Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
Chương 13: Danh tiếng lan rộng (1)

Chương 13: Danh tiếng lan rộng (1)

Tháng sáu, ánh mặt trời như lửa, trong không khí sóng nhiệt cuồn cuộn.

Phía đông huyện Tam Hà, ba người Trương Vân Xuyên, Đại Hùng cùng Trương Vân Nhi đội ánh nắng chói chang chạy đi.

Trương Vân Xuyên sau khi giận giết huyện úy, cũng biết mình chọc vào tổ ong rồi.

Hắn dẫn theo anh em tốt Đại Hùng cùng em gái Trương Vân Nhi ngay trong đêm chạy khỏi huyện Tam Hà, chuẩn bị đi nhà Tam thúc ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió.

“Cái thời tiết quỷ này.” Đại Hùng thở hồng hộc nói với Trương Vân Xuyên: “Đại Lang, nếu không chúng ta qua chỗ râm mát bên kia nghỉ ngơi một chút đi.”

Trương Vân Xuyên cũng lau mồ hôi trên trán, đi đường xa như vậy, cũng cảm giác được miệng khô lưỡi khô.

Hắn nhìn quét con đường tới đây vài lần, không có lấy một bóng người, lúc này mới gật gật đầu.

Bọn họ cách huyện Tam Hà đã được một khoảng cách rồi.

Huống hồ bọn họ chuyên môn đi là một con đường nhỏ, người của nha môn hẳn là không đuổi kịp nhanh như vậy.

“Vậy nghỉ ngơi một chút đi.”

Bọn họ đi tới dưới bóng cây bên đường, ngồi xuống.

Trương Vân Xuyên từ trong bọc lấy ra một phần bánh Quế Hoa được bọc lại kia, chia nó cho Trương Vân Nhi cùng Đại Hùng mỗi người một miếng.

“Ăn một chút, lót dạ.”

“Đại Lang, ngươi từ đâu kiếm được bánh Quế Hoa?”

Đại Hùng tiếp nhận bánh Quế Hoa, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Ngày hôm qua lúc tan làm mua cho nha đầu.”

“Không rảnh để ăn, lúc đi ta thuận tay cầm theo.”

Đại Hùng sau khi nghe xong lời này, cũng nhét một miếng lớn bỏ vào miệng bắt đầu nhai nuốt.

“Mùi vị này thật không tệ.”

Đại Hùng khen, đồng thời cũng nhịn không được bắt đầu thở dài.

“Ài, nếu không phải cẩu quan kia bắt Vân Nhi muội tử, chúng ta cũng không cần chạy trốn chịu tội.” Đại Hùng mắng nói: “Cái thế đạo chết tiệt này.”

“Đại Hùng, xin lỗi.” Trương Vân Xuyên có chút áy náy nói: “Một lần này là huynh muội chúng ta liên lụy ngươi rồi.”

“Đại Lang, xem ngươi nói lời này kìa.”

“Ta cũng không có ý tứ trách ngươi.”

Đại Hùng nói: “Cha mẹ ta chết sớm, ta ngày thường ăn lại nhiều, nếu không phải cha mẹ ngươi cho ta cơm ăn, ta đã sớm chết đói.”

“Vân Nhi không chỉ là em gái ngươi, cũng là em gái ta.”

“Cẩu quan thế mà dám ức hiếp nó, cho dù ngươi không giết cẩu quan kia, ta cũng sẽ giết hắn!” Đại Hùng hung tợn nói.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng nói như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động.

Đại Hùng này ngày thường tuy ăn nhiều, tính tình cũng tương đối nóng nảy.

Nhưng hắn tốt với huynh muội mình, là sự thực.

“Muội tử, khát không?”

Đại Hùng sau khi như hùm như sói ăn hết một phần bánh Quế Hoa đó của hắn, cười hỏi Trương Vân Nhi.

Trương Vân Nhi gật gật đầu.

Từ ngày hôm qua sau khi được cứu ra, Trương Vân Nhi cũng không còn sự vui vẻ hoạt bát ngày xưa, trở nên có chút nặng nề.

Bọn Trương Vân Xuyên đào vong suốt đêm, cũng không thể bận tâm mở đường dẫn lối cho nàng.

“Được, chờ đó.” Đại Hùng phủi bùn đất trên mông, đứng dậy: “Ta đi múc nước cho muội uống.”

Đại Hùng nói xong, bước đi về phía một lạch nước nhỏ nơi xa.

“Nha đầu, ăn nhiều một chút.”

Trương Vân Xuyên bẻ một miếng lớn ở bánh Quế Hoa của mình cho Trương Vân Nhi im lặng ăn bánh Quế Hoa.

Trương Vân Nhi lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn.

“Trong lòng muội có phải còn đang trách cứ ca không bảo vệ tốt muội hay không.”

Nhìn Trương Vân Nhi nặng nề không nói lời nào, thật lâu sau, Trương Vân Xuyên lúc này mới thở dài một hơi, hỏi.

Trương Vân Nhi lắc lắc đầu.

Nàng có chút tự trách dùng bàn tay nhỏ nắm góc áo, nói: “Ca, muội cảm thấy đều là lỗi của muội.”

“Nếu muội không bị bắt đi, cá cũng sẽ không tức giận đi giết người, chúng ta cũng không cần rời nhà đào vong, còn liên lụy Đại Hùng ca.”

Trương Vân Xuyên cũng không ngờ tiểu nha đầu lại là nghĩ như vậy.

Hắn còn cho rằng nàng là đột nhiên chịu biến cố, bị kích thích cho nên mới trở nên rầu rĩ không vui.

Hắn xoa đầu muội muội, nói: “Nha đầu, ca cũng không trách muội.”

“Muốn trách thì trách thế đạo này, trách cẩu quan kia.”

“Chúng ta không trêu chọc vào ai, bọn họ lại ép chúng ta không có chỗ nào có thể đi.”

Trương Vân Xuyên trấn an nàng nói: “Cẩu quan đó không chỉ ức hiếp muội, còn tuyên bố muốn tra tấn chết huynh muội chúng ta.”

“Cho nên ca chỉ có thể giết hắn, bằng không, chúng ta sẽ chết.”

“Muội nhớ kỹ, thế đạo này chính là như thế, nếu muốn sống, có đôi khi cũng chỉ có thể nhẫn tâm một chút.”

“Vâng.”

Trương Vân Nhi cũng cái hiểu cái không gật gật đầu.

“Má ơi!”

“Đi mau, đi mau.”

Khi Trương Vân Xuyên trấn an muội muội mình, Đại Hùng đi múc nước vội vội vàng vàng chạy trở về.

Trương Vân Xuyên cũng đứng bật dậy.

“Làm sao vậy, hớt ha hớt hải?” Trương Vân Xuyên hỏi.

“Người chết, rất nhiều người chết.” Đại Hùng có chút chưa hết kinh hồn chỉ vào lạch nước nhỏ bên kia nói: “Trong lạch nước tất cả đều là người chết.”

Trương Vân Xuyên sau khi hỏi rõ nguyên do, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn mới vừa rồi còn tưởng rằng bộ khoái trong nha môn đuổi tới rồi.

Hắn nghe nói trong lạch nước có người chết, cũng tò mò đi qua thăm dò một phen.

Nhìn thấy chỗ lạch nước thật sự rất nhiều người chết trôi nổi, da thịt đã bị nước ngâm trắng bệch phình lên.

Những người này quần áo tả tơi, thoạt nhìn như là dân chạy nạn.

Cũng không biết bọn họ là chết đói hay bị người ta giết chết.

Thế đạo này loạn rồi.

Khắp nơi đều đang đánh trận, khắp nơi đều dân chạy nạn.

Bọn Trương Vân Xuyên cảm giác mình cũng như là bèo nước trôi nổi, tiền đồ một mảng u ám.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương