương phi không thể làm gì khác đành để thị giả đi pha thêm sữa tới, lại uống một lần bảo bảo mới vui vẻ.
"Thật sự là tiểu quỷ tham ăn, nhìn đệ đệ con một chút đi, người ta yên lặng hơn nhiều, cho ăn thì ăn, không cho ăn cũng không khóc không, nghe nhiều lời nói." Diễm Vương phi tràn đầy thương yêu giáo huấn.
Solan đi qua ôm lấy lão nhị, hai người một người một đứa, ôm vào trong ngực cẩn thận dỗ dành, không để đứa nào chịu oan ức.
Sa Nặc Nhân nhìn hai bảo bảo, tâm nhuyễn đến rối tinh rối mù, trên mặt mỗi bảo bảo hôn một cái, lại dùng quang não chụp bức hình cho bảo bảo, mới nói: "Con qua xem Xích Linh bên kia như thế nào, có lẽ có chỗ cần con."
Diễm Vương phi nói: "Con bây giờ cần phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, những chuyện khác đều giao cho phụ tử bọn họ là được, con không cần quan tâm."
Solan cũng là ý này, ông sao có thể cam lòng để nhi tử tiếp tục đi ra ngoài lăn lộn.
Nhưng Sa Nặc Nhân tâm ý đã quyết, hai người đều không thể khuyên nhủ cậu. Hiện tại căn nguyên ý thức lực của cậu đã đạt tới trình độ cao cấp, ở trên chiến trường có rất nhiều tác dụng, cậu muốn trở thành phụ tá đắc lực của Xích Linh, mà không phải trốn trong đế cung để Xích Linh bảo vệ, cậu nhất định phải đi.
"Mỗ phụ, chăm sóc tốt bảo bảo, con đi." Sa Nặc Nhân yêu thương nhìn hai bảo bảo, quay người đi ra ngoài.
Sa Nặc Nhân gọi Phượng Hoàng, mảnh vỡ màu vàng trong nháy mắt đem cậu cuốn lên trên không, một cái bóng kim sắc xẹt qua trên không, hướng về văn phòng tòa nhà cao nhất đế đô tinh mà qua, cậu không đi cửa chính, trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào phòng chỉ huy tác chiến, mảnh vỡ màu vàng luẩn quẩn quanh thân Sa Nặc Nhân một vòng, quấn lấy cánh tay của cậu.
Người trong phòng chỉ huy vừa thấy đế hậu dùng loại hình thức này tiến vào, giật nảy mình.
Sa Nặc Nhân nhanh chóng quét một vòng trong phòng chỉ huy, cũng không thấy Xích Linh, ngược lại là thấy Diễm Vương nói muốn đích thân ra chiến trường lưu lại, tứ đại thượng tướng chỉ còn hai người ở lại, Phượng thượng tướng cùng Adorno thượng tướng, còn có một vài người không quen biết, tất cả đều bận rộn tiếp nhận thông tin từ khắp nơi, vội đến ngã liểng xiểng.
Diễm Vương càng là rống đến cổ họng đều khàn, ông bất kể ngày đêm tọa trấn trung ương, chỉ huy toàn cục, lao tâm lao lực, căn bản không có cơ hội chợp mắt.
Sa Nặc Nhân đi tới trước mặt Phượng thượng tướng, "Ngoại công, Xích Linh đâu?"
Phượng thượng tướng cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng trẻ ra, nhưng cũng không chịu nổi vất vả như vậy, vội vàng điều binh khiển tướng, âm thanh cũng sắp không phát ra được, xoay mặt liền thấy Sa Nặc Nhân, sắc mặt đen thui cũng dễ nhìn hơn một chút, "Là Nặc Nhân a, cháu sao cũng tới đây? Xích Linh ra chiến trường."
Quả nhiên là như vậy, Sa Nặc Nhân không cần nghĩ cũng biết, Xích Linh chắc chắn sẽ không để Diễm Vương tới tiền tuyến, anh chỉ có thể đích thân đi.
Sa Nặc Nhân đi tới bên một bản đồ tinh vực di động cực đại, này là bản đồ toàn bộ tinh vực Đại Uyển Toàn Tí, nhìn thấy phía trên không ít nơi đều đánh màu đỏ, hẳn là tinh cầu thất thủ, hiện tại mới mấy ngày, đã thất thủ nhiều như vậy.
"Xích Linh ở phía nào?" Sa Nặc Nhân nhìn chằm chằm tinh vực đồ hỏi.
Diễm Vương giành ra khoảng trống, khàn giọng hỏi: "Chuyện bên này con không cần phải để ý đến, quay về đế cung đi."
Sa Nặc Nhân quay người, ánh mắt kiên định, "Phụ thân, con muốn ra chiến trường, Xích Linh khẳng định cần con."
Diễm Vương trừng mắt, "Nó hiện tại ở trên chiến trường giết địch, căn bản không thể nghĩ tới con, lúc gần đi nó nói với ta, để ta chú ý mẹ con hai người. Con bây giờ lập tức trở về, đừng bắt nó thời điểm liều mạng còn phải phân tâm lo lắng cho con."
Đúng lúc này, một nhân viên tiếp nhận tín hiệu hô: "Vương thượng! Hà Na tinh cầu không trụ nổi, cầu tri viện!"
Diễm Vương la lớn: "Giúp bọn họ chống đỡ! Hà Na tinh cầu chính là đại môn Tinh Diệu đế quốc! Không thể để cho bọn họ vượt qua! Cấp tốc điều thêm quang chiến đội tiến tới trợ giúp!"
"Dạ!"
Sa Nặc Nhân đi tới trước cửa sổ, thả người nhảy ra ngoài, mảnh vỡ màu vàng cuốn lấy cậu vội vã đi ra xa.
Quang giáp chiến đội là chiến đội tư nhân của Xích Linh, anh sắp tới Hà Na tinh cầu, như vậy, cậu đi trước chờ anh là được rồi.
Nhìn thấy Sa Nặc Nhân cư nhiên bay về hướng cảng hàng không, Diễm Vương cũng không có biện pháp, ông bận đến bù đầu, căn bản không có thời gian đuổi theo cậu, chờ lúc xoay người ông, đã thấy mấy hộp dược tề bày trên bàn, đó là Sa Nặc Nhân lúc gần đi lưu lại, có thể nâng cao tinh thần tỉnh não, giảm bớt mệt nhọc, bọn họ hiện tại dùng là thích hợp.
Phượng thượng tướng đã không khách khí mở một bình, trực tiếp rót vào trong miệng, ha một tiếng giơ ngón tay cái lên, "Không hổ là dược tề Nặc Nặc chế tác, một bình xuống, hết thảy uể oải đều biến mấy, ngươi cũng uống nhanh một bình."
Vừa nói vừa cầm một bình đưa cho Diễm Vương, Diễm Vương cũng không khách khí, uống một hớp xuống, quả nhiên như Phượng thượng tướng nói, nhất thời tinh thần sảng khoái, cổ họng cũng không khàn, người cũng không còn buồn ngủ, tinh thần sung mãn, sức mạnh hồi phục.
Phượng thượng tướng lại cầm thêm một bình, đưa cho Adorno thượng tướng vẫn luôn liếc qua bên này, "Uống một bình đi."
Ba Lan khâm cũng không khách khí với ông, nhận một cái liền uống, dược hiệu thần kỳ. Hắn đã sớm biết, dược tề Sa Nặc Nhân chế ra đều là đồ tốt, tự nhiên hỏi cũng không hỏi, trực tiếp uống, một bình xuống, cả người sảng khoái, lại có thể vén tay áo lên tiếp tục chiến đấu.
Mặc kệ nhà mình khi đóng cửa nháo thế nào, cũng tuyệt đối không cho phép người khác tới bắt nạt, gặp ngoại địch, không cần nhiều lời liền nhất trí đối ngoại, nội đấu, vẫn là chờ ngoại địch đuổi chạy lại tiếp tục đi.
Hà Na tinh cầu là tinh cầu thủ vệ Tinh Diệu đế quốc, chỉ cần qua Hà Na tinh cầu, phía sau chính là đường vào Tinh Diệu đế quốc rộng thênh thang, tuyệt đối có thể một đường nghiền ép nơi trung tâm nhất khắp đế quốc --- đế đô tinh, cho nên nhất định phải thủ vững Hà Na tinh cầu.
Sa Nặc Nhân cấp tốc bay đến, chỉ cần 40 phút. Quan sát từ trên cao, phía tây tinh cầu đã biến thành địa ngục nhân gian, chỗ người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật đi qua, sinh linh đồ thán, lửa đạn nổ vang trên chiến trường, thành thị không còn, đâu đâu cũng là thi thể cháy đen cùng hài cốt cơ giáp bị thiêu hủy.
Một quái vật to lớn cao mười mấy mét, bốn chân như cột đình, cả người như đúc bằng sắt thép, mặc cho chiến sĩ pháo nổ đao chém chung quanh vẫn không động tới nó, nó một lần có thể hạ gục một đài cơ giáp phổ thông, thân thể khổng lồ nhảy vào trận địa phòng thủ, một hồi đấu đá lung tung làm rối loạn đội hình các chiến sĩ, một đài cơ giáp bị nó một cước giẫm thành sắt vụn, ngửa đầu cao giọng rít gào, bọn quái vật phía sau đồng dạng ngẩng đầu gào to, chúng nó như đang ăn mừng thắng lợi.
Cửa ải Hà Na tinh cầu trọng yếu như vậy, tướng sĩ thủ vệ tự nhiên cũng không phải người bình thường, thủ tại chỗ này chính là một thành viên lão tướng, tên là An Đức Liệt, từng đã tham gia chiến tranh với người Tuy Vĩ Hạt mười năm trước, lập được chiến công hiển hách, tuổi của hắn cũng không lớn, vừa qua bốn mươi tuổi, là một hán tử thiết huyết, giờ khắc này cũng có điểm phòng thủ không được.
"Thiếu tướng! Phòng thủ bên trái bị công phá! Cầu tri viện!" Tần số truyền tin truyền đến âm thanh chiến sĩ cầu viện.
An Đức Liệt cắn răng chặt đôi một con quái vật ba chân, giơ tay bắn ra một pháo, đem quái vật nhào tới đánh bay, hoàn toàn không có cơ hội ngừng lại, một đài thú giáp đã đánh tới, An Đức Liệt cấp tốc chém qua, phòng vệ thú giáp cường công. May mắn mình sử dụng chính là đài quang giáp, bằng không tuyệt đối không phải đối thủ của thú giáp đó.
"Bảo vệ! Bảo vệ cho lão tử! Đế quân sắp tới, nhất định phải trụ cho tới khi bọn họ đến!" An Đức Liệt lớn tiếng gào thét.
Bọn họ đã liên tục chiến đấu năm ngày năm đêm, nguyên bản còn có người thay ca, có thể nghỉ ngơi một chút, hiện tại các chiến sĩ tử thương nặng nề, căn bản không còn ai để đổi, bọn họ vẫn luôn tiên phong, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nhất định phải bảo vệ trận tuyến này. Phía sau bọn họ chính là đế quốc đại môn, cư dân trên tinh cầu vẫn chưa hoàn toàn dời đi, chiến hỏa đã cháy tới đây, tốc độ cực nhanh, đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Muốn hỏi tại sao, đương nhiên là đám Tinh Mãng nhân đáng chết kia! Bọn họ lần này phát động chiến tranh, là tiến công có tổ chức có mục đích, chỉ cần nơi nào phòng thủ quá nghiêm ngặt, thú giáp cùng quái vật sẽ không ra, Tinh Mãng nhân sẽ xuất hiện, mở ra một lỗ hổng, kẻ địch chen chúc mà vào, căn bản là không có cách phản kháng.
An Đức Liệt một bên chiến đấu, một bên lưu tâm quan sát chiến trường, bọn họ lui lại lui nữa, chịu không ít thiệt từ Tinh Mãng nhân.
Đột nhiên, một bóng người màu bạc chợt lóe lên, vọt tới phía sau bọn họ, An Đức Liệt kinh hãi, hô to một tiếng, "Tinh Mãng nhân!"
Chiến sĩ xung quanh cấp tốc xoay người lại, còn chưa kịp động thủ, đã bị thân ảnh màu bạc một kiếm đâm xuyên qua buồng lái, chiến sĩ tử vong tại chỗ! Tinh Mãng nhân động tác nhanh nhẹn, nhanh đến căn bản cách không ngăn được, liên tiếp giết mấy người, toàn thân hướng về An Đức Liệt vọt tới!
An Đức Liệt cấp tốc lùi lại, tốc độ vẫn là chậm Tinh Mãng nhân một bước, mắt thấy năng lượng kiếm hướng về buồng lái đâm tới, An Đức Liệt cũng cực lực đón đỡ, may mắn đuổi kịp mũi kiếm kẻ địch, đem năng lượng kiếm đánh lệch hướng, một kiếm kia cắm vào vai trái cơ giáp. Tinh Mãng nhân không vội vã rút kiếm, tay kia lôi quang đã tụ đủ, chỉ còn một đòn cuối cùng!
Đồng tử An Đức Liệt bỗng nhiên co lại, một chiêu này của Tinh Mãng nhân uy lực rất lớn, sấm sét đối với cơ giáp mà nói vô cùng hữu hiệu, tuy rằng không thể một chốc phá hủy cơ giáp, cùng giết chết cơ giáp chiến sĩ, nhưng cũng có thể khiến mạch thần kinh chính của cơ giáp bị hao tổn, động tác đình trệ, rất nhanh liền bị thú giáp cùng bọn quái vật theo phía sau tiêu diệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook