Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
-
Chapter 42: Mượn thế (1)
Chỉ thấy Trương Vân Xuyên dùng sức bẻ, cánh tay tên sơn tặc kia nhất thời vặn thành dạng cái quẩy.
“A!”
Các huynh đệ Đinh đội đang xem cuộc chiến kia thấy một màn như vậy, cũng bị dọa cả người run rẩy.
Hắn áp sát đến trước mặt một tên sơn tặc, hai tay bắt lấy bờ vai của gã, đầu gối gập lại, hung hăng đánh lên trên bụng đối phương.
Thân thể sơn tặc kia nhất thời thành hình cái cung, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Mấy tên sơn tặc này ngày thường tuy diễu võ dương oai, nhưng đánh nhau không có chút kết cấu.
Đối mặt Trương Vân Xuyên ra tay hung ác sắc bén, chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, toàn bộ bọn họ nằm đo đất.
“Hay!”
“Trương đại ca uy vũ!”
Bọn Lâm Hiền nhìn thấy một mình Trương Vân Xuyên đã đánh ngã vài tên sơn tặc, cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Các huynh đệ Đinh đội cũng nhận được sự cổ vũ thật lớn, nhao nhao khen hay.
Sơn tặc chung quanh thấy nơi đây đánh nhau, cũng đều ùn ùn xúm lại xem náo nhiệt.
Dưới chân Trương Vân Xuyên giẫm lại là người bên cạnh Tam đương gia, ở cùng lúc kinh ngạc, cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Tam đương gia này luôn luôn bao che, Trương Vân Xuyên này đánh người của hắn, phen này có trò hay để xem rồi.
…
Trên giáo trường tiền trại, rất nhiều sơn tặc đều khoanh tay xem náo nhiệt.
Mấy tên sơn tặc nằm ở trên mặt đất kêu rên kia hoàn toàn không ngờ, thân thủ Trương Vân Xuyên vậy mà ghê gớm như thế.
Mấy người bọn họ thế mà không phải đối thủ.
Bọn họ sơ ý rồi.
Nghe được tiếng đám sơn tặc chung quanh vui cười trêu chọc, mấy tên sơn tặc này cũng xấu hổ vô cùng, hận không thể ở trên mặt đất tìm một kẽ hở chui vào.
Trương Vân Xuyên nhìn mấy tên sơn tặc không phục, cũng trừng mắt, dọa bọn họ run rẩy.
“Họ, họ Trương, ngươi đừng càn rỡ!”
Một tên sơn tặc ôm bụng lui lại mấy bước, nói: “Ngươi dám đánh chúng ta, ngươi chết chắc rồi!”
“Tam gia sẽ không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ chết đi!”
“Ai da, còn có sức ồn ào, xem ra còn muốn bị đánh phải không?” Trương Vân Xuyên nắm tay vang rắc rắc, chậm rãi đi về phía bọn họ: “Vậy được, Trương Vân Xuyên ta vẫn luôn thích giúp đỡ người ta, hôm nay sẽ tạo điều kiện cho các ngươi một chút.”
“Ngươi, ngươi chờ đó!”
Mấy tên sơn tặc này nhìn thấy Trương Vân Xuyên đi về phía bọn họ, cũng bỏ lại một câu nói hung hăng, sau đó sợ hãi xoay người bỏ chạy.
“Ha ha ha ha!”
Nhìn thấy mấy tên sơn tặc này thế mà bị Trương Vân Xuyên dọa chạy, chung quanh cũng phát ra tiếng cười vang cùng thổn thức.
“Ta còn cho rằng bọn họ lợi hại bao nhiêu, thì ra chỉ là một đám bao cỏ.”
“Mấy người thế mà bị một mình Trương Vân Xuyên đánh, bọn họ về sau nhắm chừng không có mặt mũi gặp ai.”
Đám sơn tặc đã sớm bất mãn đối với mấy tên sơn tặc này dưới trướng Tam đương gia.
Bọn họ ngày thường diễu võ dương oai, dựa vào mình là thân tín của Tam gia, thường xuyên bắt nạt sơn tặc khác.
Nhưng sơn tặc khác kiêng kị bọn họ, cũng đều giận mà không dám nói gì.
Mà nay bọn họ bị Trương Vân Xuyên đánh đau một trận, đám sơn tặc cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ vô cùng.
Điều này làm ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Vân Xuyên cũng trở nên khác hẳn.
“Cái khác không nói, họ Trương này thật lợi hại, không hổ là người dám giết cẩu quan.”
“Ai nói không phải chứ.” Có sơn tặc vây xem nói: “Người Đại đương gia coi trọng, vậy xác định vững chắc là thật sự có tài.”
“Chỉ là bây giờ hắn đánh người của Tam gia, nhắm chừng Tam gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, phen này có trò hay để xem rồi.”
Có người kính nể Trương Vân Xuyên, cũng có người vui sướng khi người gặp họa.
Còn có người nhìn Trương Vân Xuyên, thì lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Vân Xuyên vẫn quá trẻ tuổi, quá lỗ mãng.
Hắn một người mới vừa lên sơn trại, cho dù là được Đại đương gia nhìn trúng, nhưng bây giờ tùy tiện kết thù với người của Tam đương gia, thực sự không phải một cử chỉ sáng suốt.
Trương Vân Xuyên mặc kệ đám sơn tặc chung quanh nghị luận.
Hắn dám đối nghịch với người của Tam đương gia, cũng là có cân nhắc của mình.
Hắn đã từ Bàng ngũ gia bên kia tìm hiểu được vấn đề của các núi trong sơn trại.
Nhị đương gia lung lạc một nhóm người, mơ hồ có xu thế địa vị ngang hàng với Đại đương gia.
Chỉ là ngại bởi uy vọng cùng thực lực của Đại đương gia, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Đại đương gia muốn nâng hắn lên tiến hành đấu tranh với đám người Nhị đương gia, để củng cố quyền lực địa vị của mình.
Hắn tự nhiên cần lợi dụng đầy đủ cơ hội này.
Hắn muốn để Đại đương gia nhìn thấy, mình là có đảm phách cùng năng lực đấu tranh với đám người lão Nhị.
Chỉ cần mình biểu hiện đủ tốt, có đủ giá trị, vậy Đại đương gia chắc chắn sẽ có nhiều tài nguyên hơn rót cho mình, càng thêm dốc sức ủng hộ mình.
Tuy mình bây giờ chỉ là một cây đao Đại đương gia dùng để đối phó Nhị đương gia, nhưng hắn cảm thấy cái này cũng không có gì không tốt.
Đại đương gia lợi dụng hắn, hắn lại nào không phải lợi dụng Đại đương gia chứ.
Mình có thể mượn cơ hội này thuận thế mà lên, để mình có được một chỗ nho nhỏ trong trại, mà không phải trở thành một sơn tặc nhỏ trông cửa.
Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Chỉ có mình trở nên đủ mạnh, mới sẽ không bị ức hiếp, người khác cũng mới sẽ tôn trọng ngươi, sợ hãi ngươi.
Đương nhiên, tùy tiện đối nghịch với đám người Nhị đương gia, cũng cần mạo hiểm thật lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook