Đạo Trưởng Tiên Sinh
-
Chương 3: tự nhiên đạo
Người ngoài nhìn vào thấy người mập, khó tránh khỏi sẽ theo bản năng liên tưởng người này "Hết ăn lại nằm", nhưng mà thân thể này béo phị ụt ịt, lại là bởi vì căn cốt huyết mạch thậm chí là toàn thân bị uế vật làm tắt nghẽn.
Thân thể không thông suốt, tự nhiên ứ trệ bất kham, vòng tuần hoàn của ngũ tạng cũng vì vậy mà bị đình trệ.
Trong cơ thể con người, ngũ tạng lục phủ chia thành các thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ hỗ trợ nhau như một vòng tuần hoàn, giống như một thế giới nhỏ, phong vũ lôi điện nước đất các thứ hợp lại với nhau cấu thành thời tiết, vạn vật.
Thử tưởng tượng một thế giới nhỏ mà không có những thứ như mưa gió bùn đất, tất nhiên là không thích hợp cho sự sống tồn tại, cơ thể con người cũng vậy, chính là nguyên nhân làm anh mập này không khỏe mạnh.
Hạ Tuy giật giật tay chân, giống như đang đeo hàng trăm cân xiềng xích vậy, mỗi cử động đều cảm thấy không thoải mái.
Thở dài trước gương, đối mặt với thân thể như vậy, một thân tu vi nháy mắt không còn, cho dù là Huyền Nhất đạo trưởng coi nhẹ vật ngoài thân, cũng khó tránh khỏi muốn thở dài.
Quần áo trên người Hạ Tuy vốn không thay đổi, cũng không vật gì tùy thân, trước mắt trên cổ tay chỉ có một cái đồng hồ, trong túi quần có một chiếc điện thoại di động và vài chục đồng tiền lẻ trong ví, trong ví là thẻ ngân hàng đã không xài được cùng với giấy căn cước, ở toilet sửa sang một chút dung nhan rồi trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Không mặc quần áo bệnh nhân là bởi vì hình thể bây giờ của Hạ Tuy không có bộ quần áo bệnh nhân nào vừa, thứ hai cũng là bởi vì không cần thiết, Hạ Tuy lúc ngất xỉu bị đưa đến bác sĩ kiểm tra thì có vẻ là sợ hãi quá độ nhưng sau đó thì an ổn mà ngủ luôn.
Đúng vậy, thật sự chỉ là ngủ.
Đây quả thực là bệnh nhân thần kì nhất mà bác sĩ từng nhận, sau khi nghe hộ lý kể lại Hạ Tuy đã xuất viện bác sĩ còn nhịn không được cảm khái một câu, kẻ có tiền đúng là khác người, đến bệnh viện cứ như đi khách sạn, bây giờ có rất nhiều người là không thể cầm cự được mới đến bệnh viện, vậy mà người giàu cứ coi như đi chơi vậy.
Nhưng mà trên thực tế tình trạng hiện giờ của Hạ Tuy cũng không có tốt như bác sĩ nói, trợ lý Trương đã nói vậy nghĩa là tiền hoa hồng trong năm nay sẽ không đúng hạn chuyển vào thẻ của Hạ Tuy nữa, bị vợ trước tống cổ khỏi nhà, đây cũng không phải chuyện đùa, tài sản chung của vợ chồng cũng sẽ không được chia đồng nào.
Không xe không nhà, quần áo các thứ có lẽ sẽ trả về cho hắn, chắc là sẽ đưa về bên nhà cũ Hạ gia.
Nếu anh cả Hạ Phong nói rõ nhà cũ bên kia sẽ không tiếp đón hắn, vậy Hạ Tuy hiện giờ nói không chừng đến cái cửa đầu tiên của căn biệt thự trên núi cũng không thể bước vào được.
Nhưng Hạ Tuy cũng không đặt những chuyện đó trong lòng, chỉ hơi hiếu kì nghịch điện thoại một chút, đứng ngoài bệnh viện nhìn lên bầu trời trong xanh, hơi có chút mê mang.
Hải thành tuy rằng kinh tế phồn vinh, thậm chí kinh tế còn từng vượt qua thủ đô Bình thành ở phía bắc, đây là một thành phố ven biển, có biển có rừng, cũng bởi vì hình tượng bên ngoài, cho nên hoàn cảnh và chất lượng không khí ở Hải thành rất tốt, thậm chí bởi vì có biển có rừng nên mặc dù ở trong thành phố vẫn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, nhìn thật làm người ta vui vẻ thoải mái.
Chút mê mang này cũng chỉ trong giây lát, Hạ Tuy chuẩn bị tìm một nơi có thể nghỉ chân miễn phí, trước kia hắn xuất môn làm việc, thường tìm miếu đổ nát nhà gỗ thậm chí sơn động các kiểu.
Hiện giờ thế giới mới xã hội mới, dựa theo ký ức, giống như cũng có vòm cầu và băng ghế công viên là có thể đi.
Hạ Tuy đi ra bệnh viện mới thấy đây là một bệnh viện lớn trong nội thành, xung quanh đều là những kiến trúc mới, cao ốc san sát, Hạ Tuy có chút không quen cảm giác bí bách do hoàn cảnh này mang lại.
Huống hồ nhìn phương hướng, cũng không phải nơi thích hợp để hấp thu tinh khí áng mây tía lúc bình minh và hoàng hôn, Hạ Tuy nhìn trái nhìn phải, chọn một hướng rồi đi thẳng về phía đó.
Tu vi trên người mất hết, lại là giữa hè bảy tháng, Hạ Tuy vừa đi mấy phút đồng hồ cũng cảm thấy không quen với thời tiết nóng bức này, nghĩ nghĩ, tìm một công viên gần đó.
Bên này là khu trung tâm thương mại, cao ốc văn phòng san sát nối tiếp nhau, lúc này mới năm giờ chiều*, đúng là lúc cửa hàng doanh nghiệp công ty đang làm việc, lại thêm thời tiết oi bức, người già trẻ nhỏ cũng không muốn đi tản bộ lúc này, nên trong công viên cũng vắng vẻ.
Hạ Tuy theo cảm ứng tìm một góc có dấu vết âm phong, dùng tay bắt một thủ quyết đạo gia tại ấn đường, miễn cưỡng mở âm dương nhãn, nhìn thấy vài tàn hồn vẻ mặt mờ mịt đang trốn trong góc.
Xác định mấy cái tàn hồn đều đã là người chết vả lại không có thần trí, lúc này Hạ Tuy mới nghĩ cách câu lấy mấy tàn hồn vào trong thẻ căn cước.
Giấy căn cước vốn là không có ý nghĩa, nhưng Tân Hoa quốc hiện nay dùng cái này để chứng minh thân phận mọi người, bên trên tất nhiên sẽ lây dính sinh khí của người sống, cũng được thiên đạo thừa nhận.
Âm hồn trốn bên trong, được sinh khí của người sống che lấp thiên cơ, tránh bị dương khí làm bỏng.
Lần nữa cất thẻ căn cước vào túi, Hạ Tuy cảm thấy cả người chợt lạnh, trong lòng thở phào thoải mái.
Tạm thời mượn âm khí trên người vài vị nhân huynh tránh nóng, chờ chút nữa mặt trời xuống núi lại đưa bọn họ xuống địa ngục nhập luân hồi, coi như là trao đổi công bằng không dính nợ nhân quả
Âm khí mát mẻ rất được việc, mặc dù đang đi vội trên đường giữa trưa nắng, Hạ Tuy cũng không đổ chút mồ hôi nào, có người đi đường gặp thoáng qua Hạ Tuy, bỗng dưng cảm giác nháy mắt chợt lạnh, khí lạnh thấm vào người đến nỗi trưa nắng mà cũng cảm thấy lạnh run.
Nhìn trái nhìn phải không biết nguyên nhân gì, vả lại cảm giác đó chỉ lướt qua trong phút chốc, người đi đường chỉ có thể than thầm việc lạ trên đời lúc nào chẳng có, năm nay có vẻ nhiều hơn chút.
Tìm được phương hướng, Hạ Tuy không cần hỏi đường, vẫn đi liên tục từ năm giờ chiều tới sáu giờ chiều, tuy rằng thân thể nặng nề, nhưng đi đường không chút chậm chạp, thậm chí còn càng chạy càng nhanh.
Trong lúc đi bộ Hạ Tuy niệm tâm kinh trong lòng, bụng rỗng mà tinh thần tỉnh táo, những uế khí trong xương cốt cũng được thong thả bài trừ, tuy rằng quá trình này không nhanh bằng ngồi xuống tu luyện, thậm chí hiệu quả nhỏ đến nỗi có thể xem nhẹ, nhưng Hạ Tuy một chút cũng không cảm thấy lãng phí.
Cho dù làm gì cũng là góp gió thành bão, dùng tri thức giáo dục ở xã hội này mà giải thích thì chính là tích cóp lượng từng chút một khiến cho vật chất thay đổi, con người cũng là như vậy, người trước tích lũy kiến thức truyền thừa cho thế hệ sau.
Cũng chẳng trách thế giới loài vật nhiều vô kể, mà đứng đầu lại là loài người nhỏ yếu và quá trình sinh trưởng lâu nhất, đây là thiên đạo thiên vị, để loài người vừa sinh ra đã mở thần phủ, có năng lực học tập và sáng tạo mạnh mẽ.
Lại đi thêm hai giờ, Hạ Tuy mới đi đến một khu nhà cũ ở đầu kia nội thành, đến một quảng trường có hồ nước, Hạ Tuy tìm kiếm phương hướng của mặt trời, bên đường tìm tảng đá lán, không để ý ánh mắt tò mò của người ngoài, ngồi xếp bằng, ngồi xuống bày ra tư thế vô tâm hướng thượng, nhắm mắt ngưng thần hướng về phía mặt trời đang dần buông xuống đường chân trời, thu hồi ngũ giác.
Cái gọi là ngũ giác, là thị, thính, khứu, vị, xúc giác, lúc một người đang dần tiến vào cảnh giới huyền diệu, ngũ giác sẽ chậm rãi thu hồi vào thân thể, giác quan thứ sáu huyền diệu nhất sẽ càng nhạy bén hơn.
Theo cách nói của người thường chính là thả lỏng tinh thần nhưng không phải ngẩng người, đây đối với người tu hành cũng là một loại tu luyện tinh thần.
Người có ba hồn bảy vía, an vị ở thần phủ - vị trí trong sọ phía sau ấn đường.
Có đôi khi giữa bạn bè đùa dai, dọa người giật mình, thần phủ trong đầu bị chấn động, sẽ sinh ra buồn bã, đồng thời từ não bộ điều khiển nhịp đập của trái tim cũng bị ảnh hưởng gây đình trệ. (tác giả viết cái gì khó hiểu quá mình chém đại thôi, mọi người đọc chơi đừng có tin là thật, mình không hiểu nên dịch không được mn ơi)
Hạ Tuy cũng không thích bị người vây xem, đáng tiếc ở Hải thành mặt trời lặn lúc bảy giờ rưỡi*, trên người hắn lại không có thừa tiền để lựa chọn phương thức giao thông thuận lợi hơn, dựa vào đi đường thì trong thời gian ngắn chỉ có thể tới chỗ này.
Trong ví tiền còn lại khoảng hai mươi đồng tiền mặt, có thể Hạ Tuy là người quen tiết kiệm, hoặc là nói hắn tùy thời đều phải tiếp nhận thử thách thiên đạo ban cho, cho nên một đồng đi xe buýt hắn cũng luyến tiếc chớ nói chi trên người hắn còn dẫn theo mấy đạo tàn hồn dùng làm mát cơ thể này.
Biện pháp này đối với hắn chỉ là giúp cơ thể làm mát một chút, còn đối với người thường khó tránh khỏi sẽ tổn hại dương khí, nhẹ thì cảm giác khí lạnh xâm nhập xương tủy, nặng thì dính âm khí bị xui xẻo vài ngày.
Nếu mà ngồi xe buýt, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc gần với mọi người, không phải mỗi người đều sẽ cảm thấy mát lạnh như người qua đường kia đâu.
Hạ Tuy ở tại đạo môn tôn sùng tự nhiên, một lòng theo đuổi tu luyện bản tâm, thần hồn, truyền 《 tự nhiên đạo kinh 》 một bộ, nội dung rất đơn giản, có điều đòi hỏi người tu luyện phải kiên trì ngày ngày tháng tháng, nếu tâm thần không thể thanh tịnh, thì nó chỉ giống như một môn công pháp đạo gia giúp kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Phỏng chừng cũng vì nguyên nhân này, mà môn phái của bọn họ rất thưa thớt, trên cơ bản mỗi thế hệ đều chỉ có một truyền nhân, Hạ Tuy lúc trước mới xuất gia còn từng suy nghĩ, làm sao sư phụ tâm tính ham vui như đứa trẻ lại có thể đạt cảnh giới tâm thần thanh tịnh, mãi sau này ngẫm lại mới thấy lúc đó mình đã phạm vào điều mà người thường dễ phạm vào nhất – thành kiến.
Mọi người đều cho rằng tâm thần thanh tịnh tất nhiên là phải an an tĩnh tĩnh không cử động, có thể bọn họ vốn chính là theo đuổi bản ngã của mình, nếu là người tính tình hoạt bát đương nhiên không nên ép mình phải an tĩnh lại, nếu không thì đã vi phạm quy định của đạo môn, tức là ngay cả nhập môn cũng không làm được rồi.
Hạ Tuy không biết thời đại Tiên Tần thật sự có những tu sĩ có tu vi có thể nghiêng trời lệch đất hay không, nhưng mà đến thời đại của bọn họ, quả thật lại càng chú trọng tu luyện thần hồn, Hạ Tuy vì lúc trảm yêu trừ ma thuận lợi hơn, từ nhỏ đã học thêm công phu của môn phái bên ngoài, không phải những thứ nội công khinh công huyền diệu khó giải thích các kiểu trong truyện kiếm hiệp đâu, mà chỉ là những bộ pháp trong đạo gia, làm cho tay chân mình lanh lẹ hơn một chút, dễ dàng đối phó với mười mấy hai mươi tên cướp núi này kia vẫn được.
Lại thêm trong đạo gia có vài người tu luyện thần hồn, tinh lực dùng không hết, lúc này mới bị người thế tục gọi là "Võ lâm cao thủ".
Hạ Tuy khi còn bé cũng từng tiếc nuối quá tu hành không có thần kỳ như trong truyền thuyết vậy, nhưng bây giờ bị thiên đạo đưa đến trên người của người chuyển thế kiếp này, cũng chính vì thân thể như vậy, muốn khôi lực lượng lớn mạnh như lúc trước, lại càng thêm dễ dàng.
Ở mặt tu tập khí lực, thân thể này đã hai mươi sáu tuổi, đã chậm rồi, chỉ có thể thừa dịp gột rửa uế khí ở huyết nhục mà kiên trì luyện kiếm, phỏng chừng có thể khôi phục đến tầng thứ tư thứ năm.
Việc này nghĩ trong giây lát liền vứt ra sau đầu, Hạ Tuy nhắm mắt sau đó thu liễm ngũ giác, lại tận lực hô hấp chậm lại theo công pháp đạo gia, giác quan thứ sáu theo đó xuất ra, cảm ứng khí tức quanh cơ thể, tuy rằng đục, nhưng cũng vẫn có thể coi như một loại thú vị khi nhập thế.
Tại lúc này mặt trời buông xuống tản ra áng mây tía mông lung.
Vũ trụ hồng hoang trải qua bao nhiêu vật đổi sao dời, từ khi trời đất mới hình thành đến nay, đỉnh núi đáy biển lần hồi biết bao lần, biết bao loài sinh ra rồi tuyệt diệt, duy độc chỉ có mặt trời mặt trăng là không thay đổi.
Cho nên cho dù thời đại khoa học kỹ thuật này đã thay đổi hoàn cảnh rất nhiều, áng mây tía ẩn chứa trong nhật nguyệt từ lúc vũ trụ hồng hoang đến giờ không hề thay đổi, là nguồn lực lượng mà vô số người, quỷ, yêu, ma theo đuổi ngay từ lúc ban đầu.
Cho dù sau này con người sáng tạo ra bao phương pháp tu luyện mới, đó vẫn chính là hấp thu năng lượng từ nhật nguyệt rồi tinh luyện mà thành.
Những giống loài khác ý đồ muốn đi đường ngang lối tắt, lại ruồng bỏ thiên đạo muốn đem con người thành mục tiêu thu hoạch năng lượng, con người lại từ đó tìm được một biện pháp "Tu hành công đức", đó chính là "Thay Trời Hành đạo".
Hạ Tuy nhắm mắt ngồi xuống khoảng nửa giờ, mặt trời xuống núi, mây tía biến mất, bóng đêm buông xuống, đây là âm dương luân phiên.
Tuy rằng vẫn oi bức đến độ không khí có vẻ hơi đặc quánh lại, Hạ Tuy cũng không lưu lại những tàn hồn hắn dùng tránh nóng nữa, vừa kết thúc tu hành mỗi ngày, không dừng lại mà trực tiếp dùng tay bắt quyết câu thông của đạo môn, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, yên lặng niệm kinh văn, đầu tiên là đệ tử kinh, sau là vãng sinh chú.
Những kinh văn này cũng không phải là muốn thỉnh tổ sư gia hiển linh, chỉ là mượn tổ sư gia cảm ứng khí giao tiếp với địa phủ, dẫn tàn hồn có thể theo hướng vãng sinh chú bước qua cửa, thành công tiến vào địa phủ, được thần quỷ địa phủ dẫn đường, chịu trừng phạt hoặc đi đầu thai các kiểu.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong truyện đề cập rất nhiều tư liệu đạo gia là có tra cứu qua, nhưng Tự nhiên đạo là do ta rất lâu về trước tưởng tượng ra.
Nói văn nhã một chút là tuần hoàn tự nhiên, như gió như nước giới tự nhiên, vạn vật đều theo quy luật tự nhiên.
Sau đó thông tục mà nói thì là tùy tiện, thích làm gì làm, ặc, đạo trưởng tiên sinh có thể ở môn phái có tiêu chí như vậy mà trưởng thành bộ dạng này, có thể thấy căn cốt vốn có đã nghiêm trang chững chạc rồi.
*múi giờ ở Trung Quốc: năm 1912 Trung Quốc có tới 5 múi giờ, vì Trung quốc rất rộng lớn, nhưng đến năm 1949, chủ tịch Mao Trạch Đông quyết định cả đất nước chỉ dùng một múi giờ duy nhất là giờ Bắc Kinh với mong muốn thống nhất đất nước. Chính vì vậy mà thời gian ở những địa điểm khác nhau của Trung Quốc nó cũng không giống nhau đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook