Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tự nhiên đang đi trên đường, đột nhiên có một người ất ơ nào đó nói bạn quỷ khí đầy người, có tướng chết, là ai thì cũng muốn lao lên đấm cho mấy phát.

“Ý cậu là gì?” Đàm Trình bước lên một bước, nhìn thẳng người trước mặt.

Không cần nói đến đương sự Đàm Trình, ngay cả Trương Tuấn đứng bên cạnh nghe được cũng phải mở miệng mắng: “Mẹ nó, bị khùng hả.”

Cậu thanh niên bị mắng cũng không tức giận, chỉ cười với Đàm Trình, “Tôi nói đúng hay không tùy anh nghĩ. Nhưng nếu tôi không đoán sai, thì dạo gần đây anh hay tiếp xúc gần với quỷ hồn. Sinh tử có âm dương cách biệt, anh là người sống, nếu tiếp xúc nhiều chắc chắn sẽ bị dính quỷ khí. Nhiều người chỉ cần nằm mơ thấy người chết ít nhiều cũng bị nhiễm rồi, huống chi là trực tiếp chạm vào.”

Lời cậu ta nói làm trong lòng Đàm Trình rục rịch. Tuy cậu cũng không rõ người cậu có dính đầy quỷ khí hay không, nhưng cậu ta cũng nói đúng một phần. Đúng là dạo gần đây cậu tiếp xúc gần với quỷ hồn, có lẽ người này có tài phép thật?

“Đi đi đi! Đàm Trình đừng nghe bọn đạo sĩ dạo nói lung tung.” Trương Tuấn biết Đàm Trình có thể thấy quỷ quái, nhưng mà liên quan gì đến chuyện lây dính quỷ khí, giờ Đàm Trình vẫn đang khỏe mạnh mà? Sao chết được? Vừa nghe đã biết đạo sĩ dạo đi hù người ta, lại còn bảo người ta mang tướng chết?

Đàm Trình nhìn người thanh niên vẫn đang mỉm cười trước mặt. Cậu thanh niên này tuy cao ráo, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như thường xuyên bị bệnh. Trông cũng giống như những người bị nghiện, tuy miệng thì mỉm cười, nhưng không có tinh thần phấn chấn gì cả.

Đưa tay làm dấu bảo Trương Tuấn đừng đi vội, Đàm Trình hỏi cậu ta: “Nếu cậu đã nói vậy, thì cho tôi hỏi thêm quỷ khí trên người tôi là lây dính từ đâu?”

“Âm khí nặng nề nhất toàn bộ Tây An là ở phía tây bắc, nghe nói chỗ đó có một nơi gọi là thôn Ninh Hóa, mười lăm năm trước miếng đất kia vẫn là nơi có phong thủy tốt, thôn dân trồng trọt trên đất thu hoạch rất được mùa. Nhưng chẳng hiểu vì sao khu đất ấy lại dần thay đổi, cho đến nửa năm trước thì oán khí tràn ngập cả khu vực, bốc lên cao tận trời. Dù chưa tới đó lần nào nhưng tôi có thể cảm nhận quỷ khí trên người anh y đúc với khu đó.”

Cậu thanh niên vừa dứt câu, Trương Tuấn và Đàm Trình đều ngây ngẩn cả người, nửa năm trước……. Nếu nói nửa năm trước có sự việc gì đặc thù, thì đó chính là lúc Giang Ba bắt đầu đào đường hầm đầu tiên vào cổ mộ.

Chẳng lẽ cậu ta thật sự biết gì đó?

Cậu thanh niên này e là khác với cái lão pháp sư Khương Bình dẫn tới lần trước, Đàm Trình thật sự cũng có vài chuyện muốn hỏi. Lén lút nhìn Trương Tuấn, Đàm Trình nghĩ Trương Tuấn cũng muốn hỏi chuyện quỷ quái thôn Ninh Hóa, nhưng chắc là chỉ muốn hỏi chuyện diệt quỷ mà thôi.

Đàm Trình thì lại khác, khu mộ đó toàn những con oán quỷ muốn giết người, có tiêu diệt bọn chúng Đàm Trình cũng không hứng thú để ý đến, nhưng Túc Cảnh Mặc thì khác, Đàm Trình không muốn y biến mất, thậm chí chỉ nghĩ đến cảnh y biến mất, lòng Đàm Trình đã hụt hẫng.

Cậu không rõ lắm thanh niên trẻ này biết chuyện đại mộ rõ đến đâu, càng không chắc lắm cậu ta có gây bất lợi gì đến Túc Cảnh Mặc hay không. Đứng trước người thanh niên biết vài thứ này, cái đầu tiên Đàm Trình muốn hỏi, chính là lý do những linh hồn đều bị giam lại khu mộ không thể đầu thai…… Và có cách gì có thể thả những linh hồn ấy ra hay không……..

Cậu, muốn mang Túc Cảnh Mặc ra ngoài……

Đàm Trình còn nhớ rõ cảm giác của cậu lần đầu tiên bước vào bên trong ngôi mộ kia. Âm khí mù mịt, phảng phất như cậu đang tiến vào âm phủ, không có âm thanh, khắp nơi lạnh băng, xung quanh đều là những điêu khắc trắng toát, cửa mộ thất đóng chặt, tuyên cáo rõ ràng cho sự thật là chủ nhân ngôi mộ đã chết.

Ở chung với Túc Cảnh Mặc làm cậu quên đi một sự thật là y đã chết, trước mặt cậu chỉ còn là linh hồn mà thôi…… 1600 năm. Đàm Trình không thể tưởng tượng một linh hồn bị kẹt mãi trên trần thế 1600 năm là thế nào, sinh không thể sinh, chết cũng đã chết, chỉ ở mãi nơi đó phiêu đãng…… Đây không phải là ân huệ của trời cao, đây là một sự tra tấn.

Nghĩ đến đây, Đàm Trình cảm thấy đau nhói trong lòng. 

Trương Tuấn đứng bên cạnh cũng không biết phải làm gì mới đúng, cậu ta không nhìn thấy quỷ quái, đây cũng là nguyên nhân cậu ta không tin có quỷ hồn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, dù không thấy nhưng Trương Tuấn vẫn không thể không tin.

Nhìn Đàm Trình cũng đang bối rối, Trương Tuấn kéo Đàm Trình lại, thấp giọng hỏi nhỏ: “Này, cậu thấy tin được không?”

Đàm Trình còn chưa kịp trả lời, người thanh niên đã mở miệng nói trước.

“Tin hay không tùy hai anh, tôi chỉ thông báo vậy thôi.” Thanh niên nhìn Đàm Trình, tiếp tục nói “Cho anh một lời khuyên, âm dương bất đồng, có những thứ anh không thể hiểu, cũng không thể cứ muốn là được. Những chuyện khác tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn khu mộ kia rất nguy hiểm, tôi cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng đi vào đó.”

“Cậu biết chúng tôi định nhờ cậu làm gì à?”

“Không biết” Thanh niên lắc lắc đầu, cười đáp: “Nhưng mà đoán được, chắc lại là trừ tà đuổi quỷ linh tinh.”

Ý cậu thanh niên đã quá rõ, cậu ta không muốn nhúng tay vào chuyện của khu Đại Mộ, Đàm Trình nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi nên gọi cậu là gì đây?”

Thanh niên tuy rằng không muốn dây vào bãi nước đục Đại mộ, nhưng lại có một chút hứng thú với Đàm Trình. Đêm đó cậu ta thấy Đàm Trình hoàn hảo không tổn thương gì từ Đại Mộ kia đi ra, lúc đó nhìn không rõ, giờ chạm mặt nhau, cậu ta mới phát hiện rõ ràng Đàm Trình có mệnh sống thọ, nhưng lại xuất hiện dấu hiệu của tướng chết….. Nghĩ vậy, cậu không kiềm lòng được xưng tên.

“Tôi tên là Khúc Chí Văn.”

Tự nhiên gặp được người như vậy giữa đường, tâm trạng uống rượu cũng không còn, Trương Tuấn với Đàm Trình cuối cùng cũng không đi uống nữa, sau khi cả hai về lại phòng, Đàm Trình trằn trọc đến gần bình minh mới có thể ngủ. 

Không biết do bên ngoài phòng ồn ào, hay do trong lòng Đàm Trình đang rối ren, trong mơ, Đàm Trình như rơi vào một trận hỗn loạn, không thấy rõ gì trước mắt, cũng không biết ai đang nói chuyện, vô số những đoạn đối thoại đứt đoạn đè nhau vang lên. Đàm Trình nôn nóng muốn nghe rõ nhưng không thể được.

Không biết đã bao lâu, hình ảnh trước mắt cắt đoạn không biết bao nhiêu lần, cho đến khi cậu buộc miệng nói mơ một câu, Đàm Trình mới đột nhiên bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại, trời cũng đã sang chiều, không khí oi bức kỳ lạ, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua khoe màn cửa đổ lên người Đàm Trình, làm cậu như được bao bọc trong một tầng ánh sáng đỏ vàng lung linh. Đàm Trình mồ hôi túa ra ướt tóc, đặt tay lên ngực, dồn dập thở phì phò. Bên ngoài hành lang phòng ngủ rất yên tĩnh, không có tiếng người hỗn loạn như trong mơ, còn có thể nghe được tiếng ô tô bóp còi và tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ buổi hoàng hôn.

Lẽ ra đây phải là một buổi hoàng hôn đẹp, nhưng Đàm Trình lại dấy lên một nỗi bất an không tên.

Chắc cũng đã khoảng 6 giờ chiều, Đàm Trình ngủ rất lâu, nhưng giấc ngủ này cũng chẳng làm giảm bớt mệt nhọc những ngày trong tuần, ngược lại còn làm đầu óc cậu nặng nề khó chịu. 

Đây là ác mộng sao? Ngủ ngày nên gặp ác mộng?

Đàm Trình cho tay vào túi áo thun trắng mặc khi ngủ lấy ra khối ngọc bội có khắc tên Túc Cảnh Mặc kia, chợt hoảng hốt.

Khi còn nhỏ, Đàm Trình luôn được dặn khi ngủ không để tay lên ngực, nếu không sẽ mơ thấy ác mộng.

Từ nhỏ Đàm Trình đã rất quy củ, không đặt tay lên ngực nên không hay mơ thấy ác mộng.

Thật ra cậu luôn đặt mảnh ngọc dưới gối, chỉ có tối hôm qua, lúc thay quần áo cậu tiện tay để mảnh ngọc vào túi trên ngực áo. Chẳng lẽ cái này làm cậu mơ thấy ác mộng?

Cuối giấc mơ, cậu nói mớ một câu, là câu làm cậu bừng tỉnh, nhưng Đàm Trình lại cũng không nhớ nổi câu đó là câu gì. 

Thở nhẹ ra một hơi, ngày hôm qua không vào mộ, hôm nay nên đi xem thử. Nghĩ như vậy, Đàm Trình vội vàng đứng dậy thay quần áo, đến hàng thức ăn nhanh gần đó lấp đầy bụng, rồi cõng ba lô ngày hôm qua đạp xe thẳng đến thôn Ninh Hóa.

Lúc cậu đến thôn Ninh Hóa, màn đêm cũng đã buông xuống. Thường xuyên lên núi, Đàm Trình phát hiện ra đường đi hôm nay có hơi kì lạ.

Bên này đường núi ít có người đi, hai ngày trước cỏ dại vẫn mọc um tùm, mỗi lần lên núi Đàm Trình đều phải mang lưỡi hái cắt bớt mấy bụi gai, nhưng hôm nay đường núi như bị cái gì giày xéo qua, cỏ dại bụi gai đều bị đè bẹp dúm trên mặt đất.

Đàm Trình biết có một đám trộm mộ muốn vào mộ, nhưng lần nào cũng không thực hiện được, chẳng lẽ chuyện này là do bọn chúng làm? Đàm Trình không rõ lắm, chỉ có thể nhanh bước chân hơn về phía cổ mộ.

Mà, khi cậu đến cửa đường hầm thông vào mộ, cảnh trước mắt làm tim Đàm Trình phải nảy lên một nhịp.



Khúc Chí Văn: Người anh dính đầy quỷ khí.

Trình-Ume: Không, đây là mùi của vợ tôi. (〃▽〃)

Mà tự nhiên muốn thấy cảnh Trình-ume lấy xe đạp đèo pi sà đi chơi quá (☉౪⊙) 

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương