Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi
-
Chương 11
Long Nghị Vân tâm tình thập phần phức tạp, vốn ngày hôm qua hết thảy đều hảo hảo ai ngờ chỉ qua một buổi tối, xác thực mà nói chỉ qua mấy canh giờ, lại có thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất! Nhân sinh thật sự là hay thay đổi a! Vừa mới ở chỗ này chính mình đại diện chính nghĩa nghiêm lời thẩm vấn Như Ý, hiện tại lại bị Thạch Phá Thiên chất vấn đến á khẩu không trả lời được, thật sự là mười năm đông mười năm tây (lúc này lúc khác). Bất quá cái này cũng không trọng yếu, hiện tại hắn lo lắng nhất là Bảo Bối nhi quyết định đi hay ở.
Mà Như Ý vẫn đứng im lặng giống như lần đầu tiên chứng kiến tiểu Phúc, tỉ mỉ đánh giá mặt đất một chút, trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ tới nguyên lai tiểu tử này là người mà Thạch Phá Thiên giấu diếm nằm vùng, hừ hừ hừ hừ, tiểu tử ngươi cũng dám tố cáo ta?! (cuộc đời em bi thảm từ đây =] )
Chỉ có tiểu Phúc thần sắc không thay đổi, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi áp lực không khí hết sức căng thẳng cùng lưỡng đạo ánh mắt oán độc trong phòng .
Lúc này Bảo Bối nhi không được ai chú ý tới lập tức lên tiếng:“Đại ca, ta muốn về nhà!” bởi vì thức dậy đột ngột lại rất suy yếu nên Bảo Bối nhi choáng váng lung lay hai cái, Thạch Phá Thiên vội đỡ lấy Bảo Bối nhi đã có chút bất ổn: “Hảo hảo hảo, đại ca mang ngươi về nhà.”
“Tiểu Quai……” Long Nghị Vân không biết hiện tại nên nói cái gì, chỉ có thể thật sâu thật sâu nhìn Bảo Bối nhi, hy vọng có thể đem lời nói từ đáy lòng của mình truyền cho nhóc: Phải đi sao? Không thể vì ta lưu lại sao?
Bảo Bối nhi liếc mắt nhìn Long Nghị Vân một cái, giữa con ngươi đen láy trong veo bao hàm cảm xúc thập phần phức tạp, vừa giận vừa oán, giống như xấu hổ cũng giống như buồn phiền, hắn há to mồm nhưng cái gì cũng không thể nói, chính là nhẹ nhàng quay đầu tựa vào vai Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên lệnh tiểu Phúc lấy áo tơi bằng da bao lấy Bảo Bối nhi, ôn nhu ôm nhóc đứng dậy, trên mặt luôn luôn mang ánh mắt lạnh lùng nhưng có ý cười hướng Như Ý đảo qua, mắt lại lạnh như băng nhìn chằm chằm Long Nghị Vân đang đứng ngây ra đó, mở miệng nói:“Thạch mỗ bất tài, cũng biết có ân báo ân, có cừu oán tất báo, hai vị đối với xá đệ chiếu- cố,” Nói đến hai chữ này, quả thực giống như hàn băng từ trong miệng hắn phóng ra làm cho người ta nghe xong run lên,“Thạch mỗ nhất định sẽ thập bội xin trả!”
“Đại ca.” Bảo Bối nhi ở trong quần áo mỏng manh kêu, thanh âm mềm nhuyễn lại mang theo ý thúc giục, Thạch Phá Thiên chỉ có “Hừ” một tiếng:“Tiểu Phúc, đi!”
“Chờ một chút! Đại thiếu gia!” Tiểu Phúc vội vội vàng vàng chạy tới thùng gỗ bên tường mở ra đem mấy thứ đồ chất đống trên bàn, có chồng chồng sách vở xếp từng đống cao, còn có một ít vật phẩm linh tinh Bảo Bối nhi mang bên mình dùng, không để ý tới Như Ý cùng Long Nghị Vân đang trợn mắt há hốc mồm, lấy ra một cái túi thật to đem tất cả cất vào, sau đó liền quẩy trên lưng nhanh chóng rượt theo Thạch Phá Thiên đã muốn ra tới cổng Thạch phủ.
Qua hơn nửa ngày, Như Ý mới ngơ ngác hỏi:“Hắn đang tính toán cái gì a? Như thế nào lại mang nhiều vở như vậy?” Long Nghị Vân thất hồn lạc phách ngồi xuống:“ Sổ sách Thạch gia a!”
“Ha ha, tiểu gian tế này thật đúng là nhanh nhẹn!” Như Ý cười ha ha.
Long Nghị Vân tối tăm liếc mắt nhìn gã một cái:“Thật cao hứng, nơi này còn có một người vui vẻ!”
“Không thể nào?! Thực bị Thạch Phá Thiên dọa rồi?” Như Ý cứ thế ngồi xuống uống trà,“Không sao, cho dù là Thạch Phá Thiên muốn diệt sạch ta và ngươi cũng không dễ dàng như vậy.”
Không để ý tới lời nói của Như Ý, Long Nghị Vân trầm tư, hắn phiền não cũng không phải vì Thạch Phá Thiên lúc gần đi hướng hắn nói mấy câu ngoan độc, mà là Bảo Bối nhi. Bảo Bối nhi lúc gần đi liếc mắt một cái, một cái liếc mắt kia ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, đến tột cùng là muốn đối với hắn nói cái gì? Còn có, tình hình sự việc tối qua Bảo Bối nhi đến tột cùng có ấn tượng hay không, lại là nghĩ như thế nào?
Chứng kiến Long Nghị Vân cau mày ngồi ở chỗ kia không nói được một lời, Như Ý cũng đoán được hắn là đang suy nghĩ tới ai:“Uy uy uy, ngươi suy nghĩ cũng vô dụng, kia không phải là nhi đồng của gia đình bình thường, là Thạch gia tam thiếu gia! Thừa dịp ngươi còn chưa bị Thạch Phá Thiên giết chết, nhanh lên buông tha cho ý tưởng nguy hiểm kia của ngươi đi!”
Long Nghị Vân đáp lại hắn chính là một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Mà Bảo Bối nhi thì sao?! Hiện tại hắn đang thư thư phục phục ổn định trên giường ở “Bình An hiên”, chung quanh bị vây quanh bởi bọn người của Thạch gia, bọn họ đều nghĩ rằng Bảo Bối nhi là cùng Thạch Phá Thiên trở về Giang Nam một chuyến, khi trở về cũng vừa lúc bị bệnh cho nên gia gia phụ thân cùng mẫu thân chính là đau lòng vây quanh Bảo Bối nhi hỏi han ân cần.
“Bảo Bối nhi ngoan ngoãn, như thế nào bị tiêu chảy chứ? Nhất định là đại ca không đúng, cho Bảo Bối nhi ăn thứ gì không sạch sẽ.” Mẫu thân vừa vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An nhi vừa nói, phụ thân ở bên cạnh gật đầu.
“Phá thiên cũng thiệt là, vốn không thương lượng với chúng ta một tiếng liền đem Bảo Bối nhi đi, lại không chiếu cố tốt Bảo Bối nhi, thật sự là càng ngày càng kỳ cục.” Gia gia phụng phịu.
Trong nhà vẫn là giống như trước đây, mặc kệ chuyện gì xảy ra đều có một cái nguyên tắc là tuyệt đối không phải lỗi Bảo Bối nhi. Bảo Bối nhi cảm thấy hai mắt của mình đã hơi hơi ướt, mỉm cười nghe người nhà nói, nhìn thấy đại ca cũng không biện giải, có đại ca như vậy thật tốt, Bảo Bối nhi có chút cảm động nghĩ.
Thạch Phá Thiên mặt âm trầm rốt cục nhịn không được mở miệng nói:“Bảo Bối nhi mệt rồi, cho nó nghỉ ngơi đi!” Ở Thạch gia, hiện tại nói chuyện có phân lượng nhất vẫn là Thạch Phá Thiên.
“Vậy được rồi, Bảo Bối nhi hảo hảo nghỉ ngơi a, mẫu thân đi gọi người làm cho ngươi mấy món ngươi thích ăn, nhìn xem đem tiểu Bảo Bối nhi của ta gầy thế này.” Mẫu thân đứng dậy.
Phụ thân không thích lải nhải cũng nói:“Ân, Bảo Bối nhi hảo hảo ngủ một hồi đi, không có việc gì, qua hai ngày thì tốt rồi.”
Gia gia lại sờ sờ đầu Bảo Bối nhi,“Ngoan tôn (cháu) ngủ đi, mấy ngày nay chuyện cửa hàng đừng động tới, vừa lúc đại ca ngươi đã trở lại, nhìn xem Bảo Bối nhi mệt như vầy.”
Ba vị lão nhân gia ra cửa, Bảo Bối nhi cõi lòng vừa mới rồi còn đầy cảm động hiện tại nhìn thấy đại ca sắc mặt đen lại, đột nhiên lại nghĩ có ca ca như vậy không biết có bao nhiêu tốt lành.
“Đại ca, ta đây buồn ngủ rồi.” Bảo Bối nhi cười nheo mặt. Biết đại ca sẽ không dễ dàng buông tha hắn, chính là hắn hiện tại là người bệnh nha, sẽ không nhanh như vậy muốn thẩm vấn hắn đi?!
Thạch Phá Thiên ngồi xuống, tiểu Phúc lập tức đưa lên một ly trà mới, Thạch Phá Thiên một bên thổi lá trà trên nắp tách trà sứ men xanh, một bên không chút để ý nói:“Ngươi hiện tại tự mình nói? Hay là thế nào cũng phải chờ ta hỏi ngươi?!”
“Đại ca, người ta hiện tại bị bệnh a!” Bảo Bối nhi tưởng tượng có thể dùng kế sách như trước kia xem có thể đánh trống lảng đi hay không.
“Hôm nay đừng lấy bộ dáng kia đối phó ta, ta hôm nay thực sinh khí, hiện giờ sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng!” Thạch Phá Thiên lập trường thực kiên định, hắn hôm nay là thật giận điên lên, trong nhà Bảo Bối nhi nói dối hắn lại có thể để ngoại nhân khi dễ?! Càng làm cho hắn tức giận là An nhi tựa hồ cố ý che chở cho cái tên gia khoả khi dễ nó kia.“Nói đi! Ngươi ngày đó vì cái gì muốn đi đến nhà họ Long kia?” Trước hết bắt đầu tính lại từ đầu, nhất bút nhất bút tính toán rõ ràng.
Bảo Bối nhi bất đắc dĩ ôm chăn ngồi xuống:“Ngày đó ta cứu một người, ta cảm thấy được hắn hẳn là vô tội.” Bảo Bối nhi nhìn thấy ánh mắt Thạch Phá Thiên không đồng ý liền cường điệu nói,“Thật sự mà! Thương thế của hắn thật sự nghiêm trọng, ta kêu hắn trốn bên kia sân của Nhị ca, lúc này không đợi đến khi ta đi vào các ngươi liền tiến vào! Sau thì ngươi cũng biết rồi! Ta không có biện pháp gì, cũng không thể làm cho đầu mục bắt người a! Sau đó ngươi không phải cũng kêu Lâm bá cùng tiểu Phúc lại đây nói cho ta biết có thể ở nơi này” Bảo Bối nhi có điểm ủy khuất, rõ ràng đại ca đã đồng ý đấy thôi!
Thạch Phá Thiên quyết định không nói cho An nhi nghe ngày đó Thạch Kinh Thiên kỳ thật đang ở trong phòng, sau lại vì an toàn của người nhà nên hắn cũng đi xem xét qua, thấy không nguy hiểm sẽ không quản chuyện này, ngày hôm sau lại vì việc gấp phải chạy về Giang Nam, mặc dù không biết sau đó như thế nào, nghĩ đến tên sắc ma Thạch Kinh Thiên trong tay bất luận nam nữ đều ăn hết, đối với cái người bất hạnh bị thương kia mà nói cũng không biết là họa hay phúc. Ở trong suy nghĩ của Thạch Phá Thiên xem ra, hành vi của Bảo Bối nhi cũng không thể xem như cứu người.
“Vậy ngày hôm qua thì sao? Đến tột cùng là sao lại thế này?” Thạch Phá Thiên khinh miêu đạm tả ( nhẹ nhàng thờ ơ) hỏi đến trọng điểm.
“Ngày hôm qua a…………” Bảo Bối nhi vốn không biết bởi vì bị suy yếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt thoáng chốc nhiễm màu đỏ ửng.“Ngày hôm qua như tiểu Phúc nói như vậy a! Ta uống rượu, lại không cẩn thận uống ngay dược của Như Ý nên bị tiêu chảy mà thôi.” ánh mắt Bảo Bối nhi đổi hướng không dám nhìn Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm Bảo Bối nhi, trong phòng trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy thanh âm ma sát nhẹ nhàng của bát trà, thẳng đến khi Bảo Bối nhi nhịn không được.
“Chuyện này đại ca có thể không hỏi không?” Bảo Bối nhi cúi đầu. Ta cũng có chút thứ muốn giữ lại ở trong lòng mình, chỉ lưu lại cho mình.
Thạch Phá Thiên nhìn nhìn An nhi, đệ đệ này vẫn là không khác những năm qua! Kỳ quái, rõ ràng ngày hôm qua còn mềm mại kêu ca ca, hôm nay đã có bí mật a?!
“Được rồi. Ta chỉ hỏi một câu, Long Nghị Vân rốt cuộc có làm hay không?!” Thạch Phá Thiên cũng thực bất đắc dĩ, nếu chuyện này nghe chính miệng nó nói ngươi tình ta nguyện, chính mình cũng sẽ không can thiệp nhiều, cứ nhìn xem tiến triển rồi nói sau. Bất quá nếu có hại Bảo Bối nhi vẫn là không được!
Bảo Bối nhi lúc này ngược lại ngẩng đầu lên:“Làm? Làm cái gì?” Như vậy kêu là “Làm” Sao? Trong lòng Bảo bối nhi thực nghi hoặc.
“Khụ, quên đi.” Thạch Phá Thiên tránh đi đôi mắt to ngây thơ của Bảo Bối nhi, hắn hiện tại có chút đáng thương cho Long Nghị Vân. Nghĩ nghĩ còn có chính sự,“Tiểu Phúc!”
“Đại thiếu gia.” Tiểu Phúc là được đại thiếu gia mang đến đây nên đối với Thạch Phá Thiên luôn cung kính.
“Ta trước khi đi phân phó việc kia thế nào?”
Ân??? Đại ca phân phó sự tình gì? Đang ở trong chăn cười trộm rốt cục cũng lừa được đại ca đột nhiên nghe được lời nói khả nghi, cái đầu dài vội chuyển hướng tiểu Phúc chờ nghe đến tột cùng là chuyện gì.
Tiểu Phúc theo gói to kia lấy ra một quyển sổ giao cho Thạch Phá Thiên,“Đại thiếu gia, y theo ngài dự tính, Bảo Tú hiên đã tiếp nhận tất cả quyền chế tạo công phục của đầu mục cùng với cấp dưới nha dịch cả nước. Dự tính đến mùa xuân sang năm, không sai biệt lắm đều phải đổi mới, đây là ta sửa sang lại số lượng lớn bên ngoài, thỉnh công tử xem qua.”
Cái gì? Bảo Bối nhi mở to hai mắt nhìn?! Lúc này mới nhớ đến ngày đó tiểu Phúc ngay thời điểm mình cùng Long Nghị Vân đùa giỡn đã hỏi chuyện sinh ý của Bảo Tú hiên, sau đó chính mình cũng thuận miệng hỏi Long Nghị Vân một chút, Long Nghị Vân theo lời đáp ứng, nguyên lai này là có chủ ý! Đại ca hảo giảo hoạt!!! Chẳng thể trách vì sao đồng ý cho mình ở tại vương phủ! Nguyên lai vẫn là có lợi, gian thương này! Bảo Bối nhi một bên hồi tưởng một bên oán hận thu chăn, ta thu ta thu ta thu thu! (=]])
Hai người kia cũng mặc kệ Bảo Bối nhi miệng đô đô lảm nhảm, dù sao chăn bị thu cũng không rách được, liền cứ thế ở nơi đó thảo luận vật liệu may, thuê nhân viên cùng với thủ tục mở rộng Bảo Tú hiên, thẳng đến khi nghe được thanh âm “Bính”……“Ai nha”……, hai người mới quay đầu giật mình.
Một đoàn chăn lăn trên mặt đất, mấp máy nửa ngày mới lộ ra một cái đầu tròn tròn, Bảo Bối nhi cả người thập phần buồn cười theo chăn chui ra.
Nguyên lai hắn một mình ở trên giường thu chăn một hồi không ai để ý đến, liền sinh khí đô đô bọc chăn nằm xuống, như thế nào đều nằm không thoải mái, lăn qua lộn lại ở trong chăn lăn a lăn a, không nghĩ qua là lăn xuống đến đây.
Hoàn hảo là chăn đệm nằm dưới đất, cách mặt đất cũng không cao, hơn nữa xét thấy kinh nghiệm trước kia nên trên mặt đất đều lót thảm Ba Tư thật dày mềm, cho nên chỉ có tự tôn của Bảo Bối nhi là bị thương.
Nhìn thấy đại ca không đến bất quá cũng không sao, chính là lại ngồi ở chỗ kia nhịn không được cười, tiểu Phúc mân miệng, ánh mắt cũng loan loan lại đây dìu hắn, Bảo Bối nhi quả thực bị chọc giận sắp chết,“Đi, đi, đi! Đại ca ngươi mang tiểu Phúc đi nơi khác đàm luận đi! Ta muốn đi ngủ!” Không biết hắn là người bệnh sao?! Còn ở nơi này cuả hắn ồn ào! Tiểu lão hổ không phát uy đem hắn làm bệnh miêu a?!
Tiểu Phúc nhìn hắn đô đô miệng sinh khí liền đi qua đắp lại chăn cho Bảo Bối nhi, cười nói:“Tiểu thiếu gia, hiện tại hảo hảo ngủ một lát đi, một hồi lại ăn chút gì, nhìn ngươi hiện tại không phải so với sáng sớm tốt hơn nhiều sao?!”
Bảo Bối nhi rầu rĩ lên tiếng, cũng không xoay người, nghe thấy thanh âm đi ra ngoài của tiểu Phúc cùng đại ca.
Chỉ còn một mình, không biết tại sao, suy nghĩ chuyển qua chuyển lại liền chuyển tới trên người Long Nghị Vân, kỳ thật Long Nghị Vân thật sự đối với hắn tốt lắm, lúc Bảo Bối nhi ở vương phủ cứ mỗi ngày mau chóng xem xong sổ sách để đợi Long Nghị Vân đi Hình bộ trở về cùng hắn đi chơi, trong kinh thành việc hay rất nhiều, Long Nghị Vân cũng quen thuộc từng nơi, y mỗi ngày mang theo Bảo Bối nhi dắt ngựa đi rong, đi dạo phố, làm cho hắn rất vui vẻ. Long Nghị Vân tự nhiên mà sủng ái Bảo Bối nhi như vậy, lúc ở vương phủ hai người cùng một chỗ liền mỗi ngày đều hôn nhẹ.
Chính là hiện tại, Bảo Bối nhi một mình nằm trên giưòng lại giống như là đã lâu không chỉ còn một người.
Lúc trước mỗi một ngày đều là ở trong lòng Long Nghị Vân đi vào giấc ngủ, còn có tối hôm qua, Bảo Bối nhi đem mặt mình vùi vào chăn rên rỉ một tiếng, tuy rằng tối hôm qua hắn mơ mơ hồ hồ, đến lúc sáng tiêu chảy kéo đến rối tinh rối mù cũng đã quên chuyện này, chính là, thực hận chính mình trí nhớ vì cái gì tốt như vậy. Hắn còn nhớ rõ tối hôm qua say rượu, từng xúc giác của Long Nghị Vân, từng nụ hôn của hắn, còn có……
Mà Như Ý vẫn đứng im lặng giống như lần đầu tiên chứng kiến tiểu Phúc, tỉ mỉ đánh giá mặt đất một chút, trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ tới nguyên lai tiểu tử này là người mà Thạch Phá Thiên giấu diếm nằm vùng, hừ hừ hừ hừ, tiểu tử ngươi cũng dám tố cáo ta?! (cuộc đời em bi thảm từ đây =] )
Chỉ có tiểu Phúc thần sắc không thay đổi, tựa hồ như không bị ảnh hưởng bởi áp lực không khí hết sức căng thẳng cùng lưỡng đạo ánh mắt oán độc trong phòng .
Lúc này Bảo Bối nhi không được ai chú ý tới lập tức lên tiếng:“Đại ca, ta muốn về nhà!” bởi vì thức dậy đột ngột lại rất suy yếu nên Bảo Bối nhi choáng váng lung lay hai cái, Thạch Phá Thiên vội đỡ lấy Bảo Bối nhi đã có chút bất ổn: “Hảo hảo hảo, đại ca mang ngươi về nhà.”
“Tiểu Quai……” Long Nghị Vân không biết hiện tại nên nói cái gì, chỉ có thể thật sâu thật sâu nhìn Bảo Bối nhi, hy vọng có thể đem lời nói từ đáy lòng của mình truyền cho nhóc: Phải đi sao? Không thể vì ta lưu lại sao?
Bảo Bối nhi liếc mắt nhìn Long Nghị Vân một cái, giữa con ngươi đen láy trong veo bao hàm cảm xúc thập phần phức tạp, vừa giận vừa oán, giống như xấu hổ cũng giống như buồn phiền, hắn há to mồm nhưng cái gì cũng không thể nói, chính là nhẹ nhàng quay đầu tựa vào vai Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên lệnh tiểu Phúc lấy áo tơi bằng da bao lấy Bảo Bối nhi, ôn nhu ôm nhóc đứng dậy, trên mặt luôn luôn mang ánh mắt lạnh lùng nhưng có ý cười hướng Như Ý đảo qua, mắt lại lạnh như băng nhìn chằm chằm Long Nghị Vân đang đứng ngây ra đó, mở miệng nói:“Thạch mỗ bất tài, cũng biết có ân báo ân, có cừu oán tất báo, hai vị đối với xá đệ chiếu- cố,” Nói đến hai chữ này, quả thực giống như hàn băng từ trong miệng hắn phóng ra làm cho người ta nghe xong run lên,“Thạch mỗ nhất định sẽ thập bội xin trả!”
“Đại ca.” Bảo Bối nhi ở trong quần áo mỏng manh kêu, thanh âm mềm nhuyễn lại mang theo ý thúc giục, Thạch Phá Thiên chỉ có “Hừ” một tiếng:“Tiểu Phúc, đi!”
“Chờ một chút! Đại thiếu gia!” Tiểu Phúc vội vội vàng vàng chạy tới thùng gỗ bên tường mở ra đem mấy thứ đồ chất đống trên bàn, có chồng chồng sách vở xếp từng đống cao, còn có một ít vật phẩm linh tinh Bảo Bối nhi mang bên mình dùng, không để ý tới Như Ý cùng Long Nghị Vân đang trợn mắt há hốc mồm, lấy ra một cái túi thật to đem tất cả cất vào, sau đó liền quẩy trên lưng nhanh chóng rượt theo Thạch Phá Thiên đã muốn ra tới cổng Thạch phủ.
Qua hơn nửa ngày, Như Ý mới ngơ ngác hỏi:“Hắn đang tính toán cái gì a? Như thế nào lại mang nhiều vở như vậy?” Long Nghị Vân thất hồn lạc phách ngồi xuống:“ Sổ sách Thạch gia a!”
“Ha ha, tiểu gian tế này thật đúng là nhanh nhẹn!” Như Ý cười ha ha.
Long Nghị Vân tối tăm liếc mắt nhìn gã một cái:“Thật cao hứng, nơi này còn có một người vui vẻ!”
“Không thể nào?! Thực bị Thạch Phá Thiên dọa rồi?” Như Ý cứ thế ngồi xuống uống trà,“Không sao, cho dù là Thạch Phá Thiên muốn diệt sạch ta và ngươi cũng không dễ dàng như vậy.”
Không để ý tới lời nói của Như Ý, Long Nghị Vân trầm tư, hắn phiền não cũng không phải vì Thạch Phá Thiên lúc gần đi hướng hắn nói mấy câu ngoan độc, mà là Bảo Bối nhi. Bảo Bối nhi lúc gần đi liếc mắt một cái, một cái liếc mắt kia ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, đến tột cùng là muốn đối với hắn nói cái gì? Còn có, tình hình sự việc tối qua Bảo Bối nhi đến tột cùng có ấn tượng hay không, lại là nghĩ như thế nào?
Chứng kiến Long Nghị Vân cau mày ngồi ở chỗ kia không nói được một lời, Như Ý cũng đoán được hắn là đang suy nghĩ tới ai:“Uy uy uy, ngươi suy nghĩ cũng vô dụng, kia không phải là nhi đồng của gia đình bình thường, là Thạch gia tam thiếu gia! Thừa dịp ngươi còn chưa bị Thạch Phá Thiên giết chết, nhanh lên buông tha cho ý tưởng nguy hiểm kia của ngươi đi!”
Long Nghị Vân đáp lại hắn chính là một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Mà Bảo Bối nhi thì sao?! Hiện tại hắn đang thư thư phục phục ổn định trên giường ở “Bình An hiên”, chung quanh bị vây quanh bởi bọn người của Thạch gia, bọn họ đều nghĩ rằng Bảo Bối nhi là cùng Thạch Phá Thiên trở về Giang Nam một chuyến, khi trở về cũng vừa lúc bị bệnh cho nên gia gia phụ thân cùng mẫu thân chính là đau lòng vây quanh Bảo Bối nhi hỏi han ân cần.
“Bảo Bối nhi ngoan ngoãn, như thế nào bị tiêu chảy chứ? Nhất định là đại ca không đúng, cho Bảo Bối nhi ăn thứ gì không sạch sẽ.” Mẫu thân vừa vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của An nhi vừa nói, phụ thân ở bên cạnh gật đầu.
“Phá thiên cũng thiệt là, vốn không thương lượng với chúng ta một tiếng liền đem Bảo Bối nhi đi, lại không chiếu cố tốt Bảo Bối nhi, thật sự là càng ngày càng kỳ cục.” Gia gia phụng phịu.
Trong nhà vẫn là giống như trước đây, mặc kệ chuyện gì xảy ra đều có một cái nguyên tắc là tuyệt đối không phải lỗi Bảo Bối nhi. Bảo Bối nhi cảm thấy hai mắt của mình đã hơi hơi ướt, mỉm cười nghe người nhà nói, nhìn thấy đại ca cũng không biện giải, có đại ca như vậy thật tốt, Bảo Bối nhi có chút cảm động nghĩ.
Thạch Phá Thiên mặt âm trầm rốt cục nhịn không được mở miệng nói:“Bảo Bối nhi mệt rồi, cho nó nghỉ ngơi đi!” Ở Thạch gia, hiện tại nói chuyện có phân lượng nhất vẫn là Thạch Phá Thiên.
“Vậy được rồi, Bảo Bối nhi hảo hảo nghỉ ngơi a, mẫu thân đi gọi người làm cho ngươi mấy món ngươi thích ăn, nhìn xem đem tiểu Bảo Bối nhi của ta gầy thế này.” Mẫu thân đứng dậy.
Phụ thân không thích lải nhải cũng nói:“Ân, Bảo Bối nhi hảo hảo ngủ một hồi đi, không có việc gì, qua hai ngày thì tốt rồi.”
Gia gia lại sờ sờ đầu Bảo Bối nhi,“Ngoan tôn (cháu) ngủ đi, mấy ngày nay chuyện cửa hàng đừng động tới, vừa lúc đại ca ngươi đã trở lại, nhìn xem Bảo Bối nhi mệt như vầy.”
Ba vị lão nhân gia ra cửa, Bảo Bối nhi cõi lòng vừa mới rồi còn đầy cảm động hiện tại nhìn thấy đại ca sắc mặt đen lại, đột nhiên lại nghĩ có ca ca như vậy không biết có bao nhiêu tốt lành.
“Đại ca, ta đây buồn ngủ rồi.” Bảo Bối nhi cười nheo mặt. Biết đại ca sẽ không dễ dàng buông tha hắn, chính là hắn hiện tại là người bệnh nha, sẽ không nhanh như vậy muốn thẩm vấn hắn đi?!
Thạch Phá Thiên ngồi xuống, tiểu Phúc lập tức đưa lên một ly trà mới, Thạch Phá Thiên một bên thổi lá trà trên nắp tách trà sứ men xanh, một bên không chút để ý nói:“Ngươi hiện tại tự mình nói? Hay là thế nào cũng phải chờ ta hỏi ngươi?!”
“Đại ca, người ta hiện tại bị bệnh a!” Bảo Bối nhi tưởng tượng có thể dùng kế sách như trước kia xem có thể đánh trống lảng đi hay không.
“Hôm nay đừng lấy bộ dáng kia đối phó ta, ta hôm nay thực sinh khí, hiện giờ sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng!” Thạch Phá Thiên lập trường thực kiên định, hắn hôm nay là thật giận điên lên, trong nhà Bảo Bối nhi nói dối hắn lại có thể để ngoại nhân khi dễ?! Càng làm cho hắn tức giận là An nhi tựa hồ cố ý che chở cho cái tên gia khoả khi dễ nó kia.“Nói đi! Ngươi ngày đó vì cái gì muốn đi đến nhà họ Long kia?” Trước hết bắt đầu tính lại từ đầu, nhất bút nhất bút tính toán rõ ràng.
Bảo Bối nhi bất đắc dĩ ôm chăn ngồi xuống:“Ngày đó ta cứu một người, ta cảm thấy được hắn hẳn là vô tội.” Bảo Bối nhi nhìn thấy ánh mắt Thạch Phá Thiên không đồng ý liền cường điệu nói,“Thật sự mà! Thương thế của hắn thật sự nghiêm trọng, ta kêu hắn trốn bên kia sân của Nhị ca, lúc này không đợi đến khi ta đi vào các ngươi liền tiến vào! Sau thì ngươi cũng biết rồi! Ta không có biện pháp gì, cũng không thể làm cho đầu mục bắt người a! Sau đó ngươi không phải cũng kêu Lâm bá cùng tiểu Phúc lại đây nói cho ta biết có thể ở nơi này” Bảo Bối nhi có điểm ủy khuất, rõ ràng đại ca đã đồng ý đấy thôi!
Thạch Phá Thiên quyết định không nói cho An nhi nghe ngày đó Thạch Kinh Thiên kỳ thật đang ở trong phòng, sau lại vì an toàn của người nhà nên hắn cũng đi xem xét qua, thấy không nguy hiểm sẽ không quản chuyện này, ngày hôm sau lại vì việc gấp phải chạy về Giang Nam, mặc dù không biết sau đó như thế nào, nghĩ đến tên sắc ma Thạch Kinh Thiên trong tay bất luận nam nữ đều ăn hết, đối với cái người bất hạnh bị thương kia mà nói cũng không biết là họa hay phúc. Ở trong suy nghĩ của Thạch Phá Thiên xem ra, hành vi của Bảo Bối nhi cũng không thể xem như cứu người.
“Vậy ngày hôm qua thì sao? Đến tột cùng là sao lại thế này?” Thạch Phá Thiên khinh miêu đạm tả ( nhẹ nhàng thờ ơ) hỏi đến trọng điểm.
“Ngày hôm qua a…………” Bảo Bối nhi vốn không biết bởi vì bị suy yếu mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt thoáng chốc nhiễm màu đỏ ửng.“Ngày hôm qua như tiểu Phúc nói như vậy a! Ta uống rượu, lại không cẩn thận uống ngay dược của Như Ý nên bị tiêu chảy mà thôi.” ánh mắt Bảo Bối nhi đổi hướng không dám nhìn Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm Bảo Bối nhi, trong phòng trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy thanh âm ma sát nhẹ nhàng của bát trà, thẳng đến khi Bảo Bối nhi nhịn không được.
“Chuyện này đại ca có thể không hỏi không?” Bảo Bối nhi cúi đầu. Ta cũng có chút thứ muốn giữ lại ở trong lòng mình, chỉ lưu lại cho mình.
Thạch Phá Thiên nhìn nhìn An nhi, đệ đệ này vẫn là không khác những năm qua! Kỳ quái, rõ ràng ngày hôm qua còn mềm mại kêu ca ca, hôm nay đã có bí mật a?!
“Được rồi. Ta chỉ hỏi một câu, Long Nghị Vân rốt cuộc có làm hay không?!” Thạch Phá Thiên cũng thực bất đắc dĩ, nếu chuyện này nghe chính miệng nó nói ngươi tình ta nguyện, chính mình cũng sẽ không can thiệp nhiều, cứ nhìn xem tiến triển rồi nói sau. Bất quá nếu có hại Bảo Bối nhi vẫn là không được!
Bảo Bối nhi lúc này ngược lại ngẩng đầu lên:“Làm? Làm cái gì?” Như vậy kêu là “Làm” Sao? Trong lòng Bảo bối nhi thực nghi hoặc.
“Khụ, quên đi.” Thạch Phá Thiên tránh đi đôi mắt to ngây thơ của Bảo Bối nhi, hắn hiện tại có chút đáng thương cho Long Nghị Vân. Nghĩ nghĩ còn có chính sự,“Tiểu Phúc!”
“Đại thiếu gia.” Tiểu Phúc là được đại thiếu gia mang đến đây nên đối với Thạch Phá Thiên luôn cung kính.
“Ta trước khi đi phân phó việc kia thế nào?”
Ân??? Đại ca phân phó sự tình gì? Đang ở trong chăn cười trộm rốt cục cũng lừa được đại ca đột nhiên nghe được lời nói khả nghi, cái đầu dài vội chuyển hướng tiểu Phúc chờ nghe đến tột cùng là chuyện gì.
Tiểu Phúc theo gói to kia lấy ra một quyển sổ giao cho Thạch Phá Thiên,“Đại thiếu gia, y theo ngài dự tính, Bảo Tú hiên đã tiếp nhận tất cả quyền chế tạo công phục của đầu mục cùng với cấp dưới nha dịch cả nước. Dự tính đến mùa xuân sang năm, không sai biệt lắm đều phải đổi mới, đây là ta sửa sang lại số lượng lớn bên ngoài, thỉnh công tử xem qua.”
Cái gì? Bảo Bối nhi mở to hai mắt nhìn?! Lúc này mới nhớ đến ngày đó tiểu Phúc ngay thời điểm mình cùng Long Nghị Vân đùa giỡn đã hỏi chuyện sinh ý của Bảo Tú hiên, sau đó chính mình cũng thuận miệng hỏi Long Nghị Vân một chút, Long Nghị Vân theo lời đáp ứng, nguyên lai này là có chủ ý! Đại ca hảo giảo hoạt!!! Chẳng thể trách vì sao đồng ý cho mình ở tại vương phủ! Nguyên lai vẫn là có lợi, gian thương này! Bảo Bối nhi một bên hồi tưởng một bên oán hận thu chăn, ta thu ta thu ta thu thu! (=]])
Hai người kia cũng mặc kệ Bảo Bối nhi miệng đô đô lảm nhảm, dù sao chăn bị thu cũng không rách được, liền cứ thế ở nơi đó thảo luận vật liệu may, thuê nhân viên cùng với thủ tục mở rộng Bảo Tú hiên, thẳng đến khi nghe được thanh âm “Bính”……“Ai nha”……, hai người mới quay đầu giật mình.
Một đoàn chăn lăn trên mặt đất, mấp máy nửa ngày mới lộ ra một cái đầu tròn tròn, Bảo Bối nhi cả người thập phần buồn cười theo chăn chui ra.
Nguyên lai hắn một mình ở trên giường thu chăn một hồi không ai để ý đến, liền sinh khí đô đô bọc chăn nằm xuống, như thế nào đều nằm không thoải mái, lăn qua lộn lại ở trong chăn lăn a lăn a, không nghĩ qua là lăn xuống đến đây.
Hoàn hảo là chăn đệm nằm dưới đất, cách mặt đất cũng không cao, hơn nữa xét thấy kinh nghiệm trước kia nên trên mặt đất đều lót thảm Ba Tư thật dày mềm, cho nên chỉ có tự tôn của Bảo Bối nhi là bị thương.
Nhìn thấy đại ca không đến bất quá cũng không sao, chính là lại ngồi ở chỗ kia nhịn không được cười, tiểu Phúc mân miệng, ánh mắt cũng loan loan lại đây dìu hắn, Bảo Bối nhi quả thực bị chọc giận sắp chết,“Đi, đi, đi! Đại ca ngươi mang tiểu Phúc đi nơi khác đàm luận đi! Ta muốn đi ngủ!” Không biết hắn là người bệnh sao?! Còn ở nơi này cuả hắn ồn ào! Tiểu lão hổ không phát uy đem hắn làm bệnh miêu a?!
Tiểu Phúc nhìn hắn đô đô miệng sinh khí liền đi qua đắp lại chăn cho Bảo Bối nhi, cười nói:“Tiểu thiếu gia, hiện tại hảo hảo ngủ một lát đi, một hồi lại ăn chút gì, nhìn ngươi hiện tại không phải so với sáng sớm tốt hơn nhiều sao?!”
Bảo Bối nhi rầu rĩ lên tiếng, cũng không xoay người, nghe thấy thanh âm đi ra ngoài của tiểu Phúc cùng đại ca.
Chỉ còn một mình, không biết tại sao, suy nghĩ chuyển qua chuyển lại liền chuyển tới trên người Long Nghị Vân, kỳ thật Long Nghị Vân thật sự đối với hắn tốt lắm, lúc Bảo Bối nhi ở vương phủ cứ mỗi ngày mau chóng xem xong sổ sách để đợi Long Nghị Vân đi Hình bộ trở về cùng hắn đi chơi, trong kinh thành việc hay rất nhiều, Long Nghị Vân cũng quen thuộc từng nơi, y mỗi ngày mang theo Bảo Bối nhi dắt ngựa đi rong, đi dạo phố, làm cho hắn rất vui vẻ. Long Nghị Vân tự nhiên mà sủng ái Bảo Bối nhi như vậy, lúc ở vương phủ hai người cùng một chỗ liền mỗi ngày đều hôn nhẹ.
Chính là hiện tại, Bảo Bối nhi một mình nằm trên giưòng lại giống như là đã lâu không chỉ còn một người.
Lúc trước mỗi một ngày đều là ở trong lòng Long Nghị Vân đi vào giấc ngủ, còn có tối hôm qua, Bảo Bối nhi đem mặt mình vùi vào chăn rên rỉ một tiếng, tuy rằng tối hôm qua hắn mơ mơ hồ hồ, đến lúc sáng tiêu chảy kéo đến rối tinh rối mù cũng đã quên chuyện này, chính là, thực hận chính mình trí nhớ vì cái gì tốt như vậy. Hắn còn nhớ rõ tối hôm qua say rượu, từng xúc giác của Long Nghị Vân, từng nụ hôn của hắn, còn có……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook