Danh Môn Kiều Thê
-
C123: Vào giờ khắc này không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa
Mấy ngày sau, Vệ gia mở tiệc mời La Thiên Trì, vì muốn đệ đệ vui vẻ, Lạc Bảo Anh bảo phòng bếp chú tâm chuẩn bị đồ ăn.
Hai vị công tử Lạc gia cũng tới, còn cả Lạc Bảo Châu.
Thấy Tam tỷ ra dáng đương gia chủ mẫu phân phó hạ nhân làm việc, Lạc Bảo Châu ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, gần đây nàng không ngừng học cầm kỳ thi họa với nữ phu tử, mẫu thân cũng tỉ mỉ dạy dỗ bí quyết quản gia, lúc này nàng có thể nhìn thấy trên người Tam tỷ là bản lĩnh mà một thiếu phu nhân nên có.
Đây là thứ nàng phải học.
Lạc Bảo Anh nói xong, cầm chén trà trong tầm tay lên uống một ngụm cho nhuận giọng, nghiêng đầu thấy Lạc Bảo Châu đang ngồi nghiêm chỉnh, buồn cười nói: “Sao muội câu nệ vậy?”
“Đang coi Tam tỷ là phu tử.” Lạc Bảo Châu nghiêm túc nói, “Nếu muội thông minh như Tam tỷ thì tốt rồi, phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ không phải nhọc lòng.”
Nhưng từ nhỏ nàng đã không xuất chúng, ở trước mặt Tam tỷ, nàng càng không có dũng khí để so sánh, thật sự là cảm thấy xấu hổ, nghĩ đến lúc nhỏ ngày ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, nàng liền hối hận muốn chết, nói không chừng khi đó nàng chịu khó hơn một chút, ít nhiều còn có điểm tự tin.
Lạc Bảo Anh kinh ngạc.
Tiểu cô nương trưởng thành, rốt cuộc biết người khác sẽ lo nghĩ cho nàng, mà lúc trước thì sao, nàng còn không chịu chuyên tâm đọc sách, Lạc Bảo Anh cười nói: “Mỗi người có một điểm riêng, ta thông minh, còn muội, muội làm cho người ta thích.”
“Nhưng Tam tỷ cũng làm cho người ta thích mà.” Lạc Bảo Châu hâm mộ nói, “Không có ai không thích Tam tỷ đâu!”
Mọi người trong nhà đều vậy, các công tử có quen biết cũng vậy.
Nhưng mà mấy người Nhị phòng thì không phải, lúc nàng còn là La Trân, người không thích nàng càng nhiều, Lạc Bảo Anh nhàn nhạt nói: “Không có ai sẽ làm cho tất cả mọi người đều thích, muội phải nhớ kỹ điểm này.”
Lạc Bảo Châu cau mày: “Đó nhất định là người xấu.”
Lạc Bảo Anh phụt cười rộ lên.
Hai người đang nói chuyện, Lam Linh tiến vào bẩm báo, La Thiên Trì đã đến chính đường.
Nghe thấy tin này, Lạc Bảo Châu hơi khẩn trương, bàn tay vân vê hà bao, vốn là Vệ gia mở tiệc mời La Thiên Trì thì nàng không nên tới, dù sao cũng là tiệc tiễn đưa, nam nhi cùng nhau uống rượu căn bản không phải chuyện của nàng, hơn nữa nàng cũng không phải người Vệ gia. Nhưng nàng thật sự lo lắng, sợ La Thiên Trì ở lại Lưỡng Chiết rất lâu, sợ hắn gặp phải nguy hiểm, đặc biệt xin mẫu thân cho nàng tới chùa Bạch Mã để xin bùa bình an.
Nàng muốn tự tay đưa cho hắn.
Cũng không biết làm vậy có ổn hay không, do dự mãi, nàng nói với Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, muội có thể đưa một cái bùa bình an cho La ca ca được không?”
Lạc Bảo Anh nhìn sang, thấy gương mặt Lạc Bảo Châu tràn đầy quan tâm.
Mới nhớ tới, trong lúc lơ đãng, Lạc Bảo Châu và đệ đệ đã quen biết một thời gian dài, nàng luôn gọi La ca ca, La ca ca, cũng là coi hắn như ca ca đi? Lại nói tiếp, tính tình đệ đệ không đủ chín chắn, ngày thường tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, cũng ra dáng vẻ đại ca ca.
Mà Lạc Bảo Châu thì sao, tuy đã mười ba tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn là tiểu muội muội đơn thuần.
Nàng nói: “Đương nhiên có thể, chờ hắn tới, muội trực tiếp đưa cho hắn là được.”
Lạc Bảo Châu lập tức vui vẻ.
Nàng theo Lạc Bảo Anh đi đến chính đường, nhìn thấy La Thiên Trì đang nói chuyện với Vệ Lang.
La Thiên Trì quay đầu lại nhìn thấy các nàng, cười nói: “Thiếu phu nhân, Tứ cô nương.”
Hai người thi lễ với hắn.
Lạc Bảo Anh nói: “Nghe nói Hầu gia phải đi Lưỡng Chiết, thỉnh bảo trọng.”
“Cảm ơn thiếu phu nhân quan tâm.” La Thiên Trì rất khách khí.
Vệ Lang nhìn ở trong mắt, nhớ tới ngày đó ở nhã gian, La Thiên Trì hoàn toàn giống tiểu hài tử làm nũng xin lỗi Lạc Bảo Anh, khóe miệng hắn không nhịn được kéo căng. Lại nói tiếp, hai người cũng coi như giấu giếm thật vất vả, bây giờ lại phải diễn trò, đổi lại là hắn, sợ rằng rất khó chịu.
Lạc Bảo Anh đẩy Lạc Bảo Châu: “Châu Châu, đi đưa đi.”
Không có người ngoài ở đây, không có gì phải che giấu.
Lạc Bảo Châu tiến lên trước hai bước, nhưng cách La Thiên Trì càng gần thì trái tim nàng lại đập càng nhanh, nam nhân trẻ tuổi đứng cách đó không xa mặc áo gấm màu xanh đậm, cả ống tay áo lẫn phần dưới áo bào đều có hoa văn con li (1) thêu bằng chỉ bạc, cực kỳ uy vũ, nàng suýt chút không dám nhìn. Nhưng rõ ràng trước kia gọi hắn là La ca ca, không hề tốn chút sức nào, chẳng lẽ chỉ vì thích hắn, thế nên giờ nàng mới nhút nhát như vậy?
(1) Con li: là con rồng không sừng trong truyền thuyết, dùng để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm
Nàng lấy hết can đảm, bước nhanh đến trước mặt hắn, lấy bùa bình an ra: “La ca ca, huynh nhất định phải chiến thắng trở về, đây là muội đi lên chùa xin bùa bình an.”
Lá bùa màu đỏ có in hình vẽ phức tạp, trong tiếng Tây Tạng tên là hộ luân.
Nhưng La Thiên Trì lại không tin những thứ này, giả sử thứ này hữu dụng thì trên sa trường sẽ không phải chết nhiều người như vậy! Dù sao trước khi tướng sĩ xuất chinh, hầu hết người nhà đều đưa bùa bình an, nhưng mà, có thể có tác dụng gì đây? Ánh mắt hắn lộ ra vài phần khinh thường, nhàn nhạt nói: “Lấy làm gì?”
Thanh âm giống như hòa trong nước lạnh.
Lạc Bảo Châu trợn tròn đôi mắt.
Tay khẽ run lên, lá bùa màu đỏ vẽ ra một đường vòng cung, cứ thế buông thõng xuống.
“Không cần, không cần cũng được.” Nàng lẩm bẩm, nhưng trong lòng rất thất vọng, nàng cầu xin mẫu thân rất lâu mới có thể đến chùa Bạch Mã, nhưng hắn lại không cần.
Tiểu cô nương rũ mắt xuống, xoay người rời đi.
La Thiên Trì bật cười: “Hừ, tuy là đồ vô dụng, nhưng muội đã xin về rồi, không thể uổng phí được.”
Lạc Bảo Châu lập tức vui mừng, nhanh chóng nâng tay lên, lại lần nữa đưa bùa bình an cho hắn.
Tay áo trượt xuống dưới, lộ ra cổ tay tinh tế, La Thiên Trì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng vẫn còn là tiểu cô nương bụ bẫm, luôn chớp chớp đôi mắt đen láy, vừa nói đã cười, sao chỉ trong nháy mắt mà đã lớn như vậy! Hắn nói: “Tặng người khác thì phải có thành ý, đeo cho ta đi.”
Lạc Bảo Anh nhìn dáng vẻ kiêu căng của đệ đệ, nhất thời rất muốn mắng hắn.
Nhưng Lạc Bảo Châu lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời.
Xỏ sợi dây màu đỏ qua đai lưng nạm ngọc, chạm vào áo gấm của hắn, trong lòng nàng lại thêm một trận cuồng loạn, cũng là lần đầu tiên ở gần như vậy, dường như ngửi thấy mùi vị xa lạ của nam nhân, lỗ tai nàng lập tức đỏ bừng. Nhanh chóng buộc chặt, nhanh chóng buông ra bùa bình an, nhưng khoảnh khắc rời đi, có một trận chua xót lan tràn toàn thân.
Lúc còn nhỏ không biết tư vị tình cảm là gì, nhưng giờ phút này nàng đã biết, bởi vì hiểu rõ, nàng ỷ vào tuổi còn nhỏ nên thân thiết gọi hắn là La ca ca, đến khi hắn trở về, sẽ không còn nữa.
Nàng trưởng thành, không thể tiếp tục gọi hắn như vậy.
Nàng phải từ biệt La ca ca của nàng.
Suýt chút nữa đã rơi nước mắt, nàng đi đến bên cạnh Lạc Bảo Anh, cúi đầu khẽ nói: “Tam tỷ, muội muốn đi nhà xí.”
Thấy mặt nàng đỏ bừng, Lạc Bảo Anh buồn cười, thì ra là nhịn đến sốt ruột, nhưng sao lại vào lúc này? Nàng nói: “Mau đi đi.”
Lạc Bảo Châu vội vàng rời khỏi chính đường.
Vừa mới ra ngoài, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Nha hoàn giật mình nói: “Cô nương làm sao vậy?”
“Đau bụng.” Nàng nói, “Các ngươi mau đỡ ta.”
Hai nha hoàn chạy nhanh đỡ hai bên người nàng.
Nàng khóc một đường.
La Thiên Trì không hề biết, cúi đầu nhìn bùa bình an, duỗi tay lôi lôi kéo kéo, nghĩ thầm tiểu nha đầu này còn buộc rất chặt, nhất định sẽ không rơi.
Sau đó, các nam nhân liền đi uống rượu.
Lạc Bảo Anh ngồi trong phòng, hỏi Lạc Bảo Châu, kết quả được hạ nhân báo cho, nói là buổi sáng Lạc Bảo Châu ăn phải thứ không sạch sẽ, đau bụng nên vội vã về nhà. Nàng vội hỏi có nghiêm trọng không, cũng có chút nghi ngờ, rõ ràng lúc tới còn rất tốt, đột nhiên liền có chuyện, sợ nàng bị bệnh gì đó cấp tính.
Lam Linh vội nói: “Tứ cô nương tự mình đi về, nhất định không nghiêm trọng.”
Lạc Bảo Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cho người đến Lạc gia hỏi qua một phen, xác nhận không có việc gì mới yên tâm.
Tử Phù bưng cơm trưa tới đây, lúc này Lạc Bảo Anh ăn một mình, một bên chia thức ăn cho nàng, một bên nhẹ giọng nói chuyện Kim Huệ Thụy.
“Nghe nói rất đàng hoàng thành thật, ngày ngày đi thỉnh an, lúc về sẽ đi dạo rồi ngắm hoa, hoặc là lập tức về phòng, nhưng nô tỳ nghĩ chuyện của Nhị phòng vốn là Nhị phu nhân quản, nơi nào muốn nàng ta nhúng tay, dĩ nhiên là không có việc gì để làm. Nhưng lúc Hồng Hạnh nhắc tới nàng ta, nghiến răng nghiến lợi, nói nàng ta quen thói dày vò người khác, có lẽ là quá rảnh rỗi, luôn không ngừng phái các nàng đi làm việc, ngay cả bưng cốc nước cũng là chê nóng chê lạnh.”
Tử Phù cong môi cười: “Chính vì thế, nô tỳ mới dễ hỏi thăm, trừ bỏ người nàng ta mang đến, những nô tỳ khác đều không thích nàng ta.”
Đó thật đúng là thần ghét quỷ ghét.
Đại khái là bị uất ức ở chỗ Trình thị và Vệ Hằng nên mới phát tiết lên người hạ nhân, nhưng đây cũng không phải cách làm sáng suốt, Lạc Bảo Anh bĩu môi nói: “Chỉ có từng này?”
“Còn nữa ạ.” Tử Phù nói, “Nói Nhị thiếu gia đã nạp thiếp, nhưng Nhị thiếu phu nhân vẫn ngày ngày đưa tới nhị môn, gió mặc gió, mưa mặc mưa, danh xưng hiền thê của nàng ta thật đủ dọa người.”
Lạc Bảo Anh nhíu mày.
Có một thời gian nàng không đi đưa Vệ Lang, nói như vậy, hắn luôn gặp được Kim Huệ Thụy sao? Lại nói tiếp, ngày ấy Lam Linh nghe được Kim Huệ Thụy nói chuyện, cũng là vì nàng ta tới thư phòng, chẳng lẽ nàng ta vẫn còn mơ tưởng? Đúng là buồn cười, cả hai đều đã thành thân, nàng ta còn muốn đánh chủ ý gì.
Nàng không nói chuyện nữa, an tĩnh dùng bữa.
Ước chừng quá nửa canh giờ, yến hội ở bên kia đã tan, Vệ Lang đi vào phòng, mang theo mùi rượu nồng đậm, có lẽ là mấy người thỏa sức uống nhiều lần, nàng đi tới cười nói: “Có muốn uống trà giải rượu không?”
Vệ Lang lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Hầu gia ở bên ngoài, nàng ra nói với hắn hai câu đi.”
Lạc Bảo Anh mở to hai mắt nhìn, nhớ tới hắn và La Thiên Trì nhiều lần giương cung bạt kiếm, chỉ hận không thể lao vào đánh nhau, lúc này lại để cho nàng đi một mình, có chút không tin nói: “Từ khi nào chàng hào phóng như vậy?”
“Có qua có lại, hắn khách khí với ta, ta cũng chiếu cố hắn một ít, không cần lúc nào cũng phải làm căng. Không phải hắn coi nàng như tỷ tỷ sao? Bây giờ phải ra sa trường, không có người thân ở bên cạnh, có lẽ là khó chịu. Ta thấy hắn uống không ít rượu, lúc này nhìn thấy nàng, nhất định sẽ vui vẻ.”
Đương nhiên Lạc Bảo Anh muốn đi, nhoẻn miệng cười: “Đúng là hắn rất đáng thương, vậy ta đi gặp hắn một lúc.”
Vệ Lang đứng ở cửa sổ nhìn.
Thân ảnh mặc váy áo màu tử đinh hương, giống một đóa hoa lay động theo chiều gió, mang theo vài phần nhảy nhót. Mấy năm nay, nàng phải che giấu thân phận của mình, lớn lên trong gia đình như Lạc gia, nhất định là không dễ, dẫu sao đã từng là thiên chi kiêu nữ, cẩm y ngọc thực, nhưng lại phải chịu cảnh bần hàn.
Nhưng nghĩ đến lúc nàng được mũ trân châu, lập tức mua băng vào ngày mùa hè, hắn mỉm cười, thật ra trong xương cốt vẫn không sửa được.
Đưa tiễn đệ đệ, Lạc Bảo Anh đi về phòng, thấy Vệ Lang đang cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y muốn đi tắm rửa, nàng giữ chặt hắn: “Mới uống rượu không nên đi tắm, chàng tới xem một chút, ta đã phác họa xong rồi. Vốn là muốn vẽ bức tranh tám tiên nữ mừng thọ, nhưng vẽ kiểu gì cũng không đủ tinh tế, dứt khoát liền vẽ một đôi, trái một người, phải một người, cùng nhau nâng bàn đào.”
Lam Linh mở bức tranh ra.
Chỉ thấy dáng vẻ hai tiên nữ hết sức tỉ mỉ, chân đạp mây bay bổng giữa trời, váy áo tung bay, tuy chỉ là phác hoạ đơn giản nhưng giống như ở ngay trước mắt, Vệ Lang liếc mắt nhìn một cái, âm thầm kinh ngạc, tán dương: “Nét vẽ của nàng không tồi, đã có bản lĩnh như này, vậy bức tranh này hoàn toàn có thể do nàng tự mình hoàn thành.”
Vốn là như thế, đáng tiếc năm đó nàng học vẽ của một bậc đại sư, nhưng mới học được sơ sơ thì đã rơi xuống Bạch Hà, muốn tô màu nhưng lại tô không tốt, bằng không dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định là rất kinh diễm, không khỏi thở dài một hơi nói: “Phu tử cũng là gà mờ.” Lời này không giả, tuy Lạc gia cũng mời nữ phu tử, mọi thứ đều dạy, nhưng lấy đâu ra một nửa lợi hại như phu tử của nàng năm đó?
Trên mặt nàng có chút cô đơn, cũng không quá cam tâm, Vệ Lang suy nghĩ một chút nói: “Nàng học được từng nào, vẽ cho ta xem một chút.”
“Chàng định dạy ta?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng chỉ chốc lát sau, nghĩ đến lúc nhỏ đã bị hắn dạy viết chữ, lại cảm thấy có chút sỉ nhục, ho nhẹ nói, “Sợ rằng chàng cũng là công phu mèo ba chân, không thể dạy người khác đâu, chúng ta bàn luận một chút là được.”
Lại dám nói tướng công của mình như vậy, Vệ Lang biết nàng lại sĩ diện, giơ tay chọn bút lông trong ống bút, kết quả đột nhiên lấy ra một cây bút lông bạch ngọc.
Đây là nhiều năm trước hắn tặng nàng, sau đó chưa từng thấy qua, hắn cũng biết nàng không muốn dùng.
Bình sinh lần đầu tiên tặng cô nương bút lông, lại bị nàng ghét bỏ.
Bây giờ hắn mới hiểu được, khi đó nàng vẫn còn chán ghét hắn, chán ghét hắn… Ước chừng lý do cũng giống như La Thiên Trì, cảm thấy hắn không đủ đau lòng, cho nên mới hỏi hắn có từng vì La Trân mua băng chén, có từng thích nàng hay không.
Còn có lần thắp đèn trường minh.
Năm đó chính hắn bế nàng thắp đèn, không biết tâm tình lúc đó của nàng ra sao.
Kỳ thật hắn không phải là nàng thế nên không thể hiểu rõ được, cầm cây bút lên, hắn hỏi: “Trông rất mới, nàng mới dùng được mấy tháng đúng không? Nếu vẫn luôn cất giấu, tại sao lại đột nhiên dùng?”
Lạc Bảo Anh bị hắn vạch trần, không khỏi bực bội, muốn cướp lại bút: “Không được dùng bút này, đổi cái khác.”
“Ta mua còn không cho ta dùng?” Vệ Lang tay dài, giơ lên cao, nàng không lấy được, ấm ức nói, “Không phải không cho dùng, chỉ sợ vẽ không đẹp.”
Hắn không để ý, bảo Lam Linh pha màu đỏ thắm, hồng đào, xanh đậm, một bên chấm mực nước vẽ mấy nét ở đám mây dưới chân tiên tử, nàng thò đầu xem, hóa ra là vẽ thêm hai con hạc tiên bay về phía đó.
Chỉ vài nét ít ỏi, nhưng lại hiện ra trọn vẹn.
Đến khi Lam Linh pha màu xong, hắn đổi bút dùng màu đỏ thắm điểm lên váy áo của tiên tử, rất thành thạo, có đôi khi còn dùng cả hai bút, một cái chấm mực, một cái chấm nước, từ từ phân nhuộm, khiến màu sắc từ đậm chuyển sang nhạt, rất có cảm giác tự nhiên phóng khoáng, Lạc Bảo Anh ở bên cạnh chống cằm nhìn, tinh thần tập trung cao độ.
Thỉnh thoảng hắn rũ mắt, nhìn thấy đầu nàng di chuyển theo tay hắn, có lúc môi hé mở, thật giống như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
“Nàng thử xem.” Hắn nói, “Bàn đào này giao cho nàng.”
Lạc Bảo Anh giật mình, ậm ừ nói: “Ta, ta…” Không muốn nói là không dám, không muốn nói là sợ phá huỷ những thứ hắn vừa vẽ, nàng cắn răng, nhận lấy bút, “Thử thì thử.”
Hắn cười.
Nàng chấm màu hồng đào, nhưng là lần đầu tiên điểm màu, đúng là có chút khẩn trương, dừng tay giữa không trung mãi không hạ xuống. Vệ Lang cầm tay nàng: “Chỉ cần một chút do dự là không vẽ được.”
Bút hạ xuống, trong nhát mắy lưu lại một màu hồng thắm trên bàn đào.
Hắn cầm tay nàng từ từ di chuyển, chờ nàng hiểu được, liền buông tay ra, quả thật nàng có thiên phú ở phương diện này, học cái gì cũng suy một ra ba. Đứng ở phía sau, có thể nhìn thấy nàng mím chặt môi, ánh mắt chuyên chú, còn có dáng vẻ không hề do dự, rất kiên định, ngón tay vô cùng tự tin.
Bàn đào dần dần hiện ra màu sắc mê người, như là có thể tỏa ra hương vị chín mọng, liếc mắt một cái có thể cảm nhận được vị ngọt ngào.
Nàng nhìn rất hài lòng, vui mừng quay đầu lại, đắc ý nói: “Nhìn đi, ta vẽ xong rồi, thế nào, không hề kém chàng đúng không?”
Tinh thần phấn chấn, trong phút chốc, cả người nàng tràn đầy sắc thái động lòng người, giống như ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, hắn nói giọng khàn khàn: “Không kém.”
Nàng thấy sự khen ngợi hiện rõ trong mắt hắn, cười tươi như hoa, xoay người muốn vẽ chỗ khác.
Hắn lại duỗi tay xoay mặt nàng lại.
Vào giờ khắc này không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, chỉ tuân theo ý định không khống chế được muốn hôn nàng, cúi đầu thật giống như lông chim nhẹ nhàng phủ xuống môi nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook