Danh Môn Kiều Thê
-
C129: Rõ ràng là hắn tính kế nàng
Xử lý chuyện này nhanh như chớp, nhưng hai nha hoàn vẫn không rõ ý tứ của thiếu phu nhân nhà mình, cho dù nhắm vào Kim Huệ Thụy thì cũng đâu nhất thiết phải lôi cả gã sai vặt ở bên ngoài vào? Lam Linh không hiểu gì, ra ngoài gặp phải Kim Trản và Ngân Đài, thấy hôm nay Ngân Đài lại trang điểm vô cùng xinh đẹp, trong mắt liền quét qua một tia khinh thường.
Sắp sửa phải gả ra ngoài, vậy mà còn tự cho là đúng!
Cũng là đáng đời, dám đánh chủ ý lên thiếu gia, không nhìn xem bản thân là dạng gì, có thể so sánh với thiếu phu nhân sao?
Nàng ngẩng đầu, lướt qua bả vai hai người kia.
Ngân Đài cũng không vừa mắt Lam Linh, nói với Kim Trản: “Cùng là nô tỳ mà lại dám xem thường chúng ta, chỉ có ngươi chịu được.”
Kim Trản nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn làm di nương, nàng cũng không dám xem thường?”
“Ngươi…” Trong lòng Ngân Đài bực bội, kéo nàng sang một bên, nhẹ giọng nói, “Ta làm thế này còn không phải là vì lo nghĩ cho chúng ta? Phàm là ta hay ngươi được nâng làm di nương, sau này luôn có chỗ tốt, bằng không, bằng không ngươi lúc trước,” nàng không để ý gì nữa, “Lúc đó phu nhân muốn nâng ngươi, cũng không thấy ngươi cự tuyệt, hiện giờ lại ra vẻ kiểu cách!”
Sắc mặt Kim Trản lạnh lùng: “Giống chỗ nào? Nếu là ý của phu nhân, nô tỳ chúng ta chỉ có thể nghe theo, mà đây là tự ngươi chủ trương, bị phu nhân biết, còn có thể đồng ý sao?”
Tuy Hà thị dễ nói chuyện, nhưng không hề thích hạ nhân chủ động câu dẫn nhi tử của bà!
Ngân Đài không nói lại được, nhưng Hà thị thích Kim Trản hơn nên không thể nào nâng nàng, đừng nói thiếu gia, ngày thường tranh thủ lúc rảnh rỗi đều ở cạnh thiếu phu nhân, các nàng lấy đâu ra nhiều thời gian ở chung một chỗ như lúc trước? Không làm vậy, cũng chỉ có thể gả cho tiểu tử bình thường. Nhớ lần trước kết đôi cho mấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, có vài người đến nông trang, tốt hơn chút thì gả cho tiểu quản sự trong phủ, còn không thì là mấy nam nhân lớn tuổi, hoặc là bộ dạng xấu xí. Từ nhỏ nàng đã hầu hạ Vệ Lang, ánh mắt cũng cao lên, bây giờ sao có thể coi trọng?
Coi nhẹ lời của Kim Trản, Ngân Đài xoay người rời đi.
Buổi tối Vệ Lang về, hai phu thê cùng dùng bữa.
Hắn không nhắc tới chuyện trên triều đình, chỉ hỏi Lạc Bảo Anh ở nhà làm gì, nàng liền nói chuyện Tiểu Yến Nhi thấy được cho hắn, ngay từ đầu cũng không nghĩ ra, dù sao chuyện của Vệ Liên đã qua mấy ngày, hắn cũng không quan tâm, vẫn là Lạc Bảo Anh nói ra hai câu, hắn mới hiểu được ý nàng.
Cười một cái, hắn nói: “Nàng cảm thấy có điểm kỳ lạ?”
“Chàng không thấy thế sao?” Nàng ăn xong nên lau miệng, “Gã sai vặt của Kỷ gia sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc hắn nói chuyện thì bị nha hoàn nghe thấy, không chỉ nghe thấy, mà lời của hắn còn là giả.” Nàng cầm cốc nước ấm lên súc miệng, lấy tay áo che lấp khẽ nhổ xuống mâm, đứng lên nói, “Phải chờ tin của Tiểu Yến Nhi.”
Nam nhân ăn nhiều, không giống nàng nhanh như vậy đã ăn xong, Vệ Lang nói: “Ngược lại cũng đúng, nhưng chỉ bằng vào một tiểu nha đầu không khỏi quá chậm, ta thấy nên để hai gã sai vặt của ta cho nàng, đều là người cơ trí lại còn có chút công phu quyền cước.”
Lạc Bảo Anh nghe vậy cười nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng mang tới đây tám người, trong đó có hai nam nhân, một người trông coi cửa hàng, cửa hàng đó không tốt không xấu miễn cưỡng duy trì được, nhưng không kiếm được nhiều tiền, còn người kia, hắn và nương tử quản lý trăm mẫu ruộng, bây giờ Vệ Lang muốn giúp đỡ, nhất định là để cho nàng người đáng tin cậy, nàng tự nhiên đồng ý.
Vệ Lang liền nói với Cửu Lí ở ngoài cửa, Ngân Đài thấy hắn sắp ăn xong, đi lên đưa khăn ướt, bàn tay trắng nõn non mềm duỗi ra trước mặt, còn có sơn móng tay màu hồng nhạt rất dễ thấy. Từ khi hắn phát hiện ý đồ của nàng, lúc trước không chú ý thì bây giờ cũng phải chú ý, nhàn nhạt nói: “Sau này chỗ ta không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Cả người Ngân Đài chấn động, khăn ướt trong tay rơi xuống dưới, run giọng nói: “Thiếu gia, rốt cuộc nô tỳ đã làm sai chuyện gì?”
Lạc Bảo Anh đang ngồi trên tháp nhìn sang, khóe miệng nhếch lên.
Ngân Đài đúng là không biết lượng sức.
Nếu Vệ Lang thật sự là loại người này thì cũng sẽ không phải hơn hai mươi tuổi mới chạm vào nữ nhân? Năm đó còn không để ý tới nàng, yêu cầu cao như vậy, Ngân Đài có thể được sao? Nàng coi như không nghe thấy, một tay chống cằm, một tay khác tùy ý lục lọi linh tinh. Gả đến Vệ gia nhiều ngày, làm con dâu, dường như nàng còn chưa tặng thứ gì đó để thể hiện hiếu tâm, thế nên định làm cho mẹ chồng một đôi giày.
Dù sao Hà thị đối xử với nàng không tệ lắm.
Trong lòng Ngân Đài vừa sợ hãi lại vừa không cam lòng, quỳ xuống nói: “Xin thiếu gia nói rõ, giả sử nô tỳ làm sai, tất nhiên nô tỳ sẽ sửa.”
Vệ Lang rũ mắt nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt đã sớm không còn nét ngây thơ đáng yêu của tiểu cô nương, càng ngày càng xinh đẹp, trở thành đại cô nương, tuổi tác như vậy, kỳ thật sớm nên tìm một nam nhân thích hợp để gả, sau đó sinh con dưỡng cái. Rốt cuộc cô nương gia, người nào không muốn kết cục như vậy đâu? Chung quy không thể luôn hầu hạ người khác.
“Là ta sơ sót, làm chậm trễ các ngươi, bây giờ các ngươi cũng nên gả chồng, lần này cứ nghỉ ngơi một thời gian, không cần đến hầu hạ ta nữa.” Hắn nhìn Kim Trản, “Đều lui ra đi.”
Ngân Đài ngây ra như phỗng.
Đến khi Vệ Lang đi rồi, nàng vẫn còn quỳ.
Kim Trản kéo nàng ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, Ngân Đài liền khóc lên, nghẹn ngào nói: “Sao hắn nhẫn tâm như vậy? Kim Trản, chúng ta đã hầu hạ hắn nhiều năm, ngay cả một chút tình cảm cũng không có ư? Kim Trản… Ta không tin, vừa rồi ngươi cũng ở đó, có phải ta nghe lầm không? Gả chồng, chúng ta có thể gả cho ai đây!”
Kim Trản cũng không dễ chịu hơn Ngân Đài.
Nhưng nàng đã sớm biết sẽ có kết cục này, từ khi thấy Vệ Lang yêu chiều Lạc Bảo Anh, nàng liền biết, đời này không còn khả năng ở lại bên cạnh hắn.
Muốn nói đau lòng vào giờ khắc này, có lẽ Ngân Đài vẫn còn kém nàng.
Nàng cố nhịn nước mắt, nhàn nhạt nói: “Thiếu gia không vạch trần ngươi, ngươi nên cảm tạ thiếu gia, bằng không phu nhân biết được, ngươi cho là ngươi sẽ như thế nào? Bây giờ như vậy cũng là chuyện sớm muộn, may mắn phu nhân của chúng ta tốt bụng, nhất định là suy nghĩ cho chúng ta, ngươi không cần làm chuyện dại dột nữa, lại chọc tới thiếu gia bị đuổi khỏi phủ, đến lúc đó không ai cứu được ngươi đâu.”
Ngân Đài ghé vào vai nàng khóc nấc lên.
Kim Trản không nhúc nhích, cả người chết lặng.
Nàng nhớ tới những ngày ở Giang Nam, lúc đó nàng thường xuyên bị phụ thân đánh chửi, ngày ngày như sống trong địa ngục, sau đó phụ thân bán nàng đi, nàng chỉ cảm thấy được giải thoát. Ở Vệ gia, ăn đủ no mặc đủ ấm, Hà thị dạy nàng quy củ, Vệ Lang dạy nàng biết đọc biết viết, mỗi ngày nàng trải qua đều thật vui vẻ, buổi sáng đưa tiểu thiếu gia ra cửa, buổi tối đón hắn trở về, bất tri bất giác nàng đã coi bọn họ như người một nhà. Đó là quãng thời gian nàng hạnh phúc nhất, cho đến khi hắn trưởng thành, nàng cũng lớn lên, sau đó tới kinh thành, mới phát hiện khoảng cách giữa chủ tử và nô tỳ càng lúc càng lớn.
Mà khi đó Vệ Lang cũng bắt đầu làm quan.
Hắn không hề giống lúc còn nhỏ, tính tình cũng càng ngày càng khó tiếp cận, nhưng những lúc hắn ở cùng Lạc Bảo Anh, lại vẫn có một chút dáng vẻ thời niên thiếu.
Rốt cuộc thời gian trôi qua quá nhanh, ai cũng không có cách nào giữ lại.
Hiện tại, cuối cùng nàng phải rời khỏi hắn.
Đã từng theo sau hắn, thế nhưng cuộc sống vô ưu vô lo này sẽ phải kết thúc.
Kim Trản đẩy Ngân Đài ra, trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Ngân Đài đuổi theo, kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì? Không phải thiếu gia cho chúng ta nghỉ ngơi sao, ngươi đây là muốn đi đâu?”
“Đến chỗ phu nhân.” Kim Trản nói, “Nếu thiếu gia không cần chúng ta hầu hạ thì ta đến hầu hạ phu nhân.”
Từ đâu tới đây, đến chỗ nào, trước kia là Hà thị mua nàng, bây giờ nàng phải về chốn cũ.
Nàng nhanh chóng thu dọn xong, cầm tay nải rời đi.
Ngân Đài không biết làm thế nào, ngồi ở mép giường, chỉ biết khóc.
Vài ngày sau, Lạc Bảo Anh lại thấy Kim Trản, nàng ở bên cạnh Hà thị, vẫn bưng trà rót nước như trước kia, nhìn thấy nàng, cười gọi thiếu phu nhân, Hà thị nói: “Ta muốn giữ nha hoàn này hai năm nữa, vừa lúc bên cạnh thiếu một người. Nhưng còn Ngân Đài, ta đã tìm được một người thích hợp, là Ngô quản sự trông nom cây cối hoa cỏ, lão nương hắn vội vã cưới vợ cho hắn, ta thấy không tệ, hai mốt tuổi không coi là lớn, dáng vẻ cũng thanh tú, con thấy thế nào?”
Lạc Bảo Anh cười rộ lên: “Mẫu thân, vốn Ngân Đài là người của mẫu thân, con không tiện xen vào, mẫu thân cảm thấy thích hợp là được.”
Hà thị lập tức không nhắc lại, trong chốc lát gọi mười mấy người đến, để cho Lạc Bảo Anh chọn: “Tổ mẫu con nói ưu tiên con trước, chỗ bà ấy có nhiều người nên không vội.”
Lạc Bảo Anh lập tức không khách khí, chọn ra sáu người, có ba tiểu nha hoàn và ba bà tử.
Để Tử Phù dạy dỗ tiểu nha hoàn, còn bà tử chủ yếu làm việc nặng, chỉ phục vụ ở bên ngoài.
Ngày hôm nay, hai gã sai vặt và Tiểu Yến Nhi đã trở về, vội vàng bẩm báo với Lạc Bảo Anh.
“Gã sai vặt đó gọi là Trương Tường, chính là thị tì của Nhị thiếu phu nhân, Tiểu Dương và Tiểu Chân ca ca đã hỏi thăm, ngày hôm đó, Trương Tường và một gã sai vặt khác đã tới phủ chúng ta.” Tiểu Yến Nhi hoạt bát lanh lợi, đã hòa nhập với bọn họ, “Hai người nói đi.”
Hai người Giang Chân và Ứng Tiểu Dương làm chứng, Ứng Tiểu Dương nói: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân quen thân với Căn Nhi đứng gác cổng, tiểu nhân đặc biệt hỏi hắn, hắn nói hai gã sai vặt đó tới đây nói là phải bẩm báo chuyện ở cửa hàng cho Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân có nhiều của hồi môn, cũng là chuyện thường nên không để ý, tiểu nhân hỏi thì hắn mới nhớ tới.”
Cố tình hai người họ lại tới vào ngày đó.
Lạc Bảo Anh nói: “Hai người đó đều làm việc ở cửa hàng sao? Là quản sự, hay là phòng thu chi?”
Ứng Tiểu Dương nói: “Đều không phải, chỉ là tiểu nhị bình thường.”
Lạc Bảo Anh liền cười, bảo Tử Phù trọng thưởng cho ba người.
Tiểu Yến Nhi sờ thỏi bạc nặng trĩu, cao hứng cười không ngừng, một đường vừa đi vừa nhảy.
Buổi tối, Lạc Bảo Anh thấy canh giờ không sai biệt lắm, liền bảo nha hoàn dọn cơm, vì Vệ Lang không cho người thông báo, vậy tất nhiên là sẽ về đúng giờ, kết quả bày xong chén đũa, cơm canh nóng hổi bốc hơi nghi ngút, nhưng mãi không thấy hắn xuất hiện, Lạc Bảo Anh thấy kỳ lạ, lúc này có hạ nhân ở bên ngoài nói chuyện với bà tử trông cửa, bà tử vội vàng đi vào bẩm báo.
Lúc này nàng mới biết, Vệ Lang vừa mới xuống kiệu đã bị Vệ Xuân Phàm chặn lại.
Nghe nói hai người xảy ra tranh chấp, bị Vệ lão gia tử mắng to một trận, gọi tới chính đường.
Lạc Bảo Anh đau đầu, không nghĩ ra là vì chuyện gì, vội đứng dậy đi đến chính đường.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Vệ lão gia tử đập bàn.
Có vẻ phát cáu không hề nhỏ, chắc là Vệ Xuân Phàm làm sai? Đương nhiên nàng thiên vị Vệ Lang, cũng không cảm thấy hắn sẽ làm sai chuyện gì, đi qua nhóm hạ nhân, rón rén đứng ở cửa, lập tức nghe thấy Vệ Xuân Phàm đang lên án Vệ Lang, nói hắn ở Càn Thanh cung nói hươu nói vượn làm liên lụy Vệ gia.
Nhắc tới chuyện này, phải nói từ lúc chiều Vệ Xuân Phàm vào cung, Công Bộ nắm giữ việc xây dựng các công trình hạng mục, Hoàng Thượng bệnh nặng, đã từ lâu không lên triều buổi sớm, nhưng vẫn thảo luận những việc quan trọng với Thái Tử, hôm nay vì chuyện xây dựng guồng nước nên mới triệu Vệ Xuân Phàm vào cung, hỏi xong, Hoàng Thượng tiện tay lật xem tấu chương, phát hiện có người buộc tội Phúc Vương, nói là cùng một phe với Ninh Vương ngày trước tạo phản, thế nên mới hỏi Vệ Xuân Phàm một câu.
Kỳ thật lời đồn này không phải mới có, Phúc Vương và Ninh Vương ở gần nhau, một người tạo phản bị trấn áp, còn người kia thật đúng là khó nói, lúc ấy Vệ Xuân Phàm lập tức trả lời, đó là xin Hoàng Thượng hạ lệnh bắt giam Phúc Vương, đề phòng chuyện chưa xảy ra, dù thế nào cũng tốt hơn so với chờ đến khi Phúc Vương khởi binh tạo phản. Khi đó Vệ Lang cũng ở trong điện, Thái Tử liền hỏi Vệ Lang, kết quả Vệ Lang lại phản đối, nói Phúc Vương trời sinh tính ôn hòa, nhất định là không cùng phe với Ninh Vương, hy vọng Hoàng Thượng và Thái Tử điều tra rõ ràng rồi mới kết luận, dù sao cũng là người nhà, không cần vì thế mà làm tổn thương tình cảm.
Đây không phải là đánh vào mặt Vệ Xuân Phàm sao?
Lúc đó Vệ Xuân Phàm không thể phát tác, khi về nha môn chỉ hận không thể lập tức đi tìm Vệ Lang, nhưng hắn ở Càn Thanh cung, ông ta không làm gì được, vậy thì khi về nhà sẽ có cơ hội?
“Phúc Vương lấy đâu ra trời sinh tính tình ôn hòa? Ngày trước được Hoàng Thượng yêu thích, không biết đã đắc tội bao nhiêu quan viên, lúc này chưa biết chừng cũng muốn tạo phản! Phụ thân, người nhìn xem nó làm ra chuyện tốt gì, vừa nhìn đã thấy rõ nhưng lại cố tình nói sang chuyện khác, nếu Phúc Vương thật sự tạo phản thì sao? Nó nói chắc như đinh đóng cột, không phải muốn làm hại Vệ gia thì là gì?”
Lạc Bảo Anh ở bên ngoài nghe, mắt nhìn về phía Vệ Lang.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, giống như đã tính trước mọi việc.
Phúc Vương là đệ đệ của Thái Tử, cũng là Nhị hoàng tử, đương nhiên Lạc Bảo Anh biết người này, từ khi hắn còn nhỏ đã được Hoàng Thượng thương yêu, sau đó phong vương cũng là được đất phong giàu có sung túc, đủ thấy Hoàng Thượng quan tâm hắn như nào, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, hẳn là không đến mức tạo phản chứ?
Vệ lão gia tử thấy nhi tử thứ hai thở hổn hển, nhíu mày nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà ngươi nhất quyết nắm chặt Lang Nhi? Còn ra thể thống gì nữa!”
“Sao lại là chuyện nhỏ?” Vệ Xuân Phàm cả giận nói, “Phụ thân, đây còn tính là chuyện nhỏ?”
Vệ lão gia tử nói: “Ta hỏi ngươi, sau đó Hoàng Thượng và Thái Tử nói như thế nào.”
Vệ Xuân Phàm nói quanh co.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lạc Bảo Anh quay đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt lạnh băng của Vệ Xuân Đường, thì ra nghe nói hai bá chất cãi nhau nên ông ấy cũng tới, tuy trong lòng nàng không muốn, nhưng vẫn phải gọi một tiếng Đại bá phụ, Vệ Xuân Đường gật đầu, nhấc chân đi vào.
Nhìn thấy Vệ Xuân Đường, Vệ Xuân Phàm giống như thấy chỗ dựa, vội nói to: “Đại ca, huynh mau tới phân xử, có phải bên ngoài đều nói Phúc Vương muốn tạo phản đúng không? Tiểu tử chết tiệt này không nhận thức được, lại dám tự chủ trương, cũng không màng thể diện của trưởng bối, nó muốn làm phản rồi! Chỉ là một Đại học sĩ, còn không phải là chức vụ chân chính đâu, biết cái gì chứ?”
Rốt cuộc Vệ Xuân Đường là quan viên, đối với chuyện triều chính tương đối để ý, bằng không cũng sẽ không tới, nghe xong chân tướng, đập bàn “đùng” một tiếng: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Vệ Xuân Phàm bị dọa nhảy dựng, ngập ngừng nói: “Đại ca…”
Hai người là huynh đệ ruột thịt, trước nay Vệ Xuân Đường luôn bày ra khuôn mặt lạnh tanh, đọc sách tốt hơn ông ta, học cái gì cũng nhanh hơn, cho nên trong lòng Vệ Xuân Phàm thật sự sùng bái Đại ca, thậm chí còn hơn so với Vệ lão gia tử, dù sao hai người có chung kẻ địch, mà Vệ lão gia tử lại là người khởi xướng, hai huynh đệ ngược lại có chút ngăn cách với phụ thân. Kết quả Đại ca lại bảo ông ta câm miệng, sao Vệ Xuân Phàm có thể không giật mình?
“Đại ca, sao huynh cũng vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng?”
Vệ Xuân Đường nói: “Mặc kệ bên ngoài đồn đại như thế nào, ngươi cũng không nên kết luận như thế, đúng là bảo sao hay vậy! Phúc Vương muốn tạo phản, nguyên nhân đâu? Lén tàng trữ binh mã sao? Hoàn toàn không biết gì, vậy mà ngươi dám bảo Hoàng Thượng bắt hắn? Chưa nói tới, hắn còn là nhi tử của Hoàng Thượng, lúc này là Lang Nhi cứu ngươi, ngươi tỉnh táo lại cho ta.”
Vệ Xuân Phàm tức giận đến mức nhảy cao ba trượng, sắc mặt đỏ bừng, sao có thể nói được lời nào, lập tức đứng dậy bỏ đi.
Không ngờ Đại bá phụ sẽ giúp Vệ Lang, Vệ Hằng trầm mặt nói: “Đại bá phụ, cho dù chưa từng điều tra, nhưng cũng có thể có khả năng này, không phải sao? Phụ thân chỉ hơi xúc động, chứ không phải nói sai hoàn toàn.”
“Sai vô cùng!” Vệ lão gia tử nói, “Ngươi trở về ngẫm lại cho ta, rốt cuộc phụ thân ngươi sai chỗ nào!”
Vệ Hằng ngẩn ra.
Vệ lão gia tử nói: “Chuyện này dừng ở đây, đều đi đi, đi về ăn cơm.”
Vệ Lang đi trước tiên, mới tới cửa đã thấy Lạc Bảo Anh. Nàng mặc áo ngắn màu xanh nhạt điểm hoa thạch lựu, váy dài bên dưới cũng nhạt màu, ở dưới ánh trăng giống như tiên tử đạp gió đi đến, hắn lập tức cảm thấy đói bụng, liều lĩnh cắn lên môi nàng.
Thơm thơm, còn mang theo làn hơi mát lạnh.
Bị nha hoàn nhìn thấy, Lạc Bảo Anh vội đi vào chỗ tối, giận dỗi: “Nhìn chàng gấp gáp chưa kìa.”
Hắn cười: “Là nàng tự đưa tới cửa, sao lại không ở trong phòng chờ ta?”
Cầm tay nàng, kéo nàng vào trong ngực.
“Lần đầu tiên thấy Nhị bá phụ và chàng cãi nhau, muốn tới xem náo nhiệt.” Lạc Bảo Anh trêu ghẹo.
Vệ Lang khẽ cười một tiếng: “Thấy hay không?”
“Không ngờ Đại bá phụ còn có một mặt công chính.” Vốn Lạc Bảo Anh tưởng rằng Vệ Xuân Đường sẽ thiên vị Vệ Xuân Phàm, dù gì hai người là huynh đệ ruột thịt.
“Nếu không phải vậy, sợ là Đại bá phụ không thể có được chức quan như bây giờ.” Vệ Lang nghiêm mặt nói, “Chuyện nhà chuyện nước không thể không phân rõ.”
“Cũng chỉ có Nhị bá phụ…” Lạc Bảo Anh bĩu môi, chẳng qua không phải ông ta không phân rõ, mà là ông ta không có đủ năng lực đúng không? Không có năng lực còn nói bậy bạ, cũng thật khiến người ta đau đầu, nàng kéo cánh tay Vệ Lang, “Nhưng ta cũng không hiểu lắm, sao chàng có thể xác định Phúc Vương sẽ không tạo phản?”
Hắn cười: “Không xác định, nhưng ta cũng không nói chắc chắn, không phải vẫn xin Hoàng Thượng và Thái Tử tra rõ sao?”
“Thế vì sao tổ phụ và Đại bá phụ đều nói đến nghiêm trọng như vậy, giống như Nhị bá phụ phạm phải sai lầm rất lớn.”
“Bởi vì đó là nhi tử của Hoàng Thượng.” Hắn nói, “Không giống Ninh Vương chỉ là ca ca.”
Lúc này Lạc Bảo Anh mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái Tử cầm quyền, nếu phái binh bắt Phúc Vương, cuối cùng cũng là Thái Tử toàn quyền xử lý, cốt nhục tương tàn, đây không phải là chuyện Hoàng Thượng muốn nhìn thấy vào lúc này, mà Thái Tử cũng hoàn toàn không muốn phụ thân thấy cảnh mình đối phó với đệ đệ, cho nên nghe thấy câu trả lời của Vệ Xuân Phàm, hắn mới có thể hỏi lại Vệ Lang.
May mắn Vệ Lang là người thông minh.
Nhưng nghĩ đến tình huống lúc đó, Lạc Bảo Anh vẫn đổ mồ hôi thay Vệ Lang. Có thể thấy được nam nhân ở trên triều đình không hề dễ dàng, chỉ cần đi sai một bước là sẽ rước lấy phiền toái, nàng vốn muốn nói với hắn chuyện hai gã sai vặt, sau đó lại không nói.
Ngược lại là lúc nghỉ ngơi hắn hỏi tới, nàng nói: “Chàng cứ chờ xem kịch vui đi.”
Vệ Lang cười, véo má nàng: “Được thôi, dù sao nàng cũng có nhiều chủ ý, ta chỉ có thể giao phó cho nàng.”
Lạc Bảo Anh oan uổng: “Nói cứ như ta tính kế chàng không bằng!”
Rõ ràng là hắn tính kế nàng, nàng còn nhỏ như vậy mà hắn đã nhìn chằm chằm, bằng không chưa chắc đã gả cho hắn đâu.
Vệ Lang đè lên người nàng: “Nàng tính kế chuyện gì tự nàng rõ ràng nhất, những thứ khác ta không đối phó được nàng, nhưng có một chuyện, nhất định nàng phải xin tha.”
Ý này chỉ có Lạc Bảo Anh hiểu, lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
Nhìn đến lại càng mê người, cả người giống như nhuộm phấn, hắn cúi đầu, hôn từ đầu đến chân, nàng vừa buồn vừa sợ, vặn vẹo giống như xà tinh.
Buổi sáng thức dậy cả người đau nhức, vén chăn lên nhìn, bỗng nhiên phát hiện ngay cả bàn chân cũng có vệt ứ hồng, nhớ tới đêm qua hắn vô cùng nhiệt tình, mặt Lạc Bảo Anh nóng lên, ngại ngùng không để nha hoàn tới hầu hạ mặc quần áo, liền vội vàng tự đi tất. Lại mặc trung y gọn gàng, lúc này mới gọi Tử Phù và Lam Linh vào.
Nhưng thật sự không che được dấu vết ở cổ, nàng suy nghĩ một chút, chọn một cái áo có cổ tương đối cao.
Bằng không cứ để vậy đi thỉnh an, thật sự có chút mất mặt.
Trước khi ra cửa, lại dặn dò Tử Phù đi làm một chuyện, Tử Phù lĩnh mệnh rời đi.
Trên đường gặp phải Trình thị, nhìn thấy Lạc Bảo Anh, lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu, vì nhớ tới hôm qua tướng công nhà mình mất mặt, đã từng ấy tuổi còn không bằng một chất nhi, Trình thị làm bá mẫu, còn giữ được mặt mũi sao? Nhưng cùng ở Vệ gia, mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, Trình thị thấy nàng hành lễ, nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ ta không nhận nổi, bây giờ có vài hậu bối đâu coi trưởng bối ra gì.”
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Thấy Trình thị như vậy, trong lòng Lạc Bảo Anh thật đúng là không muốn quản chuyện ngày đó, nhưng Kim Huệ Thụy cứ ở dưới mí mắt khiến nàng phiền lòng, nàng không đuổi đi thì không thấy thoải mái, lại nói cũng là cho Nhị phòng một bài học, xem bọn họ còn có thể nhìn lầm người nữa hay không, rõ ràng lúc trước nàng đã từng nhắc nhở Vệ Liên!
Lạc Bảo Anh cười lạnh một tiếng đi về phía trước.
- -------------------
Thời gian này, trên người Kim Huệ Thụy vẫn chưa sạch sẽ, mời đại phu tới khám, chỉ bảo nàng ta điều dưỡng cẩn thận, tâm tình phải vui vẻ, nhưng Vệ Hằng không quá quan tâm nàng ta, trước mắt còn có một di nương khiến nàng ta gai mắt, thế muốn nàng ta vui vẻ kiểu gì đây? Toàn bộ Vệ gia, chỉ có nàng ta không như ý, không giống Lạc Bảo Anh, mấy ngày trước Vệ Lang còn đuổi hai nha hoàn bên cạnh, một người gả ra ngoài, một người về bên cạnh Hà thị, cuộc sống của Lạc Bảo Anh đúng là quá thuận gió thuận nước. Kim Huệ Thụy càng nghĩ càng không vui, cũng không biết tại sao mình lại đến nông nỗi này.
“Thiếu phu nhân mau uống thuốc đi ạ.” Mặc Ngọc đưa cho nàng ta một bát thuốc.
Kim Huệ Thụy uống được một ngụm, cảm thấy đắng đến đòi mạng, đang định bảo Thanh Mai lấy cho nàng ta một viên mứt táo thì thấy cửa bị người liều mạng đạp ra, Vệ Hằng thoáng cái xông vào, nắm chặt cổ áo nàng ta cho một bạt tai.
Sức lực lớn giống như nổi trận lôi đình, nàng ta lập tức choáng váng, sau khi hoàn hồn thì cảm thấy bên môi tràn đầy vị tanh ngọt, há miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook