Đế Hoàng Thư
-
23: Tất Cả Kỳ Vọng Của Ngươi Ta Đều Thay Ngươi Làm Được
Edit: Gấu Gầy
Chương 23
Một câu nói của Ôn tiểu công tử khiến đèn trong phòng Thái Tử sáng đến nửa đêm.
Giữa khuya, tiếng đao kiếm đột nhiên vang lên trong khách điếm yên tĩnh, mấy chục hắc y nhân đột nhập hậu viện, may mà cấm vệ quân đã đợi sẵn ở đây, hai bên lập tức giao chiến kịch liệt.
Đèn dầu vụt sáng bốn phía, bên trong khách điếm hoảng sợ náo loạn, Uyển Thư xách cây đại đao không nói một lời xông vào giữa đám hắc y nhân, đao pháp bá đạo lập tức giải vây cho Cấm vệ quân sắp yếu thế.
Nhậm An Lạc một cước đá văng cửa phòng Hàn Diệp, thấy vị Thái tử thường ngày ngủ trên gối mềm đang y phục chỉnh tề đứng trước cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm, đi về phía trước.
"Điện hạ, thích khách sắp tới cửa rồi, ngài không tránh sao?"
Hàn Diệp xoay người, nhìn Nhậm An Lạc tóc dài rối tung, tùy tiện khoác vội một chiếc áo choàng xông vào, đáy mắt đen như mực không thấy rõ cảm xúc.
Một lúc sau, y đột nhiên đi tới trước mặt nàng, buộc chắc lại dây áo choàng, không nói một lời trở về bên cửa sổ.
Nhậm An Lạc ngừng một lát, sau đó hai mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, đi hai ba bước tới trước cửa sổ nhìn hai bên giao chiến kịch liệt trong bóng đêm, lên tiếng trấn an: "Điện hạ, ngài yên tâm, có ta ở đây, những người này đừng hòng gây thương tổn gì tới ngài.
À..
Ôn Sóc đâu?"
"Ta bắt hắn trở về phòng chép kinh Kim Cương rồi, không có lệnh của ta, cho dù khách điếm này bị san thành bình địa, hắn cũng không dám ra ngoài."
Hàn Diệp cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có chút ấm áp vô hình: "Cấm vệ quân của ta không đến nỗi vô dụng, cần ngươi tự mình xung phong liều chết xông lên trước."
"Uyển Cầm, đến phòng Ôn Sóc trông chừng."
Nhậm An Lạc phân phó cho Uyển Cầm đang đứng cạnh cửa một tiếng, mới ngửa đầu liếc nhìn tình hình giao chiến bên ngoài, nghiêm mặt nói: "Những người này được huấn luyện nghiêm ngặt, chiêu thức biến hoá kỳ lạ, có thể giao chiến với Cấm vệ quân Đông Cung bất phân thắng bại, không thể khinh thường.
Giản thống lĩnh cùng Trường Thanh vừa đi ra ngoài điều tra quan viên trị thủy, xem ra bọn chúng nhân cơ hội tốt ra tay, Điện hạ có thể nhìn ra manh mối gì từ những người này không?"
Hai mắt Hàn Diệp khẽ lóe lên, chắp tay sau lưng: "Chỉ là một Mộc Thiên phủ nho nhỏ, làm sao có thể huấn luyện ra ám vệ như vậy được, động thái của Mộc vương quả thật không chậm một chút nào, hôm qua ta mới đến Mộc Thiên phủ, hôm nay hắn liền đưa phần đại lễ tới đây."
Đây là lần đầu tiên Hàn Diệp không tự xưng cô* trước mặt Nhậm An Lạc, nữ tử cảm thấy hiếm lạ, hồ nghi xem xét hai mắt y, chỉ là trong bóng đêm dày đặc, nàng không nhìn thấy được gì ngoại trừ hàng lông mi cong dài của Thái Tử điện hạ.
"Xem ra Mộc Thiên phủ quả thật đã trở thành vật trong túi của Mộc vương gia."
Khóe miệng Nhậm An Lạc nhếch lên, lạnh giọng: "Tiếng động đao kiếm vang vọng mấy dặm, cho dù khách điếm Bình An nằm ở phía Tây ngoại ô, quan phủ cũng không thể một chút động tĩnh cũng không có.
Điện hạ, Mộc Thiên phủ không phải là một nơi đơn giản."
Nhậm An Lạc vừa dứt lời, hai bóng người cực nhanh xuất hiện ở trên không khách điếm, trường kiếm xuất vỏ, đao quang kiếm ảnh, tuy rằng kiếm pháp hai người khác biệt, nhưng lại cực kỳ ăn ý, tốn chút thời gian đã khiến hắc y nhân rơi vào thế yếu, vừa đánh vừa lui.
"Bọn họ quay lại rất kịp thời, không ngờ kiếm pháp của Giản thống lĩnh tốt đến như vậy, có thể sánh ngang với Trường Thanh."
Nhậm An Lạc nở nụ cười, câu tán thưởng này hết sức chân thành.
Trường Thanh là cao thủ số một An Lạc trại, từ nhỏ đã là hộ vệ tùy thân của nàng.
"Trường Thanh, tới đúng lúc lắm, bắt cướp phóng hỏa chính là bản lĩnh xuất chúng của bà cô đây, mấy tên oắt con này dám lảng vảng trước mặt tổ sư gia, diệt bọn chúng cho ta!"
Tiếng cười phách lối của Uyển Thư vang vọng khắp trong ngoài khách điếm, Trường Thanh khó chịu không lên tiếng, vung lên thiết kiếm vô cùng trôi chảy, Giản Tống ở phía đối diện trong mắt có chút bất lực.
Nhậm An Lạc ho khan một tiếng, nghiêng đầu lại, hận không thể một cước đá bay nha đầu không có tiền đồ này dính vào góc tường, hoàn toàn quên mất Uyển Thư chẳng qua là đang kế thừa điệu bộ tốt đẹp của nàng lúc còn ở An Lạc trại.
Trong phòng Ôn Sóc, Uyển Cầm yên lặng đứng bên bàn đọc sách, thấy thiếu niên vẻ mặt trầm ổn, đoan chính ngồi thẳng lưng nắn nót viết từng nét kinh Kim Cương, hoàn toàn không để ý tới chuyện bên ngoài, hồ nghi hỏi: "Ôn công tử không lo lắng sao?"
"Một đám đạo chích, không gây thương tổn đến Điện hạ được."
"Vậy sao? Công tử đối với Thái Tử điện hạ tự tin quá vậy."
Ôn Sóc ngẩng đầu, nhìn Uyển Cầm chớp mắt mấy cái, cười nói: "Uyển Cầm cô nương chẳng phải cũng như vậy sao, từ khi ngươi bắt đầu vào đây, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc là đối với Nhậm đại nhân cũng tự tin như vậy."
Uyển Cầm ngẩn ra, nhẹ giọng trả lời: "Ta với tiểu thư đã cùng nhau ở An Lạc trại mười mấy năm, nàng trãi qua chiến trường trăm trận, chưa từng bị đánh bại, ta tất nhiên tin tưởng nàng."
"Nhậm đại nhân là chiến thần bất bại ở Nam Cương, hóa ra lời đồn là thật."
Ôn Sóc có chút kinh ngạc, đáy mắt tràn đầy kính phục: "Nhậm đại nhân có ngươi cùng Uyển Thư ở bên cạnh, nàng ấy đúng là có phúc."
"Người nhà đã qua đời từ khi tiểu thư còn nhỏ, dù chúng ta có tận tâm đến đâu cũng không thể bằng quan hệ ruột thịt."
Uyển Cầm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiểu thư hiếm khi để ý đến ai, nhưng ta có thể nhận ra, nàng thật sự thích Điện hạ, tiếc rằng chỉ có tiểu thư một bên tình nguyện."
Ôn Sóc đặt bút xuống, sờ cằm một cái, lẩm bẩm nói: "Vậy cũng chưa chắc."
Uyển Cầm đang đứng thẳng bên cạnh đột nhiên nghiêng người tới gần, híp mắt lại, biểu cảm có chút giống Nhậm An Lạc, nàng nhìn chằm chằm Ôn Sóc chán nản che miệng, nở nụ cười: "Công tử mới vừa nói cái gì, ta không có nghe rõ, hay là lặp lại lần nữa."
Ôn Sóc bị Uyển Cầm làm cho giật mình, vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh mới vừa liền biến mất, nhanh như chớp xoay người quay vào tường niệm kinh.
Ngoài cửa sổ, hắc y nhân mắt thấy không thể địch lại, thế kiếm càng thêm hung hãn, thậm chí không tiếc thân mình bị thương đột phá vòng vây của Giản Tống và Trường Thanh, chỉ trong chốc lát đã rút lui hết chỉ còn ba người.
"Giản Tống, giữ lại mạng sống của bọn chúng cho ta."
Hàn Diệp nhàn nhạt ra lệnh, thế kiếm Giản Tống càng thêm nhanh chóng, trường kiếm vung lên, vai phải của hắc y nhân bị đâm trúng, Giản Tống bắt được, cùng lúc đó, Trường Thanh cùng Uyển Thư cũng chế ngự hai người còn lại, nhưng chưa kịp xé khăn che mặt của ba người ra đã nghe được vài tiếng kêu rên, ba tên hắc y nhân đồng loạt ngã xuống.
Giản Tống vạch khăn che mặt ra, thấy ba người thất khiếu chảy máu, đi lên lầu hai bẩm báo với Hàn Diệp: "Điện hạ, ba người này ngậm độc trong miệng, đã tự sát."
Vẻ mặt của Nhậm An Lạc ngưng trọng, lông mày cau lại.
Hàn Diệp mở miệng: "Nơi giam giữ quan viên trị thủy đã tìm được chưa?"
Giản Tống lắc đầu: "Khách điếm ánh lửa ngút trời, thần với Trường Thanh gấp gáp trở về trước."
Nhậm An Lạc nhướng mày, nói: "Vụ hành thích này không để lại bất kỳ dấu vết nào, Mộc Vương gia đúng là lòng dạ ác độc, nhưng xem ra đêm nay không phải vì ám sát Điện hạ mà đến."
Hàn Diệp gật đầu, thần sắc lạnh trầm, "Hắn muốn cảnh cáo ta rằng Mộc Thiên phủ là vật đang nằm trong tay hắn, nếu ta muốn nhúng tay vào, lần sau hắn sẽ không niệm tình huynh đệ nữa.
Ngoài việc ép Giản Tống cùng Trường Thanh phải quay về, hắn còn muốn cho cả Mộc Thiên phủ đều biết..
ta đã đến."
Nhậm An Lạc rùng mình: "Bạc cứu trợ còn chưa tới, dân chúng gặp nạn lầm than khắp nơi, nếu bá tánh biết Điện hạ đã đến Mộc Thiên phủ nhưng vẫn chưa làm gì, Mộc Thiên phủ có lẽ sẽ thành nơi nguy hiểm."
Bọn họ từ trong tối ra ngoài sáng, Mộc Vương gia hạ xuống một nước cờ rất hay, sợ rằng sau khi biết Hàn Diệp được phái đến Mộc Thiên phủ, lương thực cứu tế cho bá tánh ngoài thành còn tệ hơn trước, nếu Mộc Thiên phủ bạo động, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ bị triều thần chất vấn.
"Điện hạ, là thần thất trách, để Mộc Vương gia tra ra được hành tung của Điện hạ."
Giản Tống hiểu được tình huống hiện tại nghiêm trọng hơn so với dự tính, nửa quỳ dưới đất thỉnh tội.
"Không liên quan đến ngươi, là ta khinh thường Mộc Vương."
Hàn Diệp vung tay lên.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Diệp như thường, Nhậm An Lạc ngạc nhiên nói: "Điện hạ, Mộc Vương từng bước ép sát, người định thế nào?"
"Giản Tống, thông báo cho Cấm vệ quân thay đổi y phục, dùng nghi thức Đông Cung, ta muốn ngươi trong một đêm làm cho cả Mộc Thiên phủ biết tin ta đang giá lâm tới đây."
Hàn Diệp quay đầu, ánh mắt khẽ nhếch: "Nếu bọn chúng ai ai cũng muốn để ta xuất hiện trước mắt người khác, ta đây sẽ chờ bọn chúng tự mình tới bái kiến."
Sáng sớm ngày thứ hai, toàn bộ bá tánh Mộc Thiên phủ sôi sùng sục, tin tức Thái Tử giá lâm được lan truyền giữa đêm hầu như mọi người đều biết, ngay cả trong quán rượu cũng truyền đi có mắt có mũi, Mộc Thiên phủ chịu đủ thiên tai đã có kỳ tích xuất hiện, khôi phục lại chút náo nhiệt hân hoan.
"Điện hạ, thần hoảng hốt lo sợ, không biết Điện hạ giá lâm Mộc Thiên phủ, tiếp giá chậm trễ."
Bên trong sảnh đường khách điếm Bình An, Chung Lễ Văn dẫn theo chừng mười vị quan viên Mộc Thiên phủ, liên tục thỉnh tội với Hàn Diệp.
Nhậm An Lạc đứng ở một bên, khá là ngạc nhiên.
Không thể ngờ cái tên hai mặt trong truyền thuyết - tri phủ Mộc Thiên phủ xu nịnh này, vậy mà lại có tướng mạo của một trung thần ôn hòa hiền hậu.
Nhìn dáng vẻ tự thẹn rơi nước mắt của hắn ta, thực khó tưởng tượng, mọi chuyện tức sôi máu ở Mộc Thiên phủ đều làm theo lệnh của người này.
"Đâu có, Chung đại nhân là quan phụ mẫu một phương, công vụ nặng nhọc, là ta chưa kịp thông báo."
Hàn Diệp cười nói, thay đổi thần sắc lãnh đạm thường ngày, đối với Chung Lễ Văn vô cùng hòa nhã.
Chung Lễ Văn quả thực sững sờ, cả đêm suy nghĩ cân nhắc lời nói, thế mà lại bị vị Thái tử gia trước mặt cười cười nói nói làm nghẹn ở cổ họng, thụ sủng nhược kinh* nói: "Khách điếm này đơn sơ, hạ quan chuẩn bị cho điện hạ một gian biệt viện..."
"Không cần, Chung đại nhân, nơi này rất tốt, Mộc Thiên phủ bị ngập lụt nghiêm trọng, đừng hao phí tài lực vì ta."
"Điện hạ nói phải, không biết bạc cứu tế của triều đình khi nào mới tới?"
Thấy Hàn Diệp nheo mắt lại, Chung Lễ Văn vội vàng giải thích: "Điện hạ cũng biết bá tánh ở ngoại thành đang phải gánh chịu thiên tai, thần chẳng qua chỉ là một Tri phủ, cho dù hợp lực toàn phủ, cũng chỉ như muối bỏ biển."
Hàn Diệp nhấp một ngụm trà, hỏi: "Chung đại nhân, bá tánh gặp thiên tai, kho lương thực đâu?"
Không ngờ Thái Tử hỏi thẳng như vậy, Chung Lễ Văn rùng mình, cúi đầu đáp: "Điện hạ không biết, khi Mộc Thiên phủ xảy ra nạn đói, lương thực trong kho đã sớm phân phát cho dân chúng, còn dư lại không nhiều, nếu Điện hạ không tin, hạ quan có thể mở cửa cho Điện hạ.."
"Chung đại nhân nói quá lời, ta đương nhiên là tin Đại nhân."
Hàn Diệp đặt chén trà xuống, tiếng động thanh thúy do va chạm vang lên, khiến đám quan viên trong lòng run sợ: "Tám ngày sau bạc cứu trợ thiên tai của triều đình mới tới Mộc Thiên phủ, Đại nhân đã có giải pháp khẩn cấp chưa?"
Chung Lễ Văn cẩn thận nói: "Điện hạ, trước mắt trong thành không ít nhà giàu còn tồn lương thực, chờ bạc cứu tế đến, thần lập tức tìm thương nhân trữ lương thực quanh đây để mua về cứu tế bá tánh, dù sao quan lại không thể chiếm đoạt của dân, hạ quan không thể cưỡng ép trưng thu gạo thóc trong tay thương nhân, Điện hạ thấy cách này được không?"
Khóe miệng Nhậm An Lạc cong lên, cái tên Chung Lễ Văn này quả thật trời sinh trái tim bảy lỗ tinh xảo, chỉ một câu nói liền không cho Hàn Diệp có đường lui, hắn tìm thế gia vọng tộc giúp đỡ, che chở đám thương nhân bóc lột dân chúng Mộc Thiên phủ, còn danh chính ngôn thuận đem bạc cứu tế bỏ vào trong túi, ai mà không biết Mộc Thiên phủ quan thương cấu kết, cùng một giuộc với nhau.
"Chung đại nhân nói không sai, chờ bạc cứu tế cứ làm theo như vậy, giải quyết tốt nhu cầu cấp bách của bá tánh, Chung đại nhân một lòng vì dân, chờ bạc cứu tế tới, ta sẽ hồi kinh, đến lúc đó nhất định ở trước mặt phụ hoàng nói rõ tình hình thực tế ở Mộc Thiên phủ."
Chung Lễ Văn hiện rõ vui mừng trên mặt, liên tục chắp tay với Hàn Diệp: "Được Điện hạ ưu ái, là phúc của hạ quan."
Trong đôi mắt rũ xuống thoáng qua một tia khinh miệt, xem ra Mộc Vương đã quá cẩn thận với Thái Tử, chỉ một vụ giả vờ ám sát, đã doạ cho Thái Tử thân thể quý giá sợ đến vỡ mật.
Chung Lễ Văn vừa đứng lên, bắt gặp một ánh mắt thẳng thắn vô tư không chút kiêng dè, đáy lòng trầm xuống, dò xét Nhậm An Lạc chốc lát mới chần chừ nói: "Vị này chẳng lẽ là.."
Người trước mặt tuy mặc bào phục, nhưng khó giấu khí chất của một nữ tử oai hùng, mặt mày hơi mang tà ý bất chấp mọi thứ, phong thái nghiêm nghị.
"À, ta quên giới thiệu, đây là Đại Lý Tự khanh Nhậm An Lạc đại nhân."
"Hóa ra là Nhậm đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."
Chung Lễ Văn chắp tay cười nói, đôi mắt tối sầm lại một chút, Nhậm An Lạc này thực sự có vẻ không dễ đối phó, nghe nói Trung Nghĩa Hầu cùng Tả tướng đều bị thua thiệt trước nữ tử này, phải cẩn thận mới được.
"Điện hạ, thương nhân Mộc Thiên phủ nghe nói Điện hạ giá lâm, tối nay bày tiệc rượu ở Lâm Giang lâu, hy vọng có thể yết kiến Điện hạ, thấy dung nhan Điện hạ."
Chung Lễ Văn thấy Thái Tử có vẻ mệt mỏi, chần chừ chốc lát mới nói: "Nếu Điện hạ mệt mỏi.."
Bọn thương nhân này trèo lên cây đại thụ Mộc Vương còn không thấy đủ, biết được Thái Tử giá lâm, liền có chủ ý chuyển sang người này, hắn trái lại cảm thấy vui mừng, nếu tư cách của Thái Tử bại hoại, về sau có thể trở thành lợi thế cho Mộc vương đoạt vị.
"Không sao, thương nhân nông thôn hoan nghênh ta như vậy, ta tất nhiên cũng muốn gặp mặt bọn họ..."
Hàn Diệp lời nói chưa dứt, Giản Tống từ bên ngoài vội vã tiến vào, đi tới bên cạnh y sắc mặt trịnh trọng nói: "Điện hạ, dân chúng ngoài thành nghe nói ngài giá lâm, cầu kiến Điện hạ...!nói Điện hạ mang lương thực cứu tế tới, muốn vào thành nhìn thấy tận mắt."
Quan viên trong sảnh đột nhiên hoảng loạn, bạc cứu tế tám ngày sau mới đến, không có tiền mua, ở đâu ra lương thực cứu tế, nếu bá tánh ôm cõi lòng tràn đầy kỳ vọng phá thành mà vào, hậu quả..
thật không dám tưởng tượng!
"Điện hạ."
Chung Lễ Văn nhìn Thái Tử.
Hàn Diệp phất tay, trầm giọng nói: "Ta chính là Thái Tử một nước, không phải ai muốn xem thì xem, quả thực hoang đường! Giản Tống, đem Cấm vệ quân điều đến ngoại ô, ngăn những người chạy nạn đó lại."
Nói xong không kiên nhẫn đứng dậy, nói với Chung Lễ Văn: "Ta có chút khó chịu, đến tiệc tối Chung đại nhân lại tới tiếp ta, lui ra đi."
Chung Lễ Văn thở thầm một hơi, đến khi rời khỏi đại sảnh, trên miệng treo một nụ cười.
Mọi rắc rối đều xảy ra cùng một lúc, để ta xem Thái Tử gia quen sống trong nhung lụa như ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì, đợi bá tánh bạo động, Thái Tử mất hết lòng dân, đến lúc đó hắn sẽ huy động thương nhân mang lương thực ra cứu tế, vậy là lập được một đại công.
Trong phòng trọ, Nhậm An Lạc nhìn Ôn Sóc đang cúi đầu đánh cờ với Hàn Diệp, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới nói: "Điện hạ, người đang tự mình chặt đứt đường lui."
Chỉ trong chốc lát, lời đồn lan truyền đầy trời đều là Thái Tử cự tuyệt gặp bá tánh nhưng lại cùng thương nhân rượu thịt, nàng tin Chung Lễ Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
"Nếu không phải muốn chết, sao còn đến nơi này?"
Hàn Diệp ngẩng đầu trông lại, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc, con ngươi trắng đen rõ ràng.
"An Lạc, ngoài thành có ba ngàn bá tánh, Cấm vệ quân chỉ có một trăm người, ta muốn ngươi thay ta trấn thủ đến buổi trưa ngày mai, có khả năng làm được không?"
Nhậm An Lạc giương mắt, sau đó khẽ giật mình, lần đầu tiên nàng nhìn thấy sự tín nhiệm vô bờ bến như vậy trong mắt Hàn Diệp.
Quá mức chân thành, có cảm giác bỏng mắt, khóe miệng nhếch lên, nhưng hai tay sau lưng hơi hơi nắm chặt, nàng nghe được âm thanh đặc biệt sáng chói của chính mình.
"Dĩ nhiên."
Tất cả kỳ vọng của ngươi, ta đều thay ngươi làm được.
Thế nhưng Hàn Diệp, ngươi có thể lấy cái gì để báo đáp ta đây?
———
Chú thích:
* Cô: (孤) : Đại từ xưng hô chỉ bản thân của vương gia, từ trước đến giờ Hàn Diệp đều dùng từ này.
- Nhưng mình cảm thấy nếu giữ nguyên từ Cô, các bạn sẽ không quen, nên đã dùng từ Ta 我 để thay thế.
- Chương nào Hàn Diệp dùng từ Ta 我 mình sẽ thông báo nhé!
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái sinh ra lo sợ.
———
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook