Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 26: Tường cao cung sâu, đường xa mịt mù [4]
Chiều ngày hôm sau, quý khách ta mời đã đến, vật ta cần cũng mang về.
Hai tác phẩm xuất sắc có một không hai của Ngô Đạo Tử là ‘Thập chỉ Thần Chung Quỳ đồ’ và ‘Kim kiều đồ’ xuất hiện trước mặt ta, ta lại có cảm giác thành công một nửa.
“Chẳng biết hôm nay công chúa cho gọi tại hạ đến đây là có chuyện gì?” Vương gia Tố Quốc không hành lễ với ta, thản nhiên ngồi xuống ghế đá.
“Bổn cung nghe nói, Vương gia yêu thích tranh chữ, cũng có nghiên cứu vấn đề này, cho nên đặc biệt mời đến thỉnh giáo.” Ta mỉm cười, ý bảo thị nữ lấy bức tranh chuẩn bị xong ra.
“Đây là bức ‘Ngạo Tuyết giang sơn đồ’ do quỷ đạo nhân Lý Thiết sáng tác, xin hỏi sao công chúa lại có được bức họa này?”
“Là do một vị bạn thân đã khuất của bổn cung tặng.”
“Là bức họa đẹp, Lý Thiết là một đạo nhân, nhưng lại có cách lý giải độc đáo đối với sông núi, bức tranh vẽ ra vô cùng điêu luyện sắc sảo, cho nên được xưng ‘Quỷ đạo nhân’, người siêu việt như Lý Thiết vậy, nào có được mấy người, là một phái độc đáo trong chốn giang hồ!” Hắn cẩn thận nhìn bức tranh một lần nữa, liên tục khen ngợi.
“Đáng tiếc bổn cung lại không mấy hiểu về tranh họa, không thể cùng Vương gia lãnh hội nghĩa sâu xa trong bức họa này.” Ta mỉm cười, lại tỏ vẻ tiếc hận trong đáy mắt.
“Ai cũng có sở thích của mình, công chúa thông tuệ nhanh nhạy đến tại hạ cũng không sánh kịp.” Khóe miệng của hắn khinh thiêu, dáng cười khiêu khích khiến lòng ta không thoải mái.
“Lời này của Vương gia khiến cho bổn cung có chút mơ hồ không thể giải thích được?” Ta lại xem như như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ hồ đồ.
“Công chúa là người thông minh lanh lợi như vậy, làm sao lại không hiểu rõ ý của tại hạ?” Hắn đứng dậy, ôm quyền: “Nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ.”
Dưới ánh chiều tà, ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, làn gió mát xua đi hơn phân nửa cái nóng oi bức của mùa hè, phả vào người như say như cuồng, giống như vừa nhấp chén rượu hoa mai. Không có ai, chưa từng có ai khiến ta có cảm giác thất bại thế này, như bị ai đó đâm một nhát trên người, miệng lại bị che kín, muốn nói cũng thốt không ra lời, đành phải im lặng chịu đựng.
“Công chúa, chúng ta hồi cung thôi.” Một thị nữ cầm lấy chiếc áo khoác lên người ta.
“Ừ.” Ta đơn giản đáp ứng. “Liên Tâm.”
“Có nô tỳ.” Liên Tâm đáp lời.
“Đem bức ‘Ngạo Tuyết giang sơn đồ’ đốt đi.” Ta nhỏ giọng nhắc nhở. trong hoàng cung này tai mắt mạch rừng, đâu đâu cũng có, nói một chữ cũng phải suy tính trước sau, Hơn nữa nhất định phải hoàn thành tất cả mọi chuyện trước khi hồi cung, nếu không bị tai mắt của cô cô biết được, có một số việc vẫn không tốt lắm.
“Tiểu thư… Vì…” Liên Tâm vẫn chưa lên tiếng đã bị ta ngăn lại.
“Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy để làm chi!” Ta trách cứ.
“Vâng.”
“Vì sao Tiểu thư không đem bức tranh do Ngô Đạo Tử sáng tác ra, làm như vậy sẽ thu được hiệu quả nhiều hơn mà?” Doanh Tâm không hiểu hỏi.
“Nha đầu ngốc, ý đồ quá lộ liễu. Nếu trực tiếp mang tác phẩm của Ngô Đạo Tử ra thì không những kết quả sẽ thất lại, mà càng làm cho người ta phiền ghét.” Cơn thịnh nộ trong lòng cũng nguôi đi, ngẫm lại, ta không nên nổi giận với Liên Tâm.
“Doanh Tâm không hiểu, sao tiểu thư lại vòng vo như vậy? vì sao lại khiến người khác phiền ghét cơ chứ? Vật chúng ta mang cho Vương gia cũng là thứ mà Vương gia thích nhất mà?”
“Có những lúc, không phải ‘thích’ tức là muốn làm sao thì làm như thế. Mà đôi khi phải vứt bỏ cái mình thích.” Những lời ta nói có chút mơ hồ, Doanh Tâm cái hiểu cái không cũng gật đầu.
“Tiểu thư, nô tỳ đã về rồi.”
“Ổn cả chứ?”
“Vâng.”
“Ừ, còn nữa, cái này… cái này… chuyện ngày hôm nay…” Ta ấp úng không biết nói thế nào, trên mặt lộ vể bối rối.
Xì một tiếng, Liên Tâm bật cười: “Tiểu thư, ngài chẳng thẳng thắn chút nào, làm sai thì xin lỗi là xong, vốn dĩ là do tiểu thư sai mà!” Bộ dáng Liên Tâm không cho là đúng, ngạo mạn như một tiểu thư.
“Ngươi dám nói với ta như vậy ư? Tiểu nha đầu, muốn ăn đòn phải không?” Ta đứng dậy đuổi đánh Liên Tâm khắp phòng, Liên Tâm vừa chạy vừa nói với ta: “Tiểu thư, rõ ràng là tiểu thư sai, còn đòi đánh nô tỳ.”
Chạy một hồi thấm mệt, nháo cũng đủ rồi, bèn ngồi xuống bên giường, thở hổn hển.
“Lãng phí một bức tranh đẹp.” Ta tiếc hận nói.
“Đừng tiếc con tôm mà mất con cá, tiểu thư, ngài quá nóng vội rồi.”
“Ừ. Ta biết.”
“Cũng may, chúng ta còn cầm trên tay hai bức họa Ngô Đạo Tử, vẫn còn lợi thế.” là thắng hay bại vẫn chưa biết được.
Thiệu Huyên ta, chẳng phải là người dễ dàng chịu thua như vậy, hãy đợi đấy.
Hai tác phẩm xuất sắc có một không hai của Ngô Đạo Tử là ‘Thập chỉ Thần Chung Quỳ đồ’ và ‘Kim kiều đồ’ xuất hiện trước mặt ta, ta lại có cảm giác thành công một nửa.
“Chẳng biết hôm nay công chúa cho gọi tại hạ đến đây là có chuyện gì?” Vương gia Tố Quốc không hành lễ với ta, thản nhiên ngồi xuống ghế đá.
“Bổn cung nghe nói, Vương gia yêu thích tranh chữ, cũng có nghiên cứu vấn đề này, cho nên đặc biệt mời đến thỉnh giáo.” Ta mỉm cười, ý bảo thị nữ lấy bức tranh chuẩn bị xong ra.
“Đây là bức ‘Ngạo Tuyết giang sơn đồ’ do quỷ đạo nhân Lý Thiết sáng tác, xin hỏi sao công chúa lại có được bức họa này?”
“Là do một vị bạn thân đã khuất của bổn cung tặng.”
“Là bức họa đẹp, Lý Thiết là một đạo nhân, nhưng lại có cách lý giải độc đáo đối với sông núi, bức tranh vẽ ra vô cùng điêu luyện sắc sảo, cho nên được xưng ‘Quỷ đạo nhân’, người siêu việt như Lý Thiết vậy, nào có được mấy người, là một phái độc đáo trong chốn giang hồ!” Hắn cẩn thận nhìn bức tranh một lần nữa, liên tục khen ngợi.
“Đáng tiếc bổn cung lại không mấy hiểu về tranh họa, không thể cùng Vương gia lãnh hội nghĩa sâu xa trong bức họa này.” Ta mỉm cười, lại tỏ vẻ tiếc hận trong đáy mắt.
“Ai cũng có sở thích của mình, công chúa thông tuệ nhanh nhạy đến tại hạ cũng không sánh kịp.” Khóe miệng của hắn khinh thiêu, dáng cười khiêu khích khiến lòng ta không thoải mái.
“Lời này của Vương gia khiến cho bổn cung có chút mơ hồ không thể giải thích được?” Ta lại xem như như không có chuyện gì xảy ra, giả bộ hồ đồ.
“Công chúa là người thông minh lanh lợi như vậy, làm sao lại không hiểu rõ ý của tại hạ?” Hắn đứng dậy, ôm quyền: “Nếu như không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ.”
Dưới ánh chiều tà, ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, làn gió mát xua đi hơn phân nửa cái nóng oi bức của mùa hè, phả vào người như say như cuồng, giống như vừa nhấp chén rượu hoa mai. Không có ai, chưa từng có ai khiến ta có cảm giác thất bại thế này, như bị ai đó đâm một nhát trên người, miệng lại bị che kín, muốn nói cũng thốt không ra lời, đành phải im lặng chịu đựng.
“Công chúa, chúng ta hồi cung thôi.” Một thị nữ cầm lấy chiếc áo khoác lên người ta.
“Ừ.” Ta đơn giản đáp ứng. “Liên Tâm.”
“Có nô tỳ.” Liên Tâm đáp lời.
“Đem bức ‘Ngạo Tuyết giang sơn đồ’ đốt đi.” Ta nhỏ giọng nhắc nhở. trong hoàng cung này tai mắt mạch rừng, đâu đâu cũng có, nói một chữ cũng phải suy tính trước sau, Hơn nữa nhất định phải hoàn thành tất cả mọi chuyện trước khi hồi cung, nếu không bị tai mắt của cô cô biết được, có một số việc vẫn không tốt lắm.
“Tiểu thư… Vì…” Liên Tâm vẫn chưa lên tiếng đã bị ta ngăn lại.
“Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy để làm chi!” Ta trách cứ.
“Vâng.”
“Vì sao Tiểu thư không đem bức tranh do Ngô Đạo Tử sáng tác ra, làm như vậy sẽ thu được hiệu quả nhiều hơn mà?” Doanh Tâm không hiểu hỏi.
“Nha đầu ngốc, ý đồ quá lộ liễu. Nếu trực tiếp mang tác phẩm của Ngô Đạo Tử ra thì không những kết quả sẽ thất lại, mà càng làm cho người ta phiền ghét.” Cơn thịnh nộ trong lòng cũng nguôi đi, ngẫm lại, ta không nên nổi giận với Liên Tâm.
“Doanh Tâm không hiểu, sao tiểu thư lại vòng vo như vậy? vì sao lại khiến người khác phiền ghét cơ chứ? Vật chúng ta mang cho Vương gia cũng là thứ mà Vương gia thích nhất mà?”
“Có những lúc, không phải ‘thích’ tức là muốn làm sao thì làm như thế. Mà đôi khi phải vứt bỏ cái mình thích.” Những lời ta nói có chút mơ hồ, Doanh Tâm cái hiểu cái không cũng gật đầu.
“Tiểu thư, nô tỳ đã về rồi.”
“Ổn cả chứ?”
“Vâng.”
“Ừ, còn nữa, cái này… cái này… chuyện ngày hôm nay…” Ta ấp úng không biết nói thế nào, trên mặt lộ vể bối rối.
Xì một tiếng, Liên Tâm bật cười: “Tiểu thư, ngài chẳng thẳng thắn chút nào, làm sai thì xin lỗi là xong, vốn dĩ là do tiểu thư sai mà!” Bộ dáng Liên Tâm không cho là đúng, ngạo mạn như một tiểu thư.
“Ngươi dám nói với ta như vậy ư? Tiểu nha đầu, muốn ăn đòn phải không?” Ta đứng dậy đuổi đánh Liên Tâm khắp phòng, Liên Tâm vừa chạy vừa nói với ta: “Tiểu thư, rõ ràng là tiểu thư sai, còn đòi đánh nô tỳ.”
Chạy một hồi thấm mệt, nháo cũng đủ rồi, bèn ngồi xuống bên giường, thở hổn hển.
“Lãng phí một bức tranh đẹp.” Ta tiếc hận nói.
“Đừng tiếc con tôm mà mất con cá, tiểu thư, ngài quá nóng vội rồi.”
“Ừ. Ta biết.”
“Cũng may, chúng ta còn cầm trên tay hai bức họa Ngô Đạo Tử, vẫn còn lợi thế.” là thắng hay bại vẫn chưa biết được.
Thiệu Huyên ta, chẳng phải là người dễ dàng chịu thua như vậy, hãy đợi đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook