Danh Sách Ước Nguyện
-
Chương 3: Xoay chuyển
Cứ việc Mục Liên Hạ đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng hôm sau vẫn trong mấy lời châm chọc khiêu khích mà đóng sầm cửa rời khỏi căn nhà kia.
Cậu đến giờ vẫn không hiểu thím làm vậy là vì cái gì, lại có ý nghĩa gì.
Chú Mục Thành một mình nuôi cả nhà bốn miệng ăn thì khá vất vả, nhưng cũng không thật sự như gia đình nghèo khó, huống chi tiền mà thím xài của cậu sau khi cậu được nhận nuôi, ít nhất có thể duy trì cuộc sống bình thường của cậu được đầy đủ, cậu cũng không phải đặc biệt yếu ớt, nếu đối đãi cậu tốt thì cậu cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như sau này.
Nhưng trên thực tế, thím cầm tiền đưa cậu, lại không cho cậu đãi ngộ tương ứng, còn luôn châm chọc khiêu khích cậu bảo cậu làm cái này làm cái kia, thường xuyên còn một miệng kêu “Thằng con hoang” “Thằng nhãi”, khi cậu còn chưa lên THCS thì phần lớn cái gọi là việc nhà đều đặt trên đầu cậu…
Từ THCS thì cậu bắt đầu trọ ở trường, mới yên tĩnh hơn chút. Mà lúc này tuy rằng thím có giao học phí cho cậu, nhưng chỉ cho cậu tiền cơm nước để duy trì cuộc sống, cậu không có tiền tiêu vặt để mua đồ mình muốn, mà ngay cả tư liệu tham khảo cũng mua không nổi. Nếu không phải cậu gặp thầy cô bạn bè tốt bụng, cậu có thể thật sự là không có tương lai gì đáng nói.
May mà cậu gặp được.
Những năm Mục Liên Hạ trải qua, trưởng thành cũng có kinh nghiệm xã hội, cho nên dần dần sửa lại tính cách nhát gan tự ti của cậu lại một chút, mà lúc trước bởi vì tình huống này của cậu, tính cách rất không được niềm vui, bạn bè chỉ có hai ba người, còn là tình bạn từ nhỏ. Chỉ là vì mình ngu ngốc, cắt đứt liên hệ với họ. Lần này ngoài ý muốn quay về quá khứ, cậu nhất định không thể ngu ngốc nữa.
Mục Liên Hạ còn nhớ rõ vị trí mỗi nhà, mà ba đứa bạn của cậu liền ở gần đó.
Cậu theo trí nhớ tới cửa nhà một người bạn trong đó, nhưng phải bơm hơi cho bản thân mấy lần mới gõ cửa.
Rất nhanh cửa liền mở, tựa hồ cũng là trong ý muốn, ba người đều ở trong này.
Mở cửa là Vu Hiểu Nhiên, đeo kính mắt thật dày, sau khi phát hiện là cậu thì không khỏi mở miệng: “Liên Hạ! Ông đến đúng là không dễ nha!”
Tuy rằng là cái dạng mọt sách, nhưng giọng của Vu Hiểu Nhiên rất lớn, giọng nó vừa lên, Phó Kỳ Kỳ và Quan Dũng đã từ trong phòng xông qua đây.
Quan Dũng đi lên đã huých cho Mục Liên Hạ một khuỷu tay: “Nhóc con, lớp 12 bận thì bận, nhưng cả học kỳ cũng không nghĩ tới liên hệ tụi này luôn á!”
Cả Phó Kỳ Kỳ là cô gái duy nhất trong bốn người cũng có chút lòng đầy căm phẫn: “Mục Liên Hạ ông còn nhớ đến tụi này hả! Không cho tụi này qua trường ông tìm ông, không cho tụi này gọi điện thoại qua nhà ông… Bản thân còn không thèm đến tìm tụi này! Có phải đã quên luôn tụi này không coi tụi này là bạn bè nữa hay không!”
Mục Liên Hạ cười nhạt: “Nào dám chứ… Mấy người cũng biết là vì thi đại học rồi mà… Mấy người là bạn bè tối nhất của tôi, tôi sợ nhìn thấy mấy người thì mất tập trung nữa.”
Quan Dũng ai một tiếng: “Nhóc con học được nịnh nọt rồi?! Không còn cái dáng hũ nút nữa?”
Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “Dù sao cũng thi xong thả lỏng mà…”
“Thôi! Mấy người có thể vào phòng nói chuyện cho tôi được không hả?” Vu Hiểu Nhiên kéo Quan Dũng, “Vào đi, Liên Hạ ông đóng cửa lại.”
Mục Liên Hạ đóng cửa, cởi giày vào phòng, phát hiện ba đứa bạn đang vây quanh bàn trà ngồi dưới đất xem TV, nói đúng ra là xem điện ảnh, dùng TV xem là được.
“Liên Hạ may mà ông tìm tụi này. Nếu ông mà không đến, tụi này liền chuẩn bị đi nhà chú ông tìm ông rồi.” Phó Kỳ Kỳ ngồi trên đệm, cầm một túi đồ ăn vặt bỏ vào trong miệng, có chút miệng lưỡi không rõ, “Vừa nãy còn mới nói, chờ xem xong điện ảnh này.”
Mục Liên Hạ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua là đang chiếu phim 《Titanic 》, nháy mắt không biết nên nói gì mới phải.
Đối với Mục Liên Hạ bây giờ mà nói, xem như khi đó đời trước, quả thật, họ có đi tìm cậu.
Sau đó, bởi vì bị thím châm chọc khiêu khích mà gần như tan vỡ, hơn nữa lời của Quan Dũng làm sự tự tôn yếu ớt của mình bị tổn thương, Mục Liên Hạ với ba đứa bạn từ nhỏ này gần như cắt đứt. Sau đó Mục Liên Hạ ra tỉnh mà ba người họ đều ở lại trong tỉnh cũng không đi ra, họ cũng không gặp lại qua một lần. Cho đến cuối cùng, cậu nhận được thiệp mời kết hôn của Quan Dũng và Phó Kỳ Kỳ… Nhưng cậu còn chưa kịp xử lý xong mọi chuyện để trở về, thì lại bởi vì vụ nổ kia mà quay về hiện tại.
Kỳ thật nhớ lại năm đó, tất cả mọi thứ đều là vì bản thân tự ti. May mà, bây giờ không còn nữa.
Ừ, không còn nữa.
Lúc này đám bạn còn chưa nghĩ nhiều, Mục Liên Hạ qua loa vài câu liền xí xóa. Bốn người, một buổi chiều xem ba bộ điện ảnh, khóc xụt xịt, lại cười đến mức ngay cả nước mắt cũng tràn ra.
Trong đám bạn lấm lét, Mục Liên Hạ cái gì cũng không nói, lại như phát tiết tất cả ở nơi này, cuối cùng đổ tội cho điện ảnh.
Vu Hiểu Nhiên có chút ngốc vỗ lưng Mục Liên Hạ: “Lý do của ông thì lừa quỷ đi… Thôi thôi, không muốn nói thì không nói, nhớ rõ tụi này ở đây là được.”
Mục Liên Hạ ngẩng đầu, trong mắt ánh ra khuôn mặt của những người bạn trẻ tuổi mà lại mang theo thân thiết của cậu, cười: “Ừm, có tụi bây thật tốt.”
“Ông nói mà tôi cứ thấy không đúng chỗ nào á!” Quan Dũng có chút khoa trương mà run người, “Uống lộn thuốc hả?”
Mục Liên Hạ không khỏi cười ra tiếng.
Cậu nói là thật, có họ ở đây, thật sự rất tốt.
Ở nhà Vu Hiểu Nhiên lăn lộn một buổi chiều, cho đến chập tối họ mới rời đi.
Mùa hè ngày dài, khi Mục Liên Hạ cùng Quan Dũng Phó Kỳ Kỳ đi ra thì trời còn chưa tối hẳn. Mục nhà Liên Hạ cách nhà Vu Hiểu Nhiên gần nhất, chỉ là một người ở lầu một một người ở lầu năm mà thôi, còn nhà Quan Dũng và Phó Kỳ Kỳ thì ở đối diện, cách căn nhà lầu nhà Vu Hiểu Nhiên năm căn ở căn nhà lầu thứ năm.
Mục Liên Hạ hồi tiểu học thì học chung một lớp tiểu học với họ, khi lên THCS thì tách ra, lúc THPT thì càng chia cách hoàn toàn. Khi đó Mục Liên Hạ vì mượn sách tham khảo ôn tập từ họ mà bị thím trào phúng nói bạn bè mà mày nghĩ cũng chỉ là đồng tình mày bố thí cho mày mà thôi, cho nên mới dùng phản kháng để che giấu sự tự ti của mình, sau đó gần như ầm ĩ trở mặt.
Mục Liên Hạ không thể không thừa nhận năm đó mình đặc biệt ngu ngốc. Mà lúc này, Phó Kỳ Kỳ có chút ngại ngùng đến gần Mục Liên Hạ: “Liên Hạ…”
“Hả?”
“Tiệm nhà tôi có thuê học sinh ngày nghỉ làm việc ngoài giờ… Ông… có qua không?” Phó Kỳ Kỳ nói thật cẩn thận.
Nhà Phó Kỳ Kỳ mở tiệm cơm, tuy rằng không phải là nhà hàng lớn, nhưng cũng không tệ. Kỳ thật trước đây Phó Kỳ Kỳ có mơ hồ nói qua chuyện này, nhưng mà bị Mục Liên Hạ từ chối, lần này bởi vì muốn lên đại học cho nên Phó Kỳ Kỳ mới lại nói ra. Gia đình Mục Liên Hạ cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn là đề tài câu chuyện vào giờ rỗi rãi của nhà người khác, kể cả thím Lý Tố Anh cũng bị xem thường đủ điều, nhưng chưa bao giờ thu lại. Đại học tiêu dùng khẳng định rất nhiều, Mục Liên Hạ có lẽ cũng phát sầu vì vụ này, cho nên Phó Kỳ Kỳ mới lần nữa nói chuyện này ra, dù sao ở nhà mình… Ba mẹ sẽ quan tâm hơn chút.
Mục Liên Hạ lần này là vui mừng thật. Cậu còn đang lo làm sao để có thể kiếm tiền bên người nữa đây.
Mắt cậu có chút sáng: “Thật sự có thể sao Kỳ Kỳ? Không cho chú dì thêm phiền toái chứ?”
Phó Kỳ Kỳ vội vàng vỗ ngực: “Không sao không sao, không phải công việc gì khó ông nhất định có thể! Chuyện này cứ bao trên người tôi, ngày mai ông cứ qua tiệm tìm mẹ tôi là được.”
Khẩn cấp giải quyết từ đấy, Mục Liên Hạ vui vẻ về căn nhà cậu không muốn về kia, sau đó lại bị thím hò hét kêu đi làm không ít việc nhà, không dễ dàng mới về tới phòng, nằm trên giường.
Đèn đã sớm tắt, cửa cũng đóng, chỉ có cửa sổ là mở, trong mùa hè oi bức mang đến chút mát mẻ.
Đang khi Mục Liên Hạ sắp buồn ngủ, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mục Khả Hân.
Tiếng cô rất nhỏ, thậm chí có chút như là lẩm bẩm, nhưng Mục Liên Hạ khẳng định, cô đang nói chuyện với mình.
Bởi vì cô nói: “… Tôi muốn rời khỏi đây, cậu có thể giúp tôi không?”
Mục Liên Hạ không khỏi sửng sốt. Cậu ngây ngốc dời tầm mắt qua cô gái trên giường bên kia. Cô mặc áo ngủ mỏng manh, lại đắp thảm không quá dày. Thấy Mục Liên Hạ nhìn cô, cô chậm rãi ngồi dậy: “… Mẹ tôi nói trong nhà không có tiền, bảo tôi học kỳ sau đừng đi học nữa, dành học phí cho Mục Khả Kiệt.”
Cô nói rất chậm, nhưng có thể cảm giác được là cô đang chịu đựng xúc động muốn khóc.
Thành tích học tập của Mục Khả Kiệt rất không xong, năm trước khi thi đại học liều mạng lắm mới thi đậu được một trường hạng ba học phí một năm hai vạn tám; mà Mục Khả Hân tuy thành tích không giỏi hơn bao nhiêu, nhưng thi đậu được một trường hạng hai.
Nhưng hiện tại, Lý Tố Anh bảo con gái đừng đi học nữa.
Mục Liên Hạ đời trước căn bản sẽ không để ý việc này, cậu thậm chí còn không nhớ Mục Khả Hân đời trước có học xong đại học chưa, cũng không biết cô có xin cậu giúp đỡ như vậy qua hay chưa, nhưng đến lần này, cậu mới nghe thấy.
Sự tồn tại của Mục Khả Hân trong căn nhà này, gần như trong suốt. Nhưng lần này, có thể thật sự làm cô bi thương đến không thể tiếp nhận.
Mục Liên Hạ hơi mím môi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Mục Khả Hân lẳng lặng nhìn Mục Liên Hạ, lâu dần mới mở miệng: “Mẹ tôi đã thu tất cả CMND thẻ học sinh của tôi lại rồi… Tôi không muốn liên lụy đến cậu, nhưng tôi muốn sau khi tôi lén rời đi… Cậu giúp tôi mang hành lý ra… Tôi không thể cái gì cũng không mang liền về trường được… Tôi về trường thử xin cho vay học phí xem… Tôi…”
Cô cắn môi, tựa hồ không nói được nữa.
Mục Liên Hạ nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt cô, khi cô thiếu chút nữa chân tay luống cuống, gật đầu.
“Được,” Cậu nói, dưới Mục Khả Hân trừng lớn mắt nhìn chăm chăm mà mở miệng, “Tôi giúp cô lấy mấy giấy chứng nhận ra, cô mang đồ đi trạm xe lửa, chờ tôi đưa cho cô là được.”
Cậu đến giờ vẫn không hiểu thím làm vậy là vì cái gì, lại có ý nghĩa gì.
Chú Mục Thành một mình nuôi cả nhà bốn miệng ăn thì khá vất vả, nhưng cũng không thật sự như gia đình nghèo khó, huống chi tiền mà thím xài của cậu sau khi cậu được nhận nuôi, ít nhất có thể duy trì cuộc sống bình thường của cậu được đầy đủ, cậu cũng không phải đặc biệt yếu ớt, nếu đối đãi cậu tốt thì cậu cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như sau này.
Nhưng trên thực tế, thím cầm tiền đưa cậu, lại không cho cậu đãi ngộ tương ứng, còn luôn châm chọc khiêu khích cậu bảo cậu làm cái này làm cái kia, thường xuyên còn một miệng kêu “Thằng con hoang” “Thằng nhãi”, khi cậu còn chưa lên THCS thì phần lớn cái gọi là việc nhà đều đặt trên đầu cậu…
Từ THCS thì cậu bắt đầu trọ ở trường, mới yên tĩnh hơn chút. Mà lúc này tuy rằng thím có giao học phí cho cậu, nhưng chỉ cho cậu tiền cơm nước để duy trì cuộc sống, cậu không có tiền tiêu vặt để mua đồ mình muốn, mà ngay cả tư liệu tham khảo cũng mua không nổi. Nếu không phải cậu gặp thầy cô bạn bè tốt bụng, cậu có thể thật sự là không có tương lai gì đáng nói.
May mà cậu gặp được.
Những năm Mục Liên Hạ trải qua, trưởng thành cũng có kinh nghiệm xã hội, cho nên dần dần sửa lại tính cách nhát gan tự ti của cậu lại một chút, mà lúc trước bởi vì tình huống này của cậu, tính cách rất không được niềm vui, bạn bè chỉ có hai ba người, còn là tình bạn từ nhỏ. Chỉ là vì mình ngu ngốc, cắt đứt liên hệ với họ. Lần này ngoài ý muốn quay về quá khứ, cậu nhất định không thể ngu ngốc nữa.
Mục Liên Hạ còn nhớ rõ vị trí mỗi nhà, mà ba đứa bạn của cậu liền ở gần đó.
Cậu theo trí nhớ tới cửa nhà một người bạn trong đó, nhưng phải bơm hơi cho bản thân mấy lần mới gõ cửa.
Rất nhanh cửa liền mở, tựa hồ cũng là trong ý muốn, ba người đều ở trong này.
Mở cửa là Vu Hiểu Nhiên, đeo kính mắt thật dày, sau khi phát hiện là cậu thì không khỏi mở miệng: “Liên Hạ! Ông đến đúng là không dễ nha!”
Tuy rằng là cái dạng mọt sách, nhưng giọng của Vu Hiểu Nhiên rất lớn, giọng nó vừa lên, Phó Kỳ Kỳ và Quan Dũng đã từ trong phòng xông qua đây.
Quan Dũng đi lên đã huých cho Mục Liên Hạ một khuỷu tay: “Nhóc con, lớp 12 bận thì bận, nhưng cả học kỳ cũng không nghĩ tới liên hệ tụi này luôn á!”
Cả Phó Kỳ Kỳ là cô gái duy nhất trong bốn người cũng có chút lòng đầy căm phẫn: “Mục Liên Hạ ông còn nhớ đến tụi này hả! Không cho tụi này qua trường ông tìm ông, không cho tụi này gọi điện thoại qua nhà ông… Bản thân còn không thèm đến tìm tụi này! Có phải đã quên luôn tụi này không coi tụi này là bạn bè nữa hay không!”
Mục Liên Hạ cười nhạt: “Nào dám chứ… Mấy người cũng biết là vì thi đại học rồi mà… Mấy người là bạn bè tối nhất của tôi, tôi sợ nhìn thấy mấy người thì mất tập trung nữa.”
Quan Dũng ai một tiếng: “Nhóc con học được nịnh nọt rồi?! Không còn cái dáng hũ nút nữa?”
Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “Dù sao cũng thi xong thả lỏng mà…”
“Thôi! Mấy người có thể vào phòng nói chuyện cho tôi được không hả?” Vu Hiểu Nhiên kéo Quan Dũng, “Vào đi, Liên Hạ ông đóng cửa lại.”
Mục Liên Hạ đóng cửa, cởi giày vào phòng, phát hiện ba đứa bạn đang vây quanh bàn trà ngồi dưới đất xem TV, nói đúng ra là xem điện ảnh, dùng TV xem là được.
“Liên Hạ may mà ông tìm tụi này. Nếu ông mà không đến, tụi này liền chuẩn bị đi nhà chú ông tìm ông rồi.” Phó Kỳ Kỳ ngồi trên đệm, cầm một túi đồ ăn vặt bỏ vào trong miệng, có chút miệng lưỡi không rõ, “Vừa nãy còn mới nói, chờ xem xong điện ảnh này.”
Mục Liên Hạ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua là đang chiếu phim 《Titanic 》, nháy mắt không biết nên nói gì mới phải.
Đối với Mục Liên Hạ bây giờ mà nói, xem như khi đó đời trước, quả thật, họ có đi tìm cậu.
Sau đó, bởi vì bị thím châm chọc khiêu khích mà gần như tan vỡ, hơn nữa lời của Quan Dũng làm sự tự tôn yếu ớt của mình bị tổn thương, Mục Liên Hạ với ba đứa bạn từ nhỏ này gần như cắt đứt. Sau đó Mục Liên Hạ ra tỉnh mà ba người họ đều ở lại trong tỉnh cũng không đi ra, họ cũng không gặp lại qua một lần. Cho đến cuối cùng, cậu nhận được thiệp mời kết hôn của Quan Dũng và Phó Kỳ Kỳ… Nhưng cậu còn chưa kịp xử lý xong mọi chuyện để trở về, thì lại bởi vì vụ nổ kia mà quay về hiện tại.
Kỳ thật nhớ lại năm đó, tất cả mọi thứ đều là vì bản thân tự ti. May mà, bây giờ không còn nữa.
Ừ, không còn nữa.
Lúc này đám bạn còn chưa nghĩ nhiều, Mục Liên Hạ qua loa vài câu liền xí xóa. Bốn người, một buổi chiều xem ba bộ điện ảnh, khóc xụt xịt, lại cười đến mức ngay cả nước mắt cũng tràn ra.
Trong đám bạn lấm lét, Mục Liên Hạ cái gì cũng không nói, lại như phát tiết tất cả ở nơi này, cuối cùng đổ tội cho điện ảnh.
Vu Hiểu Nhiên có chút ngốc vỗ lưng Mục Liên Hạ: “Lý do của ông thì lừa quỷ đi… Thôi thôi, không muốn nói thì không nói, nhớ rõ tụi này ở đây là được.”
Mục Liên Hạ ngẩng đầu, trong mắt ánh ra khuôn mặt của những người bạn trẻ tuổi mà lại mang theo thân thiết của cậu, cười: “Ừm, có tụi bây thật tốt.”
“Ông nói mà tôi cứ thấy không đúng chỗ nào á!” Quan Dũng có chút khoa trương mà run người, “Uống lộn thuốc hả?”
Mục Liên Hạ không khỏi cười ra tiếng.
Cậu nói là thật, có họ ở đây, thật sự rất tốt.
Ở nhà Vu Hiểu Nhiên lăn lộn một buổi chiều, cho đến chập tối họ mới rời đi.
Mùa hè ngày dài, khi Mục Liên Hạ cùng Quan Dũng Phó Kỳ Kỳ đi ra thì trời còn chưa tối hẳn. Mục nhà Liên Hạ cách nhà Vu Hiểu Nhiên gần nhất, chỉ là một người ở lầu một một người ở lầu năm mà thôi, còn nhà Quan Dũng và Phó Kỳ Kỳ thì ở đối diện, cách căn nhà lầu nhà Vu Hiểu Nhiên năm căn ở căn nhà lầu thứ năm.
Mục Liên Hạ hồi tiểu học thì học chung một lớp tiểu học với họ, khi lên THCS thì tách ra, lúc THPT thì càng chia cách hoàn toàn. Khi đó Mục Liên Hạ vì mượn sách tham khảo ôn tập từ họ mà bị thím trào phúng nói bạn bè mà mày nghĩ cũng chỉ là đồng tình mày bố thí cho mày mà thôi, cho nên mới dùng phản kháng để che giấu sự tự ti của mình, sau đó gần như ầm ĩ trở mặt.
Mục Liên Hạ không thể không thừa nhận năm đó mình đặc biệt ngu ngốc. Mà lúc này, Phó Kỳ Kỳ có chút ngại ngùng đến gần Mục Liên Hạ: “Liên Hạ…”
“Hả?”
“Tiệm nhà tôi có thuê học sinh ngày nghỉ làm việc ngoài giờ… Ông… có qua không?” Phó Kỳ Kỳ nói thật cẩn thận.
Nhà Phó Kỳ Kỳ mở tiệm cơm, tuy rằng không phải là nhà hàng lớn, nhưng cũng không tệ. Kỳ thật trước đây Phó Kỳ Kỳ có mơ hồ nói qua chuyện này, nhưng mà bị Mục Liên Hạ từ chối, lần này bởi vì muốn lên đại học cho nên Phó Kỳ Kỳ mới lại nói ra. Gia đình Mục Liên Hạ cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn là đề tài câu chuyện vào giờ rỗi rãi của nhà người khác, kể cả thím Lý Tố Anh cũng bị xem thường đủ điều, nhưng chưa bao giờ thu lại. Đại học tiêu dùng khẳng định rất nhiều, Mục Liên Hạ có lẽ cũng phát sầu vì vụ này, cho nên Phó Kỳ Kỳ mới lần nữa nói chuyện này ra, dù sao ở nhà mình… Ba mẹ sẽ quan tâm hơn chút.
Mục Liên Hạ lần này là vui mừng thật. Cậu còn đang lo làm sao để có thể kiếm tiền bên người nữa đây.
Mắt cậu có chút sáng: “Thật sự có thể sao Kỳ Kỳ? Không cho chú dì thêm phiền toái chứ?”
Phó Kỳ Kỳ vội vàng vỗ ngực: “Không sao không sao, không phải công việc gì khó ông nhất định có thể! Chuyện này cứ bao trên người tôi, ngày mai ông cứ qua tiệm tìm mẹ tôi là được.”
Khẩn cấp giải quyết từ đấy, Mục Liên Hạ vui vẻ về căn nhà cậu không muốn về kia, sau đó lại bị thím hò hét kêu đi làm không ít việc nhà, không dễ dàng mới về tới phòng, nằm trên giường.
Đèn đã sớm tắt, cửa cũng đóng, chỉ có cửa sổ là mở, trong mùa hè oi bức mang đến chút mát mẻ.
Đang khi Mục Liên Hạ sắp buồn ngủ, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mục Khả Hân.
Tiếng cô rất nhỏ, thậm chí có chút như là lẩm bẩm, nhưng Mục Liên Hạ khẳng định, cô đang nói chuyện với mình.
Bởi vì cô nói: “… Tôi muốn rời khỏi đây, cậu có thể giúp tôi không?”
Mục Liên Hạ không khỏi sửng sốt. Cậu ngây ngốc dời tầm mắt qua cô gái trên giường bên kia. Cô mặc áo ngủ mỏng manh, lại đắp thảm không quá dày. Thấy Mục Liên Hạ nhìn cô, cô chậm rãi ngồi dậy: “… Mẹ tôi nói trong nhà không có tiền, bảo tôi học kỳ sau đừng đi học nữa, dành học phí cho Mục Khả Kiệt.”
Cô nói rất chậm, nhưng có thể cảm giác được là cô đang chịu đựng xúc động muốn khóc.
Thành tích học tập của Mục Khả Kiệt rất không xong, năm trước khi thi đại học liều mạng lắm mới thi đậu được một trường hạng ba học phí một năm hai vạn tám; mà Mục Khả Hân tuy thành tích không giỏi hơn bao nhiêu, nhưng thi đậu được một trường hạng hai.
Nhưng hiện tại, Lý Tố Anh bảo con gái đừng đi học nữa.
Mục Liên Hạ đời trước căn bản sẽ không để ý việc này, cậu thậm chí còn không nhớ Mục Khả Hân đời trước có học xong đại học chưa, cũng không biết cô có xin cậu giúp đỡ như vậy qua hay chưa, nhưng đến lần này, cậu mới nghe thấy.
Sự tồn tại của Mục Khả Hân trong căn nhà này, gần như trong suốt. Nhưng lần này, có thể thật sự làm cô bi thương đến không thể tiếp nhận.
Mục Liên Hạ hơi mím môi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Mục Khả Hân lẳng lặng nhìn Mục Liên Hạ, lâu dần mới mở miệng: “Mẹ tôi đã thu tất cả CMND thẻ học sinh của tôi lại rồi… Tôi không muốn liên lụy đến cậu, nhưng tôi muốn sau khi tôi lén rời đi… Cậu giúp tôi mang hành lý ra… Tôi không thể cái gì cũng không mang liền về trường được… Tôi về trường thử xin cho vay học phí xem… Tôi…”
Cô cắn môi, tựa hồ không nói được nữa.
Mục Liên Hạ nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt cô, khi cô thiếu chút nữa chân tay luống cuống, gật đầu.
“Được,” Cậu nói, dưới Mục Khả Hân trừng lớn mắt nhìn chăm chăm mà mở miệng, “Tôi giúp cô lấy mấy giấy chứng nhận ra, cô mang đồ đi trạm xe lửa, chờ tôi đưa cho cô là được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook