Vừa ra khỏi cửa, Cố Nha Nha chạy thẳng tới giữa sân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, hung hăng hít vài hơi không khí trong lành.

Mùi hương bên trong muốn sặc chết người, nàng vuốt vuốt lỗ mũi, đột nhiên nghĩ đến không đúng, mới vừa rồi rõ ràng ngửi được mùi máu tươi, khứu giác của nàng luôn luôn nhạy bén, sẽ không sai.

Nhưng hai người bên trong hoàn toàn là bộ dạng củi khô gặp lửa manh, đang cháy hừng hực đấy.

Không phải là H quá mà chảy máu chứ?

Mồ hôi nhỏ giọt.

Cố Nha Nha vội vàng lắc đầu đuổi những hình ảnh khiến người phun máu mũi đi, chỉ là, như đã nói qua, bộ dáng Úy gia Đại thiếu gia Úy Vân Kiệt kia đúng là yêu nghiệt, giọng thở nhẹ rên rỉ càng thêm mê người.

Nam nhân như vậy, bỏ qua bối cảnh Úy gia, chỉ với bộ dáng dung mạo này vừa đứng trên đường, nữ tử muốn bổ nhào vào trên người hắn, chỉ sợ cũng chật đường.

Huống chi, hắn muốn dạng nữ nhân gì mà không được, còn cần chém giết ở đầu đường?

Nàng kia phải tuyệt sắc và đặc biệt đến cỡ nào nhỉ?

“Tiểu thư.” Đào Nhi kêu nàng vài tiếng, thấy nàng không có phản ứng, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng hai cái.

“Làm sao?” Cố Nha Nha định thần lại nhìn nàng chằm chằm.

Đào Nhi vô tội: “Nô tỳ thấy tiểu thư rất lâu không động đậy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt lóe lên, nhìn rất quỷ dị.

“Đi, đi tìm quản gia.” Cố Nha Nha vẫy tay, lại để cho nàng dẫn đường, hừ, tốt nhất quản gia bên đó biết chuyện này, nếu không, nàng còn phải trở về tìm yêu nghiệt kia.

“Tìm quản gia làm cái gì? Tiểu thư có chuyện cứ phân phó nô tỳ một tiếng là được.” Đào Nhi rất tò mò nói.

Cố Nha Nha nói: “Ta có việc muốn hỏi hắn.”

“A.” Đào Nhi mím môi, chờ ra khỏi viện, rốt cuộc lại không kiềm chế được nội tâm nghi ngờ, hỏi: “Tiểu thư, vì sao hôm nay người lại đến tìm Đại thiếu gia?”

“Hắn là Đại ca ta, tìm hắn rất không bình thường?” Cố Nha Nha không cảm thấy kỳ quái lắm.

Nhưng Đào Nhi nghe cũng không giống nhau: “Ngày thường tiểu thư không phải sợ thiếu gia nhất sao?”

Phải nói là Úy phủ có cái gì khiến Úy Tuệ kiêng kỵ, thì đó chính là Úy Vân Kiệt, bình thường, không có chuyện thì Úy Tuệ nhất định không tìm Úy Vân Kiệt.

Mặc dù ở cùng một mái hiên, hai người lại rất xa lạ, Đào Nhi tính toán nhỏ, trừ ngày lễ tết, hai huynh muội rất ít gặp nhau.

Nhưng, Đào Nhi cũng không dám nói những lời này, chỉ rụt cổ lại, lắc đầu.

Nhắc tới Úy phủ thật sự rất lớn, đi theo phía sau Đào Nhi lượn qua lượn lại, ước chừng hơn nửa canh giờ, mới tới một viện thanh nhã yên tĩnh.

“Quản gia làm việc ở nơi này?” Cố Nha Nha vừa hỏi vừa đẩy cửa tiểu viện, mặc dù là mùa đông khắc nghiệt, nhưng bên trong tiểu viện này hoa cỏ lại sum xuê, vô cùng lịch sự tao nhã.

Đào Nhi cũng theo vào, gật đầu, vừa chỉ chỉ một gian nhà nhỏ: “Bình thường vào giờ này Thượng Quan quản gia đều làm việc ở đây.”

“A, ngươi ở nơi này, ta vào tìm hắn, nhớ, đừng để cho người khác xông vào.” Nàng cũng không muốn khiến cho mọi người đều biết chuyện của Đại ca.

Đào Nhi gật đầu: “Dạ.”

Cố Nha Nha đi tới cửa phòng, lễ phép gõ cửa: “Xin hỏi, Thượng Quan quản gia có ở đây không?”

Trong sân, Đào Nhi thấy thế, cái trán hiện đầy vạch đen, vừa muốn nói trực tiếp đẩy cửa vào là được, bên trong liền truyền ra giọng nói réo rắt như tiếng suối.

“Vào đi.”

Cố Nha Nha đẩy cửa đi vào, phòng nhỏ không lớn, nhưng rất gọn gàng, một tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi trên bàn sách trên cửa sổ, chiếu lên giấy Tuyên Thành thượng hạng phát ra ánh sáng ấm áp.

Bên dưới bàn sách, một nam tử áo trắng đang nửa ngồi trên mặt đất, trong tay bưng chén cơm, đang tỉ mỉ cho nam hài xinh đẹp ngồi trên ghế ăn.

Hình ảnh cực kỳ ấm áp, rồi lại khiến cho người ta cảm thấy có chút quái dị.

Nàng chỉ kỳ quái nhìn, trong chốc lát quên lời muốn hỏi.

Nàng không hỏi, nam tử áo trắng cũng không nói, chỉ yên lặng đút từng muỗng cho nam hài, cho đến khi đút xong chén cơm, hắn lại tự tay móc ra khăn sạch trong tay áo, nhẹ nhàng chùi sạch miệng cho nam hài, lúc này mới chậm rãi đứng lên, đặt chén cơm trên bàn viết, xoay người hỏi Cố Nha Nha.

“Nhị tiểu thư có chuyện gì?”

“À?” Hắn vừa xoay người, chọc Cố Nha Nha sững sờ, hơn nữa sau khi thấy mặt hắn, càng thêm kinh ngạc không thôi.

Thân hình nam tử áo trắng cao lớn, mặt lạnh như ngọc, hai mắt tĩnh mịch đen như nước sơn, không kiêu ngạo không nịnh nọt nhìn nàng.

“Ngươi là Thượng Quan quản gia?” Cố Nha Nha không thể tin được, một nhân vật thanh lãnh như tiên giáng trần, lại là một quản gia quản lý tục sự tạp vật của một gia đình giàu có?

Hắn phát tiền dầu muối tương dấm trà? Hắn phục vụ chủ tử xảo trá vô thường? Quản bọn nô tài tâm tính không giống nhau?

Còn có, quản gia trong ấn tượng của nàng, không phải cái loại hơi mập, nhan sắc thường, nhìn hiền hòa, kỳ thật là người già nhìn xa trông rộng sao, không phải già nhưng ít nhất cũng là trung niên chứ.

Ánh mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt lóe lên, không dấu vết nhẹ gật đầu: “Nhị tiểu thư có gì phân phó?”

“Phân phó thì không dám.” Nhìn về phía mỹ nam, giọng nói Cố Nha Nha không tự chủ mềm mại xuống: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, nữ nhân mà Đại ca ta mang về hôm nay đâu?”

“Nhị tiểu thư là?” Thượng Quan Tễ Nguyệt càng nghi ngờ.

Cố Nha Nha bĩu môi: “Ta muốn gặp mặt, có thể không?”

Thật ra thì, nàng vốn là muốn trực tiếp kêu người đuổi ả, nhưng vừa nghĩ, nhất định là giai nhân tuyệt sắc, mới có thể khiến cho yêu nghiệt Úy Vân Kiệt kia cướp đoạt ngay trên đường, vì vậy, không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, nàng muốn gặp một lần.

“Không khó.” Thượng Quan Tễ Nguyệt cười nói, xoay người, dịu dàng xoa tóc nam hài xinh đẹp: “Nhạc Nhi, con ngoan ngoãn chờ một lát, Nguyệt thúc lấy cho con chén canh nóng.”

Nam hài xinh đẹp chỉ ngửa đầu nhìn Thượng Quan Tề Nguyệt, con ngươi như nho đen giật giật, không có động tác khác, không nghĩ, Thượng Quan Tề Nguyệt vừa mới xoay người, đôi tay tiểu nam hài chợt nắm được chéo áo của hắn.

Hắn (nam hài) không cử động cũng không nói chuyện, dùng ánh mắt như nho đen dõi theo hắn (TQTN).

“Hắn là?” Dựa vào trực giác của y tá, Cố Nha Nha nhìn ra nam hài xinh đẹp này có tật xấu.

Thượng Quan Tề Nguyệt nghiêng đầu kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến trong lòng Cố Nha Nha hoảng sợ, suy nghĩ một chút cũng đúng, bây giờ nàng là Úy gia Nhị tiểu thư, sao có thể đến cả người trong phủ cũng không nhận ra, huống chi là hài tử xinh đẹp như thế?

Nhìn hài tử này, ước chừng bảy tám tuổi, ăn mặc hoa lệ (đẹp đẽ và rực rỡ), cổ đeo một bộ vòng bạc, bộ dáng nhỏ nhắn cực kỳ thanh tú, nếu không phải nam hài này buộc tóc lên, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm là nữ hài, hơn nữa dáng vẻ vô cùng đáng yêu giống như thiên sứ Lolita.

Chỉ là, cũng không biết đứa bé này bị bệnh gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn rất tái nhợt, khiến người nhìn thấy phải đau lòng.

“Hắn muốn đi với ngươi, không bằng mang theo hắn đi.” Cố Nha Nha vội vàng giảng hòa.

Vẻ mặt Thượng Quan Tề Nguyệt mới hòa hoãn, dịu dàng kéo tay tiểu nam hài, ôm hắn xuống khỏi ghế, sau đó, dắt hắn tới trước mặt Cố Nha Nha, mỉm cười nói.

“Tam tỷ con nói để cho con đi chung, vậy con đi với Nguyệt thúc ra ngoài một chút, có được hay không?”

Tam tỷ? Cố Nha Nha nghe vậy, nhìn chằm chằm nam hài gầy yếu mỏng manh này, mắt trừng lớn.

Trong tiểu thuyết không phải viết qua, thế hệ này của Úy gia, chỉ có Úy Vân Kiệt, Úy Như Tuyết, Úy Tuệ ba người con thôi sao?

Tiểu chính thái* này từ đâu xuất hiện vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương